Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 165

Từ Ly Lăng tìm được một tiểu viện ba gian ở thành Bồng, trong sân có trồng hoa và một cây đào.

 

Đúng độ xuân hạ giao mùa, cây đào bắt đầu kết quả.

 

Oanh Nhiên vô cùng vui mừng.

 

Trong lúc Từ Ly Lăng dọn dẹp nhà cửa, nàng hóa thành chim nhỏ nhảy nhót trên cành cây.

 

Thấy hắn tự tay dọn dẹp chứ không dùng pháp thuật, nàng tự thấy bản thân lười biếng, cứ để hắn làm việc một mình, thế là ngại ngùng hóa thành hình người, dọn dẹp cùng hắn, hỏi: “Sao chàng không dùng pháp thuật?”

 

Từ Ly Lăng đáp: “Tự tay làm mới thú vị.”

 

Oanh Nhiên nghe mà chẳng hiểu nổi.

 

Có lẽ bởi trước khi xuyên qua nàng luôn phải quét dọn bằng tay, thường hay mơ mộng nếu có pháp thuật có thể nháy mắt dọn sạch thì tốt biết bao.

 

Nàng cầm chổi quét sân cùng hắn.

 

Từ Ly Lăng lại không cho nàng quét: “Chơi trên cây tiếp đi.”

 

Oanh Nhiên vừa cạn lời vừa buồn cười, cũng không khách sáo nữa, hóa thành chim nhỏ vui vẻ tung tăng trên cành. Trong lúc rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, nàng còn tự xây cho mình một cái tổ.

 

Từ Ly Lăng hỏi: “Nàng làm tổ để làm gì?”

 

Oanh Nhiên đáp: “Nếu cãi nhau với chàng thì ta sẽ về nhà mẹ đẻ ở.”

 

Nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị Từ Ly Lăng mắng, ai ngờ Từ Ly Lăng lại chẳng nói gì.

 

Nhưng sau khi làm tổ xong, nàng vào nhà ngủ trưa. Khi tỉnh dậy, nàng phát hiện tổ của mình đã bị hắn chuyển vào đặt trên bệ cửa sổ trong phòng.

 

Hắn đã quét sân xong, lúc này còn đang nấu cơm trong bếp.

 

Oanh Nhiên chạy tới hỏi hắn: “Sao chàng lại mang tổ của ta vào phòng?”

 

Từ Ly Lăng: “Để lúc nàng về nhà mẹ đẻ thì đỡ phải đi xa.”

 

Oanh Nhiên không nhịn được bật cười thành tiếng.

 

Đại Hoa, Tiểu Hoàng và Quan Dập đều rất sợ hắn, từng lo lắng nói với nàng ở bên hắn chắc sẽ rất vất vả.

 

Nhưng Oanh Nhiên luôn cảm thấy ở cạnh Từ Ly Lăng là một chuyện vô cùng vui vẻ.

 

Có lẽ bởi vì vị Tiên Quân cao thâm khó lường trong mắt người đời lại luôn sẵn sàng chiều theo những ý nghĩ kỳ lạ của nàng.

 

*

 

Lúc chạng vạng, hàng xóm mang bánh đường sang chào hỏi.

 

Đó là một phụ nhân yêu mị quyến rũ. Dù chỉ mặc áo vải thô sơ nhưng vẫn không che giấu được phong hoa.

 

Đôi mắt quyến rũ lấp lánh ánh sáng quét một vòng quanh sân. Nàng ta mỉm cười với Oanh Nhiên: “Chim yêu nhỏ, lá gan lớn thật, dám đưa phu quân của ngươi tới đây, không sợ bị bắt đi làm ma trành sao?”

 

Oanh Nhiên sững người.

 

Vừa kinh ngạc vì nàng ta biết thân phận của mình, vừa nghi hoặc không rõ nàng ta là ai.

 

Phụ nhân đưa giỏ bánh đường cho nàng: “Cứ gọi ta là Hồ nương tử. Nếu không muốn bị kẻ khác khống chế, chẳng bao giờ được siêu thoát, thì mau chóng rời khỏi nơi này đi.”

 

Oanh Nhiên lập tức hiểu ra điều gì đó. Ngay lúc Hồ nương tử thong thả quay người định rời đi, nàng liền nắm chặt lấy cánh tay nàng ta: “Chẳng lẽ ngươi chính là hồ yêu hại người trong thành?”

 

Hồ nương tử chẳng hề hoang mang quay đầu, mỉm cười: “Sao? Chim yêu nhỏ muốn thay trời hành đạo à?”

 

Oanh Nhiên nghĩ ngợi: “Cũng có thể bọn ta đến là để giúp ngươi.”

 

Hồ nương tử thoáng ngẩn ra, vẻ mặt nghiêm túc thêm vài phần: “Giúp ta? Ngươi chỉ là một con chim yêu tầng thứ hai, lại dắt theo một phu quân phàm nhân, giúp được gì?”

 

Nàng ta đột nhiên hất cằm chỉ ra sau lưng Oanh Nhiên, giễu cợt: “Hay là dùng nhan sắc phu quân ngươi để giúp ta quyến rũ thêm vài kẻ nữa?”

 

Oanh Nhiên quay đầu nhìn lại, thấy không biết từ bao giờ Từ Ly Lăng đã dựa vào cửa, thản nhiên quan sát.

 

Hắn che giấu khí tức, mặc một bộ đồ nho sinh nhã nhặn tinh tế, trông chẳng khác gì chàng công tử quý tộc chốn phàm trần.

 

Nhưng mà...

 

Oanh Nhiên: “Biết đâu chàng không phải phàm nhân thì sao?”

 

Hồ nương tử ngẩn người, thu lại nụ cười trêu chọc.

 

Tuy Oanh Nhiên nói muốn tự mình rèn luyện, nhưng gặp phải chuyện không thể giải quyết, đương nhiên nàng vẫn phải dựa vào Từ Ly Lăng.

 

Nàng kéo Hồ nương tử vào trong sân, đóng cửa lại, hỏi rõ chuyện “ma trành”, “không thể siêu thoát” là thế nào.

 

Hồ nương tử không trả lời, ngồi xuống ghế đá trong sân, đánh giá nam tử tao nhã đang rót trà cho Oanh Nhiên: “Chẳng lẽ là một tu sĩ xuất thân bất phàm?”

 

Cũng là vì nàng ta kiến thức hạn hẹp, đến lúc tới gần mới phát hiện bộ nho sam trên người Từ Ly Lăng vốn chẳng phải loại vải tầm thường, thậm chí còn là chất liệu nàng ta không sao nhận ra nổi.

 

Từ Ly Lăng rót xong trà cho Oanh Nhiên thì cất ấm trà.

 

Oanh Nhiên kéo tay áo hắn, bảo hắn đưa bình trà cho mình để nàng rót thêm một tách cho Hồ nương tử.

 

Nhưng hắn lười xử lí tách trà đã bị người khác uống qua.

 

Hắn chỉ nói: “Tại hạ họ Từ Ly.”

 

Nói xong liền rút tay áo, xách bình trà rời đi.

 

Ánh mắt Hồ nương tử khựng lại, rồi dần sáng rực lên.

 

Oanh Nhiên cạn lời liếc nhìn Từ Ly Lăng, trong lòng cân nhắc có nên đưa tách trà của mình cho Hồ nương tử hay không.

 

Nhưng đây là tách chuyên dùng của nàng, đành thôi vậy.

 

Nàng quay mặt đối diện với Hồ nương tử.

 

Gương mặt Hồ nương tử ngập tràn vẻ thiết tha và bi ai, vén váy đứng dậy, quỳ sụp xuống đất, nói với Oanh Nhiên: “Xin phu nhân Tiên Quân cứu ta.”

 

Oanh Nhiên: ...

 

Đúng là hồ ly tinh.

 

Mới đó đã nhìn ra Từ Ly Lăng không thèm quan tâm, còn người hay xen vào chuyện của người khác lại là nàng, thế là trực tiếp gọi nàng là phu nhân Tiên Quân, quả là khôn khéo.

 

Oanh Nhiên vội vàng kéo nàng ta dậy: “Ta còn chưa thành thân với chàng, đừng gọi ta là phu nhân, cứ gọi ta là Tần cô nương là được.”

 

Hồ nương tử thừa biết hai người chưa thành thân, chỉ nói vài câu dễ nghe để dỗ dành Oanh Nhiên mà thôi.

 

Trong nhận thức của Hồ nương tử, nếu có thể kết giới với công tử họ Từ Ly của Tiên Đô nhân gian thành Từ Ly thì ai cần quan tâm đó là ai, chỉ cần không phải vị Thần Đế không ngai Từ Ly Lăng, thì đều coi như trực tiếp phi thăng.

 

Còn tại sao không thể là Từ Ly Lăng?

 

Đương nhiên bởi vì thân phận hắn tôn quý, hôn sự của hắn tuyệt đối không thể do hắn định đoạt.

 

Chỉ nháy mắt, trong lòng Hồ nương tử đã nảy ra tám trăm ý tưởng. Ngoài mặt nàng ta rơm rớm nước mắt, chỉ nói vài câu đã chuyển câu chuyện sang nỗi khổ của bản thân.

 

“Có lẽ Tần cô nương đã nghe nói chuyện của ta. Vì muốn tu thành yêu tiên, ta đã cố ý trừ ác rèn luyện. Quả thực ta có hút tinh khí của một số người, cũng quả thực có thiên phú khác những loài yêu khác, nhưng sự tình không hoàn toàn giống người ta đồn đại đâu...”

 

Oanh Nhiên nghiêm túc lắng nghe Hồ nương tử kể.

 

Trong lòng thầm nghĩ Hồ nương tử thật sự quá đẹp, nàng ta vừa khóc vừa kể lể như vậy, cho dù nàng biết nàng ta cố tình giả vờ thì vẫn cảm thấy thương xót.

 

Câu chuyện của Hồ nương tử có thể tóm gọn như sau:

 

Thời trẻ Hồ nương tử tu luyện trong núi, vì có thể che giấu yêu khí nên thường xuyên xuống núi vào thành dạo chơi. Kết quả có một con yêu tà ác dòm ngó năng lực của nàng ta, nàng ta trốn vào thành Bồng gặp được một tiểu tu sĩ mở tiệm sách. Tiểu tu sĩ đó không ngại thân phận hồ yêu của nàng ta mà vẫn ra sức bảo vệ, chẳng bao lâu sau hai người đã kết thành đạo lữ.

 

Ai ngờ con yêu tà ác vẫn tìm đến, lấy tính mạng của tiểu tu sĩ ra uy h**p, ép Hồ nương tử hút tinh khí của người phàm.

 

Tuy Hồ nương tử giỏi che giấu yêu khí nhưng tu vi còn kém xa con yêu tà ác. Bất đắc dĩ, nàng ta bị biến thành ma trành của đại yêu, bị đại yêu kiểm soát, sắp xếp sống ở đây. Đến lúc này nàng ta mới phát hiện, trong con hẻm này có mười nhà thì hết sáu nhà là yêu.

 

Trong lũ yêu đó có kẻ trung thành làm chó săn cho con yêu tà ác, cũng có tiểu yêu đáng thương bị đại yêu khống chế

 

“Nếu có chút gió thổi cỏ lay, bọn chó săn sẽ lập tức bẩm báo cho hổ yêu. Ta và những tiểu yêu khác muốn trốn cũng không thoát, lại chẳng dám cầu cứu tu sĩ đi ngang.”

 

Nói đến đây, Hồ nương tử dừng lại.

 

Oanh Nhiên phối hợp hỏi: “Vì sao?”

 

Hồ nương tử đáp: “Con hổ yêu ấy đến từ Quỳnh Vũ, tu vi đã đạt tầng tám, trong tay còn có một món tiên khí Trích Diệp Phi Hoa của Quỳnh Vũ. Trong hạ giới, tu vi tầng tám đã là bằng trưởng lão đại tông môn, tu sĩ bình thường gần như chẳng có ai thắng được nó, huống hồ trong tay nó còn có tiên khí. Nhưng mà...”

 

Đôi mắt kiều mỵ của nàng ta dừng trên người Từ Ly Lăng, tha thiết nói: “Nếu là công tử của tộc Từ Ly thì tất nhiên có thể dễ dàng trừ khử hổ yêu. Ông trời đúng là có mắt, để ta được gặp Tần cô nương và Từ Ly công tử tại đây!”

 

Oanh Nhiên thầm nghĩ: Hổ yêu đến từ Quỳnh Vũ? Chẳng lẽ chính là con hổ yêu đã ép nàng phải rời khỏi Quỳnh Vũ?

 

Đúng thật là trời cao có mắt, thế mà bọn họ lại gặp nhau ở đây.

 

Nhưng sao con hổ yêu đó lại chạy từ ngọn núi bên ngoài Quỳnh Vũ đến đây?

 

Oanh Nhiên khó hiểu. Song nàng không vội, dù sao khi gặp hổ yêu cũng sẽ biết rõ.

 

Hồ nương tử cho biết tối ngày mười lăm hổ yêu sẽ xuất hiện.

 

Oanh Nhiên gật đầu, nói sẽ chuẩn bị sẵn sàng.

 

Nhưng đâu cần chuẩn bị gì đâu chứ.

 

Buổi tối hổ yêu vừa hiện thân trong sân nhà Hồ nương tử, Từ Ly Lăng thậm chí còn chưa cần nhấc tay đã đánh nó hiện nguyên hình, đoạt lại tiên khí Trích Diệp Phi Hoa, rồi ghim chặt nó dưới đất.

 

Oanh Nhiên hớn hở chạy đến nhìn hổ yêu, vừa đối diện ánh mắt hổ yêu thì chỉ vào nó nói: “Quả nhiên là ngươi! Sao ngươi lại đến đây?”

 

Hổ yêu ngẩn người, nhẹ răng với nàng, đe dọa nàng thả nó ra.

 

Hồ nương tử đáp: “Nó trộm tiên khí bỏ trốn đến đây.”

 

Từ Ly Lăng hỏi Oanh Nhiên: “Nàng quen nó sao?”

 

Oanh Nhiên: “Chính nó đã ép ta rời khỏi Quỳnh Vũ!”

 

Từ Ly Lăng cụp mắt nhìn hổ yêu, ánh mắt hiện lên vẻ hứng thú.

 

Nếu không có con hổ yêu này, e là nàng vẫn còn trốn trong núi Quỳnh Vũ.

 

Oanh Nhiên đạp một cái lên người hổ yêu, nói với Từ Ly Lăng: “Lúc ấy ta mới mười ba tuổi, nó đã muốn ép ta gả cho nó...”

 

Làm tiểu thiếp thứ mười tám.

 

Nhưng nàng còn chưa nói hết thì hổ yêu đã hóa thành tro bụi.

 

Một cơn gió đêm thổi qua, cuốn sạch.

 

Ngay cả yêu đan cũng chẳng còn.

 

Oanh Nhiên chớp mắt nhìn mặt đất trống rỗng, ngẩng đầu thấy dáng vẻ ung dung thản nhiên của Từ Ly Lăng, bỗng thấy buồn cười.

 

Nàng khoác tay hắn: “Đi thôi, về ngủ.”

 

Hồ nương tử phía sau vội vàng dập đầu tạ ơn.

 

Oanh Nhiên xua tay, bước ra khỏi sân nhà Hồ nương tử, đi sang sân bên. Vừa đi vừa sực nghĩ ra điều gì, bèn hỏi: “Có phải chàng biết Hồ nương tử ở đây nên mới chọn căn viện này không?”

 

Từ Ly Lăng: “Nơi này nhiều yêu, nàng ở đây sẽ thoải mái hơn.”

 

Bình thường nàng muốn làm gì thì cũng không sợ bị người khác nhìn thấy.

 

Oanh Nhiên im lặng rồi bật cười, đôi mắt cong cong.

 

Về đến tiểu viện, nàng buông tay Từ Ly Lăng, để Từ Ly Lăng đóng cửa.

 

Hắn vừa đóng cửa sân lại, quay người.

 

Nàng lập tức nhảy lên người hắn, hai chân vòng quanh eo, hôn hắn một cái.

 

Một tay Từ Ly Lăng đỡ lấy mông nàng bế vào nhà, một tay mở cửa.

 

Ánh trăng sáng tỏ rải đầy khoảng sân, màn đêm im ắng.

 

Oanh Nhiên ôm hắn, dựa vào vai hắn, vô cùng vui vẻ, an yên.

 

*

 

Oanh Nhiên sống ở con hẻm một thời gian thì cũng coi như kết thành một nửa bạn bè với Hồ nương tử.

 

Ngày thường, Hồ nương tử thường sang tìm Oanh Nhiên nói chuyện sau khi phu quân nàng ta ra tiệm sách.

 

Ban đầu chỉ là mấy chuyện vặt vãnh thường ngày.

 

Đột nhiên có một hôm, Hồ nương tử chăm chú dõi theo bóng lưng Từ Ly Lăng, cho đến khi hắn đi vào phòng bếp ở sân sau làm việc.

 

Vừa nghe tiếng động vang lên trong bếp, nàng ta lập tức hạ giọng nói với Oanh Nhiên: “Sao ngươi còn chưa ngủ với hắn?”

 

Oanh Nhiên ngơ ngác, lập tức đỏ bừng mặt.

 

Chuyện này đột ngột quá.

 

Song Hồ nương tử rất nghiêm túc, chân thành khuyên bảo Oanh Nhiên: “Ngươi biết không? Mặc dù huyền đạo không bài xích yêu như với ma, nhưng cũng khinh thường. Con đường tu luyện của yêu cũng rất hạn chế, nếu không hút tinh khí con người thì vất vả lắm, nhưng nếu hút tinh khí con người thì sẽ bị huyền đạo đuổi giết. Chỉ có trở thành yêu tiên thì mới có thể chính thức tu tập, không còn bị quản chế.” 

 

“Yêu tộc bình thường, cả đời cũng chẳng gặp được cơ duyên như ngươi. Ưu thế duy nhất của yêu so với con người, chính là chúng ta là yêu. Đằng kia lại là công tử của tộc Từ Ly, ngươi còn không tranh thủ ngủ với hắn để hắn không rời bỏ ngươi đi, còn chờ gì nữa?”

 

Oanh Nhiên ấp úng không biết phải trả lời thế nào, cũng chẳng hiểu: “Ưu thế của yêu là yêu, nghĩa là sao chứ?”

 

Hồ nương tử liếc nàng, chau mày: “Ngươi đã từng hút tinh khí con người chưa?”

 

Oanh Nhiên gật đầu, nghĩ ngợi một chút rồi bổ sung: “Nhưng là chàng truyền cho ta.”

 

“Thế thì xem như ngươi chưa từng thật sự hút tinh khí con người rồi.”

 

Gương mặt Hồ nương tử hiện ra vẻ bất đắc dĩ, không hiểu vì sao con chim yêu nhỏ Oanh Nhiên có thể sống đến tận bây giờ.

 

Nàng ta dạy: “Ngươi biết vì sao con người lại dễ bị yêu mê hoặc không? Chính là vì lúc yêu hút tinh khí con người sẽ tỏa ra một ít yêu khí khiến con người rơi vào men say mộng ảo.”

 

“Tu sĩ huyền đạo, tiên nhân, ai nấy đều khinh thường yêu tộc, hiếm có ai nguyện ý kết hợp cùng yêu. Nhưng một khi đã kết hợp, chỉ cần ngươi biết dùng vài thủ đoạn nhỏ, thì có thể khiến hắn nếm được mùi vị mà cả đời này không một nữ nhân phàm tục nào có thể cho hắn...”

 

Hồ nương tử dạy nàng phải quyến rũ nam nhân như thế nào, trêu chọc nam nhân như thế nào, k*ch th*ch nam nhân trong cuộc sống hằng ngày như thế nào, đùa giỡn nam nhân trên giường như thế nào, khiến nam nhân như bị trúng độc muốn nàng không ngừng như thế nào...

 

Càng nghe Oanh Nhiên càng ngây ngốc, khuôn mặt đỏ bừng, biểu cảm đờ đẫn.

 

Nàng cảm thấy mình cứ như một con tiểu yêu chui ra từ núi, mấy điều Hồ nương tử nói, dù là hồ yêu ở núi Thanh Hành cũng chưa chắc đã biết.

 

Hồ nương tử bĩu môi, trong lòng thấy Oanh Nhiên chẳng khác nào một đứa trẻ.

 

Nghe tiếng động trong bếp dừng lại, nàng ta dừng lại, đứng dậy nói: “Tối nay đợi phu quân ta trở về, ngươi tìm cớ đẩy công tử Từ Ly đi chỗ khác, một mình đến chỗ tường sau vườn này, ta sẽ diễn cho ngươi xem.”

 

Oanh Nhiên kinh ngạc “a” một tiếng, muốn nói như vậy không hay lắm đâu.

 

Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Hồ nương tử đã phất tay áo ra hiệu cho nàng bình tĩnh, sau đó cung kính nói “Từ Ly công tử” với Từ Ly Lăng đang đi tới và nhanh nhẹn rời đi.

 

Oanh Nhiên chỉ đành lặng lẽ rụt lại bàn tay định kéo Hồ nương tử.

 

Từ Ly Lăng gọi nàng vào nhà chính ăn cơm, hỏi: “Nói gì thế?”

 

Ngày thường mấy chuyện vụn vặt, Oanh Nhiên đều chủ động lải nhải với chàng. Nhưng hôm nay chuyện này... Oanh Nhiên cố gắng không để lộ vẻ khác thường, qua loa đáp: “Thì... Mấy chuyện giữa yêu với nhau thôi.”

 

Từ Ly Lăng liếc nàng một cái, không hỏi thêm, chỉ ôm nàng vào gian nhà chính.

 

Bàn tay vừa đặt lên vai nàng, Oanh Nhiên lập tức nhớ đến lời Hồ nương tử vừa dạy:

 

Lúc hắn ôm ngươi, người cứ thuận thế ngã vào lòng hắn. Bàn tay nhẹ nhàng đặt lên ngực hắn một cách yếu ớt, như vừa xoa vừa vỗ. Nếu hắn cúi đầu nhìn người, thì người làm thế này trong lòng hắn...

 

Nói rồi Hồ nương tử trực tiếp biểu diễn một cái liếc mắt mị hoặc, sóng nước dập dờn cho nàng xem.

 

Oanh Nhiên nhớ lại cảnh ấy, lập tức rùng mình, nổi cả da gà.

 

Nàng run lên trong vòng tay hắn, Từ Ly Lăng cúi đầu nhìn nàng.

 

Nàng ngước mắt lên đối diện ánh mắt hắn.

 

Lời Hồ nương tử lại vang lên trong đầu, nàng nhìn chằm chằm hắn, chẳng hiểu sao mặt đỏ bừng, cúi gằm xuống.

 

Không làm được.

 

Khó quá.

 

Sao Hồ nương tử làm trông đơn giản vậy?

 

*

 

Buổi tối, Oanh Nhiên nghe thấy Hồ nương tử cất giọng gọi phu quân: “Chàng về rồi à.”

 

Hôm nay giọng Hồ nương tử lớn hơn mọi khi, rõ ràng là cố ý nhắc nàng.

 

Lúc này Từ Ly Lăng cũng bị nàng đẩy vào bếp. Nàng đòi rất nhiều món, chắc chắn hắn phải làm lâu lắm.

 

Oanh Nhiên chạy ra sân sau, nhảy lên bồn hoa để nhìn trộm, nhưng nghĩ rồi hóa thành chim nhỏ bay lên đầu tường để phòng khi bị phát hiện thì còn bay đi được. Cho dù là bị phu quân Hồ nương tử hay Từ Ly Lăng phát hiện thì nàng đều bay đi.

 

Chỉ thấy Hồ nương tử đã bày một chiếc bàn nhỏ trong sân, trên bàn là thức ăn Hồ nương tử đã nấu.

 

Hồ nương tử khoác tay phu quân, chậm chạp bước trên con đường hoa ra sân sau.

 

Cách nàng ta khoác tay khác hắn Oanh Nhiên. Hai tay nàng ta ôm chặt lấy phu quân, cả người mềm mại không xương dựa vào người hắn ta, như vô tình như cố ý đặt cánh tay hắn tay chạm vào trước ngực mình.

 

Phu quân nàng đỏ mặt, muốn rút tay lại, nhưng lại không dám dùng sức, sợ làm nàng ta bị thương.

 

Chỉ một chiêu này thôi đã khiến Oanh Nhiên ngơ ngác như chim gỗ.

 

Phu quân Hồ nương tử khẽ bảo Hồ nương tử đừng làm vậy nữa.

 

Trái lại Hồ nương tử càng dựa sát vào: “Chàng còn ngại ngùng gì nữa, có người nào nhìn đâu.”

 

Oanh Nhiên bị Hồ nương tử gọi ra xem trộm: ... Phải, ta là chim.

Bình Luận (0)
Comment