Quá đột ngột.
Oanh Nhiên biết là vì hắn nghe thấy lời nàng nói trong Vân Hà Mê Lâm, nên hắn mới bất ngờ nói có kết quả và muốn thành thân.
Nhưng với nàng thì mọi việc quá đỗi đột ngột.
Tình cảm nàng dành cho hắn còn chưa tới mức ấy.
Nàng hoảng hốt đẩy hắn ra, lẩm bẩm: “Cái này... Nhanh quá, chúng ta nên ở chung thêm một thời gian trước đã...”
Từ Ly Lăng không nói thêm, nhường giường cho nàng: “Tùy nàng.”
Hắn hoàn toàn không để bụng, cũng chẳng nổi giận vì nàng từ chối của, chỉ chiều theo tính tình của nàng.
Cũng vì vậy mà Oanh Nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng.
Nàng leo lên giường, cẩn thận dò hỏi: “Nếu sau này ta với ngươi không hợp nên chia tay, ta sẽ ở bên người khác... Hẳn ngươi sẽ không để ý chứ?”
Nếu hắn chỉ là tu sĩ bình thường thì nàng đã chẳng hỏi vậy.
Nhưng quả thật thân phận, địa vị và tu vi của hắn đều quá cao. Nếu một ngày bất hoà chia tay... Đến lúc đó hai người họ không làm bạn cũng đành, chỉ mong hắn đừng hận nàng là tốt rồi.
Đừng để chỉ vì yêu đương mà hỏng cả một đời.
Từ Ly Lăng ngồi xuống ghế, thản nhiên nói: “Nàng thử xem?”
Oanh Nhiên mím chặt môi, im lặng nằm xuống.
Nghĩ ngợi một hồi, nàng cố gắng cứu vãn: “Thật ra mấy cái ta với Quan Dập đều là...”
“Hửm?”
Từ Ly Lăng nhìn chằm chằm nàng, khẽ đáp một tiếng, chẳng rõ vô tình hay cố ý cắt ngang lời nàng.
Vốn dĩ nàng muốn nói: Thật ra ta chỉ nói đều chỉ đùa thôi. Cả bây giờ cũng chỉ nói đùa với ngươi thôi.
Còn chuyện ở chung với hắn thì nàng cảm thấy vẫn cần cân nhắc thêm.
Nhưng hắn cắt ngang làm nàng giật mình, đột nhiên ý thức được:
Một khi đã nói ra, dường như không còn cơ hội cân nhắc nữa.
Tuy vậy, nàng chẳng hề hối hận, ngược lại còn có chút vui mừng.
Oanh Nhiên cố kìm khóe môi đang cong lên, bình tâm lại, tự dỗ mình ngủ.
*
Trước kia sống ở núi rừng hoang dã, Oanh Nhiên không thích biến về nguyên thân cho lắm.
Bởi nguyên thân chim quá nhỏ, dễ bị thiên địch bắt nạt, lại chẳng tiện làm gì.
Từ khi dọn đến ở thành Từ Ly, Oanh Nhiên lại thường xuyên giữ hình dáng chim.
Sau khi yêu đương với Từ Ly Lăng, nàng càng không kiêng nể gì mà duy trì dạng chim.
Nàng ngồi trong tay hắn ăn quả, chui vào vạt áo hắn đi dạo Xuân Thu Phong, hoặc nhảy nhót trên vai hắn. Thỉnh thoảng nàng lại cọ cơ thể lông xù vào má hắn, sau đó vội vàng vỗ cánh bay đi trước khi hắn duỗi tay định bắt nàng...
Nhưng nàng vẫn bị hắn tóm gọn.
Nàng bị giữ trong tay, hắn n*n b*p một cái, khiến nàng kêu chiêm chiếp. Nàng dùng móng nhỏ đạp vào lòng bàn tay hắn, la lên: “Đừng nghịch nữa!”
Lúc này hắn mới thôi không vò nắn.
Nhưng hắn không thả ra, vẫn giữ nàng trong tay, thản nhiên làm việc của hắn, một tay chăm hoa cỏ, luyện đan, tu luyện ở Xuân Thu Phong...
Oanh Nhiên không khỏi cạn lời: “Chàng cầm ta thế này không thấy phiền à?”
Hắn không đáp, chỉ lại bóp nàng một cái.
Để thoát khỏi bàn tay ấy, nàng chỉ còn cách biến thành người.
Nhưng sau khi biến lại thành người thì lại đến lượt nàng dựa vào người hắn như không xương.
Không hiểu sao.
Nàng rất thích dựa vào hắn. Khi hắn đứng, nàng sẽ khoác tay hắn và dựa vào. Khi hắn ngồi, nàng sẽ dựa bên cạnh hoặc từ sau ôm lấy lưng hắn.
Ban đầu nàng còn thấy ngượng.
Nhưng thấy hắn không phản ứng gì, nàng càng ngày càng bạo dạn.
Cứ vậy chơi đùa đã đời, lần sau biến về dạng chim, nàng vẫn không biết mệt mà chơi trò đuổi bắt với hắn như cũ.
Trong lòng còn so đo: Sẽ có một ngày nàng bay nhanh hơn tốc độ tay hắn bắt.
Nhưng mỗi lần thấy hắn ra tay hời hợt mà thực chất lại nhanh đến mức nàng chẳng kịp né tránh và bị bắt lại.
Nàng lại nghĩ: Nhanh thế này, sợ là cho dù nàng luyện thành tia chớp cũng chẳng thoát nổi.
Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Thỉnh thoảng Oanh Nhiên lại tụ tập trò chuyện với Quan Dập, Từ Ly Lăng cũng luôn ở bên nàng, không rời Xuân Thu Phong.
Oanh Nhiên sống rất vui vẻ. Thế nhưng lâu dần, nàng tình cờ phát hiện Từ Ly Lăng đã cắt đứt hoàn toàn liên lạc giữa Xuân Thu phong với bên ngoài.
Khi Quan Dập đến tìm nàng cũng phải cảm thán: “Hiện tại Huyền Ẩn Tiên Quân chẳng khác gì trong câu thơ kia, từ nay bệ hạ không còn lên triều nữa. Khoảng thời gian này, chưởng môn và các trưởng lão, rồi bao đại tu sĩ đến bái kiến hắn, nhưng hắn chẳng chịu gặp ai. Ngoài kia yêu ma khai chiến, hắn cũng mặc kệ, suốt ngày chỉ quanh quẩn bên ngươi... Rốt cuộc các ngươi chơi gì cả ngày thế?”
Thì... Chơi đó.
Oanh Nhiên không trả lời, lúc này mới nhận ra: Vốn dĩ hắn có rất nhiều việc phải làm.
Tiểu Hoàng từng nói với nàng, nó ở thành Từ Ly nhưng một hai năm cũng chẳng thấy bóng dáng Từ Ly Lăng một lần.
Vậy mà từ khi gặp nàng, toàn bộ thời gian của hắn đều dành cho nàng.
Hôm ấy trong lúc Từ Ly Lăng đả toạ tu luyện, nàng dựa vào vai hắn hỏi khẽ: “Có phải ta đã làm chàng lỡ việc không?”
Từ Ly Lăng: “Sao lại nói vậy?”
Oanh Nhiên: “Bên ngoài có rất nhiều người tìm chàng...”
Từ Ly Lăng: “Ta là cha của bọn họ.”
Oanh Nhiên sững sờ: Sao tự nhiên lại ăn nói ngông cuồng thế?
Từ Ly Lăng liếc nhìn nàng, vỗ nhẹ đầu nàng: “Chuyện gì cũng phải để cha ra mặt.”
Giọng hắn bình thản, xen lẫn ý mỉa mai.
Oanh Nhiên chớp mắt hiểu ra, cười “ồ” lên một tiếng, không nghĩ những chuyện vớ vẩn nữa.
Nàng vòng tay ôm cổ hắn, cọ vào má hắn.
Không phải trong hình dạng chim nhỏ.
Từ Ly Lăng v**t v* gương mặt nàng, rồi tiếp tục tĩnh tọa tu luyện.
Oanh Nhiên suy nghĩ, cũng ngồi xuống tu luyện cùng hắn.
Tu vi của hắn rất cao.
Nàng cũng phải nỗ lực tu hành, nâng cao tu vi, mới có thể ở bên hắn thật lâu dài.
Lâu dài ư?
Oanh Nhiên đang đả tọa giữa chừng bỗng nhiên mở mắt, nàng kinh ngạc nhận ra mình lại có suy nghĩ như vậy.
Ban đầu nàng chỉ muốn yêu đương với hắn, không hề nghĩ đến chuyện mai sau.
Nàng liếc nhìn Từ Ly Lăng bên cạnh, lại nở nụ cười, rồi nhắm mắt tiếp tục đả toạ tu luyện.
Ừ, thật lâu dài.
*
Tư chất của Oanh Nhiên vốn bình thường, lại là một con chim nhỏ không chịu đi theo con đường yêu tu. Việc tu luyện đối với nàng vô cùng khó khăn.
Khi ở thành Từ Ly, tốc độ tiến triển tu vi của nàng còn nhanh hơn đôi chút.
Nhưng ở hạ giới, linh khí loãng hơn nhiều, mặc dù có Từ Ly Lăng ở bên hấp thụ linh khí cho nàng nhưng tu vi của nàng vẫn tăng trưởng rất chậm.
Mãi đến khi Quan Dập tạm rời Ất Huyền Đạo Nhất để tham gia khảo nghiệm đạo tâm, tu vi của nàng mới nhích lên được một chút.
Oanh Nhiên hiểu điều này là bình thường.
Nhưng để tu luyện, nàng vẫn cẩn thận tìm hiểu cách thức yêu tu tăng tiến ra sao.
Bỏ qua chuyện hấp thu tinh khí, yêu tu cũng cần rèn luyện. Chỉ hấp thụ linh khí thì không thể nâng cao tu vi được.
Quan Dập đến chào từ biệt, nói y phải đi rèn luyện.
Tối đó Oanh Nhiên ngẫm nghĩ một hồi rồi bảo với Từ Ly Lăng: “Ta cũng muốn đi rèn luyện.”
Từ Ly Lăng đáp: “Ừm.”
Hắn ngồi trên giường vẫy tay với nàng.
Oanh Nhiên bay đến bên giường.
Hắn vốn định nhường giường cho nàng, nhưng Oanh Nhiên thấy chẳng cần thiết. Nguyên thân nàng bé xíu, ngủ trên ghế đã như ngủ trên giường khổng lồ rồi, huống chi giường thì rộng mênh mông.
Lúc này Từ Ly Lăng đưa tay v**t v* nàng: “Muốn đi đâu chơi?”
Oanh Nhiên ưỡn căng b* ng*c lông xù nhỏ bé: “Ta đi rèn luyện cơ mà.”
Từ Ly Lăng không tranh luận với nàng: “Ừm. Muốn đi đâu?”
Oanh Nhiên nghiêm túc suy nghĩ: “Ta cũng không biết... Nếu đi rèn luyện, có lẽ ta phải xa chàng một thời gian.”
Từ Ly Lăng: “Vì sao?”
Oanh Nhiên: “Nếu chàng và ta ở cùng nhau mà bị người khác nhìn thấy thì sợ là khó giải thích lắm.”
Từ Ly Lăng: “Vì sao phải giải thích?”
Oanh Nhiên: “Ta là yêu mà.”
Từ Ly Lăng: “Thì sao?”
Oanh Nhiên: “Còn chàng là Tiên Quân.”
Thần Đế không ngai của huyền đạo đương thời mà lại ở cùng yêu, còn ra thể thống gì?
Nàng muốn cố gắng tu luyện cũng là vì, nếu nàng trở thành yêu tiên, có lẽ sẽ tốt hơn đôi chút.
Nhưng lại nghe Từ Ly Lăng nói: “Ta cũng có thể là yêu.”
Oanh Nhiên sững sờ, chớp chớp đôi mắt tròn, dần hiểu ra ý hắn.
Từ Ly Lăng nắm lấy nàng, nhét vào trong chăn, không nói thêm gì nữa.
Oanh Nhiên thò đầu ra, cảm thấy như thế này thật gần hắn.
Hắn trở nên thật lớn, thật áp lực, mùi hương trên người càng nồng, lan sang cả lông vũ của nàng.
Nàng loay hoay trong chăn muốn điều chỉnh tư thế, nhưng sao cũng không thấy vừa.
Lén nhìn sang, lại chạm phải ánh mắt hắn đang nhìn mình.
Mặt nàng nóng lên.
Nhưng lần này nàng không lấy lông che giấu nữa, mà hóa thành hình người, vừa khéo ngã thẳng vào lòng hắn.
Quá đỗi bất ngờ.
Nàng cảm nhận được cơ thể hắn hiếm hoi khựng lại một thoáng.
Thân người áp vào nhau và thân chim áp vào nhau, là hai trải nghiệm hoàn toàn khác biệt. Oanh Nhiên lại không hề thấy xa lạ, trái lại còn cảm thấy quen thuộc khó tả.
Tựa như vào lúc nàng không nhớ, nàng đã từng cùng hắn thân mật thế này vô số lần.
Nàng đỏ mặt ôm lấy hắn.
Ngay sau đó liền cảm thấy cánh tay hắn vòng qua eo mình.
Nàng nói: “Nếu chàng đã nói vậy, thế thì ta không cố kỵ gì nữa.”
Từ Ly Lăng: “Nàng vốn dĩ không cần cố kỵ gì hết.”
Oanh Nhiên mỉm cười, ôm chặt lấy hắn, nhắm mắt lại.
Từ Ly Lăng dịu dàng vỗ lưng nàng.
Nàng vốn đã quen với cách vỗ về này của chàng, rất nhanh liền thấy buồn ngủ, trong lòng bình yên.
Nửa mơ nửa tỉnh, nàng chợt nhớ ra.
Là trong mơ.
Trong mơ, nàng đã ôm hắn vô số lần, hắn cũng từng dỗ nàng ngủ thế này vô số lần.
Oanh Nhiên khẽ thì thầm: “Ta đã mơ một giấc mơ...”
Từ Ly Lăng: “Hửm?”
Oanh Nhiên: “Ta mơ thấy... Ta với chàng thành thân...”
Giọng nói nàng dần nhỏ đi.
Từ Ly Lăng: “Đó không phải mơ.”
Nàng đã ngủ say, không nghe thấy.
Nhưng không sao cả.
Cho dù là Trang Chu mơ thấy bướm hay bướm mơ thấy Trang Chu, thì cuối cùng bọn họ vẫn sẽ thành thân.
*
Một việc đã có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba...
Oanh Nhiên rất nhanh đã quen với việc ngủ cùng Từ Ly Lăng.
Rõ ràng trước kia, khi cùng Đại Hoa và Tiểu Hoàng chơi đùa, giữa trưa mệt mỏi ngủ gà ngủ gật, chúng nó có thể tùy tiện nằm bên nhau, còn nàng nhất định phải bay về tổ ngủ riêng.
Lúc ấy hai bọn nó còn bảo: “Phiền phức thế làm gì?”
Nàng giải thích: “Ta không thích ngủ chung với người khác.”
Ấy vậy mà thói quen ngủ cùng Từ Ly Lăng lại đến nhanh đến mức khó tin.
Oanh Nhiên cứ thế ngang nhiên chiếm lấy giường hắn. Đang ngủ lại ôm lấy hắn, dần dà, nàng bắt đầu ngang nhiên chiếm lấy cả hắn.
Nàng không biết hạ giới có nơi nào thích hợp rèn luyện nên Từ Ly Lăng đã sắp xếp ổn thoả cho nàng.
Ở Xuân Thu Phong thêm năm ngày, nàng định hoá thành chim nhỏ rời đi cùng hắn.
Từ Ly Lăng ngăn lại.
Nàng khựng lại một chút rồi mỉm cười rạng rỡ, cứ thế nắm tay hắn trong hình dạng người, cùng hắn rời khỏi Xuân Thu Phong.
Xuân Thu Phong thuộc địa phận Ất Huyền Đạo Nhất, do đó trước khi rời đi tất nhiên phải qua Ất Huyền Đạo Nhất.
Lúc rời đi, Từ Ly Lăng cũng được tiếp đón long trọng như khi đến
Vừa cảm nhận được khí tức, Triệu chưởng môn lập tức dẫn người ra tận sơn môn cung kính tiễn đưa. Thấy Từ Ly Lăng dắt theo một nữ tử, ai nấy đều kinh ngạc.
Nhất là, trên người nữ tử ấy còn lộ rõ yêu khí không hề che giấu.
Triệu chưởng môn ngỡ ngàng gọi một tiếng: “Tiên Quân...”
Từ Ly Lăng gật đầu theo đúng lễ nghi, “ừ” một tiếng, không nói thêm, trực tiếp đưa Oanh Nhiên rời đi.
Các tu sĩ nhìn theo, bàn tán xôn xao.
Triệu chưởng môn, Từ trưởng lão và Mã trưởng lão từng tiễn Quan Dập đến Phong Lộ Thanh Thu liếc nhìn nhau.
Bọn họ đều nhận ra, đó chính là con chim yêu kia.
Ngày Tiên Quân đến dự lễ, con chim yêu ấy còn ngang nhiên nhảy nhót trên bàn của Tiên Quân, rồi bay vào lòng hắn.
Khi đó Tiên Quân không nói rõ con chim yêu ấy là ai, bọn họ cũng không dám hỏi.
Giờ thì...
Không cần nói nữa rồi.