Vân Dật rót nước xong đi lên tầng thấy Dạ Lăng Hàn vẫn đứng nguyên si ở đó. Sau khi nhìn thấy cậu, mắt hắn liền sáng lên, giống như người lạc đường nhìn thấy hi vọng vậy.
Vân Dật đi đến bên cạnh hắn: "Uống nước không?"
Dạ Lăng Hàn ngẩn ra, vội vàng nói: "Uống...... Uống một chút, nếu em không tiện thì anh xuống dưới lấy. Kì thật thì anh uống...uống ở đâu cũng được."
Hắn nói chuyện đã có chút lộn xộn, thật sự là quá kích động.
Vân Dật chủ động nói chuyện với hắn.
"Để anh! Để anh đi lấy nước ấm."
Dạ Lăng Hàn giành lấy muốn giúp, nhưng hắn lại quá hoảng hốt, cuối cùng làm đổ cốc nước.
Nước đổ đầy người Vân Dật khiến đồ ngủ của cậu ướt nhẹp.
Dạ Lăng Hàn kinh hoảng thất thố: "Nước nóng không? Anh xin lỗi, tại anh vô dụng!"
Hắn theo bản năng vén áo Vân Dật lên xem có bị bỏng không, quần áo vừa vén lên đã bị Vân Dật đè lại: "Nước ấm, không bỏng."
Dạ Lăng Hàn bất an mà nhìn cậu, giống như đứa trẻ phạm lỗi.
Vân Dật nói: "Tôi không có quần áo, anh có quần áo không?"
"Có quần áo! Đồ trước kia của em vẫn còn nguyên, anh đã giặt sạch sẽ rồi, để anh đi lấy."
Dạ Lăng Hàn chống nạng, tập tễnh đi về phía phòng thay đồ.
Quần áo của Vân Dật đều để ở phòng của hắn, hắn tự mình giặt sạch sẽ, mỗi một bộ đều gìn giữ cẩn thận.
Khoan đã, em ấy không có quần áo?
Có phải hắn có thể đưa quần áo của hắn cho Vân Dật mặc không?
Trong lòng Dạ Lăng Hàn hơi rục rịch, toát ra ý đồ bất chính. Chẳng qua rất nhanh đã bị hắn bóp chết từ trong trứng.
Không được có ý đồ với Vân Dật, nhỡ may chọc tức em ấy, em ấy chạy mất thì sao?
Dạ Lăng Hàn cầm đồ ngủ mang đến phòng Vân Dật, sau khi Vân Dật nhận quần áo lại thấy hắn không có ý muốn đi: "Còn có chuyện gì sao?"
"Anh đi lấy bình nước cho em." Dạ Lăng Hàn không có việc gì, hắn chỉ là muốn nói chuyện với Vân Dật.
"Không cần đâu, tôi đã lấy rồi." Vân Dật bình trà trên bàn.
"Lấy rồi sao! Lấy là tốt rồi."
Dạ Lăng Hàn trên bàn đàm phán nói chuyện không vấp một chữ, bây giờ lại nói chuyện như một thằng ngốc.
Vân Dật nhìn đồng hồ: "Anh không ngủ được?"
Dạ Lăng Hàn nhận ra hắn ở đây mãi không được tốt cho lắm, nhưng lại luyến tiếc rời đi.
"Anh....."
Vân Dật nhìn hắn, mặt mang dò hỏi, ý bảo hắn tiếp tục nói.
"Không có gì! Em ngủ đi!"
Dạ Lăng Hàn chống nạng rời đi, bóng dáng thoạt nhìn rất cô độc.
Vân Dật giật giật môi, muốn gọi hắn quay lại, cuối cùng vẫn nhịn xuống. Nhìn quần áo trong tay bất đắc dĩ cười.
Dạ Lăng Hàn dậy rất sớm, cả đêm hưng phấn không thể ngủ được.
Hắn chuẩn bị một bàn đồ ăn sáng, đều là những món Vân Dật và Tuế Tuế thích ăn.
Vân Dật rời giường, vừa xuống tầng đã ngửi thấy mùi thơm.
Dạ Lăng Hàn bận rộn trong phòng bếp, quay đầu nhìn thấy Vân Dật, đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó vô thố cười cười: "Dậy rồi?"
Vân Dật gật gật đầu.
"Anh nấu vài món em thích, em xem có được không?"
Dạ Lăng Hàn cẩn thận nhìn Vân Dật, nụ cười mang theo vài phần lấy lòng.
"Trước kia anh sẽ không nấu cơm."
Vân Dật không ngờ rằng Dạ Lăng Hàn có thể nấu được nhiều món ngon như vậy. Trước đây Dạ Lăng Hàn căn bản không cần phải bước chân vào bếp, sẽ có người giúp việc nấu ăn, không đến lân thiếu gia hắn.
"Sau khi Tuế Tuế ra đời anh đã học đó, cũng đơn giản."
Dạ Lăng Hàn thẹn thùng cười, hắn đã chuẩn bị bát đũa xong.
"Tuế Tuế vẫn chưa dậy, chúng ta ăn cơm trước nhé?"
Hắn nhìn Vân Dật hỏi ý kiến: "Khi nào thằng bé dậy anh sẽ nấu cho sau. Được không?"
Dạ Lăng Hàn là có tư tâm, hắn muốn ăn riêng với Vân Dật một bữa.
Vân Dật: "Được."
Tâm Dạ Lăng Hàn nở hoa, rất săn sóc đưa đũa cho Vân Dật.
"Nhiên Nhiên, em muốn uống gì? Sữa bò hay là cháo?"
Dạ Lăng Hàn nói xong liền âm thầm hối hận, sao hắn lại gọi Vân Dật là Nhiên Nhiên chứ, nếu bây giờ Vân Dật ghét hắn thì làm sao? Hắn kiếm cách gì để giữ em ấy ở lại bây giờ?
Dạ Lăng Hàn chân tay luống cuống, đang ở tìm từ thích hợp để cứu lại chuyện nói lỡ liền nghe Vân Dật nói: "Tôi muốn uống cháo."
Dạ Lăng Hàn ngẩn ra, kích động thiếu chút nữa không khóc luôn: "Được được! Anh đi lấy cháo cho em."
"Cảm ơn!" Vân Dật gắp một cái bánh bao nhân gạch cua, thong thả ung dung mà ăn cơm.
Dạ Lăng Hàn không ăn, hắn không khống chế được mà nhìn Vân Dật ăn, nhìn đến nỗi Vân Dật khó chịu.
Cậu thật sự nhịn không nổi nữa, gắp bánh bao để vào bát của Dạ Lăng Hàn mâm: "Ăn cơm."
Dạ Lăng Hàn thụ sủng nhược kinh, hoảng đến độ không biết nên cảm tạ như thế nào: "Ăn...... Ăn cơm, ăn cơm!"
Nói ăn cơm, nhưng Dạ Lăng Hàn lại chỉ nhìn cái bánh bao.
Đây là Vân Dật gắp cho hắn đó, nên treo lên tường, mỗi ngày nhìn thấy là tâm trạng sẽ tốt lên.
Có lẽ là do quá kích động, Dạ Lăng Hàn cầm đũa không biết ăn gì.
Bây giờ hắn không đói, Vân Dật nói nhiều với hắn thêm mấy câu nữa là hắn cảm thấy hắn không cần ăn cơm trong một tháng tới.
Có câu nói thế nào ấy nhỉ, có tình uống nước cũng no!
Bây giờ Dạ Lăng Hàn đang ở trong trạng thái này.
Vân Dật thấy hắn không ăn cơm mà cứ nhìn cậu, thở dài nói: "Dạ Lăng Hàn, anh bình thường chút được không?"
"Mùng năm tôi phải đi công tác, anh xác định muốn tôi đi trong hôm nay đúng không?"
Vân Dật buông đũa, yên lặng nhìn hắn.
Dạ Lăng Hàn phát ngốc, lời này của Vân Dật là có ý gì?
Em ấy tính mùng năm mới đi sao?
Hôm nay mới mùng một, nói như vậy, Vân Dật sẽ ở nhà hắn bốn ngày!!
"Không được, ngươi đừng đi!" Dạ Lăng Hàn cuống quít giải thích: "Không phải anh muốn đuổi em đi, chỉ là...... chỉ là..anh rất vui. Em nói chuyện với anh, anh thật sự rất vui vẻ."
"Ăn cơm đi!" Vân Dật nói: "Tôi rất đói, cho nên, anh mau bình thường lại đi, đừng chọc tôi cáu."
Dạ Lăng Hàn một câu cũng không dám nói, yên lặng mà ăn cơm.
Đây là bữa cơm gần đây nhất mà Dạ Lăng Hàn ăn đến no căng, không phải đồ ăn ngon, mà là người ăn cùng hắn quá tốt.
Vân Dật ngồi ở chỗ mà hắn ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy, trong lòng hắn cực kì vui mừng.
Sau khi ăn cơm xong, Dạ Lăng Hàn đi rửa bát, Vân Dật lên tầng gọi Tuế Tuế dậy.
Tuế Tuế rửa mặt xong liền chạy xuống bếp quấn lấy Dạ Lăng Hàn chạy tới chạy lui.
Dạ Lăng Hàn nhìn bé con vui đùa, trên mặt hiện lên nụ cười ấm áp.
Vân Dật ở nhà Dạ Lăng Hàn, ở thẳng đến mùng năm trợ lý tới đón cậu đến sân bay.
Trước khi đi, Vân Dật đã dặn mùng tám cậu sẽ trở về đón Tuế Tuế.
Ở nhà Dạ Lăng Hàn lâu như vậy cũng đủ rồi.
Mấy ngày này, Dạ Lăng Hàn thường xuyên chụp ảnh Tuế Tuế, quay video ngắn gửi cho Vân Dật. Hắn muốn có nhiều cơ hội gần gũi với Vân Dật hơn, nếu gửi những thứ khác sợ rằng cậu sẽ không trả lời. Gửi những thứ liên quan đến Tuế Tuế nhất định cậu sẽ đáp lại hắn.
Mùng tám, Vân Dật quay về, vừa vào cửa liền gặp Chu Tân.
Chu Tân mỉm cười chào hỏi: "Vân thiếu, năm mới vui vẻ!"
"Năm mới vui vẻ!" Vân Dật đẩy vali đến trước cửa.
Chu Tân nhạy bén, liếc mắt một cái đã thấy vali, hắn lập tức quay đầu lại nhìn về phía Dạ Lăng Hàn: "Dạ tổng, Vân thiếu tới!"
Dạ Lăng Hàn gọi Tuế Tuế: "Tuế Tuế, baba tới đón con kìa!"
Tuế Tuế ôm đồ chơi Dạ Lăng Hàn mới cho chạy đến bên cạnh Vân Dật: "Baba, baba về rồi!"
Vân Dật xoa đầu bé.
Dạ Lăng Hàn nhìn về phía Vân Dật: "Đồ của Tuế Tuế đã dọn xong, lát nữa sẽ đưa lên xe cho em."
Chu Tân gấp muốn chết, cậu liên tục nháy mắt nhắc nhở Dạ Lăng Hàn nhưng Dạ Lăng Hàn hồn nhiên chẳng để ý.
Trong mắt hắn chỉ có Vân Dật, nhìn cậu chăm chú ôn nhu hỏi: "Em ăn cơm chưa?"
Vân Dật nói: "Đã ăn trên máy bay rồi."
Dạ Lăng Hàn thất vọng rũ mắt: "Vậy hai người về cẩn thận."
Vân Dật nhíu mày nhìn nhắn.
Chu Tân sắp phun ra máu đến nơi rồi.
Dạ tổng à, ngài bị làm sao thế? Vân thiếu đã đem hành lý đến cửa rồi ngài vẫn còn đuổi đi!!!!
Đầu óc là thứ tốt, đáng tiếc ông chủ của cậu không có !
Vân Dật kéo vali, dắt tay Tuế Tuế ra ngoài cửa.
Dạ Lăng Hàn đi theo cậu, mở cửa giúp cậu lên xe, còn vẫy tay tạm biệt với Tuế Tuế.
Nhìn chiếc xe chậm rãi rời đi, Dạ Lăng Hàn đứng đó nhìn theo rất lâu.
Chu Tân thở dài: "Dạ tổng, vậy là ngài vẫn không phát hiện có gì không đúng à?"
Dạ Lăng Hàn: "Vân Dật càng ngày càng đẹp."
Chu Tân dậm chân: "Không phải chuyện đó."
Dạ Lăng Hàn: "So với trước đây em ấy càng ngày càng quyến rũ! Tôi cảm thấy tôi không xứng với em ấy."
Chu Tân phun tào trong lòng: Với chỉ số thông minh này của ngài đúng là không xứng.
"Dạ tổng, ngài không thấy hành lý trong tay Vân thiếu à?"
"Em ấy mới vừa về nước, mấy hôm trước em ấy đi công tác ở nước ngoài."
"........."
"F***!!!!!"
Vân Dật từ nước ngoài về, hành lý không để trong cốp xe còn cầm theo làm gì? Tại sao hắn không nghĩ ra chứ!!!!
Dạ Lăng Hàn ảo não muốn đấm cho hắn vài cái, mẹ nó mình đúng là có vấn đề.
"Sao cậu không nhắc tôi?" Dạ Lăng Hàn trầm mặt nhìn chằm chằm Chu Tân.
Chu Tân ủy khuất mà nói: "Tôi đã nhắc ngài rồi, tôi đã liên tục nháy mắt với ngài. Ngài căn bản không có nhìn tôi."
Dạ Lăng Hàn thầm nghĩ: Tôi nhìn Vân Dật còn không đủ, lấy đâu thời gian mà nhìn cậu.
Dạ Lăng Hàn muốn chạy đi đón Vân Dật về, nhưng lại nhớ chính mình đẩy Vân Dật đi nên hắn lại không dám hành động.
Chu Tân sợ vạ lây cá trong chậu, bắt đầu vì Dạ Lăng Hàn bày mưu tính kế: "Dạ tổng, tôi sẽ điều tra lịch trình của Vân, để ngài có thể "không hẹn mà gặp" cậu ấy, đến lúc đó ngài nói với cậu ấy rằng ngài nhớ tiểu thiếu gia rồi đưa Vân thiếu với tiểu thiếu gia về nhà."
Dạ Lăng Hàn: "Nếu em ấy không tới thì sao?"
Chu Tân: "Vậy ngài hãy tổ chức sinh nhật đi. Mỗi tháng một lần, nói là tổ chức cho tiểu thiếu gia."
Dạ Lăng Hàn nhíu mày: "Cậu chắc chắn như vậy sẽ ổn?"
Chu Tân: "Hẳn là có thể."
Dạ Lăng Hàn: "Có thể con khỉ! Cút mau! Toàn là mấy cái chủ ý vớ vẩn."
Chu Tân ủy khuất: "Tôi đây cũng là vì muốn giúp ngài."
Dạ Lăng Hàn: "Đi điều tra lịch trình của Vân Dật trước đã."
"Tuân lệnh."
Chu Tân tay chân lanh lẹ, rất nhanh đã gửi lịch trình của Vân Dật cho Dạ Lăng Hàn.
Gần đây Vân Dật tham gia một buổi tiệc, Dạ Lăng Hàn đã sớm đợi cậu ở đó.
Dạ Lăng Hàn một tay chống nạng, một tay cầm ly rượu đi về phía Vân Dật.
"Trùng hợp quá! Em cũng ở đây sao!"
Dạ Lăng Hàn mỉm cười chào hỏi.
Vân Dật liếc mắt nhìn hắn: "Trùng hợp sao?"
Dạ Lăng Hàn: "......"
Lúc này, hắn thế mà lại không có gì để nói.
Vân Dật nói: "Lịch trình của tôi là tôi đưa cho Chu Tân. Dạ Lăng Hàn, rốt cuộc anh muốn làm gì?"