Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 62

Suốt những ngày qua Oanh Nhiên vẫn luôn căng thẳng, hết sức mệt mỏi.

 

Nàng dựa vào tường, lo lắng hỏi: “Ngươi còn thấy khó chịu ở đâu không?”

 

Từ Ly Lăng không trả lời, hỏi lại: “Lần này cảm ơn người đã chăm sóc ta ba ngày, ngươi muốn ta báo đáp như thế nào?”

 

Oanh Nhiên im lặng, trợn tròn mắt: “Ý ngươi là gì?”

 

Gương mặt Từ Ly Lăng phủ đầy ấn chú, dưới ánh ráng chiều trông càng thêm quỷ dị.

 

Hắn còn chưa kịp lên tiếng, nàng đã đỏ mắt hờn dỗi trừng hắn: “Ngươi nghĩ ta cứu ngươi cũng là để tính kế ngươi?”

 

Trước đây khi gặp lại, hắn nói vậy thì thôi đi. Dù sao nàng cũng xuất hiện bên người hắn vì có mục đích thật.

 

Nhưng lần này nàng chẳng có mưu tính gì cả, chỉ tận tâm tâm lực chăm sóc hắn. Trong lòng luôn nghĩ hắn cũng đã tận tâm tận lực với nàng như vậy khi nàng không thoải mái, vậy đương nhiên nàng phải đối tốt với hắn.

 

Nàng chưa bao giờ vất vả đến thế... Không phải, trước khi thành thân cũng vất vả, nhưng sau khi thành thân thì nàng chưa bao giờ phải vất vả như vậy nữa. Thế mà hắn còn ác ý suy bụng ta ra bụng người?

 

Mấy ngày nay Oanh Nhiên cứ nghẹn ngào, muốn khóc cũng không khóc được. Giờ phút này nước mắt bỗng rơi xuống, nàng quay mặt đi chỗ khác, che mặt khóc nấc lên.

 

Từ Ly Lăng hơi hé miệng chẳng nói được gì, bèn đi tới trước mặt nàng: “Ta chỉ hỏi ngươi muốn báo đáp gì thôi, có suy diễn hồi nào đâu.”

 

Oanh Nhiên dừng khóc, ngước đôi mắt ướt đẫm lên: “Không phải ngươi đang mỉa mai ta à?”

 

Từ Ly Lăng hỏi ngược lại: “Ta mỉa mai ngươi hồi nào?”

 

Chẳng lẽ là nàng nghĩ nhiều rồi?

 

Oanh Nhiên đảo mắt, bỗng dưng cảm thấy ngại ngùng. Nàng buông tay áo xuống, hừ nhẹ một tiếng: “Ai bảo trước đây ngươi nói ba câu thì hết hai câu đã châm chọc ta rồi.”

 

Dù sao cũng không phải lỗi của nàng.

 

Từ Ly Lăng cảm thấy buồn cười, cười nhạt: “Không cần báo đáp thì thôi.”

 

Oanh Nhiên: “Ta cần mà!”

 

Từ Ly Lăng: “Không có!”

 

Oanh Nhiên kéo y phục hắn: “Ta cần!”

 

Từ Ly Lăng cụp mắt xuống nhìn nàng.

 

Oanh Nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn, không hiểu sao tự dưng bật cười, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều. Lúc này nàng mới để ý thấy hắn chỉ mở một mắt. Trong bóng tối, dường như con mắt ấy không phải màu đen mà là màu vàng.

 

Oanh Nhiên nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi còn thấy khó chịu chỗ nào không?”

 

Từ Ly Lăng trả lời qua loa: “Không chết được.”

 

Oanh Nhiên mắng hắn: “Đừng có hở tí là chết với chóc.”

 

Lại hỏi: “Mắt ngươi bị sao thế? Để ta nhìn xem.”

 

Nàng kéo vạt áo hắn, bảo hắn ngồi xuống. Nàng mệt nên không muốn đứng dậy.

 

Từ Ly Lăng lại kéo vạt áo về, đi ra chỗ khác.

 

Oanh Nhiên không vui: “Ngươi làm gì thế? Ta không thể nhìn à?”

 

Từ Ly Lăng: “Có gì đẹp đâu, mấy ngày nữa là hết.”

 

Oanh Nhiên: “Vậy còn ấn chú trên người ngươi?”

 

Từ Ly Lăng: “Mấy ngày nữa là hết.”

 

Oanh Nhiên lườm hắn.

 

Hắn ngồi ở một góc khác trong miếu, cả người ẩn trong bóng đêm, chỉ để người ta nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ.

 

Lúc nàng vừa tỉnh dậy ban nãy, hình như hắn cũng không thích đối diện với nàng, khi nói chuyện cứ xoay lưng lại. Oanh Nhiên thầm nghĩ, có lẽ hắn thật sự không thích dáng vẻ hiện giờ của bản thân.

 

Oanh Nhiên nhớ lại khi hắn hôn mê bất tỉnh đã liên tục r*n r* và kêu gào, gọi người cha mẹ mình đã tự tay g**t ch*t...

 

Cơ thể đầy ấn chú thế này, hắn thích mới là lạ.

 

Oanh Nhiên không đuổi theo đòi xem, sợ đụng chạm vết thương lòng của hắn.

 

Trời tối dần, nàng nhóm lửa. Nhiều ngày qua chỉ lo chăm sóc hắn mà nàng không có thời gian quan tâm bản thân, bây giờ nàng mới lấy nước rửa mặt chải đầu.

 

Từ Ly Lăng vẫn ngồi lì trong góc tối. Đống lửa trong ngôi miếu chỉ chiếu sáng được một góc vạt áo hắn.

 

Nhưng Oanh Nhiên vẫn có thể cảm giác được hắn đang nhìn nàng.

 

Nàng hơi nghiêng người: “Ngươi không cho ta nhìn ngươi thì ngươi cũng đừng nhìn ta.”

 

Từ Ly Lăng không trả lời.

 

Một mình nàng đùa thì không vui. Oanh Nhiên quay hẳn người đi, không thèm để ý hắn nữa.

 

Đêm khuya, nàng trải tấm biểu ngữ xuống, chuẩn bị đi ngủ.

 

Nhưng sau khi nhắm mắt thì nàng bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi: “Liệu ngươi có lén bỏ đi trong lúc ta ngủ không?”

 

Hắn đã im lặng suốt cả ngày, nhưng bây giờ đột nhiên trả lời nàng.

 

“Không.”

 

Oanh Nhiên cong môi, nhắm mắt.

 

Trong lúc mơ màng sắp thiếp đi, nàng giật mình nhớ ra điều gì đó, tỉnh lại hỏi Từ Ly Lăng: “Lúc nãy ngươi bảo ta đã chăm sóc ngươi ba ngày đúng không? Sao ngươi biết là ba ngày?”

 

Trong góc tối im ắng một hồi lâu, sau đó vang lên chất giọng khàn khàn của Từ Ly Lăng: “Ngươi nghĩ bất cứ ai cũng có thể đưa ta đi à?”

 

Mặc dù lúc ấy ý thức hắn mơ hồ, nhưng lòng cảnh giác với thế giới bên ngoài và bản năng giết người vẫn còn đó.

 

Oanh Nhiên hiểu ý hắn, mím môi bật cười rồi lại nằm xuống.

 

Một đêm yên ổn trôi qua.

 

Sáng hôm sau, Oanh Nhiên ngủ dậy thì nghe thấy tiếng nói chuyện.

 

Nàng thầm nghĩ chẳng lẽ ma đạo đã tới tìm Từ Ly Lăng? Thế là lén lút nghe tiếng nói chuyện của họ.

 

Nhưng đột nhiên nàng nghe thấy một giọng nói già nua đầy kích động: “Thật không?”

 

Từ Ly Lăng: “Đương nhiên.”

 

Oanh Nhiên ngay lập tức tỉnh táo, ngoái đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, thấy hai bóng người đang đứng trước cửa dưới sắc trời trong xanh.

 

Một người cao gầy, xõa tóc đen.

 

Là Từ Ly Lăng.

 

Một người lưng còng già nua.

 

Là Trương Hạnh Sinh.

 

Oanh Nhiên lập tức ngồi dậy: “Ông lão, sao ông lại đến đây? Hai người nói gì vậy?”

 

Trương Hạnh Sinh: “Sau khi quay về, ta đã nghiên cứu ấn chú trên người lang quân ngươi. Ta quay lại để kiểm chứng suy đoán của mình, tuy nhiên lang quân ngươi vừa nói cho ta biết suy đoán của ta sai rồi.”

 

Oanh Nhiên thầm nghĩ có vẻ bọn họ không chỉ nói chuyện này.

 

Nàng đi tới bên cạnh Từ Ly Lăng, ánh mắt như chất vấn hắn đã làm chuyện gì xấu xa rồi.

 

Hắn chỉ cười không đáp. Trăng lạnh còn chưa lặn, ánh sáng tinh khôi hắt lên người hắn càng làm nổi bật vẻ tà khí, quỷ dị.

 

Oanh Nhiên hỏi thẳng: “Ngươi vừa đồng ý với ông ấy chuyện gì?”

 

Trương Hạnh Sinh mím môi, gương mặt căng thẳng.

 

Từ Ly Lăng nói với Trương Hạnh Sinh: “Quay về đi, ngươi không còn nhiều thời gian đâu.”

 

Trương Hạnh Sinh vui mừng ra mặt, đáp một tiếng rồi chạy đi.

 

Đợi Trương Hạnh Sinh đi rồi, Oanh Nhiên lại hỏi một lần nữa: “Các ngươi nói chuyện gì?”

 

Từ Ly Lăng: “Ông ta muốn thành ma.”

 

Oanh Nhiên ngạc nhiên: “Ông ta muốn thành ma? Sao có thể?”

 

Từ Ly Lăng lại đi vào góc tối, “Sao lại không thể?”

 

Oanh Nhiên định đáp, nhưng mọi lý do đến bên miệng đều không thốt ra được.

 

Đúng vậy, vì sao Trương Hạnh Sinh không thể lựa chọn làm ma?

 

Vì ông ta lớn tuổi? Hay vì ông ta là đại phu? Chẳng lẽ chỉ vì những lý do đó mà ông ta chắc chắn sẽ không nảy sinh ý định làm ma ư?

 

Oanh Nhiên hỏi: “Vì sao ông ta muốn thành ma?”

 

Từ Ly Lăng: “Không biết. Đợi lần sau ông ta đến, ngươi có thể hỏi thử.”

 

Oanh Nhiên kinh ngạc: “Không biết mà ngươi đã đồng ý rồi à?’

 

Từ Ly Lăng: “Vì sao lại không?”

 

Oanh Nhiên ngồi về góc của mình, lẩm bẩm hỏi: “Ngươi tán thành ma đạo lắm sao?”

 

Từ Ly Lăng không trả lời.

 

Oanh Nhiên cũng không nói nữa, khó chịu xoay lưng về phía hắn.

 

Lúc này Từ Ly Lăng mới trả lời nàng: “Không có gì để tán thành hay không.”

 

Oanh Nhiên: “Vậy vì sao ngươi đồng ý với ông ta? Cũng đâu thể là vì tốt bụng.”

 

Từ Ly Lăng tùy tiện đáp: “Không phải tốt bụng, ta có ý xấu.”

 

Hắn nói như nói giỡn, làm Oanh Nhiên bĩu môi. Nhưng nghĩ lại, nàng bất ngờ nhận ra có lẽ hắn đang nói thật.

 

Là hắn ác ý kéo người khác vào ma đạo.

 

Oanh Nhiên quay đầu trừng mắt nhìn hắn, sau đó lại nằm xuống.

 

Cứ như con thỏ thở hổn hển, nhưng cũng lười biếng.

 

Từ Ly Lăng đứng trong bóng đêm nhìn nàng, âm thầm nhếch môi.

 

Trời dần sáng, lại là một ngày nắng.

 

Oanh Nhiên sợ ánh nắng nên nằm trong góc tối ngủ ngon lành.

 

Nàng ngủ chập chờn, thầm nghĩ hèn gì quỷ thích ngủ ngày bay đêm. Ban ngày không ra ngoài được, ngoại trừ đi ngủ thì còn có thể làm gì?

 

Từ Ly Lăng cũng không ra ngoài, chỉ im lặng ngồi trong bóng đêm.

 

Mỗi lần Oanh Nhiên tỉnh dậy đều có thể cảm giác được hắn đang nhìn mình.

 

Thỉnh thoảng nàng sẽ mơ màng hỏi hắn một câu: “Ngươi không ngủ à?”

 

Sau đó nhận lại một tràng cười của hắn, nàng lại hừ lạnh tự đi ngủ.

 

Hai ngày cứ thế trôi qua một cách nhàn nhã.

 

Oanh Nhiên dự định sẽ đợi trong miếu cho đến khi thần nữ đưa nàng về nhà.

 

Chỉ là khi nhìn thấy những ấn chú trên người Từ Ly Lăng không có dấu hiệu biến mất, nàng lại không nhịn được mà hỏi: “Bao lâu nữa những ấn chú đó mới biến mất?”

 

Từ Ly Lăng im lặng một lúc rồi nói: “Sao? Chướng mắt ngươi à?”

 

Lại là giọng điệu mỉa mai quen thuộc.

 

May mà ngày hắn tỉnh lại không nói chuyện với nàng bằng cái giọng này, nếu không nàng đã cãi nhau một trận rồi chẳng thèm nhìn hắn nữa.

 

Oanh Nhiên bĩu môi, châm chọc hắn: “Chứ gì nữa? Đôi mắt của ngươi kỳ lạ như thế, trông đáng sợ chết đi được.”

 

Nàng cảm thấy con mắt mở ra cửa hắn không phải màu đen, nhưng hai ngày nay nhìn hắn suốt mà chưa tìm thấy dấu vết gì.

 

Từ Ly Lăng không nói gì thêm, im lặng ngồi trong góc tối như một pho tượng, không nhìn nàng nữa.

 

Oanh Nhiên nằm xuống ngủ tiếp.

 

Vì hai ngày nay nàng ngủ quá nhiều nên mọi mệt mỏi bao ngày đã tiêu tán hết, giấc ngủ cũng chẳng còn sâu, thường xuyên tỉnh giấc giữa chừng.

 

Khi Oanh Nhiên lại lần nữa tỉnh dậy thì trời đã khuya, ngoài miếu đổ mưa lất phất.

 

Tiếng mưa tí tách như ru người ta vào giấc ngủ.

 

Nàng lật người định ngủ tiếp, nhưng thật sự không thiếp đi được.

 

Nếu còn ngủ tiếp thì nàng nghi ngờ sáng mai mình phải ngồi chờ màn đêm buông xuống mất.

 

Nàng ngồi dậy, lén lút nhìn về phía Từ Ly Lăng.

 

Kể từ khi nàng mỉa mai hắn, hắn không nói chuyện với nàng nữa.

 

Hắn giận chăng? Oanh Nhiên thầm nghĩ, có lẽ hắn rất để ý những dòng ấn chú đó thật, đáng lẽ nàng không nên nói như vậy.

 

Oanh Nhiên nhẹ giọng gọi hắn: “Hoài Chân, ngươi ngủ rồi à?”

 

Trong miếu yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có tiếng mưa triền miên không ngớt.

 

Oanh Nhiên bất lực mím môi, thầm nghĩ ngày mai sẽ xin lỗi hắn. Nàng dựa vào vách tường, ngơ ngác ngồi nhìn về phía Từ Ly Lăng.

 

Ở góc bên kia tối om, cả quần áo và mái tóc hắn cũng màu đen, ngỡ như hòa vào trong bóng đêm.

 

Nhưng thị lực của quỷ rất tốt, chẳng mấy chốc nàng đã thích nghi với bóng đêm và thấy rõ bóng người trong góc.

 

Hắn nằm ngủ trên mặt đất, quay lưng về phía nàng, cả người căng cứng cong lại, dường như đang run lên...

 

Oanh Nhiên nhíu mày, vội vàng bò dậy chạy về phía hắn: “Hoài Chân, Hoài Chân ngươi sao vậy?”

 

Ấn chú lại phát tác chăng?

 

Nàng chạy tới bên cạnh hắn, định đỡ hắn dậy.

 

Nhưng hắn đã tỉnh lại, tay nàng đặt trên vai hắn bị ném ra.

 

Quả thật hắn vẫn có khả năng giết người trong thời điểm này. Sức lực của hắn mạnh đến mức làm nàng chẳng có cơ hội chạm vào hắn.

 

Oanh Nhiên sửng sốt, nghe thấy tiếng nói nghẹn ngào trầm thấp của hắn: “Tránh ra.”

 

Nàng thầm nghĩ vì hắn nhịn đau khó chịu nên mới phản ứng như vậy. Trước đây khi nàng khó chịu cũng sẽ vô thức trút giận lên Từ Ly Lăng.

 

Nàng lại đỡ hắn dậy, “Là ấn chú phát tác sao? Ta phải giúp ngươi thế nào đây?”

 

Từ Ly Lăng bật cười, lật người lại nhìn chằm chằm nàng: “Giúp ta?”

 

Trong bóng đêm, cơ thể đầy ấn chú của hắn trông cứ như ma quỷ.

 

Đúng như trực giác của nàng, hai mắt của hắn không có màu như bình thường.

 

Con ngươi trái của hắn ánh lên sắc vàng, tròng mắt trắng đục ngầu nhiễm một nửa khí đen.

 

Còn mắt phải bị ấn chú xâm chiếm, tròng trắng hóa đen như mực, đồng tử đỏ như máu, ánh lên sắc đỏ quỷ dị.

 

Ngay cả Oanh Nhiên cũng ngay lập tức cứng đờ người vì sợ, hai mắt co rút lại.

 

Từ Ly Lăng nhếch môi cười mỉa mai, xoay người không thèm nhìn nàng nữa.

 

Đôi môi hắn mím chặt cố không kêu thành tiếng, giả vờ như thể không có gì xảy ra. Chỉ có máu vẫn không ngừng rỉ ra từ vết thương chứng minh phản phệ của ấn chú chưa dừng lại.

 

Oanh Nhiên lấy lại tinh thần, hỏi: “Ta phải giúp ngươi như thế nào?”

 

Từ Ly Lăng: “Ngủ đi.”

 

Điệu bộ hắn thản nhiên đầy mỉa mai. Nhưng nếu nghe kỹ thì sẽ phát hiện giọng nói hắn đang vô thức run lên vì đau đớn.

 

Vậy mà hai ngày nay nàng không hề phát hiện, cứ tưởng hắn vẫn khỏe thật.

 

Oanh Nhiên nắm lấy tay hắn, dịu giọng bảo: “Ban ngày ta chỉ nói đùa với ngươi thôi, ta không chê ngươi chướng mắt.”

 

Từ Ly Lăng không hé răng.

 

Oanh Nhiên đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã cãi nhau với hắn lúc sáng. Đồng thời cũng giận vì hắn chấp nhặt những lời bông đùa mà đâm ra hờn dỗi nàng.

 

Nàng sốt sắng: “Ta không có ý đó thật mà.”

 

Từ Ly Lăng vẫn im lặng.

 

Tính nết y hệt Từ Ly Lăng của ngàn năm sau, mỗi khi cãi nhau với nàng đều không nói gì mà chỉ tỏ thái độ.

 

Oanh Nhiên tức giận muốn đánh hắn một trận, song nàng cũng biết hiện tại hắn đang đau đớn cỡ nào.

 

Nàng vừa xót vừa tức cái dáng vẻ này của hắn, liên tục nói: “Ta không có... Ngươi muốn ta phải nói thế nào thì ngươi mới chịu tin ta... Ngươi muốn giận dỗi ta thì đợi phản phệ qua đi rồi lại giận. Cần gì phải giận dỗi lúc này, chẳng phải chỉ có mình ngươi đau thôi à?”

 

“Không có cách nào giảm đau ư?”

 

“Sao vẫn im lặng vậy? Ngươi nói chuyện đi mà.”

 

Oanh Nhiên sốt ruột chống tay bên người hắn, nằm trên người hắn nhìn một lúc rồi bất ngờ cúi đầu hôn nhẹ lên mắt phải của hắn.

 

Cơ thể hắn cứng đờ, trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi làm gì vậy?”

 

Oanh Nhiên: “Ta đã bảo là ta không chê ngươi, ngươi còn giận dỗi ta gì nữa?”

 

Nàng biết từ trước đến nay hắn không quan tâm ngoại hình xấu đẹp, mà thứ hắn để ý chính là ý nghĩa của ấn chú.

 

Đối với hắn, đó là nỗi tuyệt vọng không thể che giấu, là sự phản bội tới từ người thân.

 

Oanh Nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mắt hắn một cái nữa: “Vốn dĩ ta định sáng mai sẽ xin lỗi ngươi.”

 

Hàng lông mi của Từ Ly Lăng run lên: “Không cần xin lỗi.”

 

Oanh Nhiên: “Ngươi còn giận ta à?”

 

Từ Ly Lăng: “Không giận.”

 

Oanh Nhiên cong môi mỉm cười: “Cơ thể ngươi còn đau không?”

 

Từ Ly Lăng: “Qua nửa đêm là đỡ.”

 

Oanh Nhiên: “Phải làm sao để giảm đau?”

 

Từ Ly Lăng: “Quen rồi là được.”

 

Oanh Nhiên sửng sốt, sống mũi cay cay, nàng v**t v* mái tóc hắn: “Đau như vậy, sao có thể quen được?”

 

Từ Ly Lăng không trả lời mà hỏi: “Ngươi định nói chuyện với ta như vậy mãi à?”

 

Lúc này Oanh Nhiên mới để ý tư thế hiện tại của mình và hắn. Nàng gần như dựa hẳn vào người hắn, chóp mũi hai người chạm vào nhau.

 

Quả thật hơi đường đột.

 

Tai nàng nóng lên, song nghĩ lại thì nói: “Ta cứ nói chuyện như vậy đó, không được sao?”

 

Nàng nghĩ, khi đau, chuyển hướng chú ý luôn là cách tốt nhất.

 

Ví dụ như hồi còn nhỏ thường xuyên bị Tần Hoán khẻ thước vào tay, nàng sẽ nhớ lại chuyện thời hiện đại.

 

Và ví dụ như sau khi thành thân, nếu nàng không thoải mái thì Từ Ly Lăng sẽ ở bên cạnh nàng.

 

Hắn sẽ ôm nàng, dỗ nàng, sẽ tán gẫu những chuyện không đâu từ thuở xa xưa cùng nàng, thậm chí còn kể những chuyện hóng hớt cho nàng nghe. Nào là chưởng quầy của hắn khi còn làm việc ở thư các giấu tiền riêng nhưng bị vợ phát hiện, thế là lúc đi làm đã lén khóc trên quầy hàng.

 

Oanh Nhiên nhớ lại những chuyện này thì bật cười.

 

Từ Ly Lăng: “Ngươi đúng là vô lý.”

 

Oanh Nhiên: “Ta với ngươi thì nói chuyện có lý làm gì?”

 

Từ Ly Lăng im lặng nhắm mắt, nhưng khóe môi lại hơi cong lên.

 

Oanh Nhiên chống tay mãi như vậy thì cũng mệt, bèn thu tay lại nằm xuống bên cạnh hắn. Nàng nắm lấy tay áo hắn để thể hiện nàng sẽ luôn ở đây.

 

Trong miếu yên tĩnh, ngoài kia tiếng mưa rơi như tiếng nhạc du dương.

 

Giữa không gian tĩnh lặng, Oanh Nhiên thử dò hỏi: “Rốt cuộc ấn chú trên người ngươi là thế nào vậy?”

 

Từ Ly Lăng lạnh lùng châm chọc: “Chẳng phải ngàn năm sau ngươi đã thành thân với ta à? Sao lại không biết?”

 

Oanh Nhiên giận dỗi hắn: “Ngươi lại thế nữa rồi!”

 

Rõ ràng là không tin nhưng cứ lấy chuyện này ra mỉa mai nàng.

 

Từ Ly Lăng bật cười thành tiếng, sau đó chuyển giọng nhạt nhẽo giải thích ngắn gọn: “Có người lừa ta về thành Từ Ly rồi khắc lên.”

 

“Có người” này chẳng lẽ là cha mẹ hắn sao...

 

Oanh Nhiên: “Khắc lên kiểu gì?”

 

Từ Ly Lăng: “Đôi mắt.”

 

Hắn quay mặt lại, mở mắt nhìn nàng, giọng điệu thản nhiên y hệt hắn của ngàn năm sau khi kể chuyện hóng hớt với nàng: “Đầu tiên là móc con mắt ra, sau đó đặt ma nhãn bọn họ nuôi sẵn vào, rồi...”

 

Rồi dùng chùy Nguyên Linh và chày Huyền Thiên khắc từng ấn lên mắt hắn, giống như đang xăm vậy.

 

Ấn chú sẽ rỉ vào cốt tủy, huyệt mạch, vỡ ra từ máu thịt và thấm vào từ xương tới da.

 

Hắn không nói tiếp.

 

Bởi vì mắt nàng đã đỏ.

 

Giọng nói Oanh Nhiên nghẹn ngào: “Rồi sao nữa?”

 

Từ Ly Lăng: “Rồi cứ thế khắc thôi.”

 

Oanh Nhiên nghe thấy hắn không bị tra tấn thêm thì lòng dịu lại, song chỉ dịu đi đôi chút.

 

Nàng vươn tay muốn v**t v* mắt hắn, nhưng sợ hắn đau nên cuối cùng không chạm vào: “Đây không phải mắt của ngươi sao? Vậy mắt của ngươi đâu?”

 

“Mắt phải ở Diệu Cảnh, còn mắt trái bọn họ chưa kịp móc ra.”

 

Oanh Nhiên nhíu mày, trong lòng thì chửi tục, nhưng giọng điệu nói với hắn lại vẫn dịu dàng: “Vậy ngươi có nhìn được không?”

 

“Được. Tuy nhiên...”

 

“Hửm?”

 

Cuối cùng Từ Ly Lăng vẫn không nói ra vì sợ nàng khóc: “Sao ngươi thích khóc vậy?”

 

Oanh Nhiên mếu máo, không thèm trả lời hắn. Nhưng nàng vẫn muốn hỏi: “Vậy ban đầu mắt ngươi có màu vàng à?”

 

Từ Ly Lăng: “Thánh thể tinh khiết sẽ tạo ra hiện tượng thánh linh hóa, bình thường thì không như vậy.”

 

Oanh Nhiên nhìn chằm chằm con mắt ánh vàng của hắn. Đồng tử tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ như bảo thạch trôi giữa dải ngân hà, chỉ là bị ấn chú làm cho mờ đục.

 

Oanh Nhiên bỗng cảm thấy quen mắt, nàng nhớ ra một chuyện: “Ta từng nhìn thấy sắc vàng giống mắt ngươi ở đâu đó rồi.”

 

Từ Ly Lăng: “Hửm?”

 

Oanh Nhiên vươn ngón tay chỉ vào mắt hắn: “Phu quân của ta làm cho ta một cây pháp trượng. Sâu trong định trượng cũng có màu vàng giống vậy. Trông đẹp lắm, là bảo bối chàng lấy từ thánh nữ Thiên Túc Cung đó.”

 

Từ Ly Lăng lạnh lùng nghiền ngẫm: “Ngươi có biết mình đang nói gì không?”

 

Oanh Nhiên khó hiểu: “Sao vậy?”

 

Từ Ly Lăng: “Ngươi có một cây pháp trượng có màu vàng giống vậy?”

 

“Ừm, lần sau ta mang cho ngươi xem nhé?” Oanh Nhiên mỉm cười nhìn chằm chằm mắt hắn, “Trông đẹp giống như mắt của ngươi vậy.”

 

Từ Ly Lăng cười lạnh, thoáng chốc chẳng biết hắn nghĩ gì mà suy tư: “Làm pháp trượng... Quả thật không tệ.”

 

Oanh Nhiên: “Ngươi nói gì?”

 

Từ Ly Lăng: “Ta nói, ngươi ly dị phu quân đi.”

 

Oanh Nhiên nhíu mày: “Ý ngươi là sao?”

 

Từ Ly Lăng: “Ngươi muốn vừa ở bên phu quân ngươi, vừa thông đồng với ta à?”

 

Lúc này Oanh Nhiên mới hiểu, hắn vẫn không cho rằng hắn là phu quân nàng.

 

Nàng nhếch miệng lắc đầu: “Ta không ly dị đâu.”

 

Từ Ly Lăng nhắm mắt, không nói nữa.

 

Oanh Nhiên thấy hắn thản nhiên như vậy thì cơ thể cũng thả lỏng, lại hỏi: “Ngươi còn đau không?”

 

Từ Ly Lăng: “Không.”

 

Vừa dứt lời thì eo hắn bỗng nhiên bị siết chặt.

 

Là Oanh Nhiên ôm eo hắn và thì thầm bên tai hắn rằng: “Bởi vì đó là ngươi mà.”

 

Nàng không ly dị với phu quân, bởi vì phu quân nàng chính là hắn.

 

Hơi thở và giọng nói nàng nhẹ nhàng rơi vào tai hắn.

Bình Luận (0)
Comment