Nàng đi đâu cũng vô cùng an toàn. Cho dù đi đến nơi hoang vu có đại yêu trấn thủ, đại yêu cũng sẽ kiêng dè tiên lệnh. Sau khi xác định nàng không có ác ý thì sẽ phái tiểu yêu theo dõi nàng điều tra, rồi thúc giục nàng mau chóng rời đi.
Cả hành trình nàng nhàn nhã đến lạ, thậm chí hằng ngày còn có thể dành ra chút thời gian tu luyện và đọc “Hạc Tiêu Cửu Minh Quyết”.
Mỗi khi đọc được những dòng chữ không liên quan đến việc tu luyện như “Có thể nghỉ ngơi rồi”, “Đi ngủ đi”, “Đi ăn cơm đi”...
Nàng lại dừng lại, đi nghỉ ngơi, đi ngủ, đi ăn cơm.
Dường như hắn vẫn còn bên cạnh để nhắc nhở nàng.
Những lúc nhớ hắn quá đỗi, nàng sẽ ngắm nhìn Mắt Thần Ánh Dương trên trâm cài.
Lúc ấy nàng mới dần hiểu vì sao Từ Ly Lăng lại đặt tên cho nó là... Thấy Ta.
Cuộc sống cứ thế trôi qua từng ngày.
Oanh Nhiên đã đi hơn nửa châu Vân. Tuy nói là tìm Từ Ly Lăng, nhưng đi đường nhẹ nhàng, được muôn người thân thiện và tôn kính, đến mức đôi khi nàng cảm thấy...
Nàng đang đi du lịch.
Hệt như ngàn năm trước khi Từ Ly Lăng thời niên thiếu đi du lịch châu Ý Vương.
Nàng dần học được cách thả chậm bước chân, thưởng thức phong cảnh ven đường, hái những bông hoa xinh đẹp cho bản thân, rồi ép những cánh hoa nơi chân trời góc bể ấy vào trang sách “Hạc Tiêu Cửu Minh Quyết”, định sau này sẽ đưa cho hắn.
Cuối cùng nàng cũng hiểu, nàng muốn giữ lại thế giới này, nên hắn đã trao thế giới này cho nàng như một món quà.
Hắn tặng nàng uy danh tôn quý, tặng nàng sự sùng kính vô hạn, tặng nàng mọi đãi ngộ tốt nhất trên thế gian này.
Hắn muốn ngay cả khi hắn không ở bên nàng thì thế giới này cũng có thể thay hắn đối xử tốt với nàng.
*
Khi Oanh Nhiên một lần nữa nghe tin Từ Ly Lăng là vào năm thứ ba nàng du lịch châu Vân.
Nhạc Triều Thu đột nhiên hạ giới, kích động không kiềm chế được: “Ta tìm được rồi! Ta tìm được nhà tù Hồng Hoang rồi!”
Lúc đó trông Nhạc Triều Thu vô cùng nhếch nhác, trên người còn có mấy vết kiếm chưa lành, song đôi mắt lại sáng ngời chưa từng thấy.
Phản ứng đầu tiên của Oanh Nhiên là sững sờ, không hề có sự kích động hay hân hoan như nàng nghĩ.
Chỉ cảm thấy lồng ngực đột nhiên trống rỗng, cả người hốt hoảng không thôi, bỗng dưng cảm thấy khó thở. Khóe môi run rẩy như muốn cười, nhưng sống mũi và hốc mắt lại cay xè.
Nàng lấy lại bình tĩnh, đầu tiên quan tâm thương thế của Nhạc Triều Thu, sau đó mới dè dặt hỏi: “Ở đâu?”
“Đi với ta.”
Nhạc Triều Thu đưa nàng lên Thiên Tiêu, đến Vô Cực Thiên.
Thần Đế đã chết, Vô Cực Thiên không còn kết giới thiên địa của Thần Đế nên chúng tiên đều có thể lui tới.
Hiện giờ nơi đây không còn một bóng người, đâu đâu cũng là những tàn tích sắc bén đáng sợ.
Dấu vết quen thuộc khiến Oanh Nhiên lập tức nhớ tới thần điện từng bị Từ Ly Lăng phá hủy trong bí cảnh.
Những vết tích đó gần như đủ để nàng khẳng định hắn từng ở đây.
Nhạc Triều Thu bước nhanh vào khoảng hư không.
Vị trí trước đây đặt thần tọa đã sớm bị nghiền nát.
Nhạc Triều Thu không kìm được kích động: “Nhà tù Hồng Hoang ở phía sau mảnh hư không này.”
Oanh Nhiên nhìn vào hư không, ngổn ngang cảm xúc: “Ta từng tra xét mảnh hư không này rồi... Nơi đó chỉ có một biển mây, chẳng còn gì hết.”
Ban đầu khi tìm kiếm Từ Ly Lăng, nàng đã tra xét tất cả mọi nơi ở chỗ này từ lâu.
Dùng đôi mắt, dùng năng lượng, dùng tất cả phương thức mà nàng có thể để tìm kiếm mọi ngóc ngách nơi đây.
Nhưng mà, đều không có dấu vết của hắn.
Nhạc Triều Thu: “Bởi vì phải phá vỡ mảnh hư không này. Phá vỡ hư không, phía sau hư không chính là nhà tù Hồng Hoang!”
Hắn ta kể lại tình hình lúc đó, giọng nói ngập tràn cảm giác tự hào mừng rỡ.
Hắn ta vốn thường xuyên đến đây tìm kiếm, song trước đây cũng không thu hoạch được gì.
Nhưng trước đó không lâu, nhờ nghe lời chỉ điểm khi so kiếm cùng Từ Ly Lăng lúc xưa, hắn ta tĩnh tâm ngưng thần lĩnh ngộ kiếm đạo, dùng kiếm đạo đột phá một tiên cảnh mới.
Khi quay lại đây, hắn ta mơ hồ phát hiện có một sự tồn tại khiến hắn ta rùng mình ẩn bên trong mảnh hư không sau thần tọa.
Đó là cảm giác của kiếm, là bản năng đánh nhau.
Để đề phòng Thần Đế giở trò gây tai họa, hắn ta ngay lập tức cho mời chúng tiên hỗ trợ, đồng tâm hiệp lực phá vỡ hư không để điều tra.
Kết quả, sau khi dốc cạn tiên lực cả đời, cuối cùng bọn họ cũng xé mở ra một khe hở.
Thứ đập vào mắt bọn họ là một luồng sát khí cuồn cuộn liên tục đả thương các tiên nhân.
Nhạc Triều Thu đứng đầu nên bị thương nặng nhất, nhưng...
Nhạc Triều Thu v**t v* một vết thương sắc bén chưa lành lại trên mặt: “Nhưng ta đã nhận ra đó là kiếm khí! Là kiếm khí của Từ Ly Lăng! Ta từng so kiếm cùng hắn, nhất định sẽ không nhận nhầm!”
Khoảnh khắc ấy, hắn ta lập tức xác định phía sau hư không là nhà tù Hồng Hoang.
Mà Từ Ly Lăng quả thật đang ở trong nhà tù Hồng Hoang!
Sau đó Nhạc Triều Thu lại nhờ cậy chúng tiên hỗ trợ, nhưng bọn họ đều kiêng dẹ tình trạng hiện giờ của Từ Ly Lăng nên do dự mãi.
Chỉ có Ngọc Hư Phong và Đoạn Ngọc Sơn dẫn theo vài người giúp sức, cùng nhau thử phá hư không thêm vài lần.
Nhưng mỗi lần vừa xé mở được một khe hở thì mọi người lại bị đánh bay ra ngoài. Khi hoàn hồn thì khe hở đã khép lại, không thể vào điều tra.
Hôm nay Nhạc Triều Thu lại đến thử một lần, cũng do đó mà bị thương như hiện giờ.
Ban đầu hắn ta định tìm thấy Từ Ly Lăng rồi thì mới báo cho Oanh Nhiên, để Oanh Nhiên có thể chuẩn bị tâm lý dù kết quả ra sao.
Nhưng bọn họ thật sự không vào được. Sau khi bàn bạc với Ngọc Hư Phong, bọn họ quyết định đi tìm Oanh Nhiên rồi báo lại việc này.
Nói rồi hắn ta hành lễ với Oanh Nhiên: “Chậm trễ lâu như vậy mới nói, mong thứ lỗi.”
Oanh Nhiên lắc đầu, cảm tạ hắn ta và mấy người Ngọc Hư Phong, Đoạn Ngọc Sơn.
Nàng biết bọn họ đều nghĩ cho nàng.
Nàng từng bước đến gần mảnh hư không, vươn tay chạm vào lớp sương mờ mịt, hư ảo như chẳng tồn tại gì.
Hắn đang ở bên trong.
Ban đầu nàng đã tới tìm.
Thế mà nàng không phát hiện, lại đi tìm dưới hạ giới suốt ba năm.
Rốt cuộc là trùng hợp ngẫu nhiên...
Hay cũng nằm trong dự đoán của hắn đây.
Hắn từng nói, nếu nàng chết, hắn sẽ thủ tang vì nàng ba năm.
Năm nay đã là năm thứ ba hắn rời đi rồi.
Kiếm của hắn đang ở bên trong, vậy hắn thì sao?
Oanh Nhiên cụp mắt, mời Nhạc Triều Thu rời đi.
Nhạc Triều Thu: “Chuyện này... Ngài có cách phá vỡ hư không sao?”
Ngay cả chúng tiên cũng phải hợp sức thì mới có thể miễn cưỡng xé mở một khe hở nhỏ trên mảnh hư không.
Oanh Nhiên: “Có lẽ là có.”
Nhạc Triều Thu gật đầu, dặn nàng cẩn thận rồi cáo từ, không định nhìn lén phương pháp phá vỡ hư không của nàng.
Hắn ta đi rồi, Oanh Nhiên gọi Tiểu Hoàng tới: “Phía sau nơi này là nhà tù Hồng Hoàng, ngươi có cách mở ra không?”
Tiểu Hoàng suy nghĩ: “Ta sẽ thử xem.”
Oanh Nhiên ôm Đại Hoa lùi ra sau.
Hiếm có khi Đại Hoa khen Tiểu Hoàng một câu.
Nhưng Tiểu Hoàng không vui vẻ chút nào, ngược lại rất căng thẳng.
Mặc dù nơi đó là quê hương của nó, nhưng với nó đã quá xa xôi. Nó không chắc mình có thể mở đường hay không, chỉ có thể dựa vào ký ức truyền thừa mà thử một lần.
Nó gầm vang một tiếng, hóa thành nguyên thân thực sự của tiên thú Đại Hoang. Thân hình khổng lồ gần như chiếm nửa đại điện, tựa như một ngọn núi nhỏ.
Bộ lông đen nhánh, dưới chân đạp mây đen, giáp vảy lân sáng loáng, cuối đuôi có một chùm lông màu vàng rực rỡ như liệt hỏa, ngỡ như đang bùng cháy dữ dội.
Đại Hoa kinh ngạc cảm thán, quen miệng chọc nó: “Sao trước đây giao đấu với Tuyết Phi Sương ngươi không hóa thành như vậy đi?”
Giọng nói trầm thấp hùng hồn của Tiểu Hoàng cất lên: “Dưới hạ giới không đủ linh khí.”
Hơn nữa bây giờ đã không còn là thời Đại Hoang, muốn hiện chân thân Đại Hoang phải thiêu đốt mạch máu Đại Hoang của nó. Sau này nó phải ăn thật nhiều linh thực để bù lại mới được.
Oanh Nhiên cảm kích v**t v* nó.
Nó cất bước đi đến trước mảnh hư không, phát ra một tiếng gầm thét rung trời, thân hình lao thẳng vào hư không.
Mảnh hư không vốn mờ mịt như mây mù đột nhiên rung động dữ dội, một màn chắn vô hình khổng lồ đột ngột hiện ra.
Tiếu Hoàng cụng sát vào màn chắn như đang giằng co với một sức mạnh khủng khiếp. Bước chân nó liên tục bị đẩy lùi, nhưng nó vẫn không ngừng cắn răng tiến lên.
Cuối cùng, đỉnh đầu nó cũng đập vỡ một vết nứt như thủy tinh vụn vỡ lóe sáng.
Khi khe hở càng lúc càng lớn, một luồng khí hung hãn che trời lấp bể ập tới, giết thẳng về phía Tiểu Hoàng.
Oanh Nhiên vội vàng lao tới, dùng năng lượng bảo vệ Tiểu Hoàng, bảo Đại Hoa đưa Tiểu Hoàng rút lui.
Nàng đối mặt với khe hở bị mở ra, từng cơn gió điên cuồng như muốn xé toạc cơ thể nàng.
Nó không ngừng đẩy lùi khiến lòng nàng trào dâng uất ức. Cuối cùng, bao nỗi kìm nén trong tim suốt bấy lâu bỗng vỡ òa thành một tiếng gọi:
“Hoài Chân!”
Thoáng chốc, cuồng phong lắng xuống.
Bên trong khe hở dày đặc sương trắng lơ lửng che phủ tất thảy. Nhưng từ luồng tử khí u ám ẩn trong sương trắng, nàng có thể cảm nhận được một cõi hoang vu bạt ngàn.
Oanh Nhiên bước một bước vào màn sương trắng.
Đại Hoa và Tiểu Hoàng vội vàng muốn đuổi theo, nhưng vừa tới gần thì cuồng phong lại nổi lên, đánh úp về phía hai con thú.
Hai con thú vội vã né đòn, khi ngẩng đầu lên nhìn về phía hư không thì khe hở đã khép lại.
Đại Hoa vội vàng dùng hệ thống liên lạc với Oanh Nhiên.
Nhưng không thể liên lạc được.
Mảnh đất Đại Hoang đã chết từ lâu ấy đã hoàn toàn tách ra khỏi đại ngàn thế giới.
Khi Oanh Nhiên bước vào vùng đất chết ấy, xuyên qua lớp sương trắng, trong hình ảnh phản chiếu trên băng tuyết lạnh lẽo quanh mình, nàng nhìn thấy cây trâm cài trên tóc, luồng sáng nhàn nhạt mà chỉ có nàng thấy được tỏa ra từ Mắt Thần Ánh Dương đang dần rực rỡ lên.
Nàng cười rộ lên, đưa mắt nhìn khắp nơi, chỉ thấy không gian mênh mông vô tận chẳng có một bóng người.
Hơi lạnh thấu xương như kim như dao cắt vào da thịt nàng.
Nhưng trong sương mù mênh mông, nàng có thể mơ hồ nhìn thấy bóng Lục Đạo Kiếm đang đứng sừng sững giữa đất trời, chống đỡ mảnh đất chết đã hoàn toàn mục nát này.
Bóng kiếm kết thành trận tựa như lao tù, từng chuỗi xiềng xích từ thân kiếm dài giam giữ nơi trung tâm.
Tim Oanh Nhiên chùng xuống, có rất nhiều suy đoán không tốt nảy ra trong đầu nàng.
Có lẽ sáu thanh kiếm này là kiếm Sâm La Lục Đạo của Từ Ly Lăng.
Nhưng vì sao chúng lại kết thành kiếm trận để giam giữ thứ gì đó?
Thứ bị giam đó là gì?
Là Từ Ly Lăng còn sống hay là... Sức mạnh Thánh Ma?
Trong suy nghĩ rối bời, bước chân Oanh Nhiên loạng choạng lao về phía giữa trận.
Gần đến rồi, gần đến rồi...
Trong không gian mịt mù, nàng nhìn thấy một bóng người đang ngồi trên tảng đá lớn.
Nàng chạy qua băng nguyên thênh thang, hiu quạnh với cái lạnh thấu xương. Chạy vào mảnh đất bạt ngàn, khô cằn, không một ngọn cỏ.
Dưới bầu trời xám xịt, mây đen nặng nề và sương mù màu máu.
Trong màn sương mù ấy, một dáng người gầy gò ngồi bất động như pho tượng thần ma.
Tử khí cuồng phong nơi đây thổi tung bộ y phục huyền sắc rộng lớn của hắn, cuốn theo mái tóc dài đen nhánh rối tung, nửa che nửa lộ khuôn mặt hắn.
Hắn nhắm hai mắt, nhưng nàng lại cảm thấy có một ánh mắt âm u đang dõi theo mình từ màn sương.
U ám không rõ, lạnh đến rợn người.
Khí thế quá mức bình tĩnh của hắn tựa như con rắn độc nguy hiểm đang ngủ đông, khiến người ta rùng mình sợ hãi.
Oanh Nhiên bước chậm lại, ngước nhìn hắn, từng bước tới gần.
Đợi đến khi nhìn thấy ấn chú đen kịt phủ kín gương mặt hắn.
Nàng nghĩ, nàng chắc chắn đây chính là hắn.
“Hoài Chân...”
Nàng khẽ gọi một tiếng rồi nhào vào lòng hắn.