Quan Dập: “Có một trưởng lão tông môn lớn ở châu Vân đến điều tra sự vụ, phát hiện tư chất của ta nên mời ta bái nhập tông môn của hắn. Tiên sinh bảo ta đi.”
Tiên sinh mà y nói chính là cha nuôi của y.
Oanh Nhiên thầm nghĩ hóa ra là vậy, nói: “Tu luyện ở đại tông môn châu Vân quả thật rất có lợi cho tương lai của ngươi. Ta chỉ ở lại trong núi, có hồ yêu tỷ tỷ che chở ta, nếu gặp chuyện ta còn có thể biến thành chim trốn đi, người khác không bắt nạt ta được đâu.”
Quan Dập suy nghĩ rồi gật đầu.
Sắc trời không còn sớm, y phải về nhà.
Oanh Nhiên tiễn y xuống chân núi rồi quay về núi rừng, hóa thành chim nhỏ định trở về chiếc tổ trên gốc cây lớn bên cạnh tảng đá, nhưng lại phát hiện Đại Hoa và Tiểu Hoàng vẫn còn ở đó.
Đôi khi Đại Hoa sẽ ngủ lại nơi này, nhưng Tiểu Hoàng thì tối nào cũng rời đi.
Nàng thắc mắc vì sao hôm nay Tiểu Hoàng vẫn chưa đi, nhưng chưa kịp hỏi, Tiểu Hoàng nhìn thấy nàng đã chào đón:” Nếu ngươi thiếu một hơi tinh khí của con người thì không biết tiên khí có được không? Thế nào, tiên khí tốt hơn tinh khí của con người mà. Chi bằng hôm nay người đến thành Từ Ly với ta, tu luyện ở thành Từ Ly thử xem?”
Đôi mắt Oanh Nhiên sáng lên, mừng rỡ đồng ý.
Nhưng lại nghĩ bản thân là yêu nên nàng nói: “Nhưng đến lúc đó ta phải độ yêu kiếp tầng hai, yêu khí lộ ra sẽ bị người trong thành Từ Ly phát hiện, chẳng phải sẽ liên lụy đến ngươi sao?”
Tiểu Hoàng: “Dao gần đây chủ nhân ta không về, ta sẽ dẫn ngươi trốn trong tẩm điện của hắn tu luyện. Tẩm điện của hắn không bình thường đâu, nhất định có thể che khuất chút yêu khí nhỏ nhoi của ngươi.”
Oanh Nhiên cảm thấy như vậy không hay lắm.
Nhưng ngẫm nghĩ một hồi, nàng vẫn quyết định thử xem.
Mặc dù nàng nói với Quan Dập rằng mình trốn trong núi sẽ không sao, nhưng nàng phải xuống núi mua đồ cho hồ yêu. Nếu có đại tu sĩ phát hiện ra nàng thì với tu vi ít ỏi của nàng sẽ bị người ta đánh chết mất, nguy hiểm lắm.
Oanh Nhiên hóa thành một chú chim oanh nhỏ xíu nhảy lên lưng Tiểu Hoàng.
Sau khi chào tạm biệt Đại Hoa, Tiểu Hoàng chở nàng nhảy vào trong khe nứt.
Trong khe, cuồng phong mãnh liệt, quả nhiên không phải thứ mà một tiểu yêu thấp kém như nàng có thể chống chịu được, ngỡ như muốn thổi cho nàng hồn bay phách tán.
May mà Tiểu Hoàng hiện ra nguyên thân, có tiên khí hộ thể, nàng trốn trong lớp lông rậm rạp trên lưng Tiểu Hoàng nên mới thoát được một kiếp.
Khi tới thành Từ Ly, cả người Oanh Nhiên kiệt sức.
Tiểu Hoàng xác nhận nàng còn sống thì chở nàng tới tẩm điện của Từ Ly Lăng.
Mọi người trong thành Từ Ly đều biết nó là tiên thú do Từ Ly Lăng nuôi nên không ai dám cản nó đi đâu, ai nấy đều tránh được.
Cả đường thuận lợi, sắp sửa đến tẩm điện của Từ Ly Lăng.
Lúc đi ngang qua một tòa đại điện nguy nga, Tiểu Hoàng bỗng nhiên nhìn thấy gì đó mà khựng lại, nhìn vào cửa sổ đại điện, kêu lên: “Chết rồi! Chủ nhân của ta về rồi!”
Oanh Nhiên ló đầu ra từ bộ lông rậm rạp của Tiểu Hoàng, dòm vào khe hở cửa sổ, nhìn thấy một bóng người cao ngất mặc y phục xanh thẫm thêu kim văn cổ thú đáp liên hoa, đầu đội vương quan nhật nguyệt thanh liên, dáng ngồi tự tại mà vẫn không mất vẻ lễ nghi.
Có một nữ tử đang kích động chất vấn hắn: “Từ Ly Lăng con điên rồi! Con đường đường là đại công tử của thành Từ Ly, người đứng đầu huyền đạo đương thời, vậy mà thật sự cấu kết với ma, muốn nhập ma đạo? Rốt cuộc là con bất mãn với ta, bất mãn với huyền đọa, hay bất mãn với thành Từ Ly?!”
Oanh Nhiên nghe vậy thì ngạc nhiên lắm.
Tiểu Hoàng cũng kinh ngạc không thôi, vô thức dựa sát vào cửa sổ để nghe lén.
Nhưng còn chưa tới gần, người trong phòng đã nhạy bén phát hiện Tiểu Hoàng.
Nữ tử lạnh giọng quát lớn: “Ai?”
Bà ta và nam tử khoảng chừng ba mươi tuổi bên cạnh lập tức đứng dậy, bước nhanh ra cửa sổ xem xét.
Nội quy thành Từ Ly nghiêm ngặt, nơi này là chính điện nội cung, không phải người dòng chính tộc Từ Ly thì không thể vượt qua kết giới. Nếu có người chạm đến, tất nhiên bọn họ sẽ biết ngay.
Bọn họ khó khăn lắm mới nắm bắt được thời điểm Từ Ly Lăng trở về, vội vàng gọi Từ Ly Lăng đến đây, nào ngờ lại có kẻ nghe lén mà không động vào kết giới!
Từ Ly Lăng chẳng bận tâm, nhưng khi vừa đứng dậy thì bước chân khựng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ, Tiểu Hoàng lập tức chở Oanh Nhiên chạy đi.
Oanh Nhiên hoảng hốt nói: “Hay ngươi đưa ta về đi?”
Tiểu Hoàng: “Chủ nhân ta muốn thành ma là chuyện lớn, chắc chắn thành chủ và thành chủ phu nhân sẽ tra hỏi hắn cả buổi sáng. Bọn họ phát hiện có người nghe lén, nhất định sẽ cho người điều tra khắp nơi trong thành, bây giờ chúng ta chạy mới nguy hiểm. Ngươi tới cũng tới rồi, chi bằng nhân cơ hội tu luyện luôn đi, dù sao bọn họ cũng không dám lại gần tẩm điện của chủ nhân ta.”
“Ta sẽ canh bên ngoài giúp ngươi, có chuyện gì sẽ lập tức gọi ngươi ra. Đợi bọn họ lục soát xong, ta lại đưa ngươi về.”
Oanh Nhiên ngẫm nghĩ rồi đồng ý, vô cùng cảm động trước sự nghĩa khí của Tiểu Hoàng.
Nàng nghĩ mình không thể phụ lòng tốt của Tiểu Hoàng được, nhất định sẽ cố hết sức.
Đến tẩm điện, Tiểu Hoàng nhắc nhở nàng chỉ có thể ở tiền điện, “Chủ nhân ta chỉ có phép ta đi vào tiền điện. Nội điện có kết giới, ta cũng không vào được. Nếu ngươi lỡ đụng phải thì có lẽ sẽ chết đấy.”
Oanh Nhiên đồng ý. Tiểu Hoàng dẫn nàng vào bên trong tẩm điện, sau đó nằm canh giữ trước cửa.
Vừa bước vào, Oanh Nhiên đã cảm thấy tiên phong lùa vào mặt.
Tiên linh khí của thành Từ Ly quá mức dồi dào đối với nàng. Khi vào trong tẩm điện, Oanh Nhiên càng ngỡ như đi vào tiên cảnh.
Vách tưởng tỏa linh quang, phù văn huyền ảo, mọi chỗ đều tinh tế, trông như trận pháp.
Oanh Nhiên không khỏi sợ hãi những phù văn điêu khắc tuy đơn giản mà lại uy nghiêm ấy.
Nhưng không biết vì sao những trận pháp đó không tổn thương nàng.
Nàng không dám tiến vào sâu, chỉ nép sau cột thú gần cửa rồi tu luyện bằng trong hình dạng chim, như vậy nếu có chuyện xảy ra thì còn dễ bề chạy trốn.
Nàng ngưng thần nhập định, hấp thụ tiên khí nơi đây, muốn đột phá chướng ngại bước vào yêu tu tầng hai.
Nhưng không biết vì sao vẫn thiếu một chút nữa.
Nàng đã cố gắng thử rất nhiều lần nhưng vẫn không được, vì lo lắng Từ Ly Lăng sẽ về nên cuối cùng nàng đành tạm thời bỏ cuộc.
Nàng thu lại khí tức, điều chỉnh hơi thở, đứng dậy định bay ra tìm Tiểu Hoàng.
Nhưng nàng vừa vỗ cánh bay lên thì một bàn tay đột nhiên chộp lấy nàng từ phía sau.
Bàn tay thon dài ấy bao trọn hoàn toàn thân hình bé nhỏ của nàng.
Sức lực mạnh mẽ mà vẫn kiềm chế khiến nàng không thể giãy dụa, nhưng cũng không đau đớn.
Cả người Oanh Nhiên cứng đờ. Bàn tay kia xoay người nàng lại, đối mặt với chủ nhân của bàn tay.
Trước mắt nàng là một gương mặt lạnh lùng trắng không tì vết, bên trên là đôi mắt đen nhánh sâu hun hút.
Khóe mắt nàng thoáng nhìn thấy Tiểu Hoàng đang co người trong góc, nằm gục xuống đất trông đầy nịnh nọt, ánh mắt liếc nhìn nàng ngập tràn áy náy.
Chủ nhân của nó đã trở về từ lâu.
Nó còn chưa kịp nhắc nhở thì đã bị ánh mắt của Từ Ly Lăng dọa sợ không dám cử động.
Chỉ có thể nhìn Từ Ly Lăng đi về phía cột thú, sau đó đứng bên cây cột nhìn chằm chằm chú chim oanh nhỏ xíu màu xanh trên mặt đất.
Mãi đến khi chim oanh xanh bay lên, hắn chộp một cái là đã bắt được nàng.
Giờ phút này, Oanh Nhiên chớp chớp đôi mắt to tròn sáng tỏ, vô tội nhìn hắn.
Thấy sắc mặt Tiểu Hoàng và bộ dáng của hắn, nàng đã đoán được hắn là ai.
Tuy nhiên nàng lại cảm thấy dường như hắn không đáng sợ như Tiểu Hoàng nói.
Trong mắt ánh hắn nhìn nàng, ngoại trừ vẻ thâm trầm khó đoán thì còn rất dịu dàng.
Từ Ly Lăng đối diện với nàng một lúc lâu, đáy mắt như có sóng ngầm cuồn cuộn. Hắn hơi nhíu mày, cuối cùng lại trở về bình tĩnh.
Hắn hỏi: “Tới đây làm gì?”
Oanh Nhiên không dám nói dối nên thành thật trả lời: “Tu luyện.”
Hắn hỏi: “Sao lại chạy tới đây tu luyện? Trước kia ở đâu?”
Oanh Nhiên không thể bán đứng Tiểu Hoàng nên không trả lời câu hỏi thứ nhất, thành khẩn nói: “Ta sinh ra bên ngoài tiên cảnh Quỳnh Vũ, vẫn luôn tu luyện ở đó cho đến năm mười ba tuổi, sau đó chuyển đến núi Thanh Hành tu luyện... Ta tu luyện mười sáu năm, chưa bao giờ đả thương bất kỳ ai. Ngài là Tiên Quân, hẳn có thể nhận ra trên người ta không dính mạng người, đúng không?”
“Núi Thanh Hành...”
Từ Ly Lăng hơi nhíu mày, bất chợt nở một nụ cười khẽ.
Oanh Nhiên vội vàng nói:” Ta thật sự chưa bao giờ hại người!”
Gương mặt nàng thoáng qua vẻ sợ hãi, dường như sợ hắn không tin.
Từ Ly Lăng dịu giọng nói: “Cho dù nàng có hại người cũng không sao.”
Oanh Nhiên chớp chớp mắt, hoang mang “A?” một tiếng, không biết nên nói gì.
Từ Ly Lăng cầm nàng đi vào nội điện: “Sao lại đến đây tu luyện?”
Oanh Nhiên thấy không thể tránh được câu hỏi này, ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta muốn đột phá tầng hai, nhưng làm thế nào cũng không đột phá được. Nghe người ta nói có lẽ ta thiếu một ít tinh khí, nhưng ta không muốn hại người, đúng lúc có được cơ duyên, phát hiện ở núi Thanh Hành...”
Từ Ly Lăng cắt ngang: “Ta biết là con súc sinh kia mang nàng tới đây.”
Oanh Nhiên mím môi, trả lời đúng sự thật: “Tiểu Hoàng tốt bụng, nói tiên khí thành Từ Ly hẳn là tốt hơn tinh khí của con người, nên mang ta tới thử xem.”
Trong lúc nàng nói chuyện, Từ Ly Lăng đã đi vào nội điện.
Oanh Nhiên nằm trong tay hắn lén liếc nhìn Tiểu Hoàng bằng ánh mắt bất lực, hoang mang.
Lại thấy Tiểu Hoàng đang trợn to hai mắt, đôi con ngươi chấn động.
Sau đó nó dùng sức gật đầu với nàng, dùng thú ngữ thì thào: “Hắn hỏi ngươi nhiều như vậy, chứng tỏ hắn sẽ không giết ngươi. Nếu không hắn đã trực tiếp giết ngươi rồi. Hắn còn dẫn ngươi vào nội điện! Ta còn chưa vào nội điện bao giờ... Chẳng lẽ hắn muốn nuôi ngươi? Sau này ngươi cũng sẽ là thú cưng của hắn giống như ta?”
Gương mặt nhỏ của Oanh Nhiên hơi nhăn nhó.
Không thể nào?
Trong lúc nàng khiếp sợ, Từ Ly Lăng bỗng dùng ngón tay xoa xoa mặt nàng: “Tỉnh lại.”
Oanh Nhiên vội vàng nhìn về phía hắn.
Hắn ngồi lên ghế trong nội điện, dáng vẻ tùy ý nhìn chằm chằm nàng: “Ta có thể giúp ngươi.”
Oanh Nhiên kinh ngạc, đôi mắt to tròn càng sáng rực, mừng rỡ nói: “Ngài đúng là người tốt. Ngài định giúp ta như thế nào?”
Từ Ly Lăng thản nhiên nói: “Ta cho nàng tinh khí.”
Oanh Nhiên: ?
Nàng nghi ngờ mình đã hiểu sai cái gì đó.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, nàng hỏi: “Ta có phải làm gì không?”
Từ Ly Lăng quan sát cơ thể lông xù, tròn vo, lớn còn chưa bằng bàn tay hắn của nàng, trầm ngâm nói: “Nàng có thể hóa hình không?”
Oanh Nhiên gật đầu.
Từ Ly Lăng buông tay ra, Oanh Nhiên loạng choạng trong tay hắn rồi ngơ ngác đứng vững.
Hắn nói: “Nàng hóa hình đi.”
Oanh Nhiên do dự.
Cho tinh khí, lại bảo hóa hình... Chuyện này, chẳng lẽ vẫn là nàng hiểu sai?
Nàng chần chừ mãi không động đậy.
Từ Ly Lăng hỏi: “Sao vậy?”
Oanh Nhiên dè dặt hỏi: “Ngài cho ta tinh khí như thế nào?”
Từ Ly Lăng hỏi ngược lại: “Nàng nghĩ sao?”
Nàng nghĩ, nàng nghĩ cái gì chứ?
Oanh Nhiên nghẹn họng, không nói nên lời.
Nhưng đứng trước uy áp của tiên nhân, nàng vẫn nhảy xuống bàn tay hắn, hóa thành hình người.
Bộ lông màu xanh của nàng hóa thành váy mỏng màu xanh lục, lông vũ trên đầu hóa thành trâm nhung, vóc người nhỏ nhắn, mảnh mai, đúng độ tuổi mười sáu, trong mắt hiện lên vẻ do dự và bối rối.
Nàng nói: “Nhưng mà... Ta...”
Còn chưa kịp dứt lời.
Hắn đã nói một tiếng “thất lễ” rồi cách một lớp áo kéo cánh tay nàng, bên tay còn lại hơi cong hai ngón tay thi triển pháp thuật ép nàng mở miệng.
Gương mặt hắn tới gần nàng.
Nàng kinh ngạc tròn mắt, sau đó...
Môi hắn dừng lại cách nàng một bàn tay.
Một luồng tiên linh khí truyền vào miệng nàng, mang theo hơi thở chỉ thuộc về hắn.
Ngay lập tức mùi hương tuyết tùng mát lạnh ngập tràn môi lưỡi nàng.
Ngón tay dài của hắn giơ lên làm nàng khép miệng lại, nuốt trọn mùi hương thuộc về hắn xuống cổ họng.