Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 159

Từ Ly Lăng bảo nàng tối nay tu luyện ở đây, nếu mệt thì ngủ lại, sau đó rời đi.

 

Oanh Nhiên ngơ ngác, gương mặt đỏ bừng, trong người cũng nóng ran. Một lúc lâu sau lấy lại tinh thần, nàng mới phát hiện yêu huyết trong cơ thể sôi trào sắp đột phá.

 

Nàng không kịp nghĩ ngợi vớ vẩn, lập tức đả tọa ngưng thần, chẳng mấy chốc đã đột phá tầng hai.

 

Có lôi kiếp giáng thế.

 

Song chỉ là ba đạo thiên lôi yếu ớt, đều bị tẩm điện ngăn cản, không giáng trúng Oanh Nhiên, đại điện cũng chẳng bị tổn hại mảy may.

 

Oanh Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy vui vẻ vì mình đã thăng cấp tầng hai, nhưng rất nhanh đã nhớ lại chuyện vừa rồi nên thất thần.

 

Nàng vẫn thấy vừa rồi Huyền Ẩn Tiên Quân quá thân mật với nàng.

 

Nhưng nghĩ kỹ lại thì, hắn chỉ cầm vào ống tay áo của nàng, chưa từng chạm vào cổ tay nàng.

 

Cánh môi hắn cũng cách nàng một khoảng bằng bàn tay, duy trì phạm vi mà linh khí không thể tản mất để truyền một ngụm tinh khí tiên linh cho nàng.

 

Đứng dưới góc độ yêu tu mà nói, cách hắn giữ khoảng cách đã rất quân tử rồi.

 

Chẳng lẽ là nàng quá bảo thủ?

 

Oanh Nhiên nghĩ có lẽ là vậy. Tu luyện không nên câu nệ chuyện vặt vãnh mới phải.

 

Nhưng trong khoang miệng, nàng vẫn còn cảm thấy thoang thoảng mùi hương đặc trưng chỉ thuộc về hắn.

 

“Oanh Nhiên... Oanh Nhiên!”

 

Ngoài điện có tiếng kêu to vang lên, là Tiểu Hoàng.

 

Oanh Nhiên vội vàng chạy ra bên ngoài.

 

Tiểu Hoàng vui vẻ chúc mừng nàng đã thăng cấp lên tầng hai, lại nói: “Chủ nhân ta nhận ngươi làm thú cưng à?”

 

Oanh Nhiên lắc đầu, cố nén xấu hổ, nghiêm túc đáp: “Tiên Quân đã giúp ta tu luyện.”

 

Tiểu Hoàng thắc mắc: “Ngươi là yêu, hắn là tiên, hắn giúp ngươi tu luyện kiểu gì?”

 

Oanh Nhiên không che giấu: “Hắn cho ta một ngụm tinh khí.”

 

“Cái gì?”

 

Tiểu Hoàng sợ hãi kêu lên.

 

Phản ứng của nó quá lớn làm nàng chú ý.

 

Oanh Nhiên vội ngăn nó lại: “Tiên Quân chỉ tốt bụng giúp đỡ ta thôi. Bây giờ không còn sớm nữa, chúng ta nghỉ ngơi thôi.”

 

Tiểu Hoàng lấy làm lạ đồng ý, định đưa nàng ra căn nhà nhỏ của mình trong tiền điện để nghỉ ngơi.

 

Nhưng quay người lại bước đi hai bước, lại phát hiện nàng không đuổi theo.

 

Nó xoay đầu lại, thấy nàng đi vào nội điện, nó vội vàng kêu to: “Sao ngươi lại vào nội điện nghỉ ngơi?”

 

Ngươi không thể vào được!

 

Nhưng nó còn chưa nói hết câu sau thì đã nghe Oanh Nhiên đáp: “Tiên Quân bảo ta nghỉ ngơi ở nội điện.”

 

Tiểu Hoàng ngây người.

 

Oanh Nhiên hỏi: “Sao thế?”

 

Tiểu Hoàng bĩu môi lẩm bẩm: “Hắn cũng tốt với ngươi thật đấy.”

 

Ngay cả thành chủ và thành chủ phu nhân cũng không được phép bước vào tẩm điện của Từ Ly Lăng.

 

Trong mắt mọi người ở thành Từ Ly, nó có thể ra vào tiền điện là đã được Từ Ly Lăng yêu thích lắm rồi.

 

Mỗi khi bị Từ Ly Lăng lạnh nhạt hoặc phớt lờ, Tiểu Hoàng lại lấy chuyện này ra an ủi chính mình. Có lẽ Từ Ly Lăng sẽ không bỏ rơi nó, nó vẫn còn cơm ăn.

 

Oanh Nhiên nhớ lại thái độ của Từ Ly Lăng khi giúp đỡ mình, cười nói: “Đúng như lời ngươi kể ở huyện Vân Thủy, hắn là một vị Tiên Quân rất rất tốt.”

 

Tiểu Hoàng giật giật khóe miệng, lộ ra vẻ không đồng tình: “Nếu hắn tốt như vậy thật thì sao lại muốn nhập ma?”

 

Oanh Nhiên đột nhiên nhớ lại lúc nghe lén, suy nghĩ rồi nói: “Cũng phải... Sao hắn lại muốn nhập ma? Có phải có hiểu lầm gì không?”

 

Nàng và Tiểu Hoàng ngồi xổm trước cửa lớn vào nội điện, ngươi một câu ta một câu buôn chuyện.

 

Phía bên kia, trong chính điện phía đông, Từ Ly Lăng đã quay trở lại.

 

Từ Ly Hồng và Từ Ly Tiêu mặt mày u ám ngồi đợi tại chỗ.

 

Vừa rồi hắn chỉ để lại một câu khách sáo, giọng điệu không cho phép ai cãi lại: “Có việc, đợi một lát” rồi đột ngột rời đi, bọn họ không ngăn cản được.

 

Mặc dù trong lòng hết sức tức giận nhưng bọn họ lại chẳng thể làm gì. Muốn lấy danh nghĩa cha mẹ ra răn dạy, nhưng e ngại thân phận và tu vi của hắn nên đành chịu thua.

 

Giờ phút này thấy hắn thong dong bước vào điện, Từ Ly Lăng hừ một tiếng rồi quay người đi.

 

Từ Ly Tiêu bước lên một bước, mắng hỏi: “Con về tẩm điện làm gì? Tiêu hủy chứng cứ cấu kết ma đạo à? Ta nói cho con biết, chúng ta đã biết chuyện này, trừ phi con biết quay đầu kịp thời, nếu không cho dù con muốn giấu cũng không giấu được!”

 

Bà ta chẳng thèm kiêng nể chút nào. Rõ ràng Từ Ly Lăng không hề nói mình đi đâu, nhưng bà ta lại nắm rõ hành tung của hắn.

 

Từ Ly Lăng cũng biết bà ta phái người theo dõi, tuy nhiên chẳng thèm để ý.

 

Từ trước đến nay hắn không bao giờ lãng phí cảm xúc dành cho kẻ đã chết.

 

Hắn ngồi lại trên ghế, dáng vẻ lười nhác tùy ý: “Các người cũng may mắn lắm.”

 

 Từ Ly Lăng ngoái đầu nhìn lại. Từ Ly Lăng sững người: “Con nói cái gì?”

 

Nếu nàng xuất hiện muộn hơn nửa tháng thì toàn bộ thành Từ Ly Lăng đã bị hắn luyện hóa, trở thành hòn đá kê chân cho hắn bước vào ma đạo rồi.

 

Nếu không bọn họ nghĩ, vì sao bọn họ có thể hay tin hắn muốn nhập ma?

 

Tất nhiên là hắn cố tình tiết lộ, dự định giết bọn họ khai đao.

 

Từ Ly Lăng không đáp, chỉ nói: “Ta sẽ không nhập ma.”

 

Từ Ly Lăng nhíu mày: “Vậy chuyện con cấu kết với ma là thế nào?”

 

Từ Ly Lăng: “Trừ ma.”

 

Từ Ly Tiêu im lặng.

 

Từ Ly Hồng cuối cùng cũng lên tiếng, dịu giọng nói với Từ Ly Tiêu: “Đã bảo nàng chớ nóng vội, đừng nghe người khác nói bậy rồi kết luận A Lăng về phe ma đạo mà. A Lăng thân phận thế nào, sao có đắm chìm sa đọa?”

 

Từ Ly Tiêu không hề tức giận, chậm rãi nhận sai với Từ Ly Lăng: “Chuyện này... Đều tại ta, là ta quá xúc động.”

 

Một người diễn vai chính diện, một người diễn vai phản diện, đây là chiêu trò mà bọn họ đã quen dùng.

 

Chỉ sợ nếu cả hai cùng lúc đối nghịch với hắn thì cuối cùng không thể quay đầu.

 

Giả nhân giả nghĩa, thật là nực cười.

 

Song Từ Ly Lăng không có hứng cười nhạo màn kịch vụng về của hai người họ. Hắn đứng dậy cáo từ rồi đi về tẩm điện.

 

Từ Ly Hồng và Từ Ly Tiêu không cản hắn, thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Hắn rời khỏi chính điện phía đông, mơ hồ nghe thấy tiếng của Từ Ly Trạch phát ra từ trong điện: “Mẹ, hắn cấu kết với ma thật đấy...”

 

“A Trạch ngoan, đừng nói bậy...”

 

Đúng như dự đoán.

 

Từ Ly Lăng không để bụng, chân đạp lên không, rất nhanh đã quay về tẩm điện.

 

Lúc này Oanh Nhiên và Tiều Hoàng đã nghỉ ngơi.

 

Vì bạn tốt của mình, Tiểu Hoàng không quay về nhà nhỏ mà canh giữ ở tiền điện.

 

Từ Ly Lăng phớt lờ nó, bước vào nội điện, không nhìn thấy Oanh Nhiên ở nghỉ ngơi trên giường hay sập.

 

Mà trên chiếc ghế mềm của tịnh thất, hắn trông thấy một con chim nhỏ có bộ lông màu xanh lục đang vùi mình trong tấm đệm mềm mại.

 

...

 

Oanh Nhiên không quen ngủ ở nơi xa lạ nên ngủ không yên giấc.

 

Nhưng chẳng biết vì sao sau đó lại ngủ say sưa.

 

Lúc tỉnh dậy nàng phát hiện trên người mình được đắp một tấm khăn dệt từ Thiên Linh Ti. Đây là đồ chuyên cung cấp cho thượng tiên Thiên Tiêu, trong thành Từ Ly ngoại trừ Từ Ly Lăng thì không ai có.

 

Oanh Nhiên bất giác cảm thấy vui vẻ, sau khi bình tĩnh lại thì muốn cảm ơn Từ Ly Lăng.

 

Tuy nhiên vì không dám đi lung tung trong nội điện nên Oanh Nhiên cất khăn vào, bay ra ngoài tìm Tiểu Hoàng nói chuyện.

 

Tiểu Hoàng thấy nàng đi ra thì nói: “Đi thôi.”

 

Oanh Nhiên: “Ta muốn đợi thêm một chút rồi đi, phải cảm ơn Tiên Quân nữa.”

 

Tiểu Hoàng: “Không cần đâu, hắn đã đi từ lâu rồi.”

 

Oanh Nhiên thất vọng “ồ” một tiếng, đáp xuống đỉnh đầu Tiểu Hoàng rồi rời đi cùng nó.

 

*

 

Chuyến đi đến thành Từ Ly Lăng lần này là một trải nghiệm kỳ diệu đối với Oanh Nhiên.

 

Không lâu sau khi trở về núi Thanh Hành, kỳ đ*ng d*c của Oanh Nhiên đến sớm nửa tháng vì nàng đã thăng cấp lên tầng hai.

 

Một lần đến kỳ đ*ng d*c, nàng đều không thích tiếp xúc với bất kỳ sinh vật nào, chỉ vùi mình trong chiếc tổ được lợp bằng dây leo mềm và lụa.

 

Nhưng Quan Dập đột nhiên tới tìm nàng, nói tháng sau phải đi.

 

Vì vậy nàng vẫn hóa thành hình người đáp xuống đất, ngồi trên tảng đá nói chuyện phiếm với Quan Dập, lắng nghe Quan Dập kể lể những tâm sự không biết nói cho ai.

 

Lúc Tiểu Hoàng đưa Từ Ly Lăng tới, vừa hay bắt gặp Oanh Nhiên và Quan Dập đang ngồi kề vai trên tảng đá, nghiêm túc lắng nghe nhau nói chuyện.

 

Tiểu Hoàng và Quan Dập cũng coi như bạn bè nên nó đã quen cảnh này.

 

Nhưng chủ nhân đang ở bên cạnh nên nó không dám sốc nổi như trước đây, ngoan ngoãn theo chân Từ Ly Lăng, gọi một tiếng: “Oanh Nhiên, Quan Dập!”

 

Hai người Oanh Nhiên và Quan Dập nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu lại, đáng lẽ phải rất vui thì Tiểu Hoàng đến.

 

Nhưng quay đầu lại, thứ đầu tiên đập vào mắt họ là dáng người không nhuốm bụi trần giữa núi rừng xanh biếc.

 

Quan Dập cảm nhận được khí thế hùng mạnh từ người đối phương, kinh ngạc thấp giọng hỏi Oanh Nhiên: “Hắn là ai?”

 

Oanh Nhiên nhỏ giọng nói: “Là vị Huyền Ẩn Tiên Quân đã giúp ta thăng lên tầng hai.”

 

Nói rồi nàng tôn kính hành lễ với hắn theo lễ nghi mà người huyện Vân Thủy thường dùng, “Tiên Quân.”

 

Từ Ly Lăng đáp lại nàng: “Ừm.”

 

Quan Dập kinh ngạc không thôi, nhất thời đầu óc trống rỗng, bắt chước Oanh Nhiên thi lễ của nữ tử: “Tiên Quân.”

 

Từ Ly Lăng liếc mắt nhìn y một cái.

 

Y vô thức căng thẳng, cảm giác như bị Thái Sơn đè lên người.

 

Từ Ly Lăng dời mắt về trên người Oanh Nhiên, “Ừm.”

 

Quan Dập và Oanh Nhiên liếc nhìn nhau, bật cười khờ khạo.

 

Oan Nhiên thầm nghĩ Từ Ly Lăng quả là một quân tử bình dị, gần gũi mà lại không mất khí thế tiên nhân, cảm ơn hắn về chuyện lúc trước: “... Lần trước ta đã muốn nói cảm ơn ngài, nhưng hôm ấy tỉnh dậy, Tiểu Hoàng nói ngài đã rời đi. Hôm nay cuối cùng ta cũng có cơ hội cảm ơn sự giúp đỡ của ngài.”

 

Từ Ly Lăng: “Không cần khách sáo.”

 

Oanh Nhiên cũng không khách khí nữa, cười hỏi: “Sao hôm nay ngài lại đến đây?”

 

Từ Ly Lăng đi về phía khe nứt thông tới thành Từ Ly.

 

Lúc này Oanh Nhiên mới phát hiện hắn và Tiểu Hoàng không tới từ khe nứt, mà đi từ biên giới giáp ranh châu Vân và châu Ý Vương đến.

 

Oanh Nhiên đuổi theo hắn.

 

Hắn nói: “Nghe Tiểu Hoàng kể về khe nứt ở đây, chung quy thì đây vẫn là một mối họa ngầm đối với thành Từ Ly.”

 

Oanh Nhiên sửng sốt, quay đầu liếc nhìn Tiểu Hoàng đang ủ rũ, hỏi: “Ngài muốn phong ấn khe nứt này sao?”

 

“Không cần gọi ngài.” Từ Ly Lăng nói: “Tùy theo tình hình.”

 

Oanh Nhiên không nói gì.

 

Nàng biết Từ Ly Lăng nói đúng, vì sự an nguy của thành Từ Ly, không nên giữ lại khe nứt này. Nhưng nếu phong ấn khe nứt thì sau này Tiểu Hoàng sẽ không tới được nữa.

 

Tiểu Hoàng không dám nói không với Từ Ly Lăng.

 

Oanh Nhiên thầm nghĩ nếu không phải việc Tiểu Hoàng dẫn nàng đi thăng cấp bị Từ Ly Lăng phát hiện thì đã không có chuyện lần này.

 

Nàng phải cố gắng giữ lại khe nứt, bảo vệ sự tự do cho Tiểu Hoàng.

 

Nàng khéo léo nói: “Nếu không phải tiên thì rất khó tiến vào khe nứt này, người hạ giới không sử dụng được. Nếu thật sự lo lắng, chi bằng đặt một sát trận ngay lối vào khe nứt trong thành Từ Ly.”

 

Từ Ly Lăng “ừm” một tiếng rồi không nói thêm về chuyện này nữa.

 

Oanh Nhiên vẫn định viện cớ tiếp, nhưng lại sợ làm phiền Từ Ly Lăng nên không nói.

 

Mắt thấy Từ Ly Lăng bước đến phía trước khe nứt, tay vận tiên linh như đang làm gì đó.

 

Tiểu Hoàng ủ rũ nhìn Oanh Nhiên, ngỡ như đây là lần cuối cùng nhìn thấy nàng.

 

Trong lòng Oanh Nhiên căng thẳng, gọi hắn lại: “Tiên Quân!”

 

Từ Ly Lăng liếc mắt nhìn nàng: “Hửm?”

 

Oanh Nhiên cười với hắn: “Ngài nhìn xem, có phải phong cảnh nơi đây rất đẹp không?”

 

Từ Ly Lăng nhìn theo tay nàng.

 

Oanh Nhiên dè dặt thăm dò: “Nếu giữ lại khe nứt này, về sau ngài có thể thường xuyên tới đây giải sầu...”

 

Ánh mắt Từ Ly Lăng nhìn theo cánh tay mảnh khảnh của nàng, cuối cùng dừng lại trên gương mặt nàng.

 

Hắn không cắt ngang, Oanh Nhiên lại nói tiếp: “Khi vừa rời khỏi khu vực gần Quỳnh Vũ, ta đã tới châu Vân trước, sau đó mới đến châu Ý Vương. Nghe Tiểu Hoàng nói, thành Từ Ly khá giống châu Vân, nhưng theo kiến thức và cảm nhận của ta, châu Vân không thú vị bằng châu Ý Vương.”

 

“Gần nơi này có một huyện thành tên Vân Thủy, trong huyện vô cùng náo nhiệt. Nếu ngài rảnh thì sau này có thể tới huyện Vân Thủy đi dạo...”

 

Nàng cố gắng kể lể những nơi thú vị trong huyện Vân Thủy cho hắn nghe.

 

Tiểu Hoàng rất cạn lời.

 

Dường như nàng đã quên mất Từ Ly Lăng từng đi du lịch châu Ý Vương.

 

Hắn từng chứng kiến nhiều thứ hơn nàng. Nếu hắn muốn phong ấn khe nứt này thì những thứ đó không ngăn được hắn.

 

Bỗng nghe Từ Ly Lăng nói: “Trước đây nàng từng đến châu Vân rồi sao?”

 

Oanh Nhiên gật đầu: “Ừm.”

 

Từ Ly Lăng: “Đi khi nào? Đi những đâu?”

 

Oanh Nhiên kể lại trải nghiệm của mình ở châu Vân, “Lúc ấy ta mới mười ba tuổi, bị một con hổ yêu bắt nạt... Ban đầu muốn đến thành Tiêu Tiện, ở đó có rất nhiều tu sĩ. Nhưng ta là yêu nên không dám ở lại trong thành quá lâu...”

 

Đó là một đoạn ký ức dài, từ trước tới nay Oanh Nhiên chỉ thường kể lướt qua cho người khác nghe.

 

Nhưng giờ đây, chẳng hiểu sao nàng lại tìm một nơi ngồi xuống cùng Từ Ly Lăng, vô thức kể lại tỉ mỉ.

 

Có lẽ là vì Từ Ly Lăng là một người biết lắng nghe.

 

Không giống Quan Dập thường xuyên nảy ra những suy nghĩ và câu hỏi hiếm lạ cắt ngang nàng, hay như Đại Hoa, Tiểu Hoàng thường lơ đãng, luôn không hiểu vì sao nàng có pháp thuật có thể đả thương con người nhưng cứ lẩn tránh họ.

 

Mà khi nàng nhắc đến thành Tiêu Tiện, Từ Ly Lăng sẽ nói: “Chỗ đó rất gần Quỳnh Vũ, đi từ dãy núi phía đông nam Quỳnh Vũ ra là tới.”

 

Khi nàng nói món canh vịt đậu phụ trong thành rất ngon, hắn sẽ nói: “Ta từng đi qua, nhưng chưa ăn.”

 

Sau đó hắn tiếp tục im lặng nhìn chằm chằm nàng, nghe nàng nói món đó ngon cỡ nào.

 

Khi nàng kể về việc từng trú trong rừng ngoài thành, gặp đại yêu vô cớ tàn sát, đôi mắt hắn sẽ tối lại và nói: “Nơi đó vẫn còn đại yêu chưa bị tiêu diệt, là sơ suất của ta."

 

Tất nhiên đó không phải sơ suất của hắn.

 

Nhưng nghe hắn nói vậy, trong lòng Oanh Nhiên lại cảm thấy hắn đúng là một vị Tiên Quân hết lòng vì chúng sinh.

 

Tiểu Hoàng ở bên cảnh ngẩn người, hoài nghi có phải tính nết Từ Ly Lăng đã thay đổi một lần nữa không.

 

Nếu không sao hắn lại kiên nhẫn nói chuyện với nàng như vậy?

 

Quan Dập cũng ngây người ngồi bên, không chen vào câu nào được.

 

Mãi đến khi Oanh Nhiên lơ đãng nghiêng người về phía hắn, đôi chân tùy ý lắc lư chạm vào chân hắn.

 

Bắp chân của nam tử thon dài rắn rỏi, sức mạnh và nhiệt độ xuyên qua lớp áo bào và tà váy mỏng manh, áp sát lên làn da vốn rất ít khi tiếp xúc với người khác của nàng.

Bình Luận (0)
Comment