Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 31

Từ trong Từ Ly Lăng, Ẩn trong Huyền Ẩn Tiên Quân, Chân trong Hoài Chân.

 

Oanh Nhiên liếc nhìn Từ Ly Lăng.

 

Sắc mặt hắn vẫn không hề thay đổi, thấy nàng nhìn mình thì hỏi: “Sao vậy?”

 

Oanh Nhiên lắc đầu, hỏi ông lão: “Ông có thể kể cho ta nghe chuyện của vị Từ Ẩn Chân đó không?”

 

“Đương nhiên.”

 

Đôi mắt đục ngầu của ông lão trở nên sáng suốt, ngập tràn vẻ hoài niệm.

 

“Đó là vào một ngày đông khi cây cối đều tiêu điều, và nơi đây vẫn chưa có thôn Vô Ẩn. Mấy tà tu Âm Dương đạo hợp tác với đồng bọn đuổi thôn dân bọn ta đến đây. Lúc ấy ta chỉ mới bốn tuổi, ngồi dưới đất bất lực khóc kêu, nhìn khói lửa bốc lên nghi ngút che lấp đất trời.”

 

“Đúng lúc này từ trên trời ân nhân giáng xuống. Cả người hắn toàn là thương tích, hoa bào đẫm máu, tóc tai tán loạn. Năm ấy hắn chỉ là một thiếu niên, sau này ta mới biết khi đó hắn vừa qua sinh nhật mười lăm tuổi chưa bao lâu...”

 

Oanh Nhiên cầm tách trà nghiêm túc lắng nghe.

 

Đại Hoa và Tiểu Hoàng cũng ngẩng đầu nghe lên, nghe ông lão kể chuyện.

 

Chỉ có Từ Ly Lăng thất thần trông lên trời cao xa xôi.

 

“Những tà tu ấy hét lên với hắn: Đừng có xen vào chuyện của người khác.”

 

“Lúc đó ân nhân cũng chẳng có sức quản nhiều. Ban đầu hắn định rời đi, nhưng dường như vì nghe thấy tiếng khóc kêu của ta mà đã quay đầu nhìn lại. Chỉ một cái nhìn đó đã khiến hắn không nỡ rời đi mà quay lại đánh đuổi bọn tà tu.”

 

“Sau đó, ân nhân đưa chúng ta vào thôn Vô Ẩn và tiễn từng thôn dân đi. Chỉ có ta vì không tên, không họ, không gia đình nên đành ở lại thôn Vô Ẩn... Sau này hắn đã ở lại thôn Vô Ẩn cùng ta...”

 

“Hắn bị thương rất nặng, thường xuyên đau đớn giãy dụa trên giường và đập đầu vào tường đến mức mặt mày đẫm máu, luôn cố nghiến răng nhịn đau đến bật máu. Sau khi bình tĩnh lại thì hắn thất thần nhìn trời đất.”

 

“Ta hỏi ân nhân rằn hắn nhớ nhớ và người thân chăng? Ân nhân đáp, hắn đã mất nhà và không còn người thân.”

 

“Ta lại hỏi, những kẻ đuổi giết hắn đã hại chết cả nhà hắn ư? Ân nhân đáp, là người thân của hắn đang đuổi giết hắn. Ta mới giật mình hỏi vì sao?”

 

“Ân nhân bảo, có lẽ kể từ khi hắn sinh ra, bọn họ đều đã đợi ngày này.”

 

“Mùa đông năm ấy, bọn họ lấy cớ mừng sinh nhật hắn mà mời hắn về nhà. Trước đó bọn họ chỉ luôn tổ chức sinh nhật cho đệ đệ hắn, đây là lần đầu tiên bọn họ tổ chức sinh nhật cho hắn.”

 

“Sau khi hắn về nhà, đệ đệ dẫn hắn đi hái cỏ Vô Cập nhưng lại gặp ma ở nơi hoang vu. Kể từ khi hắn được sinh ra, tất cả mọi người đều dạy điều hắn nên làm là trừ ma vệ đạo, bảo vệ chúng sinh. Cũng vì thế mà hắn đã xa nhà từ rất nhỏ, đối với người thân cũng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Khi đó, hắn cũng làm tròn trách nhiệm bảo vệ đệ đệ rời đi trước, chống chọi đến khi cứu viện tới.”

 

“Nhưng cũng vào khoảnh khắc ấy, hắn mới biết bọn họ không hy vọng hắn có thể chống chọi được. Bọn họ hỗ trợ lũ ma tập kích hắn, hắn nhân lúc hỗn loạn chạy trốn và bị đuổi giết tới tận đây...”

 

“Lúc ấy ta còn quá nhỏ nên không biết an ủi ân nhân, cũng không hiểu rốt cuộc hắn đã trải qua những gì, chỉ biết mắng bọn người kia xấu xa và năn nỉ ân nhân sau này ở lại đây với ta. Nơi này có núi, có sông, phong cảnh tươi đẹp, bình yên an ổn.”

 

“Ân nhân cười bảo, nếu không có chuyện kia thì vốn dĩ hắn cũng muốn tới tìm bọn ta. Lúc đó hắn đang tu Âm Dương đạo, đây là đạo thuật duy nhất mà hắn không tinh thông, mà truyền thừa của bọn ta lại có ích cho việc tu tập Âm Dương đạo.”

 

Âm Dương đạo...

 

Oanh Nhiên ngạc nhiên liếc nhìn Từ Ly Lăng.

 

Hắn vẫn ung dung uống trà.

 

“Ta nghe xong thì vui lắm, vội vàng đưa truyền thừa của bọn ta cho ân nhân đã đền đáp ơn cứu mạng. Khoảng thời gian đó, ân nhân ở lại thôn Vô Ân để nghiên cứu tu luyện Âm Dương đạo. Ân nhân là thiên tài thật sự, đã gặp qua thì sẽ không quên, thông hiểu hơn người, có khả năng lĩnh ngộ đạo thuật bẩm sinh... Nhưng chẳng bao lâu sau người đuổi giết hắn đã tới.”

 

Đôi mắt đục ngầu của ông lão ướt át, ngẩng đầu nhìn trời rồi thở dài, “Hôm đó có một thiếu niên trông giống ân nhân năm phần đến tìm hắn, đó là đệ đệ của ân nhân. Hắn nói cha mẹ họ đã liên hợp với các thế lực khắp nơi để bao vây tiêu diệt ân nhân, hắn muốn dẫn ân nhân bỏ chạy. Ân nhân có vẻ do dự, nhưng đệ đệ là người thân ruột thịt của ân nhân, hắn kể lại những nghĩa tình trước đây của bọn họ, cuối cùng ân nhân vẫn rời đi cùng hắn...”

 

“Ngày hôm ấy ta đuổi theo ân nhân để nói mình sẽ ở đây chờ hắn quay về thăm. Sau đó, một mình ta ở lại thôn Vô Ẩn. Dần dần có rất nhiều người mới đến thôn Vô Ẩn, mỗi khi có ai đến, ta đều hỏi bọn họ có từng gặp ân nhân hay không.”

 

“Chỉ là kể từ đó, ta không còn nhận được bất cứ tin tức nào về ân nhân.”

 

Ông lão nhìn Từ Ly Lăng, thất thần mỉm cười, “Không biết sau này ân nhân có sống tốt không?”

 

Tiểu Hoàng ngẩng đầu nhìn Từ Ly Lăng.

 

Oanh Nhiên tròn mắt.

 

Chỉ là trùng hợp ư?

 

Sinh nhật của Từ Ly Lăng cũng vào mùa đông.

 

Cuốn sách ghi chép trong mộ tiên nhân cũng dừng lại vào trước sinh nhật năm mười lăm tuổi của hắn.

 

Oanh Nhiên nắm tay Từ Ly Lăng.

 

Sắc mặt hắn vẫn bình thường.

 

Oanh Nhiên nói với ông lão: “Ân nhân là người tốt, chắc chắn cuộc sống sau đó của hắn rất tốt.”

 

Ông lão mỉm cười gật đầu, sắc mặt hòa ái: “Có lẽ sau đó ân nhân đã cưới một cô nương đáng yêu, thú vị như ngươi, sống ẩn dật ở nơi núi rừng và trải qua những tháng ngày hạnh phúc.”

 

Oanh Nhiên mỉm cười, tán gẫu thêm vài câu cùng ông lão.

 

Hiếm hoi lắm ông lão mới có cơ hội nói về những chuyện kỳ thú ở thế giới bên ngoài với người khác, thế là mời Oanh Nhiên ở lại ăn cơm.

 

Oanh Nhiên đồng ý.

 

Ông lão chỉ vào gian nhà chính, mời Oanh Nhiên nghỉ tạm, “Đó là phòng mà ân nhân ta từng ở, sau này đã tu sửa lại vài lần nhưng không có ai ở. Trong nhà không còn phòng trống nào khác, nếu hai vị đi đường mệt mỏi thì có thể nghỉ trong đó.”

 

Oanh Nhiên nói cảm ơn, đúng lúc nàng đang có chuyện muốn nói với Từ Ly Lăng nên kéo tay hắn đi vào gian phòng chính.

 

Mặc dù đã lâu không có ai ở nhưng căn phòng vẫn sạch sẽ và ngăn nắp.

 

Trong phòng đặt một một lọ hoa nhỏ không tên, có thể thấy ông lão hết lòng chăm chút cỡ nào.

 

Oanh Nhiên không dám thay đổi cách bài trí trong phòng, ngồi xuống ghế trong phòng cùng Từ Ly Lăng: “Có phải chàng cố ý đưa ta đến đây không?”

 

Từ Ly Lăng hỏi lại: “Vì sao nàng nghĩ vậy?”

 

Oanh Nhiên: “Ta muốn tu Âm Dương đạo, nơi này trùng hợp có liên quan đến Âm Dương đạo.”

 

Từ Ly Lăng: “Chỉ là trong ký ức có một nơi thế này, tiện đường đi qua xem còn tồn tại hay không thôi.”

 

Oanh Nhiên: “Hoài Chân, chàng tinh thông Âm Dương đạo thật sao?”

 

“Có thể coi là vậy.”

 

“Chàng bắt đầu học Âm Dương đạo từ khi nào?”

 

“Trước khi thành ma.”

 

Trong lòng Oanh Nhiên sáng tỏ. Nàng im lặng một lát rồi ngồi lên đùi hắn, hai tay khoác lên vai hắn, đổi chủ đề, “Chúng ta sẽ ở đây một thời gian hả?”

 

“Truyền thừa của thôn Vô Ẩn rất có ích cho việc tu luyện Âm Dương đạo của nàng.”

 

Cánh tay Từ Ly Lăng ôm lấy eo nàng, bàn tay to lớn bao lấy bàn tay nàng đang đặt trên đùi mình, “Nếu nàng không muốn ở đây thì đi chỗ khác cũng được.”

 

Oanh Nhiên: “Vậy ở lại đây một thời gian đi... Cũng không biết ông lão có đồng ý hay không. Mà ta thấy tuy ông ấy biết chàng không phải Từ Ẩn Chân, nhưng vẫn coi chàng như Từ Ẩn Chân. Có khi chỉ cần chàng lên tiếng nói muốn ở lại là ông ấy đồng ý ngay lập tức ấy chứ.”

 

Từ Ly Lăng: “Lát nữa ta sẽ nói.”

 

Oanh Nhiên ôm mặt hắn, đùa giỡn: “Chàng là Từ Ẩn Chân hả?”

 

Từ Ly Lăng: “Không phải.”

 

Oanh Nhiên ôm chặt hắn, vùi mặt vào vai hắn.

 

Nàng cũng rất hy vọng hắn không phải Từ Ẩn Chân đã bị người thân phản bội vào chính sinh nhật của mình, mà chỉ là Hoài Chân của nàng thôi.

 

*

 

Buổi trưa khi ăn cơm, Từ Ly Lăng nói với ông lão chuyện hai người muốn ở lại tá túc một thời gian.

 

Ông lão vui mừng ra mặt, liên tục nói được.

 

Oanh Nhiên không muốn lừa dối ai nên nói đúng sự thật: “Ta muốn tu Âm Dương đạo, nghe ông lão nói thôn Vô Ẩn có ích cho việc tu Âm Dương đạo nên muốn ở đây tu luyện. Nếu ông lão không muốn tiết lộ truyền thừa thì bọn ta sẽ mau chóng rời đi, không làm ông khó xử.”

 

“Âm Dương đạo à...”

 

Ông lão vuốt râu dài, đánh giá Oanh Nhiên, “Ta thấy cô nương hai mắt sáng ngời, khí thế chính nghĩa, không phải hạng người gian manh. Nếu cô nương muốn ở đây tu luyện thì cứ việc. Có vấn đề gì có thể hỏi lão phu.”

 

Oanh Nhiên chắp tay hành lễ, chân thành nói cảm ơn.

 

Ông lão đáp lại: “Đã gặp nhau là có duyên.”

 

Ông lão tự xưng là Hỉ Nhi, bảo Oanh Nhiên đừng gọi mình là ông lão nữa mà có thể gọi là Hỉ bá. Phu nhân ông lão tên Hoan Nương, cứ gọi Hoan bà là được.

 

Oanh Nhiên cũng tự giới thiệu bản thân, sau khi ăn cơm với mọi người xong thì định đi rửa chén.

 

Hỉ bá ngăn nàng lại: “Nếu đã muốn tu Âm Dương đạo thì ngươi đi tìm hiểu đi.”

 

Ông lão và Hoan bà thu dọn chén đũa đi vào phòng bếp.

 

Xuyên qua cửa sổ phòng bếp, có thể thấy hai ông bà dựa đầu vào nhau, hình như đang thủ thỉ gì đó. Nói rồi Hoan bà mỉm cười nhìn sang Hỉ bá chăm chú.

 

Đây là cuộc sống mà Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng từng trải qua.

 

Ánh mắt Oanh Nhiên xa xăm, mỉm cười ôm cánh tay Từ Ly Lăng hỏi: “Khi nào dạy ta tu luyện?”

 

Từ Ly Lăng: “Bây giờ.”

 

Hắn kéo Oanh Nhiên ra ngoài, chậm rãi đi dạo trong thôn.

 

Lúc này các thôn dân đều mới ăn cơm xong và đang tụ tập trong nhà. Thấy hai người thì ai nấy đều ló đầu tò mò nhìn sang.

 

Oanh Nhiên thân thiện mỉm cười với bọn họ.

 

Có mấy người ngại ngùng trốn tránh, có vài người lại hào sảng đáp lại nụ cười. Nếu không bị gia đình giữ lại, thậm chí còn có mấy đứa nhóc ngây ngô muốn chạy ra chơi cùng nàng.

 

Thôn xóm yên bình, hòa thuận, dù không tu luyện thì Oanh Nhiên cũng sẽ muốn ở lại đây thêm một thời gian.

 

Nàng theo Từ Ly Lăng đi dạo từ đầu thôn tới cuối thôn, mãi vào một rừng cây.

 

Oanh Nhiên thấy lạ: “Không phải chàng bảo muốn dạy ta tu luyện sao? Chúng ta đang đi dạo tiêu cơm mà?”

 

Từ Ly Lăng: “Cảm nhận cho kỹ.”

 

Oanh Nhiên nghi hoặc: “Cảm nhận?”

 

Từ Ly Lăng: “Cảm nhận sự huyền diệu tồn tại trong người dân thôn Vô Ẩn, sự huyền diệu ấy đồng điệu với Âm Dương đạo.”

 

Oanh Nhiên tĩnh tâm, cảm nhận thật kỹ.

 

Đại Hoa và Tiểu Hoàng đi theo họ cả một đường.

 

Đại Hoa cũng cảm nhận, một lát sau chẳng thấy gì thì mỉa mai: “Không thể nói thẳng là huyền diệu gì chắc?”

 

Oanh Nhiên: “Vốn dĩ gọi là huyền diệu, đó là bởi không thể miêu tả, chỉ có thể cảm nhận bằng tâm. Cảm giác của mỗi người là khác nhau, nếu miêu tả thẳng ra rồi thì ngược lại sẽ dẫn sai đường.”

 

Đại Hoa: “Cô cũng huyền diệu quá ha.”

Bình Luận (0)
Comment