Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 166

Hồ nương tử yểu điệu như liễu trước gió, chẳng biết từ khi nào cánh tay đã đặt lên vai phu quân.

 

Nửa vòng tay ôm lấy cổ hắn ta, ngồi xuống bồn hoa, ép phu quân phải cúi xuống, rồi một chân nàng từ dưới váy khẽ duỗi ra, chầm chậm trườn lên từ bắp chân hắn ta, từng chút quấn lấy.

 

Phu quân nàng ta hơi luống cuống, nói thức ăn sắp nguội rồi.

 

Ngón tay Hồ nương tử chậm rãi mơn man vành tai hắn ta, dịu dàng cười duyên: “Nguội thì ta hâm lại cho chàng, chàng còn sợ không có mà ăn sao?”

 

Bốn chữ “không có mà ăn” thốt lên đầy uyển chuyển quyến rũ, nghe không giống nói về thức ăn chút nào.

 

Thân hình nhỏ bé của Oanh Nhiên đứng ngồi không yên trên vách tường, nàng chẳng muốn xem nữa.

 

Nhưng quả thật nàng cũng muốn học một chút để dùng với Từ Ly Lăng...

 

“Ngồi lắc lư gì thế, không muốn học nữa à?”

 

Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc.

 

Oanh Nhiên quay đầu, chạm phải ánh mắt Từ Ly Lăng gần trong gang tấc.

 

Nàng gần như vỗ cánh phành phạch theo bản năng.

 

Sau đó...

 

Lại một lần nữa bị Từ Ly Lăng nắm vững vàng trong tay.

 

Oanh Nhiên chết lặng.

 

Từ Ly Lăng đứng trên bồn hoa sát bức tường, bàn tay giữ nàng đặt lên mép tường, cùng nàng nhìn sang sân sau nhà Hồ nương tử.

 

Oanh Nhiên không muốn xem nữa.

 

Nhưng bàn tay Từ Ly Lăng vẫn nắm chặt nàng, khiến nàng chẳng xoay người được.

 

Nàng nhỏ giọng nói: “Nhìn lén vậy có ổn không?”

 

Từ Ly Lăng: “Không phải nàng ta gọi nàng đến học sao?”

 

Oanh Nhiên: ...

 

Cạn lời.

 

Hắn biết rồi.

 

Hắn thật sự biết rồi!

 

Hắn biết, vậy mà trưa nay còn hỏi Hồ nương tử nói gì với nàng...

 

Oanh Nhiên ngổn ngang cảm xúc: “Ta không muốn học.”

 

Từ Ly Lăng: “Vậy ta học?”

 

Oanh Nhiên im lặng một lúc, buông xuôi đáp: “Chàng muốn học thì cứ học, ta thì không, ta muốn đi ăn cơm, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất.”

 

Từ Ly Lăng: “Nguội thì ta hâm lại cho nàng, nàng còn sợ không có mà ăn sao?”

 

Oanh Nhiên: ...

 

Giỏi, học và thực hành ngay tại chỗ.

 

Chỉ là giọng hắn đầy trêu chọc, không có quyến rũ, chỉ có bỡn cợt.

 

Oanh Nhiên vùng vẫy trong tay hắn, giơ móng vuốt cào cào: “Được rồi, đừng nghịch nữa, ta thật sự không muốn xem đâu, thả ta xuống đi.”

 

Từ Ly Lăng chỉ “ồ” một tiếng, bước xuống bồn hoa. Hắn đang buông nàng ra, nhưng vẫn giữ nàng trong tay.

 

Trên đường trở về gian nhà chính ăn cơm, hắn nới lỏng hai ngón tay, để lộ ra đôi móng nhỏ bé của nàng, rồi dùng đầu ngón tay chậm rãi vuốt dọc lên, đến tận lớp lông mềm mại của nàng.

 

Sau đó hắn lại vừa xoa vừa nắn.

 

Oanh Nhiên nghĩ: Sao chiêu này quen thế.

 

Rất giống chiêu quyến rũ phu nhân mà Hồ nương tử vừa dùng.

 

Giỏi lắm, lại là học và áp dụng ngay tại chỗ.

 

Oanh Nhiên cạn lời.

 

Oanh Nhiên tức giận.

 

Oanh Nhiên cảnh cáo: “Chàng mà còn bắt chước nữa thì ta không thèm để ý tới chàng nữa!”

 

Từ Ly Lăng bật cười lớn.

 

...

 

Ngày hôm sau, Hồ nương tử chạy tới hỏi Oanh Nhiên: “Thế nào rồi?”

 

Oanh Nhiên lại thấy lòng ngổn ngang.

 

Hồ nương tử: “Không phải tối qua ngươi xem rồi sao? Chẳng lẽ không xảy ra chuyện gì?”

 

Oanh Nhiên liếc về phía nhà bếp, chờ lúc trong bếp yên ắng, cố ý trả thù bôi nhọ Từ Ly Lăng: “Có chứ, Từ Ly Lăng học ngươi rất giỏi đó!”

 

Hồ nương tử: ?

 

Ai học cơ?

 

...

 

Sau một lúc lâu im lặng, Hồ nương tử mới lấy lại tinh thần từ hai suy nghĩ Từ Ly công tử là người học chiêu quyến rũ người khác và Từ Ly công tử chính là vị Huyền Ẩn Tiên Quân đó.

 

Oanh Nhiên vui vẻ uống tách trà hoa Từ Ly Lăng vừa pha cho mình.

 

Hồ nương tử hỏi: “Ngươi có biết thân phận của hắn...”

 

Oanh Nhiên cười nói: “Chàng nói ta ở đâu thì chàng ở đó.”

 

Hồ nương tử giật mình, rồi mím môi cười khẽ.

 

Một khi đã vậy thì còn cần bận tâm thế đạo danh vọng làm gì nữa, mặc kệ tất thảy đi.

 

Hồ nương tử lại nói chuyện phiếm cùng Oanh Nhiên như một người bạn bình thường, nhắc về lần gặp gỡ của Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng, nhắc về tháng ngày ở chung, những khúc mắc giữa hai người.

 

Rồi nói đến chuyện Từ Ly Lăng đã ngỏ lời thành thân nhưng bị Oanh Nhiên từ chối.

 

Hồ nương tử hạ giọng hỏi: “Ngươi không định thành thân với hắn à?”

 

Oanh Nhiên cắn tách trà, trầm ngâm.

 

Trong suy nghĩ của nàng, thành thân là chuyện lớn, không thể quyết định trong chốc lát.

 

Gả cho Từ Ly Lăng ư?

 

Nàng suy tư.

 

Hồ nương tử không hỏi thêm về chuyện này, thấy sắc trời đã muộn thì cáo từ rời đi.

 

Cả ngày hôm ấy Oanh Nhiên đều trằn trọc tự hỏi vấn đề này.

 

Buổi tối nàng nằm trên giường, Từ Ly Lăng bước đến bên giường hỏi: “Muốn uống nước không?”

 

Oanh Nhiên gật đầu.

 

Từ Ly Lăng đi vòng trở lại, rót cho nàng một tách lộ sơn lễ tuyền ấm áp, bưng đến bên giường cho nàng uống.

 

Nàng nói không cần nữa, hắn bèn uống nốt phần còn lại, đặt tách về bàn rồi mới lên giường, tắt viên Chúc Long Châu chiếu sáng trong phòng.

 

Trong phòng tối dần, cả thế giới như chìm vào tĩnh lặng.

 

Oanh Nhiên nằm thẳng.

 

Từ Ly Lăng nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, kéo nàng vào vòng tay, nằm trong phạm vi hơi thở của hắn.

 

Ngoài ra, hắn không vượt thêm nửa bước.

 

Nàng chợt nghĩ đến, trong khoảng thời gian này, mặc dù bọn họ đã ngủ cùng nhau, hắn cũng thường xuyên vờ như vô ý trêu chọc nàng.

 

Nhưng thực tế ngoại trừ thỉnh thoảng hôn môi, bọn họ không có những hành động thân mật khác. Ngay cả hôn môi cũng là nàng chủ động và hắn đáp lại.

 

Rõ ràng đã gần gũi đến thế, lại thêm thân phận nàng là yêu, ở thế đạo này ai cũng cho rằng yêu đều dùng thân thể để quyến rũ người, kể cả bản thân yêu cũng mặc định như vậy.

 

Ấy thế mà hắn vẫn chưa bao giờ vượt quá giới hạn. Rõ ràng chẳng hề giữ quy củ huyền đạo, hành sự thì phóng túng tùy hứng, vậy mà đối với nàng lại vô cùng giữ lễ.

 

Oanh Nhiên xoay người nhìn hắn.

 

Vì thánh linh hiện hình khiến vài sợi tóc của hắn ánh lên màu vàng kim. Lúc hắn ngủ, mái tóc dài tán ra, có thể thấy từng sợi vàng óng xen lẫn giữa màn tóc đen huyền như lụa, ẩn hiện lung linh.

 

Hắn khép hờ đôi mắt, hàng mi đen như lông quạ, ánh trăng sáng tỏ hắt lên một cái bóng trên mặt hắn, biểu cảm tĩnh lặng như pho tượng thần Phật.

 

Nàng đưa tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn, nhẹ nhàng v**t v*.

 

Từ Ly Lăng nhắm mắt hỏi: “Sao thế?”

 

Oanh Nhiên không đáp, chỉ dán người vào hắn.

 

Vòng tay hắn siết lại, ôm nàng vào lòng chặt hơn, nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng như ru một đứa trẻ vào giấc ngủ.

 

Oanh Nhiên vốn định thử xem rốt cuộc hắn có cảm giác gì với mình hay không, hay thật sự thanh tâm quả dục.

 

Nhưng giờ phút này nàng bỗng cảm thấy bản thân trẻ con, có gì đáng để thử đâu chứ. 

 

Có lẽ là lần đầu nghĩ đến chuyện thành thân nên nàng thấy hơi bất an chăng?

 

Song khoảnh khắc này, nằm trong vòng tay hắn, nàng vô cùng yên tâm.

 

Oanh Nhiên dựa sát vào lòng hắn nói: “Chúng ta sẽ thành thân.”

 

Bàn tay vỗ lưng nàng khựng lại một lát, Từ Ly Lăng hỏi: “Khi nào?”

 

Oanh Nhiên: “Không biết.”

 

Từ Ly Lăng “ừm” một tiếng đáp lại nàng: “Được.”

 

Oanh Nhiên cười hỏi: “Chàng không sợ cuối cùng chẳng thành sao?”

 

Từ Ly Lăng: “Không.”

 

Oanh Nhiên trầm ngâm.

 

Từ Ly Lăng: “Nàng sẽ luôn ở bên ta.”

 

Oanh Nhiên trêu chọc: “Tự tin đến vậy sao?”

 

Từ Ly Lăng: “Ừm.”

 

Trên đời này, không ai có thể khiến nàng rời khỏi hắn.

 

Kể cả chính nàng.

 

*

 

Oanh Nhiên sống trong con hẻm ở thành Bồng hai tháng, nghe nói có bí cảnh nên đi cùng Từ Ly Lăng xem thử.

 

Ở trong bí cảnh ba tháng, sau đó lại tới thành Trúc Hải gần thành Bồng ở thêm một thời gian.

 

Lần trước truyền tống từ thành Từ Ly đến thành Trúc Hải, thấy tòa thành này nằm sát ven biển, có rất nhiều hải sản, Oanh Nhiên từng buột miệng nói muốn chơi ở đây. Lần này trở lại, bọn họ sống cho đến tận mùa đông.

 

Bên bờ biển ngắm tuyết, ăn đủ loại hải sản lạ kỳ. Oanh Nhiên vừa thích thú vừa hiếu kỳ, lại cùng Từ Ly Lăng chạy sang Nam Cương châu Vân để tránh đông.

 

Cứ thế lang bạt khắp châu Vân, năm này qua năm khác, tu vi của Oanh Nhiên cũng đã tiến đến tầng thứ năm.

 

Người khác thường nhầm bọn họ là phu thê, nàng cũng không bao giờ phủ nhận.

 

Thực ra, họ vẫn chưa chính thức thành thân.

 

Nhưng dường như thành thân là chuyện có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

 

Cuối xuân năm ấy, Từ Ly Lăng cùng Oanh Nhiên đón sinh nhật.

 

Buổi tối nàng không ngủ được, hắn bèn dẫn nàng ra sông đi dạo, ngắm đom đóm, thưởng thức ánh trăng.

 

Đêm ấy trăng sáng lạ thường.

 

Mặt nước lấp lánh soi bóng trời đêm, cùng ánh trăng sao, phản chiếu hình bóng nàng và hắn.

 

Oanh Nhiên nằm trên lưng hắn, bỗng nảy ra ý nghĩ muốn sống cùng hắn như vậy cả đời.

 

Nàng liền bật thốt: “Chúng ta thành thân đi.”

 

Từ Ly Lăng chậm rãi hỏi: “Khi nào?”

 

Hắn đã quá quen với những lời ngẫu hứng của nàng, cũng quen việc nàng nói xong lại đổi ý bảo để nàng nghĩ lại.

 

Nhưng lần này Oanh Nhiên nói: “Chờ chàng chuẩn bị xong.”

 

Bước chân Từ Ly Lăng khựng lại, rồi vẫn cõng nàng đi tiếp: “Được.”

 

*

 

Oanh Nhiên sắp thành thân với Từ Ly Lăng.

 

Từ Ly Lăng là trưởng công tử của thành Từ Ly, tuy đã siêu thoát khỏi ràng buộc thế tục, nhưng chuyện thành thân vẫn không thể không về thành Từ Ly.

 

Những năm qua, cứ cách một thời gian Oanh Nhiên lại gặp mặt Đại Hoa và Tiểu Hoàng, tuy nhiên là bọn họ rời khỏi thành Từ Ly chứ không phải nàng về thành Từ Ly.

 

Vì vậy lần này trở về gặp bọn nó, nàng chỉ tự nhiên vui đùa và chào hỏi với bọn nó, chẳng hề có cảm giác lâu ngày gặp lại.

 

Đại Hoa cảm thán: “Vậy mà ngươi sắp thành thân rồi.”

 

Tiểu Hoàng cũng nói: “Thành thân xong có thể phát thêm cho bọn ta ít linh thạch không? Con mèo ngốc kia thích một con mèo cái nhỏ, suốt ngày đuổi theo người ta. Linh thạch của nó không đủ dùng, còn tiêu của ta.”

 

Mặt Đại Hoa lập tức đỏ bừng, nhào tới đánh nhau với Tiểu Hoàng, bắt Tiểu Hoàng ngậm miệng.

 

Tiểu Hoàng cố tình không chịu, càng nói càng hăng.

 

Oanh Nhiên bị hai đứa nó chọc cười, chợt trong đầu lóe lên điều gì đó, nàng hỏi: “Con mèo nhỏ đó có phải tên là Châu Nhi không? Sống ở thành Lâm Quan?”

 

Đại Hoa và Tiểu Hoàng ngẩn người kinh ngạc: “Sao ngươi biết?”

 

Đúng vậy, sao nàng lại biết chứ?

 

Oanh Nhiên không trả lời được, chỉ là ý nghĩ ấy đột nhiên nảy ra trong đầu.

 

Đại Hoa và Tiểu Hoàng không nghĩ nhiều, cho rằng Từ Ly Lăng đã kể cho nàng nghe.

 

Mặc dù mấy năm nay Từ Ly Lăng ngày nào cũng bầu bạn bên nàng, nhưng bản lĩnh của hắn vốn cao thâm khó lường, có biết chuyện này cũng không lạ.

 

Đại Hoa và Tiểu Hoàng nghĩ ngợi một hồi, liếc nhìn nhau, lại hỏi Oanh Nhiên: “Vậy ngươi có biết thành chủ và thành chủ phu nhân của thành Từ Ly, còn có Từ Ly Trạch nữa, đều đã chết từ nhiều năm trước không?”

 

Oanh Nhiên kinh ngạc, lắc đầu.

 

Nhưng nghĩ lại, mấy năm trước khi nàng và Từ Ly Lăng về thành Phi Tiêu dạo chơi, lúc nàng đi tìm Quan Dập chơi, khoảng thời gian đó Từ Ly Lăng quả thật thường xuyên về thành Từ Ly xử lý sự vụ.

 

Nàng cứ tưởng chỉ là sự vụ bình thường, bởi bình thường khi Từ Ly Lăng chơi cùng nàng ở những nơi khác thì cũng thường xử lý một số chính sự.

 

Đại Hoa nghĩ Từ Ly Lăng không nói với nàng nên không hỏi nhiều.

 

Tiểu Hoàng lại càng kín miệng hơn.

 

Buổi tối sau khi Từ Ly Lăng bận rộn chuẩn bị hôn lễ xong trở về, Oanh Nhiên kéo tay hắn, khéo léo đề cập: “Hiện tại thành Từ Ly đã đổi chủ rồi sao?”

 

Từ Ly Lăng: “Tạm thời do vài vị trưởng lão đức cao vọng trọng thay phiên nhau quản lý.”

 

Oanh Nhiên hỏi: “Sao lại thế?”

 

Từ Ly Lăng cũng không giấu nàng, nói vài năm trước, thành chủ thành Từ Ly, thành chủ phu nhân, Từ Ly Trạch và một số người thuộc dòng chính họ Từ Ly đã gặp phải ma linh, rồi đồng quy vu tận với nó.

 

Thời điểm đó chính là lúc Oanh Nhiên ở thành Phi Tiêu.

 

Từ Ly Lăng đi tới đi lui giữa Phi Tiêu và thành Từ Ly chính là để lo liệu hậu sự cho bọn họ, đồng thời sắp xếp sự vụ trong thành Từ Ly với thân phận quản lý.

 

Oanh Nhiên dựa vào người hắn, ôm cánh tay hắn, lặng lẽ ngước nhìn. Khi thấy hắn không có vẻ đau buồn, hơn nữa chuyện cũng đã lâu, nàng không nói thêm để tránh cho hắn thương tâm.

 

Nàng chỉ nói: “Trước khi thành thân, chúng ta có nên đến mộ họ thắp hương không?”

 

Từ Ly Lăng: “Không cần.”

 

Oanh Nhiên ngạc nhiên: “Vì sao?”

 

Từ Ly Lăng: “Không thân với bọn họ.”

 

Oanh Nhiên: ...

 

Thôi được rồi. Hóa ra tất cả đều do nàng nghĩ nhiều.

 

Hôn sự vẫn tiến hành như dự định, ngày lành tháng tốt được chính tay Từ Ly Lăng tính toán chọn ra.

 

Một ngày trước hôn lễ, Oanh Nhiên vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ thì cảm thấy hoảng hốt.

 

Đột nhiên nàng hiểu ra vì sao mình lại biết chú mèo Đại Hoa thích tên là Châu Nhi, cũng tự dưng tiên đoán được nguyên nhân đám người thành chủ Từ Ly chết.

 

Nàng nhớ ra hắn chính là Hoài Chân.

 

Hoài Chân của nàng.

 

Nhưng nàng không nói ra, chỉ chờ đến ngày thành thân mới dành cho Từ Ly Lăng một bất ngờ.

 

Trong mấy ngày này, chúng tiên cùng Thần Đế cũng lần lượt tới dự, Từ Ly Lăng tuân theo lễ giáo nên cũng gặp mặt đám người Thần Đế một lần.

 

Mọi người đều đến chúc mừng, nhưng sau khi Từ Ly Lăng rời đi, nét mặt các vị thượng tiên cùng Thần Đế lại thoáng trở nên nghiêm trọng.

 

Đối với chúng tiên mà nói, cái chết của đám người thành chủ thành Từ Ly tiền nhiệm chính là một sự cảnh cáo không lời.

 

Từ Ly Lăng vốn chẳng định che giấu họ. Bởi thế khi bọn họ phát hiện thi thể của đám người thành chủ thành Từ Ly đã lập tức nhận ra, đám người thành chủ thành Từ Ly không có khả năng đồng quy vu tận với ma linh.

 

Nguyên nhân cái chết của bọn họ không thuyết phục.

 

Mà vai trò của Từ Ly Lăng trong chuyện này đã quá rõ ràng.

 

Bọn họ từng khéo léo đề cập đến chuyện này với Từ Ly Lăng.

 

Nhưng Từ Ly Lăng chỉ thản nhiên “ồ” một tiếng, hỏi ngược lại bọn họ: “Vậy các vị thượng tiên đã nghĩ xong tiếp theo nên nói như thế nào chưa?”

 

Bọn họ ngay lập tức dựng hết lông tóc.

 

Bọn họ mời Thần Đế ra mặt giúp đỡ, nhưng trái lại lại phát hiện dường như ma linh có liên quan đến Thần Đế.

 

Thần Đế không có khả năng tiêu diệt ma linh, càng không thể xóa bỏ quá khứ ô uế này.

 

Nhưng Từ Ly Lăng thì có.

 

Vậy nên lựa chọn của bọn họ đã rõ:

 

Ma đạo sẽ vĩnh viễn không xuất hiện một vị ma quân mà bọn họ không thể đối phó được.

 

Mà huyền đạo sẽ mãi mãi ủng hộ một vị Tiên Quân cao ngạo vô song, vô địch thiên hạ.

 

Tiên Quân cưới vợ, ai quan tâm người hắn cưới là ai, bọn họ chỉ việc chúc mừng là được.

 

Bọn họ dâng lên vô số kỳ trân dị bảo.

 

Ban đầu Oanh Nhiên còn tò mò xem qua, nhưng sau đó nhiều quá nên nàng lười xem, giao hết cho Từ Ly Lăng sắp xếp.

 

Nàng chỉ cần nghỉ ngơi cho thật tốt, đợi đến ngày thành thân, rồi suy nghĩ sau khi thành thân sẽ cùng đi du lịch nơi nào cùng Từ Ly Lăng.

 

Ngày thành hôn, Oanh Nhiên khoác lên mình bộ hỷ phục màu tím, ngồi xe long phượng kéo, bay tới Hạo Thiên đài.

 

Khoảnh khắc nắm lấy tay Từ Ly Lăng, nàng bật cười khúc khích gọi hắn rằng:

 

“Hoài Chân.”

 

Bàn tay Từ Ly Lăng khựng lại, sau đó siết chặt tay nàng từng chút một, chặt đến mức cả đời này nàng không sao thoát được.

Bình Luận (0)
Comment