Nàng chậm rãi úp mặt vào ngực hắn.
Dù không sợ hắn đến mức đó, nhưng nàng cũng không thể bình thản đối diện ánh mắt hắn như trước đây được nữa.
Nàng chẳng biết phải làm gì?
Nên đi tố giác hắn là ma? Hay tiếp tục che giấu giúp hắn?
Hắn có thật lòng muốn làm vợ chồng với nàng không?
Hay vì một số nguyên do nào khác nên hắn mới phải mai danh ẩn tích, lợi dụng nàng để che giấu thân phận?
Liệu hắn sẽ luôn coi nàng như thê tử mà đối tốt chứ?
Hay trong tương lai khi trở về thân phận ma tộc, hắn sẽ vứt bỏ, thậm chí giết nàng?
Oanh Nhiên miên man suy nghĩ trong lòng hắn, càng nghĩ thì lòng càng rối.
Từ Ly Lăng đặt nàng lên ghế, vén váy lên để cởi giày giúp nàng. Lúc này nàng mới lấy lại tinh thần, vô thức định cản hắn.
Nhưng Từ Ly Lăng đã cởi giày và vớ để kiểm tra mắt cá chân của nàng, “Không sao hết.”
Bàn tay định ngăn hắn lại của Oanh Nhiên lơ lửng giữa không trung. Nàng thu tay về, thấy hắn chăm chú như vậy thì gật đầu: “Ừm.”
Từ Ly Lăng: “Lát nữa ta sẽ về. Nàng đói bụng thì ăn trước đi.”
Oanh Nhiên: “Ừm.”
Nàng nhìn theo Từ Ly Lăng đi ra gian nhà chính, rồi quay đầu nhìn thức ăn trên bàn.
Đầu hạ trời oi, nhưng nhiệt độ không khí trên núi không cao.
Đặc biệt là buổi tối còn có gió núi se lạnh.
Hắn nấu cơm xong đã đợi nàng rất lâu, còn cố tình bỏ thêm linh thảo vào canh gà ác cho nàng.
Nàng nhớ hắn đã hâm thức ăn một lần, hâm canh hai, ba lần.
Nàng nghĩ chắc là do linh thảo sẽ mất đi tác dụng nếu canh gà ác nguội, cho nên hắn mới luôn hâm đi, hâm lại canh trong lúc chờ nàng trở về.
Oanh Nhiên bưng bát canh gà ác, múc một muỗng uống thử.
Canh đã được hớt hết lớp mỡ nên không có mùi tanh hay mùi thuốc khó chịu.
Chẳng phải sơn hào hải vị gì, nhưng lại là hương vị mà nàng thích.
Chỉ là càng uống càng thấy mặn.
Từ trước tới nay nàng cứ nghĩ hắn vô tình, nhưng bây giờ mới biết bởi vì hắn là ma. Có lẽ là do luyện ma công nên vị giác của hắn đã thoái hóa.
Nàng uống được một nửa thì Từ Ly Lăng bưng chậu nước linh thảo vào để nàng ngâm chân.
Oanh Nhiên thấy lạ cho nên buột miệng nói: “Vừa ăn cơm vừa ngâm chân á?”
Từ Ly Lăng: “Vậy ngâm chân xong rồi ăn.”
Hắn đặt chậu ngoài cửa, lấy một chiếc ghế rồi bế nàng ra cửa ngồi lên ghế.
Oanh Nhiên đặt chân vào nước linh thảo.
Độ ấm vừa phải, linh khí xuôi dòng chảy vào kinh mạch xua tan phần nào mỏi mệt sau một ngày lên núi.
Từ Ly Lăng ngồi xổm trước mặt nàng, tránh đi nước linh thảo xoa bóp mắt cá chân nàng, “Đau không?”
Oanh Nhiên lắc đầu. Vốn dĩ nàng đâu bị trật chân, chỉ lừa hắn thôi.
Nàng nói sang chuyện khác: “Đợi lát nữa canh gà nguội, linh thảo bên trong có mất tác dụng không?”
Từ Ly Lăng: “Không.”
Oanh Nhiên nghi hoặc: “Thế...”
Vì sao lúc nãy hắn cứ hâm lại canh suốt vậy?
Nàng kịp thời ngậm miệng lại.
Nguy hiểm thật, suýt chút nữa thì lộ chuyện nàng trốn trên núi theo dõi hắn.
Dù vậy Từ Ly Lăng vẫn vờ như lơ đãng giải thích: “Canh gà nguội rồi thì sẽ tanh. Đợi lát nữa nàng muốn uống thì ta đi hâm lại là được.”
Trái tim Oanh Nhiên run lên, nàng khẽ “ồ” một tiếng.
Nàng rất thích ăn thịt, nhưng lại nhạy cảm với mùi hương nên vô cùng ghét mùi tanh của thịt.
Thịt phải được xử lý trước – hoặc là ngâm nước, hoặc là chần với gia vị – thì nàng mới có thể nuốt trôi.
Trước khi kết hôn, nàng ở nhà cũng không thường ăn thịt.
Không phải là do trong thư viện không ăn được, mà là vì cha nàng ngại phiền nên không cho người làm nấu riêng cho nàng.
Chỉ thỉnh thoảng mẹ nàng mới nấu thịt cho nàng ăn một lần, song cũng chê phiền phức, nói vì sao người khác ăn thì không tanh, mà đến lượt nàng lại tanh.
Nhưng sau khi thành thân, nàng nói nàng thích ăn thịt, thế là hầu như ngày nào cũng có thịt ăn.
Ngoại trừ tháng đầu tiên sau khi thành thân, vì Từ Ly Lăng chưa biết nấu cơm nên nàng vẫn thấy mùi thịt tanh vài lần.
Sau này, cuối cùng nàng cũng không ngửi thấy mùi tanh khi ăn thịt ở nhà nữa, mà Từ Ly Lăng chưa bao giờ than phiền phức.
Dần dà, nàng vô thức coi chuyện ăn thịt ở nhà không có mùi tanh là chuyện đương nhiên.
Mà lại quên mất thịt không có mùi tanh là nhờ Từ Ly Lăng bỏ công xử lý.
Nàng cụp mắt nhìn xuống chậu nước linh thảo.
Bỗng nhớ ra Từ Ly Lăng là ma, nhớ tới vết bỏng trên tay hắn khi đút thuốc cho nàng tối hôm qua.
Trong bóng đêm, nàng nắm lấy tay hắn, nương nhờ ánh nến trong phòng để nhìn rõ rất nhiều vết xước ở trên tay hắn.
Hôm nay khi hắn cưỡi ngựa bay về nhà đã xách theo một túi linh thảo lớn.
Hắn về không phải để giết người.
Mà là vì hắn cố ý xin nghỉ để đi hái linh thảo, quay về chăm sóc nàng.
Thế mà chỉ vì hắn giết một đám người muốn giết nàng và hắn, chỉ vì hắn là ma, mà nàng lại sợ hắn ư?
Trong lòng Oanh Nhiên phức tạp vô cùng, nàng v**t v* vết xước trên tay hắn, “Đau không?”
Từ Ly Lăng: “Bình thường.”
Bình thường cái gì chứ, chắc chắn là rất đau.
Người bình thường hái linh thảo, chỉ bị một ít linh thảo tổn thương cũng đã rất đau rồi.
Huống hồ hắn còn là ma, có ma khí tương khắc với linh khí.
Ma muốn hái linh thảo khó khăn hơn người bình thường nhiều.
Oanh Nhiên nhẹ cắn môi, định nói vài lời quan tâm hắn nhưng bỗng cảm thấy dưới người ấm nóng, trên mông ướt dính.
Lúc này nàng mới nhớ ra mình đang đến kỳ. Cả ngày hôm nay nàng không thay băng nguyệt sự, e là lại dính vào váy rồi.
Nàng sờ sau váy, quả nhiên có vết ướt, thế là vội vàng đứng dậy kiểm tra ghế.
Từ Ly Lăng cũng nhìn theo, thấy trên ghế có vết đỏ ẩm ướt.
Oanh Nhiên ngại ngùng.
Thế là Từ Ly Lăng vẫn thản nhiên, “Nàng ngồi xuống đi, lát nữa ăn xong thì đi tắm, thay quần áo.”
Có lẽ là do trong lòng vẫn còn nghĩ hắn là ma, cho nên Oanh Nhiên vô thức cảm thấy gượng gạo với hắn. Nàng ấp úng: “Ghế...”
Từ Ly Lăng bình tĩnh: “Không sao, lát nữa ta sẽ lau khô.”
Hai mắt Oanh Nhiên lập tức ửng đỏ, chẳng biết miêu tả cảm xúc trong lòng như thế nào, chỉ là đột nhiên nghĩ:
Cho dù thế nào thì hắn vẫn là Hoài Chân mà.
Từ Ly Lăng hỏi nàng: “Sao thế?”
Oanh Nhiên bỗng dưng ôm lấy cổ hắn rồi bật khóc thật lớn như muốn trút ra hết mọi sợ hãi, kinh ngạc và bất an trong ngày hôm nay, “Hoài Chân...”
Từ Ly Lăng nhíu mày: “Nàng khóc cái gì?”
Oanh Nhiên: “... Bụng ta đau.”
Bàn tay ấm áp đặt lên bụng nàng và nhẹ nhàng xoa. Tay còn lại của Từ Ly Lăng ôm nàng vào lòng, vỗ lưng dỗ dành nàng.
“Đỡ hơn chưa?”
“Ừm...”
Nàng sụt sùi dựa vào lồng ngực hắn.
Núi rừng tĩnh lặng, đêm đen yên bình.
*
“Vậy cô biết anh ta là ma nhưng vẫn định giả bộ không biết gì hết, cứ sống tiếp như thế á?”
Oanh Nhiên ngồi bên cửa sổ thêu chiếc đai lưng họa tiết cây trúc: “Trước khi thành thân mẹ ta đã dặn, sống cùng phu quân phải có lúc mắt nhắm, mắt mở cho qua.”
“Đây có còn là vấn đề mắt nhắm, mắt mở cho qua nữa không? Anh ta là ma đấy!”
Đại Hoa đứng trên cửa sổ sốt sắng vô cùng, “Tuổi thọ của ma có thể dài đến mức nào? Tôi phải đợi đến khi nào thì anh ta mới chết, để tôi liên kết với cô đi làm nhiệm vụ chứ!”
“Có thể là dài hơn người phàm, cũng có thể là... Ngắn hơn người phàm.”
Toàn bộ ma tu đều không biết lúc nào mình sẽ chết, vậy sao Oanh Nhiên biết được?
Nàng nói sang chuyện khác, “Hôm qua mi bị gì thế? Sao tự dưng lại ngất đi?”
Ánh mắt Đại Hoa dao động: “Khi đó trên giao diện hệ thống của tôi đột nhiên có thêm một thanh tiến độ.”
“Thanh tiến độ gì?”
“Tôi cũng không biết là tiến độ của cái gì, đây là lần đầu tiên tôi làm nhiệm vụ mà... Chắc nhiệm vụ ở thế giới có năng lượng cao đều là vậy, thỉnh thoảng lại xuất hiện vài sự cố đột xuất.”
Đại Hoa nằm sấp xuống, “Có khi thanh tiến độ này đại diện cho tiến độ hủy diệt thế giới của phản diện đấy.”
Động tác thêu đai lưng của Oanh Nhiên khựng lại, nàng cười cợt, “Cho nên càng phải quý trọng hiện tại đấy, đúng không?”
Đại Hoa nằm phơi nắng, lười biếng ngáp một cái.
Oanh Nhiên tiếp tục thêu đai lưng, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi vang lên: “Hình như do chứng kiến cảnh tượng đó mà tối hôm qua ta mơ thấy ác mộng... Trong mơ, ta ở trên một chiến trường nào đó, xung quanh toàn là tu sĩ và ma tu đang chém giết...”
Đại Hoa: “Chiến trường? Hiện tại chỉ có ở châu Vân mới đánh nhau...”
“Ấy! Mèo đâu ra thế? Đáng yêu quá.”
Đám ngươi Vương nương tử mở cửa bước vào, bật cười khúc khích đi tới nựng Đại Hoa.
Đại Hoa không nói chuyện nữa, vô cùng hưởng thụ phơi bụng ra: “Meo~”
Nó đã bảo trên đời này làm gì có ai không thích mèo!
Ngoại trừ lão chồng ma của cô ra!
Oanh Nhiên hỏi: “Người quản sự nói sao rồi?”
Mặc dù trải nghiệm hôm qua rất ám ảnh, nhưng Oanh Nhiên sợ Từ Ly Lăng sẽ phát hiện điều kỳ lạ nên không dám nghỉ ngơi ở nhà, mới sáng sớm đã đi làm như bình thường.
Đúng lúc nàng có thể nhân cơ hội hít thở không khí bên ngoài.
Trong nhà có chết nhiều người như vậy, nàng ở nhà một mình sẽ nghĩ lung tung đâm ra sợ hãi.
Triệu nương tử thở dài: “Vẫn chưa tìm thấy bọn họ.”
Lưu nương tử: “Cả đám người đông như vậy chẳng biết đã chạy đi đâu. Chắc không phải lén chạy về châu Vân mà không báo tiếng nào đâu chứ.”
“Lúc trước đám tu sĩ này suốt ngày cứ tụ tập với nhau trông thần bí lắm. Ai biết bọn họ đang mưu tính điều gì. Ai quan tâm bọn họ, dù gì chúng ta tới đây cũng chỉ để kiếm thêm thu thập thôi mà.”
Vương nương tử nói: “Nếu bọn họ không trở lại thì chắc hai, ba ngày nữa, quản sự sẽ bảo chúng ta nhà ai nấy về đấy.”
Liễu nương tử: “Kiếm được thêm viên tinh thạch nào thì hay viên đó.”
Các nàng ấy nựng mèo xong thì quay lại bàn làm việc của mình.
Oanh Nhiên vẫn im lặng thêu đai lưng.
Tối qua đám tu sĩ châu Vân không trở về tửu lầu nên người quản sự đã báo cáo Huyền Nha, cho người đi tìm. Song đến nay vẫn chưa thấy bóng dáng.
Oanh Nhiên biết bọn họ ở đâu nhưng không thể nói. Nàng cũng không dám nhiều lời vì sợ bại lộ.
Cả ngày hôm nay bình yên trôi qua mà không có chuyện gì.
Buổi tối tan làm, Từ Ly Lăng đến đón, phu quân Huyền sai của các nương tử và Quan Dập cũng tới.
Mấy Huyền sai nhíu mày.
Quan Dập bước tới chỗ Oanh Nhiên, chào hỏi với Từ Ly Lăng, “Muội phu, về nhà nhớ chú ý an toàn.”
Từ Ly Lăng đồng ý.
Vương nương tử bên cạnh hỏi phu quân mình: “Chuyện sao rồi? Đã tìm thấy họ chưa?”
Phu quân nàng ấy đáp: “Vẫn chưa, chẳng biết là do có chuyện xảy ra hay bỏ trốn rồi.”
Vẻ mặt Quan Dập rất tự tin: “Không sao đâu. Người của Toàn Hành Tông tới từ châu Vân đã đến châu Ý Vương, bọn họ sẽ điều tra chuyện của đám tu sĩ.”
Trong lòng Oanh Nhiên căng thẳng.
Mấy Huyền sai vừa nói vừa cười, từng người về nhà.
Oanh Nhiên liếc mắt nhìn Từ Ly Lăng, thấy sắc mặt hắn vẫn như thường thì không nói gì.
Lên ngựa bay, nàng dựa vào lòng hắn rồi kể cho hắn nghe chuyện hôm nay tán gẫu với mấy nương tử như bình thường.
Từ Ly Lăng xoa bụng nàng: “Hôm nay đã đỡ hơn chưa?”
Oanh Nhiên gật đầu: “Đỡ hơn nhiều rồi.”
Từ Ly Lăng hỏi: “Đêm nay muốn ăn khuya nữa không?”
Mấy ngày nay Oanh Nhiên tan làm muộn nên ăn cơm chiều ở tửu lầu luôn, lúc về nhà nếu đói, Từ Ly Lăng đều sẽ nấu mì cho nàng.
Oanh Nhiên lắc đầu: “Không ăn đâu, dạo này ăn suốt nên mập lên rồi.”
Từ Ly Lăng xoa cái bụng nhỏ của nàng: “Có sao đâu.”
Oanh Nhiên bật cười đánh nhẹ hắn một cái. Quay đầu lại nhìn khuôn mặt mỉm cười trong đêm của hắn, nàng giơ tay phác họa lại đường nét ấy, ngẩng mặt hôn nhẹ lên mặt hắn.
Về đến nhà, nàng tắm rửa rồi lên giường ôm hắn đi ngủ.