Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 19

Sáng sớm hôm sau, hắn đưa nàng đến Duyệt Hồng Lâu.

 

Tất cả đều giống hệt trước đây, tựa như chưa từng xảy ra bất cứ thay đổi nào.

 

Oanh Nhiên và các nương tử rảnh rỗi ở Duyệt Hồng Lâu suốt ba ngày, đoàn chừng người quản sự cũng sắp sa thải bọn họ rồi.

 

Hôm sau sau khi ăn trưa xong, lúc nàng tiễn Từ Ly Lăng đi thì nói: “Hai ngày nữa ta dẫn chàng đi mua y phục.”

 

Từ Ly Lăng: “Ừm.”

 

Hắn cúi đầu hôn lên thái dương nàng, đưa nàng vào tửu lầu rồi cưỡi ngựa bay rời đi.

 

*

 

“Đây là tiền công hôm nay của các nương tử và một ít tiền trợ cấp cuối cùng. Mọi người cũng biết tình hình hiện tại rồi đó, bắt đầu từ ngày mai các nương tử không cần đến nữa đâu.”

 

Người quản sự đưa cho Oanh Nhiên hai viên linh thạch rồi đi phát cho những người khác.

 

Oanh Nhiên nhận linh thạch rồi cảm ơn.

 

Lúc này vừa mới quá trưa.

 

Buổi trưa Từ Ly Lăng mang cơm tới, nàng vẫn chưa biết hôm nay sẽ kết thúc công việc. Vì nghỉ việc quá đột ngột nên bây giờ nàng phải đợi đến tới mới về được.

 

Oanh Nhiên hỏi người quản sự: “Nhà ta cách huyện xa mà lại ít xe ngựa, ta có thể nghỉ ngơi ở đây một lát không? Buổi tối phu quân ta sẽ tới đón ta.”

 

Người quản sự: “Đương nhiên có thể, ngày mai phòng này mới dọn.’

 

Oanh Nhiên nói cảm ơn.

 

Các nương tử khác đều sống trong huyện nên nhận linh thạch xong thì phải về nhà làm việc. Bọn họ không ở lại cùng Oanh Nhiên được, ai nấy đều chào hỏi Oanh Nhiên một tiếng rồi rời đi.

 

Oanh Nhiên mỉm cười tiễn bọn họ ra cửa, sau đó ngồi bên cửa sổ ngắm đường phố.

 

Mấy ngày nay mỗi khi rảnh rỗi nhàm chán quá, nàng đều sẽ ghé vào đây ngắm cảnh, thỉnh thoảng trông thấy chuyện lạ kỳ dưới đường cũng thú vị lắm.

 

Hằng đêm trên đường về nhà, nàng còn kể lại cho Từ Ly Lăng nghe.

 

Đột nhiên đường phố trở nên náo loạn.

 

Một đám người hoảng hốt chạy loạn xuất hiện trong tầm mắt Oanh Nhiên, từng người vội vàng nấp vào hẻm nhỏ rồi mới dừng lại.

 

Đường phố trống trơn, Oanh Nhiên thầm nghĩ đã có chuyện gì chăng?

 

Phải biết ở châu Ý Vương, cho dù Huyền quan triều đình có đến thì cũng không bao giờ dọn sạch đường phố, vì sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt của bá tánh.

 

Nàng ló đầu ra xem.

 

Thấy cổng thành huyện Vân Thủy mở toang, một đoàn người mặc pháp bào xanh vàng trông kiểu dáng khác lạ, song vẫn có thể nhận ra là người cùng tông môn đang đi vào.

 

Người đi đầu tóc đỏ, mắt to, ánh mắt sắc bén, khí thế lẫm liệt. Người này mặc áo da thú tỏa ra cương khí, cưỡi một con dị thú khổng lồ trông giống sư tượng. Trên thân sư tượng khoác giáp sắt, trên giáp treo mấy cái đầu lâu.

 

Những chiếc đầu lâu hằn dấu vết ma văn trông còn rất mới, đều là của ma tu.

 

Oanh Nhiên không dám nhìn lâu, vội vàng dời tầm mắt sang chỗ khác.

 

Hai bên dị thú là năm người mặc pháp bào cũng tỏa ra khí thế hơn người.

 

Mặc dù trong số họ có người đã lớn tuổi, nhưng từ dung mạo đến khí chất đều vượt xa người thường. Đủ để thấy đám người này tu vi không tầm thường.

 

Phía sau dị thú là đội hình nhóm đệ tử trông như quân trận, nhìn lướt qua khoảng chừng hơn 300 người.

 

Mỗi bước chân dị thú đạp lên nền đá trong thành đều ngỡ như có thể khiến mặt đất rung chuyển.

 

Áp lực đám người này tỏa ra mạnh mẽ đến mức các bá tánh trên đường phố đều không thở nổi, chỉ biết ngẩng đầu nhìn bọn họ.

 

Oanh Nhiên nhìn thấy có Huyền sai khoác hoàng bào chạy từ phía Huyền Nha ra, là mấy người Đậu Minh và Quan Dập.

 

Đậu Minh tiến tới hành lễ rồi nói gì đó, nhưng cách xa quá nên Oanh Nhiên không nghe rõ.

 

Nàng chỉ nghe thấy giọng nói vang dội như chuông của người ngồi trên sư tượng: “Đã nhiều ngày như vậy mà các ngươi vẫn chưa điều tra ra vị trí của đám người Chu Đồ Nha?”

 

Nữ tử mặc váy lam đi bên cạnh con sư tượng có dung mạo lạnh như băng, bước tới nói: “Bọn họ đã chết rồi.”

 

Đáy lòng Oanh Nhiên chùng xuống.

 

Đậu Minh và Quan Dập đều sửng sốt. Có thế nào bọn họ cũng không tưởng tượng được, người thế nào có thể giết 25 tu sĩ trong nháy mắt.

 

Nhưng bọn họ nào biết chuyện này không hiếm lạ ở châu Vân.

 

Đừng nói là giết 25 người trong nháy mắt, chỉ cần đủ mạnh thì cả trăm, cả ngàn người cũng có thể.

 

Đậu Minh và Quan Dập cúi người xin lỗi.

 

Nàng ta nghiêng mặt sang một bên, không chấp nhận lời xin lỗi.

 

Người đàn ông vạm vỡ ngồi trên lưng sư tượng quét mắt nhìn quanh huyện, khinh khỉnh hừ lạnh:

 

“Châu Ý Vương các người toàn một lũ vô dụng.”

 

*

 

Buổi tối Từ Ly Lăng đến đón Oanh Nhiên.

 

Oanh Nhiên nói với hắn sau này nàng không cần đi làm nữa.

 

Từ Ly Lăng: “Đúng lúc trời càng ngày càng nóng, nàng ở nhà cho đỡ nóng.”

 

Oanh Nhiên gật đầu, nghiêng người dựa vào người hắn. Nàng nhớ tới chuyện tu sĩ châu Vân vào thành lúc giờ ngọ, nhíu mày kể cho hắn nghe.

 

“Tu sĩ châu Vân đúng là ngông cuồng. Nhưng từ phản ứng của Đậu đại nhân, ta nghĩ chắc bọn họ lợi hại thật. Trên người con sư tượng đó treo nhiều đầu ma tu lắm.”

 

Oanh Nhiên kìm nén nỗi lo lắng, giả vờ bình tĩnh đề nghị: “Hoài Chân, hôm nay ta đã tính thử rồi, chúng ta tiết kiệm được tổng cộng 50 viên linh thạch. Hay là chúng ta chuyển nhà đi? Đến một nơi khác yên bình hơn.”

 

Từ Ly Lăng trầm ngâm, “Chỗ ta vẫn còn chút linh thạch, đủ để đi Túc Kinh.”

 

Oanh Nhiên: ... Chàng cướp trên người mấy tu sĩ châu Vân đó chứ gì.

 

“Số tiền đó chàng cất để dùng cho việc đột xuất đi. Chúng ta đừng đi Túc Kinh, xa quá, không tiện về thăm cha mẹ ta.”

 

Chủ yếu là nếu đi Túc Kinh, lỡ như tội trạng của Từ Ly Lăng bị phát hiện thì bọn họ chẳng phải đã chui đầu vào rọ rồi sao.

 

Từ Ly Lăng: “Nàng muốn dọn đến đâu?”

 

Oanh Nhiên: “Ta không rành thế giới bên ngoài cho lắm, ngày mai tìm người hỏi xem sao nhé?”

 

Từ Ly Lăng: “Ngày mai ta sẽ lấy một tấm bản đồ châu Ý Vương cho nàng.”

 

Oanh Nhiên cười rộ lên: “Được.”

 

Chuyện chuyển nhà cứ thế được quyết định.

 

Về đến nhà, Từ Ly Lăng vào bếp nấu cơm, còn Oanh Nhiên về gian phòng chính để tiếp tục thêu chiếc đai lưng còn dang dở.

 

Mấy ngày nay Tiểu Hoàng không ăn gì mà chỉ nằm bò ở cửa, nó vẫn chưa tiêu hóa xong đống thức ăn hôm đó.

 

Đại Hoa ở cửa quay mông lại với nó, mặt sắp vùi hẳn vào chậu cơm.

 

Mấy ngày nay hai con thú nhỏ này chưa đánh nhau lần nào.

 

Đó là vì Đại Hoa nghe Oanh Nhiên nói Tiểu Hoàng không phải chó bình thường, nên nó sợ một ngày nào đó con chó ngốc này sẽ lén lút giở trò với mình.

 

Mặt trời lặn kéo theo ánh chiều tà, mang màn đêm và ánh trăng, ánh sao tới.

 

Căn nhà trong núi tỏa khói bếp lượn lờ, bên trong thắp ngọn nến vàng ấm áp.

 

Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng ăn cơm xong thì đưa Tiểu Hoàng và Đại Hoa về ổ ngủ, sau đó hai người đi tắm và lên giường.

 

Oanh Nhiên nằm bên cạnh Từ Ly Lăng ôm hắn.

 

Một tay Từ Ly Lăng ôm eo nàng, tay còn lại đặt trên bụng nhỏ của nàng, “Hết nguyệt sự rồi?”

 

Oanh Nhiên buồn ngủ mơ màng gật đầu: “Ừm.”

 

Từ Ly Lăng cúi đầu, môi khẽ hôn lên mặt, mày, gò má nàng, “Hết khi nào?”

 

Oanh Nhiên: “Lúc sáng đã phát hiện là hết rồi.”

 

Từ Ly Lăng áp vào môi nàng.

 

Oanh Nhiên ỉu xìu mở mắt ra, ôm lấy cổ hắn rồi cùng dây dưa.

 

Bàn tay hắn vỗ về trên người nàng, mặt vùi vào cổ nàng để lại những vết ướt át.

 

Oanh Nhiên giữ chặt đai lưng hắn, song hắn lại nắm lấy tay nàng mà không làm tiếp.

 

Oanh Nhiên hoang mang “Hửm?” một tiếng.

 

Từ Ly Lăng: “Hai ngày nữa đi. Mới vừa hết mà đã làm thì không tốt với sức khỏe của nàng.”

 

Oanh Nhiên đẩy đẩy người hắn: “Vậy chàng quậy làm gì chứ.”

 

Từ Ly Lăng nhẹ cắn tai nàng, giọng nói hơi trầm xuống: “Thử xem nàng còn đồng ý làm với ta hay không.”

 

Oanh Nhiên ngẩn ra, bỗng nhớ tới trước kỳ nguyệt sự, hắn làm mạnh tay quá nên nàng đã nổi giận với hắn. Nàng thầm đoán hẳn là hắn lo lắng nàng còn ám ảnh chăng?

 

Sao có thể chứ.

 

Oanh Nhiên giả vờ nghiêm túc trêu chọc: “Lần sau nếu chàng còn như vậy thì ta không chịu làm nữa đâu.”

 

Từ Ly Lăng im lặng, khẽ cười bên tai nàng một tiếng rồi vỗ về nàng, “Ngủ đi.”

 

*

 

Oanh Nhiên biết mình lại nằm mơ.

 

Trước mắt nàng là xác chết chồng chất nằm ngổn ngang.

 

Dưới chân nàng là nền đất dính nhớp đang không ngừng chảy ra chất lỏng màu đỏ đen.

 

Trên chiến trường bạt ngàn, vô số tu sĩ và ma đang chém giết.

 

Mỗi giây mỗi phút đều liên tục có thêm những cái xác nát bấy mới.

 

Mấy ngày trước lúc Oanh Nhiên nằm mơ thấy cảnh này, mọi thứ vẫn còn rất mơ hồ.

 

Nàng chỉ như một khán giả ngoài cuộc, đứng xem thế giới này qua một lớp màng ngăn.

 

Nhưng hôm nay, mọi thứ đột nhiên trở nên rõ ràng vô cùng.

 

Cho dù là những đôi mắt đục ngầu tơ máu của đống xác chết, mùi máu tanh tràn ngập trong bầu không khí, hay tiếng k** r*n của đám tu sĩ và ma, âm thanh lạnh lẽo khi lưỡi dao sắc bén đâm xuyên xương cốt...

 

Tất thảy đều trở nên chân thực quá đỗi.

 

Xâm chiếm mọi giác quan của nàng.

 

Lại thêm một tu sĩ bị ma đánh bay và rơi xuống trước mặt nàng. Tiếng rầm vang dội vang lên, kéo theo cả mùi máu tươi nồng nặc khiến nàng buồn nôn.

 

Cách đó không xa có tiếng ma cười to truyền đến: “Ma đạo bất diệt!”

 

“Á!”

 

Oanh Nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng, liên tục lùi về sau và an ủi bản thân trong lòng rằng:

 

Đây chỉ là mơ thôi, tỉnh lại là hết, mau tỉnh lại là được rồi!

 

Kể từ ngày nhìn thấy Từ Ly Lăng tàn sát tu sĩ châu Vân, vào đêm đó nàng đã bắt đầu mơ những cơn ác mộng thế này.

 

Nàng vẫn luôn cho rằng là bản thân hoảng sợ, qua một thời gian nữa là đỡ thôi.

 

Nhưng cơn ác mộng này cứ càng ngày càng chân thực.

 

Ma và tu sĩ xung quanh nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của nàng thì đều đồng loạt nhìn sang.

 

Nàng nghe tiếng tiếng ma hung hăng cười: “Ồ? Ở đây lại có hồn phách của một nữ tử phàm nhân...”

 

Tu sĩ kia hoảng hốt hét lớn với nàng: “Chạy mau!”

 

Oanh Nhiên chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết vô thức bỏ chạy theo lời người tu sĩ nói.

 

Nàng quay đầu nhìn lại, thấy hai phe đang giao chiến hỗn loạn ở bên kia chiến trường, khiến đám ma chưa thể đuổi theo nàng ngay được.

 

Nhưng chỉ có đám ma bên kia bị chặn lại, các hướng khác vẫn có ma.

 

Số lượng ma và tu sĩ trên chiến trường này đều nhiều đến đáng sợ.

 

Càng ngày càng nhiều ánh mắt chú ý tới nàng. Trong chớp mắt, nàng cảm giác như bản thân là một con mồi đang chạy trốn giữa bầy thú.

 

Ma tộc kêu to: “Ha ha ha ha ha ha... Hồn phách người phàm!”

 

“Ăn thịt nàng!”

 

“Ăn thịt nàng để thêm uy cho ma đạo!”

 

Các tu sĩ hoảng hốt kêu:

 

“Sao ở đây lại có hồn phách lang thang của một nữ tử phàm nhân?”

 

“Là ai đưa vào vậy?”

 

“Chạy mau lên! Ngươi chạy mau lên!”

 

Oanh Nhiên cũng muốn chạy thật nhanh lắm, nhưng dưới chân toàn là thi thể đang rỉ máu thấm ướt bùn đất.

 

Nàng chạy một bước, nếu không bị xác chết vướng chân thì cũng bị bùn máu dính chân.

 

“Mau tỉnh lại nào, mau tỉnh dậy đi nào!”

 

Oanh Nhiên vừa chạy vừa vỗ vào má mình.

 

Nàng ước gì Từ Ly Lăng ngủ bên cạnh mình có thể đánh thức mình dậy, song nàng cũng biết là không thể nào.

 

Nàng đã từng hỏi Từ Ly Lăng, biết khi mình nằm mơ thấy ác mộng, cho dù trong mơ mình có kêu la to thế nào thì bên ngoài nàng vẫn ngủ như bình thường.

 

Một con ma cầm chùy lớn bật cười đột nhiên nhảy tới trước mặt nàng.

 

Oanh Nhiên vội vàng lùi lại. Nhác thấy cây chùy sắp nện xuống, một tu sĩ che chắn trước mặt nàng rồi hét to: “Chạy về hướng đông, bên ngoài cổng thành phía đông là nơi dừng chân của Huyền Đạo bọn ta.”

 

Oanh Nhiên nói cảm ơn với tu sĩ rồi đảo mắt khắp nơi tìm kiếm cổng thành phía đông.

 

Nơi này quá rộng lớn, phóng tầm mắt nhìn ngỡ như không giới hạn, lại chẳng có bất cứ kiến trúc nào nên nàng không thể phân biệt được phương hướng.

 

Bỗng nhiên giữa chiến trường thênh thang, nàng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

 

Hắn đứng giữa biển máu và núi người, xõa tung mái tóc đen với thân hình cao lớn. 

 

Áo bào vàng kim tung bay dính máu, làn da trắng tựa tuyết tựa ngọc, dung mạo đẹp ngỡ thần tiên được màu máu điểm xuyết thêm vài phần sát khí.

 

Là Từ Ly Lăng.

 

Là Từ Ly Lăng mà nàng vừa ôm trước khi ngủ.

 

Tâm trạng hoảng loạn của Oanh Nhiên như tìm được chỗ về. Nàng sợ hãi chạy về phía hắn: “Hoài Chân!”

 

Giọng nói của nàng không lớn.

 

Nhưng tất cả ma và tu sĩ xung quanh đều lập tức đơ ra, đồng loạt nhìn về phía nàng bằng ánh mắt khiếp sợ.

 

Cả chiến trường đột nhiên lắng lại.

 

Một trăm lẻ tám viên cốt châu trên cổ tay Từ Ly Lăng hóa thành lưỡi đao chém giết khắp nơi, máu tươi bắn như mưa.

 

Hắn nghe thấy tiếng gọi thì ngoái đầu lại, thấy một nữ tử mặc y phục hai màu hồng, lục đang nhanh nhảu như chim xanh chạy về phía mình.

 

Trong đôi mắt nàng nhìn hắn ngập tràn sự tin cậy và yên tâm.

 

Trông chẳng ăn nhập với chiến trường máu me dơ bẩn chút nào.

 

Từ Ly Lăng nhếch môi nhẹ cười khẩy, ác ý dâng lên trong đôi mắt trông như sắp rỉ ra máu tươi.

 

Cổ tay hắn lật lại, cốt châu lập tức hóa thành thương dài.

 

Hắn cầm thương dài, nhún người đâm thẳng về phía nàng.

 

Oanh Nhiên ngơ ngác, kinh ngạc nhìn hắn và cây thương đang đến gần.

Bình Luận (0)
Comment