Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 75

Mây hè tan nhanh, mùa hạ rực rỡ hiện lên cùng ánh dương chói chang. Cả khoảng sân đầy hoa như dải gấm ngũ sắc, lá biếc như sóng lục chập trùng.

 

Oanh Nhiên chui vào lòng Từ Ly Lăng, vẫn luôn ngắm nhìn đóa sen xám chăm chú.

 

Nàng nhớ ra, màu sắc đó tên là màu sương mù trên núi.

 

Sương mù trên núi, sương mù trên núi...

 

Một thế giới chỉ còn đen và trắng, chẳng phải giống như đang chạy trong đêm giữa núi sâu, lại bị sương mù che mắt đấy ư.

 

*

 

“Màu xanh sóng kết hợp với váy đỏ tươi.”

 

Oanh Nhiên mếu máo: “Không phải chàng không nhìn thấy màu sắc hả? Sao có thể đoán trúng?”

 

Báo hại nàng mấy ngày nay chơi trò chơi với Từ Ly Lăng toàn thua.

 

Từ Ly Lăng thản nhiên dựa vào mép giường, ngoắc tay gọi nàng lại.

 

Oanh Nhiên đi tới trước mặt hắn, bĩu môi: “Từ Ly thiếu gia, hôm nay ngài lại muốn phạt cái gì?”

 

Từ Ly Lăng khi chơi trò chơi thì chơi thật, mà thắng thì cũng phạt thật.

 

Ngày đầu tiên hắn thắng đã búng trán nàng một cái.

 

Ngày thứ hai hắn thắng đã chạm vào chỗ nhột ở eo nàng, nếu là trước đây thì nàng đã né từ lâu rồi.

 

Ngày thứ ba hắn thắng đã bắt nàng ăn hết một bát canh khổ qua không bỏ đường mà nàng vô cùng ghét.

 

Hôm đó, tội ác tày trời của hắn đã bị nàng khắc sâu.

 

Đại Hoa nói nàng gậy ông đập lưng ông, “Dừng tay đi Oanh Tử, cô không thắng anh ta được đâu.”

 

Oanh Nhiên không chịu nghe, càng muốn chơi cùng Từ Ly Lăng hơn.

 

Tuy nhiên hôm nay đã là ngày thứ sáu, Oanh Nhiên đã sắp mặc hết các màu quần áo rồi mà nàng vẫn chưa thắng.

 

Oanh Nhiên cảm thấy, có khi nàng mặc hết tất cả màu quần áo thì vẫn không thắng được.

 

Giờ phút này, Từ Ly Lăng trầm ngâm ra hiệu cho nàng lại gần.

 

Oanh Nhiên tiến lên, một tay hắn ôm nàng vào trong lòng.

 

Oanh Nhiên cứ tưởng hắn lại định chọc mình, cả người căng cứng chuẩn bị sẵn tinh thần.

 

Nhưng hắn chỉ ôm nàng một lát rồi buông ra: “Được rồi, đi chơi đi.”

 

Cứ như đuổi trẻ con.

 

Đôi khi, không trêu chọc cũng là một kiểu trêu chọc.

 

Oanh Nhiên hừ một tiếng, nhẹ đá hắn hai cú: “Không phải chàng không thể nhìn thấy màu sắc à? Sao đoán trúng suốt vậy?”

 

Từ Ly Lăng xuống giường, thong thả mặc quần áo: “Xiêm y của nàng có màu gì, hoa văn ra sao, ta đều nhớ hết.”

 

Quần áo của nàng toàn do hắn giặt, hắn không nhớ rõ mới là lạ.

 

Oanh Nhiên nghĩ ngợi: “Vậy chúng ta không chơi trò đoán y phục nữa, chàng biết hết rồi nên không thú vị. Chúng ta chơi trò đoán hoa đi?”

 

Từ Ly Lăng: “Lát nữa ra ngoài mua thêm vài bộ y phục cho nàng.”

 

Oanh Nhiên bật cười, đôi mắt xán lạn.

 

Khác với trước đây, nàng đã không còn cảm thấy không cần thiết mua nhiều quần áo, vì không mặc sẽ uổng phí, mang theo cũng bất tiện. Tiền trong nhà do nàng quản, mua hay không là do nàng quyết.

 

Nàng dự định sẽ mua thật nhiều, thật nhiều xiêm y có đủ màu sắc. Sau khi Từ Ly Lăng mặc quần áo xong, nàng cùng hắn ra ngoài.

 

Phàm nhân Lâm Quan thường đến cửa hàng quần áo bên cạnh cửa hàng tạp hóa Kim Quỹ, Oanh Nhiên rất quen thuộc tuyến đường này.

 

Hôm nay đi trên đường, nàng bỗng dưng cảm thấy phố xá trở nên xa lạ. Có rất nhiều cửa hàng đã đóng cửa, người qua kẻ lại trên đường cũng thưa thớt dần, trông có vẻ quạnh quẽ.

 

Oanh Nhiên lấy làm lạ. Khi đến cửa hàng quần áo, nàng vừa chọn được một bộ váy bảy màu thì nghe thấy tiếng cãi nhau ngoài cửa.

 

Oanh Nhiên tò mò ra xem, còn Từ Ly Lăng vẫn thản nhiên không thèm để ý, tiếp tục chọn xiêm y cho nàng.

 

Chưởng quầy của cửa hàng quần áo là Ân nương tử nói: “Mấy đệ tử đại tông môn đó lại cãi nhau nữa rồi.”

 

Oanh Nhiên đi ra cửa, nhìn thấy vài tên đệ tử đang tranh chấp bên đường phố. Mọi người trên phố đều đã quen, chỉ đứng từ xa hóng chuyện.

 

Bỗng nhiên nàng nghe một đệ tử cất cao giọng quát: “Quan Dập! Ngươi đi khắp nơi ăn nói bậy làm mọi người trong thành Lâm Quan hoảng sợ, người dân bỏ đi không ít. Ngươi cũng biết nếu bây giờ ma đạo bất ngờ đánh úp, trong thành trống vắng, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm cỡ nào. Ngươi có gánh nổi hậu quả không?”

 

Oanh Nhiên ngạc nhiên: Quan Dập cũng ở đó ư?

 

Nàng nhón chân, rướn cổ, quả nhiên nhìn thấy mấy tên đệ tử đang bao vây Quan Dập bên trong.

 

Một đệ tử chắn trước người Quan Dập nói: “Bớt viện lý do cao cả đi. Chẳng qua các ngươi báo tin sai thì sẽ mất mặt mà thôi. Đồng thời cũng sợ nếu tin tức là thật thì các ngươi không gánh nổi hậu quả!”

 

“Các ngươi sợ, nhưng bọn ta không sợ! Vì tính mạng của bá tánh Lâm Quan, cho dù có mất mặt một chút thì có sao? Ta thà mất mặt nhưng không có gì xảy ra còn hơn!”

 

Dứt lời, Quan Dập ngăn tên đệ tử đó lại: “Đều là đồng môn, không cần tranh cãi với bọn họ.”

 

Tên đệ tử đó hừ một tiếng, hất vai tên đệ tử chặn đường ra rồi cao giọng hô to: “Giờ tý tối nay, Lâm Quan có thể sẽ bị diệt toàn thành. Mong chư vị đạo hữu hãy truyền tin cho nhau và tự cân nhắc có nên rời khỏi Lâm Quan hay không.”

 

Đám người hóng chuyện đã nghe tin này suốt hai ngày nay nên không kinh ngạc, chỉ xì xào bàn tán.

 

Tên đệ tử bị hất vai xông lên định khống chế người đệ tử đang hô hào.

 

Quan Dập bước tới ngăn cản.

 

Hai bên đẩy qua đẩy lại cứ như sắp đánh nhau.

 

Bỗng một nam tử trung niên mặc pháp bào, khí thế uy nghiêm quát lớn: “Giữa chốn đông người mà các ngươi làm gì thế hả?”

 

Các đệ tử lập tức tản ra.

 

Tên đệ tử vừa đánh nhau với Quan Dập nói: “Hoàng phong chủ, ngày hôm qua ngài đã cấm lan truyền tin đồn. Vậy mà hôm nay hắn ta lại ỷ mình là đệ tử kiếm tiên mà tự tiện hành động.”

 

Hắn ta trợn mắt liếc xéo Quan Dập: “Nói mà chẳng thèm suy nghĩ, nếu ma đạo có khả năng hủy diệt toàn bộ thành Lâm Quan thật thì sao lại tốt bụng gửi thư thông báo cho chúng ta cơ chứ!”

 

Quan Dập nghiêm túc nói với Hoàng Diễm Lãng: “Hoàng phong chủ, mạng người không phải trò đùa.”

 

Vẻ mặt Hoàng Diễm Lãng ôn hòa, nhưng ánh mắt lại sắc bén: “Quan Dập, có chuyện gì thì về phủ thành chủ rồi nói. Đều là đệ tử Ất Huyền Đạo Nhất mà người làm như vậy, mặt mũi của Ất Huyền Đạo Nhất biết để ở đâu?”

 

Quan Dập: “Ta còn có việc, lát nữa mới có thể về phủ thành chủ.”

 

Ánh mắt Hoàng Diễm Lãng càng thêm âm u, nhưng vì kiêng kỵ sư phụ của Quan Dập nên vẫn nhượng bộ: “Những đệ tử khác đi theo ta trở về.”

 

Mặc dù tên đệ tử bênh vực Quan Dập không cam lòng, nhưng sau khi Quan Dập ra hiệu thì hắn ta vẫn rời đi cùng Hoàng Diễm Lãng.

 

Oanh Nhiên nghe thấy người bên đường nói: “Sao hôm nay Hoàng Diễm Lãng lại tự mình xuất hiện vậy? Chẳng lẽ tin báo của đệ tử đó là thật?”

 

“Không thể nào. Nếu là sự thật thì vì sao Hoàng Diễm Lãng không bảo chúng ta rời đi? Ông ta có gánh nổi hậu quả nếu hại chết hàng vạn mạng người không?”

 

...

 

Oanh Nhiên thầm nghĩ chuyện này nghiêm trọng đến vậy sao.

 

Trong tiếng nghị luận sôi nổi của dòng người, Quan Dập đi về phía nàng: “Mấy ngày nay ta đi khắp nơi tìm muội và muội phụ đấy. Ta không nhìn thấy tên bọn muội trên danh sách đăng kỹ. Bọn muội sống ở đâu vậy?”

 

Vừa rồi trong lúc nói chuyện, y đã nhìn thấy nàng đứng xem.

 

Oanh Nhiên lí nhí: “Bọn ta không tiện đăng ký.”

 

Quan Dập nhìn Từ Ly Lăng trong cửa tiệm, hiểu ra.

 

Oanh Nhiên cũng quay đầu lại nhìn Từ Ly Lăng. Thấy Từ Ly Lăng đã sắp dọn sạch cửa hàng của người ta, nàng vội nói: “Được rồi, chàng đừng mua nữa!”

 

Vốn dĩ Từ Ly Lăng cũng không định mua thêm, những bộ váy còn lại đều quá xấu.

 

Hắn đáp một tiếng, đi vào trong tính tiền với Ân nương tử.

 

Quan Dập: “Bọn muội phát tài à? Sao mua nhiều vậy?”

 

Oanh Nhiên chỉ cười không nói.

 

Quan Dập cũng không hỏi thêm, đợi Từ Ly Lăng thanh toán xong đi ra thì gọi bọn họ vào Tiếu Khách Lâu nói chuyện.

 

Khi rời khỏi cửa hàng quần áo, Oanh Nhiên thoáng nhìn thấy sắc mặt chưa hết khiếp sợ và si mê của Ân nương tử lúc bước ra từ phòng trong. Nàng biết ngay chắc chắn Từ Ly Lăng đã dùng đồ vật của Thánh Ma để đổi xiêm y.

 

Oanh Nhiên không nói gì. Trên đường đến Tiếu Khách Lâu, nàng kể cho Từ Ly Lăng và Quan Dập nghe những gì mình vừa nghe thấy ngoài cửa.

 

Nàng hỏi Quan Dập: “Có chuyện gì hả?”

 

Quan Dập gật đầu, đến phòng riêng trên tầng Khách Tiếu Lâu, bày cách âm trận rồi nói: “Là chuyện của Tuyết Phi Sương, chắc bọn muội đều nghe nói rồi.”

 

Oanh Nhiên gật đầu.

 

Từ Ly Lăng ung dung lau tách trà, rót trà, đưa bảng thực đơn cho nàng.

 

Oanh Nhiên không rảnh gọi món: “Chàng tự gọi đi.”

 

Thế là Từ Ly Lăng chọn thức ăn. Thái độ hắn nhàn nhã như thể đang đi lạc vào cõi thần tiên.

 

Quan Dập nói vào chính sự: “Hai ngày trước, cốc chủ Bạt Ngục Cốc gửi tới một lá thư. Trong thư nói hắn ta không ngẫu nhiên cứu Tuyết Phi Sương, mà giữa họ đã có một ván cược.”

 

Cốc chủ Bạt Ngục Cốc... Trương Phục Huyền.

 

Oanh Nhiên nhớ lúc trước Trương Phục Huyền cũng đã từng nhắc nàng và Từ Ly Lăng mau rời khỏi Lâm Quan.

 

Kể từ hôm ấy, Trương Phục Huyền không hề xuất hiện nữa.

 

Tuy nhiên vì Từ Ly Lăng bình tĩnh chẳng thèm để ý nên nàng cũng không thấy sợ hãi.

 

Quan Dập: “Hắn ta nhìn trúng thân phận và bản lĩnh của Tuyết Phi Sương, muốn Tuyết Phi Sương quy hàng ma đạo. Sau khi bị Tuyết Phi Sương từ chối, hắn ta đã đánh cược cùng nàng ta, rằng liệu sau khi Tuyết Phi Sương nhập ma, nhân sĩ huyền đạo có còn tin tưởng đạo tâm nàng ta trong sạch hay không.”

 

“Khi đó ma đạo đang tiến công Lâm Quan, tình thế của huyền đạo nguy cấp. Cốc chủ Bạt Ngục Cốc đã đưa ra tiền cược chính là thành Lâm Quan. Để bảo vệ Lâm Quan, Tuyết Phi Sương bất đắc dĩ phải đồng ý ván cược hoang đường này.”

 

“Cốc chủ Bạt Ngục Cốc hứa hẹn, chỉ cần Tuyết Phi Sương thắng cược thì Bạt Ngục Cốc sẽ không để ma đạo tấn công Lâm Quan. Cho dù thời cuộc sau đó thế nào thì chỉ cần hắn ta còn sống một ngày, Lâm Quan sẽ luôn là địa bàn của huyền đạo. Ngược lại nếu Tuyết Phi Sương thua, thành Lâm Quan sẽ lập tức biến mất khỏi hậu thế.”

 

Oanh Nhiên nửa tin nửa ngờ: “Bọn họ dựa vào đâu mà lấy Lâm Quan ra đánh cược? Trương Phục Huyền nói muốn làm Lâm Quan biến mất thì Lâm Quan sẽ biến mất chắc?”

 

Nét mặt Quan Dập rầu rĩ: “Cốc chủ Bạt Ngục Cốc tự dưng gửi thư nói vậy, có quá nhiều lý do khiến ta không thể tin. Nhưng ta nhớ lại dạo trước, quả thật Tuyết Phi Sương đã nói bọn ta đều sẽ chết, và cũng nhớ tới một chuyện mà sư phụ từng kể khiến ta không thể không tin.”

 

Oanh Nhiên: “Sư phụ huynh từng kể gì?”

 

Từ Ly Lăng đã chọn thức ăn xong, đưa cho Oanh Nhiên xem. Oanh Nhiên không có tâm trạng nên chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi gật đầu, lại nhìn về phía Quan Dập.

 

Từ Ly Lăng gọi tiểu nhị đến, đưa bảng thực đơn ra rồi chờ đồ ăn được mang lên.

 

Đợi tiểu nhị rời đi rồi, Quan Dập mới nói tiếp: “Sư phụ ta từng kể, khoảng tám trăm năm trước Thánh Ma từng dùng một hơi thở phá hủy một tòa thành hàng vạn người.”

 

Oanh Nhiên sững sờ, vô thức liếc nhìn Từ Ly Lăng.

 

Từ Ly Lăng đang lau chén đũa cho nàng, thấy nàng nhìn qua thì chớp chớp mắt.

 

Trông hết sức vô tội.

Bình Luận (0)
Comment