Oanh Nhiên xuyên thành một con chim nhỏ.
Lúc sinh ra lẻ loi một thân trứng giữa tán cây, không có chim mẹ, cũng không có anh chị em.
Thân là một nô lệ tư bản thời hiện đại, nàng tốn rất nhiều thời gian mới chấp nhận được sự thật này.
Cũng may nàng rất may mắn.
Nàng sinh ra ở bên ngoài tiên cảnh Quỳnh Vũ, rất gần tiên sơn nên dư thừa linh khí, sớm bước vào con đường tu đạo. Mặc dù là yêu đạo, nhưng ít ra vẫn có cơ hội tu luyện thành người.
Đối với yêu, bước khó nhất chính là tu luyện ra tâm trí.
Nhưng hồn phách Oanh Nhiên vốn là người nên không cần tu luyện, vào năm mười tuổi đã hóa hình. Trong một đám tiểu yêu xung quanh, có thể nói nàng vô cùng xuất sắc.
Tuy nhiên chỉ có mình nàng biết, mỗi khi đám tiểu yêu đồng đạo tâng bốc, nàng chột dạ đến mức nào.
Nàng chỉ có thiên phú dị bẩm trong việc tu luyện hóa hình người, còn tu vi thực tế lại tiến triển chậm chạp.
Sau khi tu thành hình người, mỗi ngày tu luyện đều vô cùng vất vả đối với nàng.
Nàng không muốn giết người, cũng không muốn hút tinh phách của nhân loại, chỉ có thể chậm chạp hấp thu linh khí đất trời.
Đối với yêu mà nói, đây là con đường chính nào, tương lai có thể phi thăng thành tiên, song cũng trái ngược với bản tính của yêu.
Đặc biệt là loài chim oanh chưa đầy một tuổi đã trưởng thành hoàn toàn.
Kể từ đó, mỗi năm Oanh Nhiên đều phải chịu đựng sự dày vò của thời kỳ đ*ng d*c. Sau khi hóa thành hình người, nàng càng muốn bắt một người về hút mấy thứ dương khí, tinh hồn.
Nhưng vì giới hạn của nhân tính, nàng không thể làm những việc đánh mất tính người như vậy được, chỉ có thể nhẫn nhịn rồi nhẫn nhịn.
Cũng bởi vậy, nàng chần chừ mãi không dám rời khỏi đỉnh núi nơi mình sinh ra.
Mãi đến năm mười ba tuổi, nàng bị một con hổ tầng năm trên núi để mắt tới, muốn nạp nàng làm tiểu thiếp thứ mười tám của gã.
Nàng thầm mắng hổ yêu là một tên b**n th**.
Một tên hổ yêu tầng năm thấp kém, chúng tiên thú Quỳnh Vũ còn chẳng thèm đặt gã vào mắt.
Nhưng nàng chỉ là một con chim yêu tầng một nhỏ bé hèn nhát, gã hổ yêu cũng chẳng thèm đặt nàng vào mắt.
Hết cách, nàng không thể không giả vờ đồng ý hồ yêu, rồi xách túi hành lý nhỏ rời đi trước đêm đại hôn.
Nàng lang bạt khắp nơi, cho đến khi mười lăm tuổi trốn vào một ngọn núi tên Thanh Hành.
Nơi đây linh khí thưa thớt nhưng rất an toàn.
Ở những chỗ dồi dào linh khí sẽ thường có đại yêu trú ngụ.
Nhưng vì nơi này thưa thớt linh khí nên chỉ có một con hồ yêu tầng ba chưa hóa hình. Thấy nàng đã hóa hình, hồ yêu rất tôn trọng nàng, thường xuyên nhờ nàng hóa thân thành người để vào huyện mua đồ, đổi lại sẽ trở thù lao, giúp nàng có ít tiền mua thứ mình muốn.
Còn về linh thạch của nó, nghe nói hồ yêu phát hiện một linh quặng nhỏ, thỉnh thoảng lại lén đi đào quặng.
Nhưng nó không nói cho người khác biệt linh quặng ở đâu.
Kể từ đó, Oanh Nhiên an cư tại nơi đây.
Chẳng bao lâu sau nàng lại kết bạn với một con mèo quýt đuôi kỳ lân và một con dị thú toàn thân đen sì có nhúm lông vàng ở cuối đuôi.
Hai bọn nó không hợp nhau, nhưng đều chẳng ghét nàng. Ngược lại bọn nó còn cho nàng vuốt lưng, xoa đầu, chải lông.
Mèo quýt đuôi kỳ lân tên Đại Hoa, là do nàng đặt.
Dị thú tên Tiểu Hoàng, là chủ nhân của Tiểu Hoàng đặt.
Đúng vậy, Tiểu Hoàng có chủ nhân.
Hơn nữa theo lời nó nói, chủ nhân của nó vô cùng lợi hại, là một vị Tiên Quân tiếng tăm lừng lẫy.
Ban đầu Đại Hoa cho rằng Tiểu Hoàng đang khoác lác, nhưng sau này thấy Tiểu Hoàng thường xuyên cho Oanh Nhiên linh đan hỗ trợ nàng tu luyện, Đại Hoa mới chịu tin phục.
Hôm nay nó lại mang linh đan tới. Khi Oanh Nhiên chải lông cho Đại Hoa và nó, Đại Hoa nói: “Chủ nhân người không chải lông cho ngươi à? Ngày nào cũng chạy tới tìm Oanh Nhiên.”
Tiểu Hoàng: “Hắn chưa bao giờ chạm vào ta.”
Nhắc tới chuyện này, Tiểu Hoàng bắt đầu trút nỗi oán hờn trong lòng.
Khi chủ nhân và nó gặp nhau đã đánh nó một trận, thu phục nó, nhưng không mang nó về nhà.
Năm đó chủ nhân còn chưa tròn mười lăm tuổi mà đã nổi tiếng khắp tam giới.
Oanh Nhiên nghe vậy thì nhớ tới ngôi miếu Tiên Quân mà mình từng thấy ở huyện Vân Thủy, kinh ngạc: “Có phải hắn là Huyền Ẩn Tiên Quân, Từ Ly Lăng công tử không?”
Tiểu Hoàng kiêu ngạo ngẩng đầu: “Không sai.”
Sau đó lại ra vẻ thần bí hạ giọng: “Các ngươi đừng tùy tiện nói ra bên ngoài nha, phải khiêm tốn, khiêm tốn.”
Đại Hoa hừ một tiếng: “Giả vờ gì chứ.”
Tiểu Hoàng không thèm phản ứng nó, chỉ nhìn vào ánh mắt hứng thú của Oanh Nhiên mà nói: “Ba tháng sau, chủ nhân ta mới mặt mày u ám quay lại và mang ta đi. Tuy nhiên hắn mang ta về thành Từ Ly cũng không chăm sóc ta, chỉ là ta muốn ăn cái gì thì sẽ có cái đó. Nhưng hắn trở nên rất bận, chẳng biết là bận làm gì.”
“Trước đây hắn bận trừ ma vệ đạo, bảo vệ chúng sinh. Nhưng bây giờ người dân thành Từ Ly thường xuyên nói chẳng thấy bóng hắn đâu, không biết đang làm cái gì. Còn có người nói...”
Sặc mặt Tiểu Hoàng nặng nề, nhỏ giọng nói: “Từ sau sinh nhật mười lăm tuổi, tính tình hắn thay đổi chóng mặt, lén lút cấu kết với ma đạo, muốn thành ma.”
Oanh Nhiên không hiểu biết về Từ Ly Lăng, nưng từng vào huyện mấy lần, nghe người trong huyện khen ngợi hắn phóng khoáng tiêu sái như thế nào, tiên trần thoát tục như thế nào, cứu khổ giúp đời như thế nào.
Oanh Nhiên thì thầm: “Không thể nào.”
Tiểu Hoàng: “Ta cũng nghĩ vậy. Hắn có xuất thân tốt như thế, lại là thánh thể tinh khiết trời sinh, mười ba tuổi sáng chế kiếm quyết Sâm La Lục Đạo, từ đó vô địch khắp tam giới, ngay cả Thần Đế cũng kính nể hắn vài phần. Nghe nói vào sinh nhật mười lăm tuổi của hắn, Thần Đế còn tự mình đến đón hắn lên Thiên Tiêu trên mây, chính thức phi thăng làm thượng tiên. Mặc dù hắn chưa bước lên Vô Cực Thiên, nhưng ai chẳng nói hắn là số một tam giới?”
“Cuộc đời huy hoàng như thế, nếu là ta thì ta đã sớm sung sướng đến chết rồi. Phải nghĩ quẩn đến mức nào mới muốn làm thứ ma vừa không thể kiểm soát bản thân, vừa không quyết định được thọ mệnh cơ chứ?”
Oanh Nhiên gật đầu tán đồng: “Đúng vậy.”
Tiểu Hoàng lại dáo dác nhìn xung quanh, thần bí hạ giọng: “Nhưng mà ta chỉ nói với các ngươi thôi, các ngươi đừng nói ra bên ngoài nha... Tính tình của hắn quả thật đã thay đổi rất nhiều.”
Oanh Nhiên và Đại Hoa nghiêm mặt hóng chuyện.
Oanh Nhiên: “Sao lại nói vậy?”
Tiểu Hoàng: “Ta cảm thấy hắn âm u hơn cái năm thu phục ta rất nhiều. Mặc dù trước mặt người ngoài vẫn khách sáo không gây ra sai lầm, nhưng lúc không người lại âm trầm đến mức làm ta dựng lông. Hơn nữa ta còn từng thấy hắn mua một cây dù trúc xanh vô cùng bình thường, thường xuyên cầm dù trúc và bày ra...”
Tiểu Hoàng đảo mắt, suy nghĩ cả buổi mà không tìm ra được tính từ nào thích hợp, cuối cùng bèn nói: “Nói chung là một biểu cảm rất phức tạp, rất lạnh lẽo tàn nhẫn, khiến ta sợ lắm.”
Đại Hoa trầm ngâm nói: “Có khi nào hắn ta bị người khác đoạt xác không...”
Oanh Nhiên: “Không thể nào. Với tu vi của hắn, ai có thể đoạt xác hắn được?”
Tiểu Hoàng: “Ta cũng nghĩ vậy. Xung quanh hắn toàn là thần tiên, nếu bị đoạt xác thì họ đã phát hiện từ lâu rồi. Chuyện này ta nghe từ em ruột hắn là Từ Ly Trạch, Từ Ly Trạch có chút ghen ghét hắn nên cũng khó nói thật hay không lắm.”
“Chuyện là, vào ngày sinh nhật mười lăm tuổi của hắn, Từ Ly Lăng đã mời hắn đến Vô Ưu Nguyên. Hắn đồng ý, trông có vẻ rất bình thường, nhưng khi bọn họ chuẩn bị về nhà thì biểu cảm của Từ Ly Lăng đột nhiên trở nên kỳ lạ, như thể mọi chuyện không nên như thế ấy.”
“Sau đó trong bữa tiệc sinh nhật, có rất nhiều người đến chúc mừng nhưng hắn không hề vui vẻ. Từ Ly Trạch nói đôi mắt hắn đột nhiên lạnh xuống, nhìn mọi người chẳng khác gì một đám xác chết, thậm chí còn có sát ý.”
Oanh Nhiên hơi nhíu mày: “Không thể nào, hắn không phải loại người như vậy...”
Tiểu Hoàng: “Chỉ là nghe nói thôi. Lời Từ Ly Trạch nói cũng không đáng tin lắm.”
Nhắc đến Từ Ly Lăng, Tiểu Hoàng lại kể chuyện nhà Từ Ly cho Oanh Nhiên và Đại Hoa.
Ví dụ như Từ Ly Trạch cái gì cũng thua kém Từ Ly Lăng, nhưng có vẻ vì được nuôi nấng bên cạnh nên cha mẹ vô cùng nuông chiều hắn ta.
Từ Ly Trạch vừa sợ hãi vừa ghen ghét Từ Ly Lăng. Khi không có Từ Ly Lăng, hắn ta không cho ai nhắc tới Từ Ly Lăng, nhưng lại âm thầm bắt chước Từ Ly Lăng.
“Nhưng bắt chước kiểu gì cho được? Tuy là huynh đệ ruột thịt, nhưng chỉ riêng dung mạo hắn ta đã kém xa Từ Ly Lăng.”
Tiểu Hoàng kiêu ngạo nói: “Chưa nói mấy thứ khác, chỉ riêng dung mạo của chủ nhân nhà ta đã tuyết sắc thế gian rồi. Đợi sau này hắn quay về thành Từ Ly, ta sẽ dẫn các ngươi đến nhìn trộm một chút.”
Oanh Nhiên vô cùng chờ mong: “Bọn ta cũng có thể đến thành Từ Ly sao?”
Tiểu Hoàng đứng dậy, nhảy khỏi tảng đá lớn nơi Oanh Nhiên đang ngồi, bước tới một mảnh đất trống: “Thật ra chỗ này có một khe hở thông tới thành Từ Ly, chỉ tu vi của các ngươi thấp quá nên không đi được mà thôi. Ta là tiên thú Đại Hoang, là tiên, nên mới đi được.”
Oanh Nhiên và Đại Hoa kinh ngạc.
Tiểu Hoàng “hừ” một tiếng, đắc lắc lư đuôi: “Đừng tùy tiện nói cho người khác, sau này có cơ hội ta sẽ dẫn các ngươi đi.”
Oanh Nhiên và Đại Hoa không ngừng gật đầu.
Tuy nhiên dù vậy, hai các nàng cũng không nịnh hót Tiểu Hoàng.
Nên tán gẫu thế nào thì vẫn tán gẫu thế đó, nên chơi đùa cùng nhau thế nào thì vẫn chơi đùa cùng nhau thế đó.
Cuộc sống cứ thế chậm rãi trôi qua.
Năm mười sáu tuổi, Oanh Nhiên sắp thăng cấp thành yêu tu tầng thứ hai.
Nhưng cho dù nàng tu luyện như thế nào thì vẫn thiếu một chút nữa. Mặc dù Tiểu Hoàng mang linh đan tới cho nàng thì cũng không được.
Cũng trong năm nay, nàng lại có thêm một người bạn mới.
Là con nuôi của một vị tiên sinh dạy học ở thư viện Xuân Thiềm trong huyện, tên là Quan Dập.
Lúc mới Quan Dập, y là một người rất nghiêm túc.
Thuở bé cha mẹ đều mất sớm, dù được cha nuôi yêu thương nhưng ông dạy dỗ rất nghiêm khắc, khiến y luôn phải giữ mình trong khuôn phép.
Nhưng chơi chung gần một năm, y dần trở nên cởi mở, hài hước hơn rất nhiều. Y hợp nói chuyện với Oanh Nhiên, thường xuyên chạy lên núi Thanh Hành chơi cùng nàng và cả Đại Hoa, Tiểu Hoàng.
Quan Dập là một tu sĩ, vốn muốn đến Túc Kinh nhưng chọn ở lại vì cha mẹ nuôi.
Y biết Oanh Nhiên là yêu. Oanh Nhiên tu luyện gặp phiền não đương nhiên cũng nói cho y biết.
Y nói: “Để ta về đọc sách, xem vì sao lại như vậy.”
Oanh Nhiên nói cảm ơn với y.
Qua một thời gian sau, y lại chạy tới, ấp úng nói; “Có khi nào là do ngươi thiếu tinh khí không?”
Oanh Nhiên: “Tinh khí?”
Quan Dập: “Ta đọc sách thấy bảo rằng yêu tu ngoài việc ngưng luyện yêu đan bằng linh khí thì còn cần hấp thụ tinh khí của con người để gia tăng tu vi. Đặc biệt là khi muốn hóa hình người, phần lớn yêu tu đều sẽ xuống núi...”
Y dừng lại một chút, nhỏ giọng nói: “Nam yêu quyến rũ nữ nhân, nữ yêu quyến rũ nam nhân, hấp thụ âm tinh hoặc dương tinh của bọn họ để cân bằng yêu khí.”
Quan Dập nói khá uyển chuyển nên Đại Hoa và Tiểu Hoàng không hiểu lắm.
Nhưng nhờ kinh nghiệm đọc nhiều tiểu thuyết, xem phim truyền hình từ kiếp trước, Oanh Nhiên nghe hiểu... Tức là nàng phải đi giao phối cùng con người... À không, ân ái.
Làm chim đã lâu, đám người thú xung quanh cứ nói giao phối, nàng nghe mãi cũng thành quen.
Vừa hay dạo này đã đến lúc hai mùa xuân, hạ giao mùa, kỳ đ*ng d*c của nàng cũng sắp tới, trong người quả thật bứt rứt khó chịu.
Nhưng nàng vẫn không chấp nhận được việc phải làm chuyện ấy vì tu luyện.
Gương mặt Oanh Nhiên khó xử: “Có cách khác không?”
Quan Dập lắc đầu, suy nghĩ rồi nói: “Nếu không ngươi hút tinh khí của ta đi. Chắc là chỉ cần một chút là ngươi có thể thăng cấp tầng hai.”
Oanh Nhiên im lặng, nhìn biểu cảm không tiếc mạng sống vì bạn bè của Quan Dập, cảm thấy định nghĩa hút tinh hồn của y khác với mình.
Oanh Nhiên lắc đầu: “Thôi bỏ đi, hút tinh hồn của con người sẽ hại người.”
Quan Dập: “Không sao đâu.”
Y cụp mắt thở dài: “Một thời gian nữa ta phải đi châu Vân rồi. Nếu ngươi vẫn chỉ là một tiểu yêu thì nhất định sẽ bị bắt nạt.”
Oanh Nhiên sửng sốt hỏi: “Sao ngươi lại đi châu Vân?”