Oanh Nhiên mở mắt ra, trước mắt là khuôn mặt gần trong gang tấc của Từ Ly Lăng.
Là hắn của ngàn năm sau.
Hai mắt hắn khép hờ, sắc mặt bình tĩnh. Hắn mặc áo bào xanh mỏng, tóc buộc dải dây cột tóc họa tiết trúc xanh do nàng thêu cho hắn.
Ánh mắt dừng lại trên dải dây buộc tóc. Oanh Nhiên đột nhiên khẽ kêu lên trong lòng: Trúc xanh! Hiện tại hắn thích họa tiết trúc xanh hơn thật rồi!
Nàng đã thêu một dải họa tiết tùng bách mới nhưng không thấy hắn đeo bao giờ, chỉ mang cái cũ nàng thêu.
Đã rất lâu rồi nàng chưa thêu đồ cho hắn. Dải dây cột tóc này được nàng làm khi ở huyện Vân Thủy, đã hai năm...
Oanh Nhiên chạm vào dải dây buộc tóc của hắn, thầm nghĩ khi trở về sẽ thêu thêm một cái cho hắn.
Từ Ly Lăng mở mắt ra.
Tay nàng khựng lại, chạm vào gò má hắn: “Ngủ thêm một lát nữa không?”
Hiện tại đã gần đến trưa, trong đôi mắt đen láy của Từ Ly Lăng phản chiếu ánh nắng vàng phía chân trời, hòa cùng những cánh hoa trắng rung rinh trên mặt đất.
Hắn ngồi dậy, dáng vẻ hãy còn ngái ngủ, lắc đầu gạt nhẹ mái tóc xuống.
Oanh Nhiên nhìn trời, “Không còn sớm nữa, chúng ta về ăn trưa thôi.”
Nàng đứng dậy định cất thảm.
Từ Ly Lăng cản lại, bảo nàng đi sang một bên chơi.
Hắn thu dọn từng món đồ nàng lấy ra tối qua, đặt lên lưng ngựa bay. Sau khi dọn dẹp tất cả xong thì gọi Oanh Nhiên về.
Oanh Nhiên dẫn Đại Hoa và Tiểu Hoàng chạy ra đằng xa, nghe thấy tiếng gọi của hắn thì cao giọng đáp lại, hái một bó hoa quay về.
Nàng nói: “Hôm nay không đoán màu váy của ta nữa, đoán màu hoa đi.”
Những bông hoa này chính là hoa trắng trên mặt đất, còn cần phải đoán sao?
Đại Hoa và Tiểu Hoàng cạn lời đứng sau mông ngựa, đã sẵn sàng nhảy lên mông ngựa.
Từ Ly Lăng vô cùng hợp tác với nàng: “Màu trắng.”
Oanh Nhiên bật cười khúc khích đưa hoa cho hắn, giả vờ bất ngờ: “Oa, không ngờ chàng có thể thấy được màu này.”
Từ Ly Lăng cầm bó hoa, lẳng lặng cười khẽ.
Oanh Nhiên đi vòng ra trước ngựa, dang hai tay muốn hắn bế mình lên, “Chúng ta về nhà thôi.”
Từ Ly Lăng: “Nàng thua rồi.”
Oanh Nhiên bĩu môi, thầm nghĩ mình cố tình để hắn thắng mà hắn còn muốn phạt nàng à?
Nhưng nàng không phải người chơi xấu, đành ngẩng mặt: “Ừm, muốn phạt cái gì?”
Từ Ly Lăng nhặt một đóa hoa trắng, cài lên tóc nàng.
Oanh Nhiên kinh ngạc đưa tay chạm tóc, “Chỉ vậy thôi?”
Còn chưa kịp phản ứng thì trước mắt đã tối sầm.
Là Từ Ly Lăng cúi đầu đặt nụ hôn lên đóa hoa cài trên tóc nàng.
Hắn biết.
Nàng cố tình dừng ở đây bởi vì nơi này có màu hoa hắn nhìn thấy được.
Ánh nắng rực rỡ, gió ầm nổi lên.
Tiết trời hơi nóng.
Đại Hoa và Tiểu Hoàng ngại ngùng xoay mặt đi.
Ngựa bay chậm chạp vẫy đuôi.
Oanh Nhiên chớp chớp mắt, lấy một đóa hóa từ trong lòng hắn ra rồi cũng cài lên tóc hắn.
Thời nay có nho sinh cài trâm, nam tử cài hoa cũng không hiếm lạ.
Nhất là khi Từ Ly Lăng đẹp đến thế.
Oanh Nhiên choàng cổ hắn, nghiêng đầu mỉm cười.
Từ Ly Lăng một tay giữ hoa, một tay bế nàng lên lưng ngựa, sau đó chính hắn cũng trèo lên ngựa bay.
“Đi, về nhà thôi.”
Ngựa bay dang cánh, hắn điều khiển thân ngựa bay về phía thành Lâm Quan.
“Á!”
“Bọn ta còn chưa lên ngựa mà!”
Đại Hoa và Tiểu Hoàng xoay người lại, hoảng hốt đuổi theo sau mông ngựa.
Oanh Nhiên quay đầu lại nhìn hai đứa nhỏ, bị chọc cho cười thành tiếng.
Dường như Từ Ly Lăng không nghe thấy tiếng hét của bọn nó, mãi đến khi Oanh Nhiên gọi hắn thì hắn mới hạ thấp độ cao cho bọn nó nhảy lên mông ngựa.
Ngựa bay tiếp tục bay về phía Lâm Quan.
Đại Hoa và Tiểu Hoàng thở hổn hển trợn mắt.
Cái tên Từ Ly Lăng này muốn vứt bọn nó đi từ lâu rồi chứ gì! Bọn nó biết tỏng đấy nhé!
Nhưng khi thấy Oanh Nhiên dựa vào lòng hắn cười, cầm tay hắn cùng nắm dây cương, thưởng thức phong cảnh khắp nơi.
Đại Hoa và Tiểu Hoàng đều thở dài, cũng nhàn nhã lắc lư cái đuôi.
*
Đến cuối hạ, trời mát được mấy hôm rồi lại nóng.
Đây là lúc chuyển giao từ hè sang thu.
Oanh Nhiên càng ngày càng lười biếng, hằng ngày chỉ tu luyện một canh giờ rồi nằm nghỉ trong khoảng sân vắng cùng Từ Ly Lăng.
Bọn họ đã trở lại thành Lâm Quan được một tháng.
Trong một tháng này, nàng và Từ Ly Lăng chưa từng ra ngoài.
Trong nhà vẫn còn thức ăn và gà, vịt, cá do người dân thôn Vô Ẩn nuôi trồng.
Quan hệ giữa thôn dân Vô Ẩn và Đại Hoa, Tiểu Hoàng rất tốt. Vào những lúc Oanh Nhiên không để ý, bọn họ đã nhờ hai đứa nhóc ra ngoài thành kéo ba con lợn rừng con về nuôi.
Đến lúc Oanh Nhiên phát hiện thì heo con đã được nuôi lớn mập mạp.
Thế là ngay cả chuyện thịt cũng không cần lo lắng nữa.
Chỉ là gạo, bột, mắm, muối vẫn phải mua. Đã một tháng trôi qua, tất cả đều cạn sạch.
Oanh Nhiên luôn muốn chọn một ngày mát mẻ để ra ngoài.
Nhưng bây giờ cho dù trời không mát mẻ thì cũng bắt buộc phải ra ngoài.
Mới sáng sớm, Oanh Nhiên đã kéo Từ Ly Lăng ra ngoài nhân lúc mặt trời chưa oi bức.
Đã lâu chưa dạo phố Lâm Quan, thoạt nhìn vẫn chẳng khác một tháng trước là bao.
Nhưng khi đi trên phố, Oanh Nhiên có thể cảm giác được ánh mắt sợ hãi và né tránh của người qua đường.
Oanh Nhiên đã chuẩn bị tâm lý từ trước nên không để ý, Từ Ly Lăng lại càng luôn phớt lờ người ngoài.
Đến chợ bán thức ăn, Oanh Nhiên mua những món đồ cần thiết như mọi khi.
Nhưng không ngờ chưởng quầy tiệm bán gạo dầu hôm nay lại không niềm nở như bình thường.
Ông ta trốn sau quầy hàng, nhỏ giọng bảo Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng chờ một lát. Sau đó dẫn theo tất cả tiểu nhị trong tiệm trốn ra sân sau cứ như thấy ma.
Oanh Nhiên bất lực, nói đùa với Từ Ly Lăng: “Hôm đó chàng làm gì vậy? Dọa bọn họ sợ đến thế?”
Từ Ly Lăng: “Không làm gì cả.”
Oanh Nhiên không muốn làm khó những người buôn bán bình thường, bèn dắt tay Từ Ly Lăng rời đi.
Chưởng quầy bỗng ló đầu ra từ sau tấm rèm: “À...”
Oanh Nhiên nghi hoặc dừng bước.
Ông ta nói: “Đợi đã.”
Sắc mặt Oanh Nhiên chùng xuống, thầm nghĩ chẳng lẽ mấy người này đã gọi tu sĩ huyền đạo đến?
Nhưng cho dù có là tu sĩ huyền đạo thì sao?
Phải rồi... Đã lâu chưa gặp Quan Dập.
Nếu có tu sĩ huyền đạo thì còn có thể ôn chuyện cũ.
Oanh Nhiên miên man suy nghĩ.
Lát sau, một mình chưởng quầy mang gạo dầu ra từ cửa sau, các tiểu nhị trốn sau tấm rèm nhìn lén.
Chưởng quầy đưa gạo dầu cho Oanh Nhiên, vừa dè dặt vừa do dự: “Có tiện lấy không?”
Oanh Nhiên sửng sốt, gật đầu: “Ừm, bọn ta có túi trữ vật.”
“Ồ...”
Oanh Nhiên thấy chưởng quầy lén nhét một cái túi gì đó vào tay áo.
Nàng hơi ngại ngùng, hóa ra là mình suy bụng ta ra bụng người. Nàng nói cảm ơn với chưởng quầy, thu gạo dầu vào rồi trả linh thạch.
Chưởng quầy lại từ chối: “Không cần đâu.”
Oanh Nhiên kinh ngạc: “Vì sao?”
Chưởng quầy liếc nhìn Từ Ly Lăng một cái, vừa sợ hãi vừa xấu hổ: “Lần sau hẵng trả... Còn lần này, lần này coi như quà cảm ơn.”
Oanh Nhiên sửng sốt, ánh mắt sáng lên quay sang dò hỏi ý Từ Ly Lăng.
Từ Ly Lăng cũng không khách sáo, trực tiếp nhận lấy rồi lễ phép nói cảm ơn, sau đó rời đi cùng Oanh Nhiên.
Đi đến cửa, Oanh Nhiên thoáng nhìn thấy mấy tiểu nhị bước ra từ cửa sau, đứng cạnh chưởng quầy lẩm bẩm gì đó.
Sợ thì sợ thật, nhưng biết ơn thì cũng biết ơn thật.
Oanh Nhiên mỉm cười nắm chặt tay Từ Ly Lăng, tiếp tục đi mua những món đồ khác.
Thật ra có rất nhiều chưởng quầy không tận mắt nhìn thấy Từ Ly Lăng cứu thành.
Nhưng từng trông thấy pháp thuật đâm trời lở đất từ xa, lại nghe nói về... Thân phận và vô số giai thoại của hắn.
Nói không sợ là không thể.
Tuy nhiên dù sợ, việc bọn họ tận mắt chứng kiến hắn cứu lấy gia đình và kế sinh nhai của họ cũng là sự thật.
Bọn họ khác với những tu sĩ huyền đạo vào nam ra bắc, căm hận ma đạo. Bọn họ chỉ là những phàm nhân làm ăn buôn bán, mưu cầu một cuộc sống bình yên.
Bọn họ không hiểu đạo nghĩa giang hồ, nhưng biết đối nhân xử thế.
Oanh Nhiên đến cửa hàng bọn họ mua đồ, bọn họ đều như đã hẹn trước với ông chủ tiệm gạo dầu, vừa bán vừa tặng.
Đợi Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng rời khỏi cửa hàng của mình, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, đồng thời cũng thấy yên tâm vì đã trả được một phần ơn nghĩa.
Cứ vậy đi một vòng, số đồ Oanh Nhiên mua được còn nhiều hơn trước kia mà chẳng tốn bao nhiêu linh thạch.
Khi rời khỏi chợ bán thức ăn cùng Từ Ly Lăng, Oanh Nhiên không nhịn được cười. Nàng không vui vì được hời, mà vì mọi người đều cố gắng đối xử bình thường với Từ Ly Lăng nhất có thể.
Mua thức ăn xong, trên đường về nhà đi ngang cửa hàng tạp hóa Kim Quỹ, nàng định mua bù mấy chiếc chén đĩa đã vỡ.
Nhưng điều khiến Oanh Nhiên không ngờ tới là Kim Ngũ Lưỡng mà bọn họ tiếp xúc nhiều nhất lại vô cùng kích động, trong khi những chưởng quầy ít lui tới ở chợ đều rất thân thiện.
Kim Ngũ Lưỡng chắn trước cửa hét to: “Cút, cút, cút! Cửa hàng bọn ta không chào đón ma!”
Tiểu đồng trong cửa tiệm hoảng hốt đứng đằng sau kéo ông ta, muốn nói lại thôi.
Chưởng quầy của những cửa hàng xung quanh bị ông ta làm ồn đến mức phải ra ngoài, “Kim Ngũ Lưỡng, làm ăn buôn bán thì nói chuyện khách sáo một chút, hòa khí sinh tài mà.”
Kim Ngũ Lưỡng cãi nhau với bọn họ: “Ngươi không ngại ma thì ngươi tiếp đón đi!”
“Ta tiếp, ta tiếp! Người ta vừa mới cứu cả nhà ta đấy, tiếp thì tiếp, sao nào?”
Có người quen khuyên bảo: “Kim chưởng quầy, ngươi nghĩ lại xem nhờ ai mà Lâm Quan của chúng ta còn tồn tại.”
“Mấy huyền tu thường xuyên lui tới lịch luyện đều không thèm quan tâm. Đối với bọn họ mà nói, Lâm Quan cùng lắm chỉ là một tòa thành mà bọn họ đi ngang, mất thì mất thôi. Nhưng đây là nhà chúng ta đấy! Ngươi liều chết trấn thủ tại đây cũng là vì nơi này là nhà của Lâm nương tử mà...”
Kim Ngũ Lưỡng không thèm quan tâm, lạnh lùng trừng mắt, lao vào khẩu chiến.
Oanh Nhiên muốn lên tiếng những không chen vào nổi.
Cuối cùng nàng chẳng nói tiếng nào, kéo Từ Ly Lăng muốn về nhà.
Túi trữ vật trên người nàng chính là quà Kim Ngũ Lưỡng từng tặng khi thấy nàng và Từ Ly Lăng khốn khó ngày trước. Ân tình này không thể không nhớ.
Từ Ly Lăng cầm ngược lại tay Oanh Nhiên, nhẹ giọng dỗ nàng: “Đi chỗ khác mua.”
Hoàn toàn không bị Kim Ngũ Lưỡng ảnh hưởng.
Oanh Nhiên gật đầu, muốn sang con phố bên cạnh cùng hắn.
Trong tiếng cãi nhau càng ngày càng lớn của Kim Ngũ Lưỡng và những người khác, một cái giỏ phủ vải trong góc phố được đưa tới trước mặt nàng.
Là Ân nương tử.
Oanh Nhiên thắc mắc: “Cái gì vậy?”
Ân nương tử: “Kim Ngũ Lưỡng hồ đồ nhưng cũng có lý do riêng. Mong đại nhân và phu nhân đừng chấp.”
Hóa ra là quà tạ lỗi.
Oanh Nhiên từ chối: “Ta biết con người Kim Ngũ Lưỡng không xấu.”
Ân nương tử vẫn nhất quyết nhét giỏ vào tay Oanh Nhiên, “Xin hãy nhận lấy, như vậy thì ta mới yên tâm được.”