Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 36

Sắc mặt hắn rất khó miêu tả, tựa như không vui, mà cũng tựa như thấy hứng thú một cách kỳ lạ.

 

Oanh Nhiên đang muốn hỏi sao vậy thì hắn đột nhiên nói chuyện: “Người đâu.”

 

Ma vệ trả lời.

 

Từ Ly Lăng hạ lệnh: “Đưa kẻ lần trước Tứ Mệnh Cung mang đến đây.”

 

“Vâng.”

 

Ma vệ đáp rồi lui xuống.

 

Oanh Nhiên ngơ ngác: “Ngươi định làm gì?”

 

Từ Ly Lăng: “Đừng vội, đợi người tới ngươi sẽ biết.”

 

Hắn nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

 

Oanh Nhiên đứng mỏi, nhìn khắp nơi muốn tìm một chỗ để ngồi.

 

Nhưng đại điện rộng lớn đến vậy mà chẳng có lấy một chỗ ngồi nào khác ngoài ghế ngồi của chưởng môn.

 

Nàng đành lấy khăn ra lau cầu thang rồi ngồi xuống bậc thang dưới ghế chưởng môn.

 

Từ Ly Lăng cảm nhận được hơi thở của nàng đi xa thì mở mắt, nhìn thấy bóng người nhỏ nhắn của nàng đã ngoan ngoãn ngồi đợi trên bậc thềm. Hắn im lặng một lát, cuối cùng chẳng nói gì mà nặng nề nhắm mắt.

 

Chẳng mấy chốc, ma vệ đã áp giải một nữ tử quyến rũ đến.

 

Nữ tử bị trói bằng xích ma, nở nụ cười nũng nịu, thướt tha hành lễ với Từ Ly Lăng.

 

Trên đường tới đây, ma vệ đã nhắc nhở nàng ta rằng lát nữa không cần xưng hô Thánh Ma.

 

Tuy không biết Thánh Ma lại chơi trò gì, nhưng chuyện hắn tính tình thất thường, vui buồn lẫn lộn cũng chẳng phải chuyện ngày một, ngày hai. Nữ tử biết rõ nên đương nhiên sẽ không dám làm bậy.

 

Nàng ta không tùy tiện gọi Từ Ly Lăng, sau khi hành lễ xong thì liếc nhìn Oanh Nhiên, thầm ngạc nhiên vì nữ quỷ này dám ngồi gần Thánh Ma đến vậy. Song vì chưa biết nàng là người phương nào phái tới nên nàng ta chỉ im lặng chờ mệnh lệnh.

 

Oanh Nhiên khó hiểu đứng lên đi tới bên cạnh Từ Ly Lăng.

 

Hắn gọi một nữ nhân khác tới đây làm gì?

 

Từ Ly Lăng ngoắc tay gọi Oanh Nhiên, ra hiệu cho nàng: “Lặp lại lần nữa, ta thích cái gì?”

 

Oanh Nhiên lập tức nói lại.

 

Nữ tử trong đại điện trợn tròn mắt một cách kỳ lạ. Chẳng cần Từ Ly Lăng cắt ngang, Oanh Nhiên đã chẳng nói tiếp được, hỏi nữ tử: “Sao lại nhìn ta như vậy?”

 

Nữ tử im lặng.

 

Từ Ly Lăng: “Nói cho nàng đi.”

 

Lúc này nữ tử mới mở miệng nói bằng giọng ngọt ngào: “Đại nhân thích tùng lan hơn trúc, càng không thích đụng vào những món ăn vặt như mứt hoa quả. Khẩu vị đại nhân nhạt, thích ăn linh thực thanh đạm...”

 

Nữ tử còn định nói tiếp.

 

Nhưng ngón tay Từ Ly Lăng bỗng nhúc nhích, nàng ta ngậm miệng lại.

 

Oanh Nhiên ngơ ra.

 

Từ Ly Lăng nhìn biểu cảm ngơ ngác của nàng thì chỉ về phía nữ tử, cong môi cười nhẹ: “Sao tình báo của Diệu Cảnh các ngươi còn chẳng bằng cái đám bị các ngươi gọi là tà đạo như Tứ Mệnh Cung vậy?”

 

“Lúc trước ngươi diễn rất giỏi, nhưng hôm nay lại là nét bút hỏng lớn nhất.”

 

Hắn phất tay áo, ra lệnh cho ma vệ áp giải nữ tử về ngục giam.

 

Oanh Nhiên nhìn theo bóng dáng nữ tử dần biến mất trong đại điện, bỗng hỏi: “Có rất nhiều người tiếp cận ngươi, đóng vai thê tử của ngươi ư?”

 

Từ Ly Lăng mất hứng: “Mỹ nhân kế của những người khác đều chỉ có một trò quyến rũ, riêng ngươi thì bịa chuyện xưa.”

 

“Quyến rũ?”

 

Oanh Nhiên nhìn chằm chằm hắn, “Ý ngươi là có rất nhiều người quyến rũ ngươi, dù là ai ngươi cũng không từ chối, chơi cùng các nàng ư?”

 

Hốc mắt nàng phiếm hồng, nhưng trong mắt bỗng ánh lên sự tàn nhẫn lạ lùng. Tựa như nếu hắn dám nói phải thì nàng sẽ xông tới tát hắn một cái.

 

Nàng như vậy, ngược lại lại giống phu nhân chính thất đang chờ bắt quả tang hắn ngoại tình thật.

 

Trông hết sức buồn cười.

 

Từ Ly Lăng khẽ cười thành tiếng, nhưng hắn không định trêu đùa nàng về chuyện này, thản nhiên trả lời: “Vì sao ta phải chơi cái trò quyến rũ nhàm chán đó với người khác? Đương nhiên là nếu có giá trị thì bắt lại, không có giá trị thì giết.”

 

Nhưng Oanh Nhiên vẫn ủ rũ không vui, nàng quay mặt đi chỗ khác không muốn nhìn hắn nữa, “Có lẽ thời gian sẽ thay đổi rất nhiều thứ, ngàn năm sau sở thích của ngươi sẽ giống như ta nói.”

 

“Sau khi chúng ta gặp nhau, lần đầu tiên ta tặng quà cho ngươi là tặng một chiếc dù trúc. Cho đến bây giờ ngươi vẫn giữ chiếc dù ấy, chúng ta rời khỏi nhà ngươi cũng cầm theo. Nếu ngươi không thích trúc thì vì sao luôn chọn đồ vật có họa tiết trúc xanh, vì sao sau khi rời khỏi nhà vẫn mang theo cây dù trúc cũ ấy dù đã có cây mới?”

 

Từ Ly Lăng đột nhiên im lặng, mãi một lúc sau mới hỏi: “Còn mứt hoa quả thì sao? Ta đã ăn nó như thế nào?”

 

“Là trước kia ta mang đến cho ngươi ăn.”

 

Cuối cùng Oanh Nhiên vẫn quay đầu nhìn hắn, “Mặc dù mứt hoa quả của tiệm đó bán rất ngon nhưng lại đắt. Sau khi chúng ta thành thân, một tháng ngươi chỉ kiếm được năm viên linh thạch. Chúng ta không có nhiều linh thạch để ăn hằng ngày, nhưng người vẫn thường xuyên mua về ăn cùng ta. Nếu ngươi không thích thì cứ mua mứt hoa quả làm gì?”

 

Lời nàng nói nghe quá đỗi chân thật, nụ cười của Từ Ly Lăng bỗng trở nên dịu dàng: “Ngươi nghĩ sao?”

 

Trong thoáng chốc, Oanh Nhiên ngỡ như nhìn thấy Từ Ly Lăng của ngàn năm sau đang hỏi mình.

 

Nàng vẫn hơi giận dỗi hắn, “Đó là suy nghĩ của ngươi, sao ta biết được?”

 

Từ Ly Lăng mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm: “Bịa chuyện hay lắm.”

 

Biết ngay hắn sẽ không tin.

 

Oanh Nhiên bất lực, nói về chính sự: “Cái thuật pháp ngươi hỏi ta, ta không biết nó tên là gì thật. Nếu bắt buộc phải nói thì...”

 

Ánh mắt nàng dịu đi, “Gọi là Trọng Nghiễn đi.”

 

Từ Ly Lăng: “Trọng Nghiễn...”

 

“Tây kinh phú” viết lăng trọng nghiễn.

 

Khác với tầng nghĩa thông thường, chữ lăng trong lăng trọng nghiễn mang ý nghĩa bay cao lên trời – l*n đ*nh muôn núi, siêu trần tuyệt đỉnh, cảnh giới thần tiên.*

 

*Oanh Nhiên trích hai từ “trọng nghiễn” từ “Tây kinh phú” của Trương Hàn để gợi đến chữ “lăng” đằng trước. Chữ “lăng” này cũng chính là “lăng” trong Từ Ly Lăng.

 

Từ Ly Lăng: “Ngươi đúng là...”

 

Oanh Nhiên nhìn về phía hắn.

 

Hắn trầm ngầm một hồi lâu rồi nói: “Giỏi bịa chuyện.”

 

Oanh Nhiên: ... Muốn đấm hắn một cái ghê.

 

Từ Ly Lăng thu lại sắc mặt, “Ngươi có thể mang một nửa đệ tử đi.”

 

Oanh Nhiên cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, trong lòng cũng hiểu hắn chịu nhường bộ không phải vì đã biết được tên thuật pháp, mà là vì nàng mang đến niềm vui cho hắn.

 

Oanh Nhiên suy nghĩ: “Vậy Đoạn Ngọc Sơn...”

 

Từ Ly Lăng xoay chuỗi ngọc trên cổ tay, “Hửm?”

 

Oanh Nhiên suy nghĩ rất lâu rồi đi tìm thần nữ: “Ta muốn dùng năng lượng để trao đổi Đoạn Ngọc Sơn với ma đạo, có thể không?”

 

Thần nữ: “Hắn ta chịu thả người đơn giản như vậy à?”

 

Đương nhiên năng lượng quý giá, nhưng thần nữ cũng biết rõ chúng chẳng đáng nhắc tới đối với Thánh Ma.

 

Oanh Nhiên: “Đương nhiên là không, đó chỉ là tiền cược cho ván cược giữa ta và ma đạo thôi.”

 

Thần nữ im lặng một lát rồi đồng ý: “Ma đạo đồng ý đánh cược với ngươi à?”

 

Oanh Nhiên: “Chàng ấy sẽ đồng ý.”

 

Chỉ với một cái tên giả dối khiến hắn cảm thấy thú vị cũng đã đổi được một nửa đệ tử. Huống chi là ván cược có lợi ích thật sự chứ?

 

Thần nữ truyền năng lượng gấp ba phần thưởng nhiệm vụ trước cho Oanh Nhiên, rồi nói: “Ngươi dùng tạm đi, nếu không đủ thì nói với ta. Tuy nhiên ta phải nhắc nhở ngươi, Thánh Ma trước khi đọa ma đã từng đi chu du tứ phương, hiểu biết trăm nghìn kiến thức giang hồ, hắn ta là cao thủ đánh cược chưa bao giờ thua. Nếu ngươi phát hiện bất thường thì tốt nhất nên rút lui kịp thời, đừng để uổng phí năng lượng mà chẳng được gì.”

 

Oanh nhiên ngạc nhiên vì được gửi rất nhiều năng lượng.

 

Song điều này cũng chứng minh đối với thần nữ, đánh cược với ma đạo sẽ phải trả giá rất đắt.

 

Nàng trả lời: “Ta không đánh cược với Thánh Ma, mà là người bạn ta quen.”

 

Lúc này thần nữ mới yên tâm.

 

Nàng đề cập đến ván cược với Từ Ly Lăng.

 

Quả nhiên Từ Ly Lăng có hứng: “Đánh cược gì?”

 

Oanh Nhiên: “Đấu cỏ. Ta sẽ lấy bí pháp làm tiền đặt cược. Nếu ta thua sẽ thi triển một lần che chắn tổn thương cho ngươi, nếu ta thắng thì ngươi phải thả Đoạn Ngọc Sơn.”

 

Đấu cỏ là trò chơi mà mỗi người chọn một nhánh cỏ rồi đan chéo nhánh cỏ vào nhau. Hai bên kéo nhánh cỏ về phía mình, bên nào đứt trước thì thua.

 

Khi nàng và Từ Ly Lăng vừa thành thân và chuyển đến sống trong núi, đôi lúc rảnh rỗi không có gì làm, lại có ít linh thạch để tiêu xài, hai người sẽ ở nhà tìm cách giết thời gian.

 

Đấu cỏ là trò chơi đầu tiên mà nàng chơi cùng Từ Ly Lăng.

 

Ban đầu nàng chơi với hắn luôn thua.

 

Rõ ràng đó là trò chơi mà nàng nghĩ ra. Nàng từng chơi hồi bé trước khi xuyên qua, và trò này các văn sĩ đương thời cũng yêu thích. Vì vậy nàng mới rủ Từ Ly Lăng chơi cùng, và hắn đồng ý.

 

Kết quả thua nhiều quá, nàng lại rầu rĩ không vui: “Ta không muốn chơi nữa... Sao lần nào chàng cũng thắng vậy? Cho dù ta và chàng dùng nhánh cỏ giống nhau thì chàng cũng thắng? Có phải hồi nhỏ chàng từng chơi trò này rồi không? Vậy mà lừa ta là chàng chưa chơi cùng người khác.”

 

Từ Ly Lăng: “Hồi nhỏ ta không có cơ hội chơi cùng người khác thật. Nhưng năm bốn tuổi ta từng xem người khác chơi, sau đó lén lút chơi một mình.”

 

Oanh Nhiên: “Chơi một mình? Có phải hồi nhỏ gia đình chàng ép buộc con cái học hành không? Người khác thấy chàng là con mọt sách cho nên mới không chơi cùng?”

 

Từ Ly Lăng: “Cũng gần giống vậy.”

 

Hắn cầm tay dắt nàng vào núi tìm cỏ, dạy nàng phải tìm nhánh cỏ nào mới không dễ đứt, và khi đấu cỏ phải dùng lực thế nào mới thắng hắn được.

 

Oanh Nhiên thử vài lần, cuối cùng cũng giành chiến thắng lần đầu tiên. Và sau đó nàng luôn thắng hắn.

 

Thắng nhiều quá làm Oanh Nhiên cảm thấy nhàm chán, thế là nàng lại nghĩ trò khác để giết thời gian cùng Từ Ly Lăng.

 

Lúc đó nàng chẳng nghĩ nhiều, bây giờ nhớ lại mới hiểu vì sao hồi nhỏ hắn không có bạn chơi cùng.

 

Bởi lẽ tất cả mọi người đều cho rằng một thiên tài xuất chúng như hắn không nên ham chơi.

 

Cho dù lúc đó hắn chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi.

 

Trở lại thực tại, Oanh Nhiên nghe thấy Từ Ly Lăng trả lời mình: “Một lần thi triển thuật pháp của người vẫn chưa đáng giá bằng một Đoạn Ngọc Sơn. Ngươi thắng một trăm lần đi, ta sẽ thả Đoạn Ngọc Sơn.”

 

Một trăm lần?!

 

Oanh Nhiên kinh ngạc, thầm nghĩ quả nhiên thần nữ rất hiểu tính nết ma đạo, phần năng lượng nàng ta gửi đến có lẽ sẽ không đủ thật.

 

Để tránh lãng phí thời gian, Từ Ly Lăng trực tiếp hạ lệnh cho ma vệ đi mang một đống cỏ đến, xếp chồng thành núi nhỏ trong đại điện.

 

Hắn đến gần ngọn núi nhỏ, tiện tay cầm một nhánh cỏ.

 

Oanh Nhiên cẩn thận chọn lựa ra một nhánh cỏ.

 

Nàng đi đến trước mặt Từ Ly Lăng, lấy nhánh cỏ ra định đan với nhánh của hắn thì phát hiện Từ Ly Lăng lấy cùng loại cỏ với nàng.

 

Nàng chẳng hề ngạc nhiên, bởi dù sao người dạy nàng chọn cỏ cũng là Từ Ly Lăng của ngàn năm sau.

 

Đôi mắt Từ Ly Lăng ánh lên vẻ nghiền ngẫm, song chuyện này cũng nằm dự liệu của hắn.

 

Nhánh cỏ không dài. Hai ngọn cỏ đan vào nhau, Oanh Nhiên cũng cách hắn gần hơn, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi hương trên người hắn.

 

Cả hai đều dùng sức, Oanh Nhiên tập trung tinh thần.

 

Thân cỏ căng ra, cả cổ tay lẫn ngón tay đều căng thẳng.

 

Bỗng một âm thanh nhỏ vang lên, nhánh cỏ căng cứng trong tay đột nhiên nới lỏng.

 

Đứt rồi.

 

Nhánh cỏ trong tay Từ Ly Lăng đứt rồi!

Bình Luận (0)
Comment