“Chiều ngày 12 tháng 6, tham gia buổi quảng bá phim mới của đạo diễn Vương, ngày 14 tháng 6, họp báo ra mắt bộ phim Bóng Tối, ngày 15 tháng 6, bay đến Hokkaido chụp ảnh cho tạp chí, ngày 20 tháng 6, ghi hình chương trình Ngày Ba Bữa…”
Khi đọc đến đây, quản lý Tống Nghị bỗng dừng lại, cầm bút lên và nói: “Thôi, dời buổi ghi hình này đi, lát nữa tôi sẽ trao đổi với ekip.”
Giang Dữ Biệt người nhễ nhại mồ hôi bước xuống khỏi máy chạy bộ, tiện tay cầm chai nước khoáng bên cạnh uống một hơi lớn, sau đó cất giọng: “Không cần đâu.”
“Không cần?” Tống Nghị như nghe được một câu chuyện cười: “Cậu vẫn muốn ghi hình chương trình đó à? Cậu điên rồi sao?”
Giang Dữ Biệt thản nhiên liếc anh một cái rồi xoay người rời khỏi phòng tập. Tống Nghị thở dài, bất lực bước theo sau: “Tôi biết trước đây cậu đã giới thiệu Trần Huyền làm MC cho Ngày Ba Bữa, và cậu đã hứa sẽ ghi hình miễn phí một tập. Nhưng lúc đó, Trần Huyền chưa ngoại tình, hai người vẫn chưa chia tay. Giờ mà cậu đi, không thấy khó xử sao?”
“Cậu ta không thấy khó xử, tôi việc gì phải khó xử?” Trước khi bước vào phòng tắm, Giang Dữ Biệt quay đầu lại, dứt khoát nói: “Cứ thế đi, tôi không muốn thất hứa.”
Nửa tháng sau, Giang Dữ Biệt lên chuyến bay đến Vân Thành để ghi hình chương trình Ngày Ba Bữa.
Từ sau khi giành được giải Thị đế Bách Hoa, Giang Dữ Biệt chưa từng tham gia bất kỳ chương trình tạp kỹ nào. Vì vậy, thông tin anh sẽ xuất hiện trong Ngày Ba Bữa nhanh chóng gây xôn xao trên mạng. Dân mạng thi nhau đồn đoán lý do, nhưng cuối cùng mọi lý do đều xoay quanh cái tên Trần Huyền.
Trong mắt người ngoài, Trần Huyền vốn là trợ lý của Giang Dữ Biệt. Sau khi lấn sân vào giới giải trí, dù không nổi bật nhưng nhờ Giang Dữ Biệt mà cậu ta cũng góp mặt trong không ít dự án, nhận được kha khá tài nguyên. Ngay cả lần này, được làm MC cho một chương trình trên đài truyền hình lớn cũng là nhờ Giang Dữ Biệt giới thiệu. Vậy nên, mọi người suy đoán rằng Giang Dữ Biệt tham gia chương trình lần này cũng là để giúp Trần Huyền tạo hiệu ứng truyền thông.
Nhưng họ không biết rằng, Giang Dữ Biệt và Trần Huyền từng yêu nhau.
Và giờ, họ đã chia tay.
Lý do chính là Trần Huyền ngoại tình.
Hai người đã vài tháng không gặp nhau. Trước đây, khi Trần Huyền chưa vào giới giải trí, họ gần như lúc nào cũng bên nhau. Vậy mà sau khi trở thành đồng nghiệp, mấy tháng không gặp lại thành chuyện bình thường. Họ đều rất bận. Bận đến mức chuyện Trần Huyền ngoại tình cũng là nhờ paparazzi phát hiện. Bận đến mức chia tay cũng chỉ giải quyết qua 1 cuộc điện thoại.
Ngày Ba Bữa là chương trình theo phong cách trải nghiệm cuộc sống. Mục đích là rời xa ồn ào phố thị, trở về với sự giản đơn, thư thái. Địa điểm ghi hình nằm trong một ngôi làng nhỏ giữa núi non. MC sẽ mời bạn bè đến chơi, cùng ăn cơm, trò chuyện. Không có kịch bản, không có diễn tập. Nghĩa là từ khoảnh khắc Giang Dữ Biệt xuất hiện ở trường quay, mọi thứ đều được ghi hình.
Trong chương trình, Trần Huyền đảm nhận vai trò trợ lý. Khi khách mời đến, cậu ta sẽ ra đón tiếp. Giang Dữ Biệt đã xem qua vài tập trước, biết rõ Trần Huyền luôn tỏ ra thân thiện, dù với người quen hay khách lạ. Nhưng lần này, khi đứng trước Giang Dữ Biệt, cậu ta lại cúi đầu, né tránh ánh mắt anh.
Lòng có tật, dạ không yên
Giang Dữ Biệt không mấy bận tâm. Anh nở nụ cười rồi lịch sự nói: “Vất vả rồi.”
Sau đó, anh bước tới chào hai MC còn lại.
So với Giang Dữ Biệt, Trần Huyền rõ ràng không đủ bản lĩnh. Giang Dữ Biệt có thể bình thản trò chuyện, cười nói trước ống kính, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng sự lúng túng, trốn tránh của Trần Huyền thì ai cũng nhận ra.
Đạo diễn đã gọi Trần Huyền ra nói chuyện riêng, song tâm trạng cậu ta vẫn không khá hơn. Cuối cùng, họ để cậu ta tạm thời nghỉ ngơi vì lý do sức khỏe.
Giang Dữ Biệt cùng hai MC còn lại bận rộn cả buổi chiều, phối hợp rất ăn ý. Khi dọn cơm tối, một MC bỗng lên tiếng: “Dữ Biệt, cậu mang cơm vào cho Trần Huyền đi. Xem thử cậu ấy đã khá hơn chưa.”
Giang Dữ Biệt biết rõ đây là chiêu trò tạo điểm nhấn cho chương trình. Trên mạng đang bàn tán xôn xao về mối quan hệ giữa anh và Trần Huyền. Nếu cả hai không có chút tương tác nào thì sẽ mất đi yếu tố thu hút. Anh cười nhẹ: “Được thôi.”
Buổi chiều muộn, trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng yếu ớt xuyên qua rèm cửa.
Trần Huyền nằm trên giường, chỉ thấy bóng dáng mơ hồ của người vừa bước vào.
Giang Dữ Biệt không bật đèn, đi đến cạnh giường, đứng yên một lúc rồi hỏi: “Đã đỡ hơn chưa?”
Trần Huyền không hề ngủ, nhưng cũng không nhận ra có người đến gần. Nghe thấy giọng Giang Dữ Biệt vang lên bên tai, cậu ta giật mình suýt lăn khỏi giường. Cậu ta phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Dữ Biệt dưới ánh đèn vàng nhạt từ cửa sổ hắt vào:
“Giang… Giang Dữ Biệt.”
“Ừ.” Giang Dữ Biệt đáp một tiếng: “Nếu không sao thì ra ngoài ăn cơm. Còn nếu cậu không muốn ăn thì cứ ngủ tiếp, hoặc tôi mang vào đây cho cậu cũng được.”
“Không cần, không cần đâu!” Trần Huyền căng thẳng từ chối: “Tôi sẽ ra ngoài ăn.”
“Được.” Giang Dữ Biệt xoay người rời đi. Đến cửa, anh bỗng dừng bước, tắt micro đeo bên người, rồi quay lại nhìn cậu:
“Trần Huyền, tôi không cần biết cậu ngoại tình vì lý do gì. Nhưng bây giờ chúng ta đang làm việc. Cái bộ dạng này của cậu khi lên sóng sẽ chỉ khiến tôi bị liên lụy. Nếu cậu thực sự thấy áy náy với tôi, thì hãy hoàn thành buổi ghi hình này một cách nghiêm túc. Cậu là người tôi giới thiệu, đừng để tôi mất mặt.”
Nói xong, Giang Dữ Biệt rời đi.
Không biết có phải những lời ấy đã tác động đến Trần Huyền không, nhưng khi quay lại chương trình, cậu ta thực sự cởi mở hơn nhiều. Đối diện với những câu đùa của hai MC còn lại cũng không còn trốn tránh nữa, thậm chí còn kể vài chuyện thú vị khi làm việc cùng Giang Dữ Biệt trước đây.
Giang Dữ Biệt thỉnh thoảng cũng hưởng ứng, bông đùa vài câu, bầu không khí vì thế mà trở nên thoải mái, vui vẻ suốt cả ngày ghi hình.
——
Đêm xuống, ngôi làng nhỏ chìm trong tĩnh lặng. Nhưng Giang Dữ Biệt lại trằn trọc không ngủ được. Một phần vì chiếc giường cứng, phần khác vì tâm trí rối bời. Lăn qua lộn lại hơn một tiếng mà chẳng hề buồn ngủ, anh quyết định ra ngoài đi dạo.
Ngôi làng không có đèn đường, nhưng may là đêm nay trăng sáng, đủ để nhìn rõ lối đi. Tiếng nước suối róc rách hòa cùng âm thanh côn trùng râm ran trong bụi cỏ khiến lòng người dịu lại đôi chút.
Giang Dữ Biệt dựa vào ấn tượng ban đầu để đi về phía ngoài ngôi làng, hoàn toàn không có mục đích gì, chỉ là muốn thả lỏng. Thế nhưng, mới đi được một đoạn, anh đã nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Ba năm quen biết, hai năm yêu nhau – chỉ cần nghe bước chân ấy, anh không cần quay đầu cũng biết ai đang đến. Chính vì biết rõ, đôi mày anh càng thêm nhíu chặt. Đây không phải thời điểm để nói chuyện cá nhân với Trần Huyền.
Giang Dữ Biệt dừng lại, quay đầu nhìn cậu ta:
“Cậu có biết hành động này mà bị chụp lại sẽ gây ra hậu quả gì không?”
“Giang Dữ Biệt…” Trần Huyền bước tới gần, định nắm tay anh. Nhưng Giang Dữ Biệt lùi lại một bước, tránh đi. Ánh mắt khi nhìn cậu ta lạnh lẽo:
“Trần Huyền, đừng vượt giới hạn.”
“Em sai rồi.” Trần Huyền nói, giọng nghẹn ngào: “Giang Dữ Biệt, em sai rồi. Anh tha thứ cho em được không? Mình đừng chia tay nữa, được không?”
Những lần trước, chỉ cần cậu ta tỏ ra yếu đuối, nhận lỗi một chút, Giang Dữ Biệt sẽ tiến tới ôm cậu vào lòng, dịu dàng nói: “Không sao đâu.” Thậm chí, có khi dù lỗi không phải của mình, anh cũng là người chủ động xin lỗi.
Nhưng lần này thì không.
Giang Dữ Biệt có thể bao dung tính cách trẻ con, chấp nhận những khác biệt và nhường nhịn trong sinh hoạt. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc anh không có giới hạn trong tình yêu.
Dưới ánh trăng mờ ảo, Giang Dữ Biệt nhìn gương mặt trước mặt – gương mặt mà anh đã từng yêu suốt ba năm – rồi cất giọng:
“Trần Huyền, chúng ta đã chia tay rồi, đừng làm mọi chuyện khó coi thêm nữa.”
“Anh cũng không thật sự muốn chia tay, đúng không?” Trần Huyền nhìn anh đầy hy vọng. “Nếu không thì anh đã chẳng đến đây ghi hình chương trình trong tình huống này, đúng không?”
Giang Dữ Biệt bình thản đáp:
“Tôi đến đây là vì tôi đã hứa với bên sản xuất, không phải vì cậu.”
“Em không tin.”
Giang Dữ Biệt khẽ cười: “Không tin thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác.”
Sự lạnh lùng của anh khiến ánh sáng trong mắt Trần Huyền dần tắt đi. Cậu ta định nói gì thêm nhưng bị Giang Dữ Biệt cắt ngang:
“Trần Huyền, đừng quá đáng. Nể tình hai năm bên nhau, tôi đã không muốn nói những lời khó nghe, giữ lại cho cậu chút thể diện. Nhưng nếu cậu cứ tiếp tục dây dưa, tôi cũng không ngại vạch trần tất cả. Cậu biết rõ, tôi luôn là người vô tình.”
Trần Huyền im lặng nhìn Giang Dữ Biệt vài giây, nhận ra anh hoàn toàn không phải nói đùa, bèn quay lưng rời đi.
Giang Dữ Biệt khẽ thở dài một hơi.
Xung quanh tĩnh lặng đến mức khiến người ta bồn chồn, ánh trăng cũng như cảm nhận được bầu không khí u ám mà rụt rè trốn sau những đám mây. Giang Dữ Biệt cũng không còn tâm trạng đi dạo, chỉ đứng bên vệ đường, lặng lẽ cảm nhận làn gió đêm.
Dọc con đường là những cánh đồng lúa mì vàng óng, có ruộng đã thu hoạch, có ruộng vẫn còn nguyên vẹn. Gió thổi qua mang theo mùi hương của sự chín muồi, của mùa vụ đã đến kỳ thu hoạch. Anh châm một điếu thuốc, làn khói trắng nhạt hòa vào không gian tĩnh mịch, nhưng tâm trí lại mãi nghĩ về mối quan hệ đã qua.
Anh chưa từng nghĩ rằng sẽ có ai đó cùng mình đi hết cuộc đời, cũng hiểu rằng con người luôn thay đổi. Nhưng những tháng ngày ngọt ngào bên Trần Huyền đã từng khiến anh thoáng nghĩ về một tương lai lâu dài. Không ngờ hai năm lại kết thúc trong cay đắng như vậy.
Trước khi đến đây, Tống Nghị từng hỏi anh có hối hận vì đã giúp Trần Huyền vào giới giải trí không. Giang Dữ Biệt đáp rằng không. Nếu cho anh cơ hội lựa chọn lại, anh vẫn sẽ giúp.
Vì khi một người đã quyết tâm theo đuổi điều gì đó, bạn không thể ngăn cản họ. Cũng như khi một người muốn phản bội, dù bạn có yêu thương họ đến đâu, cũng chỉ là vô ích.
Anh đứng bên đường cho đến khi ánh trời đông hửng lên và tiếng máy gặt vang lên đâu đó từ cánh đồng phía xa. Lúc ấy, anh mới dụi tắt điếu thuốc rồi quay về.
Về tới căn nhà gỗ nhỏ, anh lập tức lên giường ngủ. Chương trình không ép buộc về giờ giấc, ai mệt có thể ngủ đến khi nào muốn. Trước khi chìm vào giấc ngủ, suy nghĩ cuối cùng của Giang Dữ Biệt là: “Hy vọng khi mình tỉnh dậy, đã đến lúc rời đi, như vậy sẽ không cần diễn thêm bất kỳ màn kịch nào với Trần Huyền nữa.”
Trong cơn mơ màng, anh cảm nhận có người vào phòng vài lần, nhưng không ai đánh thức anh. Cuối cùng, khi tỉnh giấc hoàn toàn thì đã gần 10 giờ.
Chuyến bay về Bắc Thành là vào 1 giờ 30, vậy là còn khoảng một tiếng nữa phải rời đi.
Anh rửa mặt xong, bước ra phòng khách, thấy mấy MC đang tất bật trong bếp chuẩn bị bữa trưa. Anh tiến lại gần thì bị trêu vài câu, nhưng đều là những lời đùa cợt vui vẻ. Trần Huyền không có ở đó, khiến Giang Dữ Biệt cảm thấy nhẹ nhõm.
“Giang Dữ Biệt, mấy giờ bay thế?”
“1 giờ 30.”
“Vậy còn kịp đi với chúng tôi một chuyến.” Một MC lên tiếng: “Chúng tôi định ghé thăm một đứa trẻ trong làng. Nửa đêm qua, cánh đồng lúa của nhà nó bị cháy rụi. Số lúa đó là tiền đóng học phí cho học kỳ sau. Nghe nói đứa nhỏ học rất giỏi, nên chúng tôi muốn qua xem có thể giúp gì không.”
Giang Dữ Biệt nghe vậy thì khẽ nhíu mày, linh cảm có điều gì đó không ổn:
“Cánh đồng bị cháy… là cánh đồng nào vậy?”