Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 17

Mười năm trước, Chu Đồ Nha và các sư huynh đệ đi lạc vào một bí cảnh rèn luyện ở Thiên Tiêu.

 

Tại đây, ông ta và các sư huynh đệ nhìn thấy bức tranh vẽ vị ấy khi còn nhỏ đi dự tiệc Thiên Tiêu.

 

Người trong tranh chỉ mới năm tuổi, nhưng cốt cách đã tuyệt thế phi phàm.

 

Chu Đồ Nha lén lấy bức tranh nên đồng thời nhận được cơ duyên mà bí cảnh cất giữ. Cũng vì thế mà các sư huynh đệ của ông ta bị chôn vùi mãi mãi trong bí cảnh sụp đổ.

 

Sau khi quay về Toàn Hành Tông, tu vi của ông ta tiến bộ vượt bậc, nhảy vọt lên làm trưởng lão của Toàn Hành Tông.

 

Ông ta luôn trân quý bức tranh này.

 

Bởi lẽ nó chính là lá bài tẩy duy nhất của ông ta. Ông ta luôn biết sẽ có một ngày mình phải dùng tới nó.

 

Vào khoảnh khắc nhìn thấy Từ Ly Lăng, ông ta biết đã đến lúc tận dụng bức tranh rồi.

 

Vì thế ông ta thuyết phục các đệ tử hành động, còn lấy bức tranh ra chứng minh thân phận của Từ Ly Lăng.

 

Tuy hiện tại Từ Ly Lăng không còn là trẻ con nữa, nhưng nhìn qua vẫn có thể phân biệt hắn chính là phiên bản trưởng thành của người trong tranh.

 

Các đệ tử đã tin năm phần, nhờ Ninh Phỉ thúc đẩy năm phần còn lại.

 

Ông ta lên kế hoạch mang đầu Từ Ly Lăng trở về Toàn Hành Tông, kết hợp với bức tranh để dọa sợ ma đạo.

 

Còn về việc liệu Từ Ly Lăng có thật là vị kia hay không?

 

Ông ta nghĩ, sau khi tín ngưỡng của ma chúng sụp đổ và Huyền Đạo nhân cơ hội chèn ép ma đạo xong, thì chư vị Huyền Đạo sẽ chẳng quan tâm nữa đâu.

 

Nhưng nếu vị kia thật sự hiện thế phá vỡ kế hoạch của ông ta thì sao?

 

Vậy thì chỉ cần thay đổi kế hoạch, bức tranh và thủ cấp vẫn là những quân cờ hữu dụng. Ông ta vẫn lập được đại công.

 

Nếu chỉ có mỗi thủ cấp hoặc bức tranh thì sẽ không thể hiệu quả như thế.

 

Nhưng ông ta lại có cả hai, tin chắc đây chính là cơ hội mà trời cao ban xuống.

 

Song ông ta lại chưa từng nghĩ...

 

Lỡ như phàm nhân Từ Ly Lăng thật sự là vị kia thì sao?

 

Vì điều đó làm sao có thể?

 

Làm sao vị kia có thể cưới một nữ tử bình thường, sống cuộc đời mai danh ẩn tích ở nơi núi rừng cùng nàng cơ chứ?

 

Vị kia chính là tín ngưỡng ma đạo, kẻ đã từng huyết tẩy chín tầng mây Quỳnh Vũ, tàn phá mười ba châu Diệu Cảnh đấy!

 

Thủ cấp Chu Đồ Nha rơi xuống đất. Trong thế giới nhuộm máu, ông ta trơ mắt nhìn thân thể không đầu của mình ngã vào vũng máu ẩm ướt, nhìn chàng thư sinh mặc áo xanh đẫm máu vẫn còn đang đắm chìm trong chết chóc, mà chút ý thức ít ỏi còn sót lại vẫn nghĩ...

 

Sao có thể như vậy được?

 

*

 

Ninh Phỉ biết Chu Đồ Nha đang lừa các đệ tử.

 

Phụ thân nàng ta cũng là trưởng lão Toàn Hành Tông. Phụ thân từng cảnh báo nàng ta về bản chất của Chu Đồ Nha, bảo nàng ta phải cẩn thận ông ta.

 

Nhưng nàng ta vẫn giúp Chu Đồ Nha.

 

Bởi vì nàng ta tin, cả Chu Đồ Nha lẫn đám đệ tử này đều đáng chết!

 

Kể từ khi Chu Đồ Nha đóng Cửa Phá Kết Giới và đám đệ tử chỉ lo tự chạy trốn, nàng ta ngoái đầu lại thấy sư huynh nằm dưới vó ngựa ma quân, tuyệt vọng nhìn nàng ta. Vào khoảnh khắc sư huynh bị ma tộc chém đầu, Ninh Phỉ đã nghĩ:

 

Vì sao? Vì sao đám người này có thể sống sót, chứ không phải sư huynh?

 

Bọn họ đều đáng chết!

 

Đáng lẽ bọn họ phải chết ở đó cùng với sư huynh!

 

Nhưng phụ thân nàng ta đức cao vọng trọng, nàng ta không thể hãm hại đồng môn để phụ thân bị liên lụy.

 

Vì thế nàng ta thuận nước đẩy thuyền trợ giúp kế hoạch tàn sát phàm nhân của Chu Đồ Nha.

 

Chỉ cần tất cả bọn họ đều trở thành tội nhân, đợi nàng ta quay về châu Vân vạch trần tội ác của bọn họ, nàng ta có thể giả vờ bị lừa mà phát điên vì không chịu nổi dằn vặt tinh thần, rồi đầu độc tất cả bọn họ!

 

Đến lúc đó, mọi người sẽ chỉ thổn thức một kẻ đáng thương phát điên g**t ch*t đám tội nhân, chứ không ai chỉ trích phụ thân nàng ta dạy con không nghiêm.

 

Trong toàn bộ kế hoạch, người duy nhất mà nàng ta có lỗi chỉ có đôi vợ chồng người phàm Tần Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng.

 

Nhưng nàng ta cũng hết cách.

 

Muốn trách chỉ có thể trách số phận bọn họ hẩm hiu.

 

Chẳng khác gì nàng ta và sư huynh...

 

Khó khăn lắm bọn họ mới có được sự chấp thuận từ phụ thân, đã hứa sau khi tiêu diệt ma đạo lập công trở về sẽ kết thành đạo lữ.

 

Ấy vậy mà nàng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn sư huynh chết thảm, ngay cả thi thể cũng bị ma quân giẫm đạp!

 

Nhưng mà, vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

 

Cả người Ninh Phỉ dính đầy máu và bùn đất, cố gắng lê lết về phía thanh kiếm rơi trên mặt đất.

 

Trên thanh kiếm ấy còn treo dải tua kiếm mà sư huynh tặng nàng ta.

 

“A...”

 

Nỗi đau gãy chân khiến Ninh Phỉ không nhịn được hét thảm, tiếng kêu xé ruột vang vọng khắp núi rừng.

 

Từ Ly Lăng đạp gãy xương đùi nàng ta, bỗng nhận ra nàng ta đang cố gắng vươn tay chạm vào dải tua kiếm.

 

“Ngươi muốn cái này à?”

 

Hắn tới bên thanh kiếm, nhìn xuống nàng ta, đôi con ngươi đen nhánh tựa như có thể nhìn thấu tâm can người khác, “Đây là món quà do người quan trọng tặng cho ngươi à?”

 

Ninh Phỉ không trả lời, ngước mắt nhìn lên thấy xác người la liệt, đầu lâu lăn lốc, tất cả đều là đồng môn của nàng ta.

 

Vẻ mặt Từ Ly Lăng thương xót: “Ta nhất định sẽ giết ngươi. Nhưng nếu ngươi nói cho ta biết thứ này quan trọng thì ta không ngại để ngươi được cầm nó chết.”

 

Ninh Phỉ chẳng còn sức mà trả lời, nhưng vẫn cố gắng mở miệng, cánh tay dính màu run rẩy vươn ra, “Phải...”

 

Song Từ Ly Lăng lại giẫm tua kiếm dưới chân, vung dao chém xuống rồi bật cười thành tiếng.

 

Má văng tung tóe nhuốm đỏ cả dải tua kiếm.

 

Đầu Ninh Phỉ bay đi, ngỡ như trời đất quay cuồng.

 

Vì ý thức chưa hoàn toàn tan biến nên nàng ta vẫn có thể nghe thấy tiếng cười châm chọc của Từ Ly Lăng:

 

“Sao ngươi lại tin lời ma nói chứ.”

 

Đúng vậy, sao nàng ta có thể tin lời ma nói?

 

Đặc biệt là kẻ tà ma nhất trong cả ma đạo như Từ Ly Lăng.

 

Tiểu Hoàng đi tới nhìn Ninh Phỉ một cách đồng cảm, sau đó nuốt chửng nàng ta vào bụng.

 

*

 

Oanh Nhiên ngã ngồi trong kết giới do Đại Hoa tạo ra cho nàng mãi mà quên cả ngồi dậy.

 

Đầu óc nàng trống rỗng.

 

Phía xa, khoảng sân nhỏ tanh hôi mùi máu thịt và xác người khiến nàng vô cùng buồn nôn.

 

Người phu quân trước nay luôn điềm đạm, dịu dàng của nàng đang cầm con dao chẻ củi đứng giữa đống xác chết đẫm máu.

 

Hắn nhắm mắt lại, cố kìm chế bản thân khỏi cơn phấn khích do bản năng ma tính bị khơi dậy, rồi nhìn quanh khoảng sân nhầy nhụa máu thịt mà nhíu mày, mất kiên nhẫn tặc lưỡi...

 

“Phiền phức.”

 

Oanh Nhiên nhắm mắt dựa vào thân cây, không ngừng thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là ác mộng.

 

Sau khi tỉnh giấc, Hoài Chân vẫn là người phu quân sáng đi làm, tối nghỉ ngơi cùng nàng hôm nào. Và khoảng sân của nàng vẫn chỉ là mảnh sân nhỏ bình thường nhưng ấm áp.

 

Song mùi máu tươi được gió đưa tới vẫn không ngừng nhắc nhở nàng...

 

Tất cả mọi chuyện đều không phải giấc mơ.

 

Phu quân của nàng là ma.

 

Là loại ma có thể chớp mắt giết sạch hơn hai mươi tu sĩ chỉ bằng một con dao chẻ củi bình thường!

 

*

 

Thật phiền phức.

 

Thu dọn chắc chắn rất phiền phức.

 

Hơn nữa nữ chủ nhân chỉ ra ngoài mua rau, cùng lắm là một canh giờ sau sẽ trở về.

 

Tiểu Hoàng không khỏi mừng thầm khi người khác gặp chuyện: Để xem hắn xử lý thế nào đây!

 

Nếu hắn chịu giải trừ phong ấn khôi phục ma thân, chỉ cần vung tay một cái là chớp mắt có thể khôi phục sân nhà như cũ.

 

Nhưng tất cả đồ vật từng chạm vào ma thân của hắn đều sẽ bị lây nhiễm ma khí.

 

Từ trước đến nay luôn là linh dược cứu người, ma khí hại người.

 

Vì vậy cho dù có khôi phục được mảnh sân thì nữ chủ nhân cũng không thể sống ở đây được nữa.

 

Từ Ly Lăng liếc mắt nhìn nó một cái.

 

Nó lập tức trở nên ngoan ngoãn, nịnh hót, ngoe nguẩy cái đuôi cứ như chó thật.

 

Từ Ly Lăng ra lệnh: “Ăn sạch đi, gọi vài con mộc mị, sơn tinh tới đây.”

 

Nó sửng sốt nhìn quanh khoảng sân ngập thi thể, khuôn mặt đau khổ: “Một lần ta không thể ăn hết nhiều đến vậy, ta có thể từ từ ăn không...”

 

Từ Ly Lăng đã vào bếp nấu nước nóng: “Ăn xong thì bắt sáu con gà về. Sau đó ra ven đường theo dõi, nếu nàng trở về thì giữ chân nàng.”

 

Tiểu Hoàng: “Ta ăn không hết...”

 

Từ Ly Lăng: “Đợi mộc mị, sơn tinh đi rồi thì ngươi hẵng trở về.”

 

Tiểu Hoàng: “Ta ăn không...”

 

Từ Ly Lăng liếc nó một cái.

 

Nó lập tức nằm xuống đất, mặt mày uất ức bắt đầu ăn, không dám nhiều lời thêm nữa.

 

Thi thể càng để lại lâu thì nguy cơ bị phát hiện càng cao.

 

Trong bếp bắt đầu đun nước. Từ Ly Lăng đi ra sân lục soát túi trữ vật trên người đám tu sĩ, nhặt lại linh thạch bị Ninh Phỉ ném đi, rửa sạch sẽ, sau đó quay vào phòng dọn dẹp những nơi bị Ninh Phỉ làm loạn trước đó.

 

Hắn bình tĩnh sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy.

 

Oanh Nhiên ngơ ngác chứng kiến tất thảy.

 

Phu quân không phải người bình thường, ngay cả Tiểu Hoàng cũng chẳng phải chó bình thường.

 

Nàng day day thái dương, bỗng nhìn thấy Tiểu Hoàng ngẩng đầu gào lên một tiếng dữ dội.

 

Tiếng gầm như núi rung, âm lượng không lớn nhưng lại vang vọng làm lay chuyển cả núi rừng.

 

Chớp mắt cỏ cây núi đá đã hiện hóa thành linh thể, lướt đi như gió về phía sân nhà nàng.

 

Oanh Nhiên khiếp sợ.

 

Bọn chúng phân chia công việc rất rõ ràng.

 

Cỏ cây hóa thành mộc mị chữa lành những cánh cửa gỗ và hàng rào tre bị phá nát, núi đá hóa thành sơn tinh tẩy rửa mảnh đất bị nhuốm đỏ máu.

 

Trong bếp đã nấu nước xong.

 

Từ Ly Lăng bước ra khỏi phòng, chẳng buồn liếc mắt nhìn đám yêu tinh đang bận rộn làm việc, lấy một bộ y phục sạch sẽ cùng thau nước nóng rồi vào gian phòng bên tắm rửa.

 

Một lát sau, hắn đã thay áo xanh sạch sẽ, xõa mái tóc đen ướt đẫm đi ra, ném bộ đồ đẫm máu cho Tiểu Hoàng.

 

Tiểu Hoàng tha y phục vào trong góc, ngậm gậy đánh lửa tới rồi thiêu rụi bộ đồ. Sau đó nó quét tro xuống mương, để dòng nước cuốn trôi tất cả.

 

Từ Ly Lăng ngồi dựa vào ghế nằm giữa sân, bắt chéo chân, tước tre đan lại sọt, rổ trong nhà.

 

Đám sơn tinh, mộc mị quay mòng mòng vì bận rộn, chẳng mấy chốc đã khôi phục nguyên trạng ban đầu của khoảng sân nhỏ.

 

Xác người trên mặt đất dần biến mất, Tiểu Hoàng ăn đến mức buồn nôn. Cuối cùng cũng ăn xong, nó bắt gà rồi chạy ra túc trực ở con đường nàng thường đi qua sau khi mua rau.

 

Trong cơn hoảng hốt, Oanh Nhiên ngỡ như đang chứng kiến câu chuyện cổ tích ngay trong sân nhà mình.

 

Khi nàng công chúa cổ tích gặp chuyện phiền phức, bầy “thú nhỏ” lập tức chạy đến hỗ trợ.

 

Chỉ là chuyện phiền phức ấy có hơi kinh dị, và cách hỗ trợ cũng hơi máu me.

 

Và cả...

 

Oanh Nhiên để ý tới chiếc áo xanh trên người Từ Ly Lăng, miên man nghĩ ngợi:

 

Hèn gì hắn cứ đổi qua đổi lại mấy bộ đồ xanh giống hệt nhau.

 

Hóa ra là để phòng ngừa khi có việc đột xuất phải thay đồ mới thì vứt bộ cũ luôn?

 

Nếu nàng không tận mắt chứng kiến thì khi về nhà, chắc chắn nàng sẽ không thể nhận ra hắn đã thay đồ.

 

Khoảng sân nhỏ khôi phục lại như cũ, đám sơn tinh, mộc mị cũng quay về rừng.

 

Mặt trời lặn xuống phía tây hong khô mái tóc Từ Ly Lăng. Hắn dùng dải dây buộc tóc họa tiết trúc buộc gọn mái tóc đen, tiếp tục bận rộn làm việc trong sân dưới ánh chiều tà, dường như vẫn là chàng thư sinh nho nhã mà nàng quen thuộc.

 

Tiểu Hoàng ngồi bên ven đường đợi nàng về nhà, thỉnh thoảng lại co chân gãi ngứa.

 

Như thể nó vẫn là con chó nhỏ mà nàng quen thuộc.

 

Oanh Nhiên dựa vào gốc cây đại thụ nhìn bọn họ từ xa.

 

Màn đêm buông xuống, trong nhà sáng đèn.

 

Từ Ly Lăng đi qua đi lại giữa gian phòng chính và nhà bếp để hâm nóng nồi canh đã nguội.

 

Vào lần cuối hâm đồ ăn, hắn đứng trước cửa một lúc rồi quay người đi ra sau nhà, có vẻ như định cưỡi ngựa bay đi tìm nàng.

 

Oanh Nhiên thở hắt ra một hơi, lấy Đại Hoa đang trong trạng thái chết từ tán cây ra đặt vào rổ rau, xách rổ rau lên rồi đi xuống núi.

 

Nàng bước từng bước vào mảnh sân nhỏ.

 

Khoảng sân đã không còn bất cứ dấu vết nào từ thảm kịch lúc chiều, trong không khí thoang thoảng mùi thức ăn.

 

Oanh Nhiên đảo mắt qua cổng chính, tường rào, những chiếc sọt, rổ treo trên tường...

 

Trong đầu nàng, hình ảnh nàng và Từ Ly Lăng cùng nhau đi đặt làm cổng, cùng nhau chậm rãi xây dựng những bức tường và hàng rào tre, cùng nhau học cách đan sọt, rổ...

 

Không ngừng đan xen với cảnh tượng lũ yêu linh lúc chiều dọn dẹp hiện trường ngập ngụa máu me trong nháy mắt.

 

Giữa màn đêm, có ánh sáng kỳ lạ hắt vào khoảng sân.

 

“Nàng đi đâu vậy? Sao lại thành ra thế này?”

 

Có tiếng hỏi han quen thuộc.

 

Vẫn là giọng nói bình thản đầy quan tâm mà nàng quen thuộc.

 

Hắn dắt ngựa bay định ra ngoài tìm nàng, nhưng thấy nàng đã về nên dừng lại. Sau khi đưa ngựa bay ra sau nhà xong, hắn tới gần nàng.

 

Ma.

 

Hắn là ma.

 

Trong đầu Oanh Nhiên có một giọng nói đang không ngừng nhắc nhở nàng.

 

Nàng cụp mắt né tránh ánh mắt hắn: “Sáng nay ta định đi mua rau, nhưng đột nhiên muốn lên núi hái nấm nên đã dẫn Đại Hoa cùng lên núi.”

 

“Kết quả ta bị ngã trên núi nên trật chân, lại còn lạc đường. May mà có Đại Hoa dẫn đường ta mới về được. Đại Hoa... Mệt nên ngủ rồi.”

 

Từ Ly Lăng khẽ v**t v* khuôn mặt nàng, dùng lòng bàn tay lau đi vết bẩn trên mặt nàng rồi cúi người định bế nàng lên.

 

Thật kỳ lạ làm sao.

 

Rõ ràng nàng biết hắn là ma, nhưng vẫn cảm thấy hành động của hắn dịu dàng, bàn tay của hắn ấm áp như trước.

 

Nàng ngăn hắn lại: “Hoài Chân.”

 

Từ Ly Lăng tạm dừng động tác: “Hửm?”

 

Oanh Nhiên cười với hắn: “Ta mang Đại Hoa vào trong đã.”

 

Từ Ly Lăng nhận lấy cái rổ trong tay nàng rồi đặt xuống mặt đất, “Để Tiểu Hoàng tha nó vào cho.”

 

Tiểu Hoàng lập tức đi tới lắc đuôi lấy lòng nàng, ngậm rổ rau về ổ.

 

Oanh Nhiên không sợ Tiểu Hoàng sẽ ăn thịt Đại Hoa.

 

Bởi vì rõ ràng Tiểu Hoàng đã ăn no căng bụng rồi.

 

Nàng nhìn theo Tiểu Hoàng đi xa, bỗng dưng cả người nhẹ hẫng.

 

Nàng thở hắt ra một cái, dời mắt nhìn sang Từ Ly Lăng đang bế mình lên.

 

*

 

Lời tác giả:

 

Nhân vật chính có vẻ ngoài vô hại, có bị người khác vô cớ hãm hại, có thể nói chuyện với các loài động vật nhỏ đáng yêu, có được tinh linh núi rừng giúp đỡ, còn có con dao chẻ củi thần kỳ giải quyết vấn đề giúp hắn... Đúng vậy, đây là truyện cổ tích [Thỏ cụp tai]. Oanh Oanh của chúng ta cần một chút thời gian để tiêu hóa mớ thông tin này [Thẹn thùng]

Bình Luận (0)
Comment