Lần đầu tiên Giang Dữ Biệt gặp Tiêu Khắc là trong một cái sân nhà nhỏ gần như trống trơn, nhưng được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ. Đó là một cậu thiếu niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, mặc chiếc áo phông đen và quần đùi, tóc cắt đầu đinh, trên người toát ra vẻ ngông nghênh bất cần. Cậu ta cầm một thanh sắt trong tay, toàn thân căng thẳng, ánh mắt cảnh giác nhìn mấy người đàn ông đang đứng trong sân.
“Lúc ông già chết thì bọn tao đã nên đòi lại mảnh đất này rồi. Cả căn nhà rách nát này cũng vậy, vốn là của anh em tao, đâu tới lượt một thằng nhóc ranh vắt mũi chưa sạch như mày được thừa hưởng. Chẳng qua thấy mày đáng thương nên mới cho trồng một vụ. Giờ thì hay rồi, lúa thì bị cháy sạch, ai biết sau này mày có đốt luôn cả căn nhà này không? Còn không mau cút đi, đồ xui xẻo!”
“Đúng thế, mới tí tuổi đầu mà không biết mang cái số trời đánh gì, hại chết cha mẹ còn chưa nói, rồi giờ lại hại luôn cả ông già tao. Mày còn tiếp tục sống ở đây, anh em tao chắc sớm muộn gì cũng bị mày hại chết thôi. Cút khỏi đây đi!”
“Ông già đó chết cũng đáng đời. Ngay từ khi anh cả chết, bọn tao đã khuyên ông ấy mặc kệ mày, vậy mà cứ cố chấp giữ mày bên cạnh. Giờ thì sao? Mới mấy năm đã mất mạng. Còn mày thì…”
Mấy gã đàn ông kia buông lời cay nghiệt, nhưng cậu thiếu niên chỉ im lặng, toàn thân như một con nhím xù lông đầy cảnh giác, không hề có hành động gì. Cho đến khi nghe thấy câu “Ông già đó chết cũng đáng đời” thốt ra từ miệng gã nhỏ con nhất, cậu bỗng như mũi tên rời dây cung, lao thẳng tới, vung gậy vụt mạnh vào bụng gã ta.
Gã đàn ông kia ôm bụng, kêu đau thảm thiết. Cậu thiếu niên thừa thế đá mạnh khiến hắn ngã nhào xuống đất. Những kẻ xung quanh lúc này mới hoàn hồn, định xông lên ngăn cản, nhưng cậu chỉ hất cằm, dẫm chân lên ngực gã đang nằm dưới đất, tay siết chặt thanh gậy sắt, ánh mắt sắc lạnh quét qua từng người, toàn thân tỏa ra sát khí:
“Tao chẳng còn gì để mất đâu. Thằng nào không sợ chết thì cứ xông vào!”
Có lẽ chính sự liều lĩnh không sợ chết của cậu đã khiến đám đàn ông lớn xác ấy nhất thời chùn bước, ai nấy đều đứng im tại chỗ, nhìn nhau do dự, không ai dám tiến lên.
Gã dưới đất quằn quại muốn đứng dậy nhưng bất lực. Cậu thiếu niên liếc nhìn xung quanh lần nữa rồi hạ mắt, dừng lại trên gương mặt tái mét của kẻ nằm dưới chân mình. Giọng cậu lạnh lẽo, bình thản mà đầy áp lực:
“Lúc nãy… mày nói ai đáng chết cơ?”
Vừa nói, cậu vừa dùng thanh sắt gõ nhè nhẹ xuống nền đất ngay sát đầu gã đàn ông:
“Nếu không có mày, ông tao sẽ không mất sớm như thế. Mày nói xem, nếu ông ấy biết mày đối xử với tao như vậy, có khi nào sẽ muốn kéo mày xuống làm bạn dưới đó không?”
Cậu khẽ nghiêng đầu, nhấn mạnh từng chữ:
“Ông ấy nghĩ gì, tao không biết. Nhưng tao thấy… mày nên xuống đó đi.”
Dứt lời, cậu thiếu niên siết chặt thanh gậy sắt, nhấc lên cao rồi giáng mạnh xuống..
“Dừng lại!”
Giang Dữ Biệt không kịp suy nghĩ, chỉ biết lao tới, chặn ngang thanh sắt đang giáng xuống.
Thật ra, anh không biết cậu ta có thật sự muốn ra tay hay chỉ định dọa cho đối phương sợ hãi. Nhưng nếu là khả năng đầu tiên, anh không dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao.
Dù gì, ngọn lửa mâu thuẫn này sớm muộn cũng bùng lên, chỉ là anh lại vô tình trở thành kíp nổ châm ngòi cho nó. Đã chứng kiến tận mắt, anh không thể khoanh tay đứng nhìn.
Tiêu Khắc hoàn toàn không ngờ giữa lúc tình hình căng thẳng lại có người bất ngờ xông ra cản mình. Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào Giang Dữ Biệt, đầy đề phòng và hung hãn. Đến khi kịp phản ứng, cậu lập tức giật mạnh thanh sắt khỏi tay anh, rồi gầm lên:
“Mẹ kiếp, anh muốn chết à?!”
Giang Dữ Biệt còn chưa kịp lên tiếng thì gã đàn ông bị Tiêu Khắc đè dưới chân đã nhân cơ hội bò dậy. Vừa đứng lên được, gã lập tức hô hoán, cùng mấy người kia lao tới định vây lấy cậu thiếu niên.
Giang Dữ Biệt quay lưng về phía bọn họ nên không thấy gì. Anh chỉ thấy ánh mắt Tiêu Khắc lóe lên vẻ do dự trong thoáng chốc, rồi cắn răng chửi một câu, siết chặt thanh sắt, sải bước xông thẳng về phía mình.
Trong khoảnh khắc ấy, Giang Dữ Biệt tưởng cậu ta định ra tay với mình. Nhưng ngay sau đó, cậu chỉ thô bạo đẩy anh sang một bên, giọng lạnh lùng:
“Biến ra chỗ khác! Không liên quan đến anh!”
Dứt lời, cậu xoay người lao vào đám người kia.
Giang Dữ Biệt vốn nghĩ một thiếu niên như Tiêu Khắc sẽ nhanh chóng bị áp đảo. Nhưng chỉ sau vài đòn, anh nhận ra mình đã sai. Đám người kia chỉ được cái to xác chứ chẳng có chút bản lĩnh nào. Cậu thiếu niên ra đòn gọn gàng, dứt khoát, mỗi cú đánh đều nhắm thẳng vào những điểm khiến đối phương ngã gục nhanh nhất. Chẳng mấy chốc, cậu đã khiến vài tên ôm đầu kêu rên.
Nhưng những cuộc ẩu đả hỗn loạn luôn tiềm ẩn những đòn đánh lén hiểm ác.
Giữa khung cảnh hỗn loạn, một gã lén rút từ góc sân ra một chiếc xẻng sắt. Gã ta chầm chậm tiến đến sau lưng cậu thiếu niên, nhấc cao xẻng, chuẩn bị giáng xuống.
Không kịp suy nghĩ, Giang Dữ Biệt lập tức lao tới, tung chân đá mạnh vào ngực gã kia. Rầm! Gã ngã sõng soài xuống đất, cái xẻng rơi loảng xoảng sang một bên. Anh nhanh tay kéo Tiêu Khắc ra sau lưng, che chắn cho cậu.
Lúc này, những nhân viên chương trình vốn sợ hãi đứng ngoài cũng kịp hoàn hồn. Mấy MC và tổ đạo diễn lao đến can ngăn, tách hai bên ra. Đám người kia bị đẩy lùi về một góc sân, không thể tiếp tục gây rối.
“Anh Giang! Tay anh chảy máu rồi!”
Giọng nói lo lắng của Trần Huyền vang lên. Cậu ta vội chạy lại, nhìn chằm chằm vào vết thương trên cánh tay Giang Dữ Biệt.
Lúc nãy khi đỡ cú đánh, lưỡi xẻng đã sượt qua cánh tay anh, để lại một vết cắt dài. Nhưng không quá nghiêm trọng, chỉ là miệng vết thương hơi rộng, máu chảy xuống tận khuỷu tay, nhìn hơi đáng sợ.
Giang Dữ Biệt thậm chí còn chưa cảm thấy đau.
Hai MC khác thấy vậy cũng hoảng hốt, giục anh mau đến trạm y tế gần nhất xử lý. Anh khẽ gật đầu, rồi quay lại nhìn cậu thiếu niên vẫn đang giữ chặt thanh sắt trong tay.
“Đi với tôi.”
Tiêu Khắc cảnh giác siết chặt thanh sắt hơn, trán rịn mồ hôi, ánh mắt dò xét:
“Anh là ai?”
Trần Huyền ngạc nhiên:
“Cậu không nhận ra anh ấy à? Đây là Giang Dữ Biệt đấy! Anh ấy là…”
“Tôi là ai không quan trọng.” Giang Dữ Biệt cắt ngang. Ánh mắt anh bình thản nhưng kiên quyết. “Chuyện hôm nay không thể cứ thế bỏ qua. Tôi có thể giúp em. Còn nữa, tay em cũng bị thương rồi. Đi với tôi, xử lý vết thương trước đã.”
Nghe Giang Dữ Biệt nói vậy, cậu thiếu niên theo bản năng giấu bàn tay trái ra sau lưng.
Giang Dữ Biệt liếc mắt lướt qua, nhận ra vết máu loang lổ bên cạnh lòng bàn tay, nhưng anh không nói gì, chỉ bình thản xoay người rời khỏi sân.
Cậu thiếu niên im lặng vài giây, cúi đầu nhìn vệt máu đỏ sẫm trên nền đất – máu từ cánh tay của Giang Dữ Biệt. Cậu mím môi, rồi cắn răng bước theo sau.
Chương trình mà Giang Dữ Biệt tham gia sắp kết thúc. Trên con đường mòn bên ngoài căn nhà gỗ, một chiếc xe đã đợi sẵn. Anh không dẫn cậu thiếu niên quay lại trường quay, mà trực tiếp trao đổi với tài xế:
“Cậu nhóc sẽ ngồi đây chờ tôi một lát. Tôi vào nói vài câu rồi ra ngay.”
Thiếu niên không trả lời, cũng chẳng phản đối, chỉ chăm chú nhìn Giang Dữ Biệt. Anh mỉm cười nhạt, sắp rời đi thì bất chợt nhớ ra điều gì, bèn ngoái đầu hỏi:
“À… suýt quên. Em tên gì?”
“Tiêu Khắc.”
“Tôi là Giang Dữ Biệt.”
Nói rồi, anh xoay người đi thẳng.
Vừa bước vào căn nhà gỗ, Giang Dữ Biệt đã thấy Trần Huyền đứng chờ với hộp cứu thương trong tay. Thấy anh xuất hiện, Trần Huyền lập tức tiến tới:
“Giang Dữ Biệt, để em xử lý vết thương cho anh.”
“Gọi bác sĩ tới.” Anh không nhìn cậu ta, chỉ rẽ sang phòng vệ sinh. Khi anh rửa sạch máu xong quay ra, bác sĩ đã có mặt. Trần Huyền vẫn đứng bên cạnh, môi mấp máy định nói gì đó nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị anh ngắt lời:
“Đi gọi đạo diễn đến. Tôi có chuyện muốn nói với ông ấy.”
Trần Huyền sững người:
“Anh định nói gì?”
Đúng lúc ấy, bác sĩ chấm cồn sát trùng lên vết thương. Làn da bỏng rát khiến Giang Dữ Biệt nhíu mày, nhất thời không nghe rõ câu hỏi:
“Cậu vừa nói gì?”
“…Không có gì.”
Trần Huyền mím môi, cúi đầu rời đi.
Vụ việc hôm nay chắc chắn sẽ bị cắt khỏi chương trình. Một MC bị thương, cảnh xô xát đầy máu me giữa khung cảnh làng quê thanh bình… Đây rõ ràng là những thứ không phù hợp với một show giải trí nhẹ nhàng.
Nhưng Giang Dữ Biệt không yên tâm. Khi đạo diễn tới, anh dặn kỹ:
“Chuyện hôm nay dừng lại tại đây. Tuyệt đối không để rò rỉ ra ngoài.”
Đạo diễn vốn đang lo sợ scandal sẽ ảnh hưởng tới chương trình. Nay nghe anh cam đoan sẽ giữ kín chuyện này, ông ta như trút được gánh nặng, liên tục gật đầu hứa hẹn.
“Cảm ơn.” Giang Dữ Biệt gật đầu nhẹ. “Lát tôi sẽ thay áo dài tay. Đảm bảo không ai phát hiện ra vết thương.”
Đạo diễn rời đi, bác sĩ cũng vừa hoàn tất việc băng bó. Vết thương không sâu, chỉ là một đường rách dài khiến máu chảy nhiều nên trông khá đáng sợ. Bác sĩ tiêm một mũi uốn ván, dặn anh khi về Bắc Thành nhớ truyền kháng sinh vài ngày.
Anh gật đầu cảm ơn, đứng dậy trở về phòng thay đồ.
Vừa cởi áo, anh đã thấy Trần Huyền bất ngờ xông vào.
“Ra ngoài.” Anh cau mày, giọng trầm thấp.
Trần Huyền đứng đó, mắt dừng lại trên bờ vai anh. Vài vết sẹo cũ ẩn hiện dưới làn da rám nắng, chứng minh đây không phải lần đầu anh bị thương.
“Đứa trẻ đó là gì của anh?” Trần Huyền đột ngột hỏi. “Tại sao anh lại phải liều mạng như vậy?”
“Không liên quan đến cậu.” Giang Dữ Biệt thản nhiên trả lời, khoác áo phông qua đầu.
“Anh… để ý thằng nhóc đó?” Giọng Trần Huyền chùng xuống, pha lẫn chút khó chịu.
Sự hăm hở đầy công kích trong giọng điệu của Trần Huyền khiến sắc mặt Giang Dữ Biệt lạnh hẳn đi.
“Trần Huyền, đừng tự chìm trong vũng bùn rồi nghĩ ai cũng bẩn như mình.”
Trần Huyền tái mặt. Cậu ta còn chưa kịp phản bác, Giang Dữ Biệt đã lạnh lùng lướt qua, ra khỏi phòng.
Dù không khí giữa hai người có căng thẳng đến đâu, Trần Huyền vẫn phải tiễn Giang Dữ Biệt ra xe. Anh vốn nổi tiếng rạch ròi giữa công việc và đời tư, nên khi đối diện ống kính, anh vẫn giữ thái độ tự nhiên, cười nói vui vẻ với Trần Huyền.
Nhưng Trần Huyền thì không làm được như vậy. Suốt quãng đường ra xe, cậu ta không ít lần thất thần.
Đặc biệt là khi mở cửa xe và thấy Tiêu Khắc ngồi bên trong, sắc mặt cậu ta thoáng chốc thay đổi.
Giang Dữ Biệt không hề cho cậu cơ hội mở lời. Anh bước lên xe, tiện tay đóng cửa và chỉ buông một câu chào nhạt nhẽo:
“Tạm biệt.”
Trong xe, Giang Dữ Biệt tháo micro gắn trên cổ áo, tắt nguồn rồi đặt nó lên ghế. Ngước mắt lên, anh bắt gặp ánh nhìn chằm chằm của cậu thiếu niên.
Đến lúc này anh mới để ý đến khuôn mặt cậu.
Lông mày kiếm, mắt sáng, nét mặt tuy chưa thật sự trưởng thành nhưng đã ẩn hiện vẻ rắn rỏi. Chỉ có kiểu đầu húi cua cùng ánh mắt sắc bén đầy phòng vệ lại khiến cậu mang khí chất… giống một tên nhóc ngổ ngáo.
Một tên nhóc ngổ ngáo nhưng ưa nhìn.
“Anh định đưa tôi đi đâu?” Cậu hỏi, giọng hơi khàn.
“Đi xử lý vết thương cho em.” Giang Dữ Biệt trả lời. “Bác sĩ ở trường quay có thể giúp, nhưng chỗ đó nhiều camera, hơi bất tiện.”
“Chỉ là vết thương nhỏ, không sao hết.” Tiêu Khắc hừ nhạt, giọng điệu đầy thờ ơ, như thể những vết thương thế này vốn chẳng xa lạ gì với cậu.
Giang Dữ Biệt nghiêng đầu, bật cười:
“Nếu không sao, vậy sao em lại đi theo tôi?”
Tiêu Khắc lảng tránh ánh mắt anh, khẽ nhếch cằm về phía cánh tay bị băng bó của anh:
“Vết thương của anh sao rồi?”
Giang Dữ Biệt hạ mắt nhìn vết băng trắng, chậm rãi đáp:
“Không sao. Nhưng em theo tôi chỉ vì lo cho vết thương này à?”
“Tôi chỉ muốn nói với anh một câu.” Cậu hừ mũi. “Lần sau rảnh rỗi thì đừng lo chuyện bao đồng. Nếu không phải vì anh xen vào, tôi đã không bị thương.”
“Nhưng tôi nhớ là em bị thương trước khi tôi kịp ra tay.”
Tiêu Khắc trừng mắt, nhưng Giang Dữ Biệt không tranh cãi thêm. Anh mỉm cười, khéo léo chuyển chủ đề:
“Thật ra, tôi muốn gặp em không chỉ để xử lý vết thương.”
“Vậy thì để làm gì?” Tiêu Khắc híp mắt.
“Tôi muốn nói về mảnh đất của em.”
Vừa nghe xong, ánh mắt Tiêu Khắc lập tức tối sầm lại. Cậu chống khuỷu tay lên đầu gối, người hơi chúi về phía trước, giọng đầy cảnh giác:
“Đất của tôi thì liên quan gì đến anh? Anh nghiện làm người tốt rồi à? Hay anh muốn dùng đoạn phim anh hùng cứu người hôm nay để phát sóng, lấy chút danh tiếng? Nếu vậy thì tôi không ngồi đây nghe anh lải nhải nữa.”
Cậu nói rồi giơ tay đập mạnh vào thành xe:
“Dừng xe!”
“Tiêu Khắc, nghe tôi—”
“Tôi bảo dừng xe!” Cậu lại vung tay đập thêm một cái, giọng cứng rắn và đầy cơn giận bị kìm nén.
Người tài xế giật mình, theo phản xạ đạp phanh. Nhân cơ hội đó, Tiêu Khắc mở cửa xe lao xuống, Giang Dữ Biệt không kịp ngăn cản, chỉ đành vòng qua bên kia xe đuổi theo.
Lúc này, xe đã rời khỏi thôn và chạy ra đường chính, lượng phương tiện qua lại đông đúc hơn hẳn. Vậy mà Tiêu Khắc lại chẳng thèm bận tâm, cứ thế băng qua đường, khiến tiếng còi xe inh ỏi vang lên khắp nơi. Giang Dữ Biệt không còn thời gian suy nghĩ, chỉ biết lao theo, kéo cậu ta lại:
“Đài truyền hình sẽ không phát sóng chuyện hôm nay. Tôi giúp em không phải vì muốn làm người tốt, mà vì tôi có trách nhiệm với em.”
Tiêu Khắc nghe vậy thì cười khẩy, như thể vừa nghe một câu chuyện hết sức nực cười:
“Có trách nhiệm với tôi? Anh là bố tôi chắc? Bố tôi chết lâu rồi.”
Dứt lời, cậu ta lại xoay người bước tiếp. Giang Dữ Biệt bất lực thở dài. Đây là lần đầu anh tiếp xúc với một cậu thiếu niên ở độ tuổi này — thiếu kinh nghiệm, thiếu cả kiên nhẫn. Nếu không phải tối qua đầu óc anh có vấn đề mới gây ra chuyện này, thì giờ đâu phải rước thêm rắc rối vào người.
Đáng lẽ nên gọi cho Tống Nghị. Tính cách “mẹ hiền” của anh ta hẳn sẽ biết cách xử lý những “thiếu niên nổi loạn” kiểu này. Nhưng mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, giờ nói gì cũng muộn rồi.
Giang Dữ Biệt nhìn theo bóng dáng gầy gò của Tiêu Khắc, cất giọng:
“Nếu cánh đồng lúa nhà em là do tôi đốt thì sao? Cũng không cần chịu trách nhiệm à?”
Bước chân Tiêu Khắc khựng lại. Cậu ta quay phắt đầu lại, ánh mắt sắc lạnh, như một lưỡi dao cắt thẳng vào Giang Dữ Biệt:
“Anh vừa nói cái gì?!”