Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 4

Từ Ly Lăng cúi người xuống, nhưng bàn tay đặt trên người nàng vẫn chưa rời đi.

 

Trong phòng vang lên tiếng kêu khe khẽ của Oanh Nhiên, giọng nàng như làm nũng: “Đã bảo là ngủ mà!”

 

Từ Ly Lăng: “Nàng sờ tay ta.”

 

“Ta sờ khi nào...”

 

Oanh Nhiên đột nhiên nhớ lại lúc tặng dây buộc tóc, thế là vừa xấu hổ vừa giận dỗi, “Ý ta không phải thế. Lúc đó ta chỉ cảm thấy tay chàng thật đẹp, ngón tay cũng dài... A!”

 

Nàng thốt ra một tiếng rên khẽ.

 

Hắn hỏi: “Dài không?”

 

“Từ Ly Lăng!”

 

Oanh Nhiên buồn bực mắng hắn một tiếng rồi đẩy hắn ra, “Không được, ngày mai ta còn phải vào huyện nữa!”

 

Trong màn giường, gương mặt trầm tĩnh của Từ Ly Lăng khuất trong bóng tối, “Đi tìm Quan Dập à?”

 

“Đi ăn bánh bao... Chiên giòn... Hôm nay đi trễ nên không...”

 

“Không cần đi, ngày mai ta mang về cho nàng.”

 

“Ta không... Ta muốn đi...”

 

Thực ra là Quan Dập nói có việc phù hợp với nàng, đó là giúp Huyền Nha sao chép mấy văn thư cũ, cho nên nàng muốn đi xem.

 

Ban ngày nàng đã hẹn với Quan Dập rồi.

 

Nàng không tính làm lâu dài, chỉ là muốn cùng Từ Ly Lăng tích cóp tiền mua xe ngựa.

 

Nàng không định nói cho Từ Ly Lăng.

 

Nếu hắn biết thì chắc chắn sẽ không nỡ để nàng cực nhọc.

 

“Đừng đi, có được không?”

 

Từ Ly Lăng vùi mặt vào cổ nàng, giọng nói trầm thấp khàn khàn tựa như lông vũ cọ qua tai nàng, khiến đầu óc nàng tê dại mềm nhũn.

 

Oanh Nhiên mơ màng.

 

Mỗi lần thế này, nàng sẽ luôn cảm thấy nhất định hắn là yêu tinh, bởi từng câu từng chữ đều ẩn chứa mê lực cuốn người ta rơi vào vực thẳm.

 

Nàng không trả lời nổi câu hỏi của hắn, chỉ biết yếu ớt đẩy hắn ra và thỏa hiệp: “Tắt đèn, tắt đèn đi.”

 

“Không tắt. Chẳng phải nàng cảm thấy nó đẹp sao?”

 

Oanh Nhiên giận dỗi mắng yêu một tiếng, không muốn nói chuyện với hắn nữa.

 

Từ Ly Lăng có rất nhiều điểm tốt, nhưng đôi khi sự xấu xa vô tình hiện lên trong hắn lại khiến nàng khó mà chống đỡ được.

 

Sự ác ý bất hảo hiện lên một cách tự nhiên ấy, thỉnh thoảng lại khiến nàng nghĩ hắn là ma.

 

Chỉ có ma tộc mới ẩn chứa sự xấu xa tự nhiên đến thế, bởi đó vốn dĩ là bản tính của ma.

 

Tuy nhiên, nàng cũng chỉ thầm mắng hắn như vậy trong lòng.

 

Nàng biết hắn không phải là ma.

 

Hắn chỉ là một thư sinh mà thôi.

 

...

 

Khi cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, Từ Ly Lăng ôm nàng vào lòng.

 

Oanh Nhiên muốn cắn hắn một cái cũng chẳng còn sức.

 

Từ Ly Lăng vỗ nhẹ lên lưng nàng, kh* c*n v*nh t** nàng: “Ngày mai ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Ta sẽ về sớm, mang...”

 

Song Oanh Nhiên đã thiếp đi mất rồi.

 

*

 

Hôm sau, trong lúc mơ màng, Oanh Nhiên nghe thấy tiếng gọi lớn bên ngoài. Là giọng của Quan Dập.

 

Nàng hé mắt, lờ mờ nhìn thấy Từ Ly Lăng buộc tóc bằng dải dây thêu hình trúc mà nàng tặng rồi đi ra ngoài.

 

Nàng thật sự quá mệt, lười rời giường.

 

Trong lúc mơ màng còn nghe Quan Dập ở bên ngoài kêu lên: “Người chính là Từ Ly Lăng đấy à? Ta là anh trai khác cha khác mẹ của Oanh Oanh... Muội phu à, dung mạo ngươi quả thật rất được đó ha ha ha ha ha ha ha ha... Hôm qua Oanh Oanh mới nhắc đến ngươi...”

 

Oanh Nhiên thấy ồn nên kéo chăn trùm kín đầu, thế rồi lại thiếp đi ngủ tiếp.

 

Khi nàng tỉnh dậy thì mặt trời đã treo cao.

 

Nàng rời khỏi giường, thấy trong bếp có hâm sẵn bánh bao chiên giòn mà mình muốn ăn, trong nhà chẳng còn ai.

 

Nàng cầm bánh bao lên, cuối cùng vẫn quyết định đi ra ngoài.

 

Vì không có ai đón nên nàng đành vào làng thuê một chiếc xe bò đi ra huyện Vân Thủy.

 

Đến huyện Vân Thủy rồi, Oanh Nhiên đi đến Huyền Nha.

 

Dọc đường đi, nàng cứ cảm thấy có ai đó theo dõi mình.

 

Song khi nàng quay đầu lại quan sát xung quanh thì chỉ thấy dòng người lui tới bình thường, vốn dĩ chẳng có ai để ý nàng.

 

Oanh Nhiên chợt thấy thảng thốt trong lòng, chẳng lẽ là gặp ma?

 

Nàng bước nhanh hơn về phía Huyền Nha.

 

Bước vào khu vực Huyền Nha coi như đã bước vào địa bàn của tu sĩ nên hầu như chẳng có ai.

 

Oanh Nhiên đi đến cổng chính hỏi gác cổng, được lính gác chỉ đường cho: “Đi đường hẻm, vào cổng sau, Quan Dập đang ở đó. Cửa chính không tiện.”

 

Oanh Nhiên nói cảm ơn rồi bước vào hẻm.

 

Cảm giác bị theo dõi vốn đã biến mất ở cổng Huyền Nha nay lại quay lại, khiến sống lưng nàng lạnh buốt.

 

Sau lưng vang lên tiếng động, có thứ gì đó đang lao về phía nàng.

 

Oanh Nhiên quay đầu lại, thấy một kẻ mặt mày xanh trắng giống như xác chết đang bò về phía mình bằng cả tay cả chân, miệng khó khăn thốt ra vài tiếng: “Cuối cùng... Cũng có... Cơ hội... Ký...”

 

“Ma!”

 

Oanh Nhiên quay đầu bỏ chạy, nhưng con hẻm bỗng dài ra vô tận và trở nên u ám lạ thường.

 

Nàng chỉ biết liều mạng mà chạy.

 

Xác chết kia cũng liều mạng bò theo sau: “Đừng chạy... Tôi... Hệ thống... Của cô... Hiểu nhầm rồi... Khó khăn lắm tôi mới... Ký chủ... Cô... Nhiệm vụ...”

 

“Oanh Oanh!”

 

Một tiếng kêu vang lên, Oanh Nhiên vô thức quay đầu lại, nhìn thấy Quan Dập xách đao dẫn đầu nhóm Huyền sai chặt đứt đầu xác chết.

 

Các Huyền sai vội vàng chạy tới, che khuất hiện trường kinh dị kia và hỏi thăm nàng: “Ngươi không sao chứ?”

 

Đầu óc Oanh Nhiên trống rỗng, kiệt sức ngã ngồi xuống mặt đất.

 

Nàng hốt hoảng.

 

Quan Dập đưa nàng vào Huyền Nha để nghỉ ngơi một lát rồi mới hỏi: “Muội ổn không?”

 

Lúc bấy giờ Oanh Nhiên mới bình tĩnh trở lại, nói cảm ơn với Quan Dập.

 

Quan Dập: “Huyền Nha vốn có trách nhiệm xử lí việc xác sống xuất hiện ở huyện Vân Thủy, muội không cần cảm ơn. Nhưng muội có biết con xác sống đó xuất hiện từ đâu không? Sao nó lại bám theo muội?”

 

Oanh Nhiên cũng không rõ lắm.

 

Hình như lúc nãy nàng đã nghe thấy xác chết kia nói gì đó với mình, nhưng cụ thể là gì thì nàng hoảng sợ quá nên nghe không rõ.

 

Quan Dập: “Thôi bỏ đi, để ta đưa muội về nhà trước.”

 

Oanh Nhiên lắc đầu: “Ta tới để chép lại bản án cũ mà.”

 

“Muội mê tiền phát điên rồi, mới vừa gặp xác sống mà bây giờ còn lo kiếm tiền được, xem ra chẳng sợ lắm đâu.”

 

Quan Dập trêu chọc một câu rồi nói tiếp: “Được rồi, nhưng hôm nay cũng đã muộn, một lát nữa là trời tối. Ngày mai muội đến sớm hơn một chút, công việc sao chép bản án cũ sẽ tính tiền theo từng bản.”

 

Oanh Nhiên gật đầu.

 

Sợ thì đương nhiên có sợ. Nhưng thân là phàm nhân sống ở thế giới này, đa phần những chuyện như vậy đều có thể lấy mạng nàng.

 

Vậy mà nàng có thể thoát được, ngoài may mắn ra thì nàng chẳng còn nghĩ được gì khác.

 

Quan Dập để nàng nghỉ ngơi thêm một lát, sau đó ngự kiếm đưa nàng về nhà.

 

Sau khi về nhà, Oanh Nhiên từ xa đã nhìn thấy Từ Ly Lăng ngồi trên ghế nằm trong sân, hình như đang đợi nàng.

 

Lúc này nàng mới chợt nhớ ra tối hôm qua Từ Ly Lăng có dặn nàng hôm nay đừng ra ngoài, hắn sẽ về sớm.

 

Vì cách khá xa nên nàng không nhìn rõ vẻ mặt Từ Ly Lăng.

 

Nhưng trông Tiểu Hoàng ngoài cửa cụp đuôi cúi đầu, nàng đoán chắc tâm trạng hắn không tốt.

 

Quan Dập lại chẳng hề hay biết, còn nhiệt tình vẫy tay với Từ Ly Lăng: “Muội phu!”

 

Từ Ly Lăng đứng dậy đi ra ngoài.

 

Oanh Nhiên sờ sờ búi tóc, lảng tránh ánh mắt của hắn, tâm trạng thoáng chút gượng gạo.

 

Tối qua nàng cũng đâu có hứa là hôm nay sẽ không ra ngoài. Dù nàng có ra ngoài thật thì hắn cũng chẳng có lý do gì để trách nàng cả.

 

Nhưng mà, hắn đã ngồi đó đợi nàng bao lâu rồi?

 

Oanh Nhiên lo lắng nhìn về phía hắn.

 

Nhưng Quan Dập lại bước lên trước, vô tình chắn ngang nàng và Từ Ly Lăng, “Muội phu, lát nữa ngươi phải an ủi Oanh Oanh thật tốt nhé. Hôm nay muội ấy gặp phải xác sống, bị nó rượt đuổi, suýt nữa bị dọa chết rồi.”

 

“Xác sống?”

 

Oanh Nhiên nghe thấy giọng Từ Ly Lăng hơi trầm xuống.

 

Hắn né sang một bên, tránh đi Quan Dập rồi bước đến trước mặt Oanh Nhiên: “Nàng gặp phải xác sống sao?”

 

Oanh Nhiên thuận thế nhào vào lòng hắn, tủi thân gật đầu: “Ừm. Ta sợ lắm.”

 

Từ Ly Lăng ôm lấy nàng, dịu dàng vỗ về, song lại không cảm nhận được chút âm khí của xác sống nào từ người nàng.

 

Nhưng trông Quan Dập và nàng lại không giống nói dối.

 

Từ Ly Lăng liếc mắt nhìn Tiểu Hoàng ngoài cửa.

 

Tiểu Hoàng cứ ngỡ bầu trời sắp sụp.

 

Theo lệnh của Từ Ly Lăng, nó đã lục soát khắp mười dặm quanh đây, gặp yêu quái nào cắn chết được thì tự cắn, không cắn chết được thì để Từ Ly Lăng ra tay.

 

Hằng ngày nó đều đi tuần tra để bảo vệ nữ chủ nhân yếu ớt của mình.

 

Trong vòng mười dặm này, tuyệt đối không thể có bất cứ yêu ma quỷ quái nào!

 

Nó cụp đuôi, phát ra tiếng rên đầy oan ức với Từ Ly Lăng.

 

Từ Ly Lăng thu ánh mắt lại, nói cảm ơn với Quan Dập.

 

Quan Dập xua tay: “Không có gì, xử lý xác sống là việc là của ta mà. Nhưng...”

 

Ánh mắt sắc bén của y nhìn về phía Tiểu Hoàng ngoài cửa: “Chó nhà các ngươi ăn thịt ở đâu vậy?”

 

Người bình thường có thể không nhận ra đó là thịt gì.

 

Nhưng thân là một Huyền sai từng hoàn thành vô số nhiệm vụ phải giao chiến với yêu ma, y có thể khẳng định con chó đó ăn thịt người.

 

Là thịt người tươi mới, hơn nữa còn là thịt của tu sĩ có linh lực hùng hậu.

 

Tiểu Hoàng lập tức cảnh giác, ngậm lấy thịt và xương chạy biến.

 

Từ Ly Lăng: “Chắc là thịt nó tha từ trên núi xuống.”

 

Oanh Nhiên ngẩng đầu ra khỏi lồng ngực Từ Ly Lăng: “Hôm nay chàng không đi thư các hả?”

 

Bình thường Tiểu Hoàng toàn ăn thịt do hắn mang từ trấn Kim Thủy về mà.

Bình Luận (0)
Comment