Từ Ly Lăng: “Nếu ta đi thì sao có thể trở về sớm như vậy?”
Đừng nói là hắn định trách nàng ra ngoài, trong khi hắn về nhà sớm để đợi nàng đấy nhé?
Oanh Nhiên lại vùi đầu vào lồng ngực hắn, “Ta sợ lắm.”
Quan Dập suy nghĩ một lúc, nơi đây là vùng núi hẻo lánh, có đại tu sĩ châu Vân bị trọng thương chết ở đây, bị chó nhặt xác ăn cũng là chuyện có thể xảy ra.
Nhưng chó ăn thịt người thì không hay cho lắm.
Quan Dập: “Sau này đừng để chó nhà các ngươi tha đồ lung tung nữa. Ta đi trước đây.”
Y vỗ vai Từ Ly Lăng rồi ngự kiếm rời đi.
Từ Ly Lăng bế Oanh Nhiên về phòng ngồi xuống, rót nước cho nàng rồi dịu giọng hỏi: “Con xác sống kia trông như thế nào?”
Oanh Nhiên: “Mặt mày xanh xám, còn lại thì ta không nhớ rõ. Lúc đó ta sợ quá.”
Từ Ly Lăng lại ôm nàng vào lòng vỗ về: “Dạo này ít ra ngoài thôi.”
Oanh Nhiên nhẹ đẩy hắn ra: “Cái đó thì không được, ngày mai ta phải ghé Huyền Nha một chuyến.”
Từ Ly Lăng nhìn xuống nàng, không nói gì thêm.
Oanh Nhiên mím môi, thầm nghĩ hay là cứ nói cho hắn biết ý định của mình đi. Nếu không hắn lại nghĩ nhiều, cứ thế cả hai đều không vui.
Nàng mở miệng định giải thích.
Thế nhưng Từ Ly Lăng đã lên tiếng trước nàng: “Tối nay nàng muốn ăn gì?”
Oanh Nhiên chớp chớp mắt, thầm nghĩ hắn không ghen nữa sao?
“Chàng mua đồ ăn rồi à?”
Từ Ly Lăng: “Ta mua thịt ba chỉ, trong nhà vẫn còn cải dầu.”
Mùa này ăn cải dầu đúng là ngon nhất.
Thức ăn mua trong thôn nên giá rẻ, một lần hắn mua rất nhiều.
Oanh Nhiên ngẫm nghĩ, “Ta muốn ăn thịt chiên với canh cải dầu.”
Từ Ly Lăng bảo nàng nghỉ ngơi, còn hắn thì vào bếp nấu cơm.
Thật ra Oanh Nhiên đã thôi sợ hãi, đợi trong phòng mãi chẳng có việc gì làm nên nàng lấy chiếc túi thơm họa tiết trúc đang thêu giữa chừng ra để tiếp tục thêu cho Từ Ly Lăng.
Trên người Từ Ly Lăng vốn đã có hương thơm thanh mát như tuyết tùng trong gió, chẳng cần túi thơm làm gì.
Nhưng mùa hè sắp tới. Mấy hôm trước trời oi, Oanh Nhiên ngồi xe bò ra huyện Vân Thủy, ngửi thấy mùi mồ hôi trên người người khác mà thấy khó chịu thay.
Nàng lại nghĩ Từ Ly Lăng ngồi xe bò ra trấn Kim Thủy cũng phải tiếp xúc với nhiều người. Thế là nàng làm cho hắn một chiếc túi thơm mùi dịu nhẹ, như vậy hắn đi xe bò sẽ bớt khó chịu hơn.
Trong lúc thêu túi thơm, nàng nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ gian phòng phía sau.
Nhưng sống trong núi nghe thấy tiếng động lạ là chuyện thường tình, nàng đã quen nên không để ý.
Bởi lẽ có những chuyện càng nghĩ kỹ thì lại càng đáng sợ.
Khi làm việc, thời gian trôi qua nhanh như gió.
Từ Ly Lăng đã nấu cơm xong quay lại, thấy nàng cầm kim chỉ thì bảo nàng đừng thêu nữa, “Thêu thùa hại mắt lắm.”
Oanh Nhiên: “Lâu lâu ta mới thêu mà, cũng tại rảnh rỗi chẳng có việc gì làm.”
Nàng cười khanh khách đi ra phòng bếp cùng Từ Ly Lăng, phụ hắn mang thức ăn ra bàn rồi ngồi xuống bên cạnh Từ Ly Lăng.
Thời gian ăn cơm lúc nào cũng yên bình đến lạ.
Nàng lải nhải kể chuyện hôm nay cho hắn nghe, thuận tiện giải thích lý do vì sao mình cứ khăng khăng đòi đi Huyền Nha: “Ta cũng muốn mau chóng mua được xe ngựa, như vậy chàng đi trấn Kim Thủy hay ta muốn ra huyện Vân Thủy chơi thì đều thuận tiện hơn.”
Từ Ly Lăng dừng đũa lại một lúc rồi ăn tiếp: “Ta đã nói rồi, nàng không cần làm gì cả.”
Oanh Nhiên mếu máo: “Nhưng nhà là của cả hai chúng ta, đâu thể để một mình chàng vất vả được.”
Nhà.
Từ Ly Lăng lặng lẽ nghiền ngẫm chữ này, không nói gì thêm.
Hôm nay Oanh Nhiên ăn cơm rất nhanh, ăn xong lại chen vào ghế Từ Ly Lăng, dựa vào người hắn. Một tay nàng vòng qua eo hắn, cứ vậy im lặng ngồi bên cạnh hắn.
Đợi hắn ăn xong, hắn không bảo nàng đi tắm trước như mọi ngày mà lại dặn nàng: “Chờ một lát.”
Oanh Nhiên tuy khó hiểu nhưng vẫn chờ Từ Ly Lăng thu dọn và rửa sạch chén đũa rồi quay lại.
Hắn nắm tay dắt nàng ra ngoài.
Tiết trời đã bắt đầu nóng lên. Đêm xuống sao sáng, trăng trong, gió đưa mát mẻ.
Oanh Nhiên hỏi: “Chúng ta đi dạo hả?”
Từ Ly Lăng: “Nàng muốn đi dạo sao?”
Oanh Nhiên: “Ta tưởng chàng dẫn ta đi dạo.”
Từ Ly Lăng: “Không phải.”
Trong lúc nói chuyện, hắn dẫn nàng đi vòng qua bên hông nhà, rẽ vào một góc ra phía sau. Oanh Nhiên nhìn thấy sinh vật có đôi cánh sau lưng mà hít vào một hơi.
“Ngựa bay... Là của nhà mình hả?”
Gương mặt Oanh Nhiên không giấu được nét vui mừng. Nàng bước nhanh về phía con ngựa bay, đi quanh vài vòng, “Chàng lấy tiền đâu ra mà mua thế?”
Một con ngựa bay cấp thấp nhất cũng đã tốn một nghìn linh thạch rồi.
Thế mà con ngựa bay này trông rõ là đẹp mã. Oanh Nhiên chưa từng thấy con nào đẹp như vậy, chắc chắn giá cả không rẻ.
Từ Ly Lăng thản nhiên đáp: “Ta bán chút đồ. Tối qua ta đã nói với nàng rồi, bảo nàng hôm nay ở nhà, ta sẽ mang ngựa bay về cho nàng.”
Hắn bước tới phía sau Oanh Nhiên.
Oanh Nhiên quay mặt lại nhìn hắn, giọng nói nghe có vẻ tủi thân nhưng thực chất là đang làm nũng: “Nhưng lúc đó ta ngủ rồi nên nghe không rõ. Hơn nữa tối qua ta đã bảo là ta muốn ra ngoài, chàng còn cố tình chọc ta nữa.”
“Vậy đêm nay không chọc nữa.”
Từ Ly Lăng bình thản trả lời làm Oanh Nhiên đỏ mặt, nàng đẩy đẩy hắn.
Đẩy xong thì lại bật cười, nhìn chằm chằm con ngựa bay với ánh mặt phức tạp: “Chàng bán gì mà được nhiều linh thạch vậy? Đừng nói là đồ gia truyền đấy nhé?”
“Ta không có đồ gia truyền.”
Trong mắt hắn thì những thứ đó đều là rác rưởi. Từ Ly Lăng dùng một tay ôm eo nàng, cúi đầu hỏi: “Muốn lên cưỡi thử một vòng không? Chẳng phải nàng từng nói phong cảnh từ trên cao rất đẹp sao?”
Hai mắt Oanh Nhiên sáng lên, nàng không ngừng gật đầu.
Từ Ly Lăng leo lên lưng ngựa bay trước, rồi cúi người đưa tay kéo Oanh Nhiên lên. Nàng ngồi phía trước, còn hắn vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau, che chở hai bên.
Oanh Nhiên khẽ kêu lên một tiếng, trêu chọc: “Hoài Chân, chàng giỏi quá đi.”
Nhìn bề ngoài hắn có vẻ là thư sinh yếu ớt. Mỗi khi về nhà mẹ đẻ cùng nàng, bị họ hàng cố ý sai vặt, hắn sẽ bảo “bê không nổi”.
Nhưng khi ở bên cạnh nàng thì lúc nào hắn cũng rất khỏe mạnh.
Từ Ly Lăng cụp mắt nhìn nàng. Hắn quất roi đánh vào thân ngựa, con ngựa bay lập tức dang rộng hai cánh bay lên.
Oanh Nhiên nép vào trong lòng hắn, gió đêm thổi làm tóc hai người quấn quít lấy nhau chẳng rời.
Từ Ly Lăng hỏi nàng: “So với ngự kiếm thì cảm giác thế nào?”
Trời đã khuya, nơi này lại chẳng phải thành phố hiện đại mà là núi rừng hoang vu thiếu ánh sáng, đâu đâu cũng là một màu xám xịt.
Nhưng Oanh Nhiên vẫn nể mặt trả lời: “Đẹp lắm.”
Từ Ly Lăng thẳng thừng vạch trần: “Tối đen như mực, đẹp chỗ nào.”
Oanh Nhiên vùi mặt vào ngực hắn, “Thế chàng còn hỏi làm gì.”
Từ Ly Lăng cong môi cười khẽ, Oanh Nhiên cũng bật cười theo.
Nàng muốn ôm hắn, nhưng không dám cử động lung tung trên lưng ngựa bay nên đành rúc cả người vào lòng hắn, ngẩng mặt nhìn lên: “Nhưng đẹp lắm thật mà.”
Từ Ly Lăng cụp mắt nhìn nàng một lát rồi cúi đầu hôn lên đôi mắt nàng.
Oanh Nhiên nhắm mắt lại, đợi đôi môi hắn rời đi thì lại cười cong mi mắt: “Chàng nhìn lên trời đi.”
Từ Ly Lăng ngẩng đầu.
Cả bầu trời rợp ánh sao, và ánh trăng rực rỡ ngay lúc này, tưởng như chỉ chiếu riêng cho hai người họ.
Oanh Nhiên: “Ngày hôm nay lúc đứng trên kiếm ta sợ lắm, suýt chảy cả mồ hôi lạnh. Ta nghĩ hình như ta hơi sợ độ cao.”
Từ Ly Lăng: “Vậy đi xuống nhé?”
Trong mắt Oanh Nhiên có ánh trăng, ánh sao, và có cả hắn, “Nhưng bây giờ ta không thấy sợ chút nào. Hoài Chân, chàng nghĩ là vì sao?”
Nàng đợi Từ Ly Lăng hỏi “vì sao”, sau đó nàng sẽ nói với hắn, đó là vì có hắn ở bên nàng.
Song Từ Ly Lăng lại nói: “Là vì ngựa bay bay khá vững.”
Tuy hắn đang nói sự thật, nhưng mà...
Oanh Nhiên chỉ biết trợn trắng mắt lên với hắn.
Từ Ly Lăng véo mặt nàng.
Những suy nghĩ xấu xa bỗng sục sôi trong người hắn, khiến hắn rất muốn làm gì đó với nàng ngay lúc này, nghe tiếng rên hoảng sợ của nàng.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm gì, chỉ cùng nàng đi dạo một vòng rồi đáp xuống đất.
“Nước sôi rồi, nàng đi tắm đi.”
Oanh Nhiên gật đầu, âu yếm v**t v* con ngựa bay của nàng và Từ Ly Lăng, sau đó nhẹ nhàng chạy về phía phòng tắm.
Ngâm mình trong thùng tắm, để dòng nước ấm dịu dàng xua tan mọi mỏi mệt. Oanh Nhiên nhắm mắt lại, hạnh phúc nghĩ: Nếu cứ thế sống cùng Hoài Chân cả đời này thì tốt biết mấy.
*
Sáng sớm, Từ Ly Lăng rời giường gọi luôn Oanh Nhiên tỉnh dậy.
Tối qua ngủ sớm nên hôm nay Oanh Nhiên ngủ dậy thì chỉ hơi ngơ ngác chứ không cảm thấy mệt mỏi, “Sao thế?”
Từ Ly Lăng: “Không phải nàng nói muốn đến Huyền Nha sao chép bản án cũ sao?”
Oanh Nhiên: “Nhưng chàng bảo ta không cần vất vả mà?”
Từ Ly Lăng: “Nàng cứ vất vả một chút đi, rồi mới biết không vất vả vẫn sướng hơn.”
Oanh Nhiên vừa cạn lời vừa buồn cười, cũng rời giường.
Từ Ly Lăng đã bán bảo vật gia truyền để mua ngựa bay, vì vậy nàng cũng muốn góp chút sức cho cuộc sống mai sau của bọn họ.
Hơn nữa mua ngựa bay không phải mục tiêu cuối cùng của bọn họ, nàng còn muốn chuyển đến sống ở trấn Kim Thủy nữa cơ.
Như vậy Từ Ly Lăng sẽ tiện đi làm, còn nàng sẽ tiện đi chơi.
Còn về việc cách quá xa nhà mẹ đẻ nàng? Thế càng hợp ý nàng ấy chứ.
Mỗi lần về nhà, cha nàng đều lôi mấy thứ tam tòng tứ đức ra để dạy dỗ nàng. Dạo này còn bắt đầu giảng tới “tội bất hiếu có ba điều, mà không có con nối dõi là tội lớn nhất”.
Nhưng trước khi thành thân, nàng và Từ Ly Lăng đã bàn với nhau rằng họ tạm thời chưa định có con.
Nàng mới mười chín tuổi. Từ Ly Lăng trông vẫn còn thiếu niên, dù hắn đã nói mình lớn tuổi hơn nàng.
Cụ thể là bao nhiêu tuổi thì hắn không tính rõ.
Làm đôi khi Oanh Nhiên nghĩ, có khi nào thật ra hắn nhỏ tuổi hơn nàng cho nên không dám nói thật hay không.
Gác lại dòng suy nghĩ vẩn vơ, lúc này Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng đang cùng rửa mặt và thay quần áo. Hiếm có khi họ dậy sớm cùng nhau như thế, Từ Ly Lăng còn giúp nàng chải tóc.
Tay nghề của hắn thật sự quá kém. Chẳng trách trước khi thành thân, mỗi lần nàng gặp hắn đều thấy hắn xõa tóc.
Oanh Nhiên chỉ nói thầm như thế trong lòng thôi, còn ngoài mặt lại khen Từ Ly Lăng: “Chàng chải đẹp lắm.”
Từ Ly Lăng xoa đầu nàng: “Có mắt nhìn lắm.”
Hắn đang khen nàng à?
Oanh Nhiên cảm thấy dường như có ẩn ý khác, giống như hắn cố tình chải xấu mà nàng vẫn khen, làm hắn cảm thấy buồn cười.
Nhưng nhìn vẻ mặt hắn chẳng hề khác lạ, Oanh Nhiên đành âm thầm chỉnh lại búi tóc của mình rồi ra ngoài cùng hắn.
Có ngựa bay nên việc đi lại nhanh hơn rất nhiều. Từ Ly Lăng đưa Oanh Nhiên đến Huyền Nha, sau đó vẫn kịp đến trấn Kim Thủy.
Lúc này Quan Dập cũng đã đến làm việc, y đưa Oanh Nhiên ra nhà kho phía sau, “Đống hồ sơ này đều cũ quá rồi, toàn dùng giấy bình thường ngày xưa. Bây giờ bên trên đã phát xuống giấy Lưu Minh mới, chữ viết lên đó có thể lưu giữ cả nghìn năm không mờ.”
Oanh Nhiên cảm thấy mới lạ.