Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 152

Ba người hiểu ý đi theo.

 

Lúc này Hứa Thu Quế đang chỉ huy người làm cắt tỉa cây cối hoa cỏ trong vườn ngoài sân, khi thấy cả nhóm người xuất hiện thì hoảng sợ.

 

Nhưng lại thấy Oanh Nhiên trở về, bà mừng rỡ.

 

Oanh Nhiên chào hỏi bà, bà đáp một tiếng, vui vẻ vào thư viện gọi Tần Hoán.

 

Oanh Nhiên mời Quan Dập, Nhạc Triều Thu và Ngọc Hư Phong vào nội viện. Khi xung quanh không còn ai nữa, nàng mới kể rõ tình hình của Từ Ly Lăng.

 

Nàng lo lắng nói: “Chàng từng nói với ta rằng chàng không có thời gian để trả lời câu hỏi của ta, nhưng rõ ràng lúc ấy không xảy ra chuyện gì kỳ lạ có thể ngăn cản chàng trả lời. Đôi lúc ánh mắt chàng nhìn ta sẽ trở nên vô cùng xa lạ và đáng sợ, cứ như không quen biết ta... Nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.”

 

“Hiện tại chàng đã trở thành Thánh Ma thực sự, ta không biết sự khác thường của chàng có liên quan đến điều này hay không.”

 

Nhạc Triều Thu và Ngọc Hư Phong hai mặt nhìn nhau.

 

Ngọc Hư Phong Trầm ngâm một lát: “Việc luyện hóa cũng giống như đoạt xác, đó là biến đồ vật của người khác thành của mình để sử dụng. Từ Ly công tử đã trở thành Thánh Ma thực thụ, hiển nhiên ma tính bộc phát. Hắn nhốt bản thân trong nhà tù Hồng Hoang, dùng kiệm trận tự trói, có lẽ là để mài mòn ma tính.”

 

Nhạc Triều Thu gật đầu tán đồng: “Đôi khi hắn biểu hiện ra công kích có lẽ cũng vì ma tính.”

 

Oanh Nhiên cân nhắc: “Nhưng chàng nói không có thời gian, vậy là sao?”

 

“Chuyện này...”

 

Ngọc Hư Phong và Nhạc Triều Thu liếc nhìn nhau, đều lắc đầu.

 

Đại Hoa nghĩ đến điều gì đó, muốn nói lại thôi, cuối cùng thông qua hệ thống nói với Oanh Nhiên: “Có lẽ tôi biết chuyện là thế nào.”

 

Ngọc Hư Phong: “Để ta điều tra điển tịch có liên quan đến ma đạo thử xem sao.”

 

Thấy Đại Hoa không nói công khai, Oanh Nhiên hiểu ý, gật đầu cảm ơn Ngọc Hư Phong và Nhạc Triều Thu rồi tiễn bọn họ rời đi.

 

Quan Dập hiểu biết có hạn nên không thể giúp được gì, chỉ ngồi nghe. Lúc này nghe xong, y nói: “Muội đừng nghĩ nhiều, nói chung là muội phu vẫn còn nhớ muội. Đã lâu chưa được nghỉ ngơi, muội về nghỉ trước đi. Tiên sinh, sư nương cứ để ta.”

 

Oanh Nhiên “ừm” một tiếng, bảo Tiểu Hoàng ra ngoài sân nghỉ ngơi, còn mình mang Đại Hoa về phòng.

 

Vừa vào phòng, Đại Hoa đã nghiêm mặt: “Có lẽ là do luân hồi.”

 

Sắc mặt Oanh Nhiên chùng xuống: “Sao lại nói vậy?”

 

Đại Hoa: “Để ngăn cản thế giới bị diệt vong, thế giới này đã luân hồi gần trăm lần, tổng cộng gần một trăm ngàn năm. Vốn dĩ Từ Ly Lăng không thể nhớ rõ những vòng luân hồi ấy, nhưng thần nữ từng nói, hình như sức mạnh Thánh Ma nhớ rõ. Hiện giờ Từ Ly Lăng đã luyện hóa sức mạnh Thánh Ma, đương nhiên sẽ kế thừa tất cả mọi thứ của nó kể cả ký ức.”

 

“Nếu giống như ký ức của thần nữ, mạch diễn biến phát triển theo dòng thời gian bình thường và có trật tự, vậy thì còn đỡ. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ anh ta luyện hóa Thánh Ma, Thánh Ma không thể sắp xếp trình tự ký ức ngay ngắn rồi đưa cho anh ta được. Nói cách khác, hiện tại ký ức của anh ta vô cùng hỗn loạn.”

 

“Càng phiền phức hơn nữa là, ký ức hỗn loạn ấy không phải một trăm ngàn năm liền mạch bình thường, mà là từng lần ngàn năm trong mỗi vòng luân hồi.”

 

“Nhận thức của con người về bản thân và thế giới phần lớn dựa vào ký ức. Cô thử nghĩ xem, nếu hợp nhất gần một trăm giấc mơ của cô và hiện thực lại với nhau. Những người cô từng gặp, những cảnh nơi cô từng sống, sự việc diễn biến... Tất cả đều gần như giống hệt nhau, liệu cô còn phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực không?”

 

“Trong gần một trăm giấc mơ tương tự nhau, cô có thể phân biệt trong giấc mơ nào người bên cạnh muốn giết cô, trong giấc mơ nào người bên cạnh không còn đối địch cô không? Và khi cô tỉnh lại, liệu cô còn nhớ mình là ai, là chính mình trong giấc mơ nào hay không?”

 

Oanh Nhiên ngơ ngác, đây là điều nàng chưa từng nghĩ đến.

 

Đại Hoa âm trầm nói: “Khi đi làm nhiệm vụ, nhờ vào cơ chế bảo hộ, người thực thi nhiệm vụ sẽ không bị lặp lại thế giới cũ. Hoặc như thần nữ đã luân hồi gần trăm lần trong cùng một thế giới thì sẽ cần hệ thống hỗ trợ rửa sạch ký ức để tránh lẫn lộn. Vì vậy cô ta mới cần hệ thống đồng hành mọi lúc, vì vậy nàng ta sống lại rất nhiều lần như vậy mà vẫn không thể mưu tính hoàn hảo.”

 

“Nhưng không có ai giúp Từ Ly Lăng sắp xếp lại ký ức. Ma tính sẽ càng thúc đẩy lệ khí của hắn. Cô có biết có một loại bệnh tâm thần xuất phát từ thứ gì không? Đó là việc nhận thức sai lệch về bản thân và thế giới.”

 

“Cô nói có lúc anh ta đột nhiên coi cô như người xa lạ, thậm chí thể hiện ra sự công kích. Có lẽ khoảnh khắc đó anh ta đột nhiên cho rằng mình là Từ Ly Lăng trong một kiếp chưa từng gặp cô.”

 

“Anh ta không quen biết cô, đương nhiên muốn giết kẻ dám đến gần mình.”

 

Trong nhận thức của nàng, Từ Ly Lăng không phải kẻ lạm sát bừa bãi.

 

Nhưng sao nàng có thể chắc chắn lúc hắn mở mắt ra, đó là hắn của kiếp nào, giai đoạn nào?

 

Nếu là một kiếp hắn đang bị phản bội.

 

Đột nhiên có người xuất hiện trong lòng hắn, hắn không lập tức đánh chết đã là ưu ái nàng rồi.

 

Oanh Nhiên bừng tỉnh, chậm rãi ngồi xuống ghế ngây người.

 

Đại Hoa chạy lại cọ vào chân nàng, gọi nàng hoàn hồn: “Cô không thể đi tìm hắn nữa.”

 

Oanh Nhiên: “Nhưng mà...”

 

Đại Hoa: “Anh ta quá nguy hiểm. Cô không biết rõ anh ta đã trải qua những gì trong gần một trăm ngàn năm, nhưng chính mắt tôi đều nhìn thấy sự sợ hãi và căm phẫn của thần nữ đối với anh ta, toàn bộ người thực thi nhiệm vụ trong trụ sở chính đều né anh ta không kịp. Cô không thấy người thực thi nhiệm vụ đã gặp Triệu Hàm Nguyệt đó sao, sau khi phát hiện mình phải đối đầu với Từ Ly Lăng, anh ta trực tiếp từ bỏ nhiệm vụ luôn kìa?”

 

“Nếu không sẽ chết!”

 

Oanh Nhiên do dự không đáp.

 

Đại Hoa bực bội cọ vào chân nàng: “Có lẽ kiếp này cô gặp được một Từ Ly Lăng khiến cô không cảm thấy anh ta đáng sợ, nhưng đó chỉ là anh ta của kiếp này mà thôi.”

 

“Cô có dám chắc trong những kiếp sống khác, anh ta không bị dày vò đến phát điên không? Cô có dám chắc trong những kiếp sống khác, anh ta chưa từng tàn sát vô cớ bất cứ ai không?”

 

“Đừng quên ảo cảnh trước đây... Cô không vào, nhưng tôi vào rồi, tôi tận mắt nhìn thấy anh ta tàn sát và luyện hóa mọi người thành thạo đến mức nào! Cô không tin thì có thể hỏi Triệu Hàm Nguyệt, hỏi Quan Dập.”

 

“Lỡ như cô tới trước mắt anh ta, nhưng người mở mắt tỉnh dậy lại là một anh ta không quen biết cô, chẳng nói chẳng rằng trực tiếp tung một chưởng đánh chết cô, luyện hóa cô, vậy cô phải làm sao?”

 

“Cô hồn bay phách tán rồi, chờ đến khi anh ta tỉnh lại chẳng phải cũng rất đau khổ sao?”

 

“Anh ta tự nhốt mình trong kiếm trận nhất định là có lý do. Nếu anh ta vẫn còn khống chế được hành vi của mình thì đã chẳng tự trói mình lại.”

 

Oanh Nhiên im lặng rất lâu rồi lẩm bẩm: “Luôn có cách giải quyết...”

 

Đại Hoa ủ rũ cụp đuôi: “Còn tôi thì không nghĩ ra cách nào.”

 

Oanh Nhiên cụp mắt nhìn chằm chằm nó.

 

Đại Hoa: ...

 

Oanh Nhiên cầu xin: “Mi cũng là hệ thống, không thể giúp Hoài Chân sắp xếp ký ức sao?”

 

Nhưng nó là hệ thống của nàng mà!

 

Đại Hoa bất lực mếu máo: “Thử xem sao.”

 

*

 

Từ Ly Lăng nói khi nào tử khí tan hết thì hãy tìm hắn.

 

Nhưng sau khi Oanh Nhiên lược bớt chi tiết luân hồi, thuật lại tình trạng tinh thần hỗn loạn của Từ Ly Lăng hiện giờ cho đám người Nhạc Triều Thu nghe, bọn họ đều cảm thấy tử khí trên người cô sẽ không tan.

 

Nếu hắn biết tình trạng của chính mình, hắn sẽ không tình nguyện để nàng mạo hiểm vì hắn.

 

Nhưng mà một tháng sau, tử khí tan.

 

Đám người Nhạc Triều Thu đều rất kinh ngạc.

 

Ngọc Hư Phong nghĩ ngợi rồi cười nói: “Vậy xem ra tình hình không quá tệ.”

 

Oanh Nhiên cũng cảm thấy vậy. Vào ngày tử khí tan đi, nỗi buồn bực trong lòng nàng cũng tan biến.

 

Nàng vội vàng dẫn Đại Hoa vào nhà tù Hồng Hoang.

 

Để tránh cho Từ Ly Lăng đả thương bọn nó, sau khi Tiểu Hoàng mở cửa hư không, Oanh Nhiên báo trước một tiếng rồi mới cẩn thận dắt Đại Hoa và Tiểu Hoàng cùng nhau tiến vào.

 

Có Tiểu Hoàng làm thú cưỡi, Oanh Nhiên nhẹ nhàng hơn nhiều.

 

Nàng mang theo quần áo sạch sẽ cho Từ Ly Lăng và một ít thức ăn, để Tiểu Hoàng chở.

 

Tiểu Hoàng chạy thẳng tới bên ngoài kiếm trận thì vô thức thấy sợ hãi, không dám tới gần nữa mà dừng bên ngoài.

 

Oanh Nhiên ôm Đại Hoa tới gần Từ Ly Lăng.

 

Oanh Nhiên gọi hắn: “Hoài Chân.”

 

Từ Ly Lăng im lặng một lát rồi trả lời nàng: “Ừm.”

 

Ở đây Đại Hoa không thể nói chuyện với Oanh Nhiên thông qua hệ thống, thấy thế nó bèn nhỏ giọng nói: “Tôi thấy anh ta có dấu hiệu tinh thần hỗn loạn thật rồi...”

 

Tâm trạng Oanh Nhiên hơi chùng xuống. Nàng đi tới bên cạnh Từ Ly Lăng, thấy mái tóc của hắn lại rối tung, dây buộc tóc chẳng biết ở nơi nào.

 

Nàng sửa lại mái tóc tán loạn giúp hắn, dịu dàng hỏi thăm hai câu, chưa chờ hắn trả lời đã hỏi tiếp: “Bây giờ chàng bị như vậy là do ký ức rối loạn sao?”

 

Từ Ly Lăng im lặng một lát, chậm chạp mở mắt ra nhìn nàng, coi như thừa nhận.

 

Oanh Nhiên mỉm cười với hắn: “Không sao, ta mang Đại Hoa tới rồi, nó có thể giúp chàng.”

 

Chuyện đã tới nước này, nàng cũng không cần giấu hắn nữa, kể toàn bộ thân phận thật sự của Đại Hoa ra.

 

Sắc mặt Từ Ly Lăng vẫn thản nhiên, chỉ hơi nhướng mày, cụp mắt xuống nhìn Đại Hoa.

 

Đại Hoa vốn đã căng thẳng, nay bị ánh mắt hắn nhìn như núi lớn đè nặng làm nó vô cùng hoảng hốt.

 

Nó cố lấy dũng khí: “Để sắp xếp ký ức giúp ngươi thì ta phải xâm nhập vào hồn thức của ngươi, ngươi đừng tấn công ta đấy.”

 

Oanh Nhiên nghe vậy thì siết chặt tay Từ Ly Lăng, vừa để cổ vũ hắn tin tưởng Đại Hoa, vừa để chế trụ hắn.

 

Mặc dù nếu hắn muốn động thủ thật thì nàng cũng chẳng ngăn cản được. Nhưng ít nhất vẫn có thể cho Đại Hoa thời gian chạy trốn.

 

Từ Ly Lăng “ừm” một tiếng rồi nhắm mắt lại.

 

Đại Hoa hít sâu hai hơi rồi tiến lên, định vươn móng đặt lên đầu gối hắn để tiện xâm nhập hồn thức.

 

Nhưng cuối cùng nó không dám nên bỏ cuộc, không chạm vào hắn cũng có thể xâm nhập, chỉ là tiêu tốn nhiều năng lượng hơn thôi. Hiện tại thứ nó không thiếu nhất chính là năng lượng.

 

Đại Hoa duy trì một khoảng cách nhất định với hắn, ngưng thần sử dụng năng lượng, bắt đầu xâm nhập hồn thức của hắn.

 

Trước đó Đại Hoa đã nói với Oanh Nhiên đây sẽ là một quá trình vô cùng lâu dài, Oanh Nhiên cũng đã chuẩn bị tâm lý.

 

Thế nhưng chẳng bao lâu, Đại Hoa đã kinh hoàng nhảy dựng lên, kêu “meo” một tiếng rồi đột nhiên chạy vụt ra ngoài kiếm trận, lông tơ toàn thân dựng đứng.

 

Oanh Nhiên siết chặt hai tay Từ Ly Lăng, lo lắng hỏi Đại Hoa: “Sao thế? Chàng đả thương mi à?”

 

Không đợi Đại Hoa trả lời, Từ Ly Lăng đã nói: “Không có.”

 

Đại Hoa lấy lại bình tĩnh cũng nói: “Không có... Nhưng tôi không làm được.”

 

Oanh Nhiên thở phào, lại nhíu mày: “Sao lại không được?”

 

Đại Hoa: “Anh ta đã siêu thoát lục đạo, năng lượng của tôi không đủ để sắp xếp ký ức cho anh ta. Nếu anh ta chỉ là tiên nhân thì còn có thể...”

 

Oanh Nhiên nhớ lại chuyện trước đây năng lượng không thể ngăn cản thượng tiên bày trận, chỉ đành bất lực, nàng lại hỏi Đại Hoa: “Vậy sao mi lại chạy?”

 

Đại Hoa đối diện với đôi mắt đen ngòm xen lẫn tia máu của Từ Ly Lăng, ấp úng: “Tôi nhát gan...”

 

Hồn thức của Từ Ly Lăng không phải hồn thức của người bình thường, mà là cả một hồn cảnh. Nó còn chưa đi vào thì đã bị luồng ma khí hồn hậu đó bóp nghẹt không thở nổi.

 

Suýt chút nữa nó đã bị lây nhiễm thành ma.

 

Vốn dĩ nó định nói vậy.

 

Nhưng khi đối diện với đôi mắt của Từ Ly Lăng, nó bỗng quên hết tất cả, chỉ còn biết nói mình nhát gan.

 

Tuy nhiên nó thừa nhận, nó nhát gan thật.

 

Nó hơi xấu hổ.

 

Hiếm khi Tiểu Hoàng không cười nhạo nó.

 

Dẫu sao đối mặt với Từ Ly Lăng, có ai không trở nên nhát gan đâu chứ.

Bình Luận (0)
Comment