Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 162

Từ Ly Lăng nhìn chằm chằm nàng, không nói gì.

 

Oanh Nhiên sửng sốt, chậm chạp nhận ra nếu nam nữ bình thường nói lời này thì rất giống... Tán tỉnh.

 

Nhưng mà, chắc là hắn sẽ không nghĩ như vậy đâu nhỉ?

 

Oanh Nhiên giả vờ bình tĩnh: “Ngươi ngủ đi, ta đi tìm Quan Dập chơi.”

 

Nàng xoay người vỗ cánh định bay đi.

 

Nhưng ngay sau đó... lại bị một tay Từ Ly Lăng chộp lấy.

 

Oanh Nhiên cạn lời liếc hắn.

 

Hắn đặt nàng bên gối: “Ta đã ở bên nàng suốt đêm.”

 

Oanh Nhiên cứng ngắc, hắn chẳng cần nói nhiều nàng cũng hiểu ý hắn.

 

Nàng hơi ngại ngùng.

 

Nhưng hắn không thể nhìn ra nên nàng giả vờ bình tĩnh, dùng cánh vỗ lên đầu hắn: “Được rồi, được rồi, ta ở với ngươi.”

 

Từ Ly Lăng: “Ừm.”

 

Oanh Nhiên nghĩ: Hắn thích “ừm” thật đấy.

 

Rồi cười khúc khích nằm xuống bên cạnh gối hắn.

 

*

 

Buổi chiều Oanh Nhiên gặp được Quan Dập.

 

Là Từ Ly Lăng đã gọi Quan Dập đến, rồi dẫn nàng ra Phong Lộ Thanh Thu chuyên tiếp khách trên Xuân Thu Phong để gặp mặt Quan Dập.

 

Vì thân phận của Từ Ly Lăng không tầm thường, Quan Dập không đi một mình mà còn có người đang tạm thời chỉ dạy y là Mã trưởng lão đi cùng.

 

Khi thấy bên cạnh Từ Ly Lăng có một cô nương tỏa ra yêu khí nhàn nhạt, Mã trưởng lão thoáng kinh hãi.

 

Oanh Nhiên cũng hơi e dè, vô thức muốn trốn tránh.

 

Nhưng bàn tay Từ Ly Lăng lơ đãng chạm vào eo nàng, khẽ đẩy nàng về phía trước, dịu giọng nói: “Đi đi.”

 

Oanh Nhiên ngước nhìn hắn một cái, đột nhiên cảm giác dù có chuyện gì thì cũng có hắn chống lưng, thế là gọi Quan Dập một tiếng rồi dẫn y đến Vân Hà Mê Lâm trong Phong Lộ Thanh Thu.

 

Mã trưởng lão ngơ ngác bị Từ Ly Lăng dẫn đi.

 

Trước khi bước vào mê lâm, Oanh Nhiên ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười cảm ơn Từ Ly Lăng.

 

Từ Ly Lăng chỉ liếc nàng một cái, không nói gì thêm.

 

Mã trưởng lão đi theo phía sau, mắt đảo loạn khắp nơi, Oanh Nhiên lập tức kéo Quan Dập chạy thẳng vào rừng.

 

Vừa tránh được Mã trưởng lão, phản ứng đầu tiên của Quan Dập là mừng rỡ nói mấy câu như “ngươi tới rồi” với Oanh Nhiên.

 

Hai người kể lại sơ lược tình hình của mình trong khoảng thời gian qua.

 

Nghe nói Oanh Nhiên ở trong thành Từ Ly lâu như vậy, Quan Dập cực kỳ ngưỡng mộ, hỏi: “Có phải thành Từ Ly giống như trong truyền thuyết, tiên khí lượn lờ khắp nơi không?”

 

Oanh Nhiên đáp: “Đúng là tiên linh khí rất dồi dào. Ở đó, bất cứ viên gạch ngọn cỏ nào đem ra ngoài đều có thể coi là tiên vật. Nhưng chỗ ta đi không nhiều, phần lớn thời gian đều ở trong tẩm điện của Tiên Quân.”

 

Quan Dập “a” một tiếng, để ý thấy chỗ khác lạ trong lời nàng nói, sắc mặt hơi nghiêm lại: “Ngươi ở trong tẩm điện của Tiên Quân, vậy hắn ở đâu?”

 

Oanh Nhiên biết Quan Dập nghĩ gì, bèn cười nói: “Ta biến thành chim ngủ trên ghế, còn hắn thì ngủ trong nội điện.”

 

Quan Dập “ồ ồ” mấy tiếng, suy nghĩ một lúc, vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng.

 

Oanh Nhiên: “Sao vậy? Sao cứ nhìn ta như thế?”

 

Quan Dập: “Ngươi không cảm thấy Tiên Quân quá tốt với ngươi sao?”

 

Y dừng lại một chút rồi hạ giọng: “Thật ra trước khi đến, ta đã nghe nói chuyện của ngươi. Người ta bảo hôm qua Tiên Quân mang theo một con chim yêu đến dự lễ. Nhưng rất ít người tận mắt nhìn thấy, huống hồ Tiên Quân uy danh hiển hách, các trưởng lão không cho phép đệ tử bàn tán nên mọi người đều cho là tin đồn nhảm.”

 

“Lúc đó ta nghĩ nhất định là ngươi. Chỉ là không ngờ Tiên Quân lại ngang nhiên công khai đưa ngươi đi dự lễ. Vừa nãy cũng thế...”

 

Oanh Nhiên nghe y nói, nhớ lại quãng thời gian ở bên Từ Ly Lăng, còn có chuyện tối hôm qua và sáng nay.

 

Nàng cúi đầu, mất tự nhiên xoắn ngón tay vào tay áo, khẽ lẩm bẩm: “Ta cũng cảm thấy Tiên Quân rất tốt với ta... Ngươi thấy có khi nào hắn...”

 

Quan Dập cau mày: “Có phải hắn muốn lợi dụng ngươi để tiêu diệt toàn bộ yêu tộc không? Ta nghe đồng môn và các trưởng lão nói, hiện nay yêu ma đang ngấm ngầm liên kết, mưu đồ làm loạn.”

 

Oanh Nhiên cạn lời, trợn mắt liếc Quan Dập một cái: “Thôi đi. Nếu Tiên Quân muốn đánh yêu tộc thì cần gì ta? Với lại ta có dính dáng gì đến yêu tộc đâu.”

 

Nói đúng hơn thì yêu ở châu Ý Vương gần như sống tách biệt, chẳng mấy khi lui tới với yêu tộc bên ngoài.

 

“Cũng phải...”

 

Quan Dập gãi cằm, trầm ngâm: “Vậy hắn tốt với ngươi như thế, rốt cuộc là vì cái gì?”

 

Oanh Nhiên chớp chớp mắt, gương mặt thoáng qua vẻ ngại ngùng, giọng nhỏ đi: “Ngươi nói... Có khi nào hắn...”

 

Ánh mắt Quan Dập kiên định: “Hắn muốn bồi dưỡng ngươi thành gián điệp của yêu tộc!”

 

Lời nói đã đến bên miệng lại nghẹn trở về, Oanh Nhiên hít sâu một hơi: “Ngươi xem tư chất và tu vi của ta có đủ để làm gian tế không?”

 

Quan Dập thì thầm: “Cũng đúng, ngươi không đủ trình.”

 

Oanh Nhiên tức giận, trợn trắng mắt.

 

Vô tình cắt ngang lời nàng mấy lần, Quan Dập áy náy cười gượng, hỏi: “Vậy ngươi định nói hắn sao?”

 

Bị ngắt lời hai lần, Oanh Nhiên đã chẳng còn cảm giác ngại ngùng, giọng nàng đều đều: “Thì là... Có khi nào hắn thích ta không?”

 

Quan Dập lập tức kêu to: “Không thể nào!”

 

Oanh Nhiên nhíu mày: “Tại sao không thể?”

 

Quan Dập: “Tiên Quân là ai kia chứ? Người đứng đầu huyền đạo đương thời, Thần Đế không ngai được cả tam giới công nhận, sự tồn tại khiến yêu ma tà sợ hãi nhất. Có loại tiên tử thần nữ nào mà hắn chưa thấy qua? Sao có thể thích một con chim yêu nhỏ như ngươi?”

 

Y không có ý chê bai nàng.

 

Y nói kiên định dứt khoát như vậy cũng là để cắt đứt ảo tưởng của Oanh Nhiên, tránh cho nàng tự mình đa tình rồi chuốc lấy đau lỏng.

 

Nếu vì thế mà đánh mất chỗ dựa là Từ Ly Lăng thì với một con chim yêu nhỏ như nàng, trong cục diện yêu ma sắp khai chiến, muốn sinh tồn là vô cùng khó khăn.

 

Tốt hơn là sớm tỉnh táo lại.

 

Quan Dập nghiêm mặt, giọng nói như cảnh cáo: “Ta biết Tiên Quân rất tốt. Ta từng nghe nói có người chỉ vì được hắn liếc mắt nhìn một cái mà đã ảo tưởng hắn để mắt đến mình. Nhưng điều đó là không thể.”

 

“Ngươi nhìn mình đi, nhỏ bé yếu ớt, đáng yêu dễ thương, có lẽ... Có lẽ chỉ là hắn quá thiện lương, quá từ bi, cảm thấy một con chim nhỏ không thể đả thương ai, sinh tồn không dễ dàng. Ngươi lại là bạn tốt của thú cưng hắn nuôi nên mới đối xử tốt với ngươi chăng?”

 

Chút rung động trong lòng Oanh Nhiên lập tức bị lời nói của Quan Dập dập tắt. Nàng nghiêm túc nhớ lại những lúc mình và Từ Ly Lăng ở chung, lẩm bẩm: “Là vậy sao...”

 

Quan Dập gật đầu: “Chắc chắn rồi! Đều tại ta, không nên nhắc tới chuyện này, làm ngươi nghĩ nhiều. Sau này ngươi tuyệt đối đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta cứ ôm chặt đùi hắn, sinh sống thật tốt trong thời cuộc hiện tại, bảo vệ bạn bè người quen là tốt lắm rồi!”

 

Oanh Nhiên im lặng một lúc, hơi thất vọng mà gật đầu.

 

Quan Dập không muốn nàng nghĩ ngợi nhiều thêm nên kéo nàng đi dạo trong rừng, kể những chuyện thú vị trên đường đến Ất Huyền Đạo Nhất để phân tán sự chú ý của nàng.

 

Oanh Nhiên im lặng rất lâu, bỗng nhiên lại nói: “Nhưng hắn đã ngủ với ta rồi mà?”

 

Quan Dập đang nói đến “Ta thấy một quả dưa hấu to lắm to lắm trên đường” thì khựng lại, kinh hãi kêu lên: “Cái gì?!”

 

Mắt y trừng lớn như bị sét đánh: “Hai người ngủ cùng nhau rồi? Không phải ngươi nói ngươi ngủ trên ghế sao...”

 

Oanh Nhiên vội xua tay: “Không phải như ngươi nghĩ đâu, là tối qua…”

 

Nàng kể lại ngắn gọn chuyện đêm qua cho y nghe.

 

Quan Dập sững sờ đi thêm một đoạn, bỗng quay đầu lại nhìn nàng: “Có khi nào hắn thích ngươi thật không?”

 

Lúc Quan Dập đến thì đã sắp chạng vạng, giờ đây những tầng mây đỏ phủ đầy trời.

 

Những áng mây đỏ như lửa, khiến Vân Hà Mê Lâm vốn đã rực rỡ lại càng thêm huy hoàng.

 

Oanh Nhiên đứng giữa rừng, trong mắt và trên gương mặt cũng phản chiếu sắc đỏ ấy.

 

Đôi mắt nàng sáng lấp lánh, linh động xoay tròn, khóe môi lại không kìm được mà nhếch lên, khe khẽ nói: “Ừm... Cũng chưa chắc.”

 

Quan Dập nhìn mà ngán ngẩm, thầm hừ: Miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo.

 

Tuy Oanh Nhiên là yêu.

 

Nhưng y lớn tuổi hơn Oanh Nhiên. Nàng nhỏ bé như vậy, không hiểu biết nhiều về thế đạo nhân tộc của thế giới này như vậy, khiến y luôn cảm giác mình như một người anh trai.

 

Giờ đây trách nhiệm huynh trưởng bùng nổ trong lòng y, y nghiêm mặt tiến lên: 

 

“Nhưng ngươi phải hiểu, chưa bàn đến thời cuộc hiện nay, với thân phận với hắn, các ngươi không thể nào ở bên nhau được.”

 

Oanh Nhiên sửng sốt, khẽ đáp: “Ta biết...”

 

Trước đây nàng chẳng quan tâm những chuyện chênh lệch thân phận. Bởi vì kiếp trước nàng từng sống trong một thế giới không khắt khe về khái niệm giai cấp tôn ti.

 

Nhưng sống ở thế giới này mười sáu năm, tận mắt chứng kiến ở Quỳnh Vũ đại yêu thú cũng phải quỳ xuống dập đầu với tiên thú, tận mắt chứng kiến tiên thú vừa sinh ra đã có thể há miệng nuốt chửng một đại yêu, tận mắt chứng kiến người đời hết mực tôn kính Từ Ly Lăng và địa vị, thân phận vang danh tam giới của hắn...

 

Đương nhiên nàng biết nàng và hắn rất khó có kết quả.

 

Nhưng mà...

 

“Ta cũng không muốn có kết quả gì với hắn.”

 

Lần này đến lượt Quan Dập ngây người: “Vậy ngươi...”

 

Oanh Nhiên: “Được ngày nào hay ngày đó thôi.”

 

Quan Dập suy nghĩ, bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi thích hắn?”

 

Oanh Nhiên không đáp.

 

Quan Dập bĩu môi, thở dài: “Thôi, để ta dạy ngươi thử lòng hắn thế nào.”

 

Oanh Nhiên hoài nghi: “Ngươi?”

 

Quan Dập tự tin hừ nhẹ: “Từ Ly Lăng là nam tử, ta cũng là nam tử! Ta hiểu hắn hơn ngươi!”

 

Oanh Nhiên trầm ngâm, tạm thời lắng tai nghe.

 

Nghe xong, nàng im lặng.

 

Quan Dập vô cùng đắc ý: “Nghe ta đi, chắc chắn không sai!”

 

Oanh Nhiên: ...

 

Nàng thầm suy nghĩ.

 

Trời đã khuya, Quan Dập phải về. Trước khi đi, y vỗ vai nàng, còn ném cho nàng ánh mắt “lên đi, tin ta”.

 

Oanh Nhiên chẳng biết đáp lại sao, chỉ đưa Quan Dập ra khỏi Vân Hà Mê Lâm.

 

Mã trưởng lão đã đứng chờ bên ngoài, sắc mặt có vẻ thất thần, chẳng biết vừa ở chỗ Từ Ly Lăng nghe được điều gì.

 

Đêm xuống.

 

Mã trưởng lão liếc nhìn Oanh Nhiên, sau đó gọi Quan Dập đến, cùng y hành lễ cáo từ với Từ Ly Lăng.

 

Oanh Nhiên hóa thành chim nhỏ, bay về bên Từ Ly Lăng.

 

Trước khi xoay người rời đi, Quan Dập còn nhướng mày với Oanh Nhiên.

 

Oanh Nhiên giả vờ không thấy, cùng Từ Ly Lăng trở về tẩm điện.

 

Buổi tối từng người tắm gội xong, trong tẩm điện, nàng ngủ trên ghế, còn Từ Ly Lăng ngủ trên giường.

 

Nàng giả vờ bình tĩnh nói một câu cảm ơn với Từ Ly Lăng.

 

Từ Ly Lăng dựa vào đầu giường nhìn nàng, “ừm” một tiếng đáp lại.

 

Oanh Nhiên chợt nghĩ đến Mã trưởng lão, trong lòng lo lắng: “Ta nghe Quan Dập nói, ngoài kia đã có vài lời đồn về ta. Hôm nay Mã trưởng lão nhìn thấy ta, liệu có ảnh hưởng đến ngươi không?”

 

Từ Ly Lăng: “Không.”

 

Oanh Nhiên quan sát sắc mặt hắn.

 

Thấy vẻ mặt hắn vẫn thản nhiên như thường, không hề lo âu, nàng mới yên tâm đôi chút.

 

Trong điện dần yên ắng, Oanh Nhiên chẳng còn gì để nói, nàng cựa quậy cơ thể tròn vo, đắp khăn tay lên người rồi thiếp đi.

 

Từ Ly Lăng vẫn dựa vào đầu giường nhìn nàng.

 

Nàng nhắm mắt nằm một lúc, cuối cùng không phớt lờ được ánh mắt của hắn, ngồi dậy hỏi: “Sao vậy?”

 

Từ Ly Lăng: “Nàng không hóa thành hình người à?”

 

Oanh Nhiên khó hiểu: “Hóa thành hình người làm gì?”

 

Giọng nói Từ Ly Lăng đều đều: “Quyến rũ ta.”

 

Oanh Nhiên im lặng, gương mặt lập tức đỏ bừng, trong đầu vang lên kế hoạch xấu xa mà Quan Dập bày ra lúc chiều tối:

 

Tối nay sau khi tắm, ngươi hóa thành hình người rồi cố tình thay y phục trước mặt hắn. Nếu hắn lập tức quát ngươi dừng lại, nghĩa là hắn không có hứng thú với ngươi, ngươi chỉ cần nói: Ai da, ta không chú ý. Dù sao ngươi là yêu, cứ giả vờ không thấy xấu hổ như loài người là được, coi như không có gì xảy ra. Nhưng nếu hắn ngẩn ra nhìn ngươi một lúc, sau đó mới hoảng hốt quay đi, thì cho dù sau đó hắn có quát ngươi dừng lại hay làm gì khác thì chắc chắn cũng có ít nhiều tình cảm đối với ngươi.

 

Sau đó làm gì nữa thì ngày mai chúng ta sẽ hành xử tùy theo hoàn cảnh!

 

Nàng cứng đờ nằm trở về, cả người chui vào dưới khăn, hoảng sợ nói: “Ta không hiểu ngươi nói gì hết.”

 

Ngay sau đó, nàng nghe thấy tiếng y phục sột soạt, là hắn đã đứng dậy và từng bước tới gần nàng.

 

Bình thường hắn đi lại đều không một tiếng động.

 

Nhưng chẳng biết vì sao lúc này, mỗi một bước như mô phỏng lại nhịp tim của nàng, tiếng bước chân rõ ràng khiến nàng không thể phớt lờ.

 

Cơ thể nàng càng ngày càng căng thẳng, cho đến khi hắn dừng lại trước ghế ngủ của nàng. Hơi thở nàng dừng lại, toàn bộ thân chim cứng ngắc như tượng đá.

 

Trong tiếng tim đập thình thích, Từ Ly Lăng nói: “Vân Hà Mê Lâm vốn là rừng mê trận. Vì sợ có người đi lạc vào đó nên bên trong có bày trận pháp truyền âm. Chỉ cần là tiếng nói chuyện trong trận thì đều có thể truyền vào tai ta.”

 

Oanh Nhiên nằm yên: Chim ngủ rồi, không nghe thấy gì hết.

 

Từ Ly Lăng lật chiếc khăn trên người nàng lên, ngón tay dài nhẹ nhàng chạm vào cái đầu nhỏ nhắn lông xù của nàng.

 

Sau đó trượt xuống cổ nàng, từng chút lướt xuống thân hình tròn vo phủ đầy lông tơ của nàng.

 

Ngón tay hắn di chuyển rất chậm, không chạm nhẹ rồi buông như trước đây, mà chậm rãi mân mê làm người ta khó chịu.

 

Càng đi xuống, Oanh Nhiên càng khó chịu. Cuối cùng nàng chịu không nổi, lông chim run bần bật, đột ngột bật dậy nhảy sang một bên, vừa thẹn vừa bực nói: “Ngươi làm gì thế?”

 

Lần này Từ Ly Lăng không chộp lấy nàng nữa, mà để nàng nép vào lưng ghế, thở hổn hển trừng hắn.

 

Hắn cảm thấy hứng thú, ung dung nói: “Ta quyến rũ nàng?”

 

Oanh Nhiên sửng sốt.

 

Chỉ thấy bàn tay thon dài trắng ngọc của hắn đặt lên hông, ngón tay dài khẽ động, tháo đai lưng.

 

Oanh Nhiên trừng mắt, ngơ ngác nhìn chằm chằm hắn.

 

Mắt thấy quần áo hắn nới lỏng, đai lưng cởi ra sắp tuột xuống, hắn bỗng nắm lấy đai lưng, tùy tiện buộc vào rồi bật cười.

 

Oanh Nhiên: ...

 

Nàng trừng mắt nhìn hắn một cái, bĩu môi, xoay người chĩa mông chim về phía hắn, không thèm để ý nữa.

 

Phía sau không có tiếng động.

 

Nàng lén lút ngoái đầu lại nhìn, Từ Ly Lăng đã chậm chạp ngồi về trên giường.

 

Hắn nằm xuống, nói: “Ngủ đi.”

 

Giọng điệu xen lẫn ý cười.

 

Nhưng sao Oanh Nhiên ngủ được, nàng nhảy lên ghế trừng hắn.

 

Đồ đáng ghét.

 

Sao lại thích chọc nàng như vậy.

 

Nghĩ ngợi một lát, nàng thi triển thuật pháp hóa thành hình người, đi đến mép giường gọi hắn: “Tiên Quân.”

 

Từ Ly Lăng nhắm mắt trả lời nàng: “Hửm?”

 

Gương mặt Oanh Nhiên nóng bừng, nàng nhanh chóng cúi đầu, giả vờ muốn hôn lên mặt hắn.

 

Nhưng nàng không hôn xuống, chỉ phả hơi thở vào mặt nàng, hắn mở mắt ra.

 

Oanh Nhiên đắc ý cười hì hì, vội vàng bỏ chạy.

 

Nhưng nàng vừa định ngồi dậy thì đã bị hắn giữ gáy lại.

 

Môi nàng in lên má hắn.

 

“Sẽ có kết quả.”

 

Hắn nói: “Chúng ta thành thân đi.”

Bình Luận (0)
Comment