Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 161

Oanh Nhiên lại rụt đầu nhỏ vào.

 

Nàng tự nhủ không được nghĩ nhiều, khi ngẩng đầu lần nữa thì chỉ nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, không dám nhìn Từ Ly Lăng nữa.

 

Ban đầu nàng định nhảy ra khỏi lồng ngực hắn.

 

Nhưng Oanh Nhiên lại sợ hóa thành hình người thì sẽ lúng túng mất tự nhiên. Nếu trốn trong lòng hắn thì hắn không thể mãi cúi đầu nhìn chằm chằm nàng, thế là nàng dứt khoát để vậy luôn.

 

Sắc trời dần tối, nàng bay về tổ chim, còn Từ Ly Lăng đưa đưa Tiểu Hoàng trở về thành Từ Ly.

 

Đêm ấy, nàng nằm mơ.

 

Trong mơ có Từ Ly Lăng.

 

Ngày hôm sau Từ Ly Lăng lại đến từ sớm.

 

Lúc đó Oanh Nhiên còn đang ngủ nướng.

 

Mặc dù chim dậy sớm mới có sâu ăn, nhưng hiển nhiên nàng chẳng phải loại chim ăn sâu.

 

Sau khi bị Tiểu Hoàng đánh thức, nàng chẳng còn nhớ trong mơ mình và Từ Ly Lăng đã xảy ra chuyện gì.

 

Nàng ló đầu ra khỏi tổ, hỏi: “Sao hôm nay ngươi đến sớm thế?”

 

Từ Ly Lăng: “Ngươi không đi tiễn Quan Dập à?”

 

Oanh Nhiên: “Ta không tiện đi, biên giới nhiều tu sĩ quá.”

 

Từ Ly Lăng: “Ta mang ngươi đi.”

 

Đôi mắt tròn của Oanh Nhiên sáng như sao, lập tức bay xuống.

 

Ban đầu nàng định đậu trên vai hắn theo thói quen, nhưng nghĩ rồi lại chui vào vạt áo hắn.v

 

Tiểu Hoàng trợn tròn mắt.

 

Từ Ly Lăng khép vạt áo lại, liếc Tiểu Hoàng một cái.

 

Tiểu Hoàng lập tức chuồn mất, đi tìm Đại Hoa.

 

Oanh Nhiên nằm trong ngực hắn điều chỉnh tư thế.

 

Hắn cưỡi gió mà đi, thoáng chốc đã đưa nàng tới biên giới giáp ranh châu Vân.

 

Vùng biên giới của châu Ý Vương có rất nhiều người lui tới, nào là người từ châu Vân đến châu Ý Vương du lịch, nào là người từ châu Ý Vương đến châu Vân bắt đầu cuộc sống mới.

 

Từ Ly Lăng không đưa nàng đến quá gần, chỉ đứng trên một cành cây cao để nàng có thể cúi xuống nhìn đám đông, tìm ra Quan Dập.

 

Nàng tìm suốt nửa canh giờ mới trông thấy Quan Dập đang đi theo một ông lão râu trắng, sắp bước qua biên giới.

 

Nàng không định tiến lên, sợ sư phụ Quan Dập sẽ cảm thấy y và yêu dây dưa không rõ.

 

Chỉ cần nhìn Quan Dập rời đi từ xa là nàng đã thấy vui rồi.

 

Điều càng làm nàng vui hơn cả đó là Từ Ly Lăng đã dậy sớm đến tìm nàng, để giúp nàng đi tiễn Quan Dập.

 

Trên đường trở về núi Thanh Hành, nàng rất muốn nói với hắn rằng: Ngươi thật tốt.

 

Nhưng không biết sao chẳng thể thốt nên lời. 

 

Do dự một lúc lâu, khi về đến Thanh Hành Sơn, nàng bay ra khỏi lồng ngực hắn, khẽ nói một tiếng đa tạ. Sau đó nàng hóa thành hình người, lau mồ hôi trên trán: “Triết trời càng ngày càng nóng, chắc sau này chỉ có thể ở trong núi tránh nóng thôi.”

 

Từ Ly Lăng hỏi: “Muốn đến thành Từ Ly tránh nóng không?”

 

Oanh Nhiên kinh ngạc: “Có thể ư?”

 

Từ Ly Lăng: “Có thể.”

 

Nói rồi hắn lập tức đưa nàng đi thành Từ Ly.

 

Khi tới gần khe nứt thời không, Oanh Nhiên bỗng nhớ ra Tiểu Hoàng và nàng đều đi rồi, Quan Dập cũng không ở đây, trong núi chỉ còn mỗi Đại Hoa, thế là thấy do dự.

 

Từ Ly Lăng lập tức gọi Tiểu Hoàng lại, dặn nó khi quay về thành Từ Ly thì mang cả Đại Hoa theo.

 

Tiểu Hoàng đồng ý.

 

Lúc này Oanh Nhiên mới yên tâm đến thành Từ Ly cùng Từ Ly Lăng.

 

Thành Từ Ly là tiên thành, Oanh Nhiên tự biết mình là yêu nên phải trốn tránh. Vì vậy sau khi đến thành Từ Ly, nàng rất tự giác chỉ ở trong tẩm điện của Từ Ly Lăng.

 

Tẩm điện của hắn rất lớn, ngoài các điện nhỏ phụ cận, còn có không ít nhã thất bên trong.

 

Trước đây khi Oanh Nhiên và hắn chơi trong núi, hắn sẽ đi dạo khắp nơi cùng nàng.

 

Bây giờ ở trong địa bàn của hắn, nàng lại theo hắn đọc sách gảy đàn, cùng hắn tu luyện. Nói đến việc tu luyện, vì tu vi của hắn cao hơn nàng rất nhiều nên mỗi khi hắn ngưng thần hấp thụ tiên linh đất trời thì luồng tiên linh khí mênh mông đó gần như bao trùm lấy nàng.

 

Chỉ cần ngồi cạnh hắn, Oanh Nhiên chẳng cần ngưng thần, chỉ hít thở thôi cũng có thể hấp thụ tiên linh, có lợi vô cùng.

 

Tu vi của nàng còn tiến triển nhanh hơn hồi còn ở Quỳnh Vũ.

 

Việc ăn uống hằng ngày cũng chẳng cần nàng động tay, cứ đến giờ sẽ có người mang linh thực đến.

 

Tất cả đều là những món ăn hiếm lạ khiến nàng thích vô cùng.

 

Cuộc sống ở thành Từ Ly vô cùng sung sướng, nhẹ nhàng.

 

Chỉ có một điều nàng chưa quen đó là chuyện tắm rửa hằng ngày...

 

Nàng ở trong tẩm điện của Từ Ly Lăng, mà trong tẩm điện chỉ có một phòng tắm riêng.

 

Mặc dù hắn nói nàng có thể dùng, trong hồ toàn là linh tuyền, nhưng nàng vẫn thấy kỳ lạ.

 

Nàng không biết vì sao mình lại để ý đến thế, chỉ nghĩ nếu nàng là một con chim nhỏ thật thì có lẽ sẽ không ngại ngần nhiều như vậy.

 

Nàng không muốn, Từ Ly Lăng cũng chẳng ép buộc.

 

Thế là nàng xin hắn một chiếc chậu để múc nước linh tuyền, hóa thành chim oanh tắm rửa trong chậu.

 

Thế là hắn tặng cho nàng một chiếc chậu tắm nhỏ làm bằng gỗ Tiên Thương Quỳnh Vũ, hai ngày sau lại đưa cho nàng một tấm bình phong bát giác có hoa văn trúc xanh tinh xảo, vừa hay có thể che khuất chậu tắm nhỏ của nàng.

 

Mỗi lần nàng muốn tắm, hắn sẽ dựng bình phong bát giác lên để che chậu tắm giúp nàng, sau đó lặng lẽ rời đi.

 

Ban đầu Oanh Nhiên còn mất tự nhiên. Đến lúc phải rời khỏi thành Từ Ly để đến Ất Huyền Đạo Nhất dự lễ đại tỉ thí của các đệ tử thì đã quen vô cùng.

 

Chỉ là trước ngày khởi hành tới thành Phi Tiêu, nàng lại nằm mơ.

 

Mơ thấy nàng và Từ Ly Lăng sống trong núi rừng hoang dã, có một căn nhà do hai người tự tay trang hoàng, nuôi đôi mèo chó Đại Hoa cùng Tiểu Hoàng, ngày tháng trôi qua yên bình.

 

Mỗi sáng trước khi đi làm, hắn sẽ đi vòng lại trước giường nàng. Dù nàng còn mơ màng buồn ngủ thì vẫn sẽ vòng tay ôm lấy cổ hắn, hôn hắn một cái...

 

...

 

Oanh Nhiên choàng tỉnh, mơ hồ thấy bên giường có một bóng người, bỗng chốc chẳng biết đây là mơ hay là thực.

 

Nàng đưa tay ra... Chỉ thấy chiếc cánh xanh biếc che khuất tầm nhìn.

 

Nàng giật mình bừng tỉnh, thấy rõ Từ Ly Lăng đang đứng bên cạnh cái ghế nơi nàng ngủ, gương mặt lập tức nóng ran.

 

May mà bây giờ nàng là chim nên hắn không thấy được.

 

Trong lòng nàng lấy làm lạ vì mình có giấc mơ như vậy, lại hỏi Từ Ly Lăng: “Sao ngươi lại đứng đây?”

 

Từ Ly Lăng: “Nên đi Ất Huyền Đạo Nhất rồi.”

 

Oanh Nhiên đáp “ồ ồ” hai tiếng.

 

Hắn vươn tay, Oanh Nhiên nhảy lên bàn tay hắn.

 

Hắn vững vàng nâng nàng lên, bỏ vào vạt áo.

 

Trong khoảng thời gian này, mỗi khi hắn đưa nàng đi dạo quanh thành Từ Ly đều sẽ giấu nàng trong ngực như vậy.

 

Nàng đã quen trốn trong vạt áo của hắn như vậy.

 

Nhưng có lẽ là vì giấc mộng hôm nay mà Oanh Nhiên bỗng cảm thấy không được tự nhiên.

 

Một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh, nàng lén lút thò đầu nhỏ ra từ vạt áo hắn, phát hiện đã đến Ất Huyền Đạo Nhất từ bao giờ.

 

Thành Từ Ly có truyền tống trận đến thành Phi Tiêu nên không cần đi đường dài như Quan Dập.

 

Oanh Nhiên thầm cảm thán thật nhanh.

 

Lúc này Từ Ly Lăng đang được chưởng môn Ất Huyền Đạo Nhất tự mình tiếp đón, dẫn đến đài xem lễ.

 

Vì thân phận tôn quý nên chỗ ngồi của hắn còn cao hơn cả chưởng môn, tọa lạc ngay trên Khấu Tiên Đài giữa quảng trường Thái Cực.

 

Cảm giác được nàng ló đầu ra, hắn cũng không đẩy đầu nàng về.

 

Chỉ giơ tay nhẹ v**t v* cái đầu nhỏ xíu lông xù của nàng.

 

Oanh Nhiên thấy chưởng môn bên cạnh nhìn sang, vội trốn vào vạt áo hắn.

 

Lại nghe chưởng môn bên cạnh dò hỏi: “Con chim yêu này là?”

 

Từ Ly Lăng không đáp.

 

Chưởng môn dè dặt dò hỏi: “Là thú cưng ngài nuôi?”

 

Trong ngực hắn, Oanh Nhiên dựa sát vào lòng hắn gật đầu, ra hiệu cho hắn đáp như vậy, không cần lo sợ mạo phạm nàng.

 

Như thế mới tránh phiền phức được.

 

Ai ngờ Từ Ly Lăng lại nói: “Không phải.”

 

Oanh Nhiên im lặng, bên ngoài cũng lặng thinh.

 

Không biết vì sao, chưởng môn và các trưởng lão quanh đó đều im bặt.

 

Nàng tò mò thò nửa cái đầu ra nhìn, thấy chưởng môn và các trưởng lão đều hơi cúi đầu, mắt nhìn thẳng, sắc mặt thoáng sợ hãi.

 

Sao bọn họ đột nhiên lại vậy?

 

Vừa nãy mới xảy ra chuyện gì sao?

 

Oanh Nhiên nghi hoặc ngẩng đầu.

 

Từ Ly Lăng cụp mắt, xoa đầu nàng.

 

Chỉ có chưởng môn cùng các trưởng lão biết rõ, ánh mắt phủ nhận khi nãy của hắn đáng sợ đến nhường nào, khiến bọn họ không dám nhiều lời thêm.

 

Hắn bước chân đạp lên hư không bay tới Khấu Tiên Đại, ngồi xuống ghế ngồi.

 

Chưởng môn và những trưởng lão có uy vọng thì ngồi ở hai bên trái phải, mỗi người một đài khác.

 

Theo hiệu lệnh của trưởng lão chủ lễ, các đệ tử lần lượt tiến vào.

 

Đầu tiên là các đại đệ tử thân truyền ngự kiếm đáp xuống Bát Quái Đài quanh quảng trường Thái Cực. Tiếp đó là đệ tử nội môn hạ xuống vòng ngoài của quảng trường Thái Cực, hình thành thế trận bao vây.

 

Cuối cùng là những đệ tử mới nhập môn vừa qua vòng sơ khảo, cũng lần lượt vào theo thứ bậc tư chất.

 

Nhìn từ trên cao xuống trông đến mà hùng tráng, lộng lẫy.

 

Tựa như hồi nhỏ, Oanh Nhiên từng vô tình nhìn thấy muôn chim triều hoàng.

 

Chỉ khác là giờ phút này, nàng đang ngồi ngay ở vị trí hoàng đế.

 

Oanh Nhiên vừa kinh ngạc vừa chấn động.

 

Từ Ly Lăng lấy nàng ra khỏi vạt áo, đặt lên bàn có đầy sơn hào hải vị, nói: “Muốn ăn thì ăn đi.”

 

Oanh Nhiên chẳng hề khách sáo, cảm ơn hắn xong thì chạy tới dĩa thịt, mổ một miếng nhỏ, vừa mổ thịt vừa xem lễ.

 

Ăn xong thịt thì lại nhảy sang phía khác gặm trái cây.

 

Ăn xong trái cây thì muốn uống gì đó.

 

Từ Ly Lăng dùng tách của mình, rót một ít linh sơn phượng lễ trên bàn cho nàng.

 

Nàng nếm một hớp thì phát hiện có vị rượu, không thích nên lắc đầu, quay về ăn hoa quả cho đỡ khát.

 

Ngồi trên đài bên cạnh, Triệu chưởng môn và Từ trưởng lão trước đó đã chú ý đến thái độ khác lạ của Từ Ly Lăng đối với con chim yêu kia, nên vẫn luôn âm thầm quan sát.

 

Bọn họ nhìn thấy con chim yêu nhảy nhót tung tăng trên bàn, hết ăn đông lại mổ tây, hứng khởi ngồi xem lễ. Còn Từ Ly Lăng chỉ cúi mắt nhìn nàng, đôi mắt chưa ngước lên một lần nào, chỉ dành hết sự chú ý vào con chim yêu kia.

 

Hai người họ trầm ngâm.

 

Tuy nhiên con chim yêu kia không hề làm loạn, rất yên tĩnh.

 

Đợi buổi lễ kết thúc, nó lập tức nhảy lên tay Từ Ly Lăng và trốn vào vạt áo hắn.

 

Triệu chưởng môn và Từ trưởng lão ngồi từ xa trao đổi ánh mắt: Chẳng lẽ con chim yêu đó là đệ tử của hắn?

 

Mặc dù Từ Ly Lăng hàng yêu trừ ma vô số, nhưng hắn không có thành kiến đối với những yêu ma có tâm chính đạo.

 

Thế nhân đều biết hắn luôn đối xử bình đẳng với bọn nó như huyền đạo.

 

Từ trưởng lão suy nghĩ rồi tán đồng với quan điểm của Triệu chưởng môn, gật đầu với Triệu chưởng môn.

 

Buổi lễ tỉ thí giữa các đệ tử kết thúc.

 

Hai người họ lại liếc nhìn Từ Ly Lăng, bỗng dưng trợn tròn mắt, tròng mắt như sắp rơi ra đến nơi.

 

Chỉ thấy Từ Ly Lăng thong thả uống hết nửa tách linh sơn phượng lễ còn thừa rồi đứng dậy rời đi.

 

Uống linh sơn phượng lễ không quan trọng.

 

Quan trọng là vừa nãy con chim yêu kia đã uống chừa lại.

 

Triệu chưởng môn và Từ trưởng lão nhìn nhau, ánh mắt run rẩy.

 

Đương nhiên Từ Ly Lăng biết rõ ở đây có bao nhiêu người đang âm thầm dõi theo hắn.

 

Nhưng hắn không bận tâm, cứ thế thản nhiên quay về Xuân Thu Phong.

 

Trong vạt áo hắn, Oanh Nhiên đã mơ hồ.

 

Kể từ khi uống ngụm linh sơn phượng lễ kia, nàng đã thấy choáng váng. Bên ngoài còn có gió thổi nên ít nhiều nàng vẫn có thể duy trì tỉnh táo.

 

Nhưng lúc này nằm trong lòng Từ Ly Lăng vừa ấm áp lại vừa tối tăm, nàng chỉ cảm thấy cơn buồn ngủ đang ập tới.

 

Ban đầu còn định đi gặp Quan Dập, nhưng lúc này nàng đành tử bỏ.

 

Ngày mai gặp cũng được.

 

Nghĩ rồi Oanh Nhiên nhắm mắt lại, thiếp đi.

 

Khi Từ Ly Lăng trở về Xuân Thu Phong và bế nàng ra ngoài thì nàng đã ngủ say. Nàng nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, mặc cho hắn khẽ nhéo mấy cái cũng chẳng buồn đáp lại.

 

Thật ra nàng vẫn có thể cảm giác được hắn n*n b*p mình, chỉ là quá mệt nên lười phản ứng.

 

Nàng không chỉ cảm nhận được hắn nắn mình, mà còn cảm nhận được hắn đặt nàng vào một chỗ vô cùng êm ái, sau đó nhẹ nhàng v**t v* nàng.

 

Là cái kiểu v**t v* từ đầu tới đuôi ấy.

 

Mặc dù ngà say không còn sức nói chuyện, nhưng nàng vẫn cảm thấy xấu hổ. Nàng im lặng lật người không cho hắn sờ, dùng cánh che bụng rồi ngủ tiếp.

 

Nhưng rồi nàng vẫn cảm giác được ngón tay hắn gạt đôi cánh trước người nàng ra, nhẹ nhàng v**t v* từ cổ xuống bụng.

 

Lúc này Oanh Nhiên rất chậm chạp, ngơ ra một lúc mới phản ứng lại. Nàng cố nhẫn nhịn, đến khi cả người nóng bừng thì mới dùng cánh che người, nói: “Đừng sờ lung tung!”

 

Đến lúc mở mắt ra, nàng mới phát hiện Từ Ly Lăng đặt nàng trên giường chứ không phải ghế.

 

Hắn ngồi trên mặt đất, dựa vào mép giường nhìn nàng. Nghe vậy, hắn không hề hoảng loạn khi bị nàng phát hiện, mà còn điềm nhiên thu tay về, đặt bên cạnh người nàng: “Ừm.”

 

Oanh Nhiên lại tiếp tục ngủ.

 

Một lát sau nàng lật người, ôm lấy bàn tay chưa rút về của hắn.

 

Gương mặt nàng hơi nóng lên nghĩ rằng: Nếu hắn không muốn nàng ôm thì có thể rút tay về.

 

Nhưng hắn không thu tay.

 

Ngược lại còn bao lấy thân thể nhỏ bé của nàng trong lòng bàn tay. Cứ thế ôm chặt cho đến khi nàng ngủ mê mệt, hoàn toàn mất đi tri giác, vẫn không hề buông ra.

 

Sáng hôm sau tỉnh lại, ý thức nàng còn chưa hoàn toàn tỉnh táo thì nàng đã cảm nhận được bàn tay hắn vẫn còn ở đó.

 

Trời đã sáng rõ.

 

Hắn vẫn tựa vào mép giường, nhắm hai mắt.

 

Tựa như cả đêm qua đều như thế, không rời đi.

 

Oanh Nhiên cựa quậy, định thoát khỏi tay hắn.

 

Hắn lập tức mở mắt nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt tỉnh táo, không nói một lời.

 

Oanh Nhiên cũng không nói gì.

 

Nàng chỉ nghĩ có lẽ tối qua uống sau nên mới bốc đồng như vậy.

 

Nàng im lặng thoát khỏi tay hắn, bay sang một bên, quay lưng sắp xếp lại đầu óc rồi hỏi: “Ngươi có muốn lên giường ngủ một lát không?”

 

Từ Ly Lăng “ừm” một tiếng, cởi áo ngoài, nằm xuống chiếc gối mà nàng đã ngủ suốt một đêm.

 

Oanh Nhiên lại ngập ngừng, bay đến cạnh hắn, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”

 

Từ Ly Lăng trầm giọng: “Sao vậy?”

 

Oanh Nhiên: “Hại người phải nằm bên mép giường ngủ suốt cả đêm.”

 

Từ Ly Lăng trầm ngâm giây lát, bình tĩnh trả lời: “Ta không ngủ.”

 

Oanh Nhiên kinh ngạc: “Ngươi không ngủ cả đêm sao?”

 

Từ Ly Lăng: “Ừm. Trong tay có nàng nên không ngủ được.”

 

Trong đầu Oanh Nhiên nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ, nói đùa: “Chẳng lẽ ngươi sợ sơ ý bóp nát ta à?”

Bình Luận (0)
Comment