Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 174

Vân Dật không cần nhìn cũng biết Dạ Lăng Hàn đang muốn gì, tim cậu đập thình thịch, mãi không bình tĩnh lại được.

"Tuế Tuế muốn ở cùng anh, để thằng bé ở lại đi."

Đáy mắt Dạ Lăng Hàn hiện lên chút mất mát: "Em với con về đi! Ở đây nhiều loại bệnh lắm, không cần phải ở lại đâu."

Hắn rất hy vọng Vân Dật sẽ chủ động ngỏ ý muốn ở lại, nhưng mà không có, Vân Dật cầm tay Tuế Tuế nói: "Tạm biệt bố đi con."

Tuế Tuế bịn rịn chưa muốn về: "Bố ơi, con ở với bố một lúc nữa."

"Mau về đi." Dạ Lăng Hàn xoa xoa đầu Tuế Tuế: "Sau này cũng đừng tới."

Trong lòng hắn cực kì mong muốn Vân Dật và Tuế Tuế sẽ ở lại với hắn, nhưng lại cũng không muốn gặp hai người. Hắn sợ hắn sẽ không khống chế được khát vọng trong lòng, càng ngày càng ỷ lại bọn họ, nếu ngày nào đó Vân Dật và Tuế Tuế thật sự không tới nữa, hắn sẽ không chịu được.

Đơn độc nhiều ngày sẽ tạo thành thói quen. Không cho mình hy vọng thì sẽ không thất vọng.

Vân Dật và Tuế Tuế đi rồi, trong phòng bệnh trống vắng, không khí tràn ngập sự cô đơn.

Chu Tân đi vào phòng, nhìn thấy Dạ Lăng Hàn đứng bên cửa sổ, ánh mắt cô đơn trống rỗng.

"Dạ tổng, Vân thiếu đưa tiểu thiếu gia đến, sao ngài không bảo hai người họ ở lại ăn trưa luôn?"

Dạ Lăng Hàn nói: "Bệnh viện không sạch sẽ, Tuế Tuế còn nhỏ."

"Phòng này của ngài ngày nào cũng được khử khuẩn, hơn nữa hộ sĩ ở tầng này ai cũng mặc đồ bảo hộ, sao lại không sạch sẽ?" Chu Tân không hiểu, Dạ Lăng Hàn rõ ràng muốn Vân Dật và Tuế Tuế ở lại, vì sao không nói chứ?

"Vân thiếu huỷ hôn, nhất định là trong lòng rất để ý ngài." Chu Tân cổ vũ nói: "Ngài chỉ cần tranh thủ, nhất định Vân thiếu sẽ quay về."

"Nếu không phải thì sao?" Dạ Lăng Hàn ngắt lời Chu Tân, chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía hắn: "Vậy nên phải làm gì bây giờ?"

Chu Tân đột nhiên ngẩn ra, trong nháy mắt hiểu tâm tư của Dạ Lăng Hàn.

Hắn khẽ thở dài: "Sắp đến Tết rồi, ngài không thể đến một người thân cũng không có được."

"Đón năm mới một mình cũng khá tốt." Dạ Lăng Hàn nói: "Mấy ngày nữa tôi sẽ về nhà, cậu với người giúp việc chuẩn bị nghỉ lễ đi."

"Dạ tổng, tôi có thể không về nhà, ở lại thủ đô ăn tết với ngài."

Chu Tân không phải người địa phương, trong nhà còn có bố mẹ, Dạ Lăng Hàn sao có thể cậu ở lại: "Cậu về đi, bố mẹ cậu đang ở nhà đợi cậu về ăn Tết đấy. Tôi không sao, một mình quen rồi."

Một câu quen rồi nghe thấy thật xót xa.

Nhưng Dạ Lăng Hàn biết đây đều là do hắn gieo gió gặt bão, không đáng đồng tình.

Nếu lúc trước hắn đối xử tốt với Kỷ Nhiên một chút, bọn họ đã sớm kết hôn rồi sống với nhau rồi, mỗi một năm qua đi đều có người mình yêu bầu bạn.


Chỉ là sẽ không có con mà thôi, có Kỷ Nhiên là đủ rồi.

Nhưng còn bây giờ thì sao! Hắn cái gì cũng không có!

28 Tết, Dạ Lăng Hàn xuất viện về nhà.

Chu Tân với người giúp việc đã trang trí nhà cửa xong, quản gia còn treo đèn lồng, dán câu đối.

Cả căn biệt thự tràn ngập không khí vui mừng, chỉ có Dạ Lăng Hàn biết, đây chỉ là bên ngoài, trong lòng hắn vừa cô đơn vừa tịch mịch.

Dạ Lăng Hàn phát cho mỗi người một bao lì xì, cho bọn họ về nhà ăn tết.

Trong khoảng thời gian nằm viện này, việc công ty đã chất thành núi rồi.

Dạ Lăng Hàn ở nhà xử lý công vụ, tự làm ít cơm lấp đầy bụng.

Chớp mắt đã đến đêm giao thừa, rất nhiều người đều ra ngoài đi du lịch hoặc là thăm người thân, khu biệt thự có vẻ an tĩnh dị thường.

Dạ Lăng Hàn rời khỏi thư phòng, ngoài cửa sổ trời đã đen kịt.

7 giờ tối, mỗi người đều ở nhà ăn cơm tất niên, ngồi trước TV xem chương trình Tết.

Một mình Dạ Lăng Hàn trong bếp nấu sủi cảo.

Hắn nhìn sủi cảo đang quay trong nồi, thầm nghĩ: Không biết hôm nay Vân Dật ăn sủi cảo nhân gì nhỉ? Năm ngoái Tuế Tuế ăn được sáu cái sủi cảo, không biết năm nay có thể ăn được mấy cái.

"Bố ơi!"

Dạ Lăng Hàn đột nhiên cứng người, hình như hắn nghe thấy giọng của con trai.

Xem! Hắn sắp bị điên tới nơi rồi! Suốt ngày gặp ảo giác.

Dạ Lăng Hàn tự giễu cười cười.

"Bố ơi!"

Giọng nói càng ngày càng rõ, Dạ Lăng Hàn cứng đờ tại chỗ, hắn không dám quay đầu lại nhìn, hắn sợ tất cả là do hắn tưởng tượng.

Cho đến tận khi cơ thể nhỏ bé mềm mại nhào tới ôm đùi hắn, Dạ Lăng Hàn mới như tỉnh lại khỏi giấc mộng.

"Bố ơi! Năm mới vui vẻ!"

Tuế Tuế vui mừng nói: "Con với baba đến đón năm mới cùng với bố."


Dạ Lăng Hàn nhìn về phía cửa bếp, thật sự là Vân Dật.

Vân Dật đang chỉ trợ lý chỗ để đồ: "Để ở đây là được! Vất vả rồi! Năm mới vui vẻ! Nhớ đi đường cẩn thận."

Sau khi Vân Dật nói xong liền đưa trợ lý ra cửa.

Dạ Lăng Hàn xoa mắt, hắn cảm thấy thật sự hắn đang nằm mơ.

Đêm giao thừa mơ như này, thật sự là quá đẹp!

"Bố ơi!" Tuế Tuế gọi kéo lại sự chú ý của Dạ Lăng Hàn: "Tại sao lại chỉ có sủi cảo?"

"Trong tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn, con muốn ăn cái gì?"

Dạ Lăng Hàn bế Tuế Tuế lên, mở tủ lạnh ra cho bé con chọn.

Người giúp việc đã chuẩn bị sẵn đồ ăn, tất cả đều đã được chuẩn bị trước, lấy ra nấu là xong.

"Tôi đã mang rất nhiều đồ đến rồi, tối nay làm thêm vài món là được."

Vân Dật đi vào bếp, bắt đầu sắp xếp đồ.

Dạ Lăng Hàn nhìn cậu bận rộn, hốc mắt lại trướng đau, trái tim hắn như được ủ ấm.

Có phải Nhiên Nhiên của hắn đã quay về rồi không?

Suy nghĩ này vừa mới bật ra đã bị hắn mạnh mẽ bóp chết.

Không thể đòi hỏi quá nhiều, Vân Dật nguyện ý tới ăn cơm tất niên cùng hắn là ban ân cho hắn rồi.

Dạ Lăng Hàn thả Tuế Tuế xuống: "Đi chơi đi! Bố đi nấu cơm!"

"Anh qua chơi với con đi, để tôi nấu."

Vân Dật cởi áo khoác ngoài ra, xắn tay áo bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

"Bố ơi, chơi với con đi!"

Đã rất lâu rồi Tuế Tuế không gặp Dạ Lăng Hàn, bé con dính lên người hắn không muốn buông tay.

Dạ Lăng Hàn muốn ngắm Vân Dật, nhưng Tuế Tuế lại quấn lấy muốn hắn chơi cùng, hết cách hắn chỉ có thể rời khỏi bếp.


Dạ Lăng Hàn ngồi ở trong phòng khách chơi game với Tuế Tuế, mắt lại liên tục nhìn vào trong bếp.

Nhìn vậy chưa đủ, có là nằm mơ cũng phải nhìn!

"Á, bố ơi, bố ơi, tới lượt bố rồi kìa!"

Tuế Tuế thấy nhân vật của Dạ Lăng Hàn vẫn đang đứng im, ngẩng đầu thì thấy Dạ Lăng Hàn không trả lời.

Bé bám tay Dạ Lăng Hàn lắc lắc vài cái: "Bố, bố đang nhìn cái gì thế?"

"Không...... Không có gì." Dạ Lăng Hàn mất tự nhiên quay đầu lại, hắn vẫn lưu luyến liếc về phía bếp.

"Bố đang nhìn baba sao?" Tuế Tuế rất hào phóng nói: "Bây giờ chơi game với con, buổi tối con cho bố mượn baba, để baba ngủ với bố."

Dạ Lăng Hàn lập tức hưng phấn.

Để Vân Dật ngủ cùng hắn!? Hắn nghĩ cũng không dám nghĩ!

Vân Dật bưng thức ăn ra tới, Tuế Tuế nhìn cậu, cao giọng nói: "Baba ơi, con cho bố mượn baba rồi! Tối nay baba qua ngủ với bố nhé!"

Dạ Lăng Hàn nghiêm mặt tượng trưng: "Không được nói bừa!"

"Baba là phải ngủ với bố mà! Không phải chú Tử Thu cũng ngủ với chú Nguyên Đán sao! Chú Nguyên Đán đã sinh em gái nhỏ rồi, khi nào baba mới sinh em gái cho Tuế Tuế ạ?"

Lời Tuế Tuế nói khiến Dạ Lăng Hàn rất tự hào, thằng nhóc này đúng là không phí công nuôi mà. Hắn phải lì xì một bao lớn mới được.

Vân Dật mắt điếc tai ngơ vờ như không nghe thấy.

Gần đây Tuế Tuế cứ như bị ám ảnh, ngày nào cũng nhì nhèo rằng muốn có em gái, cậu đã nghe đến miễn nhiễm rồi.

Bày thức ăn xong, Vân Dật nói: "Mau ăn cơm!"

Dạ Lăng Hàn lập tức đứng lên, hắn chống nạng dắt Tuế Tuế đến nhà ăn.

Đơn giản như chuyện hàng ngày, lại khiến Dạ Lăng Hàn vô cùng kích động.

Đây là ý nghĩa của bữa cơm đoàn viên chân chính, là ước mơ bấy lâu nay của hắn.

Vân Dật đưa đũa, xới cơm cho Dạ Lăng Hàn.

Trong lúc ăn cơm nói chuyện rất ít, nhưng mỗi hành động đều chứa đựng sự ấm áp, khiến Dạ Lăng Hàn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Một bữa cơm kết thúc trong yên bình, Tuế Tuế ngồi trước TV xem chương trình mùa xuân. Dạ Lăng Hàn rửa bát, Vân Dật chuẩn bị trái cây tráng miệng.

Nhìn trộm người bên cạnh, Dạ Lăng Hàn đứng ngồi không yên, cuối cùng vẫn không nhịn được, mở miệng nói: "Cảm ơn em đã nguyện ý tới ăn cơm cùng anh."

Vân Dật rũ mắt, cẩn thận rửa trái cây, nhàn nhạt nói: "Tuế Tuế muốn gặp anh."

Dạ Lăng Hàn biết, nếu Vân Dật không muốn gặp hắn, có thể để trợ lý đưa Tuế Tuế đến đây, không cần tự mình chạy tới.

Hắn rất cảm kích Vân Dật, không dám nói ra khiến Vân Dật khó chịu.


Đặt bát đũa vào tủ khử trùng, Dạ Lăng Hàn rửa tay sạch sẽ, chuẩn bị rất nhiều điểm tâm với đồ ăn vặt, định đưa cho Tuế Tuế ăn.

Vân Dật thấy hắn chân cẳng bất tiện, nhíu mày nói: "Chân của anh......"

Dạ Lăng Hàn theo bản năng mà nghiêng người, đem cái chân không tiện hành động kia che đi: "Không có việc gì, đã tốt hơn rất nhiều rồi. Bác sĩ nói, chỉ cần kiên trì tập luyện sẽ có khả năng hồi phục lại như cũ."

Trước mặt Vân Dật hắn có chút tự ti, vì Vân Dật ưu tú như vậy, lớn lên tốt bụng xinh đẹp, gia thế tốt, hắn bây giờ không xứng với cậu chút nào.

Vân Dật mím môi, không nói gì nữa.

Cậu bưng đĩa trái cây rời khỏi phòng bếp, Dạ Lăng Hàn đi theo phía sau.

Tuế Tuế chưa xem xong chương trình xuân, cố gắng thức đến 10 giờ rưỡi nhưng vẫn không chống nổi cơn buồn ngủ.

Dạ Lăng Hàn dọn phòng xong, để Vân Dật với Tuế Tuế ngủ ở phòng chính.

Tuế Tuế về phòng trước đây của bé, Vân Dật bế bé về phòng.

Sau khi ru Tuế Tuế ngủ xong, Vân Dật nhẹ nhàng rời đi, vừa ra ngoài liền thấy Dạ Lăng Hàn đứng ở hành lang.

"Tối nay em đừng về, em ngủ phòng ngủ đi, anh ngủ ở phòng khách."

Dạ Lăng Hàn vội giải thích: "Anh không có ý khác, chỉ là trời tối rồi, lái xe không an toàn."

Hắn có tư tâm, muốn giữ Vân Dật ở lại thêm một ngày, như vậy hắn cũng có thể nhìn Vân Dật nhiều hơn một chút.

Vân Dật nói: "Tôi ngủ ở phòng cho khách."

Dạ Lăng Hàn lập tức nói: "Được được! Để anh mang chăn qua cho em."

Chỉ cần Vân Dật đồng ý ở lại, muốn thế nào cũng được.

Vân Dật ngủ ở phòng cho khách, Dạ Lăng Hàn ở trong phòng ngủ trằn trọc, hắn muốn gặp Vân Dật, muốn đến phát điên.

Lòng tham của con người đúng là không đáy mà.

Trước đó không gặp Vân Dật cũng không có điên cuồng đến như vậy, bây giờ Vân Dật đã ở trong nhà rồi, hắn lại càng thấy tim gan cồn cào, đứng ngồi không yên.

Dạ Lăng Hàn chống nạng đi đến phòng cho khách, hắn dựa vào vách tường hành lang nhìn chằm chằm cửa phòng.

Cách một cánh cửa, Vân Dật đang ở trong đó. Chỉ cần đẩy cửa đi vào là có thể gặp được người muốn gặp.

Nhưng Dạ Lăng Hàn không dám, hắn chỉ dám đứng ngoài cửa, đứng đến tận nửa đêm vẫn chưa rời đi.

Nửa đêm, Vân Dật muốn uống nước, cậu rời giường mở cửa, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy người đứng ngoài cửa.

Đột nhiên cửa mở khiến Dạ Lăng Hàn không biết làm sao, hắn ậm ừ nói: "Em...... Em muốn uống nước sao? Anh đi lấy cho em!"

Vân Dật: "Chân anh không tiện, để tôi tự đi lấy."

Dạ Lăng Hàn nhìn chằm chằm bóng dáng cậu rời đi, dưới đáy lòng có một giọng nói đang điên cuồng gào thét: Vân Dật không mắng hắn! Vân Dật còn nhìn hắn một cái! Đây là Vân Dật đã tha thứ cho mình rồi đúng không?

Bình Luận (0)
Comment