Oanh Nhiên không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt dần đỏ lên.
Từ Ly Lăng cảm thấy mất hứng, phất tay áo xoay người rời đi.
Oanh Nhiên đột nhiên nói: “Bọn họ phản bội ngươi.”
Từ Ly Lăng dừng bước.
Oanh Nhiên: “Bọn họ tính kế ngươi, làm ngươi tổn thương, cho nên ngươi giết họ.”
Nàng vẫn nhớ Hỉ bá đã nói, vào sinh nhật năm mười lăm tuổi, cha mẹ hắn lần đầu tiên tổ chức sinh nhật cho hắn. Hôm đó hắn đã cứu đệ đệ, nhưng bọn họ lại hiến hắn cho ma.
Khó khăn lắm hắn mới trốn thoát được, nhưng bọn họ lại dẫn người đến bao vây tiêu diệt hắn.
Đệ đệ hắn tới trước, nói muốn dẫn hắn bỏ chạy, và hắn tin.
Hỉ bá không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, khi đó nàng cũng không biết.
Nhưng bây giờ, nàng nghĩ nàng đã biết.
Ngay khi hắn một lần nữa trao đi niềm tin của mình, ngay cả người huynh đệ ruột thịt từng được hắn cứu cũng phản bội hắn.
Từ Ly Lăng quay đầu nhìn nàng.
Nàng đứng tại chỗ nhìn hắn, trong mắt lập lòe ánh nước như mặt hồ tĩnh lặng.
Từ Ly Lăng nhếch môi, “Hình như lúc nào ngươi cũng viện cớ thay ta. Nào là người do Thánh Ma giết, nào là do bọn họ phản bội ta... Xem ra, ngươi rất khó chấp nhận sự thật phu quân ngàn năm sau của ngươi là một kẻ tội ác tày trời.”
Oanh Nhiên cảm thấy tức giận vì hắn suy diễn nàng như vậy: “Không phải.”
“Nếu đã sợ ta là kẻ ác như vậy, thì nếu ngàn năm sau chúng ta thành thân thật...”
Từ Ly Lăng châm chọc: “Vậy chạy nhanh lên.”
Nói rồi hắn xoay người rời đi.
Oanh Nhiên cất cao giọng: “Không phải! Chỉ là ta sợ ngươi tủi thân nhưng không thể nói cho ai!”
Hình như bước chân của Từ Ly Lăng đã thoáng khựng lại, nhưng rồi hắn vẫn bỏ đi không quay đầu lại, ngỡ như chưa bao giờ do dự.
Oanh Nhiên tức giận lau nước mắt, liếc nhìn hai cái đầu bên cạnh mà thì thầm oán giận: “Rõ ràng là cha mẹ ruột thịt nhưng sao lại đối xử với chàng như vậy”
Sau đó lại mắng về phía Từ Ly Lăng: “Có đồ vong ân bội nghĩa không biết điều!”
Nàng giậm chân một cái rồi bỏ đi.
*
Sáng sớm, người tuần tra thành Thánh ma đến báo cáo cho Từ Ly Lăng.
Từ Ly Lăng hỏi: “Trong thành có bất thường gì không?”
Ma tướng lắc đầu: “Không có.”
Từ Ly Lăng xua tay ra hiệu cho ma tướng lui xuống.
Ma tướng tuân lệnh cáo lui, trong đầu lại nghĩ: Huyền đạo bị đánh cho thua cuộc liên tiếp, ốc không mang nổi mình ốc, chẳng còn sức tấn công thành Thánh Ma, vậy trong thành có thể có bất thường gì được?
Nhưng đột nhiên ma tướng nghĩ đến một chuyện, thế là dừng bước bẩm báo: “Mặc dù trong thành không có gì bất thường, nhưng nữ quỷ lần trước...”
Từ Ly Lăng ngước mắt.
Ma tướng: “Tu vi của nữ quỷ kia thấp, các ma vệ không biết đại nhân muốn xử lý nàng ta như thế nào nên vẫn luôn không bắt nàng. Hai ngày nay, nàng ở trong thành cứ liên tục hỏi thăm các ma vệ về một loại linh thảo huyền đạo. Loại linh thảo đó chỉ có giá trị nhìn ngắm, có ma vệ thấy phiền nên sáng nay đã nói cho nàng biết vị trí của loại linh thảo đó.”
Từ Ly Lăng: “Linh thảo gì?”
Ma tướng: “Là một loại linh thảo sinh trưởng ở Vô Ưu Nguyên, tiêu ma cũng không biết tên. Tuy nhiên linh thảo này vô cùng yếu ớt, vì linh mạch trong thành đã hóa thành ma mạch, ma khí dần nồng đậm nên đã chết gần hết rồi.”
...
Trên Vô Ưu Nguyên, trăng máu treo cao chiếu rọi xuống bãi cỏ khô cằn như địa ngục, lạnh lẽo hoang vu.
Nhưng sâu bên trong khu rừng lại ánh huỳnh quang rực rỡ, trăm hoa lặng lẽ lay động theo gió, trông hệt như tiên cảnh.
So với rìa địa ngục khô héo kia thì nơi này lạc lõng đến lạ.
Oanh Nhiên đi vào sâu bên trong Vô Ưu Nguyên, ngồi xổm quan sát những bông hoa tỏa ra ánh huỳnh quang, gương mặt nở nụ cười.
Cuối cùng cũng tìm thấy rồi. Theo lời Tiểu Hoàng, ngàn năm trước người dân huyện Vân Thủy đã gom góp cả gia tài để chuẩn bị loài hoa Từ Ly Lăng yêu thích cho hắn.
Để tìm loài hoa này mà hai ngày nay nàng đã đi khắp nơi trong thành hỏi ma vệ.
Mấy ma vệ đó đều phớt lờ nàng, mãi đến hôm nay mới có một ma nàng thường xuyên gặp nói cho nàng biết loài hoa này mọc ở Vô Ưu Nguyên, đã sắp tuyệt chủng.
Những hoa bông ngoài rìa đã héo, Oanh Nhiên muốn chọn bông đẹp nhất nên đành đi sâu vào trong Vô Ưu Nguyên.
Nàng bay mãi cho đến khi không nhìn thấy cỏ héo nữa, chỉ còn lại biển hoa nở rộ tỏa ra ánh huỳnh quang.
Trong không khí chẳng còn ma khí và mùi máu tươi, nồng nặc mùi thơm mát dịu nhẹ.
Oanh Nhiên hít sâu, ngồi nghỉ ngơi trong bụi hoa một lát, sau đó bắt đầu hái hoa.
Vừa hái, nàng vừa mắng: “Đồ chó ngốc Từ Ly Lăng! Đồ đầu óc chập mạch...”
“Cái tính khí chó gì thế không biết... Nếu lúc đầu ta gặp được ngươi của hiện tại thì đã sớm đi theo huyền đạo rồi...”
“Đồ khốn kiếp!”
Dù mắng, nhưng nàng vẫn hái hoa, vẫn hái hoa cho hắn.
Nàng muốn đem một nửa về cho Hoài Chân của nàng, một nửa còn lại dành cho Từ Ly Lăng hiện tại.
Mặc dù bây giờ hắn rất đáng ghét, nhưng dù sao đó cũng là phu quân của nàng từ ngàn năm trước. Nàng vẫn mong hắn có thể vui vẻ một chút, cho dù một chút đó rất ít ỏi.
Khi Từ Ly Lăng đến Vô Ưu Nguyên, câu đầu tiên hắn nghe thấy đó là “đồ chó ngốc Từ Ly Lăng”.
Từ Ly Lăng cười lạnh, đi đến sau lưng nàng, “Sao còn chưa đi?”
Hắn đột nhiên lên tiếng dọa Oanh Nhiên giật mình.
Oanh Nhiên trợn mắt vỗ ngực, “Ngươi tới đây làm gì?”
Từ Ly Lăng ngồi xuống bên cạnh, “Đây là địa bàn của ta, không có nơi nào ta không thể tới. Ngược lại là ngươi, ngươi hái mấy cái này làm gì? Chẳng lẽ Diệu Cảnh đã nghiên cứu ra công dụng nào khác của nó ngoài để ngắm à?”
“Không có.”
Oanh Nhiên tức giận ném mấy bông hoa vừa hai cho hắn, “Hái hoa tặng ngươi đấy.”
Từ Ly Lăng không giơ tay nhận lấy, hoa rơi đầy lên người hắn.
Hắn liếc nhìn ánh huỳnh quang dính trên áo bào của mình, cầm một bông lên thưởng thức trong tay, “Vẫn chơi cái trò ngàn năm sau đó sao?”
Oanh Nhiên tiếp tục hái hoa, trả lời cho có lệ: “Ừ, ừ, ừ. Ta nghe người ta nói ngươi của ngàn năm sau thích cái này, cho nên hái một ít mang về tặng ngươi của ngàn năm sau.”
Từ Ly Lăng: “Ai nói?”
Oanh Nhiên: “Chú chó mà chúng ta nuôi.”
Từ Ly Lăng nhìn nàng: “Hửm?”
Oanh Nhiên: “Thật ra là một con tiên thú Đại Hoang, nhưng trước đây ta cứ nghĩ nó là chó, mà nó cũng rất thích làm chó.”
Nàng dừng lại một lúc rồi bổ sung: “Nó tên Tiểu Hoàng.”
Từ Ly Lăng cười: “Ngươi đặt tên.”
Nụ cười của hắn không có ý gì khác, chỉ đơn giản là bị chọc cười.
Oanh Nhiên “ừm” một tiếng, thắc mắc: “Sao ngươi biết?”
Từ Ly Lăng: “Ta sẽ không đặt tên cho chó là Tiểu Hoàng.”
Oanh Nhiên tặc lưỡi một cái, cất cao giọng hơn: “Ngàn năm sau, chó của chúng ta tên là Tiểu Hoàng. Chúng ta còn có một con mèo tên là Đại Hoa.”
Từ Ly Lăng không nói gì.
Oanh Nhiên hiếu kỳ ngoái đầu nhìn hắn.
Có lẽ là nhờ bóng đêm êm dịu, nhờ biển huỳnh quang hắt lên người hắn một lớp màu nhu hòa, khiến cho sắc mặt hắn cũng trở nên bình tĩnh và dịu dàng.
Trông như thể Từ Ly Lăng của ngàn năm sau.
Oanh Nhiên hái xong một bó hoa, cụp mắt xuống nhìn Từ Ly Lăng. Nàng đi tới trước mặt hắn, đưa bó hoa cho hắn.
Từ Ly Lăng ngước mắt, đối diện với tầm mắt của nàng, “Ta của ngàn năm sau vẫn thích loại hoa đó sao?”
Oanh Nhiên thầm nghĩ: Xem ra hắn đúng là thích loại hoa này thật.
Nàng nói: “Ta không biết. Lúc đó chúng ta không được thấy loại hoa này nữa. Ta cũng không hỏi ngươi... Ta muốn đợi đến khi tìm được loại hoa này rồi thì sẽ cho ngươi bất ngờ.”
Từ Ly Lăng im lặng, nhận lấy bó hoa trong tay nàng rồi đặt bên người. Hắn rút một cành hoa ra, xé lớp cánh hoa màu lam nhạt mỏng như lan, chỉ chừa lại phần thân, quấn nh** h** quanh thân hoa rồi đưa vào miệng.
Oanh Nhiên kinh ngạc: “Cái này ăn được à?”
Từ Ly Lăng không đáp, giống như chàng thiếu niên ngậm cỏ đuôi chó ngồi thảnh thơi giữa thảo nguyên, nhai cỏ trong gió chiều.
Oanh Nhiên cũng cầm lấy một cành, bắt chước hắn quấn nh** h** quanh thân rồi đưa vào miệng.
Đầu tiên vị thơm thanh mát tràn đầy, ngay sau đó là chất lỏng chua chát xen lẫn chút vị ngọt.
Mặc dù không ngon lắm, nhưng rất đặc biệt.
Oan Nhiên bất ngờ bị vị chua tấn công, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó.
Từ Ly Lăng nhìn nàng, bật cười thành tiếng.
Oanh Nhiên tưởng hắn trêu nàng nên tức giận ném nhánh cỏ vào người hắn, xoay người định tiếp tục hái hoa.
Từ Ly Lăng đột nhiên nói: “Biết loại cỏ này tên là gì không?”
Oanh Nhiên lắc đầu.
Từ Ly Lăng: “Cỏ Vô Cập.”
Oanh Nhiên đang định hái hoa thì khựng lại.
Hắn lại cầm một nhánh cỏ Vô Cập lên, đưa vào miệng: “Khi ta còn nhỏ thường xuyên ăn cái này... Ta của ngàn năm sau không nói cho ngươi à?”
Câu hỏi của hắn đầy mỉa mai.
Oanh Nhiên im lặng lắc đầu.
Cỏ Vô Cập.
Nàng vẫn nhớ lần đầu tiên mình nghe thấy cái tên này là khi Hỉ bá kể, vào ngày sinh nhật Từ Ly Lăng, hắn và đệ đệ đã đi hái cỏ Vô Cập.
Ngay tại nơi cỏ Vô Cập sinh trưởng, tất cả người thân của hắn đã phản bội hắn.
Oanh Nhiên ngắm nhìn thảo nguyên ngập tràn cỏ Vô Cập, bát ngát mênh mông tưởng như vô tận.
Mênh mông đến mức nàng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng Từ Ly Lăng mười lăm tuổi bị thương năm ấy đã bị thân tộc đuổi giết ra sao, bỏ trốn trên thảo nguyên vô tận như thế nào.
Hắn không biết vì sao người thân đột nhiên đối xử với mình như thế, không biết vì sao lần duy nhất mình được cha mẹ tổ chức sinh nhật lại thành ra vậy, không biết vì sao mình cứu đệ đệ lại có kết cục thế này...
Oanh Nhiên bước tới ngồi bên cạnh hắn, “Hiện tại ngươi vẫn còn thích cỏ Vô Cập hả?”
Từ Ly Lăng không trả lời.
Hắn nhai cỏ, nhìn lên trăng máu trên cao.
Oanh Nhiên cũng ngắm nhìn cùng hắn: “Có thể nói cho ta biết vì sao ngươi muốn đốt đống sách đó không? Lúc ta tìm Hạc Tiêu Cửu Minh Quyết, nhìn thấy chữ viết của ngươi trên rất nhiều cuốn sách.”
Có lẽ vì nh** h** quá mềm mại, gió đêm quá dịu dàng, khiến lòng người ta lơi lỏng cảnh giác.
Từ Ly Lăng nói: “Tất thảy mọi thứ của huyền đạo đã không còn ý nghĩa đối với ta nữa rồi.”
Oanh Nhiên im lặng một lúc, “Bọn họ chết hồi nào?”
Nàng không nói rõ, nhưng hắn vẫn biết rõ “bọn họ” mà nàng nói là ai.
Từ Ly Lăng: “Năm ngày trước.”
Oanh Nhiên: “Bọn họ tập kích ngươi à?”
Từ Ly Lăng: “Năm ngày trước khi ta ở thung lũng Hoàng Dương, bọn họ liên minh với huyền đạo phục kích ta, còn kêu gào nói quyết định lúc trước của bọn họ quả không sai, ta là tên súc sinh, bọn họ phải tiêu diệt ta.”
“Cứ lặp đi lặp lại...”
Oanh Nhiên im lặng.
“Ta chán rồi.”
Hắn nằm xuống, chìm trong biển cỏ Vô Cập và nhắm mắt.
Kể từ khi thành ma đến nay, đây là lần duy nhất hắn buông bỏ cảnh giác.
Nếu nàng ra tay vào lúc này thì nhất định có thể đả thương hắn.
Hắn nghĩ, nếu bây giờ nàng ám sát hắn thì hắn cũng sẽ nhanh chóng giải quyết nàng.
Nhưng nàng không làm vậy.
Oanh Nhiên nằm xuống bên cạnh hắn, cúi người ôm hắn vào trong lòng rồi nhẹ nhàng v**t v*, “Hoài Chân, hình như từ trước tới giờ ngươi chưa từng thay đổi... Ngươi của ngàn năm sau cũng nói với ta rằng, nếu ta gặp được ngươi của ngàn năm trước thì hãy mau chạy đi.”
Nàng bật cười, hỏi: “Đã qua bao lâu kể từ lần chúng ta gặp gỡ trước đó rồi?”
Nàng ôm lấy hắn thay cho vòng tay của biển cỏ Vô Cập.
Từ Ly Lăng nói: “Ba mươi tám năm.”
Hắn đã thành ma năm mươi năm rồi.
Đồng thời cũng bị thân tộc đuổi giết năm mươi năm...
Gò má mềm mại của Oanh Nhiên áp vào đỉnh đầu hắn, nàng nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, tựa như hắn của ngàn năm sau đã từng dỗ nàng ngủ.
“Chín trăm năm mươi năm nữa, chúng ta sẽ gặp lại.”
“Hoài Chân, ngủ một giấc thật ngon nào, ngày mai sẽ sớm đến thôi... Ta sẽ ở bên ngươi, chờ ngươi vào ngàn năm sau...”