Oanh Nhiên mỉm cười đắc ý. Ban đầu nàng định thu tay về nhưng cuối cùng không làm vậy, đầu ngón tay lần mò dọc lưng quần của hắn, thò vào trong: “Chỉ là tự nhiên nghĩ chỗ này có ấn chú hay không... Chàng không thể viên phòng cùng ta, có phải vì nơi này có...”
Mặc dù giọng điệu nàng thản nhiên, nhưng câu này vẫn rất xấu hổ. Còn chưa chạm vào, nàng đã sợ hãi rút tay về.
Gương mặt nàng đỏ bừng, nhưng ánh mắt vẫn sáng long lanh nhìn hắn. Nàng không thắng được Từ Ly Lăng của ngàn năm sau, nhưng chẳng lẽ lại thua hắn mới thành thân?
Từ Ly Lăng trầm giọng hỏi nàng: “Ai dạy nàng?”
Oanh Nhiên chỉ cười không nói.
Cái này mà cần ai dậy? Thành thân lâu vậy rồi, cái gì cũng từng nhìn, từng chạm, đương nhiên sẽ...
Nhưng nếu bắt buộc phải nói ai dạy ấy à?
Nàng thấp giọng nói: “Chàng dạy.”
Đôi mắt Từ Ly Lăng u ám. Hắn không tin lời nàng nói, song vẫn chẳng nói gì, chỉ bắt chước nàng hạ thấp giọng: “Muốn xem không?”
Oanh Nhiên kinh ngạc tròn mắt.
Sắc mặt Từ Ly Lăng thản nhiên: “Không phải nàng muốn xem à?”
Oanh Nhiên đẩy hắn ra, muốn thoát khỏi vòng tay hắn: “Ta không có!”
Trong lòng nàng thầm mắng vì sao hắn vừa thành thân cũng như vậy!
Từ Ly Lăng đã bắt được nàng thì sao có thể dễ dàng để thoát, “Chẳng phải vừa rồi nàng nói...”
Oanh Nhiên trừng mắt bảo hắn đừng nói nữa.
Từ Ly Lăng cũng không định làm gì thật, thấy nàng bực bội thì chỉ bảo nàng dễ xấu hổ mà cứ thích nghịch, sau đó buông nàng ra, mặc quần áo: “Chỗ đó không có.”
Còn nói nữa!
Oanh Nhiên tức giận liếc hắn một cái.
Từ Ly Lăng: “Thánh ấn kích phát ma huyết, dù sao cũng sẽ ảnh hưởng đến nàng.”
Còn vì sao ma huyết sẽ ảnh hưởng đến nàng, Oanh Nhiên không phải cô nương chưa thành thân, đương nhiên nàng biết.
Nàng không đùa nghịch với hắn nữa, hừ nhẹ một tiếng.
Tuy nhiên giọng điệu của Từ Ly Lăng vẫn thản nhiên như đang kể chuyện thường ngày. Tâm trạng Oanh Nhiên nhanh chóng nguôi ngoai, nàng chạy vòng ra trước mặt hắn, giúp hắn chỉnh vạt áo.
Mặc dù ấn chú đã biến mất nhưng làn da hắn vẫn chưa trở lại bình thường, mà độc một màu trắng bệch không chút huyết sắc như pho tượng tuyết.
Oanh Nhiên nhẹ nhàng v**t v* ngực hắn, thắt đai lưng cho hắn: “Khi nào mới hoàn toàn khôi phục?”
Từ Ly Lăng cầm tay nàng: “Tối nay.”
Oanh Nhiên nỉ non: “Nhưng đến giờ tý ta phải đi rồi.”
Thật ra hai hôm trước sau khi ngủ cùng Từ Ly Lăng, thần nữ đã liên lạc gọi nàng về.
Nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận cơn lôi đình từ thần nữ, nhưng bất ngờ nàng ta dịu dàng đến lạ, hết chúc mừng nàng lại săn sóc hỏi thăm.
Còn nói: “Ta tin ngươi không thật lòng thông đồng với ma. Đạo lệnh kia chắc chắn có tay ngươi góp sức, ngươi làm tất cả cũng vì đại nghĩa trừ ma.”
“Nhưng linh hồn không thể tách rời khỏi xác. Nếu ngươi ở lại đây lâu thêm thì cơ thể người sẽ chết, tinh thần ngươi sẽ hỗn loạn. Lần này ngươi đến lâu rồi, do đó cần phải rời đi.”
Oanh Nhiên không vạch trần bộ dáng giả tạo của thần nữ, thuận theo lời nàng ta để cảm ơn.
Bề ngoài thì thoải mái, song thật ra nàng cố tình chiếm thế chủ động: “Vậy ba ngày sau ta sẽ đi, vừa lúc cho huyền đạo thời gian đối phó ma đạo sau khi ta rời đi.”
Mặc dù thần nữ không vui nhưng vẫn đáp: “Được.”
Thần nữ tự trách vì trước đó ít quan tâm nàng, không nói cho nàng biết hậu quả nếu linh hồn rời khỏi cơ thể quá lâu. Sau này chắc chắn sẽ coi nàng như chị em ruột mà đối đãi.
Lời nói quá đỗi giả tạo, Oanh Nhiên hoàn toàn không tin nhưng vẫn đáp: “Ừm.”
Thần nữ hỏi họ tên nàng.
Nàng sợ thần nữ giở trò nên thuận miệng bịa tên giả.
Thần nữ khen tên hay, sau đó hỏi nàng đã điều tra vì sao Từ Ly Lăng có thể hoạt động tự do trên xà đằng hay chưa.
Hiển nhiên sau đó Oanh Nhiên đã hỏi qua.
Xà đằng có khả năng hút khí nên có thể cảm ứng được hơi thở của tất cả vật sống. Sợ hãi, hoảng loạn, lùi bước... đều sẽ khiến xà đằng tấn công.
Càng muốn trốn thoát thì sẽ càng nguy hiểm.
Chỉ có cách không tỏ ra sợ hãi xà đằng thì mới có thể thoát được.
Nhưng nói thì dễ hơn làm. Người bình thường càng muốn không sợ thì sẽ càng vô thức run rẩy.
Hôm ấy Từ Ly Lăng đã truyền hơi thở của mình sang cho nàng, khiến xà đằng tạm thời coi hai người là một, nên đã thả nàng ra.
Sau đó vì hơi thở của nàng bị lộ nên xà đằng lại truy sát.
Tuy nhiên nàng không nói điều này cho thần nữ biết.
Sau đó hai người cắt đứt liên lạc.
Giờ phút này, ánh mắt Từ Ly Lăng xa xăm, y phục cũng đã chỉnh tề.
Oanh Nhiên ôm lấy hắn, áp mặt vào ngực: “Tối nay chúng ta đi ngủ sớm một chút nhé?”
Từ Ly Lăng lắc đầu: “Đã nghỉ ngơi ba ngày rồi, hôm nay ta có việc cần xử lý. Nàng muốn nghỉ ngơi ở đây hay muốn ra ngoài chơi?”
Ba ngày qua, Từ Ly Lăng vẫn luôn ở bên nàng.
Tuy nhiên thành Từ Ly Lăng đổ mưa triền miên, nước mưa hòa máu thịt cùng với bùn, chẳng có gì để chơi.
Bình thường Oanh Nhiên hoặc là nghỉ ngơi trong điện cùng hắn, hoặc là đi dạo chơi các cung điện khác, hỏi những chuyện kỳ thú khi chúng còn là tiên cung.
Vì sắp phải đi nên Oanh Nhiên muốn ở bên hắn nhiều hơn. Nàng do dự suy nghĩ không quyết định được.
Từ Ly Lăng biết nàng nghĩ gì: “Vậy đi cùng ta?”
Hắn cũng không sợ nàng nghe thấy chính sự ma đạo.
Oanh Nhiên suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Chàng đi đi, hôm nay ta không ra ngoài. Chàng đưa dải lụa xanh xé từ váy ta lần trước đây, ta sẽ thêu họa tiết tùng lan cho chàng, coi như đáp lễ lần trước.”
Từ Ly Lăng: “Không cần thêu.”
Oanh Nhiên kéo tay áo hắn làm nũng, cứ như thể nếu hắn không đưa thì nàng sẽ không buông tay.
Cuối cùng Từ Ly Lăng vẫn thuận theo ý nàng, lấy dải lụa xanh ra: “Thêu họa tiết trúc xanh.”
Oanh Nhiên nhận lấy dải lụa, lấy làm lạ: “Không phải chàng không thích trúc à?”
Từ Ly Lăng lặp lại: “Họa tiết trúc xanh.”
Sau đó rời đi.
Oanh Nhiên cầm dải lụa xanh một lúc rồi mới cười rộ lên. Nàng mang dải lụa vào phòng trong để thêu, vừa ngồi xuống thì nhớ lại ba ngày nay, luôn có người mang mơ khô đến.
Mỗi lần nàng ăn mơ khô, hắn luôn hỏi rằng: “Thế nào?”
Nàng trả lời đúng sự thật: “Cũng không tệ.”
Sau đó tiện tay đứt cho hắn ăn mà chẳng nghĩ nhiều.
Bây giờ nghĩ lại, mùi vị mơ khô trong ba ngày qua đều có hương hoa. Chẳng lẽ đó là mứt hoa quả hắn cho người làm?
Lúc trước hắn còn bảo không thích ăn, bây giờ lại muốn ăn.
Đáng tiếc mơ khô mấy ngày qua tuy ngon nhưng vẫn kém xa mứt hoa quả.
Oanh Nhiên vừa cười vừa lắc đầu, kêu ma tu mang kim chỉ lên, bắt đầu thêu họa tiết trúc xanh trong điện.
Họa tiết cây trúc rất dễ thêu, huống chi với trình độ của nàng thì thành phẩm tuy vô cùng tối giản nhưng lại mang đậm phong cách riêng.
Sau khi nàng thêu xong, Từ Ly Lăng đã về.
Lúc này vừa qua buổi trưa, Oanh Nhiên trả dải lụa lại cho hắn rồi cùng hắn ăn trưa và nằm nghỉ trên giường.
Buổi chiều không có gì làm, Oanh Nhiên nằm trong lòng hắn ngẩn người, suy nghĩ xem mình còn việc gì chưa làm ở đây.
Bỗng nhớ lần trước tới đây, nàng đã đưa muốn cuốn thoại bản đọc dở cho hắn giữ.
Oanh Nhiên kéo ống tay áo Từ Ly Lăng, đòi hắn lấy ra cho nàng xem.
Từ Ly Lăng nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái rồi lấy cuốn “Dạo chơi yến tiệc ở Đào Nguyên tiên phủ” ra. Mặc dù cuốn sách đã cũ nhưng vẫn còn đọc được.
Từ Ly Lăng tựa vào giường, nàng tựa vào vòng tay hắn.
Mở ra trang đọc dở lần trước:
[Tay ngọc quấn tay áo lang quân, xuân trì gợn sóng...]
Trang tiếp theo là đoạn tiên quân và thiếu nữ tình ý mê say, chính là đoạn Từ Ly Lăng từng đọc cho nàng nghe lúc trước.
Oanh Nhiên đỏ mặt, vô thức che lại trang sách không cho Từ Ly Lăng xem.
Nàng chột dạ nhìn hắn, thấy Từ Ly Lăng không đọc mà chỉ cười nhạt, nhìn chằm chằm mình.
Gò má nàng nóng lên, vội xoay người quay lưng lại đọc tiếp.
Từ Ly Lăng không cản nàng, đợi nàng lật sang trang tiếp theo thì mới nói: “Nàng nghĩ mình che không cho ta đọc thì ta sẽ không biết trong sách viết gì à?”
Trong mắt Oanh Nhiên phản chiếu mấy chữ: [Sân sâu mờ sương, hoa đẫm ướt...]
Dường như hắn có thể nhìn thấy nàng đang đọc đến đây, chậm rãi đọc tiếp đoạn phía sau: “Sân sâu mờ sương, hoa đẫm ướt. Đóa hoa nở rộ ngát hương nồng...”
Oanh Nhiên nghe thấy tiếng ngâm thơ trầm thấp của hắn, thất thần vội vàng đọc hết. Đến đoạn miêu tả cảnh mây mưa, gương mặt nàng đỏ bừng.
Nhưng đọc tiếp thì không thấy nữa.
Những câu tình ái chỉ có bấy nhiêu, so với phần miêu tả cảnh vật núi non thì cuốn sách này vẫn rất đứng đắn.
Từ Ly Lăng đọc đến “tiếng chim oanh đầy nũng nịu” thì không đọc nữa.
Sau khi đọc xong, nàng che hờ cuốn sách trước mặt, vừa ngại vừa tức trừng mắt nhìn hắn.
Thầm mắng chỉ có vài câu tình ái mà hắn còn lấy ra chọc nàng, khỏi nghĩ cũng biết là cố ý.
Từ Ly Lăng bật cười thành tiếng.
Oanh Nhiên hừ nhẹ một tiếng, ôm sách chui vào lòng hắn, cùng nhau đọc.
Đoạn tiếp theo kể nữ tử là tiểu yêu bị yêu tộc uy h**p trà trộn vào phủ đệ. Mối tình giữa yêu tiên bị thế nhân chê trách, cả hai bị ép vào đường cùng, cuối cùng tiểu yêu chết. Tiên quân mang linh hồn tiểu yêu về, để nàng ở trong tiên phủ của mình, dựng nên một thế giới khiến nàng nghĩ mình vẫn còn sống. Cứ thế nàng cùng tiên quân ở ẩn, sống yên bình trong tiên phủ nằm ngoài thế giới.
Nào ngờ tiên quân vì muốn báo thù thế gian mà đã sớm đọa ma.
Đọc đến: [Ba ngàn kiếp đoạn duyên trần thế, vẫn giữ riêng giấc mộng Đào Nguyên. Mười vạn năm tuyệt tình đạo tâm, đến nay xin bỏ tâm bỏ mạng...]
Oanh Nhiên thất thần.
Rồi nàng lấy lại tinh thần rất nhau, gấp cuốn sách mình đã đọc xong lại và trả Từ Ly Lăng, muốn hắn tiếp tục cất giữ.
Từ Ly Lăng phất tay áo cất sách, cùng nàng ngồi yên một lúc. Khi hoàng hôn buông xuống thì ăn cơm cùng nàng.
Tối nay cũng có mơ khô được mang lên, Oanh Nhiên nếm thử, vẫn khác mùi vị của mứt hoa quả.
Nàng đút mơ khô cho Từ Ly Lăng như thường ngày, sau khi ăn xong thì đi dạo trong tiền điện để tiêu thực cùng hắn: “Mứt hoa quả trăm hoa không được làm từ trăm hoa thật đâu. Thức ăn của phàm nhân bình thường thôi mà, sao có thể quý giá như vậy.”
Bước chân Từ Ly Lăng khựng lại.
Oanh Nhiên: “Nó được làm từ hoa tùy theo từng mùa, mùa nào năm nào nở hoa gì thì làm bằng hoa ấy. Hái hoa, ướp cùng mơ khô để lấy mùi hoa, bảy phần chua, ba phần ngọt.”
Từ Ly Lăng im lặng.
Oanh Nhiên dừng bước, xoay người lại ôm hắn, dựa sát vào lồng ngực hắn: “Lần sau chúng ta cùng nhau làm đi. Nhưng mà ta không giỏi nấu ăn lắm đâu nhé.”
Từ Ly Lăng xoa tóc nàng, đáp: “Được.”
*
Đến nửa đêm Oanh Nhiên mới rời đi.
Nhưng Từ Ly Lăng vẫn không làm gì cùng nàng.
Tối nay cũng như ba đêm trước, đi dạo xong thì nói chuyện phiếm, từng người đi tắm và cùng nhau nghỉ ngơi.
Oanh Nhiên thầm nghĩ như vậy cũng tốt, nếu ngủ rồi thì hắn không cần nhìn nàng rời đi nữa. Tối nay vẫn sẽ là một đêm mộng đẹp.
Thế nhưng chẳng ai ngủ nổi.
Chưa tới nửa đêm, Từ Ly Lăng đã mở mắt.
Oanh Nhiên cũng mở mắt ra nhìn hắn, trùng hợp va phải một đôi con ngươi đen láy, và cũng trùng hợp chứng kiến hình bóng mình dần tan biến trong mắt hắn.
Oanh Nhiên muốn đưa tay vỗ về gương mặt ấy, nhưng cơ thể kỳ lạ không chịu nghe lời.
Nàng chỉ có thể mỉm cười, cuối cùng gọi hắn một tiếng: “Hoài Chân.”
Từ Ly Lăng trả lời: “Ừm.”
*
“Hoa Thiên Ti, cảm ơn.”
Qua nửa đêm, những đóa hoa nở rộ như biển sao trên dây đằng xanh bỗng nhiên héo úa.
Vô vàn đốm sáng lặng lẽ tan vào bóng tối và tả tơi dưới đất.
Đất trời ngay lập tức bị màn đêm bao phủ.
Những tu sĩ huyền đạo đang canh giữ hoa Thiên Ti vô cùng hoảng hốt, chỉ thấy trong bóng tối vô tận, hàng ngàn đôi mắt u ám của ma tộc đang lóe lên như chó điên bị bỏ đói lâu ngày.
...
Trong thành Thánh Ma, Từ Ly Lăng đứng trong tiền điện.
Gió đêm thổi tung ống tay áo hắn, những hạt mưa đục ngầu lạnh buốt.
Hạt giống hoa Thiên Ti trong tay hắn đã hóa thành cục đá xám xịt.
Chỉ khi trái tim xà đằng mà hắn đã trao đi quay về thì nó mới có thể sống lại một lần nữa.