Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 20

Thân mình bỗng nhiên nhẹ hẫng, trước mắt Oanh Nhiên tối sầm.

 

Lưng nàng đột ngột đập xuống mặt phẳng cứng, Oanh Nhiên hoảng hốt ngồi dậy, mở mắt ra.

 

Ý thức vẫn chưa tỉnh táo hẳn thì người bên cạnh đã ôm lấy nàng, giọng nói hắn vang lên trong bóng đêm hãy còn nhập nhèm buồn ngủ: “Sao thế?”

 

Oanh Nhiên ngơ ngác đưa mắt nhìn hắn.

 

Hắn xõa tóc dài, mặc áo trong màu trắng. Nhờ ánh trăng hắt vào trong nhà, nàng có thể thấy rõ gương mặt sạch sẽ không tì vết của hắn.

 

Oanh Nhiên nâng mặt hắn lên, quan sát thật kỹ. Phải đến khi được chạm vào làn da ấm áp của hắn, nỗi kinh hoàng trong lòng nàng mới chậm rãi rút đi.

 

Mọi thứ trong mơ đều quá đỗi chân thật.

 

Chân thật đến mức ngỡ như mùi máu tươi trong mơ vẫn còn thoang thoảng nơi mũi nàng. Mãi đến bây giờ mới dần dần bị mùi tuyết tùng lạnh lẽo trên người hắn thay thế.

 

Từ Ly Lăng ôm nàng vào lòng: “Mơ thấy ác mộng à?”

 

Oanh Nhiên gật đầu.

 

Từ Ly Lăng vươn tay thắp sáng ngọn đèn dầu bên mép giường, rồi nhẹ nhàng vỗ về nàng, “Mơ thấy gì thế?”

 

Oanh Nhiên do dự một lát rồi nói: “Mơ thấy chàng muốn giết ta.”

 

Nàng chui vào lòng Từ Ly Lăng nên không phát hiện ở nơi mà ánh nến không chiếu tới, ánh mắt hắn u ám như hố sâu, “Ta sẽ không giết nàng.”

 

Oanh Nhiên: “Ta mơ thấy mình ở một chiến trường, ta sợ hãi lắm. Bỗng nhiên ta nhìn thấy chàng nên gọi chàng. Chàng quay đầu lại nhìn ta một cái, sau đó cầm trường thương đâm về phía ta.”

 

Từ Ly Lăng mím môi thành đường thẳng rồi hơi cong lên mỉm cười: “Ta dùng trường thương giết nàng?”

 

Oanh Nhiên gật đầu. Sau khi nỗi sợ qua đi, trong lòng nàng chỉ còn lại sự tủi thân và tức giận.

 

Từ Ly Lăng thấy buồn cười: “Nếu ta muốn giết nàng thì dùng trường thương làm gì. Trường thương chỉ có đầu nhọn sắc bén, không tiện giết người.”

 

Oanh Nhiên mếu máo: “Có lẽ là vì chúng ta cách nhau xa quá, còn trường thương thì dài...”

 

Nàng càng nói càng tủi thân, càng nói càng giận, đột nhiên đấm hai cú vào ngực Từ Ly Lăng.

 

Trước đây nàng là nhân viên văn phòng, buổi tối không có việc gì làm nên lướt xem truyện cười, thấy có người nói họ nằm mơ thấy bạn trai ngoại tình, sau khi tỉnh dậy không nhịn được mà đánh bạn trai một trận.

 

Lúc ấy nàng chẳng hiểu.

 

Nhưng bây giờ thì hiểu rồi.

 

Dù biết rõ người trong mơ không phải hắn, nhưng cảm xúc hoang mang và khó chịu mà giấc mơ ấy mang tới lại quá đỗi chân thật, khiến nàng không chịu được.

 

Thế mà Từ Ly Lăng lại bật cười thành tiếng: “Cho dù cách nhau quá xa thì ta cũng sẽ không dùng trường thương để giết nàng.”

 

Chỉ là một người phàm thì cần gì dùng trường thương để giết. Dù cách xa, nếu hắn đã muốn giết thì dùng một ngón tay là được.

 

Từ Ly Lăng không biết rõ tình huống cụ thể trong giấc mơ của nàng, nhưng vẫn nghiêm túc phân tích cùng nàng: “Có lẽ là do sau lưng nàng có thứ gì đó.”

 

Oanh Nhiên khó hiểu: “Là sao?”

 

Từ Ly Lăng: “Vì sau lưng nàng có thứ gì đó, ta vừa không muốn làm nàng bị thương vừa muốn giết thứ đó, cho nên mới dùng trường thương. Trường thương chỉ có đầu nhọn sắc bén, nên dù đâm ra phía sau nàng thì cũng không làm nàng bị thương như thanh kiếm được. Nàng nghĩ sao?”

 

Oanh Nhiên nghiêm túc suy nghĩ, cẩn thận nhớ lại cảnh tượng trong mơ.

 

Vào khoảnh khắc đó, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến đầu óc nàng trống rỗng, không để ý thương của hắn có phải đang hướng về phía sau lưng nàng hay không.

 

Song cũng nhờ hồi tưởng lại mà nàng đột nhiên phát hiện một điều rất quan trọng.

 

Oanh Nhiên ngồi thẳng người, lại nâng mặt Từ Ly Lăng lên, nương nhờ ánh nến mà quan sát cho thật kỹ.

 

Vẫn là gương mặt vô cùng xuất chúng thoáng vài nét thiếu niên ấy, nhưng ánh mặt và vẻ mặt đều điềm đạm, thản nhiên hơn nhiều, trông khí chất lười biếng mà bình tĩnh.

 

Còn thần thái của hắn trong mơ thì bốc đồng hơn, trông càng giống một thiếu niên thật sự hơn. Cả ánh mắt và khí chất đều không kìm được nét ngông cuồng mà chỉ thiếu niên mới có.

 

Oanh Nhiên híp mắt nhìn hắn, thầm nghĩ có lẽ nào người mà mình mơ thấy chính là hắn thời còn trẻ?

 

Rõ ràng hiện tại hắn cũng đâu lớn lắm... Không đúng, hắn là ma mà.

 

Có khi tuổi thật của hắn còn lớn hơn nàng nghĩ rất nhiều.

 

Nhưng vì sao tự dưng nàng lại mơ thấy hắn thời còn trẻ?

 

Oanh Nhiên rơi vào trầm tư.

 

Từ Ly Lăng để mặc nàng ôm mặt mình, mãi một lúc sau mới hỏi: “Có nhìn ra gì chưa?”

 

Oanh Nhiên lấy lại tinh thần, buông tay ra, nằm quay lưng về phía hắn.

 

Từ Ly Lăng: “Muốn ngủ à?”

 

Oanh Nhiên: “Ừm.”

 

Từ Ly Lăng tắt nến, ôm lấy nàng từ phía sau, “Mơ thấy ác mộng nên giận ta à?”

 

Oanh Nhiên không trả lời.

 

Có phải vì mơ thấy ác mộng nên nàng giận hắn đâu.

 

Nói thế nào nhỉ? Trong lòng nàng biết hắn là ma, vốn dĩ cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý phớt lờ chuyện đó rồi. Nhưng tự dưng mơ thấy giấc mơ này, nàng có muốn phớt lờ cũng không được.

 

Nàng có thể cảm giác được Từ Ly Lăng đang nhìn chằm chằm gáy mình.

 

Hắn nhìn thì kệ hắn, nàng muốn tĩnh tâm lại một lúc.

 

Nàng nhắm mắt định ngủ.

 

Bỗng nhiên có một hơi thở ấm áp phả lên tóc nàng.

 

Hắn nhẹ hôn lên tóc nàng, không ép nàng quay mặt lại nhìn hắn mà cứ vậy ôm nàng, tay đặt trên bụng nàng khẽ khàng vỗ về.

 

Oanh Nhiên nhắm hai mắt lại ngủ.

 

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, sau cùng nàng vẫn xoay người lại ôm hắn.

 

Sáng sớm, Oanh Nhiên tỉnh dậy thấy Từ Ly Lăng vẫn đang nằm bên cạnh mình.

 

Oanh Nhiên hoảng hốt đẩy đẩy hắn.

 

Hắn đã tỉnh, nhưng không mở mắt: “Sao vậy?”

 

Oanh Nhiên: “Hôm nay đâu phải ngày nghỉ của chàng đâu, có phải chàng sắp trễ giờ làm rồi không?”

 

Từ Ly Lăng bình thản: “Hôm nay ở nhà với nàng.”

 

Oanh Nhiên đoán có lẽ là phản ứng của nàng tối qua đã làm hắn lo lắng, bất lực nói: “Không cần đâu. Hôm nay ta định bắt đầu thu dọn đồ đạc, vài ngày nữa chuyển nhà mang đi cho tiện. Không phải chàng định lấy bản đồ về nhà ta hả? Nếu không ra ngoài thì biết lấy bản đồ cho ta ở đâu?”

 

Từ Ly Lăng mở mắt ra nhìn nàng.

 

Oanh Nhiên cúi người, nửa dựa vào người hắn mỉm cười: “Buổi tối chúng ta cùng quyết định chuyển đến đâu nhé?”

 

Từ Ly Lăng xoa lưng nàng: “Được.”

 

Hắn dậy trước, còn Oanh Nhiên vẫn nằm trên giường.

 

Hắn rửa mặt thay đồ, nấu cơm cho nàng xong, quay lại chào nàng một tiếng rồi ra ngoài như mọi ngày.

 

Oanh Nhiên tiếp tục ngủ nướng trong phòng thêm một giấc rồi mới rời giường ăn sáng, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc trong nhà.

 

Tiểu Hoàng đang chơi ngoài sân.

 

Đại Hoa đi vào: “Cô còn định chuyển nhà vì anh ta nữa á?”

 

“Không hẳn là vì chàng ấy.”

 

Oanh Nhiên nói: “Ta đã quyết định không bỏ rơi chàng rồi, nếu tiếp tục sống cùng chàng ở đây thì có khả năng sẽ liên lụy cha mẹ ta và Quan Dập. Nếu chuyển đến nơi không ai quen biết chúng ta, lỡ như có chuyện xảy ra thì cũng chỉ mình chúng ta giải quyết.”

 

Đại Hoa châm chọc: “Nếu chuyển đến nơi không ai quen biết các cô, lỡ anh ta nổi ma tính giết cô thì cũng không ai phát hiện.”

 

Oanh Nhiên: “Không phải mi nói sẽ bảo vệ ta ư?”

 

Đại Hoa kiêu ngạo ngẩng cao đầu mèo: “Hừ.”

 

Nhắc đến giết nàng, Oanh Nhiên lại nhớ tới giấc mơ tối hôm qua. Nàng kể lại cho Đại Hoa nghe rồi nói: “Chẳng phải lúc trước ta từng nói với mi là ta mơ thấy chiến trường sao? Bắt đầu từ buổi tối hôm đó, hầu như đêm nào ta cũng mơ thấy chiến trường... Hơn nữa, Hoài Chân trong mơ còn trẻ hơn bây giờ nữa.”

 

“Hửm?”

 

Đại Hoa cảnh giác, hai mắt sáng lên, “Có khi nào đó không phải là mơ không?”

 

Oanh Nhiên: “Ý mi là sao?”

 

Đại Hoa phấn khích: “Thế giới khác nhau thì hình thức nhiệm vụ cũng khác nhau. Một số thế giới có hình thức nhiệm vụ được tiến hành trên nhiều tuyến thời gian. Có lẽ cô bị kéo vào nhiệm vụ rồi.”

 

Oanh Nhiên nhíu mày: “Nhưng ta đã liên kết với mi đâu.”

 

“Đúng vậy... Cái này thì tôi không rõ lắm.”

 

Đại Hoa cười ranh mãnh, “Cô có thể thử liên kết với tôi để xem đó rốt cuộc là mơ hay nhiệm vụ mà.”

 

Oanh Nhiên nhìn thấy ý đồ của nó: “Mi định lừa ta liên kết với mi chứ gì, bớt mơ tưởng lại.”

 

Đại Hoa hừ một tiếng rồi quay mông lại với nàng, tức tối chạy ra sân chơi.

 

Oanh Nhiên ở trong nhà tiếp tục thu dọn đồ đạc.

 

Đồ dùng hằng ngày thì không tiện mang theo, nên nàng chủ yếu dọn dẹp mấy món đồ lặt vặt không dùng thường xuyên nhưng cũng không nỡ vứt đi của nàng và Từ Ly Lăng.

 

Phần lớn những thứ này đều là đồ trước khi nàng và Từ Ly Lăng thành thân, đều được để trong ngăn tủ gian phòng kế bên.

 

Nàng cầm túi đi dọn dẹp, lấy những món đồ trước khi thành thân của mình như khăn tay, túi thơm cũ, túi đồ ăn vặt... ra từ trong ngăn tủ.

 

Nhìn đống đồ mà nhớ lại những chuyện liên quan, làm Oanh Nhiên không khỏi bật cười.

 

Nàng vẫn nhớ mình đã đưa Từ Ly Lăng chiếc khăn tay này để lau tay vào một hôm nọ sau khi hắn cho Tiểu Hoàng ăn thịt xong.

 

Còn chiếc túi thơm cũ này là chiếc túi thơm đầu tiên nàng tự thêu cho mình lúc còn nhỏ.

 

Cái túi đồ ăn vặt này là đồ đựng đồ ăn vặt của nàng trước khi thành thân.

 

Nàng còn từng dùng nó đựng mứt hoa quả rồi chia cho Từ Ly Lăng cùng ăn nữa.

 

...

 

Và cả... Đây là cái gì?

 

Từ trong góc tủ, Oanh Nhiên phát hiện một cái túi đen không mấy bắt mắt.

 

Nàng lấy mở ra xem, bên trong là một chuỗi vòng ngọc trắng như xương trông vô cùng nổi bật trên nền vải đen.

 

Nàng bừng tỉnh nhớ lại, mấy lần đầu hồi mới gặp Từ Ly Lăng, hình như trên cổ tay trái của hắn luôn có một chuỗi vòng trắng thoắt ẩn thoắt hiện.

 

Nhưng khi đó nàng chưa thân thiết với hắn nên không hỏi đó là cái gì.

 

Sau này cổ tay hắn không đeo vòng nữa, nàng càng không có cớ để hỏi.

 

Mà trong giấc mơ tối qua, thứ đã biến hóa thành đao, thành thương trong tay hắn quả thật chính là chuỗi vòng trên cổ tay.

 

Oanh Nhiên lấy chiếc vòng ra khỏi túi, trông thì giống như ngọc nhưng cầm vào lại thấy không giống.

 

Tổng cộng 108 viên.

 

Là đạo châu.

 

Nàng không biết nó được làm từ chất liệu gì, chỉ cảm thấy nó tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo kỳ lạ khiến nàng vô thức run rẩy.

 

Oanh Nhiên cất chuỗi ngọc về túi rồi nhét túi đen vào trong góc, trong lòng chẳng hiểu sao thấy sợ.

 

Giấc mơ của nàng có thật sự chỉ là giấc mơ không?

 

Vì sao nàng lại mơ thấy hắn lúc trẻ? Vì sao ngoài hiện thức hắn cũng có chuỗi vòng mà hắn đeo trong mơ?

 

Là do hồi mới gặp hắn, nàng vô thức ghi nhớ chiếc vòng nên nó được phóng chiếu vào giấc mơ ư?

 

Hay đúng như Đại Hoa đã hù dọa nàng, rằng đó không phải giấc mơ?

 

Oanh Nhiên sửng sốt một lúc lâu, sau đó lại quay người vờ như không có chuyện gì, tiếp tục thu dọn những đồ vật khác và cả cái túi đen.

 

Sau khi dọn dẹp xong, nàng nằm phơi nắng trên cái ghế trước nhà.

 

Ban đầu Oanh Nhiên định phơi nắng cho tan đi khí lạnh trên người, nhưng mới phơi được một lúc thì nàng chịu không nổi.

 

Ai quan tâm thứ đồ của hắn là gì kia chứ.

 

Oanh Nhiên nghĩ bụng: Dù nó nguy hiểm thì cũng chẳng nguy hiểm bằng ánh nắng mùa hè, có thể phơi chết người.

 

Nàng về phòng nằm nghỉ.

 

*

 

Chạng vạng, Từ Ly Lăng về nhà.

 

Sau khi ăn cơm, tắm rửa xong, Oanh Nhiên và hắn ra sân hóng gió, đốt nến xem bản đồ.

 

Tập bản đồ được vẽ bằng tay, chất liệu giấy rất đặc biệt. Trên bản đồ không chỉ ghi tên địa danh và khí hậu mà còn nói rõ phong tục tập quán của từng vùng.

 

Nét vẽ tinh tế, chữ viết cứng cáp có lực. Bút pháp sắc sảo, chữ viết uốn lượn như rồng. Có thể thấy người vẽ xuất thân danh giá, khí chất phóng khoáng hơn người.

 

Thật ra bản thân Oanh Nhiên không sành sỏi đến thế, chỉ là do thuở nhỏ bị cha ép xem tranh chữ nổi tiếng nhiều nên mới nhìn ra một ít.

 

Mà tập bản đồ này chẳng thua kém gì những bức tranh chữ nổi tiếng.

 

Oanh Nhiên thận trọng lật từng trang: “Chắc tập bản đồ này đắt lắm hả?”

 

Từ Ly Lăng: “Cũng bình thường, là của ta.”

 

Oanh Nhiên nói đùa với hắn: “Đừng bảo là chàng trộm đấy nhé?”

 

Từ Ly Lăng lười giải thích, lật bản đồ một cách tùy ý.

 

Oanh Nhiên cũng không giữ vẻ thận trọng nữa, dựa vào người hắn cùng bàn bạc xem nên chuyển nhà đến đâu thì thích hợp.

 

Chỉ xem bản đồ thôi thì Oanh Nhiên vẫn chưa biết rõ lắm.

 

Nhưng dù nàng chỉ vào đâu và hỏi câu gì thì Từ Ly Lăng đều giải đáp cho nàng.

 

Nàng nói: “Chàng đọc nhiều sách thật, cái gì cũng biết.”

 

Từ Ly Lăng: “Đã nghĩ xong muốn chuyển đến đâu chưa?”

 

Oanh Nhiên chỉ vào Lăng Dương: “Cha ta nói nguyên quán nhà ta ở đây. Có lần ở nhà làm thức ăn của vùng này, ta cũng rất thích. Chúng ta dọn đến đây nhé?”

 

Từ Ly Lăng: “Được.”

 

Lăng Dương trù phú, lại cách huyện Vân Thủy không xa không gần, quả thật là một nơi thích hợp chuyển đến.

 

Hắn đóng tập bản đồ lại rồi quay về phòng cất.

 

Oanh Nhiên sờ mái tóc còn hơi ướt, định đợi cho tóc khô hẳn rồi mới quay về phòng ngủ.

 

Nàng nhìn bóng người cao gầy của hắn, bỗng dưng nhớ tới dáng hình trong mơ. Do dự một hồi, nàng lại cất giọng hỏi: “À phải rồi, hôm nay ta thu dọn đồ vật có tìm thấy một chuỗi vòng ngọc. Là của chàng hả?”

 

Từ Ly Lăng cất bản đồ xong thì quay lại, nằm xuống ghế bên cạnh nàng, “Ừm. Là đạo châu.”

 

Trong lòng Oanh Nhiên cảm thấy yên tâm hơn, trên mặt nở nụ cười.

 

Có một số việc cần giấu giếm là để hai người có thể yên bình sống cùng nhau.

 

Nhưng cũng có những chuyện nếu giấu giếm thì đồng nghĩa với đề phòng. Như thế sẽ không thể đồng hành lâu dài, cần phải thẳng thắn với nhau mới được.

 

Nàng nói: “Chuỗi đạo châu đó là đồ gia truyền nhà chàng hả?”

 

Từ Ly Lăng: “Lúc còn trẻ tự làm.”

 

Oanh Nhiên ngạc nhiên: “Chàng còn biết làm đạo châu nữa à.”

 

Sau lại tò mò: “Nhưng ta sờ thử thì thấy không giống ngọc cho lắm, mà không sờ ra được chất liệu gì. Nó làm từ thứ gì vậy?”

 

Từ Ly Lăng: “Xương cốt.”

 

Tiểu Hoàng ngoài cổng sân nghe vậy thì đột nhiên ngước đôi mắt trông mong vào trong sân, phấn khích vẫy đuôi với Từ Ly Lăng.

 

Từ Ly Lăng phớt lờ nó.

 

Oanh Nhiên do dự hỏi: “Làm từ xương động vật hả?”

 

Từ Ly Lăng: “Ừm.”

 

Không phải xương người là được.

 

Oanh Nhiên thở phào nhẹ nhõm, lại nói đùa với hắn: “Sao chàng lại nghĩ tới chuyện dùng xương động vật làm đạo châu thế?”

 

Từ Ly Lăng: “Thấy dùng tốt thì làm thôi.”

 

...

 

Tiểu Hoàng nghe vợ chồng hai người nói chuyện mà thầm bĩu môi.

 

Từ Ly Lăng nói không sai, đúng là làm từ xương động vật.

 

Con người cũng là động vật mà.

Bình Luận (0)
Comment