Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 173

Là hắn sắp chết rồi à?

Sao hắn lại gặp Vân Dật ở đây?

Dạ Lăng Hàn cảm thấy hắn đang nằm mơ, chỉ có ở trong mơ hắn mới có thể gặp được Vân Dật.

Bây giờ nhất định là Vân Dật đang hận hắn muốn chết, tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở chỗ này.

Dạ Lăng Hàn à mày đúng là thật đáng thương, bây giờ muốn nhìn thấy Vân Dật cũng phải nằm mơ để gặp.

Dạ Lăng Hàn tự giễu cười cười, hắn đưa tay lên muốn chạm vào Vân Dật, nhưng lại sợ vừa chạm vào Vân Dật liền biến mất.

Hắn chậm rãi thu tay về, nằm đó lẳng lặng mà nhìn Vân Dật.

Thật chân thật, giống như là người thật vậy đó.

Trong lòng Dạ Lăng Hàn hơi nhộn nhạo, nhưng hắn không dám nhúc nhích.

Ánh mắt của hắn quá mãnh liệt khiến Vân Dật chú ý. Vừa quay đầu lại liền đối diện với anh mắt nóng rực của tên kia, Vân Dật ngẩn ra, chần chừ vài giây rồi nhíu mày.

Dạ Lăng Hàn nhìn chằm chằm Vân Dật, nhìn đến nỗi Vân Dật khó chịu, hắn đưa tay nắm lấy cổ tay cậu: "Nhiên Nhiên, em đừng đi! Khoan đừng đi vội! Anh muốn nói với em một câu, chỉ một câu thôi, nói xong em lại đi!"

Dạ Lăng Hàn không chờ Vân Dật trả lời, hắn sợ hắn bị từ chối. Hắn vội vàng nói: "Anh...... Kỳ thật anh cũng không biết nói cái gì. Nhưng anh rất muốn em ở lại với anh một lúc."

Hắn có hàng ngàn lời muốn nói ra, nhưng đến miệng thì chỉ còn lại vài từ này.

Nguyện vọng sâu thẳm trong lòng hắn là có Vân Dật bầu bạn với hắn.

Thấy Vân Dật không có khoát tay bỏ đi, Dạ Lăng Hàn liền biết đây là một giấc mộng đẹp.

Trước kia mơ nhưng Vân Dật cũng không nói chuyện với hắn.

Hôm nay mơ, quá đẹp.

Hốc mắt của Dạ Lăng Hàn nhịn không được đỏ ửng, hắn nức nở nói: "Em có thể xuất hiện trong giấc mơ của anh, thật sự là quá tốt. Anh còn cho rằng, đến nằm mơ anh cũng không có cơ hội gặp em nữa."

Thời gian vừa rồi hắn bệnh nặng, mỗi ngày đều mê mang, lúc tỉnh thời gian rất ngắn, đa số đều là không có ý thức.

Hắn mê mang đến hồ đồ, không biết hôm nay là ngày nào. Dường như đang quay về bốn năm Kỷ Nhiên biến mất kia.

Bệnh còn chưa khỏi hẳn, Dạ Lăng Hàn không còn sức mà nói nữa. Hắn cũng không tính nói chuyện, hắn chỉ muốn yên lặng nhìn Vân Dật.

Tranh thủ nhìn nhiều chút, nhỡ may một ngày nào đó lại không mơ được thì sao?


Ánh mắt Dạ Lăng Hàn nóng rực khiến Vân Dật không được tự nhiên, cậu quay đầu đi, chậm rãi rút tay về.

Nhưng vừa mới rút tay về lại bị Dạ Lăng Hàn nắm lấy, lần này Dạ Lăng Hàn nắm còn chặt hơn, còn đan xen ngón tay vào tay của Vân Dật.

Bàn tay hắn nóng khiến đầu ngón tay Vân Dật hơi run lên, cậu lắc lắc tay muốn thả tay Dạ Lăng Hàn ra nhưng vô dụng.

"Dạ Lăng Hàn!" Vân Dật quát khẽ: "Anh đừng có quá đáng."

Dạ Lăng Hàn luống cuống, cuống quít nói: "Em đừng giận. Anh không nắm nữa."

Hắn lưu luyến không rời buông tay ra, động tác chậm rì, trong mắt đầy tủi thân tràn ra ngoài.

Vân Dật không ngăn được tiếng trái tim đang đập thình thịch, bỏ tay hắn ra rồi nói: "Nếu anh đã tỉnh rồi thì tôi về đây."

Cậu đứng dậy khỏi ghế, đi ra cửa tìm Chu Tân.

Chu Tân biết Dạ Lăng Hàn đã tỉnh lại liền vui mừng chạy đi tìm bác sĩ.

Dạ Lăng Hàn nằm trên giường nhìn bóng dáng quen thuộc ngoài cửa, trong lòng đầy ngọt ngào.

Giấc mơ hôm nay thật đẹp!

Vân Dật không mắng hắn, cũng không đánh hắn, còn cho hắn nắm tay.

Vợ của hắn thật là ôn nhu.

Dạ Lăng Hàn mỉm cười nhắm mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ.

Lúc Chu Tân cùng bác sĩ đến Dạ Lăng Hàn đã ngủ rồi.

Bác sĩ kiểm tra kĩ càng cho hắn, nói là tình hình của Dạ Lăng Hàn đã ổn định, nhưng vẫn phải ở bệnh viện quan sát một thời gian.

Thuốc cứng cơ sẽ có di chứng, rất có thể sẽ để lại vài di chứng sau bệnh.

Khi Dạ Lăng Hàn hoàn toàn tỉnh táo lại đã là giữa trưa ngày hôm sau, hắn chậm rãi mở to mắt.

Chu Tân đang trông bên cạnh, nhìn thấy hắn tỉnh lại lập tức đi đến: "Dạ tổng, ngài tỉnh rồi!"

Dạ Lăng Hàn động đậy thân thể, cảm thấy cả người uể oải: "Sao tôi lại ở bệnh viện?"

"Lại có phản ứng thuốc, vẫn còn một ít trong cơ thể. Nhưng bác sĩ đã nói lần này đã loại bỏ hoàn toàn hết rồi, sẽ không xuất hiện phản ứng nữa." Chu Tân thở dài: "Nhưng chân của ngài, khả năng không thể khôi phục hoàn toàn được."


Sau khi tiêm dung dịch cứng cơ vào người, một chân của Dạ Lăng Hàn không thể di chuyển được, cần có nạng mới có thể d bước đi.

Dạ Lăng Hàn không để ý: "Không sao hết."

Bây giờ hắn chẳng còn gì hết, vợ con đều rời khỏi hắn, giờ hắn có què hay gì đi chăng nữa cũng chẳng quan trọng.

Nhìn thấy Dạ Lăng Hàn suy sụp, Chu Tân cổ vũ nói: "Dạ tổng, ngài nhất định phải lên tinh thần đi. Tôi thông báo cho ngài một tin cực tốt."

Dạ Lăng Hàn không có hứng thú: "Còn có cái tin gì tốt nữa."

Chu Tân nói: "Vân thiếu hủy hôn với Dung Thành rồi"

Dạ Lăng Hàn giãn cơ mặt, nhưng sau đó lại nhíu mày nói: "Sao lại huỷ hôn? Có phải tên Dung Thành kia làm chuyện gì có lỗi với Nhiên Nhiên đúng không?"

Không đợi Chu Tân trả lời, Dạ Lăng Hàn liền phủ định: "Hẳn là sẽ không, Dung Thành rất thích Nhiên Nhiên, vì Nhiên Nhiên làm nhiều thứ như vậy, nhất định hắn không muốn rời khỏi em ấy. Chẳng lẽ là Nhiên Nhiên chủ động từ hôn? Này cũng không có khả năng! Nhiên Nhiên không có lý nào lại hủy hôn cả."

"Dạ tổng, là Vân thiếu chủ động từ hôn." Chu Tân vui sướng nói: "Hôm qua cậu ấy tới thăm ngài, vừa trở về đã từ hôn."

"Cậu nói cái gì?" Dạ Lăng Hàn cảm thấy hắn đang ảo giác, hắn kinh ngạc nhìn Chu Tân: "Nhiên Nhiên tới?"

"Ngài không biết?" Lần này đổi thành Chu Tân kinh ngạc: "Vân thiếu ở trong phòng ngài rất lâu mà, ngài tỉnh lại là cậu ấy nói với tôi mà."

Thì ra hôm qua không phải mơ! Dạ Lăng Hàn âm thầm ảo não, tại sao hắn không nói với Vân Dật thêm mấy câu nữa chứ?

Cơ hội ngàn năm có một sao lại bỏ lỡ?

Dạ Lăng Hàn phát điên, hận không thể đấm cho hắn mấy phát.

"Dạ tổng, thật ra cậu ấy vẫn rất quan tâm ngài." Chu Tân trấn an hắn: "Ngài đừng có gấp, để tôi nghĩ cách gọi Vân thiếu đến đây lần nữa."

"Cậu mau nghĩ đi." Dạ Lăng Hàn lòng nóng như lửa đốt: "Tôi muốn gặp em ấy, rất muốn gặp."

Chu Tân nghĩ ra một cách: "Vậy tôi sẽ nói rằng ngài không chịu phối hợp điều trị, để cậu ấy tới khuyên ngài."

Dạ Lăng Hàn nhíu mày: "Có được không?"

Chu Tân: "Hẳn là có thể."

"Cái gì mà hẳn là có thể? Nhất định phải có thể." Dạ Lăng Hàn thúc giục: "Cậu nghĩ lại đi, xem có cách nào thuyết phục hơn không?"

Chu Tân trầm tư suy nghĩ: "Tôi sẽ bảo ngài không muốn phối hợp điều trị, còn muốn gặp tiểu thiếu gia, muốn gặp để nói hậu sự, để Vân thiếu tới khuyên ngài."


Dạ Lăng Hàn: "Công đạo hậu sự?"

Chu Tân cười ngây ngô: "Giả vờ! Giả vờ hehe."

Dạ Lăng Hàn cẩn thận nghĩ, bây giờ cũng không phải lúc câu nệ tiểu tiết, chỉ cần có thể gặp Vân Dật bảo hắn làm gì cũng được.

"Gọi điện cho em ấy đi, mở loa lên."

Chu Tân nghe lời gọi cho Vân Dật, mở loa ngoài.

"Vân thiếu, đã xảy ra chuyện! Dạ tổng nhất quyết không đồng ý điều trị."

Dạ Lăng Hàn liếc xéo Chu Tân: Cậu diễn có cần đến mức đó không hả?

"Từ chối điều trịo thì tìm bác sĩ." Giọng nói của Vân Dật lạnh nhạt.

"Dạ tổng muốn gặp tiểu thiếu gia, ngài ấy muốn nói công đạo hậu sự." Chu Tân bi thống nói: "Vân thiếu, cậu mau tới khuyên Dạ tổng đi! Ngài ấy chỉ nghe lời cậu thôi, chúng tôi nói cái gì ngài ấy cũng không nghe."

"Trợ lý Chu, cậu tốt nghiệp trường nào thế?"

Vân Dật đột nhiên hỏi vậy khiến Chu Tân ngơ ngác, nhưng hắn vẫn trả lời đúng sự thật nói: "Trường đại học Tài Chính."

"Tôi thấy cậu hình như tốt nghiệp đại học Sân khấu điện ảnh thì có."

Vân Dật trực tiếp cúp máy.

Chu Tân: "......"

"Chu Tân, kĩ thuật diễn của cậu không được."

Dạ Lăng Hàn oán trách hắn: "Nhìn xem chủ ý của cậu kìa. Giờ thì hay rồi, Vân Dật biết tôi lừa em ấy, tôi nên làm cái gì bây giờ?"

Chu Tân gãi gãi đầu: "Tôi cảm thấy tôi diễn cũng không tồi."

Dạ Lăng Hàn cười lạnh: "Tự tin của cậu ở đâu ra vậy."

"Dạ tổng, tôi thật sự muốn giúp ngài mà."

Chu Tân tỏ vẻ: Tôi khổ quá đi...

"Tôi biết rồi!" Dạ Lăng Hàn thở dài: "Tôi biết em ấy sẽ không tới. Em ấy căn bản là không muốn nhìn thấy tôi. Vân Dật không đính hôn với Dung Thành, nhất định là biết cái thằng đó không phải người tốt mà. Sao em ấy có thể đính hôn cùng một người lừa gạt em ấy chứ."

"Dạ tổng, nói không chừng chính là vì ngài đó? Ngài phải tự tin vào bản thân."

Dạ Lăng Hàn tự giễu cười cười: "Như tôi bây giờ, dựa vào cái gì có thể khiến Vân Dật hồi tâm chuyển ý?"

Thuốc hợp thành sinh ra bài xích, tuy rằng hiệu quả không đạt, không có khiến hắn biến thành Omega, nhưng cũng huỷ hoại thân thể hắn. Muốn thân thể khoẻ mạnh phải trị liệu rất lâu. Cho dù có thể khoẻ mạnh, chân hắn cũng không thể hồi phục.


Vân Dật tốt như vậy, muốn tìm người ưu tú như nào mà chẳng được, sao phải chọn một người què như hắn?

Dạ Lăng Hàn đã không còn hy vọng xa vời rằng Vân Dật có thể hồi tâm chuyển ý, chỉ cần Vân Dật sống tốt, có thể bình an vui vẻ hắn đã hạnh phúc lắm rồi.

Sau khi gần như chết qua một lần, rất nhiều chuyện hắn đã thông suốt.

Những chấp niệm trước kia đều đã buông bỏ hết, hiện tại hắn chăm lo dưỡng bệnh, bắt đầu cuộc sống mới.

Trong lúc dưỡng bệnh, Dạ Lăng Hàn suy nghĩ cẩn thận, yêu một người chính là thành toàn.

Đáng tiếc hắn biết quá muộn.

Dạ Lăng Hàn tích cực trị liệu, cơ thể hồi phục rất nhanh. Nhưng vết thương ở chân thương có chút nghiêm trọng, hắn vẫn luôn làm trị liệu, nhưng hiệu quả không tốt lắm.

Sau khi luyện tập xong, Dạ Lăng Hàn chống nạng đi về phòng, vừa mở cửa ra, nhìn thấy người trong phòng hắn liền ngơ ngẩn.

"Bố ơi!"

Tuế Tuế chạy đến ôm chầm lấy Dạ Lăng Hàn, ngẩng mặt nhìn hắn.

Phát hiện Dạ Lăng Hàn gầy đi rất nhiều, vành mắt Tuế Tuế đỏ lên: "Bố ơi, bố gầy rồi! Bố không ăn cơm sao?"

"Có ăn! Mỗi ngày đều ăn cơm đúng giờ."

Dạ Lăng Hàn khom lưng muốn bế Tuế Tuế lên, nhưng tay hắn vẫn còn đang chống nạng, có chút bất tiện.

Vân Dật đi đến, bế Tuế Tuế đặt vào lòng hắn.

Người muốn gặp đang ở trước mắt, trong lòng Dạ Lăng Hàn khẩn trương không thôi, hốc mắt cũng phiếm hồng.

Không muốn Vân Dật nhìn thấy mặt yếu đuối này của hắn, hắn quay đầu điều chỉnh cảm xúc.

Sau khi bế Tuế Tuế lên, Dạ Lăng Hàn cọ cọ trán với bé: "Bệnh viện nhiều người bệnh, lát nữa về với baba đi! Không có việc gì thì đừng tới bệnh viện."

"Không được! Con muốn chăm sóc bố cơ!" Tuế Tuế ôm chặt cổ Dạ Lăng Hàn: "Bố ở bệnh viện một mình thật đáng thương, con muốn ở lại với bố!"

"Bố có trợ lý Chu với hộ sĩ chăm sóc, không phải một mình."

Dạ Lăng Hàn thả Tuế Tuế xuống đất: "Mau về đi!"

"Chú Chu với người khác không phải người thân của bố, con với baba mới phải."

Tuế Tuế ôm cánh tay Dạ Lăng Hàn không buông: "Con với baba ở lại bệnh viện chăm sóc bố!"

Dạ Lăng Hàn vừa mừng vừa lo, hắn đương nhiên muốn Tuế Tuế và Vân Dật ở lại với hắn.

Nhưng hắn biết Vân Dật sẽ không đồng ý.

Hắn theo bản năng nhìn về phía Vân Dật ——

Bình Luận (0)
Comment