Nơi Từ Ly Lăng chọn để nàng rèn luyện là tiểu thành Phụng An gần thành Phi Tiêu.
Chỗ Quan Dập tham gia khảo nghiệm đạo tâm cũng chính là nơi này.
Khi Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng vào ở trong khách đ**m, Quan Dập đang cùng đồng môn bàn bạc ở đại sảnh về những rắc rối gặp phải trong lần khảo nghiệm đạo tâm này.
Thấy Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng tới, y vô cùng vui mừng.
Còn đồng môn của y thì cũng lộ ra vẻ ngỡ ngàng như các trưởng lão khác, đồng loạt cung kính hành lễ: “Tiên Quân.”
Từ Ly Lăng khẽ gật đầu.
Quan Dập và Oanh Nhiên vui mừng nhận thân.
Thấy Oanh Nhiên chẳng hề che giấu mối quan hệ với Từ Ly Lăng, Quan Dập liếc mắt tỏ vẻ lo lắng.
Oanh Nhiên mỉm cười nói: “Không sao đâu.”
Hắn đã chẳng sợ lời dị nghị, nàng cũng chẳng việc gì phải e dè.
Từ Ly Lăng đi tìm chưởng quầy đặt phòng.
Nghe Từ Ly Lăng chỉ cần một gian, Quan Dập lập tức trừng mắt, muốn nói điều gì. Nhưng nghĩ lại Oanh Nhiên vốn là yêu, ngủ cùng nhau thì chưa biết ai thiệt ai lợi, thế là thôi, y chỉ nhìn nàng với vê bất đắc dĩ.
Từ Ly Lăng đặt phòng xong, Oanh Nhiên vẫy tay chào Quan Dập rồi theo hắn lên lầu.
Vào phòng, Từ Ly Lăng sắp xếp mọi thứ.
Oanh Nhiên theo thói quen ngồi một bên chờ hắn làm xong. Sau khi ngồi xuống nàng mới thấy lạ khi mình ra vẻ đương nhiên như thế, bèn đứng dậy muốn giúp.
Từ Ly Lăng: “Nàng cứ nghỉ ngơi đi.”
Oanh Nhi “ồ” một tiếng, lại ngồi xuống.
Nàng rót cho hắn một ly nước, cũng rót cho mình một ly, vừa uống vừa hỏi: “Chàng biết Quan Dập ở đây nên mới đưa ta đến phải không?”
Từ Ly Lăng đáp: “Vận khí của hắn không tệ.”
Oanh Nhi nghe mà chẳng hiểu.
Đến tối khi đứng trên lầu nhìn xuống cùng Từ Ly Lăng, thấy Quan Dập và đồng môn bị một con cây yêu đuổi giết, nàng mới hiểu ra.
Con cây yêu kia dị biến, có thể phá đất chui ra và di chuyển bằng rễ. Dù chỉ là tầng ba, nhưng với tu sĩ mà nói lại là một bảo vật hiếm có.
Thì ra Từ Ly Lăng đưa nàng tới đây chính là để đoạt bảo.
Oanh Nhiên thoáng do dự.
Nàng nói: “Nhưng cái này chẳng phải là cơ duyên của Quan Dập sao? Nếu chúng ta lấy mất, chẳng phải là cướp của hắn ư?”
Từ Ly Lăng thản nhiên: “Con đường tu hành vốn là vậy. Cơ duyên, khi chưa rơi vào tay ai thì đều là vật vô chủ.”
Oanh Nhi im lặng, nhưng vẫn không muốn ra tay cướp.
Chỉ cần hắn động thủ, tất nhiên sẽ dễ dàng đoạt được.
Nhưng nàng không muốn, nên hắn cũng chỉ đứng bên cạnh nhìn cùng nàng.
Thành ra chuyến rèn luyện ở Phụng An lại biến thành du ngoạn Phụng An.
Ban ngày, nàng kéo hắn dạo khắp thành, ăn ngon uống vui. Ban đêm thì cùng hắn vừa ăn khuya vừa xem Quan Dập và đồng môn chọc giận cây yêu, rồi bị nó rượt đuổi gào khóc thảm thiết.
Cứ thế mấy ngày trôi qua.
Oanh Nhi chợt nhận ra: Từ Ly Lăng nói chẳng sai chút nào.
Việc rèn luyện của nàng toàn là chơi.
Hắn thật hiểu nàng.
Oanh Nhiên nghĩ rồi liếc nhìn Từ Ly Lăng ngủ bên cạnh.
Hắn nhắm mắt, hô hấp đều đặn, như chìm vào giấc ngủ sâu.
Nàng mỉm cười, nghiêng người hôn khẽ lên má hắn.
Vừa định xoay người nằm xuống.
Hắn đột ngột nắm lấy gáy nàng, nghiêng đầu đặt một nụ hôn lên má.
Oanh Nhiên ngẩn người, bật cười ôm hắn cùng đi vào giấc ngủ.
...
Vài ngày sau, đám người Quan Dập cuối cùng cũng giải quyết được cây yêu. Trước khi quay về Ất Huyền Đạo Nhất, y còn đặc biệt đến tìm Oanh Nhiên để tặng yêu đan của cây yêu cho nàng.
Khi diệt trừ yêu cây, y đã cứu mạng những người khác bên toàn bộ bảo vật của cây yêu đều thuộc về y.
Oanh Nhiên nhận lấy, cảm ơn y.
Quan Dập xua tay: “Khách sáo với ta làm gì. Thứ này vô dụng với ta, cùng lắm cũng chỉ mang về đổi thành tích. Nhưng cho ngươi thì ngươi có thể tăng tu vi.”
Y không quan tâm thành tích, chỉ mong người thân và bằng hữu có thể sống tốt.
Oanh Nhiên cười: “Vậy ta không khách sáo nữa.”
Nàng vừa dứt lời, Từ Ly Lăng đã lấy ra một túi linh thạch coi như tiền mua yêu đan, đưa cho Quan Dập.
Quan Dập sững sờ trước sự hào phóng của hắn, ngẩn người nhận lấy, quay sang giơ ngón cái với Oanh Nhiên, trêu chọc: “Vĩnh viễn bên nhau nhé.”
Oanh Nhiên lườm hắn, đá một cước: “Đi đi.”
Quan Dập cười hì hì, chạy về cùng đạo hữu.
Chỉ là trong cả đội, chỉ có mình hắn cười hì hì.
Những người khác vẫn nhìn Oanh Nhi và Từ Ly Lăng bằng ánh mắt khó tin, chẳng muốn thừa nhận sự thật trước mắt.
Xong chuyện ở thành này, xác nhận Quan Dập không gặp nguy hiểm, Oanh Nhiên lại định đi sang thành tiếp theo du ngoạn... À không, là rèn luyện.
Thế nhưng trên đường đi, thành Từ Ly đột nhiên truyền đến ba đạo lệnh liên tiếp để gọi Từ Ly Lăng về.
Từ Ly Lăng chẳng quan tâm.
Mãi đến khi Thiên Tiêu cũng truyền âm mời hắn về thành.
Lúc ấy Từ Ly Lăng mới chậm rãi đưa Oanh Nhiên trở về thành Từ Ly.
Đến nơi, hắn sắp xếp cho Oanh Nhiên ở trong tẩm điện của mình, sau đó một mình đi gặp mọi người.
Trong điện, Oanh Nhiên đối diện ánh mắt ai oán của Đại Hoa và Tiểu Hoàng.
Đại Hoa: “Vậy mà ngươi lại đi ở cùng với chủ nhân của con chó ngốc kia!”
Tiểu Hoàng: “Vậy mà các ngươi ra ngoài chơi, ăn mảnh chẳng thèm gọi ta!”
Oanh Nhiên vội xoa đầu trấn an cả hai, rồi lấy ra thức ăn đã chuẩn bị cho chúng.
Tiểu Hoàng có ăn thì lập tức vui vẻ.
Quyết định của chủ nhân chưa bao giờ là việc mà nó có thể can thiệp. Nó cảm thấy Từ Ly Lăng và Oanh Nhiên ở bên nhau cũng không tệ, ít nhất Oanh Nhiên sẽ không bỏ đói nó.
Đại Hoa hừ một tiếng rồi cũng ăn. Nó kể cho Oanh Nhiên nghe những chuyện xảy ra ở đây khi nàng và Từ Ly Lăng vắng mặt: “Dạo trước Ất Huyền Đạo Nhất báo tin Từ Ly Lăng rất thân thiết với một con chim yêu.”
“Vì trước đây Từ Ly Lăng vẫn luôn thanh tâm quả dục nên mọi người thành Từ Ly đều rất quan tâm tin tức ấy, phái người đi điều tra.”
“Bọn họ tìm đến Quỳnh Vũ rồi tới núi Thanh Hành, cho người đóng quân tại đó. Kết quả vừa hay bắt gặp người yêu tộc đến truyền tin cho ngươi, nói yêu hoàng mời ngươi đến Nga Cốt Yêu Sơn một chuyến. Chắc yêu hoàng cũng nghe nói tin tức của ngươi và Từ Ly Lăng nên muốn bàn bạc gì đó với ngươi... Nói chung thì mọi người thành Từ Ly đều hoài nghi người có mục đích xấu.”
“Trước đó bọn họ liên tục mời Từ Ly Lăng về nhưng Từ Ly Lăng không phản hồi. Bây giờ gấp gáp gửi đạo lệnh là để nói tin tức của yêu hoàng cho Từ Ly Lăng.”
Đại Hoa thở dài: “Ngươi cảm thấy hắn thích ngươi cỡ nào? Hắn sẽ tin người thân của mình hay tin ngươi?”
Đại Hoa ở lại thành Từ Ly được nghe người ta kể không ít chuyện về Từ Ly Lăng.
Trong lòng nó cảm thấy, với tình cách bình tĩnh lạnh nhạt của Từ Ly Lăng, cho dù hắn không nghi ngờ Oanh Nhiên thì cũng sẽ cân nhắc chuyện lợi ích.
Nói tóm lại, e là Oanh Nhiên phải đau lòng rồi.
Nhưng nó lại thấy Oanh Nhiên mỉm cười nói: “Ừm... Dù sao ta cũng tin hắn.”
*
Ngày thứ hai sau khi Từ Ly Lăng trở về, Oanh Nhiên cảm thấy thành Từ Ly trở nên rất lạ.
Có rất nhiều người muốn bái phỏng nàng, trong đó thậm chí có cả thành chủ, thành chủ phu nhân và thượng tiên Thiên Tiêu.
Từ Ly Lăng giúp nàng từ chối tất cả, hỏi nàng: “Muốn ở đây chơi thêm mấy ngày hay đi luôn?”
Oanh Nhiên hỏi: “Chàng đã nói gì với bọn họ vậy?”
Từ Ly Lăng: “Nói sự thật.”
Oanh Nhiên: ...
Nữa rồi đó, hỏi hắn cũng như không hỏi.
Chẳng biết vì sao, nàng chẳng hề kinh ngạc trước câu trả lời của hắn chút nào, trái lại còn cảm thấy: Quả nhiên là hắn.
Oanh Nhiên không quen với cách thế giới bên ngoài đột nhiên trở nên nhiệt tình kỳ lạ đến như vậy, nói: “Nghỉ một ngày rồi ngày mai chúng ta đi nhé?”
Từ Ly Lăng đồng ý.
Buổi tối hắn đi tắm, Oanh Nhiên ngồi chơi ở cửa tẩm điện cùng Đại Hoa và Tiểu Hoàng.
Nàng hỏi hai bọn nó: “Các ngươi cùng ra ngoài chơi cùng ta không?”
Hai con thú vốn đang vui vẻ chơi ném cầu cùng Oanh Nhiên đột nhiên khựng lại. Bọn nó đưa mắt nhìn vào trong điện, đồng loạt lắc đầu.
Tiểu Hoàng: “Nhớ mang thức ăn về cho ta đó nha.”
Đại Hoa: “Nếu muốn chơi thì bọn ta sẽ tự ra ngoài chơi.”
Oanh Nhiên dở khóc dở cười, biết bọn nó không muốn ở cùng một chỗ với Từ Ly Lăng.
Nàng cũng không ép buộc bọn nó, nhặt cầu lên ném tiếp.
Tiểu Hoàng đuổi theo.
Đại Hoa ngồi yên tại chỗ, nghiêm túc nói: “Nhớ thường xuyên trở về nhé.”
Oanh Nhiên gật đầu: “Tất nhiên rồi.”
Đại Hoa vui vẻ, cũng chạy ra ngoài đuổi theo quả cầu.
Oanh Nhiên chơi cùng bọn nó một lúc lâu, mãi đến khi Từ Ly Lăng gọi nàng nghỉ ngơi. Nàng bèn đưa cầu cho bọn nó rồi vào tẩm điện.
Tiểu Hoàng và Đại Hoa thì thào gọi nàng lại.
Tiểu Hoàng nhỏ giọng nói: “Ngươi muốn biết chủ nhân ta nói gì với người thành Từ Ly không? Ban ngày bọn ta đi nghe lén, Từ Ly Trạch vẫn đang nhắc chuyện đó.”
Đương nhiên Oanh Nhiên muốn biết, nàng khẽ hỏi: “Nói gì?”
Tiểu Hoàng đảo mắt tới lui, hơi sợ Từ Ly Lăng sẽ đi ra.
Đại Hoa nhỏ giọng nói: “Từ Ly Lăng nói...”
“Huyền đạo có thể bớt đi một vị tiên nhân, ma đạo cũng có thể có thêm một vị ma tu. Ngươi ở đâu thì hắn sẽ ở đó.”
Oanh Nhiên sửng sốt.
Đại Hoa hả hê khi người khác gặp họa: “Bọn họ vốn dĩ cao cao tại thượng, chẳng ai chịu tin. Sau này nhận ra Từ Ly Lăng thật sự nghiêm túc thì đều sợ chết khiếp. Hiện tại mọi người đều tìm đủ mọi cách muốn giữ ngươi lại huyền đạo. Đợi thêm vài hôm nữa, sợ là ngươi còn chưa thành tiên, bên Thiên Tiêu đã chuẩn bị sẵn tiên vị cho ngươi rồi...”
Tiểu Hoàng liếc thấy vạt áo của Từ Ly Lăng bước ra từ trong điện thì vội huých Đại Hoa một cái. Đại Hoa còn chưa nói xong đã lập tức chuồn mất cùng nó.
Oanh Nhiên đứng yên tại chỗ, chớp chớp mắt.
Phía sau vang lên giọng Từ Ly Lăng: “Đứng đây làm gì?”
Oanh Nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm hắn một lát rồi nhào vào lòng hắn: “Đợi chàng đến đón ta.”
Một tay Từ Ly Lăng ôm eo nàng, tay còn lại đỡ mông và chân bế nàng lên.
Ôm nàng trở về tẩm điện ngủ.
*
Hôm sau Oanh Nhiên ngủ đến khi tự tỉnh. Nàng thong thả ăn sáng cùng Từ Ly Lăng rồi mới rời khỏi thành Từ Ly, tiếp tục hành trình ban đầu đến thành Bồng.
Thành Bồng là một tòa thành nhỏ, không có truyền tống trận nối thẳng với thành Từ Ly. Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng phải đến thành Trúc Hải gần đó trước, sau đó mới đến thành Bồng.
Cơ duyên ở thành Bồng là một con hồ yêu đã tu luyện thành hình người, cũng sở hữu năng lực đặc thù giống như con cây yêu lần trước.
Hồ yêu có thể hoàn toàn ẩn giấu yêu khí, trà trộn giữa nhân gian, bao nhiêu tu sĩ đến cũng không sao tìm được nàng ta. Nàng ta đã hút tinh khí của không ít người, khiến lòng dân trong thành rối loạn, ai nấy đều hoang mang lo sợ.
Oanh Nhiên kéo Từ Ly Lăng vào một khách đ**m ở lại, tìm hiểu tin tức trong thành
Tìm suốt bảy ngày, chẳng thấy bóng dáng hồ yêu đâu, nhưng các hàng quán lớn nhỏ trong thành thì nàng đã ăn thử không ít.
Không chỉ thế, nàng còn chẳng muốn ở khách đ**m nữa.
Ở khách đ**m có nhiều chuyện bất tiện, nàng muốn thuê một tiểu viện để ở riêng.
Từ Ly Lăng: “Không tìm hồ yêu nữa à?”
Hôm nay Oanh Nhiên đã tuần tra trong thành xong, lúc này đang biến về dạng chim nhỏ đứng trên bệ cửa sổ, nghiêng đầu làm nũng với hắn: “Chúng ta ở lại đây từ từ tìm có được không? Sau khi tìm được, vẫn có thể ở chơi thêm một thời gian.”
Nàng thích kiểu lịch luyện nhẹ nhàng, thong thả.
Nếu gấp gáp quá, nàng sẽ thấy bí bách và khó chịu.
Từ Ly Lăng xoa cái đầu nhỏ của nàng, sau đó chộp lấy nàng, vừa n*n b*p vừa đi vào phòng tắm: “Ừm, ngày mai đi tìm nhà.”
Trong phòng tắm có tấm bình phong ngăn cách.
Từ Ly Lăng đặt Oanh Nhiên vào thau gỗ bên cạnh bình phong, đã chuẩn bị sẵn nước nóng. Oanh Nhiên như chú vịt con, ngồi trong thau nghịch nước.
Từ Ly Lăng c** q**n áo, đi vào bên kia tấm bình phong để tắm vòi sen.
Tiếng nước tí tách rơi xuống, Oanh Nhiên nghe rõ từng giọt nước vỗ vào thân thể hắn, rồi lăn dài theo những đường nét cơ thể mà chảy xuống.
Trên tấm bình phong trước mặt nàng cũng hiện rõ từng đường nét thân thể hắn.
Rõ ràng khi mặc quần áo, vóc dáng hắn cao ráo thanh tú, giống như một thư sinh nhã nhặn.
Nhưng sau khi c** q**n áo, thân hình hắn lại vô cùng cao lớn và rắn rỏi. Vai rộng, lưng thon, chân dài, cơ bắp trên cánh tay và bắp chân đều vững chắc...
Lần đầu tiên tắm cùng hắn theo cách này, Oanh Nhiên phát hiện có thể thấy rõ hắn, nàng đỏ mặt lén ngắm trong chốc lát.
Thế nhưng khi hắn xoay người, nàng thoáng thấy có thứ gì đó trên người hắn khẽ đong đưa. Đường nét ấy cũng hiện ra rõ ràng đến thế, khiến nàng sững sờ một hồi, rồi lập tức xoay lưng lại.
Cả thân chim nóng bừng như sắp bốc cháy, nàng không dám nhìn lén nữa.
Chỉ là mỗi khi không cố ý quay lưng về phía hắn, trong lúc vô tình, đôi mắt nàng vẫn sẽ liếc qua hắn.
Đây chính thứ khiến nàng thấy bất tiện.
Hai hôm trước, trước khi tắm, Oanh Nhiên thật sự nhịn không nổi, lắp bắp nói cho hắn biết nàng có thể nhìn thấy hắn.
Nàng muốn tách ra tắm riêng.
Kết quả Từ Ly Lăng nói: “Ồ.”
Sau đó vẫn ném nàng vào thau tắm, còn hắn đi tắm vòi sen.
Oanh Nhiên không nói gì nữa, dù sao người bị nhìn thấy cũng chẳng phải nàng.
Thế là nàng ngồi trong thau tắm rửa người, khi nhìn sang hắn thì nghĩ thầm: Nhìn thì nhìn thôi, dù sao hắn cũng biết rồi mà.
Mặc dù lần nào nhìn lâu cũng khiến cả người nàng nóng ran.
Bình thường khi Từ Ly Lăng khoác đồ ngủ đi ra, nàng đều đưa lưng về phía hắn.
Hắn sẽ thản nhiên vớt nàng ra khỏi nước, nâng trên tay, ép nàng quay mặt lại nhìn hắn, ánh mắt đầy trêu chọc.
Hôm nay cũng vậy.
Oanh Nhiên kêu chiêm chiếp mắng hắn bằng tiếng chim.
Từ Ly Lăng dùng khăn vải lau bộ lông cho nàng: “Đang nói gì thế?”
Oanh Nhiên giãy dụa không thoát được, chỉ có thể để hắn lau, nói: “Chàng đúng là người tốt.”
Từ Ly Lăng bật cười thành tiếng.
Oanh Nhiên cảm thấy: Hình như hắn biết rõ nàng đang mắng hắn, nhưng vẫn cố tình hỏi.