Từ Ly Lăng: “Có tiếng động, lên xem thử.”
Oanh Nhiên thử lắng nghe, “Bây giờ yên tĩnh lắm mà, còn im ắng hơn trước khi ngủ nữa.”
Tiểu Hoàng ngáp dài, thầm nghĩ là do có kết giới đấy.
Từ Ly Lăng lại nói: “Ừm, bọn họ vừa đánh nhau xong.”
“Đánh xong rồi?” Oanh Nhiên lo lắng, “Sao rồi? Ma đạo hay huyền đạo thắng? Ngày mai chúng ta có thể rời khỏi thành Minh an toàn không?”
Từ Ly Lăng: “Nàng mong ma đạo hay huyền đạo thắng?”
“Đương nhiên là huyền đạo...”
Nói rồi lại nhớ Từ Ly Lăng là ma, thế là Oanh Nhiên lại bảo: “Nhưng nếu là chàng hay huyền đạo, thì đương nhiên là chàng thắng.”
Từ Ly Lăng: “Vậy thì là ta thắng.”
Oanh Nhiên thầm nghĩ hắn có đánh nhau với bọn họ đâu mà thắng với thua.
Nàng kéo tay Từ Ly Lăng đi về phòng, “Được, là chàng thắng. Nếu bọn họ đánh xong rồi thì chúng ta đi nghỉ sớm một chút, ngày mai còn phải lên đường rời khỏi thành nữa.”
Từ Ly Lăng: “Ừm.”
Hắn bị nàng kéo cùng nằm xuống, nhắm mắt lại.
*
Sáng sớm hôm sau, Oanh Nhiên đi đường dẫn tới cổng thành phía Tây thì phát hiện thành Minh trống trơn, nàng ngẩn ra.
Từ Ly Lăng kéo nàng đi, bảo nàng đừng nhìn, “Trong mấy phế tích đó có thi thể.”
Oanh Nhiên lập tức thu lại tầm mắt, bước nhanh rời khỏi thành.
Khi qua cổng kiểm tra, Huyền vệ thấy Từ Ly Lăng thì nhìn chằm chằm hắn.
Nhìn chăm chú đến mức Oanh Nhiên phải căng thẳng đổ mồ hôi tay, sợ rằng Huyền vệ sẽ phát hiện ra hắn là ma.
Cũng may Huyền vệ chỉ làm theo quy trình thông thường rồi cho bọn họ rời khỏi thành.
Oanh Nhiên thở phào, cưỡi lên ngựa bay cùng Từ Ly Lăng, cả người nhẹ nhõm hẳn.
Nàng dựa vào lòng Từ Ly Lăng, tiếp tục nói về chuyện tu đạo còn dang dở ngày hôm qua.
Oanh Nhiên: “Ta đã suy nghĩ thử, cảm thấy khá hứng thú với Âm Dương đạo.”
Chủ yếu là vì tu đạo này có thể giúp ích khi nàng làm nhiệm vụ trong trạng thái linh hồn. Nàng còn muốn quay về ngàn năm trước đưa Hoài Chân rời khỏi ma đạo đấy.
Nghe nàng nói muốn tu Âm Dương đạo, Từ Ly Lăng lập tức dạy nàng Âm Dương đạo: “Âm Dương đạo là nhánh phái phụ từ Đạo giáo, dựa trên những đạo lý tự nhiên và chân lý thuận theo lẽ trời, nhưng tập trung nhiều hơn vào việc sinh tử và thiên mệnh của con người. Nếu muốn tu Âm Dương đạo thì trước hết phải hiểu biết âm dương sinh tử của con người...”
Hắn diễn giải rất rõ ràng và sâu rộng, nhưng Oanh Nhiên càng nghe càng buồn ngủ, tưởng như bản thân đang học triết học.
Oanh Nhiên thì thầm: “Ta còn tưởng Âm Dương đạo là học những thứ liên quan đến quỷ thuật.”
Từ Ly Lăng: “Sẽ được học, nhưng nếu muốn học sâu rõ thì phải nắm vững những tâm pháp cơ bản nhất của Âm Dương đạo. Hôm nào ta sẽ mang sách đến cho nàng.”
Oanh Nhiên: “Sách gì cơ?”
Từ Ly Lăng: “Sách về Âm Dương đạo.”
“Có phải học thuộc không?”
“Phải hiểu rõ.”
Nghe còn khó hơn.
Oanh Nhiên thở hắt ra, lấy lại tinh thần: “Chàng định lấy sách ở đâu cho ta?”
Từ Ly Lăng: “Trước đây ta từng đọc sách Âm Dương đạo.”
Oanh Nhiên: “Chàng từng học Âm Dương đạo hả?”
Từ Ly Lăng: “Cái gì ta cũng học.”
Oanh Nhiên: “Vậy có phải vất vả lắm không?”
Từ Ly Lăng: “Cũng bình thường, đọc một lần là biết.”
Oanh Nhiên ghen tỵ: “Thật không vậy?”
Từ Ly Lăng bị ánh mắt của nàng chọc cười, véo khuôn mặt nhăn nhó của nàng, “Thật.”
Oanh Nhiên đẩy tay hắn ra, trêu chọc hắn: “Cái loại gặp ai một lần là không quên như chàng, đừng đụng vào ta.”
Từ Ly Lăng vòng tay ôm eo nàng, bàn tay còn lại giữ chặt cằm ép nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Oanh Nhiên giãy dụa nhưng không thoát được, thế là đùa nghịch ầm ĩ với hắn đến mức suýt rơi khỏi lưng ngựa bay, may mà có hắn kéo trở lại, làm nàng sợ thót tim.
Nàng nhìn thấy ánh mắt tươi cười của hắn là biết ngay hắn cố tình, thế là tức giận quay mặt đi, “Ta không chơi với chàng nữa.”
Lúc này Từ Ly Lăng mới thôi trêu chọc nàng. Hắn kiềm chế ôm nàng, điều khiển ngựa bay.
Oanh Nhiên không chịu nói chuyện với hắn thật.
Hắn hạ giọng hỏi nàng: “Muốn xuống nghỉ ngơi một lát không?”
Nàng lại quay mặt qua chỗ khác, không để ý tới hắn.
Từ Ly Lăng im lặng chốc lát rồi tì lên vai nàng, hơi thở xuôi theo giọng nói thổi vào tai nàng, “Ta sai rồi.”
Oanh Nhiên nghiêng mắt liếc hắn một cái, “Sao chàng cứ thích dọa ta sợ như vậy chứ?”
Từ Ly Lăng: “Có à?”
Có!
Trong mơ, hắn của một ngàn năm trước cũng hù dọa nàng như vậy.
Tuy nhiên Oanh Nhiên không tiện nói thẳng với hắn, chỉ đành bĩu môi cụng vào trán hắn.
Từ Ly Lăng bị nàng đập vào mũi nên phải ngửa đầu lên.
Oanh Nhiên tưởng mình cụng mạnh quá nên lo lắng hỏi: “Chàng không sao chứ?”
Hắn lại cúi đầu cắn lên mặt nàng một cái. Oanh Nhiên đẩy hắn ra thì bị hắn nắm tay ngược lại.
Oanh Nhiên không giãy dụa nữa, dựa vào lòng hắn thì thầm: “Sao chàng cứ thích dọa ta sợ như vậy chứ?”
Từ Ly Lăng im lặng một lát: “Nếu lần sau nàng cảm thấy ta dọa nàng sợ thì cứ nói với ta.”
Oanh Nhiên ngước mắt nhìn hắn, phát hiện sắc mặt hắn âm trầm, dường như không hề ý thức được hắn đang hù dọa nàng.
Bởi vì hắn là ma chăng? Bản chất của ma vốn thích hù dọa người khác? Trẻ con vậy ư?
Oanh Nhiên suy tư.
Tiểu Hoàng ngồi trên mông ngựa mà đảo mắt liên tục.
Chỉ có nó thông minh biết Từ Ly Lăng không định hù dọa ai cả.
Mà Từ Ly Lăng chỉ đơn giản là ác độc thôi, bản năng hắn sẽ cảm thấy vui vẻ khi làm chuyện xấu.
Nhưng vì đó là nàng nên hắn mới lập tức kéo nàng lại.
Nếu là người khác, ví dụ như nó chẳng hạn, thì đã ngã chết từ lâu rồi.
Dù có rơi nát bấy thì hắn cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái.
Hắn là ma.
Những ranh giới thiện ác, vui sợ trong mắt người đời đều chẳng có nghĩa lý gì trong mắt ma.
Oanh Nhiên dựa vào lòng Từ Ly Lăng suy ngẫm nhưng mãi chẳng nghĩ ra được, bèn tiếp tục tán gẫu cùng hắn.
Châu Vân thật sự rất lớn.
Nàng và hắn đi suốt một buổi sáng, đến trưa chuẩn bị nghỉ ngơi nhưng vẫn chưa nhìn thấy tòa thành thứ hai.
Tuy nhiên bọn họ phát hiện một cái thôn nhỏ tọa lạc giữa núi rừng hoang dã.
Thôn tuy nhỏ nhưng có khá nhiều người sinh sống.
Oanh Nhiên lập tức bảo Từ Ly Lăng đạp xuống khu vực bên ngoài thôn, muốn mượn bếp của người dân trong thôn để ăn thức ăn nóng.
Nhưng thôn dân vừa nhìn thấy hai người thì lập tức trở nên cảnh giác. Có vài người già tiến lên hỏi thăm, nhưng Oanh Nhiên không nghe hiểu lời họ nói.
Mấy người già quan sát Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng, thấy đằng sau hai người có mèo và chó thì sắc mặt dịu đi hẳn.
Một lát sau, có một ông lão bước tới hỏi thăm: “Xin hỏi hai vị tiên nhân hạ cánh xuống thôn Vô Ẩn là có chuyện gì?”
Oanh Nhiên: “Chúng ta không phải tiên nhân, chỉ là người phàm thôi.”
Ông lão nói gì đó với các thôn dân.
Những người trẻ trong thôn trước đó cố ý trốn đi lúc này mới đi ra, ai nấy tiếp tục làm việc của mình.
Đôi mắt vẩn đục của ông lão dừng lại trên người Từ Ly Lăng, sau đó cười bảo: “Thôn Vô Ẩn chúng ta hiếm khi có người ghé thăm nên tiếp đón không chu đáo, xin thứ lỗi.”
Oanh Nhiên vội vàng đáp: “Nào có. Chỉ là chúng ta muốn nghỉ chân ở đây, không biết có tiện không ạ?”
Ông lão: “Đương nhiên là có.”
Ông lão nhiệt tình dẫn Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng vào thôn.
Bên đường có đứa nhóc mở mắt tròn xoe ngây ngô mà tò mò.
Oanh Nhiên thân thiện chào hỏi mấy đứa bé, nhưng đột nhiên Từ Ly Lăng ôm eo nàng lại và kéo nàng về bên cạnh.
Oanh Nhiên đánh hắn một cái rồi khó hiểu: “Chàng làm gì thế?”
Chợt nghe thấy tiếng nói chuyện sau lưng.
Oanh Nhiên quay đầu nhìn, thấy một người phụ nữ chạy tới ôm đứa nhỏ ba tuổi đang vươn tay về phía hông nàng lại.
Đứa nhóc đó vẫn nhìn chằm chằm chiếc túi thơm bên hông nàng, thò tay muốn lấy nhưng bị người phụ nữ đánh vào tay và hạ giọng nhắc nhở câu gì đó mà Oanh Nhiên nghe không hiểu. Sau đó bà ta cũng tò mò nhìn chiếc túi thơm của nàng.
Ông lão ngại ngùng: “Người dân chưa rời khỏi thôn bao giờ nên thiếu kiến thức, xin thứ lỗi.”
Oanh Nhiên im lặng lắc đầu, tháo túi thơm định tặng cho đứa trẻ kia.
Từ Ly Lăng vờ như vô ý cầm lấy túi thơm.
Oanh Nhiên không tiện giành với hắn, nàng giả vờ như chẳng định làm gì nhưng lại thầm ra hiệu bằng mắt với hắn: Chàng làm gì thế? Cái thôn này có vấn đề hả?
Từ Ly Lăng khẽ lắc đầu.
Không có vấn đề thì tại sao hắn không cho nàng tặng túi thơm? Chỉ là một chiếc túi thơm đã cũ thôi mà.
Oanh Nhiên im lặng mím môi, đi theo ông lão đến một nông trại.
Trong ngôi nhà ở nông trại có một bà lão, nghe cách nói chuyện thì hẳn là thê tử của ông lão.
Bà lão có vẻ nhát người. Hai ông bà nói chuyện với nhau bằng tiếng địa phương nên Oanh Nhiên nghe không hiểu.
Nhưng rồi bà lão cũng cười thân thiện với Oanh Nhiên, sau đó đi vào trong nhà bưng trà ra.
Ông lão mời Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng ngồi xuống.
Từ Ly Lăng đi buộc ngựa bay trong sân, Oanh Nhiên ngồi xuống trước, Đại Hoa và Tiểu Hoàng ghé vào bên chân nàng.
Ông lão hỏi: “Hai vị tới từ đâu? Sao lại phát hiện thôn Vô Ẩn chúng ta?”
Oanh Nhiên: “Bọn ta tới từ châu Ý Vương, trong lúc cưỡi ngựa bay bay ngang thì phát hiện cái thôn này. Đúng lúc trời trưa nên muốn xuống nghỉ chân một lát. Đã làm phiền rồi, xin thứ lỗi.”
Ông lão liên tục nói “Khách sáo quá” rồi trầm ngâm suy nghĩ, đôi mắt thỉnh thoảng lại nhìn Từ Ly Lăng khiến Oanh Nhiên nhíu mày.
Ông lão: “Xin hỏi quan hệ của hai vị là gì?”
Oanh Nhiên: “Chàng là phu quân của ta.”
Ông lão gật đầu rồi hỏi tiếp: “Hai vị bao nhiêu tuổi?”
Oanh Nhiên trả lời qua loa: “Khoảng hai mươi.”
“Khoảng hai mươi...” Ông lão suy tư, “Nhưng ta thấy cốt cách hai vị phi phàm, thật sự không phải tiên nhân ư?”
Oanh Nhiên: “Không phải.”
Nàng định nghỉ ngơi một lát rồi rời đi ngay, ông lão này kỳ lạ quá.
Nhưng lại thấy ông lão nhìn Từ Ly Lăng và mỉm cười cô đơn.
Dường như ông lão cũng ý thức được bản thân thất lễ nên đành giải thích: “Thật không dám giấu, phu quân của cô nương hình như trông khá giống ân nhân cứu mạng ta năm đó.”
Oanh Nhiên: “Hình như?”
Gương mặt ông lão hơi hổ thẹn: “Thời gian trôi qua đã lâu nên ta không còn nhớ rõ bộ dáng của ân nhân, chỉ nhớ tên của hắn.”
Từ Ly Lăng buộc dây ngựa bay xong thì quay lại, ngồi xuống bên cạnh Oanh Nhiên.
Ông lão lại nhìn Từ Ly Lăng, ánh mắt sâu xa, “Tuy ta không nhớ rõ, nhưng cứ cảm thấy trông phu quân của ngươi giống lắm, rất giống...”
“Hôm nay hai vị cứ nghỉ ngơi ở đây. Phu quân của ngươi trông giống ân nhân trong trí nhớ của ta, ta nghĩ đó là duyên phận, là ông trời đang giúp ta bù đắp nuối tiếc năm xưa.”
Ông lão cứ nói liên thuyên, chợt hỏi Từ Ly Lăng: “Xin hỏi họ tên của tiểu hữu là?”
Từ Ly Lăng uống trà, không trả lời.
Oanh Nhiên nhìn sắc mặt hắn thì hiểu không phải không thể nói, chỉ là hắn lười trả lời.
Sắc mặt ông lão lại buồn bã.
Oanh Nhiên nói: “Tên chàng là Từ Ly Lăng.”
“Từ...” Đôi mắt ông lão sáng lên, “Ân nhân của ta cũng họ Từ.”
Oanh Nhiên: “Không phải, chàng họ Từ Ly...”
Nhưng nàng còn chưa dứt lời thì ông lão đã nói: “Hắn tên Từ Ẩn Chân.”
Oanh Nhiên khựng lại, chớp chớp mắt “ồ” một tiếng.
Từ Ẩn Chân... Là trùng hợp sao?