Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 151

Oanh Nhiên vùi mặt trong ngực hắn.

 

Khi sự kích động, mừng rỡ qua đi, trong lòng chỉ còn lại sự tức giận.

 

Nàng đột ngột đẩy Từ Ly Lăng ra.

 

Nhưng hắn vẫn bất động, ngược lại còn khiến nàng loạng choạng. May mà hắn duỗi tay giữ cánh tay nàng lại nên nàng mới không ngã khỏi tảng đá.

 

Chỉ một cái kéo đó thôi đã khiến Oanh Nhiên yên lòng.

 

Nàng ôm hắn, gọi hắn, hắn đều không hề phản ứng. Nàng còn sợ hắn đã quên mất nàng.

 

Oanh Nhiên nương theo lực tay của hắn, ngồi bên chân hắn oán trách: “Sao chàng có thể chẳng nói chẳng rằng bỏ một mình ta lại, chàng không sợ ta sẽ gả cho người khác thật, quên mất chàng...”

 

Trong bụng vốn có rất nhiều lời trách cứ, nhưng cuối cùng nàng chỉ nói được một câu như vậy. Nhìn những hàng ấn chú phủ kín gương mặt hắn, nàng lại mềm lòng.

 

Nàng giơ tay chạm vào mặt hắn, chỉ còn quan tâm: “Nơi này hoang vu như vậy, chàng sống một mình ở đây như thế nào... Chàng khỏe không? Có bị thương chỗ nào không? Vì sao lại dùng kiếm giam giữ chính mình? Vì sao trên người chàng vẫn có thánh ấn trừ ma? Thánh Ma... Sao rồi? Sao chàng không mở mắt ra...”

 

Từ Ly Lăng tĩnh tọa không nói lời nào. Mãi một lúc sau mới nhạt nhẽo đáp: “Nàng hỏi thật nhiều.”

 

Đã lâu lắm rồi hắn chưa nói chuyện, giọng nói nghẹn ngào trầm thấp.

 

Oanh Nhiên biết mình sốt ruột nên đã hỏi quá nhiều trong một lần, nhưng sao có thể trách nàng được, nàng mếu máo: “Nhiều thì chàng trả lời từng câu đi.”

 

Nàng cúi đầu lục túi trữ vật, định lấy nước cho hắn uống, nhưng lại phát hiện không mở túi trữ vật được.

 

Oanh Nhiên rầu rĩ, ngước mắt định hỏi Từ Ly Lăng.

 

Lại ngeh Từ Ly lăng nói: “Hiện tại ta không có thời gian trả lời nàng.”

 

Oanh Nhiên sửng sốt, lo lắng ôm lấy cánh tay hắn: “Sao chàng lại không có thời gian? Ở đây có nguy hiểm sao? Hay là...”

 

Thời gian của hắn đã chẳng còn lại bao nhiêu?

 

Đôi mắt nàng lo âu, hốc mắt dần đỏ hoe.

 

Lúc này Từ Ly Lăng mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía nàng.

 

Trong con mắt đen láy, đồng tử nhuốm màu đỏ tươi. Còn trong con mắt không tì vết đang tỏa ra ánh sáng vàng kim rực rỡ, không còn ma khí ô nhiễm.

 

Oanh Nhiên kinh ngạc, lẩm bẩm: “Thánh Ma vẫn còn...”

 

Nàng biết chỉ khi bị ma khí của Thánh Ma xâm nhiễm thì đôi mắt của hắn mới trở nên đáng sợ như vậy.

 

Nhưng ma khí trong con mắt còn lại của hắn đã lui tán, có lẽ... Cũng coi như một chuyển biến tích cực.

 

Oanh Nhiên suy nghĩ rốt cuộc tình hình hiện tại là thế nào, giơ tay lên v**t v* đôi mắt hắn.

 

Hắn nhắm mắt để nàng chạm vào một lúc, sau đó mở mắt nhìn nàng: “Nàng lại khóc.”

 

Oanh Nhiên: ...

 

Nàng trợn mắt kìm lại sự chua xót, hít hít mũi: “Ta không có khóc.”

 

Từ Ly Lăng giơ tay, nhẹ vuốt đuôi mắt nàng.

 

Nhưng khi giơ tay lên, ngay cả đầu ngón tay cũng hằn đầy những vết ấn chú đen kịt. Hắn thoáng nhìn qua ấn chú, tay khựng lại, định hạ xuống.

 

Oanh Nhiên nghiêng đầu áp mặt vào bàn tay hắn: “Sao? Không thể chạm vào à?”

 

Từ Ly Lăng lắc đầu, lại nhắm mắt.

 

Oanh Nhiên đột nhiên cảm thấy hắn rất mệt mỏi.

 

Cảm giác mệt mỏi ấy không phải cái mệt bình thường hay buồn ngủ, mà là sự đè nén nặng nề, áp lực của tinh thần suốt thời gian dài.

 

Oanh Nhiên muốn hỏi thăm hắn.

 

Nhưng thấy hắn như vậy, cuối cùng nàng không hỏi, chỉ ôm cánh tay ngồi cùng hắn.

 

Khí hậu nơi đây rất ác liệt.

 

Nàng đi một đường tới đây cũng đã thấm mệt, cuồng phong tử khí quấn quanh khiến nàng mơ hồ cảm thấy nơi này có thể diệt vong bất cứ lúc nào.

 

Nàng cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng ngoại trừ mảnh đất hoang vu và vòm trời thì chẳng thấy gì khác.

 

À, còn có bóng kiếm.

 

Đột nhiên nàng nhận thấy xiềng xích trên bóng kiếm đang khẽ run lên. Xiềng xích vô hình vốn ẩn trong hư không nay dần hiện hình, một đầu xích nối thẳng đến tay chân của Từ Ly Lăng.

 

Oanh Nhiên không khỏi sốt ruột nhìn chằm chằm Từ Ly Lăng.

 

Nhưng lại thấy hắn không hề phản ứng.

 

Hắn chỉ chậm rãi nhíu mày, cho thấy hiện tại hắn đang phải trải qua điều gì.

 

Oanh Nhiên dán mắt vào hắn và trận kiếm.

 

Từ Ly Lăng vẫn ngồi vững như núi.

 

Nếu không phải kiếm trận và xiềng xích phản ứng ngày càng kịch liệt, có lẽ nàng đã chẳng nhận ra sự đau đớn của hắn lúc này.

 

Oanh Nhiên siết chặt tay hắn.

 

Một lúc lâu sau, kiếm trận dần bình ổn, xiềng xích cũng ẩn vào hư không.

 

Oanh Nhiên thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt đong đầy lo lắng: “Chàng có sao không?”

 

Từ Ly Lăng không trả lời, hắn đột ngột mở mắt ra nhìn nàng, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo, bàn tay nắm ngược lại như muốn vặn gãy xương nàng.

 

Tựa như, không quen biết nàng.

 

Sau đó dường như nhớ ra gì đó mà lấy lại bình tĩnh, một lần nữa nhắm mắt lại.

 

Cuối cùng Oanh Nhiên cũng hiểu: Trông hắn rất bình thường.

 

Nhưng thật ra không bình thường chút nào.

 

Oanh Nhiên biết không thể hỏi hắn quá nhiều chuyện, chỉ hỏi một câu: “Chàng biết ta là ai không?”

 

Từ Ly Lăng: “Phu nhân của ta, Tần Oanh Nhiên.”

 

Oanh Nhiên tự an ủi rằng hắn vẫn còn nhớ nàng, vẫn nhận ra nàng là tốt rồi.

 

Hắn tiếp tục tĩnh tọa.

 

Oanh Nhiên rảnh rỗi không có gì làm nên quan sát khắp người hắn một lượt.

 

Thật ra hắn rất sạch sẽ, chỉ có quần áo xộc xệch, vạt áo tả tơi, tóc dài rối loạn.

 

Khác hẳn Từ Ly Lăng mà nàng từng thấy trong hồn thức, trước lúc đại chiến còn đi tắm.

 

Ngay cả khi mới quen biết, hắn cũng đã tóc dài xõa tung, nhưng y phục luôn chỉnh tề thoải mái, tóc đen mượt mà, hiển nhiên đã chăm chút.

 

Hắn có thói ở sạch, lại coi trọng lễ nghi, chẳng bao giờ để mình thành ra bộ dạng này nếu không vì tình thế đặc biệt.

 

Oanh Nhiên khẽ thở dài, lấy khăn tay từ chiếc túi bên người ra, giúp hắn lau mặt và tay.

 

Thật ra không dơ, rất sạch sẽ, chỉ là nàng muốn làm vậy thôi.

 

Rồi sau đó lại cầm lược nhỏ đi vòng ra sau lưng hắn, chải tóc cho hắn.

 

Đây vốn là vật nàng thường dùng hằng ngày, nay lại được dùng cho hắn.

 

Oanh Nhiên vừa chải tóc cho hắn vừa nói: “Ta nói chuyện với chàng, nếu chàng không trả lời được thì không cần đáp... Một thời gian nữa, ta sẽ tìm cách ra ngoài, mang chút đồ quay lại tìm chàng.”

 

Nàng nghĩ: Với tình trạng hiện tại của hắn, e là chưa thể ra ngoài được.

 

Nhưng không sao cả, nàng tìm thấy hắn rồi, có thể tới thăm, bầu bạn cùng hắn.

 

Oanh Nhiên mỉm cười, chải tóc cho hắn xong thì kéo dải dây buộc tóc màu lục trên tóc mình xuống, cột tóc dài lại cho hắn.

 

Sau đó dường như đã thấm mệt, nàng đặt tay lên vai hắn, dựa vào lưng hắn nhắm mắt lại.

 

Bất chợt, nàng cảm thấy hắn đang v**t v* mu bàn tay mình.

 

Nàng tì cằm lên vai hắn, xoay mặt mỉm cười: “Sao thế?”

 

Hắn vẫn không nói gì.

 

Oanh Nhiên không hiểu, suy nghĩ một lúc rồi hôn vào má hắn, ôm lấy hắn, dùng thân mình làm điểm tựa để hắn cũng có thể nghỉ ngơi.

 

Nơi này không có gì cả, không có phong cảnh để nhìn ngắm, càng không có trò vui tiêu khiển.

 

Nhưng Oanh Nhiên không hề cảm thấy nhàm chán, cứ như vậy bầu bạn với hắn.

 

Mãi đến khi hắn đột nhiên mở miệng: “Nàng nên đi ra ngoài.”

 

Oanh Nhiên: “Vậy chàng...”

 

Từ Ly Lăng: “Sức mạnh Thánh Ma đã không còn tồn tại trong thế giới.”

 

Một mình hắn ở lại đây sẽ không sao cả.

 

Oanh Nhiên thoáng yên tâm, lại hỏi: “Nhưng vì sao chàng...”

 

Vẫn mang hình dáng của ma?

 

Không đợi nàng nói hết, Từ Ly Lăng đã hiểu ý nàng: “Ta là Thánh Ma.”

 

Không phải vì bị ma linh rót thể mà trở thành Thánh Ma, mà là hắn luyện hóa sức mạnh Thánh Ma, trở thành Thánh Ma.

 

Thánh Ma thực thụ.

 

Giọng điệu của hắn vẫn bình thản như thường, nhưng lại dấy lên sóng to gió lớn trong lòng Oanh Nhiên.

 

Oanh Nhiên căng thẳng nắm lấy tay hắn.

 

Hắn nói: “Ta sẽ không xả thân vì đạo.”

 

Oanh Nhiên mở miệng định nói.

 

Hắn nói: “Sẽ không chết.”

 

Oanh Nhiên “ồ” một tiếng, nhẹ nhàng thở ra.

 

Hắn lại nói: “Tử khí ở đây quá nặng, nàng nên ra ngoài.”

 

Oanh Nhiên cân nhắc rồi đồng ý, nàng cũng thấy càng ở đây lâu thì lồng ngực càng nặng nề kỳ lạ.

 

Nàng đứng dậy: “Ta ra ngoài lấy chút đồ rồi quay lại thăm chàng.”

 

Từ Ly Lăng: “Đợi tử khí trên người tan hết rồi hãy đến.”

 

Hắn nói như vậy, có nghĩa nàng vẫn có thể quay lại.

 

Oanh Nhiên mỉm cười đáp một tiếng, quay lại đường cũ để đi ra.

 

Bỗng một cơn gió thoảng qua, chớp mắt nàng đã đứng giữa sương mù dày đặc ở cửa hư không.

 

Nàng bước ra khỏi màn sương dày đặc, bên ngoài là Thần Điện Vô Cực Thiên.

 

Trong điện, Quan Dập, Đại Hoa, Tiểu Hoàng, còn có Nhạc Triều Thu và Ngọc Hư Phong dẫn theo một đám người đang lo lắng, sốt ruột.

 

Thấy nàng đi ra, bọn họ mở to mắt kiểm tra khắp người nàng một lượt, sau khi xác định ngoài bị lây dính tử khí khắp người thì nàng không bị gì, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

 

Đại Hoa òa một tiếng chạy tới, ôm lấy chân nàng: “Tôi không liên lạc với cô được, còn tưởng cô gặp chuyện rồi cơ!”

 

Oanh Nhiên v**t v* an ủi Đại Hoa, lại xoa đầu Tiểu Hoàng.

 

Quan Dập tiến lên: “Muội có biết muội đã vào đó bao lâu không? Nửa tháng! Bọn ta đều lo muốn chết, nhưng làm cách gì cũng không mở hư không được. Muội ở bên trong... Muội...”

 

Oanh Nhiên biết y muốn hỏi chuyện gì: “Ta đã gặp Hoài Chân.”

 

Quan Dập hít sâu, thấy sắc mặt nàng nhẹ nhàng thì thở ra.

 

Đám người Nhạc Triều Thu đều trầm ngâm suy nghĩ.

 

Đại Hoa: “Anh ta còn sống?”

 

Oanh Nhiên đưa tay gõ đầu nó: “Đương nhiên là còn sống.”

 

Đại Hoa: “Vậy sao anh ta không ra cùng cô? Hơn nữa sau khi cô vào, tôi với chó ngốc cũng định vào, kết quả, kết quả... Hình như anh ta muốn giết bọn tôi.”

 

Oanh Nhiên nghe vậy thì thôi cười cợt: “Trở về rồi nói. Ta ở trong đó không thể nghỉ ngơi, thật sự rất mệt.”

 

Đại Hoa gật đầu, Tiểu Hoàng hóa thành nguyên thân chở nàng về hạ giới.

 

Tìm được Từ Ly Lăng rồi, không cần chạy khắp nơi nữa, Oanh Nhiên bảo Tiểu Hoàng bay từ Thiên Tiêu xuống thẳng Túc Kinh, quay về thư viện Xuân Thiềm. Nàng còn bảo Quan Dập, Nhạc Triều Thu và Ngọc Hư Phong đi cùng.

Bình Luận (0)
Comment