Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 29

Oanh Nhiên bật cười.

 

Đại Hoa lúc nào cũng vậy. Nàng cứ nghe tai này, lọt tai kia là được, dù sao nó vẫn cho nàng sờ.

 

Nàng ở trong phòng đùa với chó, nghịch với mèo cho đến khi sắc trời tối hẳn. Từ Ly Lăng đã làm xong bánh và để nguội. Hắn chọn ra ba cái bánh trứng tròn trịa do mình làm, cùng với năm chiếc bị cháy do Oanh Nhiên nấu, sau đó gọi Oanh Nhiên ăn cơm.

 

Oanh Nhiên dẫn Đại Hoa và Tiểu Hoàng ra phòng bếp, cùng Từ Ly Lăng đứng bên bệ bếp ăn.

 

Nàng cầm một chiếc bánh cháy, Từ Ly Lăng lập tức lấy bánh cháy đi và thay bằng cái bánh vàng rộm còn ấm giòn, tự hắn ăn chiếc bánh cháy kia.

 

Oanh Nhiên không giành lại, dù sao cũng là bánh, lát nữa nàng chia cho Từ Ly Lăng cùng ăn là được.

 

Nàng nhận lấy cái bánh, mé một miếng đưa tới miệng hắn.

 

Hắn há miệng ăn: “Nàng ăn đi.”

 

Oanh Nhiên lại xé một miếng cho mình.

 

Bánh đưa vào miệng được nướng chín tới, nhưng lại ngọt và mặn quá mức.

 

Oanh Nhiên vô thức nhíu mày, muốn hỏi có phải Từ Ly Lăng bỏ nhiều đường và muối hay không.

 

Nhưng bỗng nhớ ra nàng vừa đút hắn ăn, và sắc mặt hắn vẫn như thường.

 

Trước đây hắn không nấu ăn như vậy.

 

Oanh Nhiên gặm từng miếng bánh nhỏ, bỗng nhiên nghĩ hắn đã bắt đầu nấu ăn ngày càng mặn từ khi nào?

 

Nàng không nhớ rõ, chỉ nhớ trước đây nếu nàng ăn cơm thấy mặn thì sẽ nói với hắn, sau đó hắn sẽ chú ý.

 

Nhưng qua một thời gian, hắn sẽ lại nấu ăn mặn hơn một chút.

 

Có vẻ như tốc độ thoái hóa vị giác của hắn hơi nhanh.

 

Nhưng, thật sự chỉ là hơi nhanh thôi sao?

 

Nàng không phải ma nên không biết tốc độ suy giảm ngũ giác của ma có phải đều như vậy hay không.

 

Oanh Nhiên thất thần nhai bánh, đột nhiên cảm thấy khó nuốt.

 

Từ Ly Lăng: “Sao vậy?”

 

Trong bóng đêm mịt mờ, Oanh Nhiên ngước mắt nhìn bóng hình mông lung của hắn, và hắn cũng nhìn chằm chằm nàng.

 

Oanh Nhiên ngẫm nghĩ rồi lắc đầu ăn tiếp, nếu thấy mặn quá thì uống canh.

 

Cũng may là canh không mặn như vậy, nhưng lại... Nhạt cứ như không bỏ muối.

 

Có lẽ hắn cũng nhận ra mình bỏ quá nhiều muối và đường vào bánh nên đã cố ý tiết chế khi nấu canh, song vẫn không chuẩn.

 

Từ Ly Lăng nhìn nàng một lát, lấy chiếc bánh ăn dở ra khỏi tay nàng và đưa nàng cái bánh do nàng làm.

 

Oanh Nhiên sửng sốt.

 

Từ Ly Lăng không nói gì, tiếp tục ăn chiếc bánh quá mặn, ngọt kia.

 

Trong nhà im lặng hồi lâu.

 

Oanh Nhiên cầm chiếc bánh, đột nhiên nói: “Hoài Chân... Ta không thích nấu ăn.”

 

Thật ra nàng muốn nói nàng không ngại.

 

Không ngại hắn là ma, không ngại ngũ giác của hắn suy giảm, không ngại bất cứ thứ gì về hắn...

 

Từ Ly Lăng: “Đợi tìm được chỗ ổn định rồi, lúc ta nấu ăn sẽ nhờ nàng nếm thử.”

 

Oanh Nhiên bước tới, ôm lấy hắn trong bóng đêm, “... Chàng còn nếm được mùi vị không?”

 

Từ Ly Lăng: “Có thể nếm được một ít.”

 

Giọng Oanh Nhiên nhẹ nhàng: “Vậy chúng ta cứ từ từ đi dạo khắp châu Vân đi. Đi đến đâu, chúng ta lại nếm thử đồ ăn của người phàm ở đó. Phải đi thêm vài chỗ nữa...”

 

Nhân lúc hắn chưa hoàn toàn đánh mất vị giác, phải cho hắn nếm thử nhiều hương vị khác nhau hơn.

 

Từ Ly Lăng: “Nàng muốn tìm tông môn tu đạo, làm vậy sẽ trễ nải thời gian.”

 

Oanh Nhiên: “Vậy ta không tìm tông môn nữa. Có chàng ở đây, chàng dạy ta, ta vẫn có thể tu đạo mà.”

 

Từ Ly Lăng cười khẽ: “Nàng bảo ma dạy nàng tu đạo sao?”

 

“Không phải là ma dạy ta tu đạo.”

 

Oanh Nhiên đi vòng ra trước mặt hắn, ngẩng đầu lên, nói đầy kiên định: “Mà là chàng dạy ta.”

 

Trong bóng đêm, nàng thấy khóe môi hắn không còn mím chặt nữa. Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng v**t v* gương mặt nàng, “Nàng muốn tu đạo gì?”

 

Oanh Nhiên: “Tu cái gì cũng được hả?”

 

Từ Ly Lăng: “Ngoại trừ ma đạo.”

 

Oanh Nhiên ngẩn người, cười hỏi: “Cái gì chàng cũng biết sao?”

 

Từ Ly Lăng: “Đại khái là vậy.”

 

Oanh Nhiên: “Nhưng ta không biết mấy thứ đó, ta chỉ biết cha ta là nho sĩ Nho giáo, nghe nói Nho giáo cũng có tu sĩ...”

 

Nàng trầm tư một lát rồi ra vẻ nghiêm túc: “Phải làm phiền chàng từ từ giảng giải từng đạo một cho ta nghe rồi.”

 

Từ Ly Lăng đáp: “Được.” Rồi hắn tiếp tục ăn bánh.

 

Oanh Nhiên cũng ăn bánh, thỉnh thoảng lại xé một miếng nhỏ từ cái bánh trong tay hắn và tán gẫu: “Ta làm hơi nhạt, ăn chung với nhau thì vừa miệng luôn... Chàng nếm thử đi... À, chàng không nếm được.”

 

Từ Ly Lăng liếc nàng một cái.

 

Oanh Nhiên bật cười thành tiếng, dựa vào người hắn hỏi về chuyện tu đạo.

 

Từ Ly Lăng: “Các đạo tu hành được gọi chung là huyền đạo. Dòng chính của huyền đạo hiện nay bao gồm ba phái Nho giáo, Phật giáo và Đạo giáo. Ngoại trừ ba phái này ra thì còn có Mặc Môn giáo, Âm Dương đạo.”

 

“Các đạo khác biệt ở chỗ tư tưởng mà họ theo đuổi. Tư tưởng khác nhau sẽ dẫn đến công pháp, tâm pháp khác nhau. Ngay cả cách hành xử với thế giới cũng khác biệt.”

 

“Tư tưởng của Đạo giáo tập trung vào ẩn cư cứu thế*, một người tập trung tu hành dưới đạo trời, vạn vật như cỏ rác. Tư tưởng của Nho giáo lại tập trung vào dấn thân trị thế**, tôn kính hiền triết, giữ gìn đạo lý, tuân thủ lễ giáo nghiêm ngặt. Tư tưởng của Phật giáo thì tập trung vào dấn thân cứu thế***...”

 

*Đạo giáo cho rằng con người nên ẩn cư, tách biệt với thế gian để thuận theo tự nhiên, tránh can dự vào nhân thế quá nhiều. Tu đạo là để đạt tới cảnh giới hòa nhập với đạo trời, chỉ ra tay khi thiên hạ đại loạn.

 

**Nho giáo cho rằng người trí thức nên dấn thân giúp nước, giúp dân, lập công danh sự nghiệp, giữ gìn đạo lý và quy tắc xã hội để trị quốc, bình thiên hạ.

 

***Cũng như Nho giáo, Phật giáo dạy người ta phải dấn thân, nhưng là để cứu độ chúng sinh. Phật giáo cho rằng khổ đau là bản chất cuộc đời, và người tu hành nên phát tâm từ bi, cứu giúp người khác thoát khổ. 

 

Oanh Nhiên: “Tư tưởng của Nho giáo huyền đạo không khác những gì cha ta thường học cho lắm.”

 

Từ Ly Lăng: “Về bản chất thì chúng tương đồng. Mỗi một đạo đều bắt nguồn từ tư tưởng cổ nhân, sau này kết hợp với đạo pháp mà dần dần phát triển...”

 

“Nếu chàng là tu sĩ thì chàng sẽ tu cái gì?”

 

Oanh Nhiên muốn biết trước đây hắn tu đạo gì thành tiên.

 

Từ Ly Lăng: “Cái gì ta cũng tu.”

 

“Tu nhiều như vậy có tu hết không?”

 

“Người bình thường sẽ tu không hết. Hầu hết các tu sĩ cả đời có thể lĩnh ngộ hết một đạo đã là thành công lớn rồi.”

 

“Vậy... Quỷ tu thì thuộc cái nào?”

 

“Người sống không thể làm quỷ tu. Nhưng thật ra Âm Dương đạo có chút liên quan tới quỷ tu. Đạo này xuất phát từ Đạo giáo, thường học về phong thủy, thuật quỷ. Người học tạm sẽ trà trộn vào người phàm để hành nghề gọi hồn, bói toán, trừ tà.. Còn ai học tốt thì có thể tinh thông âm dương luân hồi...”

 

...

 

Xung quanh hoang vắng, đổ nát cô tịch.

 

Chỉ có phòng bếp của căn nhà này là có Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng đang nói chuyện.

 

Thỉnh thoảng lại đùa cợt, nũng nịu mỉm cười, trông như một đôi phu thê bình thường đang trò chuyện sau bữa tối.

 

Đại Hoa và Tiểu Hoàng nằm bên cửa bếp, nhìn hai bóng người đang dựa vào nhau ăn bánh, nói chuyện trong góc tối gian bếp.

 

Màn đêm tĩnh lặng bao trùm, tưởng chừng như cả tòa thành cũng im ắng và bình yên như vậy.

 

Đột nhiên một tiếng “ầm” lên vang lên khiến cả tòa thành chấn động.

 

Oanh Nhiên giật mình nhìn ra cửa.

 

Ở cổng thành phía bắc của thành Minh, ánh lửa ngút trời hòa cùng tiếng chém giết.

 

Trận chiến đã bắt đầu.

 

Từ Ly Lăng thu dọn đống bánh trong bếp, không quan tâm quay về phòng, “Ngày mai còn phải lên đường, đi nghỉ sớm thôi.”

 

Oanh Nhiên gật đầu đi theo hắn về phòng nằm xuống.

 

Sự yên tĩnh càng khiến tiếng chém giết nơi phía bắc rõ ràng hơn.

 

Nàng hỏi: “Liệu bọn họ có đánh tới đây không?”

 

Từ Ly Lăng: “Không biết.”

 

Oanh Nhiên lo lắng: “Nếu bọn họ đánh tới đây thì làm sao đây?”

 

Từ Ly Lăng: “Giết.”

 

Oanh Nhiên: “Là ma cũng giết sao?”

 

Từ Ly Lăng: “Giết hết.”

 

Oanh Nhiên xoa mặt hắn, trêu chọc: “Sát khí nặng nề thế, sao hồi trước ta không nhận ra nhỉ.”

 

Tiểu Hoàng nằm một bên thầm nghĩ nếu nàng nhận ra thì đã không cưới hắn rồi.

 

Từ Ly Lăng mở mắt nhìn nàng, khóe môi nhếch lên đầy khó hiểu.

 

Oanh Nhiên sợ nhất là ánh mắt ngập tràn tính xâm lược và trêu chọc này của hắn. Nàng che mắt hắn lại, “Bớt giết người lại, ngủ nhiều lên.”

 

Từ Ly Lăng kéo tay nàng xuống rồi ôm nàng vào lòng: “Ừm.”

 

Đêm ngày càng sâu.

 

Oanh Nhiên ngủ rất say.

 

Bỗng một tiếng nổ lớn vang lên đánh thức Tiểu Hoàng.

 

Kết giới do nó tạo ra theo mệnh lệnh của Từ Ly Lăng đã bị va chạm mạnh.

 

Oanh Nhiên và Đại Hoa vẫn ngủ ngon lành, nhưng cơ thể Tiểu Hoàng căng cứng, nó do dự không biết có nên đánh thức Từ Ly Lăng hay không.

 

Trong lúc phân vân, nó phát hiện Từ Ly Lăng đã thức dậy. Hắn dém chăn cho Oanh Nhiên rồi khoác áo đi ra ngoài.

 

“Ma đạo bất diệt!”

 

Tiếng cười điên cuồng của Thích Đà La vang vọng khắp bầu trời đêm ngập ánh lửa.

 

Ma quân liên tục ép sát, càng chiến đấu càng dũng mãnh.

 

Vô số đệ tử tới từ ba môn phái lớn là Ất Huyền Đạo Nhất, Toàn Hành Tông và Bách Thao Lâu đã thương vong. Bọn họ liên tục thua cuộc phải rút lui vào thành.

 

Hơn phân nửa thành Minh hoặc đã trở thành phế tích, hoặc bị san bằng do trận chiến. Máu và xác người bị chôn vùi trong đống đổ nát, chẳng phân biệt rõ là người hay ma.

 

Mấy trưởng lão tọa trấn các tông môn đồng loạt lấy pháp khí bản mệnh ra, cất cao giọng: “Ma đạo giảo hoạt, kéo theo vạn quân tập kích thành Minh, chứ không phải huyền đạo ta thua kém ma đạo! Chư vị đệ tử đều là trụ cột của huyền đảo, quyết tử chiến không lùi!”

 

“Tử chiến không lùi!”

 

Các đệ tử hét to rồi cùng các trưởng lão bày trận, nghênh chiến đám ma tu đang xông tới.

 

Thích Đà La cũng nói: “Vì ma đạo bất diệt, vì vinh quang của Thánh Ma, giết!”

 

“Giết!”

 

Chúng ma đã giết người đỏ cả mắt, liều mạng lao vào pháp trận để chiến đấu với các tu sĩ.

 

Thích Đà La giao chiến cùng ba trưởng lão đại tu, pháp thuật bay tứ tung không ngừng lan đến vùng tối của thành Minh, phá tan những ngôi nhà và gợi lên những tiếng khóc than.

 

Chỉ có hẻm Thanh Lương vẫn yên tĩnh như một thế giới khác.

 

Trên nóc nhà hẻm Thanh Lương xuất hiện một bóng người.

 

Dưới ánh trăng, chàng thư sinh cao gầy như hạc mặc áo xanh đơn bác, ánh mắt lạnh nhạt nhìn trung tâm tòa thành phía xa đang chém giết điên cuồng.

 

Có pháp thuật văng đến, hắn chỉ nhẹ nhàng vung tay đánh trả lại, cứ như đang chơi ném bao cát với Oanh Nhiên khi trước.

 

Chuỗi cốt châu màu trắng đeo trên cổ tay lập lòe ánh máu tham lam.

 

Cả tòa thành rơi vào hỗn loạn, cổng thành mở ra, vô số tu sĩ và người phàm tháo chạy tán loạn ngay giữa đêm.

 

Cuối cùng Thích Đà La và ba vị trưởng lão của đại tông môn đang giao chiến cũng chú ý tới hẻm Thanh Lương yên bình.

 

Cách một kết giới, không thể thấy rõ bóng người màu xanh trong đêm.

 

Chỉ thấy vạt áo hắn nhẹ bay dưới ánh trăng, trên cổ tay là một chuỗi đạo châu đang đung đưa theo gió.

 

“Đạo châu!”

 

Đôi mắt ba vị trưởng lão đều khựng lại, hoảng sợ kéo dài khoảng cách với Thích Đà La.

 

Ánh mắt Thích Đà La hiện ra vẻ mừng rỡ, “Thánh Ma!”

 

Ngay lập tức, trận chiến dừng lại.

 

Dù là ma hay tu sĩ, tất cả đều hoặc tôn kính vui sướng, hoặc hoảng sợ dừng tay, đồng loạt nhìn về phía hẻm Thanh Lương.

 

Đó là Thánh Ma sao?

 

Ba vị trưởng lão không dám chắc.

 

Bóng người kia không hề tỏa ra ma khí hay sát khí, trông lạnh lẽo thoát trần. Không giống ma, người đó lại càng giống một nho sĩ đang tìm linh cảm làm thơ dưới ánh trăng hơn.

 

Thích Đà La vung đao trong tay, lao thẳng về phía bóng người kia.

 

Ba vị trưởng lão âm thầm lùi lại, sáu con mắt nhìn nhau nghĩ cách thoát thân.

 

Nếu đụng độ Thánh Ma thật thì bọn họ không phải chết vì huyền đạo nữa, mà là chết vì tự chui đầu vào rọ!

 

Tuy nhiên Thích Đà La còn chưa tới gần hẻm Thanh Lương thì một giọng nói đã xuôi theo gió đêm rơi vào tai mọi người: “Tại hạ và phu nhân đi ngang qua đây xin tá túc một đêm. Kính mong chư vị đừng làm phiền.”

 

Cái gì?

 

Ba vị trưởng lão ngơ ngác.

 

Thích Đà La cũng dừng bước, lại không tin mà tiếp tục tiến lên.

 

Nhưng khi vừa chạm vào kết giới, một luồng sáng trắng đã lóe lên như tuyết dưới ánh trăng.

 

Mọi người chỉ nhìn thấy cơ thể Thích Đà La khựng lại, ngay sau đó máu nhuộm đỏ nửa người, cánh tay phải cầm đao đã bị chặt đứt!

 

Còn kẻ không biết là ma hay là tiên kia vẫn cất giọng nhàn nhạt như cũ: “Đừng làm phiền.”

 

Cơ thể Thích Đà La run lên, mồ hôi lạnh ứa ra. Hắn ta liên tục lùi về ma quân, hạ lệnh: “Lui!”

 

Phó tướng dò hỏi: “Thích Đà La, đó là...”

 

Thích Đà La cũng không rõ rốt cuộc hắn có phải Thánh Ma hay không.

 

Tuổi thọ của ma tu ngắn ngủi, đa phần những ma từng diện kiến Thánh Ma đều đã chết, mà bức họa Thánh Ma lại bị huyền đạo phá hủy sạch.

 

Bọn họ chỉ có thể tìm kiếm Thánh Ma qua hơi thở. Nhưng một khi Thánh Ma muốn ẩn nấp thì chỉ có những người từng tiếp xúc với hơi thở của Thánh Ma mới có thể phân biệt được.

 

Đáng tiếc Thích Đà La chưa từng bái kiến Thánh Ma, cũng chưa từng tiếp xúc với hơi thở của Thánh Ma nên không thể xác định.

 

Thích Đà La chỉ biết, người này có thể khiến hắn ta kinh sợ.

 

Cho dù là chính hay tà thì đều phải quay về báo cáo với Già Lam Điện.

 

“Lui!”

 

Thích Đà La và chúng ma ẩn náu trong sương mù, như mây đen đồng loạt rút khỏi thành Minh.

 

Ba vị trưởng lão và các đệ tử còn sót lại đều thở phào nhẹ nhõm.

 

Trưởng lão của Ất Huyền Tông bước lên: “Xin hỏi...”

 

Sự kiên nhẫn của Từ Ly Lăng đã gần như hết sạch, hắn lười nhác đáp lại một câu: “Cút.”

 

Ba vị trưởng lão đều im lặng, hành lễ về phía hẻm Thanh Lương rồi sắp xếp cho các đệ tử bị thương đi chữa trị.

 

Cuộc chiến bất ngờ dừng lại, các phàm nhân chưa kịp trốn thoát khỏi thành đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng đều thở phào nhẹ nhõm.

 

...

 

Oanh Nhiên mơ màng sờ thấy bên cạnh hơi lạnh, chẳng có ai.

 

Nàng nghi ngờ tỉnh lại, ngẩn người một lát rồi giật mình chạy ra ngoài.

 

Mãi đến khi nhìn thấy bóng người quen thuộc đang đứng trên nóc nhà, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Nàng cũng không biết mình đang sợ điều gì, có lẽ là sợ hắn sẽ bị vây giết, cũng có thể là sợ hắn bị bắt về ma đạo.

 

Oanh Nhiên gọi hắn: “Hoài Chân.”

 

Từ Ly Lăng ngoái đầu nhìn lại, sát ý còn chưa tan hết trong mắt dần lắng lại, hắn nhảy từ nóc nhà xuống.

 

Oanh Nhiên hỏi: “Chàng lên đó làm gì vậy?”

 

*

 

Lời tác giả:

 

Oanh Oanh: Tình cảnh hiện tại của Hoài Chân rất nguy hiểm, ta sợ hắn ra ngoài một mình sẽ gặp chuyện [Chồng cằm]

 

Tên ma tu bị đứt tay: Chi bằng ngươi lo lắng cho ta thì hơn đấy? [Mặt hề]

 

Mấy tu sĩ huyền đạo bị dọa sợ: Xin ngươi đừng thả phu quân mình ra ngoài một mình, tốt nhất là nhốt hắn trong nhà luôn đi, dù sao hắn cũng không phản kháng ngươi, cảm ơn nhiều [Giơ tay hình chữ thập]

Bình Luận (0)
Comment