Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 39

Hỉ bá cầm hoa hòe đùa nghịch với Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng nhảy qua nhảy lại đuổi theo đóa hoa, không cẩn thận đạp lên đầu Đại Hoa.

 

Đại Hoa kêu “meo” một tiếng rõ to, nhào lên đánh nhau với nó.

 

Oanh Nhiên vừa cạn lời vừa buồn cười, buông đóa hoa hòe ra để đi cản bọn chúng.

 

Sau khi tách ra, Đại Hoa còn đập liên tiếp lên đầu Tiểu Hoàng rồi mắng to: “Con chó ngốc!”

 

Tiểu Hoảng đáng thương ngậm lấy đóa hoa nức nở.

 

Oanh Nhiên xoa đầu nó, biết lần này là do nó sai nên không trách Đại Hoa, chỉ v**t v* Đại Hoa rồi bảo: “Được rồi, đánh xong thì thôi đi.”

 

“Hừ!”

 

Đại Hoa ngẩng đầu quay mặt đi chỗ khác, không thèm nhìn Tiểu Hoàng nữa.

 

Oanh Nhiên v**t v* Tiểu Hoàng, định bảo nó đi chơi đi, nhưng lời đến bên miệng thì một ý tưởng lóe lên: Tiểu Hoàng là thú canh mộ tiên nhân kia mà!

 

Những người đến cúng tế tiên nhân từ ngàn năm trước, ngoại trừ dâng lên cống phẩm thì chắc chắn còn biết tiên nhân thích gì.

 

Nói cách khác, có khả năng Tiểu Hoàng biết Từ Ly Lăng thích gì.

 

Lúc trưa Từ Ly Lăng vẫn chưa trả lời thẳng thắn câu hỏi của nàng, có thể là do bây giờ hắn đã không nếm được mùi vị nữa nên không còn thích gì. Hoặc cũng có thể là hắn không muốn nàng vất vả tìm mua và nấu ăn.

 

Nếu nàng đuổi theo gặng hỏi hắn thì cũng có thể nhận được đáp án.

 

Nhưng nếu có thể tra hỏi Tiểu Hoàng được thì hắn sẽ bất ngờ biết bao khi thấy nàng lấy món đó ra.

 

Oanh Nhiên xoa đầu Tiểu Hoàng, dắt nó đi: “Đi, ta đưa ngươi ra ngoài chơi.”

 

Tiểu Hoàng phấn khích, mừng rỡ.

 

Tên ác ma Từ Ly Lăng không ở đây, nữ chủ nhân lại đưa nó ra ngoài chơi, còn gì có thể khiến chó ta... À không, tiên thú Đại Hoang ta vui vẻ đến thế chứ!

 

Oanh Nhiên chào tạm biệt Hỉ bá và Hoan bà, nói muốn dắt chó đi dạo.

 

Hỉ bá và Hoan bà gật đầu đồng ý.

 

Đại Hoa thở hổn hển đuổi theo: “Sao cô lại muốn đưa chó ngốc ra ngoài đi chơi?”

 

Oanh Nhiên hạ giọng: “Có chuyện này ta muốn hỏi nó.”

 

“Ồ.”

 

Đại Hoa hừ lạnh với Tiểu Hoàng đang tươi cười hớn hở: Con chó ngốc.

 

Đến một bãi đất trống nơi cuối thôn, Oanh Nhiên ngồi xổm xuống, Tiểu Hoàng kích động chờ nữ chủ nhân tháo vòng cổ cho nó.

 

Nhưng nàng chỉ ngồi xuống xoa đầu nó rồi hỏi: “Tiểu Hoàng, ngươi biết Từ Ly Lăng thích gì không?”

 

Nụ cười trên mặt Tiểu Hoàng đông cứng lại: Không phải bảo đưa ta ra ngoài chơi hả? Sao lại nhắc đến tên ác ma kia?

 

Đại Hoa cào nó một cái: “Mau nói đi!”

 

Tiểu Hoàng giơ móng che mặt, nằm sấp xuống nức nở: Lại còn tra tấn ác liệt.

 

Oanh Nhiên “chậc” Đại Hoa một tiếng rồi v**t v* dỗ dành Tiểu Hoàng: “Ngươi nói cho ta biết đi, ta sẽ thả ngươi ra ngoài chơi.”

 

Tiểu Hoàng chớp chớp đôi mắt ngập nước.

 

Cho dù nàng không dỗ dành nó như vậy thì nó cũng sẽ nói thôi.

 

Bởi nó đâu dám hỗn láo với nữ chủ nhân cơ chứ. Một đấm của con mèo đáng chết thì không giết nó được, nhưng Từ Ly Lăng thì có đấy.

 

Tiểu Hoàng: “Ta không biết.”

 

Oanh Nhiên khiếp sợ: “Ngươi biết nói tiếng người...”

 

Tiểu Hoàng: Gì? Chứ không phải nàng bảo nó nói à?

 

Nó ngậm miệng nằm sấp xuống.

 

Oanh Nhiên bình tĩnh lại, thầm nghĩ Tiểu Hoàng lợi hại như thế, biết nói tiếng người cũng là chuyện bình thường thôi.

 

Ban đầu nàng còn định giao tiếp với nó thông qua Đại Hoa, bây giờ thì bớt phiền phức hơn rồi.

 

Nàng tiếp tục dỗ dành hỏi nó: “Vậy ngươi có nhớ lúc canh mộ tiên nhân, mấy người đó đã chuẩn bị cống phẩm gì cho Từ Ly Lăng không?”

 

Tròng mắt Tiểu Hoàng đảo qua đảo lại, nghĩ ngợi một hồi rồi nói tiếp: “Đều là những cống phẩm bình thường thôi...”

 

Nó toàn ăn vụng.

 

Oanh Nhiên hỏi: “Cụ thể thì có những gì?”

 

Tiểu Hoàng đâu nhớ rõ, đã là chuyện từ ngàn năm trước rồi.

 

Oanh Nhiên: “Hay có thứ gì khiến ngươi cảm thấy rất đặc biệt không?”

 

Đặc biệt? Có.

 

Tiểu Hoàng: “Cống phẩm bọn họ dâng lên cho Từ Ly Lăng đều rất bình thường, nhưng hoa cúng của Từ Ly Lăng lại là loại hoa mà cả huyện phải cùng góp linh thạch mới mua nổi.”

 

Hoa?

 

Quả thật Từ Ly Lăng có nghiên cứu về hoa cỏ, hóa ra là hắn thích hoa à?

 

Oanh Nhiên nhớ tới một bức tranh trước đây từng xem qua, là Từ Ly Lăng khí phách cưỡi ngựa. Trong tranh, hắn mặc áo bào màu đỏ, đầu đội mũ tua, tóc cài hoa mộc tê, nàng không khỏi mỉm cười.

 

Hắn đẹp như vậy, đúng là rất xứng đôi với hoa. Trông không hề nữ tính mà chỉ thêm phần phong nhã.

 

Nàng hỏi: “Hoa đó tên gì?”

 

Tiểu Hoàng: “Không biết. Nhưng trông thật sự rất đẹp, phiến lá mỏng như lan có màu xanh biển, nh** h** mảnh mai như sợi chỉ cũng có màu xanh biển hơi ánh huỳnh quang.”

 

“Bọn họ nói đây là loại linh hoa chỉ có ở thành Từ Ly, những nơi khác không thể trồng được. Vì loại hoa này yếu ớt và không phổ biến nên vô cùng quý hiếm. Toàn bộ huyện Vân Thủy phải cùng góp linh thạch thì mới mua được hai cành.”

 

“Có lẽ bây giờ loài hoa đó đã tuyệt chủng rồi.”

 

Oanh Nhiên nhớ lại trong mơ, thành Từ Ly ngập trong ma khí chẳng có lấy một ngọn cỏ, đến nước mưa cũng bị ô nhiễm, nàng tiếc nuối thở dài.

 

Nhưng rồi nàng lấy lại tinh thần rất nhanh: “Loại hoa xinh đẹp như vậy, cho dù không trồng được ở nơi khác thì chắc chắn vẫn sẽ có người yêu hoa tìm cách lưu giữ lại cho coi. Có lẽ sau này vẫn có cơ hội tìm được.”

 

Đại Hoa và Tiểu Hoàng không hẹn mà cũng thầm nghĩ: Khó lắm.

 

Nhưng thấy Oanh Nhiên hừng hực khí thế như vậy, bọn nó đều không đả kích nàng.

 

Trả lời câu hỏi xong, Tiểu Hoàng lắc đuôi mong đợi Oanh Nhiên thả nó ra ngoài chơi.

 

Oanh Nhiên tháo vòng cổ cho nó, vừa tháo vừa hỏi: “Tiểu Hoàng, ngươi biết nói chuyện, vậy sao không thường xuyên nói?”

 

Tiểu Hoàng: “Ta có phải là người đâu, không có việc gì thì nói tiếng người làm gì?”

 

Oanh Nhiên bật cười thành tiếng.

 

Nói có lý ghê.

 

Oanh Nhiên vỗ lên người Tiểu Hoàng: “Được rồi, ra ngoài chơi đi, không được tấn công người khác nhé. Trước khi trời tối phải về nhà ăn cơm.”

 

Tiểu Hoàng vui vẻ nhảy nhót chạy đi.

 

Đại Hoa đuổi theo: “Để tôi canh chừng chó ngốc.”

 

Oanh Nhiên thừa biết nó cũng muốn đi chơi, “Đi đi.”

 

Nàng xoay người định về thôn, nhưng bỗng nghe thấy tiếng gọi yếu ớt phát ra từ phía sau: “Cô, cô nương... Cứu...”

 

Cả người Oanh Nhiên căng cứng, không dám quay đầu lại mà chạy thẳng về nhà Hỉ bá.

 

Không phải là nàng không muốn cứu người.

 

Mà là thôn Vô Ẩn kín đáo như vậy, nàng nhờ có Từ Ly Lăng nên mới tìm được nơi này, vậy kẻ vừa gọi nàng đã tìm ra chỗ này như thế nào?

 

Có lẽ là trùng hợp.

 

Nhưng đây là thôn Vô Ẩn của người khác, nàng không thể tùy tiện cứu người rồi rước phiền phức lên người bọn họ được.

 

Oanh Nhiên quay về nhà Hỉ bá, giọng gấp gáp: “Hỉ bá, cuối thôn có người.”

 

Hỉ bá lập tức đứng dậy, nghiêm mặt đi ra ngoài: “Ngươi và Hoan Nương đợi ở nhà đi, ta sẽ gọi người đi xem thử.”

 

Hoàn bà bước tới, vỗ tay Oanh Nhiên trấn an rồi kéo nàng ngồi xuống.

 

Thấy tâm trạng Oanh Nhiên bất an, bà lão đặt hoa hòe vào tay nàng rồi mỉm cười, dường như muốn bảo nàng lặt hoa hòe cùng mình.

 

Thấy Hoan bà bình tĩnh như vậy, Oanh Nhiên cũng không hoảng hốt nữa.

 

Lặt hoa hòe xong, Hoan bà kéo Oanh Nhiên vào bếp cùng làm bánh hoa hòe.

 

Oanh Nhiên cầm chiếc chậu nhỏ, bắt chước Hoan bà trộn bột, thêm muối và đường, nhóm lửa chiên bánh.

 

Hoan bà làm mẫu hai cái bánh trước, sau đó đưa xẻng cho nàng tự làm.

 

Ngay mẻ đầu tiên, bánh của Oanh Nhiên đã mềm mại, thơm ngọt, vừa miệng.

 

Nàng hài lòng cắn hai miếng, thầm nghĩ phải đợi Từ Ly Lăng về ăn.

 

Oanh Nhiên phết một lớp dầu mỏng lên chảo, đang định đổ bột vào thì lại nghĩ, với vị giác hiện giờ của Hoài Chân thì e rằng không thể nếm ra mùi vị của bánh bình thường.

 

Nàng ngẫm nghĩ rồi đổ thêm ba muỗng đường vào bột.

 

Hoan bà trừng mắt liên tục xua tay, thấy nàng vẫn định bỏ thêm thì sốt ruột đến mức phải mở miệng.

 

Nhưng Oanh Nhiên không hiểu Hoan bà nói gì.

 

Nàng chỉ có thể nói “không sao” với Hoan bà rồi chiên một chiếc bánh nhỏ để thử vị.

 

Chiếc bánh nhỏ này chỉ lớn bằng móng tay, nhưng vị lại ngọt đến mức đầu Oanh Nhiên choáng váng.

 

Tuy nhiên đối với Từ Ly Lăng thì hẳn là vừa miệng.

 

Cứ vậy, Oanh Nhiên chiên sáu cái bánh hoa hòe, để nguội rồi bọc kỹ bằng giấy dầu.

 

Hoan bà lắc đầu không nói gì. Nhưng khi Oanh Nhiên vào bếp định giúp Hoan bà chiên bánh tiếp thì Hoan bà lại không cho nàng cầm xẻng.

 

Oanh Nhiên bất lực đành làm trợ thủ cho Hoan bà.

 

Chiên bánh xong nhưng Hỉ bá vẫn chưa về, ngược lại Đại Hoa và Tiểu Hoàng đã trở lại.

 

Hoan bà thích hai đứa nó nên đút hai miếng bánh cho bọn chúng.

 

Đại Hoa vừa ăn vừa nói với Oanh Nhiên: “Lúc nãy tôi về thì thấy có người mới vào thôn.”

 

Oanh Nhiên nghĩ đó là người cầu cứu vừa rồi nên hỏi: “Hỉ bá cho bọn họ ở lại hả?”

 

Đại Hoa gật đầu: “Có tổng cộng năm người, đều là tu sĩ. Nghe nói ma đạo đã chiếm đóng thành Minh, các môn phái lớn của huyền đạo đều thua cuộc thê thảm nên tạm thời bỏ chạy rồi. Bọn họ là tán tu, khó khăn lắm mới chạy thoát được thủ hạ của ma đạo và đều bị trọng thương, xin thôn Vô Ẩn cho ở nhờ. Người dân thôn Vô Ẩn đều chất phác nên đồng ý rồi.”

 

Oanh Nhiên: “Tán tu? Nhưng chẳng phải tán tu ở thành Minh đã rời đi từ lâu rồi à?”

 

Chẳng lẽ vẫn còn người không kịp đi?

 

Đại Hoa: “Tôi cũng không rõ.”

 

Oanh Nhiên không biết rõ tình hình thành Minh nên không tiện ngăn cản thôn dân Vô Ẩn cưu mang bọn họ, dù sao nàng và Từ Ly Lăng cũng được bọn họ tốt bụng cho ở nhờ mà.

 

Nàng chỉ đành dặn Đại Hoa để ý những tu sĩ đó, nếu phát hiện bất thường thì phải dùng năng lượng bắt giữ bọn họ.

 

Đại Hoa đồng ý.

 

Hoàng hôn buông xuống, Hỉ bá quay về ăn cơm. Ông lão có nhắc tới đám tu sĩ đôi ba câu nhưng không phát hiện bất thường.

 

Oanh Nhiên ăn cơm chiều cùng bọn họ xong thì nấu nước tắm rửa, đi ngủ sớm.

 

Trong phòng tắt đèn, chỉ còn ánh trăng ngập tràn khắp nơi.

 

Oanh Nhiên nằm trên giường mà bên cạnh trống rỗng, bỗng dưng không vào giấc được.

 

Trằn trọc một lát mới thiếp đi được, nhưng nàng ngủ rất nông, chẳng yên giấc.

 

Bỗng có tiếng động vang lên, ai đó tới gần.

 

Oanh Nhiên đột nhiên bừng tỉnh, còn chưa ngồi dậy thì đã cảnh giác kêu to: “Ai đó?”

 

Một bàn tay xuyên quanh màn giường vươn về phía nàng, mùi tuyết tùng lạnh lẽo quen thuộc xen với mùi máu tươi thoang thoảng ùa tới.

 

“Là ta.”

 

Trái tim căng thẳng của Oanh Nhiên thả lỏng.

 

Màn giường được vén lên, hắn đứng bên mép giường nhẹ nhàng v**t v* gương mặt nàng: “Sao muộn rồi mà chưa ngủ?”

 

Bàn tay hắn ấm áp, nhẹ nhàng, không hiểu sao lại khiến Oanh Nhiên cảm thấy yên lòng.

 

Oanh Nhiên lắc đầu: “Ngủ rồi nhưng không yên giấc nên lại tỉnh... Bây giờ mấy giờ rồi?”

 

Sắc mặt nàng như thường. Từ Ly Lăng thu tay lại, đi sang một bên cởi áo khoác ngoài, “Vừa tới giờ dần.”

 

Oanh Nhiên châm đèn: “Chàng bảo ngày mai mới về mà? Sao muộn rồi mà còn về gấp như vậy?”

 

Ánh nền ấm áp lan ra khắp phòng, Oanh Nhiên đi tới trước mặt hắn, bàn tay v**t v* khắp nơi.

 

Từ Ly Lăng không ngăn cản nàng: “Nàng làm gì vậy?”

 

Oanh Nhiên: “Trên người chàng có mùi máu.”

 

Từ Ly Lăng: “Về thành Thánh Ma nên dính.”

 

Oanh Nhiên: “Không có đánh nhau với người khác đấy chứ?”

 

Từ Ly Lăng: “Không?”

 

Oanh Nhiên: “Cũng không bị thương luôn?”

 

Từ Ly Lăng: “Không.”

 

Hắn nắm tay Oanh Nhiên cởi vạt áo. Lớp áo mỏng manh hơi nới lỏng, để lộ một phần ngực trắng như tuyết. Dưới ánh nến vàng, làn da trắng lạnh không tì vết sáng loáng như ngọc.

 

Hắn cầm tay nàng s* s**ng khắp nơi trên người mình, từ lồng ngực rắn chắc đến vòng eo thon rắn rỏi, “Không bị thương.”

 

Hắn định đưa xuống tiếp, nhưng Oanh Nhiên đã đỏ mặt rút tay lại, hờn dỗi: “Không có thì thôi, mau đi tắm đi.”

Bình Luận (0)
Comment