Oanh Nhiên chầm chậm tỉnh dậy, bên ngoài tuyết rơi giữa ban ngày, màu bạc trắng phủ đầy mặt đất lấp lánh.
Trong phòng ngập tràn hơi ấm, có mùi thơm của bắp nướng, còn có hương lạnh thoáng qua khiến nàng yên lòng.
Đại Hoa an ủi trong đầu nàng: “Nhiệm vụ lần này thất bại cũng không sao, lần sau chúng ta lại tiếp tục cố gắng. Dù sao lần trước cũng đã kiếm được rất nhiều phần thưởng năng lượng, gần như chưa dùng chút nào đâu.”
Nàng “ừm” một tiếng, không quan tâm nhiệm vụ kia nữa.
Từ khi phát hiện “Hạc Tiêu Cửu Minh Quyết” là do Từ Ly Lăng viết, nàng đã cảm thấy việc thần nữ chỉ đích danh muốn cuốn bí tịch này e là không đơn giản như vậy.
Nhiệm vụ thất bại mà thần nữ cũng không sốt ruột, càng khiến nàng cảm thấy nhiệm vụ này kỳ lạ.
Cho dù có được làm lại lần nữa thì nàng vẫn sẽ không giao bí tịch ra.
Giọng nói nàng nhập nhèm buồn ngủ: “Hoài Chân.”
Nàng liếc mắt, thấy Từ Ly Lăng đang ngồi trên ghế trúc bên cạnh nàng, mặc bộ y phục mùa đông thêu cây trúc.
Hắn trả lời nàng: “Vẫn chưa nướng xong.”
Oanh Nhiên cạn lời, “Ta có bảo là muốn ăn bắp đâu.”
Từ Ly Lăng mỉm cười: “Sao vậy?”
Thấy hắn cười, Oanh Nhiên hiểu ngay hắn vừa cố tình trêu nàng.
Ngàn năm trước hắn cũng như vậy, chẳng qua khi đó trò đùa của hắn còn ác liệt hơn gấp bội mà thôi.
Oanh Nhiên bĩu môi, nhưng khi nghĩ hắn đang nướng bắp cho mình thì lại không kìm được khóe môi, vươn tay về phía hắn.
Từ Ly lăng đặt bắp bên lò than, quay người ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, “Sao thế? Gặp ác mộng à?”
Oanh Nhiên gật đầu: “Mơ thấy chàng.”
Từ Ly Lăng: “Lại muốn đánh ta?”
Oanh Nhiên vừa ngại vừa tức liếc nhìn hắn, đánh nhẹ hắn một cái. Hắn vẫn còn nhớ lần đầu tiên nàng gặp ác mộng, khi tỉnh dậy đã đánh hắn hai cái ư?
Từ Ly Lăng nằm xuống ghế, xoa bàn tay nàng vừa đánh hắn, “Trong mơ ta làm gì nàng”
Oanh Nhiên dựa hẳn vào lòng hắn, cơ thể hắn ấm áp, khô ráo vô cùng dễ chịu. Cái chăn nhỏ đắp trên người nàng cũng rất ấm áp, dễ chịu và mềm mại.
Nàng kéo chăn nhỏ cùng đắp lên chân hắn, “Ta mơ thấy chàng lúc xưa, tính tình chàng tệ vô cùng.”
“Tệ thế nào?”
Bàn tay hắn ôm eo nàng dần dần đưa xuống, lúc dừng ở thắt lưng và mông thì chạm nhẹ một cái.
Gương mặt Oanh Nhiên nóng lên, lườm hắn: “Nghiêm túc một chút.”
Từ Ly Lăng trả lời: “Ừm.”
Bàn tay đặt sau eo nàng bất động, tựa như đang đợi mệnh lệnh của nàng.
Oanh Nhiên không tiện miêu tả tính nết hắn trong mơ tệ đến mức nào, vì nói nhiều sẽ khiến hắn phát hiện mọi chuyện giống hệt quá khứ của hắn, mà nàng thì không thể giải thích rõ ràng.
Nàng chuyển chủ đề, hỏi Từ Ly Lăng về câu hỏi mà hắn đã hỏi nàng trong mơ: “Hoài Chân, chàng có biết “hạc tiêu cửu minh” trong “Hạc Tiêu Cửu Minh Quyết” có nghĩa là gì không?”
Nàng hỏi rồi bật cười cong mi mắt, trong mắt là vẻ đắc ý và giảo hoạt.
Câu hỏi này sao có thể làm khó được nàng cơ chứ?
Tác giả của “Hạc Tiêu Cửu Minh Quyết” chính là phu quân nàng, chẳng lẽ nàng không thể tìm ra đáp án chính xác?
Nàng thật sự chờ mong lần sau gặp lại Từ Ly Lăng của ngàn năm trước, để xem biểu cảm tròn mắt ngạc nhiên của hắn khi nàng trả lời đáp án.
Tuy nhiên với tính cách của hắn, có lẽ hắn sẽ không tròn mắt ngạc nhiên đâu.
Mà là...
Trong đầu Oanh Nhiên hiện ra gương mặt đầy mỉa mai của hắn, nàng mím môi cạn lời.
Từ Ly Lăng trầm ngâm, giọng nói nhẹ nhàng dần trầm xuống, nghe như tiếng vọng dội về từ núi rừng già cỗi: “Hạc tiêu cửu minh à...”
Oanh Nhiên gật đầu, ngước mắt nhìn hắn.
Hắn nhìn tuyết rơi ngoài cửa, ánh mắt sâu thăm thẳm.
Khoảnh khắc ấy, trong mắt Oanh Nhiên, hắn như hòa làm một với bóng hình hắn trong mơ khi ngồi trong đại điện ngắm mưa rơi.
Hắn nói: “Trong cả Nho giáo và Đạo giáo, hạc đều mang ý nghĩa đặc biệt về sự phi phàm. Nó có dáng hình thanh thoát, tuổi thọ dài lâu, đều là những điều mà người tu huyền đạo theo đuổi. Tiên nhân trên mây thường nuôi chim hạc, vì vậy trong huyền đạo, hạc tượng trưng cho tiên môn. Nhưng đồng thời hình tượng này cũng ám chỉ tất cả chúng sinh có tâm muốn tu hành.”
Oanh Nhiên: “Vậy “tiêu” chính là Thiên Tiêu trên mây đúng không?”
Từ Ly Lăng: “Đúng, nhưng cũng không hẳn. Tiêu ám chỉ Thiên Tiêu, cũng là ám chỉ nơi ở của chúng sinh tu huyền đạo.”
Oanh Nhiên im lặng.
Với người đời mà nói, hạc chính là tiên nhân, tiêu chính là Thiên Tiêu.
Nhưng đối với chàng thiếu niên Từ Ly Lăng đã viết nên “Hạc Tiêu Cửu Minh Quyết”, hạc hay tiêu thì cũng vậy, đều không liên quan đến tiên nhân, mà là tất thảy chúng sinh đều có thể.
Oanh Nhiên bỗng nhớ ra Từ Ly Lăng từng nói, mặc dù phàm nhân không thể tu Âm Dương đạo, nhưng nếu có cơ duyên thì vẫn có thể.
Thần nữ cũng từng nói, cuốn bí tịch này chính là tinh hoa Âm Dương đạo.
Hóa ra quyển bí tịch này là do vị Tiểu Tiên Quân năm ấy chấp bút nên với tấm lòng chân thành, không phân biệt tiên người, dành cho tất cả những ai muốn tu tập Âm Dương đạo...
Oanh Nhiên ôm chặt lấy hắn, giả vờ vô tình hỏi tiếp: “Vậy còn “cửu minh” thì sao?”
“Mỗi từ “cửu” và “minh” đều có ý nghĩa riêng.”
“Ta còn tưởng “cửu minh” ghép lại ám chỉ Hoàng Tuyền... Có phải bắp chín rồi không? Ta ngửi thấy mùi.”
“Ừm, chín rồi... Nóng, đừng nằm ăn... Trời có Cửu Tiêu, tức chín tầng mây. Đất có Cửu U, tức chín tầng địa ngục...”
...
Oanh Nhiên nằm trong lòng hắn, vừa nghe hắn dịu giọng giảng giải, vừa ăn bắp nướng. Ăn được hai miếng, nàng giơ lên cho Từ Ly Lăng cắn một ngụm.
Thỉnh thoảng nàng lại hỏi: “Ngọt không? Ta thấy rất ngọt... Ngày mai chúng ta nấu bắp ăn đi...”
Hắn đều trả lời nàng: “Được.”
Đến khi nàng thục giục “chàng nói tiếp đi”, thì hắn sẽ tiếp tục giảng giải về “hạc tiêu cửu minh” cho nàng nghe.
Tuyết rơi lặng lẽ, dưới lò than đỏ lửa, tiếng củi cháy tí tách vang lên.
Trong căn phòng ấm áp thơm mùi ngô nếp.
Oanh Nhiên ăn bắp xong thì cũng đúng lúc Từ Ly Lăng giảng xong về “hạc tiêu cửu minh”. Nàng lại kể cho hắn nghe những chuyện linh tinh vặt vãnh.
Đại Hoa và Tiểu Hoàng mệt mỏi nằm bên bếp lò, không hiểu vì sao hai người họ có thể nói nhiều như vậy.
Hết chuyện này đến chuyện khác, từ trời nam đến biển bắc, hoài không dứt.
Bọn họ chen chúc nằm trên ghế, thân hình nhỏ xinh của nàng cuộn trong lòng hắn, đầu kề bên đầu, tựa như hai con thú nhỏ đang thủ thỉ và cười đùa cùng nhau...
Thỉnh thoảng nàng lại cười khúc khích thành tiếng.
Và hắn sẽ nhìn nàng, trong mắt thấm đẫm màu dịu dàng ấm áp.
*
Thời gian trôi nhanh như nước chảy.
Trời đông giá rét dần chuyển ấm, Oanh Nhiên cũng bắt đầu quen với việc tu hành.
Đến mùa hè năm nọ, tu vi của nàng bước vào tầng hai huyền đạo.
Từ Ly Lăng vẫn chưa luyện chế pháp khí cho nàng xong, mà hắn cũng ít khi vào phòng luyện khí.
Trong lòng Oanh Nhiên nghi ngờ liệu có phải hắn đã luyện hỏng pháp khí rồi hay không, thế nên cũng không dám nhắc tới.
Cuộc sống cứ thế trôi đi thoải mái và an nhàn, thần nữ cũng không đến nhờ nàng làm nhiệm vụ. Cứ vậy, nàng sống hết một năm ung dung và tự tại.
Đến một đầu xuân năm nào đó, Từ Ly Lăng nói với nàng: “Đợi đến cuối xuân, nàng sẽ lên tầng ba. Tới lúc đó chúng ta sẽ rời đi.”
Oanh Nhiên không nỡ, tuy nhiên nàng cũng biết bọn họ đã ở đây gần hai năm, thật sự khá lâu rồi.
Nàng gật đầu, hỏi: “Với tu vi hiện tại của ta đã có thể đưa mấy người Hỉ bá vào Cửu U chưa?”
Từ Ly Lăng: “Có thể siêu độ cho trẻ con. Còn đối với người có tu vi cao hơn thì nàng phải tu luyện thêm một thời gian nữa mới được.”
Oanh Nhiên hiểu rõ, bắt đầu chuẩn bị việc siêu độ cho bọn trẻ trong thôn Vô Ẩn.
Hỉ bá và thôn dân Vô Ẩn biết được chuyện này thì rất vui mừng.
Cho dù biết Oanh Nhiên không thể siêu độ cho tất cả mọi người thì bọn họ vẫn rất cảm kích, thường xuyên chủ động hỏi han nàng có cần hỗ trợ gì không.
Oanh Nhiên cũng không khách sáo, nhờ vả họ xây dựng tế đàn dựa vào hướng dẫn của Từ Ly Lăng.
Đến giữa xuân, tế đàn sắp hoàn thành.
Mặt trời bắt đầu trở nên gay gắt hơn, người dân thôn Vô Ẩn vừa trải qua mùa đông âm u nên chưa quen với khí hậu bây giờ, ban ngày thường xuyên nghỉ ngơi ở chỗ râm mát.
Oanh Nhiên cũng ngồi dưới tán cây cùng Từ Ly Lăng.
Bọn họ vừa nghỉ ngơi vừa nói chuyện phiếm.
Thôn dân Vô Ẩn sẽ học ngôn ngữ của thế giới bên ngoài từ Oanh Nhiên, Oanh Nhiên cũng sẽ học một vài câu giao tiếp hằng ngày từ bọn họ.
Đến khi tế đàn được xây xong, bọn họ đã có thể nói vài câu đơn giản, thường xuyên chào hỏi thân thiện với Oanh Nhiên.
Bỗng dưng Oanh Nhiên cảm thấy, dường như thôn Vô Ẩn đã thật sự trở thành ngôi nhà mới của nàng và Từ Ly Lăng.
Ở nơi này có trưởng bối Hỉ bá và Hoan bà từ ái, có hàng xóm thân thiện bình yên.
Chỉ là cảnh tượng Từ Ly Lăng tàn sát Thiên Túc Cung đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng bọn họ, nên bọn họ đều rất sợ Từ Ly Lăng.
Kể cả Hỉ bá và Hoan bà vô cùng thân thiện, khi đối mặt với Từ Ly Lăng thì cũng kính sợ.
Đến cuối xuân.
Oanh Nhiên bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chuyển nhà.
Đại Hoa và Tiểu Hoàng đã sinh sống ở đây lâu như vậy, lúc rảnh rỗi thường xuyên đi khắp nơi nhà người ta xin ăn, chơi cùng lũ trẻ, vì vậy rất lưu luyến.
Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng ở trong sân bàn bạc phải mang theo thứ gì đi.
Hai đứa nhỏ rủ ũ nằm bên cổng, bĩu môi giương đôi mắt trông mong.
Bỗng có tiếng bước chân vội vã tới gần.
Hai đứa nó lập tức đứng dậy, quay đầu nhìn lại, là một đứa nhỏ trong thôn tên Bình An thường xuyên chơi cùng bọn chúng.
Chúng nó lắc đuôi.
Bình An chạy tới, chào hỏi bọn họ bằng tiếng người, rồi vụng về hành lễ với Từ Ly Lăng và Oanh Nhiên một cách cung kính, ngập ngừng nói: “Đại nhân, Thiên Túc Cung, đến. Hỉ bá, mời ngài.”
Oanh Nhiên cảnh giác: “Thiên Túc Cung?”
Từ Ly Lăng vuốt tóc nàng trấn an: “Họ tới tặng quà.”
Oanh Nhiên nghi hoặc: “Thiên Túc Cung tặng quà cho chàng?”
Từ Ly Lăng: “Ừm. Ta đi đây.”
Thấy thái độ hắn bình thường, Oanh Nhiên gật đầu: “Về sớm nhé, ta đợi chàng thu dọn hành lý.”
Từ Ly Lăng: “Ừm.”
Nàng tiễn hắn ra cổng, sau đó đưa một túi kẹo hoa hòe cho Bình An, “Đây là Hoan bà làm, ngon lắm đó.”
Bình An vui vẻ nói cảm ơn, sau đó rời đi cùng Từ Ly Lăng.
Oanh Nhiên đi vào sân, mặc dù đã nói muốn đợi Từ Ly Lăng về cùng thu dọn hành lý, nhưng nàng vẫn chủ động dọn dẹp đồ đạc trước.
Trong lúc vô tình, nàng liếc thấy đôi mắt Đại Hoa dựng đứng, lỗ tai cụp xuống như máy bay, dường như đang sợ hãi thứ gì đó.
Oanh Nhiên quan tâm: “Đại Hoa, mi sao thế?”
Đại Hoa lắc đầu: “Tôi nhìn thấy sâu.”
Oanh Nhiên cười nó: “Mi là mèo mà sợ sâu.”
Nàng đi tới, đút cho Đại Hoa và Tiểu Hoàng mỗi đứa một viên kẹo hoa hòe, rồi xoa đầu dỗ Đại Hoa: “Xoa một cái là hết sợ nè.”
Đại Hoa bất lực nằm bò, cọ vào lòng bàn tay nàng.
Thật ra không phải nó sợ sâu, mà là nó đang nghĩ người tới tìm Từ Ly Lăng chẳng lẽ là vị thánh nữ Thiên Túc Cung kia.
Nó nhớ lại hôm ấy, mặt mày thánh nữ nát bét, bị đầu ác quỷ lôi vào hư không.
Mất hơn một năm, vất vả lắm nó mới đè xuống nỗi sợ đối với Từ Ly Lăng, nhưng bây giờ lại dâng trào...
Rốt cuộc Từ Ly Lăng đã dùng thủ đoạn gì mà có thể khiến thánh nữ vốn thà chết quyết không cúi đầu phải tự tay mang đồ đến cho hắn.
Đại Hoa rùng mình.