Hai bọn nó liếc nhìn nhau, bỗng dưng nảy sinh cảm giác anh em cùng chung cảnh ngộ.
Bên kia Oanh Nhiên chẳng cảm giác được gì, một tay ôm lấy Từ Ly Lăng để hắn dựa vào mình, tay còn lại đau xót chạm vào gương mặt hắn: “Làm sao bây giờ, Hoài Chân...”
Từ Ly Lăng im lặng, sau đó chậm chạp nói: “Không sao.”
Oanh Nhiên nén lại tiếng thở dài, kiềm chế cảm xúc: “Để ta nghĩ cách khác.”
Từ Ly Lăng liếc nhìn nàng một cái.
Oanh Nhiên hỏi: “Sao vậy?”
Từ Ly Lăng: “Ừm.”
Nàng thích làm gì thì làm.
Oanh Nhiên mỉm cười với hắn, cúi đầu định hôn hắn một cái, nhưng khóe mắt thoáng thấy Đại Hoa và Tiểu Hoàng vẫn còn đó nên nàng nhịn lại.
Nàng chỉ lúc thì ôm hắn, lúc thì dựa vào người hắn, lặng lẽ bầu bạn.
Qua hơn nửa ngày, cuối cùng nàng cũng nhớ ra mình có mang theo đồ, bèn gỡ chiếc túi trên lưng Tiểu Hoàng xuống và mang lại.
Đầu tiên đưa quần áo sạch cho hắn thay đồ, sau đó trải chăn mỏng lên tảng đá lớn, lấy thức ăn nàng mang đến.
Từ Ly Lăng nhận quần áo, đi ra sau tảng đá để thay đồ.
Đại Hoa và Tiểu Hoàng ở ngoài trận bối rối như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Muốn chạy.
Nhưng lại sợ nếu tỏ ra không trung thành với Oanh Nhiên thì sẽ chọc giận Từ Ly Lăng.
Oanh Nhiên bày xong đồ ăn, gọi cả Đại Hoa và Tiểu Hoàng lại. Nàng cũng mang phần cho bọn nó.
Đại Hoa và Tiểu Hoàng chậm chạp bước tới dưới tảng đá, không chịu đi lên, chỉ dám ăn bên dưới.
Oanh Nhiên đành phải đặt thức ăn bên dưới cho bọn nó, lúc quay lại thì Từ Ly Lăng đã mặc xong quần áo trở về.
Oanh Nhiên đưa chén đũa cho hắn, lúc hắn nhận lấy thì phát hiện hóa ra hắn đeo dải dây buộc tóc của nàng trên cổ tay.
Dải dây cột tóc bị ống tay áo che khuất, vì chưa bị tử khí cuồng phong ăn mòn nên màu lục vẫn tươi sáng như ban đầu.
Nàng mỉm cười nói với hắn: “Chàng cất dây buộc tóc làm gì, hỏng rồi thì lần sau ta lại mang một cái cho chàng.”
Biết hiện tại hắn nói chuyện khó khăn nên nàng không ép hắn trả lời, chỉ giục hắn ăn cơm, xong lại nhớ đến thời kỳ ngũ suy của hắn: “Bây giờ chàng có vị giác không?”
Từ Ly Lăng “ừm” một tiếng, gắp một đũa cải xào, thong thả ăn.
Oanh Nhiên hỏi: “Ngon không?”
Từ Ly Lăng không đáp.
Oanh Nhiên mếu máo, cúi đầu hỏi Đại Hoa và Tiểu Hoàng: “Ngon không?”
Tiểu Hoàng không hé răng.
Khuôn mặt nhỏ của Đại Hoa hơi nhăn lại: “Nói sao nhỉ, không ngon nhưng cũng không khó ăn, kỳ lạ lắm.”
Oanh Nhiên không vui: “Ta thấy cũng được mà.”
Nàng nếm thử rồi, đâu kỳ lạ như vậy.
Đại Hoa ngửa đầu hỏi: “Cô nấu à?”
Oanh Nhiên gật đầu.
Đại Hoa bày ra vẻ mặt: Thảo nào.
Đang do dự chưa kịp lên tiếng bình luận, khóe mắt nó đột nhiên phát hiện Từ Ly Lăng cụp mắt liếc nhìn mình.
Lông đuôi nó lập tức dựng đứng cả lên theo bản năng.
Bỗng nghe Tiếng Hoàng nói: “Ngon lắm.”
Đại Hoa: ?
Oanh Nhiên mỉm cười với Tiểu Hoàng, mi mắt cong cong.
Đại Hoa trừng mắt với Tiểu Hoàng: Đồ nịnh hót!
Rồi sau đó cúi đầu ăn lấy ăn để, ăn xong còn nói: “Ăn nhiều thì thấy cũng khá ngon.”
Dứt lời, nó lén lút liếc nhìn Từ Ly Lăng.
Sắc mặt Từ Ly Lăng thản nhiên, đối mặt với Oanh Nhiên, chậm rãi ăn từng miếng, tựa như chưa từng liếc nhìn nó.
Nó thở phào nhẹ nhõm, nằm gục dưới tảng đá cùng Tiểu Hoàng.
Lại nghe trên tảng đá, Oanh Nhiên đang hỏi Từ Ly Lăng: “Ngon không?”
Ba năm qua khi đi du lịch, đôi khi Oanh Nhiên cũng sẽ tự nấu cơm.
Thỉnh thoảng nàng thừa nhận rất khó ăn.
Nhưng thỉnh thoảng, nàng cảm thấy đồ ăn mình nấu cũng khá được.
Từ Ly Lăng đã sắp ăn xong, chậm rãi nói: “Lần sau đừng nấu nữa.”
Đại Hoa: Vãi chưởng! Chính ngươi cũng chê nàng nấu dở, vậy mà không cho người khác nói!
Trên tảng đá chìm vào tĩnh lặng.
Oanh Nhiên bĩu môi “ồ” một tiếng: “Sau này ta không bao giờ nấu ăn cho chàng nữa.”
Từ Ly Lăng: “Ừm.”
Oanh Nhiên: “Chàng còn ừm?”
Từ Ly Lăng thu dọn chén đũa: “Ăn xong rồi.”
Oanh Nhiên hừ nhẹ một tiếng, nể mặt hắn đã ăn hết nên không thèm so đo.
Nghĩ lại, nàng cũng thấy hơi chột dạ: Thật sự dở đến mức đó sao?
Ba năm qua hắn không ăn thứ gì, vừa ăn miếng đầu tiên nàng lại đưa hắn món này, có phải không ổn lắm không?
Nàng suy tư.
Bên kia Từ Ly Lăng đã thu dọn chén đũa, rửa sạch sẽ, tiếp tục đả tọa.
Oanh Nhiên nhích lại gần, lười nghiêng nghiêng người nằm lên đùi hắn: “Lần sau ta sẽ mang thức ăn ở tửu lầu cho chàng, với một ít bánh ngọt Túc Kinh nữa.”
Nàng sẽ không mang quá nhiều.
Bởi vì nàng biết hắn không có hứng ăn uống, chỉ ăn một ít khi ở bên nàng thôi. Hơn nữa nàng cũng chỉ muốn cho hắn nếm thử nhiều hương vị hơn.
Những ngày kế tiếp chẳng có gì làm.
Oanh Nhiên cứ vậy bầu bạn cùng hắn.
Nàng nói chuyện phiếm với hắn, hắn không thể trả lời từng câu như trước đây, nhưng vẫn đáp lại vài câu.
Đại Hoa và Tiểu Hoàng nhàm chán chạy loăng quăng khắp nơi, cũng cảm thấy trạng thái của Từ Ly Lăng khá ổn.
Tuy nhiên biến cố luôn xảy ra bất ngờ.
Một lần khi Đại Hoa và Tiểu Hoàng chơi chán chê quay về nghỉ ngơi, mới vừa vào kiếm trận, Từ Ly Lăng bỗng vung tay tung sát chiêu.
Lúc đó Oanh Nhiên đang dựa vào người hắn, động tác của hắn xảy ra quá bất ngờ khiến nàng không kịp phản ứng.
Thấy Đại Hoa và Tiểu Hoàng suýt bỏ mạng, nàng vội vàng lao đến ôm chặt Từ Ly Lăng, ngăn cản hắn tung chiêu thứ hai, sốt ruột kêu: “Hoài Chân!”
Đại Hoa và Tiểu Hoàng nhân cơ hội liều mạng bỏ chạy ra cửa, không dám trở lại.
Bọn nó hãy còn sợ hãi.
Oanh Nhiên cũng vậy.
Từ Ly Lăng cụp mắt nhìn nàng, chậm rãi buông tay: “Đúng là cái gì nàng cũng muốn cứu.”
Oanh Nhiên ngẩn người nhìn chằm chằm đôi mắt hắn. Nàng chắc chắn hắn nhớ nàng, nhưng dường như không nhận ra Đại Hoa và Tiểu Hoàng.
Nàng không biết ký ức hiện tại của hắn như thế nào, đang là kiếp nào, vì sao nhớ rõ nàng.
Từ Ly Lăng quay về đả tọa.
Oanh Nhiên ngồi bên cạnh ôm cánh tay hắn, trầm ngâm suy nghĩ.
Một mình nàng bầu bạn cùng hắn suốt mấy ngày, mãi cho đến khi hắn lại nhắc nhở nàng đã đến lúc nên ra ngoài.
Oanh Nhiên xác nhận bây giờ hắn không sao, hỏi: “Hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Từ Ly Lăng im lặng không đáp, dường như đang nhớ lại tình hình ngày hôm đó.
Oanh Nhiên chờ một lát, hắn vẫn không trả lời.
Nàng hiểu câu hỏi của mình chỉ khiến dòng ký ức lộn xộn của hắn càng thêm hỗn loạn, thế nên nói: “Thôi, đừng nghĩ nữa. Lần sau ta lại đến thăm chàng.”
Từ Ly Lăng nhìn chằm chằm nàng: “Ừm.”
Oanh Nhiên nâng mặt hắn lên, hôn lên môi hắn, nở nụ cười xán lạn: “Ta sẽ đến thăm chàng sớm thôi.”
Từ Ly Lăng: “Ừm.”
Hắn đưa mắt nhìn theo nàng đi xa, mãi cho đến khi nàng khuất bóng trong làn sương dày đặc.
*
“Thật đáng sợ!”
“Từ Ly Lăng muốn giết bọn ta, hắn thật sự muốn giết bọn ta! Tốt xấu gì cũng nuôi bọn ta lâu như vậy mà chẳng có chút tình cảm nào! Ta không dám vào đó nữa.”
...
Vừa ra khỏi nhà tù Hồng Hoàng, Đại Hoa và Tiểu Hoàng đã k** r*n với Nhạc Triều Thu, Ngọc Hư Phong và Quần Dập canh giữ bên ngoài.
Trong vùng hoang vu, từ ngày hôm ấy, bọn nó cứ nơm nớp sợ hãi mãi đến hôm nay, cả người áp lực như sắp phát điên đến nơi rồi.
Oanh Nhiên bất lực, áy náy xoa đầu an ủi bọn nó.
Nhạc Triều Thu nghiêm mặt: “Sao lại vậy?”
Ngọc Hư Phong cũng chìm trong trầm tư.
Quan Dập: “Nếu cách của muội không được, vậy lần sau chúng ta mời y tu vào chẩn đoán, chữa trị cho hắn thử xem?”
Nhạc Triều Thu cũng nói: “Nếu thật sự không được thì trực tiếp xóa sạch ký ức của hắn đi. Đây là cách tốt nhất hiện tại.”
Oanh Nhiên suy nghĩ rất lâu, sau đó đồng ý dẫn bọn họ vào hỏi ý Từ Ly Lăng.
Nhạc Triều Thu và Ngọc Hư Phong lập tức bắt tay vào chuẩn bị.
Có rất nhiều cách làm Từ Ly Lăng mất trí nhớ.
Nhưng trong tử địa không thể sử dụng linh lực, vậy nên chỉ có thể thử những thuật pháp phàm nhân có thể dùng như cổ thuật, phù thuật, đan thuật...
Một tháng sau, khi Oanh Nhiên một lần nữa bước vào nhà tù Hồng Hoang, nàng dẫn theo bọn họ.
Bọn họ muốn đích thân thử mọi phương pháp khiến Từ Ly Lăng mất trí nhớ.
Oanh Nhiên nói một tiếng với Từ Ly Lăng trước. Sau đó nàng đi tới bên cạnh Từ Ly Lăng, nắm tay kiềm chế hắn, an ủi: “Mất trí nhớ cũng không sao, ta sẽ ở bên chàng, chăm sóc chàng.”
Từ Ly Lăng: “Ừm.”
Hắn bất động như núi, để mặc Nhạc Triều Thu và Ngọc Hư Phong làm gì thì làm.
Sau đó, tất cả đều không có hiệu quả.
Ở lại đây một thời gian, Nhạc Triều Thu và Ngọc Hư Phong suýt chút nữa bị một chiêu của Từ Ly Lăng g**t ch*t. May nhờ Oanh Nhiên lao tới đè Từ Ly Lăng lại thì hai người họ mới thành công trốn thoát, rời khỏi nhà tù Hồng Hoang.
Tuy nhiên hai người họ không giống Đại Hoa và Tiểu Hoàng, vẫn vô cùng hăng hái.
Sau khi tự mình chứng kiến tình trạng của Từ Ly Lăng, hai người họ bắt tay vào nghiên cứu chế tạo đan dược.
Lại một sau Oanh Nhiên tiến vào nhà tù Hồng Hoang, bọn họ bảo Oanh Nhiên mang theo đan dược.
Oanh Nhiên mang rất nhiều đan thuốc có thể khiến người ta mất trí nhớ, đều là đan dược đã được Nhạc Triều Thu và Ngọc Hư Phong thí nghiệm thấy hiệu quả. Nào là Đoạn Trần Đan, Vong Duyên Lộ, Hồng Trần Tán...
Đủ các loại linh dược hiếm lạ.
Từ Ly Lăng uống thuốc như ăn kẹo, nhưng vẫn vô hiệu.
Cứ thế dây dưa suốt nửa năm, Nhạc Triều Thu và Ngọc Hư Phong vơ vét phương thuốc và đan dược khắp nơi, thi nhau không chịu bỏ cuộc.
Nhưng Oanh Nhiên đã dần thấy mệt mỏi, nàng không muốn tiếp tục hành hạ Từ Ly Lăng như vậy nữa.
Lại một lần mang đan dược tiến vào nhà tù Hồng Hoang, Oanh Nhiên bước đi rất chậm, nhìn kiếm Lục Đạo sừng sững trong mây trời đang giam cầm hắn mà hoảng hốt.
Sau khi lại gần Từ Ly Lăng, nàng do dự, cuối cùng không đưa đan dược cho hắn.
Ngược lại Từ Ly Lăng hỏi nàng: “Lần này không có thuốc à?”
Oanh Nhiên lắc đầu, ôm lấy hắn: “Hoài Chân, nếu như...”
Nàng muốn nói, nếu như không thể duy trì tỉnh táo được thật, vậy chúng ta không ra ngoài nữa, được không?
Nhưng nàng lại nghĩ, vì sao chứ?
Vì sao hắn phải bị giam cầm vĩnh viễn trong nơi hoang vắng, đau khổ này?
Hắn đã giải cứu thế giới, dẹp trừ ngọn lửa chiến tranh huyền ma. Nhờ đó mà thế giới bình yên, hòa thuận, người người hạnh phúc, vui vẻ.
Nhưng vì sao người cứu thế như hắn lại vĩnh viễn không được thoát ra?
Nàng biết, hắn là vì nàng.
Nhưng dọc đường đi tới, nhìn bóng kiếm giam cầm hắn, nàng hoảng hốt cảm thấy thứ trói buộc hắn không phải kiếm trận, mà là nàng.
Nàng luôn muốn hắn có thể tự do phóng khoáng, tiêu dao tự tại như thời niên thiếu.
Nhưng cố tình nàng lại trở thành thứ gông cùm duy nhất trên thế gian này trói buộc hắn.
Nếu không vì nàng, hắn đã muốn làm gì thì làm từ lâu rồi.
Kể cả đất trời cũng không kìm hãm được hắn.
Nàng im lặng, chậm chạp buông hắn ra: “Hoài Chân, chàng bị nhốt ở đây, cứ ăn những đan dược vô dụng đó, có thấy không vui hay không?”
Nếu không vui thì cứ rời khỏi đây đi.
Nàng chậm rãi ngước mắt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn.
Hắn vẫn bình thản, điềm nhiên như vậy, nhưng khi nhìn nàng lại đầy chuyên chú và nghiêm túc hơn bất kỳ ai.
Bây giờ hắn trả lời nàng rất chậm. Hắn im lặng rất lâu rồi thong dong nói: “Nếu không có nàng thì đất trời không còn tồn tại, ta cũng không còn tồn tại.”
Oanh Nhiên ngẩn người, bất chợt cảm thấy sống mũi cay xè. Nàng cố nhịn, khẽ trách: “Sao chàng lại nói vậy.”
Thật ra nàng biết vì sao hắn nói vậy.
Dù bây giờ hắn suy nghĩ chậm chạp, nhưng vẫn như trước đây... Hắn luôn hiểu rõ nỗi bất an của nàng, luôn bình tĩnh như lẽ đương nhiên mà nói cho nàng biết, đối với hắn, nàng quan trọng đến mức nào.
Hắn ôm nàng vào lòng, dịu dàng vỗ về.
Oanh Nhiên dựa vào lồng ngực hắn, lần đầu tiên hỏi: “Những ký ức của chàng rốt cuộc là thế nào?”
Từ Ly Lăng nhẹ nhàng đáp: “Giết chóc không ngừng nghỉ. Hết lần này đến lần khác lại luân hồi. Những kẻ chết dưới tay ta liên tục sống lại. Ma linh bất tử bất diệt không ngừng muốn nuốt lấy ta...”
Hốc mắt Oanh Nhiên đỏ ửng, đau xót nhìn hắn.
Hắn dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt qua khóe mắt nàng.
“Và cả nàng.”
Trong đêm dài như sa vào địa ngục A Tỳ, nàng sự bình yên duy nhất.
*
Lời tác giả:
Tiểu Hoàng: Trong ký ức của ngươi ngàn năm trước cũng có cảnh ngươi nhận nuôi ta. Nàng là sự bình yên của ngươi, vậy ta là cái gì vậy daddy~ [Đầu chó ngậm hoa hồng]
Đại Hoa: Thứ dư thừa [Xem thường]
Tiểu Hoàng: ... [Mặt hề]
Trương Phục Huyền: [Đầu chó]
Tiểu Hoàng: Đừng cười, ngươi cũng là thứ dư thừa thôi [Mặt hề]
Trương Phục Huyền: ...
Quan Dập: [Cười ha hả]
Trương Phục Huyền: Cười cái gì, ngươi cũng là thứ dư thừa thôi [Xem thưởng]
Quan Dập: ... [Mặt hề]