Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 149

Oanh Nhiên định về nhà, nhưng khi trèo lên lưng Tiểu Hoàng thì lại nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại nói: “Còn chuyện này ta muốn nhờ mọi người giúp đỡ.”

 

Tùy Thương Hải cười sảng khoái: “Giết người thì tìm bọn ta, việc khác thì tìm bọn họ, phu nhân cứ nói là được.”

 

Dù sao cũng đã thành ma.

 

Chúng tiên liếc mắt nhìn Tùy Thương Hải một cái. Cũng may Tùy Thương Hải thành ma cũng là vì huyện đạo.

 

“Không phải giết người, là...”

 

Oanh Nhiên khó xử, “Ta muốn làm phiền Nhạc trưởng lão thuyết phục cha mẹ cho phép ta rời nhà. Mẹ ta không yên tâm để ta đi xa, mỗi khi ta bảo phải đi đâu là lại khóc. Dù gì bà cũng là phàm nhân, ta cũng sợ nếu bỏ mặc bà thì cơ thể bà chịu không nổi.”

 

Chúng tiên: ... Còn tưởng chuyện gì lớn lao.

 

Nhạc Triều Thu phất tay áo, tiện tay tụ linh lực viết thư trên không.

 

Lá thư hóa thành thực thể trao cho nàng, để nàng mang về trình cho Hứa Thu Quế và Tần Hoán.

 

Oanh Nhiên mỉm cười cáo từ bọn họ rồi về nhà.

 

Sáng sớm hôm sau, cuối cùng cũng được rời khỏi Túc Kinh, nàng cùng Quan Dập đi đến châu Vân.

 

Nàng muốn tìm nhà tù Hồng Hoang, còn Quan Dập muốn về tông môn.

 

Ban đầu Quan Dập muốn đi cùng nàng nhưng Oanh Nhiên không chịu.

 

Quan Dập: “Vậy nếu muội gặp nguy hiểm trên đường thì sao bây giờ? Muội là tu sĩ Âm Dương đạo, tu vi thấp như vậy, ai bảo vệ muội?”

 

Oanh Nhiên: “Ta đi cùng huynh mới gặp nguy hiểm thì có. Trước đây mỗi lần đi du lịch huynh gặp những gì, chính huynh không rõ sao?”

 

Quan Dập: ...

 

Quả thật y rất thường xuyên gặp rắc rối thật. Mặc dù mỗi lần sau đó đều có thu hoạch.

 

Nhưng Oanh Nhiên đi tìm người chứ đâu phải đi rèn luyện.

 

Hai người đến châu Vân, đồng hành qua ba thành trì. Sau đó Oanh Nhiên muốn tới thăm dò di tích vắng người nên đã chia tay Quan Dập.

 

Quan Dập đồng ý, hai người tách ra. Nhưng chưa đi được bao lâu y đã vòng trở lại để đón Oanh Nhiên: “Muội về Ất Huyện Đạo Nhất với ta trước đã.”

 

Oanh Nhiên khó hiểu: “Sao thế?”

 

Quan Dập vui vẻ nói: “Sư phụ ta lấy được một khối lệnh bài Thiên Tiêu, đã gửi tới Ất Huyền Đạo Nhất, bảo muội đến lấy. Bây giờ người khá bận nên không thể tự đưa cho muội. Có lệnh bài này rồi, sau này muội đi đâu ở hạ giới cũng không sợ có người đả thương.”

 

Nàng vẫn còn rất nhiều năng lượng chưa dùng đến, vốn không lo có người ra tay với mình.

 

Tuy nhiên có tiên lệnh để bớt phiền phức cũng tốt.

 

Oanh Nhiên đành thay đổi tuyến đường, về Ất Huyền Đạo Nhất cùng Quan Dập. Dọc đường đi, nàng tiếp tục hỏi thăm những nơi có thể là nhà tù Hồng Hoang, ghi nhớ các địa điểm này, dự định về sau sẽ đến tra xét.

 

Cứ vậy bọn họ đến thành Phi Tiêu.

 

Quan Dập đưa Oanh Nhiên đi lấy tiên lệnh, nghe nói tiên lệnh ở trong tay chưởng môn. Hiện tại chưởng môn đang đi tuần tra ngoài thành, thanh trừ ma khí còn sót lại sau trận đại chiến trước đó, phải ba ngày nữa mới trở về.

 

Chưởng môn truyền lệnh bảo Quan Dập đưa Oanh Nhiên đến tạm nghỉ ở Phi Vân Lâu.

 

Oanh Nhiên nhớ trước đây Từ Ly Lăng từng nhắc đến Phi Vân Lâu với nàng. Bởi vì quá đắt nên hai người không đến ở.

 

Bây giờ bước vào Phi Vân Lâu, nhìn những vách ngọc bích khắc hình tiên, trụ chạm long thú, cảnh tượng nguy nga tráng lệ trong lầu, Oanh Nhiên không khỏi cảm hoài trong lòng.

 

Nàng đi theo Quan Dập và tiểu nhị Phi Vân Lâu lên tầng.

 

Càng đi lên cao, Quan Dập càng kinh ngạc khen ngợi: “Quả là chỗ tiếp đãi tiên nhân, trông cứ như Thiên Tiêu ấy.”

 

Oanh Nhiên gật đầu, thầm nghĩ lúc ấy Hoài Chân không tới cũng phải, nơi này dồi dào linh khí có hại với hắn.

 

Nàng bước vào gian phòng Càn tựa như cung điện trong mây. Qua từng khung cửa sổ có thể thu hết cảnh sắc Thiên Tiêu vào tầm mắt.

 

Đi tới phía đông, nhìn xuống chân núi Liên Càn, thấy trong đại trận Ngọc Tiêu Thần Hoa vẫn rực nở hoa mai nhờ linh khí, Oanh Nhiên bỗng khựng lại.

 

Quan Dập đuổi tiểu nhị đi ra, vẫn còn “oa oa oa” trầm trồ trong phòng.

 

Tiểu Hoàng nằm một bên nghỉ ngơi.

 

Đại Hoa chạy tới bên cạnh Oanh Nhiên, nhảy lên cửa sổ, cọ vào tay nàng: “Cô sao vậy?”

 

Oanh Nhiên: “Từ gian phòng này... Có thể nhìn thấy hoa mai.”

 

Nàng không biết có phải trùng hợp hay không, nhưng trong đầu bỗng nhớ lại từng chuyện Từng Ly Lăng đã kể khi bọn họ sống ở thành Phi Tiêu.

 

Trong cơn mơ màng, nàng ngỡ như tất thảy đều do hắn sắp đặt từ trước.

 

Quan Dập chạy tới bên cạnh nàng, mừng rỡ: “Không ngờ từ đây có thể nhìn thấy trận Ngọc Tiêu Thần Hoa!”

 

Đúng vậy, trận Ngọc Tiêu Thần Hoa.

 

Hắn từng hái hoa mai trong trận Ngọc Tiêu Thần Hoa cho nàng, hắn từng nhắc tới gian phòng Càn ở Phi Vân Lâu với nàng...

 

Oanh Nhiên không thể nói rõ cảm giác kỳ diệu ấy, chỉ lắc đầu không nói, xoay người đi trải đệm giường.

 

Quan Dập thấy vậy thì bảo nàng nghỉ ngơi sớm một chút: “Không còn sớm nữa, ta cũng phải về Ất Huyền Đạo Nhất nhận lệnh rồi.”

 

Oanh Nhiên đồng ý.

 

Đợi y rời đi, nàng đi tắm rồi lên giường ngủ.

 

Nhưng khi nằm trên giường, nàng lại không sao ngủ được, những điều trùng hợp kỳ lạ cứ thế hiện ra khiến lòng nàng càng thêm nặng trĩu.

 

Cuối cùng nàng không ngủ nữa, ngồi dậy tu luyện.

 

Trước đây lúc ở nhà, nàng bận bầu bạn với Hứa Thu Quế nên không rảnh tu luyện.

 

Sau đó lại vội vàng lên đường tìm kiếm những nơi hẻo lạnh ít người, nàng cũng không tu luyện.

 

Chỉ miễn cưỡng đả tỏa ngưng thần một lần mỗi ngày.

 

Lúc này Oanh Nhiên lấy “Hạc Tiêu Cửu Minh Quyết” ra xem.

 

Sau khi thời không hợp nhất, vì ngàn năm trước nàng bảo Từ Ly Lăng giữ lại cuốn bí tịch này nên hiện giờ quyển trên tay nàng là bản gốc.

 

Tuy nhiên, những ghi chú và cải biên do hắn viết cho nàng vẫn còn đó.

 

Nàng đã tu luyện tới chương thứ năm của quyển bốn. Sau đó chính là phần Từ Ly Lăng cố ý viết tiếp cho nàng.

 

Lúc này khi đọc những gì hắn viết, nàng không khỏi nghĩ: Nếu trước đây tu luyện chăm chỉ một chút, có lẽ nàng đã kịp tu luyện đến phần mới viết khi hắn còn ở đây.

 

Trong lòng nàng thầm hờn dỗi: Đều tại Hoài Chân bảo nàng mỗi ngày chỉ cần tu luyện một canh giờ là được. Nếu tu luyện hai canh giờ, nàng đã có thể đọc đến phần sau cùng hắn rồi.

 

Mặc dù cũng do nàng lười biếng.

 

Oanh Nhiên khẽ mỉm cười, lật sang trang tiếp theo.

 

Trang kế chỉ là một tờ giấy trắng dùng để ngăn cách phần nội dung mới.

 

Qua thêm một trang nữa mới là chương sáu quyển thứ tư.

 

Khi thấy câu đầu tiên, nàng bỗng sững người.

 

Đó là một câu không hề liên quan đến tâm pháp Âm Dương đạo:

 

... Sao ta nỡ lòng.

 

Trái tim nàng đập gấp gáp loạn nhịp, vội vàng đọc tiếp.

 

Mở đầu của trang thứ hai chương sáu lại là một câu không liên quan đến tâm pháp Âm Dương đạo:

 

... Nàng nên đi ăn cơm rồi.

 

Oanh Nhiên tròn mắt.

 

Bỗng một giọt nước rơi lên trang sách làm nhòe vết mực.

 

Nàng bỗng cười một tiếng.

 

Tiếng cười đánh thức Đại Hoa vốn chẳng dám ngủ say suốt mấy ngày nay, ngay cả Tiểu Hoàng vô tư cũng tỉnh giấc, căng thẳng nhìn chằm chằm Oanh Nhiên.

 

Nhưng bọn nó chỉ nhìn thấy Oanh Nhiên cầm cuốn bí tịch mà cười, cười rồi lại ôm sách, cơ thể run nhè nhẹ, khóc nấc thành tiếng.

 

Đây là lần đầu tiên nàng khóc sau khi Từ Ly Lăng rời đi.

 

Đại Hoa và Tiểu Hoàng bối rối, chỉ dám đi lại bên giường lặng lẽ nhìn nàng.

 

Đại Hoa vươn móng vuốt, cẩn thận vỗ nhẹ lên đầu gối nàng.

 

Nàng như sực tỉnh, ngẩng đầu nhìn hai đứa nhỏ đang hoang mang bên mép giường: “Bọn mi đói à?”

 

Đại Hoa và Tiểu Hoàng im lặng, chỉ động đậy con mắt.

 

Oanh Nhiên đứng dậy, cất quyển bí tịch đi rồi mặc áo ngoài: “Chúng ta đi ăn cơm đi.”

 

Đôi mắt Đại Hoa sáng lên: “Thật sao?”

 

Oanh Nhiên cười: “Đương nhiên là thật. Chỉ ăn một bữa cơm thôi mà, mi đói bụng lắm sao? Trông vui đến vậy.”

 

Đại Hoa: “Chỉ là đã rất lâu rồi cô không ăn cơm...”

 

Nó đã nhắc nhở Oanh Nhiên ăn cơm.

 

Nhưng lần nào Oanh Nhiên cũng đồng ý rồi đi hỏi thăm tin tức, sau khi trở về lại quên mất chuyện ăn cơm. Nó nhắc nhở rất nhiều lần nhưng lần nào cũng vậy, nó cũng bất lực lắm.

 

Quan Dập tích cốc, khi lên đường chính y cũng không ăn, nên càng không nhớ phải nhắc nhở Oanh Nhiên ăn cơm.

 

Oanh Nhiên ngẩn người, im lặng một lát rồi xoa đầu Đại Hoa và Tiểu Hoàng: “Sau này ta sẽ ăn uống đàng hoàng.”

 

Đại Hoa gật đầu.

 

Tiểu Hoàng thì mừng rỡ ra mặt.

 

Nàng dẫn hai đứa nó xuống lầu, gọi linh thực tốt nhất ở Phi Vân Lâu. Ăn xong về phòng, nàng ngồi bên cửa sổ phía đông, dựa vào khung cửa sổ.

 

Ngoài cửa sổ là trận Ngọc Tiêu Thần Hoa ngập tràn hoa mai dưới ánh trăng.

 

Trên tay là “Hạc Tiêu Cửu Minh Quyết” do hắn viết.

 

Nàng lại mở ra trang đầu tiên của chương thứ sáu, lặp đi lặp lại câu mở đầu...

 

Sao ta nỡ lòng...

 

*

 

Ba ngày sau, Oanh Nhiên lấy được tiên lệnh từ tay chưởng môn.

 

Nàng cố ý hỏi: “Ta ở phòng Càn là do mấy người Nhạc trưởng lão sắp xếp sao?”

 

Chưởng môn khó hiểu: “Với thân phận của ngài, ở phòng Càn là lẽ đương nhiên. Sao ngài lại hỏi vậy?”

 

Oanh Nhiên cứ tưởng là Từ Ly Lăng đã sớm tính toán hết thảy, kể cả phản ứng của mọi người sau khi hắn rời đi.

 

Nàng lắc đầu: “Trước khi Hoài Chân thành ma có phải cũng từng ở phòng Càn không?”

 

Chưởng môn do dự gật đầu, trả lời đúng sự thật: “Hắn là người duy nhất từng ở trong phòng Càn.”

 

Bởi vì những thượng tiên khác đều không chịu hạ giới.

 

Nàng càng chắn chắn tất cả là sắp xếp của hắn.

 

Oanh Nhiên đeo tiên lệnh bên hông rồi từ biệt Quan Dập và chưởng môn.

 

Quan Dập tiễn Oanh Nhiên rời khỏi thành Phi Tiêu, đưa ngọc truyền âm mà mình đã phải tích cóp linh thạch rất lâu mới mua được cho Oanh Nhiên, bảo nàng nếu có chuyện gì thì liên lạc.

 

Y không khỏi lo lắng: “Muội đi một mình nên ta không chăm sóc muội đi. Hay để ta đi cùng muội?”

 

Oanh Nhiên trêu chọc: “Huynh đi cùng ta cũng không nhớ nhắc ta ăn cơm.”

 

Quan Dập kinh ngạc: “Muội còn phải ăn cơm á? Không phải muội đã tầng bốn rồi sao?”

 

Oanh Nhiên cạn lời: “Ta là tu sĩ Âm Dương đạo, ta không rèn luyện thể chất. Nếu để huynh chăm sóc thì ta chết đói mất.”

 

Quan Dập gãi đầu.

 

Dạo này Oanh Nhiên gầy đi, y còn tưởng là do nàng đau lòng quá.

 

Oanh Nhiên bất giác buồn cười: “Được rồi, yên tâm đi, có người sẽ chăm sóc ta.”

 

Quan Dập kinh ngạc: “Ai?”

 

Hoài Chân đấy.

 

Oanh Nhiên không nói, chỉ cưỡi lên lưng ngựa bay, vẫy tay với y rồi dẫn Đại Hoa và Tiểu Hoàng rời đi.

 

*

 

Đây là lần đầu tiên Oanh Nhiên lang bạt châu Vân một mình.

 

Lúc này nàng mới phát hiện còn an toàn, thoải mái hơn đi cùng Quan Dập.

 

Mỗi lần nàng nhập thành, thành chủ, thế gia hoặc tông môn của địa phương đó đều lập tức xuất hiện.

 

Bọn họ sắp xếp tửu lầu tốt nhất, thức ăn chỗ ở tốt nhất cho nàng. Lại phái đệ tử hộ tống cho tới khi nàng rời khỏi thành hai mươi dặm.

 

Tới vùng hoang vu, nếu trên đường gặp phải yêu tà, yêu tà cũng sẽ bỏ trốn vì tiên lệnh đeo trên hông nàng.

 

Ban đầu nàng còn không hiểu bọn nó trốn cái gì, cho rằng xung quanh có chuyện lớn nên bắt một con hổ yêu nhỏ để hỏi.

 

Hổ yêu nơm nớp lo sợ: “Ngươi là người, người Thiên Tiêu...”

 

Bọn nó là yêu chứ phải đứa ngốc đâu, đương nhiên biết không thể đụng vào người Thiên Tiêu!

 

Nếu đả thương người hạ giới, cùng lắm chỉ bị người ta trả thù.

 

Nhưng nếu đả thương người Thiên Tiêu, tiên nhân nhấc một ngón tay lên thôi cũng đủ san bằng cả đỉnh núi.

 

Oanh Nhiên thầm nghĩ hóa ra là vậy. Mỗi khi nàng bước vào thành trì nào cũng ngay lập tức có người nghênh đón, cung cấp đãi ngộ tốt nhất, thật ra không phải họ nhận ra thân phận của nàng, mà là vì tiên lệnh.

 

Tiên lệnh này là hắn lấy được cho nàng.

 

Oanh Nhiên thả hổ yêu, v**t v* tiên lệnh, tiếp tục lên đường.

 

Qua một đêm, thế giới này bỗng dưng đối xử rất tốt với nàng.

Bình Luận (0)
Comment