Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 156

Bởi vì cuộc nói chuyện này mà Oanh Nhiên đã đau lòng suốt một thời gian.

 

Khoảng thời gian đó, có rất nhiều chuyện nàng đều đồng ý với hắn, thậm chí trong chuyện giường chiếu cũng nghe theo hắn.

 

Nhưng cái nghe theo này đã khiến hắn càng ngày càng quá đáng, cuối cùng hóa thành một câu mắng khẽ mà nàng nghiến răng thốt ra.

 

*

 

Đêm hè, Từ Ly Lăng mơ một giấc mộng, là giấc mộng đầu tiên trong một trăm ngàn năm của hắn.

 

Mưa bụi mơ hồ.

 

Một con chim xanh bay ngang qua rừng mưa, hắt bóng lấp lóe.

 

Một cô nương xuất hiện trước mắt hắn. Nơi này chính là nơi cuối cùng hắn từng đặt chân tới trước khi thành ma, cũng là nơi hắn từng nuôi dưỡng một con tiên thú Đại Hoang gắn liền với thời niên thiếu cuối cùng của hắn.

 

Nàng mảnh mai, nhỏ yếu đến thế, vậy mà mỗi khi cảm giác được nguy hiểm, nàng lại lập tức che chở con thứ mà nàng tưởng là chó nhỏ ở sau lưng.

 

Trong mắt hắn, nàng chỉ là một phàm nhân yếu ớt đi ngang qua, không hề có sức uy h**p, hiển nhiên cũng chẳng cần để ý quá nhiều.

 

Nhưng trời mưa, nàng lại ngồi xuống bên cạnh hắn.

 

Nàng hỏi hắn có mang dù hay không, lo sợ hắn về nhà sẽ mắc mưa.

 

Nàng bảo hắn đừng cho chó nhỏ ăn nữa, sợ hắn ăn không đủ no.

 

Thời tiết hai mùa xuân, hạ luôn thất thường, sau đó hắn thường xuyên nhìn thấy nàng.

 

Hắn biết đôi khi nàng lại cố ý mang theo những thứ không khiến nàng khó xử để cứu tế chàng “thư sinh nghèo” là hắn, giống như khi nàng cho chó nhỏ ăn vậy.

 

Hắn lười giải thích.

 

Ban đầu nàng cũng không thường nói chuyện với hắn, nhưng dần dần, nàng bắt đầu chia sẻ những thứ mình thích với hắn. Nàng kể về hỉ nộ ái ố của nhân gian cho một kẻ đã ngủ say năm trăm năm, kể về sự phồn hoa chốn thị thành cho một kẻ mà người đời sợ hãi, kể về nhân tình thế thái của thế gian cho một kẻ từng chịu muôn vàn khổ đau...

 

Đó đều là những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống của nàng, làm sao hắn có thể không rõ những điều ấy.

 

Hắn đã sớm chết lặng, chẳng còn hứng thú.

 

Nhưng nàng bật cười khanh khách, như thể thế gian này tươi đẹp biết bao, nàng rất thích.

 

Trời luôn đổ mưa.

 

Nàng luôn đến đây.

 

Hắn biết, dần dần nàng muốn trốn tránh những phiền muộn nhỏ bé do thế tục mang đến, nàng muốn chia sẻ những điều không thể nói cùng ai khác cho một “người bạn thư sinh nhân hậu cho chó ăn” là hắn.

 

Một ngày nọ, nàng mang theo hai cây dù tới, đưa một cây cho hắn, hy vọng có thể vì hắn che mưa.

 

Nàng nói cha mẹ nàng ép nàng thành thân, nàng vô cùng phiền lòng.

 

Hắn nói hắn có thể giúp nàng.

 

Cái giúp mà hắn nói chính là cách giải quyết mối phiền phức kia.

 

Nhưng nàng hiểu lầm ý của hắn, đột nhiên giật mình xấu hổ nhìn hắn, cho rằng hắn muốn thành thân với nàng.

 

Mưa xanh tí tách trong rừng, nàng tiến lại gần, đôi mắt hạnh xán lạn nhìn hắn.

 

Trong mắt nàng như ẩn chứa sao trời... Thế giới trong mắt nàng có hắn, những vì sao như món quà nàng tặng vây quanh hắn.

 

Ban đầu hắn không hề yêu nàng, chữ yêu này quá nặng.

 

Hắn cũng biết rõ nàng không hề yêu hắn.

 

Chỉ khi sống lâu dài nương tựa bên nhau nơi núi non hoang dã, bọn họ mới nảy sinh thứ tình cảm vi diệu ấy.

 

Hắn biết rõ, thứ tình cảm vượt ngoài lý trí kia là điều mà không ai khác trên thế gian có thể tạo ra.

 

Hắn vốn đã định là sẽ chết.

 

Sự xuất hiện của nàng, sự hiểu lầm của nàng, tựa như con chim xanh mang điềm lành bay ngang trời mà hắn tình cờ bắt gặp. Nó như một cuộc gặp gỡ tình cờ cho phép hắn quay về cuộc sống an yên và bình phàm, một cơ hội cuối cùng được làm người bình thường trước khi chết.

 

Hắn không quan tâm lắm, vốn dĩ hắn đã lang thang vô định để giết thời gian. Chính vì vậy, hắn không ngại đón nhận cuộc gặp gỡ tình cờ này.

 

Cho nên hắn thành thân với nàng.

 

Hắn cũng biết rất rõ, ngoại trừ nàng, cả cuộc đời này hắn sẽ không bao giờ nảy sinh tình cảm ngoài ý muốn với người thứ hai, cũng không bao giờ đồng ý thành thân với người thứ hai.

 

Nàng rất nghiêm túc.

 

Nàng nghiêm túc muốn sống cùng hắn, nghiêm túc gây dựng ngôi nhà chung cùng hắn, nghiêm túc yêu quý hắn, bầu bạn với hắn, muốn hắn vui vẻ.

 

Khi ở bên nàng, dường như hắn thật sự chỉ là Hoài Chân trong miệng nàng. Trong mắt nàng, trong lòng nàng, trong thế giới mà nàng tạo nên vì hắn, hắn có thể chỉ là một người bình thường trong những ngày còn lại trước khi quyết định hủy diệt thế gian.

 

Bất giác, nàng đã trở thành như trời đất, mây gió, nhật nguyệt sao trời mà hắn nhìn thấy mỗi ngày, tự nhiên hiện hữu trong thế giới của hắn.

 

Như thể nếu nàng biến mất thì thế giới vốn đã vô vị mơ hồ trong mắt hắn sẽ càng thêm hoang tàn, trống rỗng.

 

Vào ngày ma thân bại lộ, hắn hết đi lại trong nhà, lại lui tới gian bếp.

 

Khoảnh khắc ấy ngoài hâm canh gà, hắn còn nghĩ, đợi nàng trở về, liệu nàng có rời bỏ hắn hay không.

 

Nàng đã trở lại, hắn nhìn ra được nàng căng thẳng, nàng sợ hãi.

 

Nhưng hắn không thèm để ý.

 

Hắn đã quá quen với sự mục nát của thế gian và bản tính của con người, cho dù nàng có phản bội hắn thì hắn cũng sẽ thấy đương nhiên.

 

Nhưng nàng không làm vậy.

 

Nàng đột nhiên ôm lấy hắn.

 

Nàng hoảng sợ bật khóc trong lòng hắn, nhưng chỉ nói mình đau bụng.

 

Thế đạo chẳng yên.

 

Nàng không muốn trốn tránh.

 

Nàng biết hắn là ma, nàng muốn đi cùng hắn... Không, nàng muốn dẫn hắn đi, bảo vệ hắn, bảo vệ ngôi nhà của bọn họ, bảo vệ cuộc sống an yên của cả hai.

 

Nhưng không yên ổn chính là không yên ổn.

 

Tu sĩ huyền đạo châu Vân đã đến và đảo lộn tất thảy.

 

Nhưng nàng vẫn chạy về phía hắn.

 

Hắn nhắc nhở nàng, hắn là ma.

 

Hắn nghĩ chắc chắn nàng biết hắn đã giết bao nhiêu người.

 

Nhưng nàng lại nói với hắn:

 

“Vậy chúng ta đi châu Vân, tìm một thị trấn nhỏ nhiều người phàm và có chợ đêm.”

 

“Ta sẽ bái nhập làm đệ tử ở một tông môn, trở thành tu sĩ bảo vệ chàng, Tiểu Hoàng và Đại Hoa. Còn chàng cứ làm phàm nhân, tiếp tục công việc sổ sách ở một cửa hàng nào đó.”

 

Nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn.

 

Hắn hiểu ý nàng:

 

Chúng ta đi châu Vân đi, chúng ta lưu lạc khắp nơi đi...

 

Ta bảo vệ chàng, chàng chỉ là Hoài Chân của ta thôi.

 

Hết lần này đến lần khác nàng đều bước về phía hắn, kiên định bảo vệ hắn.

 

Hắn không biết đó là vì nàng thương hại hắn hay thật sự yêu hắn.

 

Hắn biết nàng không chỉ yêu hắn, không chỉ thương hại hắn, mà nàng còn yêu thế giới này, sẽ thương tiếc tất cả mọi thứ trên thế gian này, ngay cả chú chó ven cũng làm nàng lo toan.

 

Hắn không cần nàng bảo vệ.

 

Nhưng hắn biết, hắn sẽ không bao giờ buông tha chú chim xanh bay ngang này nữa.

 

...

 

“Hoài Chân?”

 

Có người gọi bên tai hắn.

 

Hắn mở mắt ra. Sau một thoáng ánh mắt hỗn loạn, sắc mặt hắn trở lại tỉnh táo, trong mắt phản chiếu gương mặt nàng.

 

Có lẽ hắn không nằm mơ, đó chỉ là ký ức luân hồi hiện lên trong đầu hắn.

 

Nhưng nàng có vẻ chờ mong, cũng có vẻ mừng rỡ: “Chàng ngủ rồi sao?”

 

Hắn không trả lời, chỉ ôm người trong mộng của hắn, ôm chú chim xanh của hắn vào trong lòng.

 

*

 

Oanh Nhiên phát hiện, đôi khi Từ Ly Lăng có thể nghỉ ngơi trong một lúc ngắn ngủi, không còn căng chặt mỗi phút mỗi giây như trước đây nữa.

 

Đây là một dấu hiệu tốt, nàng rất vui mừng.

 

Mỗi khi hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, nàng lại thường xuyên yên lặng nằm trong lòng hắn, lén lút quan sát hắn.

 

*

 

Khi trời trở lạnh.

 

Oanh Nhiên rảnh rỗi không có việc gì làm nên đi thăm Quan Dập. Nàng mua một ít thức ăn Lâm Quan cho Quan Dập và bạn tốt của y mang theo.

 

Trong các tu sĩ trấn thủ bí cảnh, ngoại trừ Quan Dập, Trần Huấn, Chu Phủ thì còn có Triệu Hàm Nguyệt.

 

Ban đầu Oanh Nhiên không biết có cả nàng ta, sau này biết được thì cũng mang một phần cho nàng ta.

 

Lúc rảnh rỗi chơi đùa cùng mọi người, ra bờ sông câu cá, tán gẫu chuyện giang hồ và lời đồn.

 

Trên giang hồ, hiện giờ huyền ma đã không còn gây chiến, nhưng bảo hai bên chung sống hòa thuận thì cũng không thể.

 

Tuy không còn chiến tranh quy mô lớn, nhưng vẫn còn những xung đột nhỏ lẻ, ân oán tư thù.

 

Mọi người cũng không quan tâm.

 

Quan Dập rung đùi đắc ý nói: “Ở đâu có người thì ở đó có ân oán.”

 

Còn về những lời đồn, nổi tiếng nhất chính là về Bạt Ngục Cốc.

 

Nghe nói Huyền Hoa vẫn đang giằng co với Trương Phục Huyền, bảo rằng hiện tại không còn ma chiến, vì sao hắn ta không thể ở ẩn. Trương Phục Huyền chỉ trầm ngâm không đáp.

 

Dưới cơn giận dữ, Huyền Hoa đã lén bỏ chạy.

 

“Cốc chủ Bạt Ngục Cốc đang phái người đi tìm khắp nơi đấy.”

 

Oanh Nhiên, Đại Hoa và Tiểu Hoàng đều hăng say nghe, sau khi trở về lại mong ngóng được đi tìm bọn họ để nghe kể hồi sau.

 

Nhưng Từ Ly Lăng chẳng mấy hào hứng. Vì nghĩ cho hắn nên nàng đành nghỉ ngơi ở nhà bầu bạn cùng hắn.

 

Một ngày nọ, nàng đang hóng mát, ăn trái cây trong sân trước cùng Từ Ly Lăng thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

 

Mở cửa ra thì thấy người đến là Trương Phục Huyền.

 

Đại Hoa và Tiểu Hoàng lập tức đưa mắt ra hiệu cho nhau.

 

Oanh Nhiên nghĩ hắn ta có chính sự nên không nhớ mong hóng chuyện nữa.

 

Lại nghe Trương Phục Huyền cung kính hành lễ với Từ Ly Lăng rồi hỏi: “Phụ thân, ngài gọi kẻ hèn tới đây có chuyện gì?”

 

Từ Ly Lăng ngồi bên cạnh nàng, tùy tiện hắt cằm ra hiệu cho nàng: “Hỏi đi.”

 

Trương Phục Huyền vô cùng hiểu chuyện, chủ động hỏi Oanh Nhiên: “Phu nhân, ngài có chuyện gì muốn hỏi kẻ hèn?”

 

Oanh Nhiên: ...

 

Xấu hổ quá.

 

Nàng không hỏi, Từ Ly Lăng thay nàng hỏi: “Tìm được phu nhân ngươi chưa?”

 

Trương Phục Huyền sửng sốt.

 

Đợi hắn ta trả lời xong thì bị Từ Ly Lăng tống cổ đi.

 

Oanh Nhiên không nhịn được mà trừng mắt nhìn Từ Ly Lăng, véo hắn một cái rồi ngồi vào lòng hắn tiếp tục ăn trái cây, cười rộ lên.

 

Mặc dù rất xấu hổ, nhưng dù gì cũng biết được đáp án... Tìm được rồi.

 

Mùa hè cứ thế êm đềm trôi qua, chớp mắt đã tới mùa thu.

 

Người qua lại trong Lâm Quan dần đông lên, trên vùng đồng hoang cũng có rất nhiều trại đóng quân.

 

Một ngày trước khi bí cảnh mở ra đúng vào trung thu, Quan Dập cố ý chạy tới Lâm Quan để đón lễ cùng Oanh Nhiên.

 

Tuy nhiên vì kiêng dè Từ Ly Lăng nên buổi tối sau khi ăn cơm xong, Từ Ly Lăng đi rửa chén, y mới khe khẽ nói Oanh Nhiên về chuyện ngắm trăng.

 

Đợi Từ Ly Lăng bước ra, yên lặng ngồi bên cạnh Oanh Nhiên.

 

Quan Dập bất giác căng thẳng, quyết định cáo từ.

 

Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng tiễn y ra cửa.

 

Sau đó nàng kéo Từ Ly Lăng ra hoa viên ở sân sau ngắm trăng.

 

Tuy nói là ngắm trăng, nhưng thực chất là để bầu bạn cùng người bên cạnh.

 

Nhưng đêm nay nàng ngắm trăng thường hay thất thần, thoáng nghĩ đến điều gì đó rồi bật chợt cười rộ lên, lén đưa mắt nhìn Từ Ly Lăng rồi mới thu lại.

 

Nàng đợi Từ Ly Lăng hỏi nàng cười cái gì.

 

Nhưng Từ Ly Lăng không hỏi, chỉ vòng tay quanh eo nàng, không ngắm trăng mà ngắm nàng.

 

Oanh Nhiên không chịu được nên nói: “Vừa rồi ta bảo Quan Dập là lát nữa chúng ta sẽ lên thành lầu ngắm trăng. Quan Dập hỏi ta, vì sao lại lên thành lầu ngắm trăng.”

 

“Ta nói, lúc trước ở Túc Kinh chàng từng dẫn đi leo lên thử, phong cảnh bên trên thành lầu đẹp lắm. Quan Dập hỏi là thành lầu ở Túc Kinh à, sao muội phu lại nghĩ tới chuyện chạy lên đó, chỗ đó là cấm người vào mà. Ta nói, bởi vì một con chim xanh, năm chàng mười ba tuổi đã nhìn thấy một con chim xanh từ trong trăng bay xuống thành lầu.”

 

“Nhưng Quan Dập nói với ta, thành Túc Kinh có đại trận phòng hộ nên không thể có chim bay lên đó được.”

 

Đôi mắt hạnh của nàng ngước nhìn hắn, mỉm cười nói: “Chàng lừa ta.”

 

Từ Ly Lăng: “Ta không lừa nàng.”

 

Oanh Nhiên hờn dỗi: “Chàng còn bảo là không?”

 

Từ Ly Lăng: “Không phải nàng thấy rồi sao?”

 

Oanh Nhiên ngẩn ra: “Cái gì?”

 

Từ Ly Lăng: “Trong hình ảnh quá khứ, ta đã thấy chú chim xanh của ta.”

 

Oanh Nhiên sửng sốt, bỗng nhớ lại hình ảnh quá khứ mà mình đã thấy khi ấy...

 

Chàng thiếu niên mặc áo bào đỏ, thắt đai ngọc của trạng nguyên, bên hông đeo kiếm tuyết kim, cưỡi ngựa trắng yên vàng bước ra từ cổng cung điện. Bỗng nhiên hắn ghìm cương, quay đầu về hướng cổng thành phía tây, nhìn thẳng vào mắt Oanh Nhiên.

 

Thoáng chốc đôi mắt hắn sáng như sao, nở nụ cười rạng rỡ như tìm được bảo vật.

 

Giờ phút này nàng mới bừng tỉnh...

 

Bảo vật đó là nàng.

 

Đương nhiên nàng biết, năm hắn mười ba tuổi không thể nhìn thấy nàng.

 

Nhưng nàng cũng biết, khi đó nàng rất đau buồn cho hắn vì bị vận mệnh tra tấn, hắn lại dùng ánh mắt trông lại đó để trả lời nàng rằng hắn không để bụng.

 

Hắn từng nói với nàng: Sao nàng lại nghĩ năm nay ta không vui vẻ bằng năm ấy?

 

Hiện giờ nếu trở lại năm đó, hắn sẽ chẳng cần hoa đăng, chẳng cần muôn dân vây quanh, chẳng cần thành ma hay thành thần.

 

Hắn chỉ cần chú chim xanh của hắn tỏa sáng như trăng, mãi mãi sáng soi, vì hắn mà đến.

Bình Luận (0)
Comment