Từ Ly Lăng im lặng nhìn nàng trong chốc lát, sau đó búng tay đưa nàng ra Đoạn Linh Khuyết.
Chiếc dù hơi nghiêng che mưa cho nàng.
Hắn đứng ngay phía trước, cách nàng rất gần.
Oanh Nhiên ngửa mặt nhìn nàng, trong mắt đong đầy dịu dàng.
Từ Ly Lăng đưa bánh bao cho nàng: “Về nhé?”
Oanh Nhiên sửng sốt, không tin là hắn không nhìn thấy câu cuối cùng nàng nói. Nàng nghĩ, nếu là Từ Ly Lăng của ngàn năm sau thì chắc chắn hắn sẽ không chỉ thốt ra một câu khô khan như vậy.
Dù không nói vài lời âu yếm, ít nhất hắn cũng sẽ trêu chọc nàng.
Nàng bĩu môi, gật đầu: “Ừm, về thôi.”
Từ Ly Lăng đưa dù cho nàng cầm, bế nàng lên rồi bật người bay về trong thành.
Vì không thể đi vào tẩm điển, hắn bèn quay về Vấn Chính Cung, tạm nghỉ ở Thông Hòa Điện.
Oanh Nhiên trả dù lại cho hắn, hắn nhẹ nhàng, chậm chạp cất dù đi.
Chiếc dù vốn đã cũ kỹ dễ hỏng, nay lại dính mưa bẩn càng thêm tả tơi. Hắn cẩn thận cất đi, làm Oanh Nhiên không khỏi mềm lòng buột miệng: “Hôm khác ta...”
Từ Ly Lăng ngước mắt nhìn nàng.
Giọng nàng bỗng khựng lại, thầm nghĩ đợi đến “hôm khác” chẳng biết nàng đã dịch chuyển đến nơi nào, chưa chắc có thể mua dù cho hắn được, thế nên bèn sửa lại, cười hỏi: “Ăn bánh bao nữa không?”
Từ Ly Lăng phất tay áo làm cây dù biến mất, sau đó ngồi xuống bảo tọa rộng như giường nhỏ giữa điện: “Ăn.”
Oanh Nhiên ngồi xuống bên cạnh, ăn cùng hắn: “Hôm khác chàng mua cây dù mới đi.”
Từ Ly Lăng không trả lời.
Oanh Nhiên cũng không nói tiếp chuyện này nữa, trả lời câu hỏi sau khi thành thân phải làm gì của hắn trước đó, “Cũng không làm gì nhiều. Chàng đi làm, ta ở nhà. Thỉnh thoảng đi dạo phố, thêu đồ, chơi với Tiểu Hoàng. Đợi chàng được nghỉ phép ở nhà thì chúng ta cùng làm việc nhà, hoặc cùng vào huyện, cùng lên núi chơi, cách một thời gian lại ghé thăm nhà mẹ đẻ ta...”
Từ Ly Lăng lắng nghe, chỉ ăn hai miếng bánh bao rồi không ăn nữa.
Trước đó Oanh Nhiên đã ăn no nên bây giờ cũng chỉ ăn hai miếng, sau đó tiện tay đưa phần còn lại đến bên miệng hắn.
Hắn há miệng ăn nốt phần của nàng, trong khi trên tay vẫn cầm phần ăn dở của mình.
Oanh Nhiên cảm thấy hắn ngây ngô, liền giật lấy chiếc bánh thừa trong tay hắn, vừa đút từng miếng vào miệng hắn vừa lẩm bẩm: “Chàng mới ăn một chút mà đã no rồi à?”
Đừng nhìn Từ Ly Lăng của ngàn năm sau gầy như vậy, hắn ăn cũng nhiều lắm.
Từ Ly Lăng: “Không phải no.”
Oanh Nhiên lười tranh cãi với hắn, “Nếu chàng no thật rồi thì đừng ăn nữa.”
Bánh bao không lớn, chỉ nhỏ bằng một phần ba bàn tay. Trên tay vẫn còn thừa hai cái bánh bao, nàng định đặt sang một bên.
Từ Ly Lăng lại há miệng.
Nàng vừa bực mình vừa buồn cười đút hết cho hắn. Bỗng nhớ ra: Khi nàng và hắn vừa thành thân, hắn cũng không ăn nhiều cho lắm. Dường như hắn không có thói quen ăn uống.
Trong trí nhớ của nàng, hắn ăn nhiều là vì sau đó sống chung lâu rồi, nàng thường xuyên bỏ mứa đồ ăn, hắn sẽ ăn hết phần còn lại giúp nàng.
Giờ phút này sau khi hắn ăn xong, nàng đưa giấy dầu bọc bánh cho hắn.
Từ Ly Lăng tiện tay thiêu rụi, sau đó nhàm chán ngồi bên cạnh nàng.
Oanh Nhiên nhìn hắn, lại nhớ ngàn năm sau khi vừa thành thân với nàng, hắn cũng y như vậy.
Không phải hắn ngây ngô, chỉ là vừa thành thân nên không biết phải đối xử thế nào với người vợ mới là nàng.
Nhất là khi đối với hắn, nàng yếu ớt, mềm mại, luôn cần hắn để mắt tới, không thể tùy tiện bỏ mặc.
Lúc đó nàng cũng mới thành thân nên còn xa lạ với hắn, mỗi cái chạm tay, mỗi một hành động đều khiến nàng căng thẳng và lạ lẫm.
Mặc dù hiện tại nàng đã quen thuộc mọi thứ về hắn.
Nhưng đối với Từ Ly Lăng lúc này, nàng vẫn là tân nương hắn vừa cưới thôi.
Oanh Nhiên thầm cười vì cảm thấy thú vị.
Nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mình trở thành người chỉ dẫn hắn. Ngàn năm sau lúc vừa mới thành thân, mỗi khi nàng có ý thì đều là hắn chủ động khống chế tiết tấu.
Oanh Nhiên đảo mắt, khẽ chạm vào bàn tay bên người hắn.
Từ Ly Lăng nhìn nàng.
Nàng chậm rãi nắm lấy tay hắn và siết chặt: “Chúng ta nghỉ ngơi nhé?”
Ánh lửa trong điện u ám, tối tăm.
Lúc trước trông như ma trơi, giờ phút này lại mông lung ái muội đến lạ.
Từ Ly Lăng: “Ngủ đi.”
Hai tai Oanh Nhiên ửng đỏ, vô thức nghĩ nếu người nói câu này là Từ Ly Lăng của ngàn năm sau thì ý hắn không đơn thuần chỉ là đi ngủ.
Nhưng còn Từ Ly Lăng trước mắt...
Oanh Nhiên nhẹ nhàng chạm vào ống tay áo hắn, sau đó chạm đến eo.
Lúc vừa vào Thông Hòa Điện, Từ Ly Lăng đã dùng phép làm khô người cả hai. Bây giờ quần áo hắn hơi lạnh. Chạm vào một lát, dường như nàng có thể mơ hồ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn.
Tay Oanh Nhiên chạm vào đai lưng hắn, tháo từng nút thắt.
Tiếng va chạm vào vàng bạc, ngọc trai vang lên trong trẻo. Giữa đại điện yên tĩnh cứ như chỉ còn lại tiếng tim nàng đập.
Oanh Nhiên thầm mắng mình vô dụng.
Cho dù đã giành được thế chủ động nhưng nàng vẫn vô thức căng thẳng, đỏ mặt. Nàng nhẹ cắn môi, nới lỏng đai lưng của hắn.
Đang định cởi áo ngoài, bỗng nhiên Từ Ly Lăng đè tay nàng lại, dường như vừa mới nhận ra: “Nàng muốn viên phòng?”
Oanh Nhiên nghi hoặc ngước mắt.
Sắc mặt Từ Ly Lăng trầm tĩnh: “Không được.”
Hắn kéo tay nàng ra.
Oanh Nhiên cứng đờ, ném văng đai lưng trong tay đi, quay lưng về phía hắn, vì xấu hổ mà ủ rũ: “Không có.”
Từ Ly Lăng cầm đai lưng thắt lại: “Thánh ấn trừ ma vẫn chưa lành, ta không thể viên phòng cùng nàng.”
Oanh Nhiên giận dỗi không muốn nghe hắn nói thêm: “Không có, ta chỉ muốn ngủ thôi.”
Từ Ly Lăng cong môi cười: “Ngủ đi, bên trong có giường.”
Hắn đang cười nhạo nàng.
Oanh Nhiên giẫm chân hắn một cái rồi đứng dậy đi vào phòng trong.
Bên trong lò hương nghi ngút tỏa ra mùi hương an thần. Trên giường thoang thoảng mùi mát lành trên người hắn, hiển nhiên nơi này mới là nơi hắn thường nghỉ tạm.
Oanh Nhiên cởi áo ngoài, nằm lên giường, nhắm mắt.
Một lát sau, nàng cảm giác được Từ Ly Lăng đi đến đắp chăn cho mình, sau đó mặc nguyên y phục nằm xuống bên cạnh.
Oanh Nhiên không ngủ được, mở mắt ra thì thấy hắn đang nhìn nàng.
Hắn nằm nghiêng người, vạt áo lỏng lẻo mơ hồ để lộ càng nhiều hoa văn hung tợn dưới y phục.
Oanh Nhiên đưa tay vuốt dọc theo vạt áo hắn, luồn vào bên trong chạm vào những thánh ấn màu đen, “Khó chịu lắm sao?”
Từ Ly Lăng: “Bình thường.”
Bàn tay hắn che mắt nàng lại, “Ngủ đi.”
Oanh Nhiên nhắm mắt.
Hôm nay bận rộn cử hành đại hôn suốt một ngày nên nàng cũng rất mệt, cơn buồn ngủ chậm chạp kéo đến.
Trong cơn mơ màng cảm thấy người bên cạnh rời đi, nàng mờ mịt hé mắt, nhìn thấy Từ Ly Lăng đang đi ra tiền điện trong bóng đêm.
Nàng chậm chạp tỉnh táo lại, đứng dậy đi ra tiền điện, thấy Từ Ly Lăng dựa vào bảo tọa trong điện.
Những dòng ấn chú lại bò lên gương mặt hắn. Dẫu cho hơi thở nặng nề và hàng mày nhíu chặt, hắn vẫn chẳng rên lên lấy một tiếng.
Nàng đi tới bên cạnh hắn.
Nhìn thấy nàng, hắn chống tay lên trán, giọng nói trầm thấp: “Sao tỉnh rồi?”
Oanh Nhiên biết hắn ra đây một mình vì không muốn làm phiền nàng khi phát tác. Nhưng vốn dĩ nàng tới thế giới này để bầu bạn cùng hắn, sao có thể bỏ mặc hắn chịu khổ một mình được.
Oanh Nhiên ngồi xuống bên cạnh, gỡ tay hắn xuống, dùng bàn tay mềm ấm của mình nhẹ nhàng xoa bóp huyệt đạo trên trán thay cho bàn tay lạnh lẽo mảnh khảnh của hắn.
Cơ thể Từ Ly Lăng hơi cứng đờ rồi thả lỏng, hắn dựa vào người nàng: “Lần trước nàng xoa loạn lắm.”
Oanh Nhiên hừ nhẹ, cố tình xoa bóp mạnh hơn khiến mái tóc hắn rối bù.
Nàng phát hiện tóc hắn bị vướng vào ngọc quan, vậy mà hắn chẳng hề kêu đau. Nàng nhẹ nhàng tháo ngọc quan, để mái tóc dài của hắn xõa xuống.
Nàng nói: “Ừm, bây giờ ta học được rồi.”
Sau khi trở về, nàng đã nhờ hắn dạy trong lúc rảnh rỗi.
Sắc mặt Từ Ly Lăng thả lòng, tay nhẹ đặt lên cánh tay nàng.
Oanh Nhiên lại nói: “Lần này trông tình trạng của chàng tốt hơn lần trước nhỉ?”
Từ Ly Lăng “ừm” một tiếng, “Ba ngày là đỡ.”
Oanh Nhiên nhẹ “ồ” một tiếng, chưa xoa bóp cho hắn được bao lâu thì tay hắn đã dùng sức kéo cánh tay nàng xuống.
Oanh Nhiên hỏi: “Sao thế?”
Từ Ly Lăng ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng xoa cánh tay nàng, không cho nàng xoa bóp nữa.
Oanh Nhiên hỏi: “Không đau nữa à?”
Từ Ly Lăng không trả lời, song thật ra cũng không cố tình giấu nàng.
Trán hắn lấm tấm mồ hôi, Oanh Nhiên biết hắn vẫn còn đau. Nhưng cảm nhận được cánh tay bủn rủn đang dần thoải mái hơn, nàng hiểu hắn không muốn nàng mỏi tay.
Nàng dựa sát vào hắn, định rút tay ra để tiếp tục xoa bóp. Từ Ly Lăng đè chặt tay nàng không cho cử động.
Oanh Nhiên bướng bỉnh vẫn cố rút tay ra, hai tay như con thỏ trắng giãy dụa không ngừng trong tay hắn.
Từ Ly Lăng dùng sức siết chặt tay nàng, nghiêng đầu, bờ môi chẳng biết vô tình hay cố ý hôn lướt qua má nàng, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp: “Nhường ta đi.”
Oanh Nhiên ngẩn ra rồi bật cười thành tiếng. Nàng vòng tay ôm lấy eo hắn, dựa vào lòng hắn.
Lúc này hắn mới thả lỏng tay nàng, cùng nàng ngồi dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Màn đêm tĩnh lặng, đại điện cũng tĩnh lặng.
Oanh Nhiên nghe thấy tiếng tim đập chậm rãi gần như không tiếng động của hắn, ngửi mùi hương trên người hắn, trông đến mà bình yên.
Cứ vậy cho tới khi trời tờ mờ sáng, ấn chú trên mặt hắn biến mất, đôi mắt trở nên trong trẻo, ấn chú dưới vạt áo cũng nhạt đi.
Oanh Nhiên lo lắng cho hắn nên ngủ không ngon. Lúc này nàng kéo hắn vào phòng trong: “Hôm nay chàng có công việc cần xử lý không?”
Từ Ly Lăng: “Không có, không đánh giặc, nghỉ ngơi mấy ngày.”
Oanh Nhiên kéo hắn cùng nằm xuống giường, tự chê trách bản thân: “Thật chẳng hiểu ta và chàng ngồi bên ngoài cả đêm làm gì, rõ ràng vào trong này cũng ngủ được mà.”
Từ Ly Lăng mỉm cười, nhưng không nằm xuống mà cởi áo ngoài, muốn đi vào phòng nhỏ rửa mặt, thay quần áo.
Oanh Nhiên biết hắn có chứng sạch sẽ. Rõ ràng có phép thanh lọc nhưng vẫn phải tắm rửa bằng nước thì mới yên tâm.
Trước đây khi nàng lang thang trong thành để tìm cỏ Vô Cập cũng đã thấy hắn như vậy.
Oanh Nhiên buông tay để hắn đi. Tối qua nàng đã tắm nên bây giờ nằm xuống.
Trong cơn mơ màng, người vừa rời đi một mình đã quay trở lại, trên người mang theo hơi nước mịt mờ.
Oanh Nhiên đưa tay ôm eo hắn, chui vào vòng tay hắn.
Bỗng nghe hắn khẽ nỉ non: “Nàng quen đường quen nẻo quá nhỉ.”
Oanh Nhiên mơ màng ngái ngủ: “Ngủ với chàng mà, quen đường quen nẻo cái gì...”
Từ Ly Lăng thì thầm bên tai nàng: “Ta là ai?”
Oanh Nhiên ngẩng mặt hôn hắn, cũng chẳng rõ bản thân vừa đặt môi lên nơi nào, lẩm bẩm: “Hoài Chân đó...”
Vòng tay ôm lấy nàng siết chặt thêm đôi chút.
*
Sau ba ngày, quả thực ấn chú trên người Từ Ly Lăng đã biến mất.
Vào ngày thứ ba vẫn còn vài vết xanh bạc kéo dài từ bụng dưới vào trong quần, khiến người ta không thể không nghĩ bậy.
Oanh Nhiên liếc nhìn, trong đầu thoáng hiện lên những suy nghĩ không đứng đắn, mím môi cười.
Từ Ly Lăng đang thay quần áo, cảm nhận được ánh mắt của nàng thì đưa tay về phía nàng: “Lại đây.”
Oanh Nhiên nghi hoặc.
Hai hôm trước khi thay đồ vào buổi sáng, hắn còn tránh mặt nàng.
Hôm qua nàng cố tình trêu chọc hắn: “Đã thành thân rồi còn tránh gì nữa.”
Thế là hắn không tránh nữa thật, ngược lại khiến nàng chẳng dám nhìn.
Hôm nay còn gọi nàng qua, không biết là có ý xấu gì.
Oanh Nhiên không dám tùy tiện tới gần nên đứng cách xa một chút. Nhưng cánh tay dài của hắn vươn ra, cuối cùng vẫn kéo nàng tới bên cạnh.
Nàng kêu lên một tiếng, mặt áp vào th*n th* tr*n tr** của hắn, vội vàng muốn tránh ra.
Nhưng lại bị hắn giữ chặt không thể động đậy.
Oanh Nhiên trừng mắt nhìn hắn.
Hắn cụp mắt nhìn nàng: “Vừa cười cái gì?”
Oanh Nhiên: “Không cười gì hết.”
Nàng đâu thể đáp mình vừa nghĩ bậy được.
Ánh mắt chăm chú sâu xa của Từ Ly Lăng làm nàng vừa ngại vừa bực, bèn chạm vào vết ấn chú còn sót lại trên người hắn.
Cơ thể hắn cứng đờ.