Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 160

Nếu là ngày thường, nhất định nàng sẽ không nhạy cảm như vậy.

 

Nhưng hiện tại nàng đang ở trong kỳ đ*ng d*c.

 

Từ Ly Lăng vẫn đang đợi nàng nói tiếp, thấy nàng đột nhiên im lặng, hắn hơi cúi người hỏi nàng: “Sao vậy?”

 

Hắn chỉ hơi đến gần một chút, vẫn nằm trong khoảng cách bình thường.

 

Nhưng Oanh Nhiên lại thấy như hơi thở của hắn bao trùm lấy mình, khiến cho hô hấp của nàng nóng lên.

 

 Oanh Nhiên đột ngột đứng dậy, nhưng không giấy được gương mặt và vành tai đỏ ửng. Nàng sợ mình đỏ mặt vì phản ứng nên lắc người biến thành chim nhỏ đậu trên tảng đá, thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Động tác của nàng quá đột ngột.

 

Phản ứng đầu tiên của Tiểu Hoàng là sợ Từ Ly Lăng thấy nàng phiền nên đã ra tay, nó hoảng hốt trợn trừng mắt.

 

Từ Ly Lăng hỏi: “Nàng sao vậy?”

 

Vẫn gần quá.

 

Oanh Nhiên vỗ cánh muốn bay ra xa.

 

Nhưng vừa bay khỏi tảng đá, Từ Ly Lăng đã duỗi tay chộp lấy nàng vào tay, động tác ung dung như thể nàng vừa nhảy vào tay hắn.

 

Hắn nhìn chằm chằm nàng, bàn tay siết vào.

 

Thân thể mềm mại tròn trịa của nàng dán sát vào bàn tay hắn, bị hắn nắm lấy như một viên thủy ngọc nhẹ nhàng n*n b*p.

 

Nàng cắn chặt môi, nén lại những âm thanh kỳ lạ sắp bật ra, kiềm chế những khát vọng miên man trong đầu.

 

Từ Ly Lăng: “Cơ thể nàng rất nóng.”

 

Lúc này Tiểu Hoàng mới hiểu Oanh Nhiên không phải bị Từ Ly Lăng biến thành như vậy, nó thở phào nhẹ nhõm.

 

Cuối cùng Quan Dập cũng chen vào nói được một câu quan tâm: “Mấy hôm trước trong núi có mưa, chẳng lẽ ngươi bị cảm rồi?”

 

Nàng là yêu, sẽ không dễ dàng sinh bệnh.

 

Nhưng lúc này Oanh Nhiên không thể giải thích, nàng gục đầu rầu rĩ gật đầu, lại đập cánh muốn thoát khỏi tay Từ Ly Lăng.

 

Từ Ly Lăng giữ nàng bằng một lực rất vừa phải.

 

Sẽ không làm đau nàng, nhưng cũng vừa hay khiến nàng không thể trốn thoát.

 

Hắn nhìn chằm chằm nàng, một lát sau đứng dậy, phân phó Tiểu Hoàng đưa Quan Dập về nhà.

 

Quan Dập ngơ ngác đáp lại.

 

Y nghĩ trước đây Huyền Ẩn Tiên Quân đã từng giúp Oanh Nhiên, hẳn là lúc này cũng có thể chữa bệnh cho Oanh Nhiên.

 

Tiểu Hoàng cũng nghĩ tương tự nên dẫn Quan Dập xuống núi.

 

Oanh Nhiên nằm trong tay Từ Ly Lăng chìm vào cơn mơ màng.

 

Từ Ly Lăng không x** n*n nàng nữa, nhưng nhiệt độ của bàn tay và độ cứng của những ngón tay dài vẫn dán sát vào nàng, khiến nàng không kìm được muốn cọ vào tay hắn.

 

Nàng chưa bao giờ tiếp xúc với giống đực trong kỳ đ*ng d*c, cũng không biết hóa ra cảm xúc khi được tiếp xúc còn khó chịu hơn nàng tưởng tượng.

 

Chỉ riêng việc kiềm chế cũng đã tiêu hao hết sức lực của nàng.

 

Từ Ly Lăng đi tới bên tảng đá, bật người đáp lên nhánh cây lớn, đặt nàng vào tổ chim lót lụa mềm.

 

Tổ chim được nàng xây rất tỉ mỉ, bên trong còn lót có lông tơ màu lục rụng từ người nàng.

 

Lúc hắn đến đây, liếc mắt một cái đã thấy.

 

Từ Ly Lăng còn nhẹ giọng nói: “Nhỏ thật.”

 

Còn chẳng lớn bằng bàn tay hắn.

 

Oanh Nhiên mơ màng không nghe rõ hắn nói gì.

 

Ngẩng đầu thấy bàn tay hắn duỗi tới.

 

Dù sao nàng vẫn có tính người, nhìn thấy bàn tay trắng ngọc xương khớp rõ ràng hạ xuống, khiến nàng nghĩ đến một số thứ, bất giác ngẩng đầu cọ nhẹ vào ngón út của hắn.

 

Bàn tay Từ Ly Lăng khựng lại.

 

Oanh Nhiên mơ hồ nghe thấy tiếng cười khẽ của hắn, sau đó ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm vào cái đầu nhỏ của nàng.

 

Đầu nàng bị ấn cúi xuống, theo bản năng muốn ngẩng lên, muốn được cọ thêm lần nữa.

 

Nhưng cái đầu tròn vo lông xù vừa ngẩng lên thì một luồng khí lạnh lẽo từ đầu ngón tay hắn đã rót vào giữa trán nàng.

 

Thoáng chốc, cơn sóng nóng bỏng dâng trào trong người nàng như được một cơn gió mát lạnh xoa dịu, chậm rãi bình ổn lại.

 

Bình tĩnh.

 

Oanh Nhiên chớp chớp mắt.

 

Nàng nhớ rõ mình vừa làm gì, tưởng chừng như muốn nổ tung đến nơi, cúi đầu không dám nhìn Từ Ly Lăng.

 

Lại thấy Từ Ly Lăng dùng ngón tay chạm nhẹ vào đầu nàng: “Chuyện này rất bình thường.”

 

Nàng sửng sốt, ngước mắt nhìn hắn.

 

Hắn ngồi trên cành cây bên cạnh tổ của nàng, một chân co lên, một chân buông xuống, một tay chống cằm, một tay v**t v* thân chim, cụp mắt nhìn chằm chằm nàng.

 

Tán lá xanh rậm rạp bao quanh nàng và hắn, ngỡ như một mảnh đất trời xanh um này chỉ thuộc về riêng họ.

 

Hắn hỏi: “Trước đây nàng trải qua thế nào?”

 

Hắn nói rất bình thường, làm nàng không còn ngại ngùng như trước nữa.

 

Giọng nói hắn càng điềm nhiên càng khiến nàng cảm thấy hắn như một vị đại phu khám bệnh, làm nàng không còn bận tâm.

 

Oanh Nhiên thấp giọng nói: “Ở trong tổ.”

 

Từ Ly Lăng: “Không tìm giống đực sao?”

 

Oanh Nhiên lí nhí: “Không tìm.”

 

Từ Ly Lăng dùng ngón tay xoa đầu nàng: “Sau này tìm ta.”

 

Trái tim Oanh Nhiên đột nhiên giật thót, nhìn chằm chằm hắn rất lâu, nhưng thấy sắc mặt hắn bình thường, nàng mới phát hiện mình lại hiểu sai ý hắn.

 

Ý của hắn khi bảo nàng tìm hắn có lẽ là hắn sẽ dùng tiên pháp hỗ trợ nàng áp chế giống như ngày hôm nay.

 

Oanh Nhiên gật đầu, đôi mắt tròn vo rực rỡ như viên đá quý màu nâu đỏ: “Đa tạ Tiên Quân.”

 

Từ Ly Lăng đáp một tiếng, lấy một tấm khăn lụa ra, nhẹ nhàng đắp lên người nàng.

 

Oanh Nhiên liếc mắt nhìn tấm khăn lụa, đây là một chiếc khăn mới, không giống cái lúc trước nàng từng đắp.

 

Nàng nghĩ đến lần trước khi rời khỏi thành Từ Ly Lăng, giữa đường nàng nhớ ra chiếc khăn vẫn còn trên người mình nên muốn quay lại trả cho Từ Ly Lăng.

 

Tiểu Hoàng lại nói: “Ngươi cứ mang đi đi, hắn không cần đồ đã bị người khác chạm vào đâu. Cho dù ngươi để lại thì hắn cũng tiện tay đốt thôi.”

 

Nhưng Oanh Nhiên vẫn cảm thấy không thể tùy tiện lấy đồ của hắn nên nhất quyết trả lại.

 

Lúc này thấy một chiếc khăn khác, nàng không nhịn được hỏi: “Chiếc khăn ngài cho ta lần trước bị vứt rồi sao?”

 

Từ Ly Lăng: “Vẫn còn.”

 

Trong ngực hắn.

 

Oanh Nhiên “ồ” một tiếng, thầm nghĩ dường như Tiểu Hoàng không hiểu chủ nhân mình lắm.

 

Từ Ly Lăng lại dùng ngón tay v**t v* nàng: “Nghỉ ngơi cho khoe.r”

 

Nghe vậy, hẳn là hắn phải đi rồi.

 

Oanh Nhiên vẫn nhớ việc khe nứt thành Từ Ly vẫn chưa giải quyết, há miệng định xin hắn chừa đường cho Tiểu Hoàng.

 

Từ Ly Lăng: “Không phong ấn nữa.”

 

Oanh Nhiên “ồ” một tiếng, mỉm cười.

 

Từ Ly Lăng nói: “Ngủ đi.”

 

Oanh Nhiên chớp chớp mắt, đột nhiên cảm thấy hai chữ này rất quen thuộc.

 

Rõ ràng trước đây nàng không hề quen biết hắn, cũng chưa bao giờ nghe hắn nói vậy.

 

Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, thiếp đi.

 

Trong cơn mơ hồ, nàng lại cảm thấy Từ Ly Lăng đang v**t v* nàng.

 

Sau đó, hơi thở của hắn dần tan biến.

 

*

 

Cuối cùng kỳ đ*ng d*c của Oanh Nhiên năm nay không phát tác nữa.

 

Khe nứt nối liền núi Thanh Hành và thành Từ Ly cũng không bị phong ấn.

 

Oanh Nhiên vô cùng vui vẻ.

 

Nhưng Tiểu Hoàng thì không.

 

Nhóm ba con thú của nó và Oanh Nhiên, Đại Hoa đã nhiều thêm một người.

 

Nếu người này là Quan Dập thì nó còn chấp nhận được.

 

Nhưng cố tình người đó lại là Từ Ly Lăng.

 

Mỗi ngày khi nó tới thì Từ Ly Lăng cũng tới.

 

Nó thật không hiểu nổi vì sao dạo này hắn lại trở nên rảnh rỗi đến vậy. Rõ ràng trước đây chẳng thấy hắn xuất hiện được một lần trong suốt một, hai năm.

 

Mỗi lần có Từ Ly Lăng ở đây, nó đều không dám nói nhiều.

 

Niềm vui lén lút nói xấu sau lưng Từ Ly Lăng đã hoàn toàn bị Từ Ly Lăng hủy hoại.

 

Đại Hoa và Oanh Nhiên đều có nghĩa khí, không bán đứng nó trước đây từng nói xấu hắn.

 

Tuy nhiên ban đầu Đại Hoa sẽ thường mỉa mai nó: “Có sao đâu, nếu đã tới chơi chung thì coi như người một nhà rồi.”

 

Hiếm lắm mới có khi nó không cãi lại Đại Hoa, chỉ lặng lẽ nhìn Oanh Nhiên ngồi bên cạnh Từ Ly Lăng: “Ngươi không hiểu đâu.”

 

Đại Hoa: “Ngươi nhát gan quá.”

 

Đại Hoa nghênh ngang bước tới, muốn tham gia cùng Từ Ly Lăng và Oanh Nhiên.

 

Oanh Nhiên bật cười khúc khích nói chuyện với nó.

 

Nhưng Từ Ly Lăng lại im lặng nhìn xuống nó.

 

Chẳng bao lâu sau, Đại Hoa đã quay về, nằm gục bên cạnh nó.

 

Đại Hoa: “Ta hiểu ngươi.”

 

Tiểu Hoàng không nói gì.

 

Trong chuyện này, nó chẳng thể mỉa mai được bất kỳ ai.

 

Cứ vậy, nó và Đại Hoa ngoan ngoan nằm đợi một bên, nhìn Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng vừa nói vừa cười.

 

Khi Oanh Nhiên muốn bảo bọn nó cùng tham gia.

 

Bọn nó sẽ cùng lúc đứng dậy, viện cớ rời đi, để lại Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng.

 

Bọn nó thầm nghĩ ở chung với Từ Ly Lăng thật đáng sợ, có lẽ Oanh Nhiên cũng sẽ không chịu nổi mà đi tìm bọn nó sớm thôi.

 

Nhưng bọn nó cũng không muốn thừa nhận.

 

Nên chỉ có thể âm thầm nói xin lỗi Oanh Nhiên trong lòng thôi.

 

Còn Oanh Nhiên chỉ thấy khó hiểu.

 

Bởi vì bọn nó cứ chạy đi nên phần lớn thời gian chỉ có nàng ở riêng với Từ Ly Lăng.

 

Đúng vào lúc xuân hạ giao mùa, trong rừng sum suê hoa quả.

 

Nàng sẽ dẫn hắn đi ăn những loại quả mà mình thích, cho hắn nếm thử mật hoa mà mình yêu.

 

Sau khi nàng lén lút thú nhận thật ra mình rất thích hắn thịt, mỗi lần hắn tới đều mang thịt ngon cho nàng ăn.

 

Tất cả đều là linh thực dồi dào tiên linh khí, nàng ăn vào còn có thể gia tăng tu vi.

 

Oanh Nhiên vô cùng mừng rỡ, trong lòng không hề cảm thấy kiêng dè vì thân phận của hắn.

 

Chỉ cảm thấy hắn thật lòng coi nàng như bạn tốt, vì thế nàng cũng coi hắn như bạn bè thân thiết.

 

Vì có hắn ở đây, nàng không cần lo đi xa sẽ gặp nguy hiểm nữa, thậm chí còn theo hắn lên những đỉnh núi xa hơn để du xuân.

 

Lần đầu tiên du xuân, nàng nghĩ hắn là người nên đi đường leo núi cùng hắn.

 

Nhưng đối với nàng, leo núi thật sự quá mệt mỏi.

 

Thế là hắn bảo nàng hóa thành bản thể chim nhỏ, để hắn đưa nàng lên núi.

 

Ban đầu Oanh Nhiên còn cảm thấy ngại ngùng, kiên trì đi đường cùng hắn. Nhưng sau đó thấm mệt, nàng không bận tâm nữa mà biến thành chim nhỏ đậu trên tay hắn.

 

Nếm được vị ngọt của sự lười biếng rồi, càng ngày nàng càng thêm lười nhác.

 

Có khi không đi du xuân, chỉ loanh quanh trong núi, nhưng nàng vẫn biến thành chim nhỏ đậu trên vai hắn.

 

Ban đầu nàng còn cảm thấy thẹn thùng khi tiếp xúc, đụng chạm với hắn, nhưng giờ đây bị hắn xoa đầu hai cái cũng chẳng cảm thấy gì.

 

Tuy nhiên cũng chỉ giới hạn ở đầu thôi.

 

Nàng vẫn không thích hắn chạm vào những nơi khác.

 

Hắn cũng rất có chừng mực, trừ phi nàng chủ động tới gần, nếu không sẽ không mạo phạm.

 

Cứ thế, hầu như ngày nào nàng cũng ở bên hắn.

 

Mãi cho đến một ngày Quan Dập tới, lưu luyến nói: “Ngày mai ta phải đi rồi.”

 

Oanh Nhiên thoáng cảm thấy đau buồn trong lòng, lần đầu tiên lựa chọn bỏ lại Từ Ly Lăng: “Quan Dập sắp đi châu Vân, sau này không biết khi nào ta mới có thể gặp lại hắn. Hôm nay ta muốn chơi cùng Quan Dập, ngươi tìm Đại Hoa, Tiểu Hoàng chơi đi.”

 

Đại Hoa và Tiểu Hoàng im lặng, nhưng khi quay đầu lập tức bỏ chạy.

 

Oanh Nhiên cạn lời, nét mặt đầy khó xử.

 

Quan Dập cũng không biết phải làm sao.

 

Không biết vì sao y cảm thấy hơi sợ Từ Ly Lăng.

 

Rõ ràng mỗi lần Từ Ly Lăng nhìn y đều không bày ra biểu cảm đặc biệt gì.

 

Ví dụ như hiện tại, Từ Ly Lăng nhìn chằm chằm y, đôi mắt đen láy như biển sâu không gợn sóng, khiến y cảm thấy hoảng hốt như rơi xuống hố đen.

 

Từ Ly Lăng hỏi y: “Ngươi đến tông môn nào ở châu Vân?”

 

Quan Dập cung kính đáp: “Ất Huyền Đạo Nhất.”

 

Từ Ly Lăng “ồ” một tiếng, quay mặt nói với Oanh Nhiên: “Đôi khi ta sẽ đi Ất Huyền Đạo Nhất xử lý sự vụ. Nếu nàng không ngại thì sau này khi ta đi, ta có thể dẫn nàng theo.”

 

Đại Hoa và Tiểu Hoàng trốn sau gốc cây nghe lén.

 

Tiểu Hoàng nghe vậy thì vẻ mặt như thấy ma.

 

Từ Ly Lăng là trưởng lão trên danh nghĩa của Ất Huyền Đạo Nhất, quả thật có lý do đi xử lý sự vụ.

 

Nhưng xưa nay hắn có đi bao giờ đâu!

 

Phía bên kia, Oanh Nhiên mừng rỡ: “Thật không?”

 

Từ Ly lăng: “Ừm.”

 

Quan Dập cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng, sau đó lại lo lắng: “Nghe nói nơi Ất Huyền Đạo Nhất tọa lạc, thành Phi Tiêu đâu đâu cũng có đại tu sĩ. Nếu ngươi đi, lỡ như bị bọn họ phát hiện thì sao?”

 

Vẻ hớn hở trên mặt Oanh Nhiên ảm đạm đi.

 

Từ Ly Lăng: “Nàng theo sát ta là được.”

 

Oanh Nhiên bừng tỉnh: Đúng rồi. Hắn là Tiên Quân, nàng nép bên người hắn, ai dám điều tra chứ.

 

Biểu cảm của Tiểu Hoàng càng thêm phức tạp: Mang một con yêu vào Ất Huyền Đạo Nhất? Hắn nghiêm túc à?

 

Nếu bị phát hiện thì hắn định giải thích như thế nào?

 

Bên kia Oanh Nhiên lại nói: “Nhưng ngày mai Quan Dập phải đi rồi, ta không biết khi nào mới có thể đi gặp hắn...”

 

Nàng muốn nói hôm nay nàng vẫn muốn chơi với Quan Dập.

 

Lại nghe Từ Ly Lăng nói: “Nửa tháng sau Ất Huyền Đạo Nhất sẽ tổ chức đại tỉ thí nhập môn cho đệ tử, chưởng môn mời ta đến dự.”

 

Quan Dập vui vẻ nói: “Đúng là ta phải đi tham gia đại tỉ thí!”

 

Oanh Nhiên cười tươi, không còn phiền muộn.

 

Từ Ly Lăng đã giúp bọn họ một việc lớn. Quan Dập vốn muốn trò chuyện cùng Từ Ly Lăng, nhưng lại ngại bảo Từ Ly Lăng tránh mặt.

 

Thế là y nghĩ ngợi một hồi rồi nói với Oanh Nhiên: “Nếu sau này chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt, vậy hôm nay ta vẫn nên ở cùng tiên sinh và sư nương vậy.”

 

Oanh Nhiên gật đầu đồng ý, cùng Từ Ly Lăng tiễn y rời đi.

 

Đợi Quan Dập đã đi xa xuống núi, Oanh Nhiên nhìn sang Từ Ly Lăng, đôi mắt hạnh đong đầy ý cười.

 

Nàng vẫn luôn nghĩ mình được sinh ra gần Quỳnh Vũ, có thể tu đạo, đã là may mắn.

 

Nhưng giờ phút này, nàng cảm thấy được gặp hắn cũng là may mắn.

 

Từ Ly Lăng giơ tay xoa đầu nàng.

 

Lúc nàng biến thành chim nhỏ, hắn cũng thường xoa đầu nàng như vậy, nàng luôn chẳng thấy gì.

 

Thế nhưng lúc này khi ở dạng người, không hiểu sao Oanh Nhiên cảm thấy nóng mặt.

 

Bàn tay hắn đặt trên đầu nàng, ống tay áo trước mắt đung đưa.

 

Trong thế giới của nàng ngập tràn hơi thở hắn.

 

Oanh Nhiên lắc mình biến thành chim nhỏ, vỗ cánh phành phạch mấy cái rồi đậu trên vai hắn.

 

Từ Ly Lăng liếc nhìn nàng một cái, cầm nàng trong tay.

 

Cơ thể Oanh Nhiên cứng đờ.

 

Đã rất lâu rồi hắn chưa cầm nàng như vậy.

 

Nàng ngẩng đầu, đang định hỏi hắn muốn làm gì, nhưng còn chưa kịp nói thì hắn đã bỏ nàng vào lòng.

 

Quần áo của hắn che khuất tầm mắt nàng, nhiệt độ cơ thể của hắn bao phủ cả người nàng.

 

Ngỡ như toàn bộ thế giới của nàng đều bị hắn xâm chiếm.

 

Oanh Nhiên ngơ ngác, giãy dụa ló đầu ra từ vạt áo hắn: “Ngươi làm gì thế?”

 

Từ Ly Lăng dùng ngón tay v**t v* cái đầu lông xù tròn vo của nàng: “Sau này muốn đến Ất Huyền Đạo Nhất thì nàng phải trốn như vậy, làm quen trước đi.”

 

Oanh Nhiên chớp chớp mắt, trốn vào vạt áo hắn.

 

Nàng dựa sát vào lồng ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập bình tĩnh. Oanh Nhiên im lặng một lát rồi lại ló đầu ra.

 

Có hơi nóng.

 

Từ Ly Lăng cụp mắt nhìn chằm chằm nàng.

 

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn.

 

Trong ánh mắt hắn nhìn nàng, chỉ có nàng.

Bình Luận (0)
Comment