Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 155

Ban đầu Oanh Nhiên cứ tưởng Từ Ly Lăng sẽ về thành Thánh Ma tĩnh dưỡng, nhưng hắn lại hỏi nàng muốn đi đâu.

 

Nàng vốn lo lắng về ấn chú trừ ma trên người hắn, nhưng hiện tại hắn đã thành Thánh Ma, xóa bỏ ấn chú chỉ còn là chuyện thời gian.

 

Vì vậy nàng thương lượng với hắn, cùng trở lại thành Lâm Quan, chuyển về sống ở đại trạch hẻm Tiên Đô.

 

Hiện giờ linh khí dưới hạ giới đã không còn ảnh hưởng đến hắn.

 

Càng tiếp xúc nhiều với người đời, hắn càng dễ dàng phân biệt đây là kẻ vô hại, không cần tùy tiện chém giết nữa.

 

Ba năm trước bọn họ từng ở đây một thời gian nên đã tu sửa nhà cửa kha khá.

 

Mấy năm không tới, cỏ dại mọc tràn lan, khôi phục vẻ hoang vu trước đó.

 

May mắn là những chỗ đã sửa vẫn rất chắc chắn, chỉ cần quét dọn qua là có thể ở lại.

 

Ngày đầu tiên dọn vào, Oanh Nhiên đưa hai người duy nhất còn ở lại hạt giống Vô Ẩn ra, đó là Hỉ bá và Hoan bà.

 

Mấy năm qua nàng đã lần lượt đưa tiễn những người khác, chỉ còn hai người họ muốn đợi gặp lại Từ Ly Lăng, nhìn thấy mặt hắn thì mới bằng lòng rời đi.

 

Chủ yếu là Hỉ bá muốn gặp, Hoan bà chỉ đi theo ông lão.

 

Bây giờ gặp được, Hỉ bá ngước nhìn Từ Ly Lăng, hốc mắt ửng đỏ như đứa trẻ năm nào.

 

Lúc không gặp hắn, ông lão có rất nhiều điều muốn nói.

 

Nhưng gặp hắn rồi, ông lão im lặng rất lâu, cuối cùng chỉ nói một câu: “Bọn ta đi rồi, chúc ngài và phu nhân luôn luôn mạnh khỏe.”

 

Từ Ly Lăng chẳng xa lạ gì Hỉ bá.

 

Trong vô số kiếp luân hồi trong ký ức của hắn, Hỉ bá là Minh Ma đầu tiên do hắn làm ra.

 

Những Hỉ bá mặt mũi hung tợn trong trí nhớ ấy đã trở thành ác hồn.

 

Hình dáng ông lão bình thường thế này, ngược lại lại là lần đầu tiên hắn thấy.

 

Tuy nhiên hắn cũng chẳng hứng thú, chỉ “ừm” một tiếng rồi lễ độ gật đầu coi như đáp lại.

 

Oanh Nhiên rút trâm hóa trượng, miệng niệm chú.

 

Dưới ánh trăng sáng tỏ, thân hình hai người Hỉ bá và Hoan bà dần hóa thành những đốm sáng như đom đóm bay lên, tan vào chân trời.

 

Oanh Nhiên nhìn những tia sáng dần biến mất, không khỏi buồn bã khi nhớ lại bao năm đồng hành cùng Hỉ bá và Hoan bà, khẽ thở dài một tiếng.

 

Từ Ly Lăng ôm vai nàng vỗ nhẹ: “Lên lầu nghỉ ngơi đi.”

 

Oanh Nhiên đồng ý, lên lầu cùng hắn, vừa đi vừa kể trong ba năm hắn không ở đây, Hỉ bá và Hoan bà đã kiên trì ở lại như thế nào, ngập tràn lo lắng cho hắn ra sao, dù thế nhân đều nói hắn đã chết nhưng họ vẫn luôn một mực tin rằng hắn còn sống...

 

Trở về phòng.

 

Trong lúc nàng vẫn đang lải nhải, Từ Ly Lăng rót cho nàng một chén nước rồi hỏi: “Còn nàng?”

 

Oanh Nhiên uống nước: “Ta gì cơ?”

 

Từ Ly Lăng: “Ba năm qua, nàng sống như thế nào?”

 

Tròng mắt xán lạn của Oanh Nhiên chuyển động, nàng giả vờ trầm ngâm rồi cười lên: “Ừm... Ta sống rất tốt. Cái gì chàng cũng sắp xếp cho ta hết nên ta chẳng khổ chút nào, còn tự mình ghé thăm rất nhiều nơi chưa từng đến...”

 

Từ Ly Lăng hỏi: “Chơi vui không?”

 

Oanh Nhiên liếc hắn, thấy sắc mặt hắn thản nhiên như xen lẫn sự mỉa mai... Hắn vì nàng mà tự giam mình trong nhà tù Hồng Hoang, còn nàng lại ở bên ngoài ngao du sơn thủy.

 

Oanh Nhiên cố ý chọc hắn: “Vui lắm.”

 

Từ Ly Lăng nhẹ nhàng xoa đầu nàng, cánh môi dường như thoáng hiện nụ cười: “Vậy là tốt rồi.”

 

Oanh Nhiên sửng sốt nhìn hắn, vừa cạn lời vừa buồn cười: “Tốt cái gì...”

 

Từ Ly Lăng nói: “Tốt vì nàng sống rất tốt.”

 

Oanh Nhiên không nói gì.

 

Nàng quay lưng về phía hắn, hít một hơi thật sâu.

 

Phía sau truyền đến giọng nói của hắn: “Lại khóc.”

 

Oanh Nhiên quay đầu lại trừng hắn: “Không có!”

 

Nàng không khóc, chỉ là tự dưng thấy cảm hoài thôi.

 

Nàng cởi áo ngoài, nằm lên giường: “Ngủ.”

 

Từ Ly Lăng đáp một tiếng rồi nằm xuống phía sau nàng. Cánh tay hắn khoác lên từ phía sau, ôm nàng vào lòng.

 

Trong phòng tắt đèn, chỉ còn bóng đêm.

 

Sau một lúc im lặng.

 

Oanh Nhiên hỏi: “Vậy chàng ở trong nhà tù Hồng Hoang... Có khổ lắm không?”

 

Từ Ly Lăng: “Cũng bình thường, rất bận.”

 

Oanh Nhiên kinh ngạc: “Chàng ở trong đó thì bận cái gì?”

 

Mỗi lần nàng đi thăm hắn, rõ ràng hắn chẳng làm gì hết, chỉ ngồi yên một chỗ.

 

Hắn nói: “Ban đầu vẫn còn Thánh Ma, ta bận giết Thánh Ma, bận sắp xếp lại suy nghĩ, và...”

 

Oanh Nhiên quay mặt nhìn hắn.

 

Hắn nói: “Bận nhớ nàng... Ở bên ngoài sống thế nào.”

 

Oanh Nhiên im lặng nhìn hắn trong chốc lát, bỗng dựa sát vào hôn hắn một cái.

 

Nàng nói: “Ta cũng nhớ chàng.”

 

Vẫn luôn nhớ chàng.

 

Nhìn thấy cảnh đẹp thì nhớ, ăn được món ngon thì nhớ, đi đường thì nhớ...

 

Đến đâu cũng nhớ. Nghĩ rằng nếu chàng ở bên ta thì tốt biết bao.

 

*

 

Sống ở thành Lâm Quan được hai ngày, số thức ăn bọn họ mang theo đã hết.

 

Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng xuống phố chọn mua nhu yếu phẩm.

 

Phố xá Lâm Quan chẳng khác gì so với trí nhớ của nàng, hầu hết những chưởng quầy trong mấy cửa hàng quen thuộc đều vẫn là những gương mặt cũ.

 

Oanh Nhiên lặng lẽ hỏi hắn: “Chàng có nhận ra bọn họ không?”

 

Từ Ly Lăng: “Đại khái.”

 

Oanh Nhiên khó hiểu: “Đại khái là sao?”

 

Từ Ly Lăng: “Hẳn đều đã từng giết.”

 

Hắn không có ấn tượng gì về bọn họ.

 

Nhưng trong ký ức, hắn đã vài lần đồ sát Lâm Quan, có lẽ những kẻ này đều không sống sót được.

 

Oanh Nhiên bịt miệng hắn lại, mỉm cười với người chưởng quầy thân thiện đưa đồ, sau đó kéo Từ Ly Lăng đang nhận đồ rời đi.

 

Mưa đồ xong về nhà, Oanh Nhiên muốn nấu cho Từ Ly Lăng món mì nước mà năm xưa mình từng ăn khi du lịch Tây Mạc.

 

Từ Ly Lăng rửa rau, thái rau giúp nàng. Nàng đặt ghế nhỏ dưới hiên mát ngoài phòng bếp chờ hắn chuẩn bị xong nguyên liệu để nấu.

 

Trời oi ả, Tiểu Hoàng cũng nằm bên cạnh nàng hóng gió.

 

Oanh Nhiên bỗng nhiên nhớ ra gì đó, hỏi: “Đại Hoa đâu?”

 

Tiểu Hoàng: “Đi tìm mèo cái rồi.

 

Oanh Nhiên hào hứng “ồ” một tiếng, tám chuyện với Tiểu Hoàng về Đại Hoa.

 

Đang nói thì Đại Hoa trở về. Nó nằm phịch dưới hiên mát, chẳng nói lời nào.

 

Oanh Nhiên hỏi nó sao vậy.

 

Nó uể oải: “Kim chưởng quầy không cho ta tìm Châu Nhi chơi.”

 

Oanh Nhiên v**t v* an ủi nó.

 

Từ Ly Lăng đã chuẩn bị nguyên liệu xong đi ra.

 

Nàng đứng dậy đi nấu mì nước, không quên dỗ dành Đại Hoa: “Lúc trước không phải ta đã đồng ý với mi và Tiểu Hoàng rằng sẽ bảo Hoài Chân xin lỗi bọn mi sao?”

 

Đại Hoa và Tiểu Hoàng lập tức cảnh giác đứng thẳng người.

 

Lại nghe Oanh Nhiên nói với Từ Ly Lăng: “Lúc trước chàng suýt chút nữa g**t ch*t hai đứa nó, nói xin lỗi xem nào?”

 

Từ Ly Lăng im lặng.

 

Oanh Nhiên chẳng rảnh để ý hắn, bước vào bếp bận rộn. Từ Ly Lăng đã nhóm lửa sẵn, nàng phải vào bếp xào nguyên liệu, nếu không sẽ cháy nồi.

 

Trong phòng bếp vang lên tiếng tanh tách.

 

Bên ngoài phòng bếp, Từ Ly Lăng cụp mắt nhìn hai con thú dưới mặt đất.

 

Tiểu Hoàng nịnh hót nằm gục xuống, quyết đoán bán đứng Đại Hoa: “Là nó muốn, ta không muốn.”

 

Đại Hoa im lặng đứng dậy, tứ chi cứng đờ bước đi, nhỏ giọng nói: “Ta bỏ cuộc...”

 

Dưới ánh mặt trời nóng như lửa đốt của ngày hè, nó cảm nhận được cái giá rét như băng tuyết.

 

Từ Ly Lăng xoay người đi vào bếp.

 

Mùa hè nấu ăn rất nóng, hắn ngồi một bên quạt mát cho nàng.

 

*

 

Gần đến cuối hạ, Quan Dập ghé qua Lâm Quan.

 

Nghe nói có người phát hiện một bí cảnh thượng cổ ở vùng hoang nguyên giáp ranh giữa châu Ý Vương và châu Vân.

 

Ất Huyền Đạo Nhất đã phái người tới xác nhận và trấn thủ, ước chừng bí cảnh sẽ mở ra vào mùa thu.

 

Hắn hỏi Oanh Nhiên: “Nàng muốn đi không?”

 

Oanh Nhiên hỏi Từ Ly Lăng: “Chàng có thể vào không?”

 

Nàng muốn đi bí cảnh.

 

Muốn đưa hắn đi thật nhiều, thật nhiều nơi, để ký ức của hắn được lấp đầy bằng thế giới khi có nàng ở bên.

 

Như vậy, có lẽ hắn sẽ dần dần quên đi những sự chém giết và dày vò.

 

Lúc Quan Dập thương lượng với nàng, bọn họ đang ở Tiếu Khách Lâu.

 

Từ Ly Lăng gắp tôm cho nàng, chậm rãi nói: “Ừm.”

 

Có thể vào thì tốt rồi.

 

Oanh Nhiên cũng trả lời Quan Dập: “Ừm.”

 

Quan Dập cười nói: “Đến lúc đó chúng ta đi cùng nhau đi?”

 

Gương mặt Oanh Nhiên lộ vẻ khó xử, giả vờ trầm ngâm.

 

Quan Dập bĩu môi: “Không muốn thì cứ việc nói thẳng.”

 

Oanh Nhiên: “Huynh có nhiều cơ duyên quá, ta không thích hợp đồng hành cùng huynh.”

 

Phần thưởng mà trụ sở chính cho nàng đó là nàng có thể vĩnh viễn ở lại thế giới này mà không cần lo đến chuyện tuổi thọ.

 

Nàng không cần phiền muộn vì tuổi thọ hay tu vi, thích hợp với cuộc sống nhàn nhã rèn luyện.

 

Nhưng không chịu nổi cái khổ vì luôn cận kề cái chết khi đồng hành cùng Quan Dập.

 

Vốn dĩ Quan Dập cũng chỉ nói đùa với nàng nên không ép buộc.

 

Sau khi dùng bữa với nàng xong, y với đến bí cảnh trấn thủ cùng các đệ tử đi cùng.

 

Nơi đó cách Lâm Quan không xa, cưỡi ngựa bay chỉ mất nửa ngày đi đường.

 

Lúc đi, Quan Dập còn gọi với lại: “Rảnh rỗi thì đến chơi.”

 

Oanh Nhiên đồng ý.

 

Nhưng nhìn lên mặt trời nắng gắt như thiêu, nàng quyết định khoác tay Từ Ly Lăng về nhà.

 

Nàng đi dạo trong hoa viên cho tiêu cơm, tìm một chỗ râm mát đả tọa tu luyện, sau đó nằm ngủ trên ghế dài hóng gió trong đình cùng Từ Ly Lăng.

 

Ngủ một giấc tỉnh lại, nàng ngơ ngác dựa vào lòng Từ Ly Lăng, nói chuyện phiếm với hắn.

 

Đợi cho ánh mặt trời không còn quá gay gắt, nàng hoặc là tiếp tục chơi trong nhà cùng hắn, hoặc là đến khoảng sân bị bỏ hoang trong hẻm Tiên Đô cùng hắn, hái hoa quả trong vườn người ta ăn.

 

Buổi tối ăn cơm xong thì đi dạo, trước khi lên lầu nghỉ ngơi, có khi nàng còn đọc “Hạc Tiêu Cửu Minh Quyết”.

 

Nói đến cũng lạ, khi Oanh Nhiên tìm được Từ Ly Lăng thì đã đọc đến chưởng năm quyển năm của Hạc Tiêu Cửu Minh Quyết.

 

Trong chương này vẫn còn thấy những lời nhắc không liên quan đến bí tịch mà hắn viết cho nàng.

 

Nhưng chương sau đã không còn nữa.

 

Mỗi lần đọc sách, Oanh Nhiên đều muốn hỏi Từ Ly Lăng, nhưng lần nào cũng đọc bí tịch nghiêm túc quá nên quên mất chuyện này. Phải tới lần sau lật ra một lần nữa thì nàng mới nhớ ra.

 

Hôm nay lúc mở sách, Oanh Nhiên lại nhớ tới, cố ý nhớ kỹ việc này.

 

Đợi Từ Ly Lăng lên lầu, nàng hỏi hắn: “Có phải chàng thi triển thuật pháp xóa hết những chữ sau đó rồi không?”

 

Từ Ly Lăng: “Ta chỉ viết đến đó.”

 

Oanh Nhiên kinh ngạc: “Vì sao?”

 

Từ Ly Lăng: “Thời gian ba năm, khoảng chừng nàng đã tu luyện đến đó. Hoặc là nàng tìm thấy ta, hoặc là nàng sẽ hiểu ta đã không còn.”

 

Oanh Nhiên sửng sốt.

 

Tuy hắn không nói thẳng ra.

 

Nhưng nàng vẫn hiểu... Hóa ra khi đó hắn cũng không chắc chắn mình có thể sống sót được hay không.

 

Hắn dàn xếp thời gian ba năm cho nàng.

 

Ba năm này, hoặc là kỳ hạn để nàng tìm kiếm hắn, hoặc là thời gian nàng thủ tang vì hắn.

Bình Luận (0)
Comment