Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 37

Mặc dù nhánh cỏ đứt đoạn quá đột ngột khiến Oanh Nhiên thấy lạ, cứ như thể hắn đã cố tình làm đứt nó.

 

Nhưng thì sao chứ, nàng thắng rồi.

 

Oanh Nhiên mừng rỡ mắt sáng như sao.

 

Từ Ly Lăng chẳng lộ vẻ buồn bã khi thua cuộc, chỉ lắc lư nhánh cỏ đứt đoạn trong tay, hỏi: “Có biết nhánh cỏ ngươi chọn là loại cỏ gì không?”

 

Oanh Nhiên lắc đầu: “Không biết.”

 

Từ Ly Lăng: “Vậy ngươi chọn cỏ kiểu gì? Theo bản năng à?”

 

Đa số người bình thường khi chơi đấu cỏ chỉ biết chọn những nhánh cỏ thô dày. Nhưng tu sĩ khi chơi đấu cỏ sẽ quan tâm nhánh cỏ có chứa linh khí hay không.

 

Trên thế giới này, vạn vật đều có linh, cỏ cây cũng có linh tính.

 

Có một vài loại cỏ tính cách quật cường, tuy trông mảnh mai, yếu ớt, cành lá dễ gãy nhưng xương lại cứng.

 

Oanh Nhiên: “Là ngươi của ngàn năm sau dạy ta.”

 

“Ngươi nói đa số người bình thường khi chơi đấu cỏ chỉ biết chọn những nhánh cỏ thô dày. Còn tu sĩ chơi đấu cỏ sẽ quan tâm nhánh có có linh khí hay không. Bởi lẽ vạn vật đều có linh, cỏ cây cũng có linh tính...”

 

Oanh Nhiên lặp lại lời hắn của ngàn năm sau nói, bỗng phát hiện trên mặt Từ Ly Lăng chẳng có vẻ hứng thú, chỉ im lặng nhìn nàng.

 

Nhìn đến mức nàng cảm thấy khiếp sợ không dám nói tiếp: “Ngươi sao thế?”

 

Từ Ly Lăng cất bước tới gần nàng.

 

Vóc dáng hắn cao lớn, cảm giác áp lực nặng nề khiến Oanh Nhiên vô thức lùi về sau.

 

Lùi được hai bước, nàng mới lấy lại tinh thần, nhíu mày nhìn thẳng vào đôi mắt đen đặc của hắn.

 

Từ Ly Lăng cong môi: “Xem ra không phải tình báo của Diệu Cảnh không bằng Tứ Mệnh Cung, mà là biết quá nhiều rồi.”

 

Ngay cả những lời hắn từng tiện tay ghi lại để luyện chữ lúc nhỏ khi đang nghiên cứu trò đấu cỏ mà cũng biết.

 

Tay Oanh Nhiên vô thức chắn trước người. Hắn chỉ cần bước thêm một bước là sẽ đụng phải bàn tay kháng cự của nàng.

 

Nàng nhíu mày: “Ngươi đang nói gì vậy? Đừng bảo là định không nhận thua nhé?”

 

“Không.” Từ Ly Lăng xoay người, chọn cỏ từ đống núi nhỏ, “Đấu tiếp đi.”

 

Oanh Nhiên bình tĩnh lại, tiếp tục chọn cỏ.

 

Hồi đó khi nàng hỏi phải nhận biết tính tình loại cỏ đó quật cường hay không như thế nào.

 

Từ Ly Lăng đã nói: Chúng nó trông mềm mại, nhưng cũng rất sắc bén. Khi tĩnh tâm lại, nếu có nhánh cỏ nào khiến nàng cảm thấy đau nhói mà chẳng cần gai thì đó chính là loại cỏ quật cường.

 

Oanh Nhiên chọn một nhánh cỏ khiến mình thấy đau tay, vuốt thẳng thân cỏ rồi đấu với Từ Ly Lăng.

 

Lần này, nhánh cỏ trong tay nàng đứt trước.

 

Oanh Nhiên ngẩn ra.

 

Từ Ly Lăng nhìn xuống từ trên cao, đôi mắt bình tĩnh như sông băng chẳng thèm gợn sóng.

 

Oanh Nhiên nghĩ có lẽ là do tâm mình loạn, dùng sức sai cách, thế là xoay người tiếp tục chọn cỏ.

 

Nhưng sau lần thắng đầu tiên, nàng đã không thể thắng nữa.

 

Lại thêm một nhánh cỏ đứt, cuối cùng Oanh Nhiên cũng xác định:

 

Hóa ra không phải nàng có thể thắng Từ Ly Lăng, mà là do Từ Ly Lăng nhường nàng thắng.

 

Hoài Chân của nàng đã hao hết tâm tư nhường nàng thắng, để nàng vui vẻ.

 

Còn Từ Ly Lăng của ngàn năm trước lại lạnh lùng muốn nàng thua, để nàng tự ý thức được bản thân tự phụ cỡ nào.

 

Oanh Nhiên cố gắng giữ bản thân bình tĩnh, thầm suy tính kế hoạch tiếp theo, vừa xoay người đi chọn cỏ.

 

Nàng rút ra một nhánh cỏ, lòng bàn tay đốt nhiên cảm thấy đau nhói đến lạ.

 

Một giọt máu chảy ra từ lòng bàn tay và dính lên thân cỏ.

 

Oanh Nhiên chợt nhớ tới câu hỏi lúc đó của mình: Loại cỏ có thể khiến ta đau tay như vậy liệu có cắt đứt tay ta được không?

 

Từ Ly Lăng cầm bàn tay ửng đỏ của nàng, nhẹ nhàng v**t v*: “Có. Loại cỏ càng lợi hại thì sẽ càng tổn thương con người. Nếu tay của nàng cầm hơn hai mươi nhánh cỏ như vậy trong một ngày thì ngón tay sẽ rỉ máu.”

 

Cho nên ban đầu khi nàng đang vui mừng vì chiến thắng, muốn chơi đấu cỏ với hắn tiếp, nhưng một ngày hắn đều không chơi cùng nàng quá năm lần.

 

Nàng từng làm nũng với hắn: “Không phải chàng bảo đến lần thứ hai mươi mới chảy máu hả? Sao không chịu chơi với ta nữa? Chẳng lẽ chàng sợ thua? Nhưng chàng đã thắng ta nhiều lần như vậy mà.”

 

Từ Ly Lăng nhẹ nhàng v**t v* đầu ngón tay ửng đỏ của nàng, dắt nàng đi rửa tay, “Không đau à? Sau này nàng có thể tiếp tục thắng ta mà.”

 

Giờ phút này, Oanh Nhiên nhìn nhánh cỏ dính máu mà đỏ mắt.

 

Nàng hít sâu, trợn to mắt để ngăn nước mắt chảy xuống, xoay người tiếp tục đấu cỏ với Từ Ly Lăng.

 

Trong lòng nàng biết mình không thể thắng được trò đấu cỏ, bèn thầm nghĩ cách khác để cứu Đoạn Ngọc Sơn, cố tình kéo dài thời gian.

 

Hai nhánh cỏ đan vào nhau, thân cỏ xanh biếc dính vệt đỏ trông vô cùng bắt mắt.

 

Từ Ly Lăng cụp mắt, có thể nhìn thấy nàng đang nhìn xuống, hàng lông mi hơi ướt, màu đỏ nơi hốc mắt còn bắt mắt hơn vệt máu trên ngọn cỏ.

 

Từ Ly Lăng sầm mặt: “Chẳng lẽ ta của ngàn năm sau không dạy ngươi có một loại cỏ còn cứng cỏi hơn loại cỏ ngươi chọn à?”

 

Oanh Nhiên im lặng lắc đầu.

 

Khoảnh khắc này, việc hắn nhắc tới hắn của ngàn năm sau càng giống cố tình mỉa mai nàng hơn.

 

Oanh Nhiên biết Từ Ly Lăng đối xử tốt với mình nên sẽ không oán trách.

 

Nhưng nàng thật sự chẳng muốn trả lời Từ Ly Lăng trước mắt mình.

 

Bỗng một âm thanh nhỏ vang lên, nhánh cỏ đứt đoạn.

 

Từ ngọn cỏ trong tay Từ Ly Lăng.

 

Oanh Nhiên ngạc nhiên, nàng thắng rồi?

 

Nhưng nàng còn chẳng dùng sức mà.

 

Nàng ngước mắt nhìn Từ Ly Lăng, đôi mắt đã ướt đẫm vì cố kìm nén giọt lệ.

 

Từ Ly Lăng nhìn một cái thì không muốn nhìn thêm, đi tới bên cạnh chồng cỏ nhỏ: “Lại đây.”

 

Oanh Nhiên cũng đi qua.

 

Từ Ly Lăng: “Có vài loại cỏ tính tình quật cường, nhưng còn có một loại cỏ...”

 

Sắc bén như dao.

 

Giọng nói hắn bỗng dưng im bặt, cụp mắt nhìn đầu ngón tay ửng đỏ của nàng.

 

Loại cỏ sắc bén như dao ấy tên là hoa mãn địa.

 

Xung quanh nhánh cỏ của hoa mãn địa được linh khí vô hình bao phủ. Linh khí như hàng nghìn lưỡi dao nhỏ, khi đấu cỏ có thể cắt đứt những nhánh cỏ khác dễ dàng như cắt cánh hoa vụn.

 

Và cũng có thể làm người hái nó bị thương.

 

Từ Ly Lăng hỏi: “Ta của ngàn năm sau đã chơi đấu cỏ với ngươi như thế nào?”

 

Oanh Nhiên trả lời qua loa: “Thì lúc rảnh chơi với ta vài lần thôi.”

 

Từ Ly Lăng: “Vài lần là bao nhiêu?”

 

Oanh Nhiên: “Không quá năm lần.”

 

Bởi vì tay nàng sẽ đau.

 

Từ Ly Lăng nhìn đống cỏ trước mắt, im lặng không nói gì, mặt mày cũng lạnh tanh.

 

Oanh Nhiên chờ hắn nói tiếp câu “còn có một loại cỏ” nhưng đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy hắn tiếp lời.

 

Nàng không chờ được nữa, hỏi: “Còn có một loại cỏ thế nào?”

 

Từ Ly Lăng dời mắt sang nhìn nàng. Ánh mắt nàng ngây thơ và hoang mang, chẳng hề mưu mô, dường như không hiểu vì sao hắn dừng lại.

 

Từ Ly Lăng phất tay áo xoay người, gọi ma vệ đến.

 

Oanh Nhiên chẳng hiểu gì, chỉ thấy Từ Ly Lăng lại ngồi xuống ghế.

 

Ma vệ quỳ xuống, nghe mệnh lệnh của Từ Ly Lăng: “Thả một nửa số đệ tử và Đoạn Ngọc Sơn ra khỏi linh ngục, thông báo cho các ma vệ canh gác rằng không cần bắt giữ đệ tử lại, thả bọn họ đi.”

 

“Còn Đoạn Ngọc Sơn có thoát được hay không thì phải dựa vào hắn.”

 

Oanh Nhiên tròn mắt. Mãi đến khi ma vệ nhận lệnh lui xuống thì nàng mới ngơ ngác nói một câu: “Ta vẫn chưa thắng mà.”

 

Dường như Từ Ly Lăng rất mệt mỏi, tay chống trán, mắt nhắm lại nghỉ ngơi: “Ngươi đi đi.”

 

Oanh Nhiên khó hiểu, hắn bị gì vậy?

 

Nhưng khi nghĩ đến Hoài Chân của ngàn năm sau, nàng vẫn quan tâm hỏi han: “Ngươi thấy khó chịu hả?”

 

Từ Ly Lăng mở mắt nhìn nàng từ xa.

 

Oanh Nhiên do dự: “Vậy một nửa đệ tử còn lại...”

 

Từ Ly Lăng: “Được voi đòi tiên chỉ khiến ngươi mất nhiều hơn được mà thôi.”

 

Oanh Nhiên vội vàng ngậm miệng lại.

 

Nàng không biết vì sao Từ Ly Lăng chịu thả người, cũng không nghĩ ra cách cứu một nửa số người còn lại.

 

Oanh Nhiên nhắm mắt, bước tới nói: “Ta sẽ giao tiền cược mình thua cho ngươi. Còn nữa... Giao dịch lúc nãy còn tính không?”

 

Từ Ly Lăng không nói lời nào.

 

Oanh Nhiên: “Cái vụ ta thi triển thuật che chắn tổn thương cho ngươi một lần thì ngươi thả một đệ tử á.”

 

Tuy năng lượng của nàng có hạn, nhưng có thể cứu thêm một người thì sẽ thêm một tính mạng sống sót, Hoài Chân cũng bớt được sát nghiệp.

 

Từ Ly Lăng lạnh nhạt nói: “Ngươi muốn trao đổi bao nhiêu?”

 

Hắn đồng ý rồi.

 

Oanh Nhiên thầm mừng rỡ, đánh liều liên lạc với thần nữ: “Ngươi còn thừa bao nhiêu năng lượng có thể dùng để cứu Đoạn Ngọc Sơn?”

 

Thần nữ: “Cùng lắm ta chỉ có thể đưa ngươi thêm hai phần năng lượng nữa. Nếu hết hai lần này mà ngươi vẫn không cứu được Đoạn Ngọc Sơn thì nhiệm vụ coi như thất bại.”

 

Oanh Nhiên: “Được, đưa ta đi.”

 

Một lần năng lượng có thể cứu ba mươi người.

 

Lần đầu tiên thần nữ đưa nàng, nàng đã thua Từ Ly Lăng mất mười tám lần. Cộng thêm hai lần này nữa thì nàng có thể cứu 72 người.

 

Oanh Nhiên bàn bạc với Đại Hoa, bỏ ra thêm ba phần mười năng lượng để cứu 75 người.

 

Đại Hoa kêu to: “Không phải chứ, cô được cho nhiều năng lượng như vậy mà không lén giữ cho bản thân một ít, đã thế còn chi thêm!”

 

Oanh Nhiên: “Sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc, chúng ta sẽ có thêm năng lượng. Ngàn năm sau còn có Hoài Chân ở bên cạnh bảo vệ chúng ta, chúng ta cũng không gặp nguy hiểm gì, không cần sử dụng năng lượng.”

 

Nàng làm nhiệm vụ chưa bao giờ là vì năng lượng, mà là vì Hoài Chân.

 

Sự thật đúng là như vậy, nhưng làm gì có hệ thống nào không thích năng lượng, không muốn mình có nhiều năng lượng đến mức phát nổ cơ chứ?

 

Đại Hoa đau lòng, nhưng lại nghĩ nếu Oanh Nhiên không phải người lương thiện như vậy thì nó đã không trở thành hệ thống rồi, thế là đành nhịn đau đồng ý: “Được, được, được.”

 

Oanh Nhiên khen ngợi Đại Hoa: “Mèo ngoan.”

 

Rồi nói với Từ Ly Lăng: “Đổi 75 người.”

 

“75...”

 

Từ Ly Lăng cười lạnh, “Tu vi của ngươi chỉ mới mấy năm. Thi triển thuật pháp một lần tốn ba năm. Bảy mươi lăm, cộng thêm số lần ngươi thua dưới tay ta, ngươi định chết ở chỗ này đấy à?”

 

Oanh Nhiên muốn giải thích sẽ không tiêu tốn thời gian, nhưng trước đó nàng đã giải thích qua loa chuyện biến mất ba năm để đối phó hắn.

 

Vốn dĩ hắn đã chẳng tin tưởng nàng, nếu bây giờ nàng sửa lại thì liệu hắn có càng cảm thấy nàng là kẻ lừa đảo luôn miệng nói dối không?

 

Oanh Nhiên bèn nói: “Ta tự biết chừng mực.”

 

Từ Ly lăng im lặng một lát rồi lại gọi ma vệ: “Cho một nửa số đệ tử còn lại ra, không cần thả mà giống Đoạn Ngọc Sơn, nếu phát hiện thì bắt.”

 

 Ma vệ nhận lệnh lui xuống, không hề ý kiến trước những mệnh lệnh hết bắt lại thả của Từ Ly Lăng.

 

Đối với ma thì đó chỉ là một trò đi săn mà thôi.

 

Bọn họ chẳng ngại đi săn thêm vài lần, dù sao cũng vui vẻ hơn trò canh gác ngục giam nhàm chán.

 

Hơn nữa, ma đạo sẽ không bao giờ nghi ngờ Thánh Ma.

 

Oanh Nhiên mừng rỡ. Bọn họ được thả ra là đã có cơ hội trốn thoát rồi.

 

Oanh Nhiên lập tức báo cáo cho thần nữ để nàng ta cử người tới tiếp viện.

 

Từ Ly Lăng không tiếp tục nói chuyện với Oanh Nhiên, nhắm mắt nghỉ ngơi, trông giống như đang suy nghĩ điều gì đó.

 

Oanh Nhiên cũng không tiến lên ôm hắn như lần trước.

 

Nàng không biết khi nào mình sẽ rời đi, sợ lại đột ngột biến mất không chào tạm biệt hắn được.

 

Nàng nói: “Cảm ơn.”

 

Rồi xoay người đi ra ngoài.

 

Từ Ly Lăng mở mắt ra, thấy nàng đi tới cửa thì bỗng nhiên quay đầu lại: “Ta nhất định sẽ tìm cách đưa ngươi rời khỏi ma đạo.”

 

Sắc mặt nàng vô cùng phức tạp.

 

Dường như có phần không thích hắn, mà cũng luyến tiếc hắn.

 

Từ Ly Lăng không trả lời, nhìn nàng rời khỏi đại diện với sắc mặt vô cảm.

 

Bóng người nhỏ nhắn càng lúc càng xa dưới ánh ráng chiều.

 

Bỗng có tiếng sấm, trời đổ mưa phùn.

 

Từ Ly Lăng rời khỏi chiếc ghế cao, đi về phía chồng cỏ nhỏ trong đại điện, bên tai dường như vẫn còn thoang thoảng tiếng nói “ngàn năm sau” nũng nịu của nàng.

 

Hắn của ngàn năm sau...

 

Thích họa tiết trúc xanh bởi vì nàng tặng hắn dù trúc.

 

Thích mua mứt hoa quả bởi vì nàng thích ăn mứt hoa quả.

 

Không dạy nàng loại cỏ hoa mãn địa bởi vì nó có thể cắt đứt tay nàng.

 

Những câu chuyện đó là do nàng cố tình bịa chuyện, hay thật sự có ngàn năm sau...

 

Mà nàng không biết thật sao?

 

Từ Ly Lăng rút một nhánh hoa mãn địa ra từ đống cỏ.

 

Linh khí như lưỡi dao cắt đứt đầu ngón tay, song chẳng có tác dụng đối với hăn.s

 

Ngoài điện, dưới mái hiên mưa rơi tí tách.

 

Nàng đến nhẹ nhàng, mà đi cũng nhẹ nhàng.

 

“Đấu cỏ trước thềm sơ ngộ, xuyên kim trên gác tương phùng... Tìm nhau trên lối mộng, hoa rụng... Bóng mưa lồng.”*

 

Hắn buông lỏng tay, nhánh hoa mãn địa theo gió cuốn bay vào màn mưa.

 

*Trích “Lâm giang tiên kỳ 2” của Án Kỷ Đạo, bản dịch của Cao Tự Thanh.

Bình Luận (0)
Comment