Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 50

Oanh Nhiên biết, có lẽ Từ Ly Lăng không tin những lời an ủi của nàng.

 

Nhưng đôi mắt hắn khép lại không mở, dường như đã thật sự thiếp đi trong sự vỗ về của nàng.

 

Oanh Nhiên cũng nhắm mắt lại, mùi hương lạnh lẽo quen thuộc vây lấy khiến ý thức hỗn loạn của nàng không phân biệt rõ bản thân đang ở đâu.

 

Nàng chỉ còn biết, Hoài Chân của nàng đang ở bên cạnh nàng.

 

Hai ngày nay nàng bay tới bay lui trong thành quá đỗi mệt mỏi. Lúc này, cả thể xác lẫn tinh thần đều được thả lỏng, chẳng mấy chốc đã vào giấc.

 

Khi tỉnh lại, bên cạnh đã chẳng còn ai.

 

Nhưng khi nàng mở mắt ra, có thể nhìn thấy một bóng người đang đứng bên cạnh mình. Thấy nàng tỉnh, hắn xoay người bỏ đi.

 

Là Từ Ly Lăng.

 

Oanh Nhiên không đuổi theo, nàng chậm rãi vươn eo rồi đứng dậy, sau đó mới chạy theo hắn đã đi xa.

 

Trời đã sáng nhưng vẫn âm u.

 

Hay nói đúng hơn thì từ khi thành Từ Ly trở thành thành Thánh Ma, trời đã không còn nắng nữa rồi.

 

Trời không đổ mưa máu dính nhớp thì đã tốt lắm rồi.

 

Oanh Nhiên đi theo Từ Ly Lăng, một trước một sau bước vào cổng thành phía đông. Nàng chậm rãi bay tới bên cạnh hắn, cùng hắn trở lại Thông Hòa Điện.

 

Từ Ly Lăng ngồi xuống đại điện, tay chống trán nhắm mắt nghỉ ngơi: “Vẫn chưa đi?”

 

Oanh Nhiên bay tới bên cạnh hắn, “Vài ngày nữa ta mới đi.”

 

Thấy sắc mặt hắn không tốt, Oanh Nhiên khom lưng đưa tay định sờ trán hắn, nhưng vừa chạm đã bị hắn đẩy ra.

 

Tuy nhiên nàng vẫn kịp cảm nhận nhiệt độ cơ thể hắn, rất nóng.

 

Từ Ly Lăng cười lạnh: “Ngươi coi thành Thánh Ma như chốn không người, đến đây nghỉ phép thật đấy à?”

 

Oanh Nhiên nhìn hắn đầy lo lắng, lại đưa tay sờ lên mặt hắn, “Ngươi sinh bệnh rồi? Sao lại nóng như vậy?”

 

Từ Ly Lăng nhíu mày, nghiêng đầu: “Ta sẽ không bị bệnh.”

 

Khi hắn mở miệng nói, Oanh Nhiên nhìn thấy trong miệng hắn ửng đỏ lạ kỳ, trông như bị bỏng và đang rỉ máu.

 

Oanh Nhiên trừng to mắt, sốt ruột giữ chặt gương mặt hắn rồi bẻ cằm hắn ra: “Miệng ngươi bị làm sao vậy? Để ta nhìn xem.”

 

Từ Ly Lăng bất ngờ bị nàng giữ chặt đầu nên không kịp phản ứng, hắn đang định hất tay nàng ra thì lại bắt gặp vẻ mặt chăm chú đầy lo lắng của nàng.

 

Hắn mím môi.

 

Oanh Nhiên vội kêu lên: “Ngươi há miệng ra, để ta nhìn xem.”

 

Từ Ly Lăng im lặng một lúc rồi đẩy nàng ra, mệt mỏi dựa vào ghế, nhắm mắt: “Đi đi, còn không đi nữa thì ngươi phải bỏ mạng ở đây đấy.”

 

Vốn dĩ Oanh Nhiên đang sốt ruột, nay nghe hắn nói vậy thì thật sự muốn bịt kín miệng hắn lại.

 

Sao Từ Ly Lăng của ngàn năm trước lại có thể mọc ra một cái miệng đáng ghét đến vậy cơ chứ? Cứ như nói chuyện mà không mỉa mai thì không chịu được ấy.

 

Rõ ràng tính tình của hắn ngàn năm sau dễ chịu đến vậy mà... Ừm, phần lớn thời gian đều rất dễ chịu, thậm chí điềm tĩnh cứ như người xuất gia.

 

Oanh Nhiên chìm trong suy nghĩ.

 

Từ Ly Lăng coi nàng như không khí, tiếp tục nghỉ ngơi.

 

Oanh Nhiên bỗng dưng nói: “Cỏ Vô Cập là linh thảo, ngươi ăn cỏ Vô Cập, có phải đã bị cỏ Vô Cập làm bị thương không?”

 

Hàng lông mi của Từ Ly Lăng khẽ run, hắn không trả lời.

 

Thấy hắn không phủ nhận, Oanh Nhiên tự hiểu quả thật là như vậy.

 

Nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, vừa lo lắng vừa ủ rũ: “Ngươi không thể đụng vào cỏ Vô Cập, vậy... Ngàn năm sau, ta có thể đưa ngươi cái gì được?”

 

Khóe miệng Từ Ly Lăng hơi cong lên, dường như bị chọc cười.

 

Từ Ly Lăng: “Ngươi chuyên nghiệp thật đấy.”

 

Giọng điệu hắn đầy giễu cợt, nhưng không có ác ý.

 

Oanh Nhiên trợn mắt, lười cãi nhau với hắn. Nàng ngồi một bên, cứ thế im lặng ở cùng hắn.

 

Tuy nàng không thích hắn, tuy vẫn còn cảm thấy tiếc nuối vì không thể tặng cỏ Vô Cập cho Từ Ly Lăng của ngàn năm sau, nhưng lúc này đây, nàng chỉ muốn đồng hành cùng hắn vượt qua mấy ngày còn lại.

 

Mong rằng hắn có thể vui vẻ một chút, vì Hoài Chân của nàng ở ngàn năm sau.

 

Trong đại điện yên tĩnh một lúc lâu, mãi đến gần trưa mới có ma tới báo cáo tình hình chiến đấu ở thế giới bên ngoài.

 

Nhưng khi vào điện thấy Oanh Nhiên ở đây, ma tướng hơi do dự.

 

Từ Ly Lăng mở mắt, không bảo Oanh Nhiên rời đi.

 

Thế là ma tướng vẫn hành lễ cung kính như mọi ngày, “Huyền đạo đã phái người đến chi viện Lư An và thành Hòe. Lần điều động này chắc chắn là mệnh lệnh của hậu phương Diệu Cảnh. Có cần tăng số lượng ma quân qua đó không?”

 

Từ Ly Lăng cố tình liếc mắt nhìn Oanh Nhiên.

 

Nhưng nàng đang thất thần, không quan tâm cuộc nói chuyện này.

 

Từ Ly Lăng: “Không cần.”

 

Ma tướng không chút nghi ngờ, lập tức trả lời “vâng ạ” rồi lui xuống.

 

Thấy ma tướng đi rồi, sắc mặt Oanh Nhiên mới dao động, nàng thắc mắc: “Vậy là đi hả?”

 

Từ Ly Lăng: “Không thì sao?”

 

Oanh Nhiên: “Vậy ma quân ở hai địa điểm đó phải làm sao? Rút lui hay liều mạng chiến đấu?”

 

Đôi mắt sâu thẳm của Từ Ly Lăng nhìn nàng chăm chú, giọng hắn như vọng xuống từ trời cao, khiến người ta vô thức nghiêm túc lắng nghe.

 

“Ma sẽ không rút lui, cũng sẽ không liều mạng chiến đấu. Ma sẽ cho người đời hiểu được thế nào là ma đạo.”

 

Oanh Nhiên: “Ý ngươi là gì?”

 

Từ Ly Lăng mỉm cười, không giải thích.

 

Nàng không đi, hắn cũng không thúc giục nàng, tiếp tục làm công việc hằng ngày của mình theo lẽ thường.

 

Vì thế Oanh Nhiên cứ bám theo hắn, chứng kiến một ngày của Từ Ly Lăng ngàn năm trước.

 

Buổi sáng ngồi nghỉ ngơi trong đại điện, có ma tới báo cáo chiến sự thì đáp lại đôi ba câu, sau đó tiếp tục nghỉ ngơi.

 

Cả ngày không uống nước cũng không ăn cơm, chỉ ngồi một chỗ nhắm mắt dưỡng thần.

 

Nếu không phải hễ có người bước vào là hắn sẽ mở mắt, Oanh Nhiên còn tưởng hắn đã ngủ mê man rồi, nếu không sao có thể nhắm mắt mãi như vậy.

 

Đúng là một ngày nhàm chán.

 

Oanh Nhiên muốn ra ngoài đi dạo một mình.

 

Nhưng thành Từ Ly quá lớn, nếu cách xa hắn thì nàng sẽ rất khó tìm đường về, thế nên đành từ bỏ. Dù sao mục đích của nàng khi ở lại đây cũng là đồng hành cùng hắn.

 

Trong khoảng thời gian này, thần nữ có tìm nàng một lần để hỏi thăm tiến độ tìm sách.

 

Oanh Nhiên: “Vẫn chưa lấy thấy.”

 

Thần nữ an ủi nàng: “Không cần vội.”

 

Hai bên đều chẳng nói nhiều.

 

Buổi tối trời đổ mưa một lát, những hạt mưa mang theo mùi tanh ẩm như thể máu tươi.

 

Từ Ly Lăng ra ngoài khi trời mưa, đến rừng đầu người để xem đầu của đám người kia.

 

Oanh Nhiên muốn tìm một cây dù, nhưng trong thành không ai che dù nên nàng đành thôi.

 

Oanh Nhiên không dám nhìn rừng đầu người, đành bay bên cạnh Từ Ly Lăng, muốn khuyên hắn trở về.

 

Hắn không lên tiếng.

 

Oanh Nhiên nghĩ ngợi rồi hỏi: “Có phải ngươi đã bắt một con rắn tiên Quỳnh Vũ không?”

 

Từ Ly Lăng: “Nhiệm vụ mới, cứu rắn tiên về từ tay ma đạo?”

 

Hắn đang nói giỡn với nàng đấy à?

 

Oanh Nhiên chớp chớp mắt, “Ngươi của ngàn năm sau từng kể cho ta, ngươi đã đốt sách để nướng rắn tiên Quỳnh Vũ ăn.”

 

Từ Ly Lăng nhìn về phía nàng.

 

Oanh Nhiên: “Hay ngươi đi nướng rắn tiên đi?”

 

Nói chung đừng ra đây dầm mưa ngắm nhìn những thân tộc do chính mình g**t ch*t nữa là được.

 

Từ Ly Lăng bật cười, “Ý kiến hay.”

 

Quả thật nàng rất hiểu tính hắn, ngay cả chuyện hắn đốt sách thấy chán sẽ kéo rắn tiên ra nướng mà cũng đoán được.

 

Hắn xoay người quay về Tàng Quang Âm. Trên đường đi bắt gặp ma vệ tuần tra, hắn thuận tiện ra lệnh cho ma vệ mang rắn tiên Quỳnh Vũ tới.

 

Oanh Nhiên thầm thở phào nhẹ nhõm, cùng hắn quay lại Tàng Quang Âm.

 

Ngọn lửa bên trong Tàng Quang Âm đã tắt từ lâu, chỉ còn lại một đống tro tàn dưới đất. Chồng sách cao như núi xếp bên cạnh vẫn chưa bị đốt.

 

Từ Ly Lăng tiện tay cầm một cuốn rồi châm lửa.

 

Oanh Nhiên cảm thấy xót thay quyển sách đó.

 

Mặc dù nàng không biết cuốn sách đó có địa vị thế nào trong các môn phái, nhưng trông linh quang rực rỡ, chất liệu phi phàm của nó cũng có thể biết nó là bảo bối quý giá mà huyền đạo cất giữ.

 

Oanh Nhiên ngồi xuống, nhìn đống lửa bập bùng mà hỏi: “Đốt hết những cuốn sách này, ngươi sẽ thấy vui sao?”

 

Từ Ly Lăng im lặng một lát rồi liếc nàng: “Sao? Một trong những nhiệm vụ là bảo vệ đống sách này à?”

 

“Lấy đâu ra nhiều nhiệm vụ như thế.”

 

Oanh Nhiên trừng mắt với hắn, cầm một quyển sách lên đưa cho hắn, giọng nói vừa bao dung vừa bất lực: “Nếu ngươi sẽ thấy vui thì đốt đi.”

 

Từ Ly Lăng im lặng nhận sách, ném vào đống lửa.

 

Đợi ngọn lửa nuốt chửng cuốn sách rồi, hắn mới nói: “Đây là bản gốc duy nhất do tiên môn nho đạo viết.”

 

Oanh Nhiên tròn mắt sững sờ.

 

Từ Ly Lăng vươn tay về phía nàng, khẽ ngoắc tay ra hiệu cho nàng lấy thêm một quyển.

 

Oanh Nhiên giật giật khóe miệng, nhìn nụ cười trào phúng dưới ánh lửa chiếu rọi của hắn, lại đưa thêm một cuốn.

 

Bởi lẽ, trông có vẻ hắn không còn đau buồn như vậy nữa.

 

Tưởng như thứ bị đốt cháy không phải là sách, mà là ngọn núi đè nặng trên vai hắn.

 

Hắn nhận lấy, nhìn một cái rồi ném vào đống lửa: “Đây là “Tổng hợp hướng dẫn cơ quan tiên thuật”, bản gốc duy nhất do một tiên lão Mặc đạo viết.”

 

Hắn lại duỗi tay về phía nàng.

 

Oanh Nhiên đưa thêm một quyển cho hắn.

 

Hắn ném vào đống lửa, “Đây là “Bí mật đan thuật”, bản gốc duy nhất của Diệu Cảnh.”

 

Chẳng cần hắn đưa tay ra, Oanh Nhiên đã đưa tiếp một cuốn nữa cho hắn: “Cái này lại là bản gốc duy nhất gì nữa?”

 

Từ Ly Lăng thuận tay ném vào lửa: ““Bí mật đạo khí” của Diệu Cảnh.”

 

Oanh Nhiên đưa sách: “Còn cái này?”

 

Từ Ly lăng: ““Bí mật binh khí” của Diệu Cảnh.”

 

Oanh Nhiên lại đưa: “Cái này?”

 

Từ Ly Lăng: ““Năm trận núi cao” của Diệu Cảnh.”

 

“Cái này?”

 

““Thú phổ” của Quỳnh Vũ.”

 

...

 

Ngọn lửa càng ngày càng lớn, chiếu sáng thư các tối tăm.

 

Ma vệ đã mang rắn tiên Quỳnh Vũ tới. Từ Ly Lăng ra lệnh trói nó ngoài hành lang dài. Hắn đi ra hành lang chưa được bao lâu, lúc quay lại đã mang theo một cái chân đã lột da đang rỉ máu.

 

Hắn ngồi xuống bên kệ sách, chém một phần kệ sách làm giá nướng, đặt chân rắn nướng trên đống lửa.

 

Oanh Nhiên ngồi bên cạnh hắn, không hỏi đây là sách gì nữa mà chỉ chủ động thêm củi vào lửa.

 

Lửa cháy hừng hực khiến đường nét gương mặt hắn dưới ánh lửa bỗng trở nên dịu dàng, đôi mắt lạnh lẽo cũng ấm lên.

 

Một lát sau, hắn đưa chân rắn cho Oanh Nhiên: “Đến lượt ngươi.”

 

Oanh Nhiên sửng sốt, hai tay luống cuống nhận lấy: “Ta không biết nướng.”

 

Từ Ly Lăng ngồi một bên, chẳng biết móc vò rượu đâu ra, dựa người kế sách hỗn loạn, vừa nhìn vừa uống rượu.

 

Oanh Nhiên đá hắn một cái: “Ngươi đừng uống rượu nữa.”

 

Từ Ly Lăng: “Ngươi là tu sĩ huyền đạo, không quan tâm việc ta đốt sách huyền đạo, mà lại quan tâm việc ta uống rượu?”

 

“Ngươi của ngàn năm sau đã nói với ta, uống rượu sẽ kích phát ma tính.”

 

Oanh Nhiên khẽ nói: “Uống ít thôi, ta không muốn ngươi bị ma công phản phệ sớm như vậy.”

 

Từ Ly Lăng: “Ta luyện ma công sẽ không bị phản phệ.”

 

Oanh Nhiên cười nhạt, vô thức dạy dỗ hắn: “Nếu không bị phản phệ thì sao trí nhớ của ngươi lại kém đi, còn không nếm được mùi vị? Chính ngươi không tự rõ à? Đó đều là dấu hiệu bị ma công phản phệ đấy. Đến cuối cùng, rồi ngươi sẽ...”

 

Chết.

Bình Luận (0)
Comment