Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 21

Nhưng mà nó thật sự rất muốn xem chuỗi đạo châu kia.

 

Đó chính là chuỗi đạo châu được lão ác ma Từ Ly Lăng luyện chế từ linh cốt của 108 vị tiên nhân Thiên Tiêu trong truyền thuyết đấy.

 

108 viên cốt châu ứng với chu kỳ tuần hoàn của các chòm sao Thiên Cương Địa Sát*, mỗi một viên đều có khả năng biến hóa khôn lường. Từ Ly Lăng đã dùng nó g**t ch*t vô số người.

 

*Trong Đạo giáo, Thiên Cương ám chỉ 36 ngôi sao lớn trên trời, mỗi ngôi sao đại diện cho một vị thần; Địa Sát ám chỉ 72 ngôi sao nhỏ hơn nằm dưới đất, mỗi ngôi sao là một yêu quái. Trong truyền thuyết dân gian, 36 Thiên Cương thường hợp tác với 72 Địa Sát để trảm yêu diệt ma.

 

Nó còn tưởng Từ Ly Lăng sẽ để món bảo vật này ở thành Thánh Ma.

 

Kết quả hắn lại ném đại trong căn nhà rách nát này?

 

Thật chẳng hiểu hắn nghĩ gì.

 

Tiểu Hoàng liếc mắt vào trong sân.

 

Oanh Nhiên đã phơi khô tóc. Từ Ly Lăng cất ghế dựa của hai người đi rồi bế nàng về phòng ngủ, đóng cửa chính lại.

 

Chú chó im lặng.

 

Chú chó lắc đầu.

 

Chú chó về ổ ngủ, lúc đi ngang ổ mèo còn tiện chân đá một cú.

 

*

 

Đã ba ngày liên tiếp Oanh Nhiên không nằm mơ, thế là nàng cũng không để ý nữa.

 

Trong ba ngày nay, Oanh Nhiên đã thu dọn gần hết đồ trong nhà và kiểm kê linh thạch xong xuôi.

 

Vì trong nhà có ngựa bay nên không cần gọi thêm xe ngựa, hành trình đến Lăng Dương chỉ tốn một ngày đi đường.

 

Tiếp theo chỉ cần vạch rõ lộ trình, tránh những vùng núi nhiều yêu ma, chọn ngày lành là có thể xuất phát.

 

Từ Ly Lăng cũng đã báo nghỉ làm với chưởng quầy ở trấn Kim Thủy trước ba ngày để chưởng quầy tìm người mới. Hôm qua bàn giao công việc xong coi như đã hết chuyện.

 

Hôm nay Oanh Nhiên dậy rất sớm, muốn về huyện Vân Thủy thăm nhà mẹ đẻ cùng Từ Ly Lăng.

 

Nàng tự thắt đai lưng thêu họa tiết trúc mà mình mới thêu xong cho hắn. Vì sắp rời khỏi chốn thị phi này mà nàng cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ, vừa cười khúc khích vừa tán gẫu với hắn.

 

“Đợi lát nữa nói với mẹ ta chuyện chúng ta chuyển nhà, chắc chắn mẹ sẽ buồn lắm. Nhưng kiểu gì bà cũng chỉ buồn một lúc thôi, tâm trí bà đặt cả vào người cha ta mà.”

 

“Còn cha ta ấy à, lúc nào cũng nghĩ con gái đã cưới chồng rồi thì theo chồng đi đâu cũng là chuyện thường tình.”

 

Thắt đai lưng xong, nàng sờ eo Từ Ly Lăng.

 

Gầy thật.

 

Nhưng đường eo rắn chắc, mảnh mai mà có lực.

 

Từ Ly Lăng ôm vai nàng, đưa nàng ra cửa. Hắn khóa cửa, cưỡi lên ngựa bay rồi hỏi: “Có muốn tiện thể ghé mua một ít mứt hoa quả không?”

 

Cửa hàng mứt hoa quả nằm trên con phố phía sau thư viện. Oanh Nhiên đã ăn từ bé đến lớn, thỉnh thoảng lại thấy thèm nên Từ Ly Lăng luôn mua sẵn một ít ở nhà cho nàng.

 

Oanh Nhiên suýt chút nữa thì quên, may mà hắn vẫn nhớ.

 

Nàng ngẩng đầu cười với hắn: “Muốn. Mua thêm vài thứ có thể đem theo nữa, nếu không sau này ít còn cơ hội được ăn.”

 

Từ Ly Lăng nhẹ “ừm” một tiếng, hơi cúi đầu tì cằm l*n đ*nh đầu nàng.

 

Oanh Nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái rồi đẩy hắn.

 

Hắn không nhúc nhích, càng muốn tựa vào nàng như vậy.

 

Thế là Oanh Nhiên bắt đầu đùa giỡn với hắn trên lưng ngựa bay, cả quãng đường cười nói không ngừng đến thư viện Xuân Thiềm.

 

Hôm nay không phải ngày nghỉ nhưng chẳng hiểu sao thư viện Xuân Thiềm yên tĩnh đến lạ.

 

Oanh Nhiên thì thầm: “Có khi nào hôm nay mọi người ra ngoài du học hết rồi?”

 

Thỉnh thoảng cha nàng sẽ dẫn mọi người trong thư viện đi dạo xuân, thường gọi là du học.

 

Sau khi dạo xuân trở về còn phải làm thơ, viết văn. Thuở nhỏ Oanh Nhiên ghét nhất là chuyện này.

 

Nhưng bây giờ nàng đã trưởng thành, chỉ sợ hôm nay cha mẹ không có ở nhà thì đi uổng công thôi.

 

Oanh Nhiên tiến lên định gõ cửa, song đột nhiên bị Từ Ly Lăng giữ lại: “Chúng ta tới nói chuyện chuyển nhà cho cha mẹ nàng mà đi tay không thì không hay lắm. Đi mua vài thứ trước đã.”

 

Oanh Nhiên nghĩ lại thấy cũng đúng, thế là cùng hắn rẽ vào hẻm thông tới con phố phía sau.

 

Các hàng quán sau phố đều mở cửa, nhưng cũng rất yên tĩnh.

 

Oanh Nhiên nhớ mấy hôm trước tu sĩ châu Vân vừa vào thành, thầm nghĩ không biết có phải đây là do yêu cầu của các tu sĩ châu Vân hay không?

 

Bỗng nhiên nàng phát hiện một bóng người màu vàng vụt qua, trốn vào con hẻm bên cạnh cửa hàng mứt hoa quả.

 

Oanh Nhiên ngờ vực: “Đó là Quan Dập hả?”

 

“Ừm.”

 

Từ Ly Lăng nói: “Đúng lúc nàng đi tìm hắn đi, đợi lát nữa nhờ hắn xách quà đi tìm cha nàng. Ta về thư viện bàn chuyện với cha nàng trước.”

 

Như vậy nàng không cần tốn cả buổi nói chuyện với cha mẹ nữa, chẳng mấy chốc là đi được rồi.

 

Hắn suy nghĩ thấu đáo thật, lúc nào cũng che chở nàng mỗi khi nàng khó xử với cha mẹ.

 

Oanh Nhiên ngẩng mắt lên, hai mắt sáng như sao: “Được.”

 

Từ Ly Lăng vuốt nhẹ gò má nàng, “Đi đi.”

 

Oanh Nhiên buông hắn ra, bước vào con hẻm bên kia rồi gọi: “Quan Dập?”

 

Một cái đầu ló ra từ hẻm, cặp mắt lướt qua Oanh Nhiên nhìn chằm chằm Từ Ly Lăng một lát, sau đó mới kéo Oanh Nhiên vào trong.

 

Từ Ly Lăng thấy Quan Dập và Oanh Nhiên đã gặp nhau, lúc này mới xoay người đi về phía thư viện Xuân Thiềm.

 

*

 

Quan Dập cứ lấm la lấm lét dáo dác ngó quanh. Oanh Nhiên muốn kéo y ra khỏi hẻm, nhưng ngược lại y còn kéo Oanh Nhiên đi nhìn ngó khắp nơi, không cho nàng ra ngoài.

 

Oanh Nhiên trêu chọc: “Quan Dập, huynh làm gì đấy? Đừng nói là bị mấy tu sĩ châu Vân đuổi giết đấy nhé?”

 

Quan Dập trừng mắt: “Người bị đuổi giết không phải ta!”

 

Oanh Nhiên sửng sốt: “Ý huynh là sao?”

 

Sau khi chắc chắn xung quanh không có ai khác, Quan Dập mới kéo Oanh Nhiên đi sâu vào trong hẻm, ra vẻ thần bí: “Hắn tinh mắt thật, thế mà phát hiện ra ta... Thôi coi như hắn vẫn còn một chút lương tâm, biết đưa muội lại đây... Trước tiên thì muội cứ đi theo ta, đợi ra khỏi thành ta lại giải thích cho muội sau. Ta đã nhờ Đậu đại nhân đưa cha mẹ muội đến Túc Kinh trước rồi.”

 

Mặt mày Oanh Nhiên nghiêm túc hẳn, lòng nàng hoảng loạn: “Quan Dập, huynh đang nói gì vậy?”

 

Quan Dập: “Chỗ này không thích hợp để nói chuyện, muội cứ đi theo ta trước đi. Lát nữa ở đây sẽ xảy ra chuyện, là chuyện lớn đấy!”

 

Oanh Nhiên né khỏi Quan Dập, xoay người muốn quay về: “Ta đi gọi Hoài Chân...”

 

“Đừng gọi hắn!”

 

Quan Dập lập tức giữ chặt Oanh Nhiên lại, “Chính là vì hắn cho nên mới có chuyện lớn đấy!”

 

Oanh Nhiên đã đoán được đôi ba phần, song vẫn không chắc chắn: “Đã xảy ra chuyện gì?”

 

Quan Dập kéo nàng đi sâu vào trong hẻm, ngự kiếm rồi định kéo nàng lên.

 

Oanh Nhiên vội hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Huynh mau nói đi!”

 

Quan Dập cũng sốt sắng lắm: “Bây giờ không nói rõ được. Muội không thấy Từ Ly Lăng cũng bảo muội đi theo ta sao! Muội mau lên đây đi!”

 

Oanh Nhiên nhớ lại hành động vừa rồi của Từ Ly Lăng, quả thật rất kỳ lạ.

 

Tuy hắn không nói nhưng nàng vẫn luôn biết, hắn không thích nàng tiếp xúc với Quan Dập.

 

Ấy vậy mà vừa rồi hắn lại bảo nàng đi tìm Quan Dập.

 

Hai mắt Oanh Nhiên sững sờ. Đến mức Quan Dập kéo nàng lên kiếm mà nàng cũng không giãy dụa.

 

Nàng biết rõ, nếu có chuyện gì xảy ra thì việc nàng ở bên cạnh Từ Ly Lăng không phải là đồng hành cùng hắn, mà chỉ trở thành gánh nặng cho hắn.

 

Quan Dập ngự kiếm bay lên, dùng hết toàn lực xông ra ngoài thành.

 

Mãi đến khi bay đến tường thành huyện Vân Thủy, y mới thở hắt ra một hơi thật mạnh, đổi hướng bay về phía nhà Oanh Nhiên, “Tu sĩ châu Vân đã điều tra ra Từ Ly Lăng là ma. Từ Ly Lăng đã g**t ch*t 25 tu sĩ kia.”

 

“Bọn họ dò hỏi được quan hệ giữa muội và hắn, bức ép cha mẹ muội giao ra thư viện để bày thiên la địa võng tại đây, muốn dụ Từ Ly Lăng đi vào rồi giết hắn.”

 

“Cha mẹ muội không đồng ý, nhưng vốn dĩ họ đâu có quyền lên tiếng. Đến Đậu đại nhân cũng hết cách. Cha mẹ muội muốn đi tìm muội nhưng đám người kia không cho, còn nói nếu cha mẹ muội đi thì chứng tỏ cả nhà muội đều biết Từ Ly Lăng là ma, chứng tỏ các muội cấu kết ma đạo.”

 

“Đậu đại nhân và ta không thể thương lượng với đám người này, đánh thì đánh không lại. Thấy tình hình không ổn, thư viện Xuân Thiềm bị bọn họ quậy phá chắc chắn khó giữ được, Đậu đại nhân bèn nói muốn đưa ta đi Túc Kinh.”

 

“Nhưng ta không yên tâm về muội, và cũng đâu thể bỏ rơi tiên sinh, sư nương.”

 

Quan Dập quay đầu nhìn chằm chằm Oanh Nhiên, “Cho nên ta ở lại, bảo Đậu đại nhân đưa tiên sinh và sư nương đến Túc Kinh trước. Tiên sinh, sư nương cũng hiểu rõ tình hình hiện tại nên đã tranh thủ thu dọn đồ đạc ở thư viện rồi rời đi cùng Đậu đại nhân.”

 

Oanh Nhiên thoáng hoảng hốt, mãi một lúc lâu sau mới nói: “Bọn họ đến Túc Kinh cũng tốt... Cha ta từng là học trò của một nhà nho lớn ở Túc Kinh, coi như cũng có chút căn cơ ở đó.”

 

“Ta cũng nghĩ như vậy, chắc chắn cha mẹ muội sẽ không sao đâu.”

 

Quan Dập lo lắng hỏi: “Vậy còn muội?”

 

Oanh Nhiên: “Cảm ơn huynh đã nhớ tới ta.”

 

Quan Dập nhíu mày: “Từ Ly Lăng là ma, muội... Muội sống cùng hắn như vậy, muội... Ầy.”

 

Quan Dập chẳng biết phải nói thế nào. Tự dưng phát hiện người bên gối mình là ma, nghĩ thế nào cũng thấy đáng sợ.

 

Oanh Nhiên thở dài: “Ta biết.”

 

Hơn nữa nàng cũng từng nghĩ đến kết cục tệ nhất, đó là như bây giờ... Từ Ly Lăng bị bao vây diệt trừ.

 

Cho nên nàng không quá hoang mang, lo sợ.

 

Chỉ là nàng không nghĩ ngày này sẽ tới nhanh như vậy.

 

“Muội biết... Hả?” Quan Dập sửng sốt: “Muội biết? Muội biết cái gì?”

 

Oanh Nhiên: “Ta biết chàng ấy là ma.”

 

Quan Dập im lặng.

 

“Muội biết?!”

 

Quan Dập hoảng sợ kêu lên: “Có phải muội chưa hiểu ma là cái gì không? Ma chính là đồ đệ bàng môn tà đạo, ngay từ khoảnh khắc bắt đầu luyện ma công, bọn họ đã bước lên con đường tự hủy diệt bản thân rồi.”

 

“Mỗi một ma tu trước tiên đều sẽ đánh mất ngũ quan, tiếp theo là lý trí, cuối cùng trở thành ma vật điên cuồng vô cảm với thế giới bên ngoài, bị ma tính tàn bạo chi phối, tự hủy diệt bản thân!”

 

Oanh Nhiên: “Ta biết.”

 

Quan Dập: “...”

 

...

 

Khi thanh kiếm đáp xuống sân, Quan Dập cũng nghe Oanh Nhiên kể rõ ngọn nguồn mọi chuyện xong.

 

Tuy chưa thôi khiếp sợ, nhưng y vẫn còn lý trí: “Muội mau đi thu dọn đồ đạc đi, ta đưa muội đến Túc Kinh. Để ta ở đây tĩnh tâm một lát đã.”

 

Oanh Nhiên lắc đầu: “Cảm ơn huynh đã đưa ta về nhà, nhưng ta không đi đâu, huynh mau đến Túc Kinh đi.”

 

“Muội không đi?”

 

Quan Dập kích động: “Muội muốn ở đây chờ Từ Ly Lăng à? Đừng ngu ngốc như vậy chứ, muội có biết lần này mấy tu sĩ châu Vân đến đây bằng cách nào không?”

 

“Ở biên giới châu Vân và châu Ý Vương đang khai chiến với ma đạo, bọn họ giết ma mở đường đến đây đó! Muội có biết điều này đồng nghĩa với việc bọn họ mạnh cỡ nào không? Phía bên kia kết giới châu Vân, bọn họ vẫn còn hàng nghìn, hàng vạn người, ngựa đang đóng quân! Lần này chỉ có hơn 300 người tiến vào châu Ý Vương thôi!”

 

“Đậu đại nhân nói tu vi của người dẫn đầu nhóm người này tương đương với Tứ Đại Quốc Trụ của châu Ý Vương ta. Năm tu sĩ đi cùng hắn cũng đều là trưởng lão, phong chủ của Toàn Hành Tông.”

 

“Muội cho rằng Từ Ly Lăng có thể giết được mấy tu sĩ châu Vân lần trước, thì cũng có thể giết được bọn họ à? Không có đâu! Mấy tu sĩ châu Vân lần trước chỉ là tiểu đệ tử trước mặt những vị lần này thôi!”

 

Trái tim Oanh Nhiên càng thêm nặng nề, song nàng vẫn điềm tĩnh như cũ: “Bọn họ có thể điều tra ra được Hoài Chân, vậy cũng có thể điều tra ra được ban đầu mấy tu sĩ đó theo dõi ta. Huynh nghĩ nếu ta bỏ trốn tới Túc Kinh thì bọn họ sẽ tha cho ta sao? Không thể nào. Ta đến Túc Kinh chỉ làm liên lụy huynh và cha mẹ thôi.”

 

“Nếu bọn họ đã chịu tin ta vô tội, vậy cho dù ta có ở lại đây không đi đâu thì bọn họ cũng sẽ không làm gì ta.”

 

Quan Dập: “Nhưng mà...”

 

“Tiểu nha đầu nói rất đúng.”

 

Một giọng nữ lạnh lẽo đột nhiên vang lên từ phía sau.

 

Giọng nói Quan Dập khựng lại, y và Oanh Nhiên cùng ngẩng đầu nhìn sang.

 

Hóa ra là nữ tu lạnh lùng đi bên cạnh sư tượng ngày hôm ấy. Dung mạo nàng ta đẹp như thiên tiên, lạnh băng như tuyết, nay nhìn xuống bọn họ từ trên cao.

 

“Vị Huyền sai này, châu Vân và châu Ý Vương đã trở mặt vô tình. Ngươi thân là thủ hạ triều đình của châu Ý Vương, mong sẽ không can thiệp vào ân oán tư thù giữa chúng ta và hai người Từ Ly Lăng, Tần Oanh Nhiên.”

 

Quan Dập che chắn trước người Oanh Nhiên, giọng nói vô thức trở nên run rẩy trước áp lực vô hình: “Oanh Oanh chỉ là người phàm, muội ấy vô tội. Là người của các ngươi ra tay với muội ấy trước!”

 

Nữ tu lạnh lùng đáp xuống đất, cổ tay xoay chuyển phóng băng tuyết ra từ hư không.

 

“Kẻ dan díu với ma làm sao mà vô tội cho được!”

 

Nàng ta vung tay ngưng tụ tuyết thành hàng nghìn chiếc kim châm, phóng như mưa về phía Oanh Nhiên.

 

Quan Dập vội vàng rút kiếm ngăn lại.

 

Nhưng y chỉ mới đỡ được một mũi kim thì bội kiếm đã gãy thành đôi, kim châm đâm xuyên qua vai phải. Một miếng băng tan vào vết thương, đông cứng toàn bộ cánh tay trái của y.

 

Những mũi kim băng còn lại bay như mưa về phía Oanh Nhiên, nàng có muốn tránh cũng không tránh được.

 

*

 

Từ Ly Lăng gõ cửa thư viện Xuân Thiềm.

 

Cửa mở ra, tiểu đồng nhìn hắn với sắc mặt trắng bệch, cả người run sợ.

 

Từ Ly Lăng đi vào thư viện, nói với tiểu đồng: “Đi ra con phố phía sau xách đồ giúp tiểu thư.”

 

Tiểu đồng nghe vậy thì khóc lóc bỏ chạy như được tha tội.

 

Từ Ly Lăng bước dọc theo con đường lát đá rợp bóng cây cối hai bên, đi vào sâu bên trong thư viện.

 

Tần Hoán là người phong nhã nên bày trì thư viện rất đẹp.

 

Núi giả, đá rêu, hoa thơm, cỏ lạ. Không nhất định phải quý giá, nhưng đều rất thanh tao.

 

Ngày xưa khi vào thư viện còn có thể nghe thấy tiếng đọc sách lảnh lót phát ra từ phía bên kia lớp học.

 

Song hôm nay lại yên ắng đến lạ, chẳng có lấy một bóng người.

 

Từ Ly Lăng bước đi ung dung như đang ngắm cảnh.

 

Bỗng nghe một tiếng giòn vang, là hắn đạp gãy một cành cây khô.

 

Chớp mắt ánh sáng lóe lên khắp nơi, trận pháp như nhà giam từ trên trời giáng xuống giăng chằng chịt xung quanh hắn.

 

Từ Ly Lăng chạm tay vào trận pháp đang vây chặt mình, ánh sáng ngay lập tức thiêu rát đầu ngón tay hắn.

 

Từ Ly Lăng đợi một lát rồi lạnh giọng nói: “Còn chưa ra sao?”

 

“Ha ha ha ha ha ha ha ha!”

 

Tiếng cười sảng khoái vang vọng khắp đất trời, mang theo cả uy áp hùng hồn chấn động lỗ tai người nghe.

 

Từ Ly Lăng nhìn theo nơi phát ra tiếng động.

 

Một nam nhân tóc đỏ, mặt to đứng trên nóc nhà phía đông. Sư tượng đạp nát bức tường xông vào từ phía bắc.

 

Từ phía nam và phía tây cũng lũ lượt có các phong chủ cầm đầu đám đệ tử bước ra, tạo thành vòng vây giam giữ Từ Ly Lăng bên trong.

 

Hồng Nhai Công ngừng cười, nhìn chàng thư sinh áo xanh trong Diệt Ma Trận, “Có thể g**t ch*t hai mươi lăm tu sĩ đã thắp đèn sinh mệnh, khiến đèn sinh mệnh không thể lưu lại hình ảnh trước khi chết của bọn họ. Tiểu tử, ngươi không đơn giản đâu.”

 

Từ Ly Lăng mỉm cười: “Các hạ mới hơn 500 tuổi mà đã đạt cảnh giới Huyền Đạo tầng tám, có thể điều khiển vạn thú, thu phục sư tượng có huyết mạch tiên thú Quỳnh Vũ. Quả là hào kiệt đương thời.”

 

Ánh mắt Hồng Nhai Công chùng xuống, cơ bắp cả người trở nên căng cứng.

 

Tên ma này chỉ liếc mắt một cái là đã nhìn thấu căn cơ của ông ta.

 

Mà ông ta lại không thể nhìn thấu lai lịch của hắn.

 

Hồng Nhai Công hỏi: “Trông tướng tá các hạ hẳn cũng là một ma tướng tiếng tăm lẫy lừng trong ma đạo. Xin hỏi ma hiệu của các hạ là gì?”

 

Từ Ly Lăng mỉm cười: “Trước khi chết ắt sẽ tự biết.”

 

Bầu không khí đột nhiên thay đổi, tất cả tu sĩ đều căng thẳng thủ thể, chuẩn bị chiến đấu.

 

“Vậy thì mời các hạ vào địa ngục đi!”

 

Hồng Nhai Công tung ra một chưởng.

 

Tất cả tu sĩ lập tức khởi động trận pháp giết ma!

 

*

 

Lời tác giả:

 

Quan Dập: [Chống cằm]

 

Tiểu Hoàng: [Chống cằm]

 

Quan Dập: Ta đang lo Từ Ly Lăng sắp bị hơn 300 tu sĩ g**t ch*t, Oanh Oanh sẽ đau lòng lắm, còn ngươi lo cái gì? [Chống cằm]

 

Tiểu Hoàng: Ta đang lo hơn 300 tu sĩ sắp bị Từ Ly Lăng g**t ch*t, nhưng một lần ta không ăn hết nhiều như vậy [Chống cằm]

 

Quan Dập: ?

Bình Luận (0)
Comment