Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 48

Giọng điệu hắn vô cùng châm chọc.

 

Trong lòng Oanh Nhiên thầm mắng hắn đáng ghét, đi vòng qua đống lửa bước về phía hắn, “Sao lại đốt sách?”

 

Từ Ly Lăng: “Vì sao lại đến đây?”

 

Oanh Nhiên trả lời đúng sự thật: “Ta đến tìm một cuốn bí tịch.”

 

Từ Ly Lăng nâng vò rượu, ngửa đầu uống một ngụm rồi đứng dậy bỏ đi, “Tự tìm đi.”

 

Không ngờ lần này hắn lại dễ nói chuyện như vậy.

 

Oanh Nhiên ngạc nhiên, nhìn theo hắn bước ra hành lang dài, bỗng nghe thấy giọng nói của hắn phát ra từ bóng tối, “Quá tam ba bận.”

 

Cái gì?

 

Oanh Nhiên khó hiểu, nhưng chỉ coi như hắn uống say nên tính tình thất thường.

 

Nàng chạy về phía chồng sách khổng lồ mà hắn để lại, ngỡ như lạc vào biển sách, bắt đầu tìm kiếm.

 

Thần nữ hỏi tiến độ của nàng thế nào rồi.

 

Vẻ vui mừng hiện rõ trên mặt nàng: “Lần này thuận lợi hơn trước nhiều, sẽ xong ngay thôi.”

 

Thần nữ không nói gì thêm.

 

Nhưng nàng cứ bay mãi, động tác dần chậm lại.

 

Hai canh giờ sau, thần nữ lại hỏi nàng: “Không phải ngươi bảo là thuận lợi lắm sao? Vẫn chưa tìm thấy à?”

 

Oanh Nhiên cầm một quyển sách, trầm ngâm đáp: “Chưa, có chút vấn đề, ta cần thêm thời gian.”

 

Thần nữ không tức giận chút nào, ngược lại còn dịu dàng nói: “Dựa vào kinh nghiệm trước đây của ta, thời điểm Hạc Tiêu Cửu Minh Quyết bị lưu lạc chính là trong mấy ngày này. Ta cho ngươi thời gian bảy ngày, nếu sau bảy ngày vẫn chưa tìm thấy bí tịch thì coi như nhiệm vụ thất bại, được không?”

 

Đụng độ Thánh Ma, thất bại mới là chuyện bình thường.

 

Nếu lúc nào người hỗ trợ làm nhiệm vụ này cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ thì thần nữ mới nghi ngờ liệu có vấn đề hay không.

 

Oanh Nhiên gật đầu: “Ừm.”

 

Thần nữ mỉm cười an ủi: “Đừng vội, nhiệm vụ thất bại sẽ không bị trừng phạt đâu.”

 

Oanh Nhiên đồng ý.

 

Sau khi kết thúc liên lạc với thần nữ, ngón tay Oanh Nhiên m*n tr*n năm chữ “Hạc Tiêu Cửu Minh Quyết” phóng khoáng được viết trên bìa sách bạch kim, nàng thất thần.

 

Khác với cuốn sách mà nàng có.

 

Bản này có chữ viết của Hoài Chân.

 

Toàn bộ đều là chữ viết của hắn.

 

*

 

Oanh Nhiên cầm theo “Hạc Tiêu Cửu Minh Quyết”, rời khỏi Tàng Quang Âm theo hướng Từ Ly Lăng đã rời đi trước đó.

 

Vừa ra khỏi cửa thì bắt gặp ma vệ đang đi tuần tra.

 

Oanh Nhiên vội vàng chạy trốn, nhưng rõ ràng bọn họ đã liếc mắt nhìn nàng, song lại vờ như không thấy mà bỏ đi.

 

Oanh Nhiên khó hiểu, thử bám theo thăm dò.

 

Bọn họ vẫn giả vờ như không thấy nàng, tiếp tục tuần tra theo đúng quy trình. Oanh Nhiên đánh liều nói chuyện với bọn họ, nhưng bọn họ cũng giả vờ không nghe, không đáp.

 

Cứ như thể nàng đã thật sự hóa thành một hồn ma không ai thấy.

 

Oanh Nhiên chẳng thấy yên tâm, chỉ cảm thấy bất an.

 

Bọn họ hành động như vậy là Từ Ly Lăng ra lệnh ư?

 

Hôm nay hắn dễ nói chuyện đến lạ, nhưng đổi góc nhìn khác, đó cũng có thể là lạnh nhạt.

 

Chẳng lẽ vì lần trước chia tay trong không vui nên hắn không muốn để ý tới nàng nữa sao?

 

Nhưng nàng phải tìm cách đưa hắn rời khỏi ma đạo mà.

 

Khó xử quá đi.

 

Oanh Nhiên lẩm bẩm, vì không tìm được ai để hỏi đường, nàng đành phải tự đi tìm tung tích của hắn trong thành.

 

Nhưng thành Từ Ly quá lớn.

 

Nàng bay nửa canh giờ, đưa mắt nhìn không gian rộng lớn xung quanh. Nếu cứ thế này, e là chưa tìm thấy Từ Ly Lăng thì nàng đã lạc đường mất rồi.

 

Nàng nhớ Từ Ly Lăng của ngàn năm sau từng nói với nàng, hắn đã đốt sách để nướng thịt ăn.

 

Lúc trước ở trong Tàng Quang Âm, hắn vẫn chưa đốt hết sách, chưa nướng thịt, vậy chứng tỏ hắn sẽ lại trở về.

 

Oanh Nhiên suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định quay lại Tàng Quang Âm để ôm cây đợi thỏ.

 

Nàng không có lệnh bài mở cửa chính của Tàng Quang Âm nên đành đi theo đường cũ, quay về Truyền Tống Trận lần trước.

 

Chỗ đó có rừng đầu người khiến nàng sợ hãi. Vì vậy dọc đường trở về, nàng đều dùng tay áo che mặt, không dám nhìn.

 

Đến Truyền Tống Trận, nàng thả tay xuống bấm quyết niệm chú, nhưng khóe mắt thoáng liếc qua rừng đầu người đột ngột khựng lại.

 

Giữa rừng đầu người có một bóng người cô tịch.

 

Đêm đen đặc, màn trời như bị vẩy máu, mặt trăng mờ đục chìm trong vũng máu.

 

Một mình hắn đứng đó, mặc cho gió mưa cuốn máu thổi qua áo xanh tóc đen, trông như một linh hồn cô độc lang thang.

 

Oanh Nhiên đứng nhìn hắn từ xa, mặc dù sợ rừng đầu người nhưng nàng vẫn đi về phía hắn: “Ngươi đứng đây làm gì?”

 

Từ Ly Lăng nhìn chằm chằm hàng đầu người tươi mới trước mặt, không quay đầu nhìn nàng, nói với giọng lạnh nhạt: “Ngươi tìm được sách chưa?”

 

Oanh Nhiên: “Rồi.”

 

Từ Ly Lăng: “Ngươi đi đi.”

 

Oanh Nhiên còn lâu mới chịu đi, “Ta có chuyện này muốn hỏi ngươi.”

 

Từ Ly Lăng: “Ta không có hứng thú chơi cái trò ngàn năm sau nhàm chán đó với ngươi.”

 

“Đó không phải trò chơi.”

 

Oanh Nhiên lẩm bẩm, rồi đi đến bên cạnh hắn.

 

Nàng sợ mấy cái đầu xung quanh nên chỉ nhìn thẳng vào hắn, chẳng dám liếc ngang liếc dọc chút nào, “Hạc Tiêu Cửu Minh Quyết là do ngươi viết à?”

 

Gió thổi tung mái tóc dài của đầu người trước mặt hắn, sợi tóc dính máu bay về phía hắn. Hắn giơ tay, để những sợi tóc đỏ quấn lấy ngón tay trắng ngần của mình, cười mỉa mai: “Thứ ngươi tìm chỉ là một cuốn sách rác rưởi.”

 

“Đó không phải rác rưởi.”

 

Oanh Nhiên ngổn ngang cảm xúc, “Ngàn năm sau, đó sẽ là bí tịch tinh hoa của Âm Dương đạo được huyền đạo công nhận. Nó sẽ là bảo bối quý giá của tất cả đại tông môn huyền đạo, kể cả khi nó chỉ là bản thiếu.”

 

Từ Ly Lăng hờ hững: “Sau đó thì sao?”

 

Oanh Nhiên: “Ngàn năm sau, ta sẽ tu luyện cuốn bí tịch này.”

 

Từ Ly Lăng cười nhạo: “Rồi tẩu hỏa nhập ma à?”

 

“Không có!”

 

Oanh Nhiên nhíu mày, “Cuốn bí tịch này rất tuyệt, chỉ là tu luyện hơi vất vả một chút. Nhưng ngươi của ngàn năm sau đã cải biên nó cho ta, hiệu suất tu luyện cao hơn rất nhiều.”

 

Oanh Nhiên không thích hắn phủ định chính mình như vậy.

 

Hắn của ngàn năm sau cũng sẽ không phủ định bản thân.

 

Nhưng nàng biết, chắc chắn hắn đã trải qua chuyện gì đó cho nên bây giờ mới như thế.

 

Nhất định trong một ngàn năm ấy, hắn đã trải qua vô số khổ cực, cho nên ngàn năm sau mới trở nên im ắng như hoang mạc, bình tĩnh như sông băng.

 

Oanh Nhiên kéo tay áo hắn, dịu dàng hỏi: “Hoài Chân, ngươi có tâm sự gì không? Ngàn năm sau, chúng ta đã gặp lại đứa trẻ ngươi từng cứu. Không biết ngươi còn nhớ rõ hay không, đứa trẻ đó tên là Hỉ Nhi. Ngàn năm sau đứa trẻ đã già đi rất nhiều, chúng ta gọi ông ấy là Hỉ bá.”

 

Trong đôi mắt thản nhiên của Từ Ly Lăng gợn lên một chút dao động mong manh, tựa như mạch nước ngầm dưới vực sâu.

 

Oanh Nhiên nói tiếp: “Ông ấy kể cho ta biết chuyện ngươi cứu ông ấy. Kể cho ta biết ngươi từng nói, Âm Dương đạo là đạo phái duy nhất ngươi không tinh thông, nếu ngươi không thành ma thì vốn định đi tìm những người đặc biệt như họ để nghiên cứu tu luyện Âm Dương đạo.”

 

Nàng lấy cuốn “Hạc Tiêu Cửu Minh Quyết” trong lòng ra, “Vốn dĩ ngươi định hoàn thành quyển bí tịch này, nhưng lại không thể vì gặp sự cố sao? Hoài Chân, ta biết...”

 

Rầm...

 

Một tiếng động đột ngột vang lên, cuốn bí tịch màu bạch kim bị ném vào máu bùn lầy lội.

 

Oanh Nhiên tròn mắt, trên mu bàn tay trắng nõn có thêm một vết đỏ đặc. Là khi Từ Ly Lăng giành lấy cuốn sách trong tay nàng đã vô tình chạm ngón tay dính màu đen trên đầu người vào tay nàng.

 

Từ Ly Lăng quay mặt về phía cô, cười vô cùng mỉa mai, “Ngươi biết? Đương nhiên ngươi biết. Để người có thể trà trộn vào bên ta, hẳn Diệu Cảnh đã nói tất cả cho ngươi. Ngươi muốn nói gì, cứ dựa vào câu chuyện ngàn năm sau của ngươi cần cảnh nào.”

 

“Nhưng ta nói rồi, quá tam ba bận. Ta không có hứng chơi cái trò nhàm chán đó với ngươi, ta ngán rồi.”

 

“Nể tình ngươi từng mang lại niềm vui cho ta, ta có thể để ngươi sống sót rời đi lần này. Chờ mong thủ đoạn lần sau của ngươi.”

 

Oanh Nhiên tròn mắt, há miệng định nói gì đó.

 

Nhưng Từ Ly Lăng lại giơ một ngón lên môi, “Đừng được voi đòi tiên, sẽ khiến ngươi mất mạng đấy. Mau nhân lúc còn sống sót rời đi được mà cút đi.”

 

Nỗi hờn giận dâng lên trong mắt Oanh Nhiên, nàng nhìn chằm chằm hắn, kiên định nói: “Trước khi làm rõ vì sao ngươi muốn đốt sách thì ta sẽ không đi.”

 

Từ Ly Lăng cười lạnh: “Muốn biết vậy sao? Vậy sao ngươi không đi hỏi ta của ngàn năm sau đi?”

 

Oanh Nhiên: “Bởi vì ngươi không nhớ rõ.”

 

Từ Ly Lăng im lặng.

 

Hốc mắt Oanh Nhiên ửng đỏ, vừa tức thái độ của hắn lúc này, vừa đau xót cho hắn của ngàn năm sau, bất lực nói: “Thậm chí ngươi còn không nhớ rõ mình đã đốt bao nhiêu sách. Ngươi muốn đi tìm bí tịch Âm Dương đạo cho ta, nhưng sau khi quay về phòng sách thì mới phát hiện không còn gì.”

 

Bởi vì hắn là ma, trí nhớ của hắn, ngũ giác của hắn đều đã bị thoái hóa. Sao nàng có thể ép buộc hắn nhớ lại đoạn ký ức đau khổ đó được chứ?

 

Oanh Nhiên một lần nữa kéo lấy tay áo hắn, nương theo tay áo lạnh lẽo để nắm lấy tay hắn.

 

Tay hắn rất lạnh, lạnh cứ như hàn băng vạn năm.

 

Oanh Nhiên chưa bao giờ cảm nhận được nhiệt độ này trên người Từ Ly Lăng của ngàn năm sau.

 

Hiện tại nàng đang ở trạng thái linh hồn, nhiệt độ cơ thể cũng chẳng cao bao nhiêu, nhưng bàn tay nhỏ hơn hắn rất nhiều vẫn kiên quyết bao bọc bàn tay hắn lại để sưởi ấm.

 

“Hoài Chân, ngươi có uất ức hay khổ sở gì thì có thể nói với ta mà.”

 

Oanh Nhiên nhìn chằm chằm vào mắt hắn, rõ ràng người trải qua khổ cực là hắn, nhưng trông ánh mắt nàng còn đau đớn hơn hắn, “Ta sẽ ở bên cạnh ngươi.”

 

Từ Ly Lăng đối mặt với nàng, bỗng dưng bật cười thành tiếng. Hắn cười đến mức Oanh Nhiên ngơ ngác, trong lòng run rẩy.

 

Đột nhiên hắn dừng cười. Tay nâng lên như để thưởng thức bàn tay nàng nắm lấy hắn, “Có phải ngươi nghĩ mình làm vậy là có thể cảm hóa được ta không?”

 

Đôi con ngươi Oanh Nhiên co rút lại, ngỡ như bị đâm.

 

Từ Ly Lăng: “Cứ coi như ngàn năm sau, ta và ngươi thành thân thật đi. Vậy ngươi nghĩ đối với ta, ngươi có chỗ nào đặc biệt không?”

 

Oanh Nhiên: “... Ý ngươi là gì?”

 

Từ Ly Lăng khẽ cười, trở tay nắm lấy tay nàng, kéo nàng đi tham quan rừng đầu người bao quanh bọn họ, “Ngươi biết bọn họ là ai không?”

 

Oanh Nhiên chẳng dám nhìn.

 

“Bọn họ đều là tộc nhân của ta, là người thân có cùng huyết thống với ta.”

 

Một tay còn lại của Từ Ly Lăng giữ chặt gáy nàng, ép nàng đối diện với hai cái đầu một nam, một nữ hãy còn tươi mới gần họ nhất.

 

Làn da của hai đầu người vẫn còn chút sắc hồng, đôi đồng tử giãn to nhưng chưa đục ngầu, có vẻ vừa chết không lâu.

 

Vẻ mặt bọn họ hung tợn, ánh mắt mở to còn đong đầy oán hận và không cam lòng. Trong mắt bọn họ phản chiếu hình ảnh nàng và Từ Ly Lăng đang đứng sừng sững giữa biển đầu người.

 

Oanh Nhiên hoảng sợ nhắm tịt mắt lại.

 

Từ Ly Lăng kéo bàn tay nàng chạm vào bọn họ.

 

Sợi tóc nhớp nháp và lạnh buốt của đầu người quấn lấy hai bàn tay giao nhau của nàng và hắn. Oanh Nhiên nổi da gà, suýt nữa hét thành tiếng chửi Từ Ly Lăng.

 

Nhưng lại nghe Từ Ly Lăng nói: “Hai cái đầu này là của cha mẹ ta.”

 

Oanh Nhiên sửng sốt mở mắt ra, nhìn hai cái đầu trước mặt mà hỏi: “Là Thánh Ma... Giết bọn họ, đặt bọn họ ở đây sao?”

 

“Là ta.”

 

Từ Ly Lăng nói: “Là tự tay ta giết bọn họ. Tự tay ta chặt đầu từng người và treo ở đây.”

 

Hắn buông Oanh Nhiên ra, chạm vào hai cái đầu bên cạnh. Có duy nhất một cây thương không cắm đầu người, chỉ treo một mảnh vải rách nát nhuộm máu xỉn màu, “Cái này là của đệ đệ ruột thịt của ta. Ta và hắn sinh cùng ngày, là huynh đệ cùng huyết thống. Hắn không có thi thể...”

 

Hắn ngoái đầu nhìn lại, cong môi cười với Oanh Nhiên: “Bởi vì ta đã ăn hắn rồi.”

 

Bờ môi Oanh Nhiên run rẩy, sắc mặt trắng bệch, nói không nên lời, mãi một lúc sau mới nói: “Vì sao?”

 

Từ Ly Lăng không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ngươi nghĩ, cho dù ngươi có là thê tử của ta ngàn năm sau thì sao chứ? Tất cả đồng tộc của ta đều đang ở đây, ngươi có chắc mình sẽ không trở thành một trong số họ không?”

Bình Luận (0)
Comment