Lúc hoàng hôn Từ Ly Lăng trở về, nó chạy nhanh như chớp trốn vào ổ của mình.
Nó nghĩ, chắc là phải qua một khoảng thời gian nữa thì nó mới có thể đàn áp nỗi sợ đối với Từ Ly Lăng.
Lúc này Oanh Nhiên đã thu dọn đồ đạc của mình xong, đang lặt rau trong bếp.
Từ Ly Lăng đi tới cửa bếp.
Nàng ngửi thấy mùi hương trên người hắn, hỏi: “Có chuyện gì thế? Sao chàng về trễ vậy?”
Từ Ly Lăng: “Không có chuyện gì, có chút việc nên trễ nải thời gian thôi.”
Oanh Nhiên quay đầu nhìn hắn, thấy hắn giấu tay trái sau lưng thì thầm cười, nghĩ hắn lại mang quà về cho mình.
Nàng sẽ không ép hắn cho nàng xem như lần trước nữa.
Oanh Nhiên giả vờ bình tĩnh, đợi hành động tiếp theo của hắn.
Từ Ly Lăng bước vào bếp, “Nàng nghỉ đi, ta nấu cho.”
Oanh Nhiên gật đầu, cố tình tránh đi bên trái hắn vì sợ mình sẽ thấy món quà trên tay hắn.
Nhưng bỗng thấy hắn giơ tay trái lên, đặt một con cá lên thớt rồi hỏi nàng: “Tiện đường bắt được một con cá, nàng muốn ăn gì?”
Oanh Nhiên ngẩn người, hiển nhiên vô cùng mất mát, một lát sau mới trả lời: “Ta muốn uống canh cá.”
Từ Ly Lăng đồng ý rồi bảo nàng ra ngoài để tránh khói dầu trong bếp bám vào người.
Nàng cố bình tâm lại, đi ra ngoài, nhưng lại nghe Từ Ly Lăng nói: “Nàng nghĩ ta mang quà về cho nàng à?”
Hắn không nói thì thôi, nói ra lại càng khiến Oanh Nhiên thẹn quá hóa giận: “Ta có nói gì đâu.”
Từ Ly Lăng đưa tay vuốt tóc nàng.
Nàng hừ nhẹ một tiếng, né tay hắn, “Chàng cầm cá rồi, đừng chạm vào tóc ta.”
Nàng ra khỏi bếp, đang định về phòng ngủ thì nghe hắn nói: “Buổi tối ta nấu nước cho nàng gội đầu.”
Oanh Nhiên: “Hôm qua mới gội rồi.”
Bây giờ trời chưa quá nóng, đâu cần nấu nước gội đầu hằng ngày. Mỗi lần như vậy đều làm phiền Từ Ly Lăng.
Hắn không nói gì, trong bếp truyền ra tiếng băm cá.
Oanh Nhiên bĩu môi. Trong lúc rảnh rỗi không có gì làm, nàng nhớ ra gần hai năm nay mình vì bận rộn tu hành nên chưa thêu thứ gì cho Từ Ly Lăng. Nhân lúc chưa rời khỏi thôn Vô Ẩn, nàng định thêu một chiếc dây cột tóc cho hắn.
Lần này không thêu hình trúc xanh nữa, thêu tùng lan đi.
Nàng tưởng tượng họa tiết cần thêu, thất thần quay về phòng.
Sắc trời đã tối, ánh tà chiều mất hút nhường chỗ cho đêm đen.
Trong lòng tối đen như mực.
Trong bóng đêm, nàng mở cửa phòng, trước mắt bỗng lóe lên.
Những tia sáng lấp lánh như sao rơi rải rác, khiến nàng giật mình đứng trước cửa phòng một hồi lâu, tim đập như trống bỏi.
Một cây pháp trượng lơ lửng giữa phòng, ánh sáng như biển sao, đầu đính nhật nguyệt rực rỡ thần kỳ, khiến căn phòng giản dị bừng lên như dải ngân hà đang chảy.
Oanh Nhiên nhẹ nhàng v**t v* pháp trường, cảm thấy mát lạnh mượt mà. Không biết được chế tác từ chất liệu gì, không quá thô cũng không quá mảnh, vừa khít với tay nàng, chiều dài cũng vừa vặn.
Nàng nhìn về phía phòng bếp.
Đảo mắt liền thấy Từ Ly Lăng đang đứng ngoài cửa sổ nhìn nàng.
Vừa rồi ở trong bếp, hắn đã cố ý trêu chọc nàng.
Oanh Nhiên hờn dỗi lườm hắn: “Chẳng phải chàng bảo là không có quà à?”
Từ Ly Lăng: “Ta đâu nói vậy đâu.”
Nàng đến bên cửa sổ, vô thức nghiêng người ra ngoài, lại gần hắn, “Đây là pháp trượng chàng làm cho ta à?”
Từ Ly Lăng giơ tay vén lọn tóc mái lòa xòa bên má nàng: “Ừm. Có một vật cần thiết, đến hôm nay mới gửi tới. Vì vậy ta mới trĩ hoãn đến bây giờ mới hoàn thành. Đợi đến khi rời khỏi thôn Vô Ẩn, dù sao nàng cũng cần một pháp khí tiện tay.”
Đôi mắt hạnh của Oanh Nhiên sáng lên, trong lòng ấm áp.
Từ Ly Lăng: “Bây giờ không chê tay ta từng cầm cá nữa à?”
Oanh Nhiên đánh nhẹ vào tay hắn, cười khúc khích.
Nàng không ngửi thấy mùi cá trên tay hắn, chỉ ngửi thấy mùi hương khiến nàng yên tâm trên người hắn.
Từ Ly Lăng cúi đầu, nàng đưa tay choàng cổ hắn, cách cửa sổ kề má vào nhau.
Nơi nàng đứng là căn phòng ngập tràn ánh sáng mà hắn dành tặng nàng.
Từ Ly Lăng nghiêng đầu, bờ môi chạm nhẹ lên má nàng, “Ta đi nấu cơm, buổi tối đi tắm sớm rồi nghỉ ngơi.”
Oanh Nhiên hiểu ý gật đầu. Nàng hôn lên má hắn rồi dõi theo hắn xoay người vào bếp.
Đợi đến khi không nhìn thấy hắn nữa, nàng mới dựa vào cửa sổ ngắm nhìn cây pháp trượng trong phòng, ánh mắt ngập tràn dịu dàng.
Buổi tối ăn cơm.
Từ Ly Lăng không cho Đại Hoa và Tiểu Hoàng vào nhà.
Đại Hoa còn sợ hắn nên vô cùng mừng rỡ ăn trong ổ ấm của mình. Còn Tiểu Hoàng chỉ cần có ăn thì ăn ở đâu cũng được.
Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng ăn cơm trong phòng.
Bữa cơm yên tĩnh hơn thường ngày, cho nên ăn cũng nhanh hơn.
Ăn xong, Từ Ly Lăng thu dọn chén đũa, Oanh Nhiên về phòng lấy quần áo rồi vào gian phòng kế bên đi tắm cùng hắn.
Hôm nay đóng cửa sớm, trong nhà cũng tắt đèn sớm.
Trước đây, Từ Ly Lăng không thường chủ động tắt đèn vào giờ này. Phải đợi nàng làm nũng hai câu thì hắn mới chịu tắt đèn.
Thế mà hôm nay hắn tắt đèn dứt khoát đến lạ. Cánh tay trắng nõn của Oanh Nhiên ôm lấy cổ hắn trong bóng đêm, ngửa đầu chủ động hôn.
Nhưng bàn tay hắn lại nhẹ nhàng đè môi nàng, rồi lấy cây pháp trượng bên cạnh ra: “Nàng biết dùng không?”
Oanh Nhiên lắc đầu.
Từ Ly Lăng kéo nàng ngồi bên mép giường, “Để ta dạy nàng.”
Oanh Nhiên đỏ mặt, xấu hổ vì mình nghĩ nhiều nên hành động quá vội vàng.
Nàng giả vờ bình tĩnh ngồi bên cạnh hắn. Hắn nhẹ nhàng xoay cổ tay, dạy nàng niệm chú. Cây pháp trượng trong tay hắn bất ngờ thu nhỏ lại thành một cây trâm.
Oanh Nhiên ngạc nhiên: “Chẳng phải đây là linh vật sao? Chàng là ma cũng có thể dùng ư?”
Từ Ly Lăng: “Trời đất bắt nguồn từ hỗn độn, đạo cũng sinh ra từ hỗn độn. Nguồn gốc của vạn vật vốn đã không rõ ràng. Đạo có thể dùng thì ma cũng có thể dùng.”
Oanh Nhiên nhẹ nhàng v**t v* cây trâm nhỏ trong tay hắn, nàng biết đây là một cây pháp trượng vô cùng lợi hại.
Nàng nửa đùa nửa thật: “Thời gian ngắn như vậy mà có thể làm ra cây pháp trượng này, chàng đúng là thiên tài.”
Từ Ly Lăng: “Trước đây ta đã nghĩ tới việc làm một cái pháp khí như vậy.”
Oanh Nhiên biết, trước đây mà hắn nói có lẽ là trước khi hắn thành ma.
Nàng lấy cây pháp trượng từ tay hắn, thử vài lần dưới sự hướng dẫn của hắn, cuối cùng cũng thành công thu nhỏ pháp trượng lại thành trâm và biến trở về, “Thế này cũng tốt, sau này mang trên đầu, người khác sẽ không biết đây là cái gì.”
Từ Ly Lăng: “Có châu Vân có rất nhiều pháp khí dạng trâm.”
Oanh Nhiên thấy mới lạ gật đầu.
Từ Ly Lăng thu hồi pháp trượng, làm nó phát sáng rồi treo lên màn giường như bóng đèn, trông còn sáng hơn ánh nến rất nhiều.
Oanh Nhiên nằm vào lòng Từ Ly Lăng, nhìn pháp trượng mỉm cười: “Sau này không cần châm nến nữa.”
Từ Ly Lăng: “Sẽ tiêu hao linh lực. Bình thường nếu không có việc đặc biệt thì cứ dùng làm trâm thôi.”
Oanh Nhiên gật đầu, hỏi: “Vậy pháp chú để làm nó tỏa sáng là gì?”
“Ngày mai sẽ dạy nàng.”
“Ngày mai?” Oanh Nhiên ngẩng mặt nhìn Từ Ly Lăng, “Vì sao phải đợi đến ngày mai? Bây giờ vẫn còn sớm mà.”
“Không còn sớm nữa.”
Từ Ly Lăng cúi đầu, mái tóc đen lạnh buốt như lụa rũ trên người nàng, rải rác khắp cổ và trước ngực nàng.
Có thứ gì đó mềm mại đặt lên môi nàng. Oanh Nhiên vòng tay ôm cổ hắn, hắn bế nàng ngồi lên đùi mình rồi bắt đầu c** q**n áo.
Oanh Nhiên nũng nịu kêu: “Sáng quá.”
Từ Ly Lăng: “Ừm.”
Nhưng hắn không hề có ý định lấy pháp trượng xuống khỏi màn giường.
Ngực và lưng Oanh Nhiên hơi lạnh, nàng càng đỏ mặt hơn, che mắt hắn lại, “Lấy pháp trượng xuống đã.”
Từ Ly Lăng cũng chẳng thèm gỡ tay nàng ra, cứ thế dây dưa với nàng, “Nàng tự lấy đi.”
Oanh Nhiên: “Ta không biết...”
Từ Ly lăng khàn giọng, bất đắc dĩ nói: “Vậy hết cách rồi.”
Hắn cố ý!
Oanh Nhiên vừa thẹn vừa bực đánh hắn, nhưng hắn chẳng thèm tránh mà còn cúi người đè xuống.
Pháp trượng như chiếc đèn cỡ nhỏ tỏa sáng rực rỡ, chiếu lên làn da trắng hơn tuyết của hắn, và chiếu lên từng vết đỏ nàng vô tình để lại trên da hắn.
Hắn vai rộng lưng mỏng, eo thon rắn rỏi, cơ bắp rắn chắc, lúc kịch liệt còn nổi gân xanh. Khiến cho nàng cong cơ thể mềm mại, hệt như đám mây trắng dần bị ánh chiều nhuộm hồng, mặc cho hắn nhào nặn.
Oanh Nhiên vẫn cố chấp với việc bảo hắn lấy pháp trượng xuống, lúc thì “Hoài Chân của ta”, khi lại “phu quân của ta” đầy dỗ dành, nhưng hắn chỉ thờ ơ.
Hàng lông mi của Oanh Nhiên ướt đẫm, nàng nũng nịu lên án hắn: “Trước đây ta bảo chàng tắt đèn, chàng vẫn rất nghe lời.”
Từ Ly Lăng: “Ánh nến không thú vị, chẳng sáng bằng pháp trượng.”
Oanh Nhiên vừa tức vừa buồn cười, cắn một cái vào cổ hắn: “Chàng có đam mê gì thế!”
Từ Ly Lăng xoa gò má đỏ hồng của nàng, đôi mắt sâu kín nhìn nàng chăm chú, “Nhìn nàng.”
Cánh tay tinh tế của Oanh Nhiên ôm lấy hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Nhìn ta làm gì...”
Từ Ly Lăng: “Nàng cũng có thể nhìn ta.”
Oanh Nhiên sửng sốt.
Ngay sau đó trong phòng lại vang lên tiếng kêu la, Oanh Nhiên liên tục nói: “Không, ta không nhìn... Không...”
Nhưng làm sao nàng địch lại nổi sức của hắn.
Khi Oanh Nhiên ngẩng đầu lên, đầu tóc đã rối tung. Nàng bĩu môi mắng chửi hắn không nể nang: “Có gì đẹp đâu mà nhìn!”
Từ Ly Lăng: “Có gì đâu mà sợ không nhìn?”
Oanh Nhiên cắn môi hắn, “Chàng im miệng đi!”
Từ Ly Lăng đè đầu nàng lại, muốn cắn ngược lại nàng mạnh hơn.
Hai người cứ thế quấn quít thật lâu, đến khi nàng không còn nhớ đến việc lấy pháp trượng xuống nữa, chỉ bất lực nằm yên, giục hắn mau dừng lại để đi ngủ sớm.
Nàng mệt mỏi nhìn hắn bằng đôi mắt lờ đờ. Trong ánh sáng rực rỡ, khuôn mặt hắn đẹp đẽ đến mơ hồ, bỗng dưng nàng cảm thấy nhìn hắn vào lúc này cũng không tệ.
Nàng đưa tay v**t v* gò má hắn, “Hoài Chân...”
Hắn áp mặt vào lòng bàn tay nàng, giơ tay phủ lên bàn tay đang v**t v* hắn của nàng, “Hửm?”
Giờ phút này, hắn hoàn toàn tr*n tr** và chân thành trước mặt nàng...
Không hề cảnh giác đối với nàng.
...
Khi Oanh Nhiên thiếp đi thì trời đã sáng.
Lúc tỉnh lại đã là buổi trưa. Từ Ly Lăng đánh thức nàng, bảo nàng đi ăn trưa rồi ngủ tiếp.
Oanh Nhiên không tưởng tượng nổi lần này mình đã dây dưa với hắn lâu như vậy, mãi đến sáng sớm mới được ngủ, nhưng khi tỉnh dậy lại không mệt mỏi chẳng buồn nhúc nhích như trước đây.
Từ Ly Lăng nói với nàng: “Nếu nàng là tu sĩ bình thường thì với tu vi hiện giờ của nàng, cho dù có làm bảy ngày thì nàng cũng sẽ không thấy mệt.”
Nhưng nàng là tu sĩ Âm Dương đạo, không rèn luyện thể chất, vì vậy chỉ làm một đêm đã thấy mệt.
Oanh Nhiên vô cùng ngạc nhiên: Bảy ngày? Đó có còn là người không?
Nhưng nghe hắn nói vậy, nàng không khỏi nảy sinh lòng hiếu kỳ... Oanh Nhiên nhìn chằm chằm Từ Ly Lăng, vô thức nhìn xuống dưới.
Từ Ly Lăng: “Lát nữa về phòng nghỉ ngơi một chút nhé?”
Oanh Nhiên thừa biết cái “nghỉ ngơi một chút” mà hắn nói không đơn giản chỉ là nghỉ ngơi, vì vậy lắc đầu.
Từ Ly Lăng: “Vậy nàng đang nhìn gì đó?”
Oanh Nhiên ngại ngùng mím môi, dựa sát vào Từ Ly Lăng, ghé bên tai hắn thì thầm: “Nếu không cần quan tâm ta có chịu nổi hay không, thì chàng có thể... Làm bao lâu?”
Từ Ly Lăng liếc nhìn nàng.
Nàng cứ cảm thấy ánh mắt hắn có vẻ châm chọc, bèn ho nhẹ hai tiếng rồi ngồi thẳng người, tiếp tục ăn cơm, “Coi như ta chưa hỏi vậy.”
Từ Ly Lăng vẫn trả lời: “Tùy tình hình.”
Oanh Nhiên thắc mắc: “Tùy tình hình gì?”
Từ Ly Lăng: “Hiện tại ta đã phong ấn tu vi nên không khác gì phàm nhân. Đương nhiên sẽ không sánh bằng lúc khôi phục ma thân.”
Oanh Nhiên suy nghĩ, sắc mặt lạ lùng: “Vậy tối hôm qua chàng có... Mệt không?”
Từ Ly Lăng: “Không mệt.”
Oanh Nhiên thì thầm: “Có phàm nhân nào giống chàng đâu...”
Như vậy còn không mệt!
Oanh Nhiên vùi đầu ăn cơm, tạm thời không muốn nói chuyện cùng hắn nữa.
Sau khi ăn xong, nàng nghỉ ngơi một lát rồi muốn tu luyện.
Từ Ly Lăng bảo nàng học thao tác dùng pháp trượng trước.
Hắn lấy pháp trượng ra khỏi phòng, dạy nàng niệm chú thi triển thuật pháp.
Oanh Nhiên cầm pháp trượng, cứ vô thức nhớ lại tối qua khi pháp trượng được treo trên màn giường, lúc thì lắc nhẹ, lúc thì lắc mạnh. Cho dù nàng nói thế nào thì hắn cũng không chịu lấy xuống, cứ để nó chiếu vào nàng và hắn ngay trước mắt nàng.
Từ Ly Lăng nhận ra nàng thất thần, “Tập trung vào.”
Oanh Nhiên: “Đều tại chàng hết.”