Lần này trước khi Oanh Nhiên rời khỏi nhà tù Hồng Hoang, Từ Ly Lăng đột nhiên nói đợi lần sau nàng tới, hắn sẽ ra ngoài.
Oanh Nhiên còn tưởng mình nghe lầm.
Đợi một lát thì thấy hắn bình tĩnh nói: “Đi đi.”
Oanh Nhiên lấy lại tinh thần, nhào vào lòng hắn. Nàng ôm hắn rất lâu, khi ngẩng mặt lên, gương mặt mừng rỡ đầy nước mắt.
Nàng nói: “Vậy lần sau ta sẽ đến đón chàng.”
Từ Ly Lăng chạm vào mắt nàng: “Đừng khóc nữa.”
Oanh Nhiên gạt tay hắn ra, hừ một tiếng: “Ta có khóc đâu.”
Nói rồi nàng bật cười, bước chân nhẹ hẫng rời khỏi nhà tù Hồng Hoang.
Lần này đi ra, nàng vui mừng chưa từng có.
Nhạc Triều Thu và Ngọc Hư Phong vẫn đang canh gác ngoài cửa như mọi khi.
Ngọc Hư Phong hỏi: “Chẳng lẽ đan dược có tác dụng rồi?”
Oanh Nhiên lắc đầu, trả lại đan dược do bọn họ luyện chế.
Lần này nàng không đưa Từ Ly Lăng một viên thuốc nào cả.
Nàng nói: “Tháng sau Hoài Chân sẽ ra ngoài.”
Nhạc Triều Thu và Ngọc Hư Phong nghe vậy thì sắc mặt cứng đờ.
Bọn họ kiêng dè cũng là lẽ thường tình.
Oanh Nhiên không để ý, mỉm cười khúc khích v**t v* Đại Hoa và Tiểu Hoàng: “Đi, chúng ta về nhà thôi.”
Đại Hoa và Tiểu Hoàng cũng hơi hoảng hốt, sợ hãi.
Trên đường đưa Oanh Nhiên về hạ giới.
Tiểu Hoàng không dám nói gì.
Đại Hoa hỏi: “Anh ta khôi phục bình thường rồi sao?”
Oanh Nhiên: “Chắc là chưa.”
Đại Hoa lập tức dựng lông: “Vậy sao anh ta ra ngoài được?”
Oanh Nhiên gõ nhẹ vào đầu Đại Hoa: “Sao hắn không thể ra ngoài?”
Cái này có khác gì thả kẻ điên ra ngoài giết người đâu!
Đại Hoa trợn tròn mắt, dùng ánh mắt lên án.
Đôi mắt Oanh Nhiên đong đầy ý cười, dịu dàng nói: “Chàng sẽ không đâu.”
Nàng biết hắn luôn hành động có chừng mực.
Nàng tin hắn.
Cũng là... Canh chừng hắn.
Đại Hoa vẫn thấy sợ hãi, chủ yếu là do trước đó Từ Ly Lăng đã đột ngột tung sát chiêu về phía nó.
Oanh Nhiên trấn an nó và Tiểu Hoàng một hồi lâu, hứa hẹn sau khi Từ Ly Lăng ra ngoài thì sẽ bảo hắn xin lỗi bọn nó.
Lúc này nó mới không nói gì nữa.
Thầm nghĩ nếu Từ Ly Lăng cúi đầu xin lỗi nó thì sảng khoái biết bao.
Ngược lại Tiểu Hoàng bình tĩnh hơn nhiều.
Từ Ly Lăng có ra được hay không đâu phải chuyện nó có thể quyết định.
Miễn là có cơm ăn thì nó chẳng bận tâm.
Chỉ là...
Lúc ăn cơm tối, Tiểu Hoàng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Khi ấy Oanh Nhiên đang ăn cơm cùng Tần Hoán và Hứa Thu Quế.
Tiểu Hoàng liếc mắt nhìn Oanh Nhiên trong nhà, nói với Đại Hoa: “Không phải lúc trước Nhạc Triều Thu nói kiếm trận của Từ Ly Lăng là trận tuyệt sát, không có cách phá giải, ngay cả hắn cũng không thể tự ra ngoài sao? Hắn định ra ngoài kiểu gì?”
Đại Hoa nghe vậy thì đôi mắt run lên.
Đúng vậy, trước đây khi Nhạc Triều Thu và Ngọc Hư Phong tiến vào nhà tù Hồng Hoang để chẩn đoán, chữa trị cho Từ Ly Lăng, vì bị Từ Ly Lăng tấn công nên không dám tới gần, cũng không ra ngoài ngay được, nên đã nghiên cứu kiếm trận của Từ Ly Lăng.
Sau khi hai người họ ra ngoài vẫn tiếp tục thảo luận về kiếm trận kia. Sau đó Oanh Nhiên lại bước vào nhà tù Hồng Hoang, nó và chó ngốc canh gác bên ngoài đã nghe thấy.
Từ Ly Lăng bày kiếm trận còn chẳng chừa đường sống cho mình, sao hắn có thể ra ngoài được?
Chẳng lẽ là... Để dỗ nàng?
Buổi tối Oanh Nhiên về phòng, Đại Hoa định nói chuyện này với Oanh Nhiên.
Nhưng thấy Oanh Nhiên vui vẻ như vậy, lại sợ làm nàng khổ sở.
Nó nghĩ thôi thì để lời nói dối của Từ Ly Lăng dỗ nàng đi.
Vì hắn không thể ra ngoài, Đại Hoa và Tiểu Hoàng đều thầm thở phào nhẹ nhõm.
Oanh Nhiên đã bắt đầu chuẩn bị đón Từ Ly Lăng trở về.
Sau khi hắn ra ngoài, nàng muốn rời khỏi Túc Kinh, cùng hắn đến thành Thánh Ma dưỡng thương một thời gian.
Nàng thu dọn tất cả đồ dùng cần thiết hằng ngày, còn ra ngoài mua rất nhiều đặc sản Túc Kinh, dự định lúc về thành Thánh Ma sẽ ăn dần dần.
Ban đầu, nàng cảm thấy một tháng đợi tử khí tan dài như vô tận.
Nhưng từ khi bắt đầu chuẩn bị, hôm nay mua cái này, ngày mai sắm cái kia... Nàng lại cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
Một tháng sau, nàng xách theo túi hành lý, từ biệt Tần Hoán và Hứa Thu Quế, nói mình tạm thời sẽ không trở về.
Trước đây Quan Dập đã nói cho Hứa Thu Quế biết Từ Ly Lăng vẫn còn sống.
Vì vậy Hứa Thu Quế không còn lo lắng một ngày nào đó con gái sẽ nghĩ quẩn đi theo con rể, nên lần này đồng ý rất dễ dàng.
Bà chỉ nói đợi con rể trở về, nếu rảnh thì hãy trở về thăm nhà một lần cho bà yên tâm.
Tần Hoán không nói gì nhiều, ăn cơm xong thì đến thư viện dạy học.
Mọi thứ phảng phất trở về như xưa.
Oanh Nhiên cười rạng rỡ, bay lên Vô Cực Thiên Thiên Tiêu cùng Đại Hoa và Tiểu Hoàng.
Bước vào thần điện đã quá đỗi quen thuộc, Nhạc Triều Thu và Ngọc Hư Phong đều có mặt trong điện.
Lần nào cũng là cảnh tượng y hệt, nhưng hôm nay trong lòng Oanh Nhiên nhiều thêm sự chờ mong.
Nàng đi vào chính điện, lại thấy.
Cánh cửa hư không đã mở ra.
Sương mù màu trắng dày đặc nhuốm màu máu.
Tâm trạng Oanh Nhiên đột nhiên chùng xuống, lao vào nhà tù Hồng Hoang.
Đại Hoa và Tiểu Hoàng vội vàng đuổi theo.
Trên băng nguyên của nhà tù Hồng Hoang, máu tươi vương vãi như thể chín tầng trời tưới xuống. Băng sập núi gãy, tất cả đều bị sức mạnh khôn cùng càn quét.
Sáu thanh kiếm sừng sững trong mây trời đã biến mất.
Nhạc Triều Thu chậm rãi bước tới: “Hắn đã rời khỏi nơi này.”
Đại Hoa kinh hãi, khẽ lẩm bẩm: “Sao lại...”
Oanh Nhiên nhíu mày: “Sao lại như vậy?”
Nhạc Triều Thu: “Thần Đế đã viết nên chương mới cho huyền đạo suốt mấy ngày năm, thuở xưa cũng từng hiến thân hộ đạo, cứu vô số chúng sinh, trở thành tín ngưỡng của rất nhiều tu sĩ huyền đạo. Bỗng một ngày đất trời đổi thay, không phải ai cũng có thể chấp nhận được.”
“Luôn có kẻ nhớ thương Thần Đế, muốn thay hắn báo thù. Cho dù không giết được Từ Ly Lăng thì họ cũng muốn làm chút gì đó để chứng tỏ đạo tâm.”
“Những người này biết được tung tích của Từ Ly Lăng nên đã lẻn vào Vô Cực Thiên Thiên Tiêu, xâm nhập nhà tù Hồng Hoang.”
Còn về việc bọn họ tiến vào Thiên Tiêu như thế nào, xâm nhập nhà tù Hồng Hoang ra sao...
Rất rõ ràng, trong Thiên Tiêu vẫn còn tiên nhân thờ phụng Thần Đế đang ngủ đông. Hôm qua Nhạc Triều Thu và Ngọc Hư Phong đã điều tra xử lý việc này.
Oanh Nhiên: “Nhưng bọn họ...”
Sao có thể phá vỡ cánh cửa hư không?
Đang nói giữa chừng, nàng bỗng nhiên nghĩ ra, là Từ Ly Lăng mở cửa.
Có lẽ hắn cho rằng người muốn tiến vào bên ngoài chính là nàng nên đã mở cửa, nhưng không ngờ lại là đám người kia.
Oanh Nhiên hỏi: “Cánh cửa hư không mở từ lúc nào?”
Sắc mặt Ngọc Hư Phong âm trầm: “Đã một ngày rồi.”
Oanh Nhiên sửng sốt: “Một ngày?”
Một ngày nay sao hắn không đến tìm nàng? Chẳng lẽ hắn bị thương... Không đúng... Một ngày, không trùng khớp với thời gian nàng tới, sao hắn lại mở cửa hư không?
Nghĩ đến đây, Oanh Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Nếu hắn đã dám chủ động mở cánh cửa hư không thì sẽ không có việc gì.
Điều duy nhất nàng còn thắc mắc đó là: Hiện tại hắn đang ở đây? Là những người đó quấy rầy hắn, làm ký ức của hắn lại hỗn loạn sao? Hay Thiên Tiêu dồi dào linh khí làm ma tính của hắn khó chịu, nên hắn đã đi trước?
Nói đến cũng lạ, ký ức của hắn hỗn loạn, nhưng lúc nào hắn cũng có thể nhớ rõ nàng.
Oanh Nhiên từng hỏi: “Vì sao lúc nào chàng cũng luôn nhớ rõ được ta?”
Hắn đáp: “Nàng rất đặc biệt.”
Lúc này mặt nàng hơi nóng, cứ tưởng hắn hiếm hoi nói được lời dễ nghe.
Nhưng nhìn sắc mặt bình tĩnh của hắn thì lại thấy không có khả năng. Kiểu người như hắn, ngắm cảnh đêm thì nói trời tối, nàng tỏ tình thì bảo ngựa bay khá êm.
Nàng bĩu môi muốn gặng hỏi, nhưng tình trạng tinh thần lúc đó của hắn rất khó trả lời, ngược lại chỉ giày vò hắn thêm, vì vậy nàng không hỏi nữa, chỉ an ủi hắn.
Sau này nàng không để ý chuyện này nữa, nghĩ rằng đợi hắn bình phục hoàn toàn thì nàng vẫn có thể hỏi.
Nhưng hiện tại phải suy đoán vị trí của hắn, nàng không thể không nghĩ sâu xa. Rốt cuộc hắn nói nàng rất đặc biệt là có ý gì?
Nàng chìm vào trầm tư.
Nhạc Triều Thu nói gì đó với nàng, nàng nghe tai này lọt tai khác. Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng bừng tỉnh.
Đúng, nàng rất đặc biệt!
Bởi vì nàng và hắn đều có một đoạn ký ức không bị dung hợp.
Nếu hắn không biết nàng ở đâu.
Vậy nhất định hắn sẽ ở chỗ đó đợi nàng!
Oanh Nhiên cười rộ lên, gọi Đại Hoa và Tiểu Hoàng, xoay người chạy ra ngoài.
Nhạc Triều Thu “ai” một tiếng, thấy nàng vui vẻ không lo lắng thì bất lực lắc đầu.
Đại Hoa và Tiểu Hoàng nghe thấy lời Nhạc Triều Thu vừa nói thì càng khiếp sợ... Nhạc Triều Thu nói, vốn dĩ Từ Ly Lăng không hề có khả năng phá tuyệt sát trận nơi này.
Chính là Từ Ly Lăng đã mở cánh cửa hư không để đám người kia tiến vào.
Dùng giết chóc phá trận, dùng máu tanh giải chú.
Giẫm lên thi thể của đám người đó để đi ra.
Liệu có phải chỉ là trùng hợp không?
Một trận pháp vốn dĩ không thể phá giải, nhưng sau khi hắn nói hắn sẽ ra ngoài, thì trùng hợp có một đám người dâng mạng làm “tế phẩm” cho hắn phá trận.
Cái trùng hợp này, e là không phải trùng hợp.
Nói cách khác, đây là một vụ thảm sát đã được tính toán từ trước, một cuộc đồ sát mà Từ Ly Lăng đã đoán chuẩn khi nào sẽ có người tới cửa dâng mạng.
Mưu mô như vậy, toan tính như vậy, thủ đoạn như vậy... Một ác ma như vậy xuất thế, sao có thể không khiến người khác kinh hoảng được chứ?
Nếu Từ Ly Lăng thật sự không có hứng khơi lại chiến tranh thì còn đỡ.
Chỉ sợ sau khi ý thức hỗn loạn và tự giam mình ba năm, hắn đã bày mưu gì đó.
Những lời này đều khiến Đại Hoa và Tiểu Hoàng sợ hãi.
Nhưng thấy Oanh Nhiên không thèm để ý, còn cười khúc khích muốn xuống hạ giới, bọn nó chỉ có thể đuổi theo.
Đại Hoa nghĩ nàng không nghe rõ nên trên đường đã nhắc lại lời Nhạc Triều Thu với nàng.
Oanh Nhiên: “Ta biết mà. Nhưng Hoài Chân sẽ không làm vậy đâu.”
Đại Hoa nhìn chằm chằm nàng một lát rồi không nói gì.
Thôi được rồi.
Tất cả mọi người trên đời này đều sợ hắn hiện thế.
Duy chỉ có nàng vui mừng.
Duy chỉ có nàng tin tưởng hắn.
*
Oanh Nhiên đến núi Thanh Hành.
Nhưng nàng không tìm thấy Từ Ly Lăng ở đó.
Nàng nghĩ chẳng lẽ mình đã đoán sai rồi sao? Nàng từng nói với hắn rằng bọn họ gặp nhau ở núi Thanh Hành huyện Vân Thủy, nàng còn tưởng hắn sẽ đến đó chờ nàng.
Hiện giờ hắn không có ở đây, vậy sẽ đi đâu?
Chẳng lẽ là thành Thánh Ma?
Nhưng hiện tại mưa gió thành Thánh Ma ngập tràn ma khí, nàng lại không biết đường, sao tìm hắn đây?
Thôi bỏ đi, ngày mai sử dụng lệnh bài Ý Vương để đi qua truyền tống trận Túc Kinh thử xem.
Sắc trời không còn sớm, Oanh Nhiên không thể ngăn cản ma khí thành Thánh Ma, ban đêm nơi đó lại càng lạnh lẽo thấu xương, nàng không dám tự tiện xông vào. Nàng cân nhắc một hồi rồi trở về thư viện Xuân Thiềm ở Túc Kinh, rầu rĩ đi ngủ sớm.
Vì trong lòng cứ mãi lo lắng cho Từ Ly Lăng nên nàng ngủ khá nông. Nhưng chẳng biết vì sao qua nửa đêm lại thiếp đi rất say.
Trong cơn mơ màng, nàng bỗng ngửi thấy một mùi hương tuyết tùng quen thuộc.
Nàng bất chợt mở mắt, nhìn thấy một người ngồi bên mép giường.
Ánh trăng sáng tỏ xuyên qua khung cửa sổ, hắt lên gương mặt mờ ảo trong bóng đêm của hắn.
Những dòng ấn chú trên mặt hắn đã hoàn toàn biến mất, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn nàng. Hàng mi hơi cụp xuống khiến đôi con ngươi càng thêm u ám. Nhưng bóng nàng phản chiếu bên trong lại dịu dàng như đêm xuân, khiến nàng không hề sợ hãi.
Oanh Nhiên ngỡ mình đang mơ.
Nàng vươn tay chạm vào gương mặt hắn, khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp thì mới xác định tất cả đều là thật.
Nàng ngơ ngác hỏi: “Chàng đã đi đâu vậy?”
Hắn giơ tay đưa một nắm tuyết trắng cho nàng.
Bông hoa như tuyết, thanh khiết như sen.
Là Hải Giác Tuyết.
Oanh Nhiên sững sờ nhận lấy, nhớ lại “dân ca Lâm Quan” đã lâu rồi chưa nghe, bỗng nhiên nở nụ cười.
Sau đó nàng giả vờ tức giận xụ mặt: “Chàng ra ngoài mà không tới tìm ta, lại đi hái hoa, hại ta đến núi Thanh Hành một chuyến uổng công.”
Từ Ly Lăng: “Đến đó làm gì?”
Oanh Nhiên: “Không phải chàng nói ta rất đặc biệt sao?”
Từ Ly Lăng: “Ừm.”
Oanh Nhiên: “Chẳng phải là bởi chàng có một đoạn ký ức dài năm trăm năm không bị dung hợp rất đặc biệt sao?”
Từ Ly Lăng: “Không phải.”
Oanh Nhiên: “Vậy chứ là gì?”
Hỏi xong, nàng bỗng nhiên ý thực được, có lẽ hắn chỉ đơn thuần nói nàng rất đặc biệt.
Oanh Nhiên im lặng rất lâu, sau đó ngại ngùng lẩm bẩm: “Nói chung là tại chàng.”
Từ Ly Lăng: “Ừm, tại ta.”
Oanh Nhiên không muốn nói chuyện này nữa, lảng sang chuyện khác: “Không phải chàng không nhớ rõ sao? Sao còn biết tới đây tìm ta?”
Từ Ly Lăng: “Ta đã nói rồi.”
Oanh Nhiên ngước mắt nhìn hắn: “Gì cơ?”
Từ Ly Lăng: “Sẽ đón nàng muộn một chút.”
Đây là lời hắn nói khi rời đi vào ba năm trước.
Hắn không lừa nàng.
Oanh Nhiên ngẩn người rất lâu, bỗng nhiên mỉm cười: “Không phải ký ức của chàng mơ hồ sao? Sao còn nhớ chuyện này?”
Từ Ly Lăng: “Vì nàng rất đặc biệt.”
Oanh Nhiên nghẹn họng. Hắn toàn nói chuyện kiểu này, nàng luôn phải hỏi lại lần nữa thì mới rõ ràng.
Nàng bất lực hỏi: “Đặc biệt thế nào?”
Nàng nghĩ, có lẽ hắn sẽ nói một lý do rất đàng hoàng.
Nhưng hắn nói: “Một trăm ngàn năm mới gặp được một lần.”
Tất cả ký ức về nàng đều được hắn khắc sâu vào tận cùng hồn phách.
Dẫu có quên đi thời gian, quên đi chính mình giờ phút này là ai.
Thì hắn cũng sẽ không quên cuộc gặp gỡ một trăm ngàn năm mới có một lần này.
Oanh Nhiên ngơ ngác ngước nhìn hắn.
Hắn ôm nàng vào lòng: “Vẫn còn sớm, ngủ thêm một chút nhé?”
Oanh Nhiên lắc đầu.
Hắn nói: “Đi ngắm mặt trời mọc?”
Oanh Nhiên gật đầu.
Hắn lấy chiếc váy màu lục ra từ túi trữ vật cho nàng, hầu hạ nàng thay đồ, chuẩn bị nước rửa mặt cho nàng.
Bất chợt, Oanh Nhiên ngỡ như mình quay về một buổi sáng bình thường xưa cũ khi hai người còn ở bên nhau.
Chẳng có gì thay đổi cả.
Hắn vẫn là Hoài Chân của nàng.
Rửa mặt xong, hắn bế nàng lên, bật người lên mây, dừng lại trên thành lâu phía tây của Túc Kinh.
Hiện tại đang là mùa hạ nên màn đêm lui đi rất nhanh, cơn gió thổi qua thành lâu mát rượi.
Nàng nhớ lần trước đến đây là vào ban đêm.
Giờ thì trời đã sắp sáng, vòm trời trắng phau.
Từ Ly Lăng và nàng ngồi xuống thành lâu.
Nàng dựa vào lòng hắn, như thường ngày thủ thỉ kể chuyện gần đây, trách móc hắn khiến nàng lo lắng, hỏi hắn lát nữa sẽ ăn sáng món gì.
Hắn thả lỏng, nhắm mắt đả tọa, đôi khi đáp lại vài câu để cho biết mình vẫn đang nghe.
Chợt một tia nắng ban mai xé tan lớp sương mù dày đặc, mây hồng rực rỡ hòa cùng ánh vàng xán lạn.
Ánh mắt trời tỏa sáng.
Oanh Nhiên vui mừng đứng dậy, xoay người gọi Từ Ly Lăng.
Từ Ly Lăng đang nhắm mắt. Trong đầu hắn là những ký ức rối loạn, bóng đêm và giết chóc không ngừng.
Hắn nghe thấy tiếng gọi, mở mắt ra, nhìn thấy cô nương trước mặt đang bật cười khúc khích nhìn mình.
Mái tóc dài và làn váy xanh lục của nàng lay động trong ánh dương.
Nàng vươn tay về phía hắn và nói: “Hoài Chân, trời sáng rồi, chúng ta về nhà thôi.”
— Hết phần chính truyện —