Oanh Nhiên thầm cảm thấy may mắn vì đã đổi bàn trang điểm.
Nếu không với chiếc bàn trước đây, e là lưng nàng sẽ bị hằn ra vết hoa văn luôn mất.
Nhưng khi nghe Từ Ly Lăng thủ thỉ bên tai mình: “Ngồi trên chiếc bàn trang điểm này thoải mái hơn cái trước, đúng không?”
Oanh Nhiên vừa ngại vừa tức cắn vào vai hắn, thầm nghĩ chẳng biết cái bàn vừa to vừa rộng vừa nhẵn mịn thoải mái này thì có gì hay.
Từ Ly Lăng đâu sợ bị nàng cắn, một tay đỡ nàng, một tay v**t v* bờ lưng mượt mã của nàng, giọng điệu như dỗ trẻ con: “Không còn sức nữa à?”
Giọng nói trầm khàn của hắn nghe đầy bỡn cợt. Làm nàng cắn hắn tiếp không được, mà không cắn tiếp cũng không thể.
Oanh Nhiên bèn làm nũng với hắn: “Hoài Chân, đừng chọc ta nữa mà...”
Từ Ly Lăng không trả lời, cúi đầu c*n v** c* nàng, sức lực lúc nặng lúc nhẹ theo động tác. Nàng kêu lên, hai chân giãy dụa muốn lùi lại.
Nhưng có lùi cũng chẳng lùi đến đâu, bởi vì phía sau nàng là gương.
Mặt gương mờ hơi nước, bốc lên làn sương mỏng, cọ vào lưng nàng phát ra tiếng “két két”. Nhưng âm thanh ấy không át nổi tiếng nước nhớp nháp, ngược lại càng khiến Oanh Nhiên thấy nóng hơn.
Lúc thì nàng làm nũng: “Hoài Chân của ta, đừng làm ở đây...” Lúc lại mắng: “Từ Ly Lăng, chàng không biết xấu hổ! Chàng thật sự không biết xấu hổ!”
Từ Ly Lăng rất kiên nhẫn trả lời từng câu: “Ừm, được.” Sau đó bế nàng đứng trước gương toàn thân, để nàng nhìn rõ cảnh tượng tuyết trắng điểm dấu hồng.
Lát sau lại trả lời câu mắng của nàng: “Nàng ngại xem à? Vì sao lại ngại?” Sau đó nâng cằm nàng sát vào gương để nàng cho thật rõ, thật kỹ.
Sau khi bắt nàng ngắm nhìn, hắn còn nói với nàng: “Hôm nay ánh nến tối quá, nàng lấy pháp trượng ra đi.”
Oanh Nhiên nào chịu lấy, nàng mím môi không thèm trả lời hắn.
Nhưng nàng càng không phát ra tiếng động thì hắn càng bắt nàng phải phát ra tiếng động.
Nàng định chạy, hắn lập tức giữ chặt gáy nàng, siết chặt eo khiến nàng không thể động đậy.
Nàng lười biếng không chịu nhúc nhích, hắn sẽ làm mạnh thêm, trêu chọc đến mức nàng lại muốn chạy.
Hắn nói nếu nàng lấy pháp trượng ra thì lát nữa hắn sẽ thả nàng.
Thế là nàng lấy pháp trượng ra, hắn giữ đúng lời hứa thật, lát sau đã thả nàng ra. Nhưng khi nàng định ngồi lên giường nghỉ ngơi thì hắn lại bắt nàng về.
Pháp trượng tỏa ra ánh sáng rực rỡ như nhật nguyệt hắt vào trong phòng, chiếu sáng những góc tối tắm. Làm Oanh Nhiên càng thêm nhìn rõ những thứ mà nàng không muốn xem. Đồng thời cũng khiến nàng thấy rõ gương mặt hứng thú, say mê của Từ Ly Lăng.
Nàng thở hổn hển giơ tay cào vào mặt hắn, mắng hắn là kẻ lừa đảo.
Nhưng Từ Ly Lăng còn chẳng thèm né, mé trái hắn bị nàng cào rỉ máu.
Oanh Nhiên ngẩn người, đang định hỏi hắn có sao không thì lại nghe hắn nói: “Sao ta lại là kẻ lừa đảo rồi? Vừa nãy không phải ta đã thả nàng sao?”
Cơn giận trong lòng nàng lại bùng lên, nàng cố tình giãy dụa như muốn đánh nhau với hắn.
Hắn thản nhiên không thèm quan tâm nàng giãy dụa, ngược lại còn phối hợp đè nàng mạnh hơn, trêu chọc nàng ác liệt hơn, thủ thỉ những lời phóng túng bên tai nàng.
Oanh Nhiên đỏ mặt, mềm người. Cuối cùng lại rơi vào kết cục thường ngày, nàng liên tục dỗ dành và làm nũng với hắn: “Hoài Chân, Hoài Chân của ta à... Đừng chọc ta nữa mà... Trời sắp sáng rồi, lần sau, lần sau lại...”
Nàng tự giễu chẳng biết bản thân đã nói “lần sau” bao nhiêu lần.
Mơ hồ nhớ lại, mặc dù nàng thường hay nói “lần sau lại bù”, nhưng sau khi dừng lại, có tiếp tục hay không, Từ Ly Lăng đều làm theo ý nàng.
Thật ra lời nàng nói chẳng khác gì lừa hắn cả.
Nàng biết Từ Ly Lăng cũng hiểu rõ chuyện này hơn mình. Nhưng cố tình hắn lại tình nguyện để nàng lừa gạt, mỗi lần như vậy đều dịu giọng đáp lại nàng.
Chỉ là lời dỗ dành của nàng có thể khiến hắn dừng lại khi nào thì lại do hắn quyết định.
Trong phòng, ánh sáng tỏa ra từ pháp trượng dần tối.
Không phải do ánh sáng của pháp trượng suy yếu, mà là vì trời đã sáng.
Khi sắc trời sáng tỏ, ánh sáng của pháp trượng không còn ngời ngợi như trong bóng đêm nữa.
Oanh Nhiên nằm trên bàn, nhìn thấy Từ Ly Lăng tiện tay ném pháp trượng sang một bên, quay lại ôm nàng đi tắm, sau đó bế nàng lên giường nghỉ ngơi.
Mặc dù rất mệt mỏi, nhưng nàng vẫn nhớ phải đợi hắn về ngủ cùng.
Tuy nhiên sau khi tắm xong, Từ Ly Lăng không vội đi ngủ mà lại thong thả lau dọn bàn trang điểm.
Oanh Nhiên: “Hoài Chân, đi ngủ trước đi, ngủ dậy rồi lau.”
Từ Ly Lăng: “Trên gương trang điểm toàn là nước, sao có thể không lau được.”
Oanh Nhiên đỏ mặt, bực bội ném gối vào người hắn. Nàng trùm kín chăn, xoay người đi chỗ khác, quay lưng về phía hắn thầm mắng: “Chàng ngủ hay không thì tùy!”
Làm hắn bật cười thành tiếng.
*
Hai ngày nay, Oanh Nhiên không thích dùng bàn trang điểm và soi gương nữa.
Mỗi lần ngồi vào bàn trang điểm nhìn thấy chính mình và Từ Ly Lăng trong gương, trước mắt nàng lại hiện ra hình ảnh hoang đường ngày hôm ấy.
Từ Ly Lăng vẫn thản nhiên như thường. Nếu trên mặt hắn không có vết máu do nàng cào ra thì nàng còn tưởng hắn chưa từng làm gì thật.
Thái độ của hắn bình tĩnh đến mức làm nàng bực bội.
Nhưng hắn vẫn chăm sóc nàng như mọi khi, làm nàng không thể tức giận. Khi hắn không trêu chọc nàng, phong thái chẳng khác gì một tiên nhân cao nhã.
Nếu nàng cứ nghĩ về chuyện đó mãi thì lại thành ra nàng lòng dạ bất chính, muốn dạy hư chàng thư sinh là hắn.
Trong hai ngày nay, dưới hồ nước đã nở đóa sen đầu tiên.
Buổi tối Oanh Nhiên đứng trên tầng nhìn thấy, mừng rỡ sáng mắt, chỉ vào hồ sen nói với Từ Ly Lăng: “Hoa nở rồi, đẹp quá đi.”
Sáng hôm sau tỉnh dậy, nàng đã nhìn thấy Từ Ly Lăng cầm đóa hoa đó ngồi trên đầu giường. Trên người hắn còn vương sương sớm, tay đưa đóa sen cho nàng.
Oanh Nhiên nhận lấy, gương mặt không kìm được nụ cười, song cũng thấy tiếc nuối v**t v* cánh sen: “Chàng hái nó rồi, không biết nó có thể sống bao lâu.”
Từ Ly Lăng: “Nàng muốn nó sống bao lâu thì nó sống bấy lâu.”
Ngón tay Oanh Nhiên chạm vào mũi hắn: “Suốt ngày mạnh miệng.”
Từ Ly Lăng cắn đầu ngón tay nàng, sau đó ngay lập tức buông ra trước khi nàng kịp kêu lên. Hắn xoay người đi lấy y phục cho nàng.
Trong lúc Oanh Nhiên xuống giường mặc quần áo, hắn im lặng cắm hoa sen vào bình sứ bên cửa sổ.
Sau khi nàng thay đồ xong, hắn đỡ nàng ngồi vào bàn trang điểm.
Oanh Nhiên nhìn gương, cảnh tượng hoang đường hai ngày trước không còn nữa, mà thay vào đó là ánh bình minh dịu dàng hắt lên đôi mắt và vẻ mặt tập trung chải tóc cho nàng của hắn.
Nàng bắt đầu chải tóc trước bàn trang điểm bình thường như trước.
Hoa sen đã được Từ Ly Lăng thay sang một cái bình nhỏ hơn. Nó đung đưa bên cửa sổ, hằng ngày nàng mở cửa sổ đều có thể nhìn thấy.
Quả thật đóa hoa sen này nở rất lâu.
Mãi đến giữa hè, sen trong hồ đã nở gần hết mà đóa sen ấy vẫn tươi tắn như ban đầu. Hằng ngày Từ Ly Lăng đều thay nước cho nó.
Oanh Nhiên: Mong rằng đóa sen này có thể sống lâu như nàng tưởng tượng.
Như vậy thì Từ Ly Lăng phải luôn thay nước cho nó.
Hắn phải sống cho thật tốt, sống cho thật lâu như nàng tưởng tượng.
*
Sau giờ ngọ.
Oanh Nhiên tu luyện xong thì nằm nghỉ trên ghế trong đình hóng gió cùng Từ Ly lăng.
Từ Ly Lăng ngủ một mình trong chốc lát, lại đến chen chúc chung một chiếc ghế với nàng.
Nàng tựa vào lòng hắn, cùng ngắm hoa sen nở đầy hồ. Màu hoa rực rỡ khắp sân, bỗng nàng phát hiện trong đám hoa sen xanh có một bông màu xám khác thường.
Nàng chỉ cho Từ Ly Lăng xem: “Chàng nhìn đóa hoa kia kìa, sao không giống những bông hoa khác vậy? Đó là màu gì thế?”
Không hẳn là xám, cũng không hắn là tím. Nàng nhớ mình đã từng thấy tên của màu sắc này trong sách, nhưng lại không nhớ ra.
Từ Ly Lăng: “Có lẽ trong lúc trồng hoa đã vô tình trộn lẫn hạt giống khác.”
Oanh Nhiên lặp lại câu hỏi: “Đó là màu gì thế?”
Từ Ly Lăng nhìn chằm chằm đóa hoa nàng chỉ một lúc lâu, sau đó mới trả lời: “Màu tím chiều hôm.”
Oanh Nhiên sững sờ.
Tím chiều hôm là một gam màu thiên xanh, nhưng đóa hoa nàng chỉ lại có màu thiên xám. Mặc dù nàng không thể nhớ nổi tên của màu sắc ấy, nhưng cũng không đến mức nhầm lẫn màu xám và màu xanh.
Sắc mặt Từ Ly Lăng bình tĩnh.
Oanh Nhiên giơ tay chạm vào mắt phải của hắn.
Vẫn như mọi khi, hắn nhắm mắt lại để nàng v**t v*, hàng lông mi ngoan ngoãn cọ vào lòng bàn tay nàng.
Oanh Nhiên che mắt phải hắn lại, muốn hắn mở mắt trái ra: “Chàng nhìn lại xem?”
Từ Ly Lăng mở mắt, không nhìn hoa mà chỉ nhìn nàng.
Oanh Nhiên cố ra vẻ đùa: “Chàng bị mù màu rồi à?”
Từ Ly Lăng: “Gần như vậy.”
Oanh Nhiên cười với hắn: “Vậy chàng đoán xem hôm nay ta mặc váy màu gì? Đoán trúng thì ta sẽ thưởng cho chàng.”
Từ Ly Lăng: “Màu xám.”
Mây đen che khuất bóng mặt trời, sắc trời u ám.
Nụ cười của Oanh Nhiên cũng tắt hẳn.
Hắn không bị mù màu.
Hắn không thể nhìn thấy màu sắc nữa rồi.
Chẳng biết từ lúc nào, thế giới trong mắt hắn đã trở thành hai màu trắng đen.
Rốt cuộc là từ lúc nào?
Oanh Nhiên nhớ tới khoảng một tháng trước, khi nàng nhờ hắn lấy váy cho mình, hắn đã đứng một lúc lâu trước tủ quần áo.
Oanh Nhiên nắm tay hắn, muốn bao bọc bàn tay hắn trong tay mình. Nàng chui vào lòng hắn, cố ra vẻ bình thản: “Chàng che giấu giỏi ghê.”
Từ Ly Lăng: “Không che giấu.”
Oanh Nhiên: “Vậy sao chàng không nói cho ta biết chàng không thể nhìn thấy màu sắc?”
Từ Ly Lăng: “Không cần thiết.”
Oanh Nhiên sửng sốt.
Cũng đúng. Cho dù có nói thì cũng không thay đổi được gì.
Nàng hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, cong khóe miệng ngửa đầu nhìn hắn, lúc này mới phát hiện hắn vẫn luôn nhìn mình.
Nàng nói: “Sau này ta có thể chơi trò này với chàng rồi.”
Từ Ly Lăng: “Cái gì?”
Dáng vẻ hắn vẫn bình thản, tự tại như vậy.
Oanh Nhiên nhào nặn mặt hắn: “Hằng ngày bắt chàng đoán xem ta mặc y phục màu gì.”
Nói rồi nàng cười rộ lên.
Từ Ly Lăng cũng cười: “Được.”
Oanh Nhiên: “Nếu chàng đoán sai thì ta sẽ phạt chàng.”
Từ Ly Lăng: “Hửm?”
Oanh Nhiên: “Phạt chàng... Ừm... Ta vẫn chưa nghĩ ra, đến lúc đó rồi tính.”
Từ Ly Lăng: “Ừm.”