Tại Thần Nữ Cung ở Diệu Cảnh.
Đoạn Ngọc Sơn chật vật đứng dưới bậc thềm cung điện, nhìn lên nữ tử phía trước mà chắp tay hành lễ: “Đa tạ thần nữ đã cứu giúp. Nếu không có thần nữ, e là Đoạn mỗ đã rơi vào tay ma đạo rồi.”
Nữ tử ẩn mình trong mây mù, khí chất ngạo nghễ như thiên tiên chín tầng trời, uy nghiêm trác tuyệt: “Không cần đa lễ. Theo tiên ngã xuống trị thương đi.”
Đoạn Ngọc Sơn do dự không đi: “Thần nữ thần thông quảng đại, có thể dùng dị pháp hỗ trợ tại hạ thoát khỏi vòng tay ma đạo, Đoạn mỗ rất cảm kích. Chỉ là đệ tử môn pháp của Đoạn mỗ đều chưa chạy thoát được, không biết thần nữ có thể thi triển thần thông lần nữa...”
“Đoạn Ngọc Sơn.”
Nữ tử cắt ngang lời hắn, “Kẻ có địa vị cao ắt phải vứt bỏ một số thứ. Ngươi là trụ cột Nho môn, hiện giờ ma đạo đang dần trở nên lớn mạnh, Thánh Ma liên tục trưởng thành, ngươi phải lập tức đi tĩnh dưỡng cho khỏe để đợi thời cơ mai sau báo thù cho các đệ tử môn phái.”
Tâm trạng Đoạn Ngọc Sơn chùng xuống, nét mặt đầy phân vân. Thấy nữ tử vẫn không dao động, cuối cùng hắn ta bèn đau lòng đáp: “Vâng, đa tạ thần nữ.”
Tiên nga đưa Đoạn Ngọc Sơn đi.
Một con phượng hoàng thu nhỏ đậu lên vai thần nữ, “Người hỗ trợ nhiệm vụ đó cũng tài giỏi thật, lần này cứu viện Đoạn Ngọc Sơn tiêu hao ít năng lượng hơn chúng ta dự đoán rất nhiều. Vì sao không tiện thể cứu giúp đệ tử của hắn ta luôn?”
“Không cần thiết.”
Thần nữ nói: “Thánh Ma máu lạnh vô tình, âm mưu sâu kín. Vậy mà người thực thi nhiệm vụ đó có thể cứu người thoát khỏi tay Thánh Ma hai lần, quả thực không đơn giản.”
“Không phải nàng ta bảo nàng ta có bạn ở ma đạo à?”
“Mi tin lời nàng ta nói à?”
Thần nữ cười lạnh, “Đối với Thánh Ma, không thể thuyết phục, chỉ có nhận lệnh. Không ai có thể thay đổi ý định của Thánh Ma, nàng ta có thể cứu người được, chứng tỏ nàng ta rất được lòng Thánh Ma.”
“Chắc chắn nàng ta có thủ đoạn nào đó mà không ai biết... Tuy nhiên nếu nàng ta có thể hỗ trợ ta tiêu diệt Thánh Ma, tiêu diệt ma đạo, vậy ta cũng sẽ không truy hỏi.”
*
Thôn Vô Ẩn.
Gần tới trưa, trong bếp đang nấu cơm tỏa khói lượn lờ.
Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng ngồi trước cửa bếp đợi cơm chín, trong tay mỗi người cầm một nhánh cỏ.
Hai nhánh cỏ đan cài, từng người đều kéo.
Một âm thanh nhỏ vang lên, nhánh cỏ trong tay Từ Ly Lăng đứt đoạn.
Từ Ly Lăng: “Nàng thắng rồi.”
Oanh Nhiên bĩu môi, chẳng mấy vui vẻ khi chiến thắng.
Nàng biết hắn đang nhường mình.
Từ Ly Lăng vứt nhánh cỏ đi, thấy nàng không vui thì hỏi: “Sao vậy?”
Oanh Nhiên lắc đầu, cụp mắt không nhìn hắn nữa.
Từ Ly Lăng của ngàn năm trước không chỉ khiến nàng phát hiện Từ Ly Lăng của ngàn năm sau vẫn luôn nhường nàng, mà còn làm nàng cảm thấy kỳ lạ về hắn.
Không đến mức chán ghét.
Nhưng chỉ cần đến những lời mỉa mai, cười nhạo và cảnh cáo độc ác của hắn trong mơ, Oanh Nhiên lại không kiểm soát được cảm xúc mà giận cá chém thớt lên đầu Từ Ly Lăng.
Tuy nhiên nàng cũng biết chuyện này không liên quan đến hắn.
Cho nên tối hôm qua sau khi rời khỏi không gian nhiệm vụ, nàng đã bắt đầu điều chỉnh lại tâm trạng mãi cho tới bây giờ.
Nàng nghĩ mình cần thêm một chút thời gian nữa để có thể đối mặt bình thường với hắn.
Từ Ly Lăng im lặng một lát rồi dùng khăn thấm nước lay bàn tay dính cỏ của nàng, “Tối qua nàng ngủ chưa bao lâu thì tỉnh, mãi đến nửa đêm mới ngủ tiếp. Có tâm sự gì sao?”
Oanh Nhiên ngạc nhiên: “Sao chàng biết?”
Tối hôm qua sau khi tỉnh dậy, nàng nằm ngẩn người trên giường, lúc đó hắn nằm bên cạnh đã nhắm mắt ngủ rồi mà.
Từ Ly Lăng: “Ta không ngủ.”
Oanh Nhiên im lặng một lát rồi thở dài: “Chỉ là nằm mơ thôi.”
Giọng nói nàng mềm đi, cơ thể cũng dựa vào Từ Ly Lăng.
Từ Ly Lăng lau tay cho nàng xong, nàng lập tức tựa đầu vào vai hắn.
Cho dù thế nào thì đó cũng là Từ Ly Lăng của ngàn năm trước. Sau khi bị người thân phản bội, hắn không tin bất cứ ai mới là lẽ thường tình mà.
Dù nàng có tức giận thì cũng nên phát tiết với hắn, chứ không phải Hoài Chân của nàng.
Từ Ly Lăng: “Mơ thấy cái gì?”
Oanh Nhiên: “Mơ thấy chàng rất xấu xa, bắt nạt ta.”
Từ Ly Lăng: “Bắt nạt nàng như thế nào?”
Oanh Nhiên: “Ta không nhớ rõ, khó nói lắm.”
Từ Ly Lăng: “Trong mơ ta bắt nạt nàng, nên nàng ngủ dậy thì giận dỗi với ta.”
Lần trước nàng cũng vậy.
Vốn dĩ Oanh Nhiên chẳng cảm thấy gì, nghe hắn nói vậy thì bỗng thấy buồn cười: “Ta không kiểm soát được mà. Cứ nhìn thấy chàng là lại nhớ tới chàng trong mơ đã chọc giận ta.”
Từ Ly Lăng: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Oanh Nhiên: “Làm sao đây? Hay đánh chàng như lần trước nhé.”
Nàng giơ tay nâng định đánh vào mặt Từ Ly Lăng.
Từ Ly Lăng nhìn chằm chằm nàng, không né tránh.
Vào khoảnh khắc bàn tay sắp sửa đánh vào mặt hắn, nàng thả nhẹ sức lực chạm lên mặt hắn.
Từ trong bếp tỏa ra mùi cơm cháy thơm lừng.
Oanh Nhiên kêu lên một tiếng: “Chín rồi.”
Rồi vội vàng ngồi thẳng người, đẩy hắn ra đi vào bếp tắt lửa.
Đúng lúc Hỉ bá và Hoan bà quay trở về, trên tay Hoan bà là một cái rổ.
Oanh Nhiên gọi bọn họ: “Mọi người về đúng lúc lắm, mau vào ăn cơm đi.”
Hỉ bá ngạc nhiên: “Các ngươi nấu cơm xong rồi à? Ta còn định quay về sẽ làm bánh hoa hòe cho các ngươi.”
Oanh Nhiên nhận lấy cái rổ, thấy hoa hòe trắng như tuyết bên trong thì cũng kinh ngạc: “Trời này mà vẫn có hoa hòe sao?”
“Ở phía bên kia chân núi thôn Vô Ẩn vẫn có, nơi khác thì không. Bọn ta ghé vườn rau xong thì qua đó nên về hơi trễ.”
Hỉ bá nói: “Làm phiền các ngươi quá, còn phải để các ngươi nấu cơm cho bọn ta.”
Oanh Nhiên cười: “Bọn ta còn đang ở nhờ nhà ông mà, ông nói vậy bọn ta mới thấy ngại.”
Hỉ bá xua tay cười: “Được, được, được. Vậy đừng khách sáo nữa, đến tối lại ăn bánh hoa hòe.”
Oanh Nhiên đặt rổ hoa hòe xuống. Hỉ bá và Hoan bà lấy bàn nhỏ từ trong nhà ra, còn Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng dọn thức ăn lên bàn.
Bốn người ngồi xuống ăn cơm.
Vì hiện tại Từ Ly Lăng không khống chế được vị ngọt mặn vừa phải nữa nên Oanh Nhiên phải nêm nếm đồ ăn, mùi vị cũng coi như vừa miệng.
Hỉ bá và Hoan bà liên tục khen ngon.
Oanh Nhiên ăn vui vẻ lắm, nhưng khi nhớ tới lời nữ tử Tứ Mệnh Cung nói trong mơ rằng “khẩu vị đại nhân nhạt, thích ăn linh thực thanh đạm...” thì lại liếc nhìn Từ Ly Lăng.
Oanh Nhiên áp sát vào hắn, nhỏ giọng hỏi: “Chàng ăn thức ăn này có nếm được mùi vị gì không?”
Từ Ly Lăng: “Cũng tạm được.”
Cũng tạm được là sao?
Bây giờ đối với hắn, mấy món này đều không có mùi vị gì.
Oanh Nhiên muốn nói mình có mang một túi mứt hoa quả có thể cho hắn ăn, có khi hắn có thể nếm được mùi ngọt thanh của hoa quả.
Nhưng bỗng nhớ ra nữ tử Tứ Mệnh Cung và Từ Ly Lăng trong mơ đều nói hắn không thích mứt hoa quả.
Oanh Nhiên liếc nhìn họa tiết trúc xanh thêu trên eo hắn, hít sâu rồi hỏi Từ Ly Lăng: “Hoài Chân, chàng thích cái gì?”
Từ Ly Lăng im lặng nhìn nàng.
“Chàng thích xiêm y có họa tiết gì? Đâu thể lúc nào cũng chọn họa tiết trúc xanh được. Chàng mặc không chán nhưng ta thêu chán rồi.”
Oanh Nhiên làm nũng, “Đúng lúc chiều nay chàng phải về tìm sách Âm Dương đạo, ta rảnh rỗi không có việc gì làm có thể thêu dây cột tóc mới cho chàng. Chàng muốn họa tiết gì?”
Từ Ly Lăng tiếp tục ăn cơm: “Vậy họa tiết tùng lan đi.”
Oanh Nhiên siết chặt đôi đũa trong tay thêm một chút: “Còn nữa, sáng hôm nay khi chàng giặt quần áo, ta có kiểm kê lại đồ đạc chúng ta mang. Ban đầu chúng ta định đi mua thêm mứt hoa quả nhưng lại xảy ra chuyện nên không mua nữa. Bây giờ trong túi chỉ còn thừa nửa túi mứt hoa quả ăn dở lúc trước thôi.”
Từ Ly Lăng: “Sao vậy?”
Oanh Nhiên chớp chớp mắt với hắn.
Từ Ly Lăng: “Nàng cứ ăn đi.”
Oanh Nhiên mỉm cười xán lạn.
Hỉ bá nói đùa: “Ăn mảnh không tốt đâu.”
Ông lão phụ họa rất đúng lúc, Oanh Nhiên lập tức nói: “Ta sẽ không chiếm hời mứt hoa quả đâu. Hoài Chân, chàng có thích ăn món gì khác không? Sau này ta sẽ mua cho chàng, hoặc là... Làm cho chàng ăn?”
Khuôn mặt Từ Ly Lăng vô cảm: “Nàng không cần nấu ăn.”
Oanh Nhiên nhìn ra được vẻ không tin tưởng trong mắt hắn, nàng hờn dỗi: “Sao cơ! Ta nấu ăn cũng đâu dở đến mức đó!”
Từ Ly Lăng không nói gì.
Oanh Nhiên vừa xấu hổ vừa buồn bực đá nhẹ vào chân hắn dưới bàn ăn.
Nàng không hỏi nữa, thích ăn gì thì ăn!
Oanh Nhiên lườm nguýt cái kẻ đang thản nhiên ăn cơm không mùi không vị mà mềm lòng nghĩ: Sau này có cơ hội thì hỏi lại vậy.
Hoan bà nhìn hai người bọn họ mà bật cười khúc khích, nói gì đó với Hỉ bá.
Oanh Nhiên không nghe hiểu ngôn ngữ của bọn họ nên không nói gì. Chỉ có Hỉ bá bật cười thành tiếng, nét mặt từ ái.
Ăn cơm xong, Oanh Nhiên định thu dọn chén đũa.
Nhưng Hỉ bá và Hoan bà đã ngăn lại, nói hai người đã nấu cơm rồi nên không cần rửa chén nữa.
Đúng lúc Từ Ly Lăng phải đi tìm bí tịch tu luyện Âm Dương đạo nên Oanh Nhiên ra tiễn hắn luôn.
Oanh Nhiên vẫn luôn không biết trước đây hắn về nhà như thế nào, chỉ biết lúc đó hắn đi một ngày là về, còn không bị nàng phát hiện.
Nhưng lần này hắn nói nếu đi với tốc độ thông thường thì ngày mai mới có thể quay lại.
Oanh Nhiên hỏi: “Vì sao? Nơi này cách xa nhà chàng hơn hả?”
Từ Ly Lăng: “Chỗ nào cũng xa. Chỉ là trên núi Thanh Hành huyện Vân Thủy có một vết nứt không gian nối thống với thành Thánh Ma, cho nên ta đi lại nhanh hơn thôi.”
Đây là lần đầu tiên Oanh Nhiên nghe hắn trực tiếp nhắc tới thành Thánh Ma.
Trước đây chỗ đó là nhà của hắn, nhưng sau khi bị Thánh Ma chiếm đóng thì đã trở thành thành Thánh Ma.
Thánh Ma đáng chết, không chỉ tra tấn hắn mà còn đóng chiếm nhà của hắn!
Oanh Nhiên oán hận trong lòng, siết chặt bàn tay hắn hơn: “Đi đường cẩn thận, về sớm nhé.”
Bàn tay thon dài của hắn lớn hơn tay nàng nhiều, nhưng nàng vẫn nắm tay hắn, muốn bao bọc cả bàn tay hắn trong lòng bàn tay mình.
Từ Ly Lăng trả lời nàng: “Ừm.”
Hắn xoa đầu Oanh Nhiên: “Ở trong thôn đừng đi ra ngoài, đợi ta trở về.”
Hắn không để nàng tiễn mình quá xa, chỉ tới cửa thôn là bảo nàng đi về.
Oanh Nhiên gật đầu, chăm chú nhìn theo hắn rời đi.
Hắn cưỡi lên lưng ngựa bay, vẫy tay ra hiệu cho nàng về trước.
Cứ thế, hắn nhìn theo nàng quay về nhà Hỉ bá rồi mới cưỡi ngựa bay rời khỏi thôn Vô Ẩn.
Hỉ bá và Hoan bà đang lặt hoa hòe ngoài sân, Tiểu Hoàng và Đại Hoa chơi đùa bên chân hai ông bà.
Hỉ bá thấy nàng quay về thì hỏi: “Hắn đi rồi à?”
Oanh Nhiên gật đầu, đi rửa tay rồi ngồi xuống lặt hoa hòe cùng họ.
Thấy Oanh Nhiên rảnh rỗi, Đại Hoa không đùa nghịch nữa mà nhắc đến chuyện chưa kịp nói trong mơ: “Còn nhớ lần trước tôi bảo cô đừng nói mình có chồng là ma cho thần nữ biết vì cô ấy rất nổi tiếng ở trụ sở chính chúng tôi không?”
Oanh Nhiên: “Nhớ, nàng làm sao?”
Đại Hoa: “Cô ấy là người nổi tiếng của trụ sở chính bọn tôi đấy. Vì hoàn thành nhiệm vụ mà không từ thủ đoạn, tàn nhẫn độc ác, không ngừng liều mạng trong thế giới này. Nghe nói cô ấy vốn là thần nữ của thế giới này, nhưng sư phụ và sư muội đều chết dưới tay ma đạo, vì vậy mới liều mạng tiêu diệt Thánh Ma như thế.”
“Nếu cô nói cho cô ấy biết cô có chồng thuộc ma đạo thì chắc chắn cô ấy sẽ ép cô tự tay g**t ch*t Từ Ly Lăng, để chứng minh cô sẽ không làm ảnh hưởng nhiệm vụ của cô ấy vì tình cảm cá nhân.”
Oanh Nhiên nghe mà rợn gáy: “Không phải quản lý trụ sở chính của bọn mi nhân đạo lắm à? Sao không ngăn cản nàng ta? Mà sao lúc trước mi không nói ta biết nàng ta là người như vậy?”
Đại Hoa ngại ngùng gãi đầu: “Thì do lúc trước... Tôi quên mất. Lần này tiếp xúc với hệ thống của cô ấy thì tôi mới nhận ra hệ thống đó, và cũng nhận ra cô ấy.”
“Đương nhiên trụ sở chính có cảnh cáo hành vi của cô ấy. Nhưng cảnh cáo cũng vô dụng. Thế giới này nổi tiếng là bí ẩn, cô ấy là người thực thi nhiệm vụ duy nhất tình nguyện đến thế giới này, lại còn có thân phận sẵn, hiểu rõ tình hình hơn cả những số liệu do trụ sở chính thu thập, nên là người phù hợp nhất.”
“Trụ sở chính chỉ có thể khấu trừ năng lượng của cô ấy và hệ thống sau nhiệm vụ để bồi thường cho người khác thôi. Cũng vì vậy mà hệ thống đó đã bị giáng chức, chắc bây giờ đãi ngộ cũng chỉ cỡ đám hệ thống mới như bọn tôi. Thấy mà thương.”
Oanh Nhiên nghĩ ngợi, cảm thấy có lẽ vẫn còn uất khúc nào đó trong chuyện này: “Nếu hệ thống của nàng ta chỉ biết đi theo nàng ta chịu khổ thì sao còn đi theo nàng ta làm gì?”
Đại Hoa giơ móng đùa nghịch đóa hoa hòe do Hoan bà ném cho nó, nói thầm: “Chắc là cô ấy có ơn với hệ thống đó chăng... Dù gì đa số hệ thống ở trụ sở chính của bọn tôi cũng toàn là... Meo!”