Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 76

Quan Dập nói tiếp: “Trận chiến đó đã giáng một đòn nặng nề lên huyền đạo. Không chỉ vì sức mạnh đáng gờm của Thánh Ma, mà còn vì Thánh Ma sử dụng sức mạnh đất trời, khiến huyền đạo hoài nghi Thiên Đạo đã bỏ rơi huyền đạo và lựa chọn ma đạo.”

 

“Sau trận chiến ấy, tiên nhân Thiên Tiêu phải hạ giới cứu huyền đạo thì mới vực dậy ý chí chống ma của huyền đạo được. Nhưng đến nay vẫn không ai biết, rốt cuộc Thánh Ma đã làm cách nào mà có thể sử dụng sức mạnh đất trời, chỉ trong một khoảnh khắc phá hủy nguyên tòa thành và tàn sát hàng vạn người.”

 

Oanh Nhiên hỏi Quan Dập: “Huynh đã nói việc này cho Hoàng Diễm Lãng chưa?”

 

Sắc mặt Quan Dập khó coi: “Nói rồi. Hơn nữa ta nhìn ra được Hoàng Diễm Lãng cũng sợ, nhưng ông ta vẫn không chịu thông báo chuyện này cho bá tánh thành Lâm Quan.”

 

“Ông ta sợ hành động mình làm với Tuyết Phi Sương là nguyên nhân dẫn đến hậu quả này. Nếu mọi chuyện trở thành sự thật, ông ta sẽ trở thành kẻ tội đồ hủy diệt thành Lâm Quan.”

 

“Nhưng ông ta cũng sợ việc này chỉ là lời nói đùa của cốc chủ Bạt Ngục Cốc. Nếu ông ta náo động bắt tất cả bá tánh Lâm Quan rời thành, sau đó lại chẳng có gì xảy ra, thì ông ta sẽ trở thành trò cười.”

 

“Cái gì ông ta cũng không dám làm, chỉ muốn duy trì vẻ hòa bình giả tạo. Ta đành dẫn dắt những đạo hữu tình nguyện tin tưởng ta đi lan truyền tin tức khắp thành, nhưng...”

 

Quan Dập thở dài, “Chỉ có một số người quý trọng mạng sống chịu rời khỏi thành, còn lại phần lớn vẫn chưa chịu rời đi. Bọn họ không tin, cảm thấy việc hủy diệt toàn thành là quá hoang đường.”

 

Thức ăn được mang lên, Từ Ly Lăng nhặt tỏi ra giùm Oanh Nhiên rồi gắp đồ ăn cho nàng. Tiếng chén đũa va chạm khẽ vang lên.

 

Oanh Nhiên ăn một miếng thịt gà: “Chi bằng huynh kể cho người dân trong thành câu chuyện mà sư phụ từng kể huynh đi, để bọn họ ý thức được chuyện tương tự đã từng xảy ra?”

 

Quan Dập do dự: “Sở dĩ ta không kể thật ra cũng vì lo rằng nếu mọi chuyện là giả, vậy hành động của ta chẳng khác gì lấy danh sư phụ ra đảm bảo, sẽ liên lụy đến sư phụ ta.”

 

Đến đây thì Oanh Nhiên chẳng biết khuyên gì nữa.

 

Nàng nói với Từ Ly Lăng: “Lát nữa ăn cơm xong, chúng ta về nhà thu dọn hành lý đi.”

 

Rồi nàng thông báo cho Đại Hoa trong đầu rằng hãy mau về nhà, đừng chơi bên ngoài nữa.

 

Đại Hoa hỏi có chuyện gì. Khoảng thời gian này nó luôn ở cùng Châu Nhi nên chẳng hay biết gì về tình hình trong thành.

 

Oanh Nhiên kể mọi chuyện cho nó.

 

Đại Hoa hoảng hốt nói: “Không được! Tôi sẽ về nhà trễ, tôi muốn đưa tất cả mèo trong thành cùng đi trốn.”

 

Oanh Nhiên đồng ý, bỗng nàng khựng lại, đôi mắt sáng lên, hỏi Đại Hoa: “Mi có thể dẫn những động vật khác trong thành cùng đi trốn sao?”

 

Đại Hoa: “Có thể. Sao thế?”

 

Oanh Nhiên: “Có chuyện này cần nhờ mi.”

 

Đại Hoa: “Chuyện gì?”

 

Oanh Nhiên bảo Đại Hoa chờ một lát, sau đó nói với Quan Dập: “Sư phụ huynh có từng kể, trước khi diệt thành thì có dị tượng gì không?”

 

Quan Dập lắc đầu: “Chuyện này... Ta không biết.”

 

Từ Ly Lăng bất ngờ nói: “Một khắc trước khi diệt thành, sắc trời hửng đỏ, mây đen giăng kín như sắp nổi bão.”

 

Quan Dập ngạc nhiên: “Sao ngươi biết?”

 

Từ Ly Lăng chẳng thèm che giấu: “Ở hiện trường.”

 

Quan Dập hoảng hốt trợn trừng mắt: “Ngươi, ngươi rốt cuộc là...”

 

Oanh Nhiên đưa tay vẫy vẫy trước mắt Quan Dập, cắt ngang lời y: “Đừng nhìn Hoài Chân như vậy.”

 

Quan Dập lấy lại tinh thần, không dám nghĩ xa hơn, lại ủ rũ: “Dị tượng chỉ xuất hiện vào một khắc trước khi mọi chuyện diễn ra, cũng đâu thể khiến bá tánh trong thành bỏ trốn được.”

 

Oanh Nhiên: “Ta có thể kêu Đại Hoa và Tiểu Hoàng dẫn động vật trong thành chạy trốn ra ngoài. Lúc ở huyện Vân Thủy, mỗi khi có thiên tai, đám động vật nhỏ luôn báo động trước, nếu mọi người nhìn thấy đều sẽ chạy theo. Chẳng lẽ ở châu Vân không vậy hả?”

 

Quan Dập vỗ tay: “Đúng! Có thể làm vậy!”

 

Y mừng rỡ đứng dậy, vội vã quay về sắp xếp công tác hỗ trợ bá tánh rời khỏi thành, còn để lại vài viên linh thạch để trả tiền. Y chạy được hai bước lại quay đầu nói: “Đợi ta giải quyết xong việc này sẽ cảm ơn Đại Hoa và Tiểu hoàng!”

 

Oanh Nhiên gật đầu: “Ừm, bọn nó vất vả lắm đấy.”

 

Nàng thầm thông báo cho Đại Hoa hành động trước.

 

Vì chuyện này cũng coi như giải cứu thế giới nên Đại Hoa lập tức đi làm ngay.

 

Oanh Nhiên vội vàng ăn cơm, sau đó về nhà cùng Từ Ly Lăng.

 

Sau khi về nhà, Oanh Nhiên bảo Từ Ly Lăng thông báo chuyện này cho Tiểu Hoàng rồi giả vờ nhờ Tiểu Hoàng báo lại cho Đại Hoa. Còn nàng thu dọn hành lý trong nhà.

 

Chẳng bao lâu sau, Từ Ly Lăng đã lên lầu sắp xếp hành lý cùng nàng.

 

Xong xuôi thì đã cuối giờ mùi.

 

Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng dắt ngựa bay rời khỏi phủ đệ, đi về phía cửa hàng tạp hóa Kim Quỹ để thông báo tình hình cho Kim Ngũ Lưỡng.

 

Kim Ngũ Lưỡng đang gảy bàn tính trên quầy hàng: “Vừa nãy Châu Nhi đã nói với ta rồi. Các ngươi đưa Tiểu Dịch rời thành đi.”

 

Tiểu Dịch chính là tiểu đồng trong cửa hàng. Cậu bé ngạc nhiên “a” một tiếng, “Chưởng quầy, ông không đi sao?”

 

Kim Ngũ Lưỡng: “Không đi, ta muốn chết ở đây.”

 

Tiểu Dịch như trút được gánh nặng, đặt mông ngồi xuống: “Vậy ta cũng không đi.”

 

Kim Ngũ Lưỡng “hừ” một tiếng, thò chân ra từ quầy hàng đá về phía Tiểu Dịch: “Bảo ngươi đi thì đi đi!”

 

Oanh Nhiên khuyên nhủ: “Chưởng quầy, lần này không phải ma đạo xâm chiếm, ông không cần liều chết trấn thủ nơi này đâu.”

 

Kim Ngũ Lưỡng đá Tiểu Dịch ra ngoài, sau đó quay lại quầy hàng, chẳng thèm để ý ai.

 

Oanh Nhiên bất lực. Bỗng một bóng người màu đen vọt tới, chỉ dùng một chiêu đã đánh ngất Kim Ngũ Lưỡng và ném ông ta ra ngoài. Sau đó xông vào sau quầy và phòng trong lục lọi một hồi, cuối cùng một tay xách tay nải, một tay cầm bài vị bước ra.

 

Là Ân nương tử của cửa hàng quần áo bên cạnh.

 

Ân nương tử cao to, vạm vỡ, ném bài vị cho Tiểu Dịch rồi hô hào đầy khí thế: “Cầm cho chắc, đừng làm rơi.”

 

Sau đó bà ta khiêng Kim Ngũ Lưỡng lên, gật đầu chào Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng rồi dẫn Tiểu Dịch rời đi.

 

Hai tay Tiểu Dịch ôm lấy bài vị, bên trên đề năm chữ rõ ràng:

 

[Ái thê Lâm Tuệ Nương]

 

Lúc này Oanh Nhiên mới hiểu ra, nàng cưỡi lên lưng ngựa bay, cùng Từ Ly Lăng rời khỏi thành.

 

*

 

Bóng đêm bao trùm.

 

Bên trong thành Lâm Quan tối đen, tĩnh mịch, chỉ còn vài ngọn đèn leo lắt chiếu sáng.

 

Cách thành Lâm Quan năm dặm, những ngọn đuốc lửa chạy dài khắp núi Võ Phong, người dân thành Lâm Quan đóng quân kín ngọn núi.

 

“Sư đệ, đã thông báo cho toàn thành rồi. Những người muốn rời thành đều đã đi, còn người không muốn thì bọn ta cũng hết cách.”

 

Quan Dập gật đầu với tên đệ tử vừa báo cáo: “Vất vả rồi.”

 

Hoàng Diễm Lãng đứng bên cạnh nói: “Làm rầm rộ như vậy, nếu đêm nay không có gì xảy ra thì để coi ngươi định giải thích với bá tánh Lâm Quan như thế nào.”

 

Quan Dập: “Nếu Hoàng phong chủ không tin chuyện này sẽ xảy ra thì vì sao cuối cùng lại hạ lệnh rút lui?”

 

Hoàng Diễm Lãng hừ lạnh không đáp.

 

Trong lòng Quan Dập biết gã nói vậy chỉ để trốn tránh trách nhiệm mà thôi, vì thế lười tranh cãi với gã, quay sang hỏi những đệ tử khác: “Tuyết trưởng lão đã ra khỏi thành chưa?”

 

Tên đệ tử do dự: “Ra rồi, nhưng bị chặn lại.”

 

Sắc mặt Quan Dập chùng xuống, y lập tức bảo đệ tử chỉ đường cho mình.

 

Ở một bên, đám người chen chúc chật như nêm.

 

Tiếng mắng chửi không ngớt, đá vụn bay loạn văng vào trung tâm của đám đông.

 

Nếu không có đệ tử Ất Huyền Đạo Nhất ra cản thì thứ văng tới không chỉ có đá vụn, mà còn có thuật pháp giết người.

 

Quan Dập chen vào vòng vây của đám đệ tử, muốn đưa Tuyết Phi Sương đang vô cùng chật vật rời đi, song lại bị nàng ta đẩy mạnh ra.

 

Tuyết Phi Sương ngẩng đầu nhìn xung quanh, chẳng nói tiếng nào nhưng uy nghiêm tự toát lên khiến đám đông hỗn loạn dần yên tĩnh lại.

 

Một lát sau, có người mắng chửi: “Tuyết Phi Sương, ả ma nữ táng tận lương tâm nhà ngươi! Dựa vào đâu mà ngươi lại đem Lâm Quan ra đánh cược. Ta thấy rõ ràng ngươi cố tình giúp ma diệt thành thì có! Sao lúc trước ngươi không chết quách ở châu Ý Vương luôn đi!”

 

Lời chửi mắng ấy như ngọn lửa châm dầu, khiến tiếng chửi bởi bùng lên dữ dội.

 

Tuyết Phi Sương không hề phản bác, ngược lại còn tới gần đám đông.

 

Nàng ta tiến lên một bước, bọn họ liền lùi một bước.

 

Khoảng trống càng lúc càng lớn, Tuyết Phi Sương đột ngột bật cười điên dại, rồi từ điên dại hóa thành bi thương.

 

Có người nói: “Nàng ta điên rồi, các ngươi còn không mau bắt nàng lại!”

 

Tuyết Phi Sương nghe vậy thì nhìn về phía người nọ, tiếng cười đột ngột im bặt, “Các ngươi sợ ta? Vậy mà các ngươi lại sợ ta!”

 

“Các ngươi sợ ma... Đây chính là đạo môn mà ta từng tin tưởng vững chắc đấy sao?”

 

Nàng ta nhắm mắt cười mỉa, đột nhiên quay người rút thanh kiếm bên hông Quan Dập ra, tốc độ nhanh đến mức tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.

 

Mọi người hoảng hốt lao tới định cản nàng ta, Quan Dập cũng muốn lấy lại kiếm.

 

Nhưng nàng ta đã giơ kiếm đâm thẳng vào tim.

 

Quan Dập sững sờ, dường như có thể cảm nhận được vệt máu bắn lên mặt mình nóng hổi.

 

Mọi người đều hoảng hốt, không khỏi lùi lại một bước cách xa Tuyết Phi Sương.

 

Tuyết Phi Sương chẳng thèm nhìn bọn họ, chỉ ngửa đầu nhìn trời, miệng hộc máu đỏ như son: “Trông lũ các ngươi, ta đã đoán được kết cục của huyền đạo rồi... Ta không muốn xem nữa.”

 

“Các ngươi nói đúng... Đáng lẽ ta nên chết ở châu Ý Vương cùng đám Hồng Nhai Công mới phải... Ít nhất... Còn có thể giữ được hy vọng... Đối với huyền đạo...”Nàng ta nặng nề gục đầu xuống, chẳng một tiếng động. Chỉ còn dòng máu nóng hổi vẫn không ngừng chảy xuôi theo cơ thể và nhuộm đỏ mặt đất.

 

Màn đêm tĩnh lặng như tờ.

 

Quan Dập bước tới rút thanh kiếm ra.

 

Tuyết Phi Sương ngã gục trên mặt đất, cơ thể bám đầy bụi cát.

 

Quan Dập đứng lặng bên cạnh nàng ta mà lòng rối bời.

 

“Ha ha ha ha ha ha... Màn kịch chó cắn Lữ Động Tân hay biết bao!”

 

Tiếng cười lớn đột ngột vang lên phá vỡ màn đêm tĩnh mịch.

 

Mọi người nghe thấy đều ngẩng đầu lên, thấy một nam tử áo đen đang dạo bước trên không trung đi tới. Trông ngỡ như thiên thần giáng thế, nhưng lại tỏa ra ma khí khiến người ta khiếp sợ.

 

“Là cốc chủ Bạt Ngục Cốc!”

 

Có người nhận ra ký hiệu trên y phục hắn ta.

 

Trong vạt áo đen tung bay, Trương Phục Huyền cười lạnh: “Các ngươi biết không? Các ngươi vừa giết một tu sĩ hiếm hoi dù thân rơi vào ma đạo nhưng vẫn giữ được đạo tâm, g**t ch*t hy vọng cuối cùng của thành Lâm Quan đấy.”

 

“Lâm Quan, đêm nay nhất định sẽ bị hủy diệt.”

 

*

 

“Tối nay Lâm Quan sẽ bị hủy diệt thật sao?”

 

Oanh Nhiên vừa ăn bánh nhân mới được hâm nóng, vừa hỏi Từ Ly Lăng.

 

Xung quanh yên tĩnh, ngoại trừ tiếng lửa trại tí tách vang lên thì chỉ còn tiếng ăn cơm của Đại Hoa và Tiểu Hoàng.

 

Đây là địa điểm đóng trại do Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng cố ý chọn ra, cách thành Lâm Quan tám dặm. Không chen chúc với những người khác ở Lâm Quan, bọn họ ồn ào quá.

 

Từ Ly Lăng: “Ừm.”

 

Oanh Nhiên nhìn về phía Lâm Quan xa xôi, vì trời quá tối nên nàng không thấy rõ thành Lâm Quan.

 

Chỉ có thể nhìn thấy ngọn núi phía xa như bị hỏa xà quấn lấy, đó là nơi đóng quân của những người rút khỏi thành Lâm Quan.

 

Nàng hỏi: “Nếu Lâm Quan biến mất thì sau này người dân trong thành phải ở đâu?”

 

Từ Ly Lăng: “Thiên hạ có rất nhiều vùng hoang dã. Chỉ cần có người tụ tập thì sẽ tái tạo ra một Lâm Quan mới mà thôi.”

 

Oanh Nhiên: “Nhưng đó không còn là thành Lâm Quan lúc đầu nữa rồi.”

 

Từ Ly Lăng: “Nàng thích thành Lâm Quan?”

 

Oanh Nhiên lắc đầu: “Chỉ là ta nghĩ Lâm Quan có nơi ở cũ của chàng, có dấu vết chàng từng sinh sống. Nếu thành Lâm Quan biến mất thì những dấu vết đó cũng sẽ không còn chút gì... Chàng không thấy luyến tiếc à?”

 

Từ Ly Lăng: “Không.”

 

Oanh Nhiên nỉ non: “Nhưng ta lại thấy hơi luyến tiếc.”

 

*

 

Mọi người căng thẳng chuẩn bị nghênh chiến.

 

Trương Phục Huyền ung dung đáp xuống đất: “Không cần phải căng thẳng, tối nay ta không có hứng đánh nhau với các ngươi. Vả lại... Cho dù có đánh thì các ngươi cũng chẳng phải đối thủ của ta.”

 

Dứt lời, mọi người bỗng nhiên thấy lạnh sống lưng.

 

Xoay người nhìn lại, ma khí đã âm thầm bao vây bọn họ trong đêm đen, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể có ma tu lao ra từ bóng tối g**t ch*t bọn họ.

 

Trương Phục Huyền nhìn về phía Quan Dập, giơ tay vỗ nhẹ lên vai y.

 

Tốc độ của hắn ta không nhanh, nhưng chẳng hiểu sao Quan Dập lại cứng đờ không phản ứng được. Đợi đến khi y phản ứng lại được thì Trương Phục Huyền đã thu tay.

 

Trương Phục Huyền nói đầy ẩn ý: “Ngươi không phải đối thủ của ta, cho dù sư phụ Nhạc Triều Thu của ngươi có đến thì cũng chỉ có thể đánh ngang tay với ta. Tốt nhất đừng nghĩ đến việc ra tay, nếu không ta cũng khó xử.”

 

Quan Dập không khỏi hoang mang, chẳng hiểu Trương Phục Huyền khó xử ở chỗ nào.

 

Tuy nhiên y cũng không phải kẻ ngốc, nếu đã nói rõ là đánh không lại thì đương nhiên y sẽ không ra tay.

 

Y im lặng lùi về sau, trốn ra sau lưng Hoàng Diễm Lãng, tỏ thái độ “ông là tiến bối, ông lên trước”.

Bình Luận (0)
Comment