Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 61

Đại Hoa lại lầu bầu gì đó.

 

Oanh Nhiên lấy lại tinh thần, tiếp tục lau người cho Từ Ly Lăng.

 

Có lo lắng thì cũng vô ích, có nghĩ nhiều thì cũng vô dụng. Trước hết phải làm những việc trong khả năng cho phép mới là quan trọng nhất.

 

Quần áo của Từ Ly Lăng đã được giặt sạch và hong khô bên đống lửa. Sau khi nàng tỉ mỉ lau sạch những vết máu đông trên người và tóc hắn, xiêm y cũng đã gần khô.

 

Oanh Nhiên giúp hắn mặc lại quần áo, để hắn dựa vào mình sưởi ấm bên đống lửa.

 

Lửa cháy tí tách.

 

Đêm khuya, gió thét bên ngoài ngôi miếu như thế sắp mưa.

 

Nhưng Oanh Nhiên lại thấy yên tĩnh đến lạ.

 

Nàng không ngừng lẩm bẩm nói chuyện với Từ Ly Lăng, mãi đến khi cơn buồn ngủ kéo đến khiến nàng thiếp đi bên cạnh hắn.

 

...

 

Mùi máu tươi nồng nặc quẩn quanh mũi, Oanh Nhiên cảm thấy dưới người lạnh ngắt, bên tai là tiếng thở nặng nề và tiếng rên đè nén.

 

Oanh Nhiên mơ màng sờ bên cạnh: “Hoài Chân?”

 

Khi sờ thấy cơ thể lạnh băng đang run rẩy không ngừng của hắn, Oanh Nhiên đột ngột bừng tỉnh, nhớ ra bây giờ là ngàn năm trước.

 

Nàng vội vàng kiểm tra Từ Ly Lăng, thấy ấn chú trên người hắn lại bắt đầu phát tác. Từng dòng chú văn như một vết rách không ngừng nứt ra rồi khép lại.

 

Oanh Nhiên lại dùng năng lượng đàn áp nó, nhưng lần này có dùng ba mươi phần năng lượng thì cũng vô dụng.

 

Đại Hoa khuyên nhủ: “Đừng dùng năng lượng nữa, chút năng lượng của chúng ta không chữa khỏi được đâu.”

 

Oanh Nhiên lại thử thêm một lần nữa, sau khi chắc chắn là vô dụng thì mới không thể không dừng tay.

 

Nàng không thể tiêu hao bừa bãi, còn phải tiết kiệm năng lượng để phòng ngừa có người tập kích.

 

Nàng cố giữ bình tĩnh, vừa suy nghĩ kế hoạch tiếp theo vừa ôm chặt lấy Từ Ly Lăng.

 

Máu hắn thấm ướt áo của nàng, dường như đó là dấu hiệu của cái chết đang đến gần, mà nàng chỉ có thể đứng nhìn bất lực.

 

Oanh Nhiên chỉ biết không ngừng v**t v* hắn, nhẹ giọng dỗ dành giống như mọi lần hắn đã luôn trấn an nàng: “Không sao hết, Hoài Chân à, rồi sẽ qua thôi. Ta sẽ đồng hành cùng ngươi... Ngàn năm sau ngươi vẫn còn sống tốt lắm, ngươi sẽ không sao đâu.”

 

Mặc dù nói là dỗ hắn, nhưng lại càng giống nàng tự an ủi chính mình hơn.

 

Gió đêm lạnh buốt thổi vào từ những lỗ hở.

 

Oanh Nhiên dùng vải biểu ngữ quấn chặt lấy Từ Ly Lăng, xoa lưng hắn để truyền hơi ấm.

 

Tuy nhiên hiện tại nàng là hồn ma, cơ thể nàng cũng rất lạnh.

 

Oanh Nhiên khẽ cười không tiếng động, thì thầm với hắn: “Lần trước gặp ngươi, ngươi còn ngông cuồng đến vậy cơ mà. Ta còn định lần sau gặp lại sẽ trả lời cho ngươi biết “hạc tiêu cửu minh” có nghĩa là gì. Bây giờ ta trả lời, liệu ngươi có thể nghe thấy không...”

 

Nàng nhớ lại buổi chiều ở thôn Vô Ẩn hôm ấy, Từ Ly Lăng đã ôm nàng nằm bên lò lửa nhỏ, ngủ trên chiếc ghế nằm ấm áp, đắp chăn nhung, từ tốn giải thích từng chữ hạc, tiêu, cửu, minh cho nàng nghe...

 

Nàng thuật lại tất cả cho hắn nghe, nói rồi áp mặt vào mặt hắn, bờ môi nở nụ cười dịu dàng: “Ngươi sẽ không sao đâu...”

 

...

 

Oanh Nhiên cũng không biết khi nào chú ấn trên người Từ Ly Lăng sẽ bình phục lại.

 

Nàng chỉ cảm thấy rất lâu, rất lâu, đến khi nó lắng xuống rồi thì trời vẫn còn đen.

 

Rồi lại rất lâu, rất lâu sau đó, sắc trời mới dần hửng sáng.

 

Mặt trời lên cao, là một ngày nắng.

 

Sau đó Oanh Nhiên phải đối mặt với một phiền phức mới. Nàng là quỷ, sợ ánh nắng.

 

Trước đây khi đến thế giới này, nàng không gặp trời mưa thì cũng gặp trời đầy mây, vào ngày duy nhất có mặt trời thì cũng bị mây che kín, chẳng có một chút độ ấm nào.

 

Hôm nay thời tiết lại rất tốt, ánh mặt trời xán lạn sưởi ấm cả mặt đất.

 

Oanh Nhiên có thể cảm giác được hơi thở của Từ Ly Lăng đang trở nên xao động, dường như hắn cũng không thích ánh nắng.

 

Oanh Nhiên dìu hắn dựa vào góc tường, dùng tấm ván gỗ ngăn cách ra một không gian. Rồi nàng ngồi bên cạnh, cùng hắn tránh né ánh mặt trời.

 

Nàng nói đùa: “Hay rồi, chúng ta đều không dám ra ánh sáng.”

 

Hai mắt Từ Ly Lăng nhắm nghiền, không hề phản ứng.

 

Oanh Nhiên nghĩ, nếu Hoài Chân của ngàn năm sau đang ở bên cạnh nàng thì hắn nhất định sẽ tiếp lời.

 

Nàng nhìn vào mắt Từ Ly Lăng, thấy ấn chú trên người hắn hoàn toàn không có dấu hiệu biến mất.

 

Đại Hoa bất ngờ liên lạc: “Hệ thống của thần nữ đã gửi ba phần năng lượng của ngày hôm nay. Tôi có bảo nó chuyện cô không được vào thành An, nó nói mọi người đều biết thần nữ hiện đang hôn mê nên nó không thể xuất hiện trước mặt thế nhân, cũng không giải quyết được. Nhưng sau này nó sẽ bồi thường. Bây giờ cô chỉ có thể tự tìm cách bảo vệ chính mình ở bên ngoài thôi.”

 

Nói rồi chẳng đợi Oanh Nhiên trả lời, Đại Hoa đã chửi ầm lên: “Meo, cái quái gì không biết! Làm gì có ai đối xử với đồng nghiệp như thế! Hoàn thành hai nhiệm vụ rồi mà đến thân phận cũng chẳng có cho cô?”

 

Oanh Nhiên rất thản nhiên: “Đợi đến khi trời tối, ta muốn vào thành An một chuyến.”

 

Đại Hoa lo lắng: “Cô đi kiểu gì? Lỡ đâu người thành An tập kích cô thì sao?”

 

“Hồn lực của ta đã hồi phục một nửa, ta có thể bay vào đó.”

 

Nàng vén lại lọn tóc lòa xòa trước trán ra sau tai giúp Từ Ly Lăng, “Đêm qua ấn chú của Hoài Chân lại phát tác, hôm nay cũng không thấy chuyển biến tích cực. Đâu thể cứ vậy mãi, ta phải tìm một y tu am hiểu ấn chú, nếu có thể giảm đau cũng được.”

 

Đại Hoa do dự: “Y tu sẽ không tình nguyện chữa bệnh cho ma đâu.”

 

Oanh Nhiên: “Dù sao cũng phải thử một lần chứ.”

 

Nhưng vấn đề bây giờ là, nếu buổi tối nàng lẻn vào thành An thì ai sẽ trông chừng Từ Ly Lăng ở đây?

 

Oanh Nhiên do dự một lát rồi hỏi Đại Hoa: “Mi... Có thể không?”

 

Đại Hoa: “... Thôi được rồi. Tuy nhiên tôi chỉ có thể bày trận pháp ẩn thân ở đây và giám sát tình hình trận pháp mà thôi.”

 

Oanh Nhiên cảm ơn: “Làm phiền mi rồi.”

 

Nàng lại mượn Đại Hoa ba phần năng lượng để bảo vệ bản thân, cả buổi chiều ngồi trong góc nghỉ ngơi lấy sức.

 

Khi trời chập tối, mặt trời lặn về phía tây.

 

Tinh thần Oanh Nhiên đã tốt hơn. Đợi đến nửa đêm, nàng giao nơi này lại cho Đại Hoa, bay ra khỏi miếu và tiến thẳng về phía thành An.

 

Đại Hoa giám sát kết giới ở đây, trong lòng chẳng ôm hy vọng gì về việc Oanh Nhiên đi tìm y tu.

 

Nhưng chờ đến cuối giờ sửu, không ngờ Oanh Nhiên đã đưa một ông lão về thật.

 

Ông lão tên Trương Hạnh Sinh, tuy là phàm nhân nhưng lại nghiên cứu cả y đạo của huyền lẫn ma. Oanh Nhiên phải ghé qua mười một y quán thì mới tìm được ông ta.

 

Ban đầu Trương Hạnh Sinh nhìn thấy Oanh Nhiên thì cũng rất hoảng sợ, nhưng khi thấy loại ấn chú mình từng thấy bao giờ trong bức tranh chì than của Oanh Nhiên thì ông ta tò mò thu dọn hộp thuốc đến đây.

 

Oanh Nhiên nhìn chằm chằm Trương Hạnh Sinh kiểm tra ấn chú trên mặt Từ Ly Lăng, sau đó vén tay áo bắt mạch cho Từ Ly Lăng.

 

Trương Hạnh Sinh cau mày.

 

Lòng Oanh Nhiên nặng trĩu: “Sao rồi?”

 

Trương hạnh Sinh: “Loại ấn chú này thật sự rất kỳ lạ.”

 

Oanh Nhiên: “Là chú trừ ma ư?”

 

Trương Hạnh Sinh: “Dựa vào hình dạng thì đúng là chú trừ ma của huyền đạo. Nhưng thủ pháp hạ chú và tài liệu hạ chú đều là thứ ta chưa bao giờ nhìn thấy, song vẫn có thể khẳng định chắc chắn là thủ pháp vô cùng tàn nhẫn và ngoan độc.”

 

Oanh Nhiên nhíu mày, nắm lấy tay Từ Ly Lăng: “Ý ông là sao?”

 

Trương Hạnh Sinh: “Có phải toàn thân hắn đều có ấn chú, kể cả móng tay cũng có hay không?”

 

Oanh Nhiên gật đầu.

 

Trương Hạnh Sinh: “Ấn chú này không phải được viết từng nét lên người hắn. Thao tác cụ thể thế nào thì ta không rõ. Nhưng ngươi nghĩ thử xem, chẳng cần viết chú mà cả người vẫn bị hạ chú, vậy đó có thể là thủ pháp chính đạo gì được chứ?”

 

Trương Hạnh Sinh cầm hộp thuốc lên, lắc đầu: “Ta không giải quyết được.”

 

Oanh Nhiên: “Nếu có thể giảm đau cũng được.”

 

Trương Hạnh Sinh vẫn lắc đầu: “Ta không làm được.”

 

Oanh Nhiên im lặng, nặng nề thở ra một hơi: “Làm phiền ông rồi, để ta đưa ông về nhà.”

 

Trương Hạnh Sinh đồng ý. Suốt đường đi, ông ta suy nghĩ miên man, khi về đến y quán thì nói: “Ta sẽ nghiên cứu lại y thư, nếu tìm ra phương pháp giải quyết thì sẽ ra ngoài thành tìm ngươi.”

 

Oanh Nhiên vốn chẳng ôm hy vọng gì, nghe thấy vậy thì vui mừng cảm ơn ông ta một lần nữa.

 

Trương Hạnh Sinh xua tay: “Cảm ơn một lần là được rồi, ta cũng chỉ nghĩ...”

 

Oanh Nhiên nghi hoặc.

 

Trương Hạnh Sinh: “Lỡ như ngươi thực sự là vị quỷ tu đã cứu rất nhiều tu sĩ đó thì sao?”

 

Khuôn mặt Oanh Nhiên dịu lại, nàng mỉm cười hành lễ, chào tạm biệt Trương Hạnh Sinh.

 

Trên đường quay về ngôi miếu hoang, màn đêm vô tận bao trùm khắp nơi.

 

Nhưng Oanh Nhiên đột nhiên cảm thấy, dường như ban đêm ở thành An đã không còn tối tăm và nặng nề đến thế.

 

*

 

“Cuối cùng cô cũng quay về rồi. Tôi cảm thấy kết giới có động tĩnh, tuy kết giới không bị phá nhưng động tĩnh đó đã kéo dài mười lăm phút rồi.”

 

Oanh Nhiên vừa trở về ngôi miếu hoang thì đã nghe Đại Hoa gấp gáp kêu la.

 

Nàng vội vàng bước vào kết giới, nhìn thấy ấn chú trên người Từ Ly Lăng lại đang phát tác, thậm chí còn nghiêm trọng hơn hôm qua.

 

Dưới hàng chú văn đen ngòm là những vết thương lở loét đỏ tươi không lành lại.

 

Oanh Nhiên ôm hắn vào lòng, không dám dùng sức vì sợ hắn sẽ đau hơn. Nàng nhẹ nhàng v**t v* mái tóc hắn, thủ thỉ bằng giọng rất đỗi dịu dàng.

 

Nàng kể về cuộc gặp gỡ ngàn năm sau của bọn họ, kể về cuộc sống sau khi hắn và nàng thành thân.

 

“Năm nay là năm bao nhiêu rồi? Còn bao lâu nữa chúng ta mới gặp lại?”

 

Oanh Nhiên cúi đầu, gương mặt khẽ áp lên mái tóc đen của hắn, giọng nói nhẹ nhàng, chậm rãi và dịu dàng, “Dù sao cũng sẽ nhanh hơn lần gặp mặt trước đó một chút.”

 

Đột nhiên, nàng nghe thấy hắn lẩm bẩm gì đó trong miệng.

 

Oanh Nhiên cúi đầu lắng nghe lời hắn nói.

 

Nhưng hắn đột nhiên giãy dụa, cơ bắp căng ra gần như bị xé toạc, tựa như đang cố gắng thoát khỏi thứ gông xiềng nào đó.

 

Chẳng còn tiếng r*n r*, tiếng gào thét của hắn vang lên như xé nát tim gan, nghe còn giống đang phát triết hơn là kêu đau.

 

Oanh Nhiên không dám đè lên vết thương trên người hắn, bắt buộc phải buông hắn ra. Thấy hắn đau đến mức phải đập đầu xuống đất, nàng vội vàng dùng sức ôm chặt hắn vào trong lòng.

 

Giữa tiếng gào thét nghẹn ngào của hắn, cuối cùng nàng cũng nghe rõ tiếng hắn gọi cha mẹ.

 

Oanh Nhiên sửng sốt, trước mắt hiện ra hình ảnh hắn đứng trước đầu cha mẹ mình, thản nhiên nói với nàng rằng hắn đã tự tay g**t ch*t họ.

 

Nàng bất chợt hiểu ra điều gì đó. Tiếng mưa rơi tí tách vang lên, nàng hoàn hồn phát hiện đó không phải cơn mưa ở thành Thánh Ma trong trí nhớ, mà là tiếng mưa rơi bên ngoài ngôi miếu.

 

Từng cơn gió rét cuốn theo hạt mưa thổi vào lỗ dột trên nóc miếu.

 

Oanh Nhiên muốn phủ tấm biểu ngữ lên ván gỗ để che mưa cho Từ Ly Lăng, nhưng nàng phát hiện dường như hạt mưa lạnh trút xuống đang giúp hắn giảm đau.

 

Nàng lập tức đá văng tấm ván gỗ chắn gió, cõng hắn ra ngoài cửa miếu, ngồi dưới hiên dầm mưa.

 

Gió đêm buốt giá hòa cùng làn mưa lạnh băng. Hắn dần yên tĩnh lại, chỉ còn cơ thể đang vô thức run lên từng đợt vì cơn đau.

 

Oanh Nhiên im lặng ôm lấy hắn, lúc thì nhìn hắn, lúc lại mờ mịt trông ra màn mưa xa xa.

 

Bỗng có tiếng sấm rền vang, tia chớp đột ngột thắp sáng ngôi miếu hoang.

 

Oanh Nhiên nhìn thấy bức tượng cũ kỹ của Địa Mẫu đối diện cửa miếu, ngài thương xót hạ mi mắt, dường như đang nhìn chằm chằm nàng và Từ Ly Lăng.

 

Bỗng nhiên nàng hiểu ra, vì sao trong thời đại vô thần vẫn có người tin vào thần linh.

 

Ánh lửa bập bùng trong miếu hắt lên khuôn mặt từ bi của Địa Mẫu.

 

Oanh Nhiên nhìn lên pho tượng, cầu nguyện: “Địa Mẫu Nương Nương, nếu ngài có linh, xin ngài hãy rủ lòng thương xót Hoài Chân của con...”

 

Nàng thành tâm quỳ rạp người xuống.

 

Nước mưa xối ướt hàng lông mi nàng, khiến nàng chẳng tài nào mở mắt nổi.

 

Trời dần sáng, cơn mưa cũng ngừng.

 

Ấn chú trên người Từ Ly Lăng dần bình ổn lại.

 

Oanh Nhiên không biết là do đã hết giờ phản phệ, hay là vì trời đất thật sự rủ lòng thương xót.

 

Nàng thành kính cảm tạ Địa Mẫu: “Đa tạ ngài.”

 

Sau khi nàng đưa Từ Ly Lăng quay về trong miếu, đống lửa đã tắt, nền trời cô tịch.

 

Cũng may hiện tại Oanh Nhiên là linh hồn nên có dầm mưa cũng không bị cảm.

 

Nàng nhóm lại lửa để hong khô quần áo cho Từ Ly Lăng. Sau đó nằm xuống bên cạnh hắn, tựa sát vào hắn và chợp mắt thiếp đi.

 

*

 

Gần bình minh Oanh Nhiên mới ngủ, khi tỉnh lại thì đã là hoàng hôn.

 

Trong lòng nàng trống rỗng, bên cạnh chẳng còn ai.

 

Oanh Nhiên hoảng hốt nhìn khắp nơi tìm kiếm Từ Ly Lăng. Vừa ngẩng đầu lên, nàng đã nhìn thấy một bóng người đứng trước cửa, cả người chìm trong ánh tà chiều.

 

Hoàng hôn đỏ ửng như lửa, tô lên sắc màu rực rỡ cho ngôi miếu tàn phai, đồng thời cũng khiến cả người đen đặc của hắn thêm phần sinh khí.

 

“Hoài Chân?”

 

Đầu óc Oanh Nhiên mơ hồ, ngỡ như mình vẫn đang trong giấc mộng.

 

Hắn đáp: “Ừm.”

 

*

 

Lời tác giả:

 

Tiểu Hoàng: Ai rơi vào lưới tình thế ta? [Đầu chó]

 

Đại Hoa: Khó đoán ghê ta [Đầu chó]

 

Tiểu Hoàng: Loại trừ Thánh Ma đầu tiên [Đầu chó]

 

Đại Hoa: Đương nhiên phải loại trừ Thánh Ma đầu tiên rồi [Bất đắc dĩ] Ai đó còn chưa gặp Thánh Ma bao giờ mà [Bất đắc dĩ]

 

Tiểu Hoàng: ...

Bình Luận (0)
Comment